Cấm Kỵ
-
31: Thanh Mai Trúc Mã
Phùng Khải ngồi xuống ghế, ánh mắt lo lắng ngước lên nhìn theo.
“Con bé thế là làm sao vậy?”
Dương Mỹ An cũng có tâm trạng bực tức, cô trả lời với giọng điệu hậm hực.
“Còn ai ngoài đứa cháu yêu dấu của anh? Cô ta chọc tức Linh Vân khiến cô ấy thành như vậy.”
Trên trán Phùng Khải lộ rõ một dấu chấm hỏi to đùng.
Phó Quân Sơn lúc này mới từ tốn giải thích và kể lại những gì mà họ thấy khi vừa đến thăm Chu Linh Vân.
“Tôi tin Sở Ngạo không phải người như vậy.
Dù hận Linh Vân đi chăng nữa thì cậu ta cũng sẽ không dùng Chu Ninh Sương để đối phó.
Hơn nữa bộ dạng vui vẻ ấy vốn dĩ không được thể hiện trước mặt Linh Vân, giống như… hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.”
“Ý chú là… anh ta mất trí?”
“Vụ tai nạn lớn như vậy, mất trí cũng là điều dễ hiểu.” Phùng Khải gật gật đầu.
Phó Quân Sơn tiên phong đi đến bệnh viện điều tra rõ ràng, anh rất nhanh đã tìm đến vị bác sĩ điều trị cho Lục Sở Ngạo lúc ấy.
Khi được hỏi đến bệnh tình, ông ta lắp bắp chỉ nói ra những trấn thương nhỏ và các bệnh lý lặt vặt liên quan, hoàn toàn không có bệnh gì bất thường.
Hết cách, Phó Quân Sơn chỉ đành đem thẻ điều tra viên ra trước mặt vị bác sĩ ấy, ông ta cuối cùng cũng chịu trả lời.
“Lục thiếu bị mất một phần trí nhớ thời điểm trước khi tai nạn xảy ra… chỉ cần thứ khiến anh ấy suy nghĩ nhiều nhất sẽ là thứ anh ấy quên nhiều nhất.”
Tuy có chút khó hiểu nhưng Phó Quân Sơn hiểu đại khái là mất trí.
Quả nhiên suy đoán của ba người không sai.
Phùng Khải tựa lưng nơi mép tường cửa sổ, anh ta thở một hơi dài thượt nhìn Chu Linh Vân đang co mình ngồi một góc.
Hứa Ngụy cẩn thận để cô nằm xuống, lại nhẹ nhàng đắp chăn lên.
Chu Linh Vân giờ đây không khác gì một con búp bê xinh đẹp, mặc kệ người ta điều khiển vẫn không có chút phản ứng gì.
“Có nên nói cho cô ấy biết không?” Dương Mỹ An thấp giọng.
“Cứ để như vậy đi.
Con bé đã yêu anh ta lắm rồi, nếu để biết được Lục Sở Ngạo mất trí, nó chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Đến lúc ấy mọi chuyện sẽ lại càng rối thêm.”
“Nhưng cô ấy cứ như vậy…”
Chu Linh Vân từ một năm trở lại đây đã thay đổi rất nhiều, trở thành một người phụ nữ kiên cường và quyết đoán.
Phùng Khải nghĩ rằng cú sốc này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến cô, và đây cũng chỉ là cảm xúc nhất thời nên anh ta phẩy tay.
“Nó buồn mấy ngày rồi sẽ qua thôi.
Con bé đang mang thai nên cảm xúc thái quá cũng là chuyện bình thường, bình tĩnh lại sau đó chúng ta sẽ giải quyết.”
Phùng Khải đã nói như vậy thì cả hai đành đồng ý nghe theo.
Chu Linh Vân cuộn tròn trong chăn, hay tai ôm lấy bụng mình, khóe mắt lại tràn ra vài giọt lệ ấm nóng.
Cô cố gắng muốn quên đi những lời nói như đâm nát tim gan của Lục Sở Ngạo, thế nhưng nó vẫn bám víu mãi trong tâm trí cô, không tài nào buông xuống được.
Chu Linh Vân nhắm mắt lại, những kỷ niệm đẹp đẽ dần ùa về.
Những cái xoa đầu ngọt ngào, những bữa cơm dinh dưỡng tràn đầy tình yêu thương hay tình cảm của anh dành cho cô đều là độc nhất vô nhị.
Bao nhiêu ký ức hạnh phúc ấy chỉ một giây liền vỡ tan như bọt biển, như trái tim của cô lúc này.
Cô tự hận chính bản thân mình, trách bản thân ngu muội, trách bản thân ích kỷ đã lừa dối anh, để rồi mọi chuyện rối tung như một mớ bòng bong không cách nào tháo gỡ.
Chu Linh Vân cứ vậy mà tự nhốt mình trong phòng, cô không có tâm trạng ăn uống, càng không có tâm trí rời giường.
Căn phòng chứa đầy kỷ niệm này cứ như một chiếc lồng vô hình nhốt cô lại thật chặt.
Hứa Ngụy đem theo đồ ăn đến trước cửa, gõ nhẹ vài cái.
“Tiểu thư, cô dậy ăn chút gì đi.
Cả ngày hôm qua cô đã nhịn đói rồi, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, càng không tốt cho thai nhi.”
Chu Linh Vân nghe thấy lời nói của hắn, cô mở mắt, nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn ngồi dậy.
“Tôi không muốn ăn, anh đem đi đi.”
Hứa Ngụy không có cách nào thuyết phục Chu Linh Vân rời khỏi phòng.
Lúc này, Phùng Khải từ dưới lầu đi lên, anh ta không nói gì mà tự muốn mở cửa phòng.
“Linh Vân, con không ăn cũng phải mở cửa ra, đừng tự nhốt mình như vậy.”
Chu Linh Vân càng cuộn người dưới chăn, nước mắt không biết đã chảy xuống bao nhiêu lần.
“Con muốn ở một mình, làm ơn đừng ai tới gần con!”
Phùng Khải tức tối chống tay vào tường, không còn chán nào khác anh chỉ đành lớn tiếng.
“Con có biết mình đang mang thai không? Con tự hành hạ bản thân mình chính là đang hành hạ cả đứa bé.
Con từ khi nào lại ích kỷ đến vậy?”
Những lời nói trong lúc tức giận ấy đã vô tình khiến cho sự day dứt của Chu Linh Vân ngày một tăng thêm.
Cô ôm chặt lấy bụng của mình, cảm xúc vỡ òa như mất kiểm soát.
“Là con ích kỷ! Bây giờ Sở Ngạo đã không còn nhớ con nữa, vậy còn cần đứa bé này làm gì? Là con đáng chết, ngàn vạn lần đáng chết!”
Chu Linh Vân kích động nói lớn khiến cho người bên ngoài không vào trong cũng thấy căng thẳng vô cùng.
Phùng Khải từ tức giận chuyển sang lo lắng, sợ cô sẽ vì mất kiểm soát mà làm hại đến bản thân và đứa trẻ.
Anh vội lên tiếng trấn an.
“Cậu sai rồi, con bình tĩnh lại.
Con không có lỗi gì hết, đừng làm điều dại dột.
Lục Sở Ngạo anh ta rồi sẽ có ngày nhớ lại… con không được tự hành hạ bản thân như thế…”
“Cậu mau đi ra ngoài đi! Con muốn yên tĩnh!”
Chu Linh Vân gào lên, nước mắt đã không đủ để rơi xuống.
Phùng Khải vội vàng rời đi cùng Hứa Ngụy, không dám ở lại chọc tức cô.
Chu Linh Vân đau khổ ôm lấy mặt, mọi chuyện bây giờ với cô cứ như là quả báo, dằn vặt, đay nghiến khiến cho cô muốn quên cũng không thể.
Nhìn xuống đứa bé mới chỉ ba tháng tuổi, Chu Linh Vân ân hận nói.
“Mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi vì đã nói những lời như vậy… Mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đâu… mẹ sẽ không sống nổi nếu như mất con…”
Đến tối, dưới phòng khách của biệt thự đã nhiều thêm một người.
Phùng Khải ngồi tiếp chuyện với một cậu thanh niên khá trẻ tuổi, lịch lãm và nho nhã.
Anh ta tên Trình Thiếu Khanh, vừa đi du học trở về.
Nói ngắn gọn thì anh là thanh mai trúc mã của Chu Linh Vân.
Trình Thiếu Khanh từ lúc đặt chân xuống thành phố này đã nghe được không ít những tin tức xấu về Chu Linh Vân, qua tìm hiểu cũng biết được một vài chuyện.
Phùng Khải trước đó có quen biết anh nên đã thẳng thắn nói ra tình trạng bây giờ của cô.
Trình Thiếu Khanh có chút nuối tiếc trong lòng, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.
“Linh Vân đã không ăn uống như vậy từ hôm qua đến hôm nay rồi, anh không lên xem cô ấy một chút sao?”
Phùng Khải chậc miệng, anh ta làm sao vô tâm được như vậy? Chỉ là cứ lên nói cô ăn uống liền sợ cô kích động như lúc trước rồi nghĩ quẩn.
“Con bé cứ muốn ở một mình, đồ ăn để trước cửa nó thỉnh thoảng uống một cốc sữa.
Tôi không dám lên đó, sợ con bé lại kích động.”
“Thiếu Khanh, cậu dù sao cũng là thanh mai trúc mã của nó, có lẽ cậu sẽ giúp an ủi nó phần nào.”
Phùng Khải dùng ánh mắt chân thành nhìn Trình Thiếu Khanh, anh ta đương nhiên không từ chối, vốn dĩ cũng muốn gặp cô từ lâu liền không chần chừ mà đồng ý.
Anh đứng ở trước phòng, gõ cửa gọi nhỏ.
“Linh Vân, tôi có thể vào trong không?”
Bên trong im lặng không chút tiếng động, Trình Thiếu Khanh vẫn nhẫn nại.
“Linh Vân, anh là Thiếu Khanh, em còn nhớ anh không?”
Trình Thiếu Khanh gõ cửa rất nhiều lần nhưng cũng không có lấy một lời hồi âm.
Trong lòng Phùng Khải có chút lo lắng, vội gọi Hứa Ngụy đem theo chìa khóa dự phòng lên.
Sau khi cánh cửa được mở, cả ba người đều vội vã chạy vào trong.
Chu Linh Vân nằm soài trên sàn nhà cùng với ly sữa đổ lênh láng, sắc mặt trắng bợt không còn sức sống.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Trình Thiếu Khanh vội bế cô lên, không ngừng vỗ vào má.
“Linh Vân, Linh Vân em mau tỉnh lại đi.”
“Đến bệnh viện, mau lên!” Phùng Khải gấp gáp hét lớn.
Chu Linh Vân nằm trên giường với ánh mắt trống rỗng vô hồn, cô ôm lấy bụng của mình, lắng tai có thể nghe được rõ lời bác sĩ nói với mọi người bên ngoài.
“Chu tiểu thư tinh thần bị suy giảm nghiêm trọng, cộng thêm việc nhịn ăn nên sức khỏe yếu đi.
May rằng thai nhi bản chất đã khỏe mạnh nên lần này bị ảnh hưởng còn có thể cứu được, còn có lần sau chắc chắn sẽ nguy hiểm đến cả tính mạng của mẹ.
Sau này tốt nhất đừng để mẹ thể hiện quá nhiều cảm xúc tiêu cực, sẽ ảnh hưởng đến con sinh ra sau này.”
Mấy người vâng vâng dạ dạ, sau đó liền nhìn vào trong phòng qua cửa kính nhỏ.
Phùng Khải đứng ở ngoài nhìn vào, anh không dám đến thăm Chu Linh Vân, chỉ sợ lại khiến tâm trạng của cô tệ hơn.
“Thiếu Khanh, cậu giúp tôi… khuyên nhủ con bé.
Dù sao tia hy vọng duy nhất bây giờ của tôi là cậu.”
“Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nói rồi, Trình Thiếu Khanh lặng lẽ đi vào bên trong.
Chu Linh Vân đã sớm tỉnh lại khoảng vài phút trước, vừa nhìn thấy anh cô đã ngạc nhiên hỏi.
“Thiếu Khanh?”
Anh vui mừng đi tới cạnh giường, nét mặt rạng rỡ nắm lấy tay cô.
“Em còn nhận ra anh à? Thật tốt quá!”
Chu Linh Vân nhìn xuống, cô giữ ý mà thu tay lại.
Hành động này cũng khiến cho không khí giữa hai người trở nên gượng gạo.
Trình Thiếu Khanh gãi đầu, anh liền lên tiếng để xua đi bầu không khí ngột ngạt này.
“Em có thấy không khỏe ở chỗ nào không? Anh có mua cháo gà, món em thích đến rồi.”
“Sao anh lại đột nhiên về nước?”
Trình Thiếu Khanh vừa dở hộp cháo, vừa mỉm cười nói.
“Du học đến già cả người rồi đương nhiên phải về chứ.”
Chu Linh Vân chỉ dám nhìn anh đúng một cái, cảm xúc trong lòng bỗng chốc lại trào dâng.
Cô xấu hổ trước tình cảnh này của mình, không muốn người bạn thuở nhỏ nhìn thấy nó.
Nhưng có lẽ mọi chuyện… cũng chẳng thể giấu diếm được.
“Em bị sao vậy?” Thấy Chu Linh Vân cúi gằm mặt xuống, Trình Thiếu Khanh liền lo lắng hỏi.
“Có phải lúc này… em nực cười lắm không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook