Cấm Kỵ Sư
-
Chương 2: Mã Tiên Sinh
Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ta hơi run rẩy, nên chạy nhanh về phía trước để nhìn xem, khi nhìn thấy thì da đầu tôi cũng run lên,ở bụi cỏ trước mắt, có một cái hố đất bị người đào ra, mà bên trong hố đất lại có một quan tài mục nát, nắp quan tài đã bị mở ra, nhưng vì khoảng cách và góc nhìn khiến chúng tôi không thể nhìn thấy được bên trong, nhưng mùi hôi thúi kia rõ ràng phát ra từ bên trong quan tài.
Con nít trong núi lá gan rất lớn, trong lòng ba người chúng tôi, sự hiếu kỳ lớn hơn so với sợ hãi. Nên cả ba cùng nhau đi về phía trước muốn xem rõ là cái gì.
Khi tôi bước đến gần, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn xuống phía dưới và nhanh chóng phát hiện ra manh mối.
Đất ở xung quanh chiếc quan tài bốc lên một mùi làm người ta buồn nôn, lại trộn lẫn với bùn đất ẩm ướt, điều đó thấy được cái quan tài này vừa mới được đào ra không lâu!
Trong trái tim của tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo, tôi vừa định nhắc nhở hai người bọn họ, nhưng đã chậm muột bước, Vương béo là người thứ nhất đi đên trước ngôi mộ, nhìn chăm chú vào bên trong.
- Aaaaaaa......
Đột nhiên Vương béo phát ra một tiếng thét kinh khủng, loạng choạng lui về phía sau, Lượng Tử tựa hồ cũng đã thấy được thứ gì đó, bộ dáng so với Vương béo còn thảm hại hơn, cả người co giật ngồi ở mép ngôi mộ, miệng của hắn vì sợ hãi mà há to, cũng không nói ra được một lời nào.
Thấy tình hình như vậy, tôi vội đi lên và lấy tay bịt mũi mình lại, một tay còn lại tôi ra sức kéo Lượng Tử ra khỏi ngôi mộ để nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng khi tôi chạy đến kéo Lượng Tử, lòng tò mò của tôi lại không thể kiềm chế được, theo bản năng liền nhìn về hướng chiếc quan tài...
Khi tôi vừa nhìn rõ thứ gì, cả người tôi lập tức cứng lại. Trái tim đập lên từng nhịp đập dồn dập, một cảm giác sợ hãi lập tức bao phủ con người của tôi, tôi muốn kéo Lượng Tử lại, nhưng hai chân tôi trở nên mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất.
Bên trong quan tài, chỉ có một đầu người đã bắt đầu hư thối, và một cái đùi khô quắt, đang nằm chình ình ở trong đó, đầu người hư thối khuôn mặt lỗ chỗ, mái tóc muối tiêu rối tung, nhưng lại mang theo một vẻ quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi.
Trong tiềm thức tôi liền nhìn chằm chằm vào cái đùi khô quắt kia, trong đầu tôi bỗng nhiên nghĩ tới một người, không đợi tôi kịp xác nhận cái đầu cùng cái đùi này là của ai, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
- Mấy đứa nhóc con các ngươi, ban ngày trưa nắng chạy đến nơi đây làm cái gì, không sợ bị bọn quỷ bắt đi sao?
Tôi đột nhiên quay đầu lại và nhìn về phía sau, không biết lúc nào đã đứng đấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông ta nhìn hơi già nua, vóc người rất cao, đang mặc một bộ áo dài, mái tóc rối tung, dáng người gầy guột, ánh mắt thì lạnh lẽo, như đang ẩn giấu hai con dao vậy.
Giọng nói của người đàn ông này vô cùng khó nghe, âm thanh khàn khàn, trên mặt lại có một vết sẹo khủng khiếp, kéo dài từ thái dương bên trái đến má bên phải, khiến cho bộ dáng của ông ta nhìn rất dữ tợn.
Tuy nhiên, ngay khi tôi nhìn thấy ông ấy, trong lòng tôi liền nghĩ đến một điều. Làm thế nào nhìn ông ta lại có vẻ quen thuộc nhỉ?
Vương béo vừa thấy người này, lại giống như thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm, chạy tới kêu lên:
- Mã tiên sinh, Mã đại thúc, là con đây, Vương Béo đây ạ, chúng con tới ngọn núi này đi chơi, nhưng lại đi lạc, con thấy một ngôi mộ vừa bị đào lên ở đây, làm cho con sợ té đái......
Đây là Mã tiên sinh được mọi người tôn thờ đây sao? Tôi không thể không nhìn ông ta thêm vài lần, nhưng càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Tuy nhiên, ông ta ở đây làm cái gì?
Mã tiên sinh chỉ nhìn Vương béo một chút, liền nhìn về phía tôi, như là tình cờ, như thể đang trả lời câu hỏi mà trong lòng tôi đang thắc mắc, giọng nói nhẹ nhàng:
- Ta đi đến đây để hái thuốc, nghe thấy tiếng la của đám nhóc các ngươi, liền tới đây nhìn một chút, giờ thì ổn rồi, chỉ là một ngôi mộ, mà người thì đã chết, các ngươi còn sợ hãi gì nữa?
Vương béo nói:
- Nhưng mà, người đó chỉ còn có cái đầu và cái đùi, các bộ phận cơ thể khác đều...đều...không thấy.
Mã tiên sinh hoàn toàn không để trong lòng, đi đến chỗ tôi và Lượng Tử, lạnh lẽo nói:
- Không có chuyện gì cả, người đã chết rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ông nói xong, liền nắm lấy cánh tay của hai đứa tôi, kéo hai đứa tôi lên.
Tuy nhiên, khi ông ta nắm lấy bàn tay tôi, khuôn mặt ông ta đột nhiên thay đổi, ông ta nắm lấy cổ tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi và trong ánh mắt lộ ra vẻ khác thường..
Mã tiên sinh chỉ dùng ba ngón tay, nắm chặt cổ tay của tôi, dùng sức rất mạnh, cổ tay của tôi đau đớn, nhưng lại không thể tránh thoát được ma trảo của hắn:
- Chú nắm tay con làm gì, mau thả con ra!
Hắn ta giật mình, bỗng nhiên buông lỏng hai tay và xoa xoa cổ tay tôi, lui ra phía sau hai bước, tôi nhìn trên gương mặt của hắn ta, lại thấy trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra tươi cười quái dị, nói với chúng tôi:
- Đi theo ta, ta sẽ dẫn các con xuống núi.
Từ phía sau bụi cỏ, Mã tiên sinh kéo ra một cái túi, vác lên vai, nhìn qua có vẻ nặng, bên trong căng phồng, không biết ở trong đó có gì.
Tuy nhiên có một mùi rất kỳ lạ, từ trong túi kia tỏa ra, tôi cau mày, mùi này hơi cay, lại có mùi hương thảo dược, nhưng ẩn ẩn ở trong đó còn có một mùi mục nát.
Mã tiên sinh quay đầu lại và rời đi, cả ba chúng tôi đều không biết con đường này nên vội vã chạy theo, điều quan trọng lúc bây giờ là phải ra khỏi ngọn núi này.
Sau khi đi được một đoạn khá xa, Vương Béo hí hửng đi theo phía sau lưng Mã tiên sinh, nhưng cậu ta không dám tới gần, có chút lấy lòng hỏi:
- Mã đại thúc, túi của thúc đựng gì thế ạ?
- Đây là dược liệu ta hái.
Mã tiên sinh cũng không quay đầu lại mà nói.
- Nhiều như vậy sao, chắc phải hái rất lâu
Mã tiên sinh lúc này không nói chuyện, chỉ ừ một tiếng.
Vương béo nhìn chằm chằm cái túi, vừa đi vừa hỏi:
- Con nghe ba con nói, Mã đại thúc mỗi tháng đều phải lên núi hái thuốc, rất vất vả.
- Còn nói Mã đại thúc là một thầy thuốc rất lợi hại......
- Mã đại thúc sống một mình sao, có ai sống cùng chú không?
Vương béo hỏi không ngừng nghỉ, nhưng cậu nói suốt nửa ngày, câu trả lời mà cậu nhận được chỉ là tiếng ừ mà thôi.
Tôi đã nhận ra, Vướng Béo đang cố nắm bắt cơ hội để chủ động lôi kéo làm quen, muốn Mã tiên sinh thu hắn làm đệ tử. Phải biết rằng thần dược của Mã tiên sinh bán được rất nhiều tiền.
Nhưng Mã tiên sinh không quan tâm đến hắn, và mệt mỏi với cái miệng lải nhải của hắn, bỗng nhiên dừng lại bước chân, từ trong người lấy ra ban viên thuốc nhỏ, đưa cho chúng tôi mỗi người một viên, mặt không biểu tình, nói:
- Đây là thuốc viên tẩm đường, ngọt lắm, ta đưa cho các ngươi ăn vào để có sức mà đi tiếp.
Vương béo cùng Lượng Tử đều vui mừng khôn xiết, ở trong mắt bọn hắn, Mã tiên sinh giống như là thần tiên sống, hắn đã đưa đường, còn là thuốc đã tẩm đường, vậy không có lí do gì không ăn cả?
Hai người nhét ngay viên thuốc tẩm đường vào miệng, tôi thì do dự nắm ở trong tay.
Mã tiên sinh nhìn về phía tôi, bỗng nhiên lộ ra biểu hiện bất thiện, giọng nói mang theo vài phần khó chịu, nói với tôi:
- Bọn họ đều ăn, tại sao con không ăn? Đây chính là thứ tốt, trước giờ ta đều không đem nó bán ra ngoài.
Vương béo cùng Lượng Tử cũng thúc giục tôi:
- Mau ăn đi, nó thực sự rất ngọt, Mã đại thúc cho chúng ta thứ tốt đó.
Tôi không thể từ chối, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghê tởm và chán ghét viên thuốc này, tùy tay ném viên thuốc vào miệng, nhưng lại dùng đầu lưỡi ngăn chặn, sau đó ngẩng đầu cười nói.
- Con đã ăn rồi, cảm ơn Mã đại thúc.
Mã tiên sinh ánh mắt dừng lại ở trên mặt tôi mấy giây, khóe miệng hơi kéo ra, phảng phất đang cười, vết sẹo trên mặt của hắn như đang di chuyển, khiến người xem sởn toc gáy.
Hắn chậm chạp quay đầu mà tiếp tục bước đi.
Tôi thừa cơ hội quay đầu lại, nhân cơ hội Vương Béo và Lượng Tử chưa chú ý, đem viên thuốc tẩm đường kia phun ra, giấu nó ở trong túi quần.
Ở trên đầu lưỡi, là một hương vị khó tả, mới đầu rất ngọt, những cẩn thận cảm nhận, có thể cảm nhận được một mùi lạ, giống như mùi sáp đèn cầy, lại giống mùi Ngũ vị tử trong núi, lại cảm nhận một chút, bỗng nhiên cảm thấy có một mùi tanh hôi, ngay sau đó cổ họng có một trận ghê tởm như muốn nôn mửa mọi thứ đi ra.
Vương Béo cùng Lượng Tử lại không có phản ứng gì, rất vui vẻ đi ở phía trước.
Tôi cố nén mùi vị ghê tởm đó, lặng lẽ đi sau lưng bọn họ, trong lòng đã có quyết định, sau khi trở về liền đem viên thuốc tẩm đường này đưa cho ông nội, để cho ông xác định đây là thứ gì...
Nhưng vừa đi không lâu, Vương Béo và Lượng Tử đi phía trước đột nhiên ngã gục trên mặt đất, co giật một chút rồi bất tỉnh.
Tôi bất ngờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mã tiên sinh bỗng nhiên quay đầu, trên mặt treo cười dữ tợn, đâu còn bộ dáng hiền từ như lúc nãy!
Trong hoảng loạn, tôi vội vàng học theo bộ dáng của hai người họ, hai mắt nhắm lại, té xuống dưới đất.
Đồng thời, tôi lặng lẽ đem phá túi tiền ở trước ngực.....
Nhưng sau đó trong đầu tôi bắt đầu mơ hồ, ý thức dần dần mất đi.
Trước lúc hôn mê, có vẻ như tôi nghe thấy được tiếng cười dữ tợn của Mã tiên sinh.
- Hắc hắc hắc hắc, đúng là oan gia ngõ hẹp......
Dịch: Quốc Thắng
Beta: Quốc Thắng
Team: MBMH Translate
Con nít trong núi lá gan rất lớn, trong lòng ba người chúng tôi, sự hiếu kỳ lớn hơn so với sợ hãi. Nên cả ba cùng nhau đi về phía trước muốn xem rõ là cái gì.
Khi tôi bước đến gần, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn xuống phía dưới và nhanh chóng phát hiện ra manh mối.
Đất ở xung quanh chiếc quan tài bốc lên một mùi làm người ta buồn nôn, lại trộn lẫn với bùn đất ẩm ướt, điều đó thấy được cái quan tài này vừa mới được đào ra không lâu!
Trong trái tim của tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo, tôi vừa định nhắc nhở hai người bọn họ, nhưng đã chậm muột bước, Vương béo là người thứ nhất đi đên trước ngôi mộ, nhìn chăm chú vào bên trong.
- Aaaaaaa......
Đột nhiên Vương béo phát ra một tiếng thét kinh khủng, loạng choạng lui về phía sau, Lượng Tử tựa hồ cũng đã thấy được thứ gì đó, bộ dáng so với Vương béo còn thảm hại hơn, cả người co giật ngồi ở mép ngôi mộ, miệng của hắn vì sợ hãi mà há to, cũng không nói ra được một lời nào.
Thấy tình hình như vậy, tôi vội đi lên và lấy tay bịt mũi mình lại, một tay còn lại tôi ra sức kéo Lượng Tử ra khỏi ngôi mộ để nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng khi tôi chạy đến kéo Lượng Tử, lòng tò mò của tôi lại không thể kiềm chế được, theo bản năng liền nhìn về hướng chiếc quan tài...
Khi tôi vừa nhìn rõ thứ gì, cả người tôi lập tức cứng lại. Trái tim đập lên từng nhịp đập dồn dập, một cảm giác sợ hãi lập tức bao phủ con người của tôi, tôi muốn kéo Lượng Tử lại, nhưng hai chân tôi trở nên mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất.
Bên trong quan tài, chỉ có một đầu người đã bắt đầu hư thối, và một cái đùi khô quắt, đang nằm chình ình ở trong đó, đầu người hư thối khuôn mặt lỗ chỗ, mái tóc muối tiêu rối tung, nhưng lại mang theo một vẻ quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi.
Trong tiềm thức tôi liền nhìn chằm chằm vào cái đùi khô quắt kia, trong đầu tôi bỗng nhiên nghĩ tới một người, không đợi tôi kịp xác nhận cái đầu cùng cái đùi này là của ai, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
- Mấy đứa nhóc con các ngươi, ban ngày trưa nắng chạy đến nơi đây làm cái gì, không sợ bị bọn quỷ bắt đi sao?
Tôi đột nhiên quay đầu lại và nhìn về phía sau, không biết lúc nào đã đứng đấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông ta nhìn hơi già nua, vóc người rất cao, đang mặc một bộ áo dài, mái tóc rối tung, dáng người gầy guột, ánh mắt thì lạnh lẽo, như đang ẩn giấu hai con dao vậy.
Giọng nói của người đàn ông này vô cùng khó nghe, âm thanh khàn khàn, trên mặt lại có một vết sẹo khủng khiếp, kéo dài từ thái dương bên trái đến má bên phải, khiến cho bộ dáng của ông ta nhìn rất dữ tợn.
Tuy nhiên, ngay khi tôi nhìn thấy ông ấy, trong lòng tôi liền nghĩ đến một điều. Làm thế nào nhìn ông ta lại có vẻ quen thuộc nhỉ?
Vương béo vừa thấy người này, lại giống như thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm, chạy tới kêu lên:
- Mã tiên sinh, Mã đại thúc, là con đây, Vương Béo đây ạ, chúng con tới ngọn núi này đi chơi, nhưng lại đi lạc, con thấy một ngôi mộ vừa bị đào lên ở đây, làm cho con sợ té đái......
Đây là Mã tiên sinh được mọi người tôn thờ đây sao? Tôi không thể không nhìn ông ta thêm vài lần, nhưng càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Tuy nhiên, ông ta ở đây làm cái gì?
Mã tiên sinh chỉ nhìn Vương béo một chút, liền nhìn về phía tôi, như là tình cờ, như thể đang trả lời câu hỏi mà trong lòng tôi đang thắc mắc, giọng nói nhẹ nhàng:
- Ta đi đến đây để hái thuốc, nghe thấy tiếng la của đám nhóc các ngươi, liền tới đây nhìn một chút, giờ thì ổn rồi, chỉ là một ngôi mộ, mà người thì đã chết, các ngươi còn sợ hãi gì nữa?
Vương béo nói:
- Nhưng mà, người đó chỉ còn có cái đầu và cái đùi, các bộ phận cơ thể khác đều...đều...không thấy.
Mã tiên sinh hoàn toàn không để trong lòng, đi đến chỗ tôi và Lượng Tử, lạnh lẽo nói:
- Không có chuyện gì cả, người đã chết rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ông nói xong, liền nắm lấy cánh tay của hai đứa tôi, kéo hai đứa tôi lên.
Tuy nhiên, khi ông ta nắm lấy bàn tay tôi, khuôn mặt ông ta đột nhiên thay đổi, ông ta nắm lấy cổ tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi và trong ánh mắt lộ ra vẻ khác thường..
Mã tiên sinh chỉ dùng ba ngón tay, nắm chặt cổ tay của tôi, dùng sức rất mạnh, cổ tay của tôi đau đớn, nhưng lại không thể tránh thoát được ma trảo của hắn:
- Chú nắm tay con làm gì, mau thả con ra!
Hắn ta giật mình, bỗng nhiên buông lỏng hai tay và xoa xoa cổ tay tôi, lui ra phía sau hai bước, tôi nhìn trên gương mặt của hắn ta, lại thấy trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra tươi cười quái dị, nói với chúng tôi:
- Đi theo ta, ta sẽ dẫn các con xuống núi.
Từ phía sau bụi cỏ, Mã tiên sinh kéo ra một cái túi, vác lên vai, nhìn qua có vẻ nặng, bên trong căng phồng, không biết ở trong đó có gì.
Tuy nhiên có một mùi rất kỳ lạ, từ trong túi kia tỏa ra, tôi cau mày, mùi này hơi cay, lại có mùi hương thảo dược, nhưng ẩn ẩn ở trong đó còn có một mùi mục nát.
Mã tiên sinh quay đầu lại và rời đi, cả ba chúng tôi đều không biết con đường này nên vội vã chạy theo, điều quan trọng lúc bây giờ là phải ra khỏi ngọn núi này.
Sau khi đi được một đoạn khá xa, Vương Béo hí hửng đi theo phía sau lưng Mã tiên sinh, nhưng cậu ta không dám tới gần, có chút lấy lòng hỏi:
- Mã đại thúc, túi của thúc đựng gì thế ạ?
- Đây là dược liệu ta hái.
Mã tiên sinh cũng không quay đầu lại mà nói.
- Nhiều như vậy sao, chắc phải hái rất lâu
Mã tiên sinh lúc này không nói chuyện, chỉ ừ một tiếng.
Vương béo nhìn chằm chằm cái túi, vừa đi vừa hỏi:
- Con nghe ba con nói, Mã đại thúc mỗi tháng đều phải lên núi hái thuốc, rất vất vả.
- Còn nói Mã đại thúc là một thầy thuốc rất lợi hại......
- Mã đại thúc sống một mình sao, có ai sống cùng chú không?
Vương béo hỏi không ngừng nghỉ, nhưng cậu nói suốt nửa ngày, câu trả lời mà cậu nhận được chỉ là tiếng ừ mà thôi.
Tôi đã nhận ra, Vướng Béo đang cố nắm bắt cơ hội để chủ động lôi kéo làm quen, muốn Mã tiên sinh thu hắn làm đệ tử. Phải biết rằng thần dược của Mã tiên sinh bán được rất nhiều tiền.
Nhưng Mã tiên sinh không quan tâm đến hắn, và mệt mỏi với cái miệng lải nhải của hắn, bỗng nhiên dừng lại bước chân, từ trong người lấy ra ban viên thuốc nhỏ, đưa cho chúng tôi mỗi người một viên, mặt không biểu tình, nói:
- Đây là thuốc viên tẩm đường, ngọt lắm, ta đưa cho các ngươi ăn vào để có sức mà đi tiếp.
Vương béo cùng Lượng Tử đều vui mừng khôn xiết, ở trong mắt bọn hắn, Mã tiên sinh giống như là thần tiên sống, hắn đã đưa đường, còn là thuốc đã tẩm đường, vậy không có lí do gì không ăn cả?
Hai người nhét ngay viên thuốc tẩm đường vào miệng, tôi thì do dự nắm ở trong tay.
Mã tiên sinh nhìn về phía tôi, bỗng nhiên lộ ra biểu hiện bất thiện, giọng nói mang theo vài phần khó chịu, nói với tôi:
- Bọn họ đều ăn, tại sao con không ăn? Đây chính là thứ tốt, trước giờ ta đều không đem nó bán ra ngoài.
Vương béo cùng Lượng Tử cũng thúc giục tôi:
- Mau ăn đi, nó thực sự rất ngọt, Mã đại thúc cho chúng ta thứ tốt đó.
Tôi không thể từ chối, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghê tởm và chán ghét viên thuốc này, tùy tay ném viên thuốc vào miệng, nhưng lại dùng đầu lưỡi ngăn chặn, sau đó ngẩng đầu cười nói.
- Con đã ăn rồi, cảm ơn Mã đại thúc.
Mã tiên sinh ánh mắt dừng lại ở trên mặt tôi mấy giây, khóe miệng hơi kéo ra, phảng phất đang cười, vết sẹo trên mặt của hắn như đang di chuyển, khiến người xem sởn toc gáy.
Hắn chậm chạp quay đầu mà tiếp tục bước đi.
Tôi thừa cơ hội quay đầu lại, nhân cơ hội Vương Béo và Lượng Tử chưa chú ý, đem viên thuốc tẩm đường kia phun ra, giấu nó ở trong túi quần.
Ở trên đầu lưỡi, là một hương vị khó tả, mới đầu rất ngọt, những cẩn thận cảm nhận, có thể cảm nhận được một mùi lạ, giống như mùi sáp đèn cầy, lại giống mùi Ngũ vị tử trong núi, lại cảm nhận một chút, bỗng nhiên cảm thấy có một mùi tanh hôi, ngay sau đó cổ họng có một trận ghê tởm như muốn nôn mửa mọi thứ đi ra.
Vương Béo cùng Lượng Tử lại không có phản ứng gì, rất vui vẻ đi ở phía trước.
Tôi cố nén mùi vị ghê tởm đó, lặng lẽ đi sau lưng bọn họ, trong lòng đã có quyết định, sau khi trở về liền đem viên thuốc tẩm đường này đưa cho ông nội, để cho ông xác định đây là thứ gì...
Nhưng vừa đi không lâu, Vương Béo và Lượng Tử đi phía trước đột nhiên ngã gục trên mặt đất, co giật một chút rồi bất tỉnh.
Tôi bất ngờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mã tiên sinh bỗng nhiên quay đầu, trên mặt treo cười dữ tợn, đâu còn bộ dáng hiền từ như lúc nãy!
Trong hoảng loạn, tôi vội vàng học theo bộ dáng của hai người họ, hai mắt nhắm lại, té xuống dưới đất.
Đồng thời, tôi lặng lẽ đem phá túi tiền ở trước ngực.....
Nhưng sau đó trong đầu tôi bắt đầu mơ hồ, ý thức dần dần mất đi.
Trước lúc hôn mê, có vẻ như tôi nghe thấy được tiếng cười dữ tợn của Mã tiên sinh.
- Hắc hắc hắc hắc, đúng là oan gia ngõ hẹp......
Dịch: Quốc Thắng
Beta: Quốc Thắng
Team: MBMH Translate
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook