Cấm Kỵ Sư
Chương 14: Quái Vật Khỉ

- Cậu không nghe được? Không thể nào, vừa nãy nó còn kêu rất to mà, cậu nói xem, đó có phải là một con mèo bị ngược đãi hay không? Nếu vậy, chúng ta hãy đi ra ngoài xem sao.

Tôi mở lời lôi kéo Cổ Lượng.

- Bệnh thần kinh, căn bản là không có, muốn đi cậu đi đi, hơn nửa đêm, còn quản việc không đâu...

Cổ Lượng nghiêng người lại tiếp tục ngủ, khuôn mặt tỏ vẻ không vui, điều này cũng không có gì lạ, hai chúng tôi tuy rằng cùng ở một căn phòng, nhưng hắn luôn là một người cố gắng học tập để mưu cầu một tương lai tốt đẹp hơn, so với tôi đơn giản giống như là một người qua đường.

Thấy thái độ không thèm để ý của hắn, tôi cũng rất buồn bực, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy thoải mái, dù sao không thể hi vọng mỗi người đang ngủ tự dưng bị đánh thức đều có tinh thần như tôi, có mấy người khi đã chìm vào giấc ngủ, đừng nói mèo kêu, thậm chí sét đánh bên tai còn không đánh thức được, tự nhiên sẽ không nghe được.

Tôi trầm ngâm một lát, thấy âm thanh của con mèo kia cũng không tiếp tục nữa, liền chuẩn bị ngủ tiếp, ai biết mới vừa quay người lại, cái mông mới vừa đặt lên giường, âm thanh thê thảm của con mèo kia lại vang lên!

Tôi chấn động trong lòng, bận bịu chạy tới đẩy đẩy Cổ Lượng:

- Mau dậy đi, cậu mau tập trung lắng nghe, bây giờ thì cậu sẽ nghe được.

Cổ lượng không nhịn được ngồi dậy, nắm chặt mớ tóc lộn xộn rồi gầm lên:

- Tôi nói cậu đó, có nghe nhầm hay bị mộng du gì không?

Hắn tức giận đi xuống giường, đẩy ra cửa sổ, chỉ vào bên ngoài nói:

- Cậu nghe đi, cậu dùng sức mà nghe, con mẹ nó làm gì có tiếng con mèo nào?!

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài liền truyền đến một tiếng mèo kêu khủng bố, lần này cửa sổ mở, nghe càng thêm rõ ràng, nghe càng thêm dọa người, khiến cả người tôi cả không nhịn được đều nổi da gà, bởi tiếng mèo kêu, như một u hồn đang trôi dạt trong đêm, xuyên vào trong tâm trí tôi.

Thế nhưng, Cổ Lượng vẫn cứ thở phì phò đứng phía trước cửa sổ, ngón tay chỉ ngoài cửa sổ, giống như không hề nghe thấy!

Tôi cuống lên, cũng chỉ vào ngoài cửa sổ kêu lên:

- Cậu học quá nên bị ngốc luôn rồi sao, thanh âm chói tai như vậy lẽ nào cậu không nghe được, rõ ràng vừa mới kêu thảm thiết xong, cậu...

Nói đến đây, tôi bỗng nhiên ngậm miệng lại, nghi hoặc mà nhìn hắn một chút, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Tôi giống như ý thức được cái gì, nhìn hắn, phía sau lưng nổi lên một tầng da gà. Tôi đã rõ ràng.

Âm thanh mèo kêu thê lương khủng bố đó chỉ có mình tôi có thể nghe được.

- Cậu cái gì mà cậu, không có việc gì thì tôi còn muốn ngủ nữa, mà tôi nói thật nhé, cả ngày nhìn chằm chằm cổ họa đến phát ngốc hay sao, mọi người ai cũng mệt mỏi, nhanh đi ngủ giùm đi đại ca, cậu không muốn học, người khác còn muốn học có được hay không?

Cổ Lượng thở phì phò lên giường ngủ, tôi lại ngồi suy tư ở đầu giường, ánh mắt theo bản năng mà nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ.

Chỉ có tôi có thể nghe thấy được tiếng kêu này, điều này có ý nghĩa gì?

Tôi cũng không biết, đương nhiên, tôi cũng không cảm thấy thính lực của tôi siêu phàm, hay Cổ Lượng là một người điếc, phía trước ký túc xá chúng tôi là một mảnh đất trống không, không có bất cứ vật cản gì che chắn, tôi tin tưởng, nếu như thật sự có tiếng mèo kêu thảm như thế, toàn bộ người ở trong ký túc xá đều sẽ nghe thấy, mà chắc chắn sẽ không chỉ có mình tôi.

Không được, tôi phải đi xem mới được.

Tôi biết những nơi mà mấy con mèo hoang hay tụ tập, chính là mảnh đất hoang bị vứt bỏ ở đằng sau khu lớp học cũ.....

Cổ Lượng nghiêng người qua một bên, hô hấp đều đều, không biết có phải đã ngủ hay chưa. Tôi hơi do dự, nhưng vẫn hạ quyết tâm, nhanh chóng mặc quần áo, mang giày, cầm lấy đèn pin cầm tay, quay người liền muốn chạy ra bên ngoài. Có điều suy nghĩ một chút, tôi lại vớ lấy nửa cái bánh mì giăm bông(*) mà tôi không ăn hết vào buổi tối, nhét vào trong túi, sau đó hai tay tôi tựa vào bệ cửa sổ, tung người nhảy ra bên ngoài.

Tôi lười đi bằng cửa chính, dù sao đây chỉ là tầng hai. Đối với một người đã từng leo núi từ nhỏ như tôi, chút tài mọn ấy vẫn có.

Trời rất tối, xung quanh rất yên tĩnh, tôi nghiêng người đi nhanh hướng về phía trường học, ở phía xa là đám cây tối om, giống như những bóng ma đang giơ móng vuốt, tiếng mèo kêu cũng không còn vang lên, nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi có chút sợ hãi.

Giữa ký túc xá và trường học được ngăn cách bởi một bức tường, bởi vì ký túc xá lúc trước chỉ là một tòa nhà được thuê, vào ban ngày, ra vào đều phải đi qua cổng lớn, nhưng bây giờ là đêm hôm khuya khoắc, bảo vệ trường học đã khóa cổng, vì vậy tôi chỉ còn cách leo tường.

Tôi lon ton chạy nhanh tới gần bức tường, nhìn hai bên không có ai, liền dùng sức nhảy lên bờ tường, giống như một con mèo, tôi nhẹ nhàng tiến vào trường học.

Trường học của chúng tôi không lớn, sau khi đi qua khu thể dục, liền đi tới dãy phòng học cũ.

Đúng rồi, trường chúng tôi tổng cộng đã có hai dãy phòng học, một dãy phòng gạch đỏ cũ mem, chúng tôi gọi đó là dãy phòng cũ, được xây dựng khi thành lâp nhà trường vào mấy chục năm trước, đi học ở bên trong chính là học sinh cấp ba như chúng tôi, mà ở phía bên kia có một dãy phòng mới, được cho là xây dựng vào hai năm trước, và chỉ dành cho học sinh trung học.

Kỳ thực này nguyên nhân cũng rất đơn giản, học sinh cấp hai thì thôn nào cũng có, nên có được điều kiện môi trường học tập tốt hơn, mới tuyển được nhiều học sinh, mà cấp ba, toàn bộ huyện cũng chỉ có mấy nhà, hơn nữa toàn là nhà nghèo, tự nhiên không được quan tâm, dù cho bạn có muốn học hay không, thì chỉ có một dãy phòng cũ nát đó.

Chẳng mấy chốc, tôi đi tới phía sau của dãy phòng cũ, ở nơi đó có nhiều thùng rác đặt cạnh nhau, rất nhiều rác rưởi trong sinh hoạt cùng cơm thừa canh cặn ở căn-tin được vứt ở đây, bốc lên một mùi kinh tởm.

Thông thường đối với những con mèo hoang đi lạc sống trong khu vực này, thùng rác chính là thiên đường của bọn nó.

Tôi lắng nghe, xung quanh không có động tĩnh, vì vậy tôi không chần chờ lấy ra nửa ổ bánh mì giăm bông quăng về phía thùng rác đầu tiên.

Thịt lợn chính là đạo cụ dùng để dụ dỗ các con mèo hoang, những con mèo này mũi thính vô cùng, tôi đã từng cho chúng ăn nhiều lần, vì vậy tôi cũng không xa lạ gì với bọn chúng.

Trong tay tôi cầm lấy đồ ăn, miệng thì thầm kêu gọi bọn nó, ánh mắt nhìn xung quanh thùng rác, đồng thời cầm lấy một cành cây, và gõ vào thùng rác.

Nhưng mà không có hồi âm, điều này có chút kỳ quái, tôi nhớ rằng xung quanh đây có hai đến ba con mèo hoang sống ở phía sau thùng rác. Có một lần tôi đi ngang qua, bị con mèo đột ngột nhảy ra, bị dọa cho hú hồn.

Tôi đi một đường về phía trước, gõ gõ vào từng thùng rác, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

Đột nhiên, trông không khí có mùi máu thoang thoảng, không khí dường như tràn ngập mùi thịt thối rữa, tôi hơi khó chịu, nhưng cũng không quan tâm, cái này vốn là thùng rác, có mùi vị gì cũng không kỳ quái, nếu mà sạch quá, thì cũng không phải là thùng rác.

- Đùng!

Trong thùng rác cuối cùng, một âm thanh đột nhiên vang lên. Trong lòng tôi hơi động, lập tức đi tới đó. Chẳng lẽ mấy con mèo hoang này đều núp ở trong đó sao?

Tôi lấy lại bình tĩnh, cố khích lệ bản thân, tôi đưa tay mở nắp thùng rác, dùng đèn pin rọi vào bên trong, nhưng cả người tôi run lên, nhìn chằm chằm đầy hoảng loạn!

Tôi thấy được một xác mèo máu thịt bầy nhầy!

Những con mèo hoang kia như bị cái gì gậm nhấm cơ thể, thân thể đã khiếm khuyết không được hoàn chỉnh, trộn lẫn trong đống rác bẩn thỉu, phát sinh mùi hôi mùi, máu bẩn đông lại ở trên bộ lông, toàn bộ bụng đã bị đào trống rỗng, nhãn cầu đã biến thành hố đen, giống như đang oán hận nhìn chằm chằm vào tôi.

Cảnh tượng máu tanh này khiến trong lòng tôi không ngừng run rẩy, lông tơ đều dựng đứng lên, quả nhiên, quả nhiên chúng nó bị hành hạ cho đến chết!

Nhưng nhìn vào mức độ thối nát của xác chết, tuyệt đối không phải vừa mới chết, ít nhất đã chết được hai ngày, nhưng tại sao khi nãy tôi có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của chúng nó!

Lẽ nào tiếng mèo kêu thê thảm kia, chính là những đau đớn trong linh hồn chúng nó phát ra!

Đúng rồi, tôi nhớ khi còn bé đã được ông kể một câu chuyện tương tự, nói mèo là một loài vật tâm linh, nếu như chúng nó bị tàn nhẫn giết chết, hồn phách sẽ tự do lang thang ở xung quanh thi thể, mỗi đến buổi tối thì sẽ thống khổ kêu rên, hễ ai có thể nghe thấy tiếng kêu của chúng nó, đều là những người trời sinh linh tính.

Tôi vừa nghĩ tới đây, đột nhiên trong góc âm u của thùng rác nổi lên hai ánh sáng màu xanh lục, trong lòng tôi cả kinh, theo bản năng mà lui hai bước, sau một khắc, một bóng đen chậm rãi từ chỗ tối đi ra.....

Đèn pin vừa rọi qua, một con quái vật cả người mọc đầy lông xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi!

Con quái vật xấu xí và gớm ghiếc này, giống như một con khỉ biến dị, phía sau có cái đuôi ngắn, trong ánh mắt lóa lên quang mang tham lam hung tợn, hai hàm răng sắc nhọn nhiễu xuống từng giọt nước bọt, gầm nhẹ, chậm rãi áp sát về phía tôi!

Tôi bị sự xuất hiện đột ngột của con quái vật này mà hoảng lên, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không thể kìm được hét lên má ơi, nhanh chân vọt ra phía sau.

Đúng là chuyện lạ thì năm nào cũng có, đặc biệt là năm nay.

Tôi nuốt ngụm nước bọt, trong lòng không ngừng gào thét, bà mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ quái gì?

(*)jambon, đừng nhầm lẫn với chà bông.

--------------------------------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương