Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 54: Vàng, bạc và tiền đồng

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Giải phóng được sức lao động của hai người Trương Quân Thực và Lý Dực, sinh hoạt ngày thường của Kê Oa thôn rốt cục một lần nữa đi vào đúng quỹ đạo, từ từ trở nên có trật tự đàng hoàng.

Nhiếp Bất Phàm cũng vì thế mà được xả hơi, nghỉ bớt các loại lao động, một thân nhàn nhã. Hắn giống như lãnh đạo đi thị sát công việc, mỗi ngày đều lần lượt xem xét một vòng những người còn bệnh, từ Tư Thần Vũ, Thẩm Mộ Nhiên, Lý Hoài, Thiên nữ cho đến đám người hầu của bọn họ.

Nhìn bọn họ ai nấy đều như bị oán linh nhập xác, tiều tụy u sầu, thực sự rất tội nghiệp. Nhưng là, nếu phải hy sinh thân xác để cứu lấy đám người kia, Nhiếp Bất Phàm liền cảm thấy một nơi – nào – đó rất đau.

Chọn lựa giữa mình đau hay để mặc người khác đau, đây là một việc rất đơn giản, hắn vì thế dứt khoát mặc kệ bọn họ. Trước khi Tư Thần Vũ kịp xuống tay, hắn đã đi trước một bước mà rời thôn đi tị nạn.

Hiện tại, hắn chẳng những dẫn theo Hoa Cô Nương và Lang Gia mà còn dắt theo Ngộ Không cùng với nột con gà lông vàng sọc đen có tên là “Kim Tử”. Hai con trước phải mang theo vì khứu giác bọn chúng nhạy bén, rất dễ bị những người khác lợi dụng để lần ra tung tích của hắn, còn Ngộ Không và Kim Tử thì đơn thuần là để giải sầu.

Nhiếp Bất Phàm chọn một khách điếm thoạt nhìn có vẻ xa hoa, cất bước đi vào bên trong.

Tiểu nhị chạy ra nghênh đón hắn, nhưng sau khi quan sát qua loa một lượt phục trang của Nhiếp Bất Phàm thì vẻ mặt hớn hở ban đầu có chút cứng lại.

Y phục của Nhiếp Bất Phàm cũng xem như trang nhã, đều là do Trương Quân Thực kỹ càng chọn lựa cho, nhưng là trên lưng hắn lại đeo một cái giỏ trúc cũ nát to đùng, trên vai còn có một con khỉ vắt vẻo. Rõ ràng là một công tử văn nhã, nhưng không hiểu sao lại cho người ta một cảm giác không đâu vào đâu.

Tiểu nhị đón tiếp người qua kẻ lại ở nơi này đã lâu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng bắt gặp vị công tử nào xem nhẹ thể diện ở chốn xa hoa này như vậy, nhất thời có chút không nắm được thân phận người mới tới, đành phải trước tiên nghênh đón, sau dò hỏi, “Vị công tử này, hoan nghênh hạ cố, ngài muốn uống trà hay là thuê phòng?”

Lúc này không phải giờ ăn cơm, đại sảnh chỉ có hai ba người, bọn họ nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm cũng sôi nổi quay đầu lại nhìn với một ánh mắt quái dị.

Nhiếp Bất Phàm tùy tiện quan sát một hồi, nói, “Ta muốn một phòng thượng hạng. ”

“Được được, một gian phòng thượng hạng. ” Tiểu nhị dẫn hắn đến bên cạnh quầy tiếp khách, cúi người mỉm cười, nói, “Xin hỏi công tử định ở lại bao lâu?”

“Tạm thời ba ngày đi. ”

“Ba ngày cần đặt cọc ba lượng. ”

Ba lượng?Nhiếp Bất Phàm trừng hắn, cái giá này có thể đủ để ở lại Kê Oa thôn trong nửa tháng rồi!

Tiểu nhị quan sát lời nói và sắc mặt của hắn, âm thần đánh giá. Xem ra vị này cũng không phải người có tiền gì. Đang nghĩ ngợi, lại thấy hắn từ trong ngực móc ra một cái túi tiền căng phồng, trên túi còn thêu tơ vàng, vừa thấy đã biết không phải thứ tầm tường. Tiểu nhị không khỏi giật mình phủ định ngay suy đoán vừa nảy sinh. Có thể dùng tới loại túi đựng tiền này, chỉ e lai lịch cũng không đơn giản.

Tiểu nhị lén lút nhìn về phía cái túi, lại thấy chủ nhân chiếc túi thò tay vào lấy ra một đống tiền đồng, sau đó đặt từng đồng từng đồng ở trên quầy mà đếm.

Tiểu nhị có chút tan nát cõi lòng. Ba lượng tương đương với cả ngàn miếng tiền đồng, vị này định đếm tới khi nào đây?Cái túi đựng tiền kia là hàng giả sao?

“Khụ!Vị công tử này, nếu không đủ tiền, ngài có thể tới khách điếm bình dân ở bên khu phố bên phải. ” Tiểu nhị khéo léo nhắc nhở.

Nhiếp Bất Phàm ngay cả liếc cũng không liếc hắn một cái, một mặt chuyên chú đếm tiền, một mặt trả lời, “Ta đã quyết nghỉ lại đây. Đừng quấy rầy, để yên cho ta đếm. ”

Tiểu nhị khóc không ra nước mắt. Khách điếm của bọn họ là nơi có tiếng nhất nhì trong thành, quả thực chưa từng có người cầm nhiều tiền đồng mà tới đây chi tiêu như vậy.

Cái này giống như ở khách sạn hạng sao mà thanh toán bằng tiền lẻ vậy, dù đều là tiền, nhưng phong cách chính là khác nhau quá xa. Đương nhiên, người làm ra loại chuyện nhàm chán như thế này có lẽ cũng chỉ có một mình Nhiếp Bất Phàm mà thôi.

Quần tiếp khách của bọn họ dần dần trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Đại sảnh một mảnh yên tĩnh, tất cả đều im lặng nhìn Nhiếp Bất Phàm đếm tiền.

Nhiếp Bất Phàm đếm xong một nghìn văn tiền (1000 văn tiền ở nơi này tương đương với 250 miếng tiền đồng) thì dừng lại một chút. Tiểu hầu tử Ngộ Không rất quan tâm chăm sóc mà mang tới một chén trà.

“A, đó là trà của ta…” Trong đại sảnh có một khách nhân nào đó hô lên.

Vừa dứt lời, Nhiếp Bất Phàm đã hào khí ngút trời mà một hơi uống cạn.

Vị khách kia chỉ còn nước im lặng mà sờ sờ cái mũi. Nhiếp Bất Phàm cũng không nhìn hắn một cái, đưa trả cái tách cho Ngộ Không, giáo huấn, “Tại sao có thể tùy tiện lấy đồ của người khác như vậy?Đi, đễn chỗ vị khách kia nói một câu xin lỗi, nhân tiện cảm tạ một cái. ”

Ngộ Không tiếp nhận cái chén, một lần nữa nhảy tới bàn người nọ, đem cái cốc cẩn thận mà đặt trước mặt hắn, sau đó chắp tay trước ngực, thắt lưng gập xuống một góc 30 độ, tao nhã cúi lạy một cái, cái đuôi dài dài vểnh lên cao, tựa như một nhã sĩ rất có giáo dưỡng.

Tiếp theo, nó lại cầm lấy chén trà trống không, ôm ấm trà tới rót đầy chén. Toàn bộ quá trình thế mà không có bất luận sai sót nào. Ngộ Không thân thể nhỏ bé còn không cao bằng ấm trà, màu lông vàng rực, hai mắt to tròn, bộ dáng thông minh lanh lợi, thật sự làm cho tất cả mọi người xung quanh đều yêu thích.

“Tiểu hầu tử thông minh!” Vị khách nhân kia nhịn không được vươn tay muốn vuốt ve nó một chút, nhưng Ngộ Không lại đập cái đuôi vào tay hắn đánh “bộp” một tiếng rồi nhanh chóng nhảy về bên cạnh Nhiếp Bất Phàm.

“Vị công tử này, con khỉ của ngươi có bán hay không?” Hắn hỏi.

“Hàng không bán. ” Nhiếp Bất Phàm đầu cũng không quay lại, trả lời. Ngộ Không nhe răng với người nọ, nhảy nhảy vài cái tựa hồ như ra oai.

“Ha ha. ” Người nọ cười nói, “Công tử làm sao huấn luyện được?Có thể chỉ giáo mấy chiêu hay không?”

Nhiếp Bất Phàm nhíu nhíu mày, ngẩng đầu bất mãn nói, “Ngươi quấy rầy như vậy làm cho ta quên mất đã đếm tới bao nhiêu rồi. ”

“Còn đếm làm gì?” Người nọ ném ra mấy lượng bạc, nói, “Ta giúp ngươi trả. ”

Tiểu nhị vội vàng thu lấy, thầm nghĩ cuối cùng cũng không cần đếm tiền nữa rồi.

Ai ngờ Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Ta không cần người khác giúp đỡ, đa tạ hảo ý của các hạ. ”

“Ba lượng mà thôi, chỉ bằng một hồi trà nước. Công tử đừng để tâm, tại hạ chỉ là muốn kết giao bằng hữu với ngươi. ”

Nhiếp Bất Phàm suy nghĩ một chút, đột nhiên nói với tiểu nhị, “Đưa bạc của vị công tử kia cho ta. ”

Tiểu nhị tâm không cam tình không nguyện mà giao ra, còn tưởng là hắn muốn trả lại người kia, cũng không ngờ hắn thế nhưng lại cất vào trong túi của mình, sau đó đem toàn bộ tiền đồng đựng trong túi đổ lên trên quầy, nói, “Ngươi đếm số còn lại, đại khái cũng đủ rồi, nếu thừa thì cho ngươi làm tiền boa. ”

Trên thực tế Nhiếp Bất Phàm biết số tiền còn lại trong túi của mình, chỉ có thiếu chứ không thể thừa, hắn cũng không tin tiểu nhị sẽ vì mấy văn tiền mà tìm đến hắn đòi nợ!

Vẻ mặt tiểu nhị nháy mắt trở nên cứng đờ.

“Ha ha ha. ” Vị khách kia thấy vậy, ngược lại cười ha hả.

Những người khác trong điếm cũng lộ ra biểu tình muốn cười nhưng không dám cười.

“Nhớ viết vào sổ là ta tới ở, ta chờ sắp xếp phòng. ” Nhiếp Bất Phàm dặn lại một tiếng, sau đó ngồi vào bàn của vị khách nhân kia, chắp tay tỏ ý cảm tạ.

Người nọ nói, “Ngươi vì sao mang theo nhiều tiền đồng như vậy?Không phải sẽ rất bất tiện sao?”

“Tuy rằng có chút khó khăn, nhưng ta vẫn phải chấp nhận. ” Nhiếp Bất Phàm đương nhiên nói.

Người nọ cười cười.

Người này mặt đầy râu ria, thân hình cao lớn, Nhiếp Bất Phàm ban đầu đoán rằng niên kỷ hẳn là không nhỏ, thế nhưng nhìn gần mới phát hiện hắn cùng lắm chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, rất có phong cách hiệp sĩ.

“Tại hạ Cầm Bá Nha, không biết công tử xưng hô thế nào?”

“Đoàn Dự. ” Nhiếp Bất Phàm xuất môn liền khai báo tên giả, cơ hồ đã thành một thói quen, lại nhìn người trước mặt có chút giống Kiều Phong, cho nên hắn rất tự nhiên mà nói ra cái tên “Đoàn Dự”.

“Nguyên lai là Đoàn công tử. ” Cầm Bá Nha cười cười, hỏi, “Ta thấy trên lưng ngươi có một giỏ trúc, không biết dùng để làm gì?”

Nếu nói là hành lý, cũng không nên dùng giỏ trúc mà đựng đi. Nhìn khí chất và trang phục của hắn cũng không giống một người xuất thân bần hàn, nhưng ngay cả một hai người đầy tớ cũng không có, thực sự là kỳ lạ.

Nhiếp Bất Phàm cẩn thận gỡ giỏ trúc đặt xuống, đáp lại hai chữ, “Bí mật. ”

Cầm Bá Nha chỉ cười không nói, thế nhưng lỗ tai giật giật liên hồi, nghe chừng bên trong giỏ trúc là sinh vật sống. Nhìn đến tiểu hầu tử người kia mang trên vai, chẳng lẽ trong giỏ trúc kia cũng là sủng vật hắn nuôi dưỡng?

Cầm Bá Nha đoán cũng không sai, nhưng là, có lẽ hắn đoán như thế nào cũng đoán không được cái gọi là sủng vật kia thế mà lại là … gà.

“Đúng rồi, để cảm tạ ngươi hào hiệp giúp đỡ, ta cũng tặng ngươi một phần lễ vật. ” Nhiếp Bất Phàm từ trong cái túi đeo bên hông lấy ra một quả trứng, đưa tới trước mặt Cầm Bá Nha.

Cầm Bá Nha nhìn quả trứng to như củ khoai tây có phần dị thường trước mặt, không biết nên phải ứng như thế nào. Hắn trước giờ chưa từng nhận được thứ lễ vật độc đáo như thế này…

Nhiếp Bất Phàm thận trọng căn dặn, “Phải đối xử tốt với nó. ”

“Ách…” Một quả trứng, muốn hắn đối xử tốt như thế nào?

Đối diện với ánh mắt long lanh của Nhiếp Bất Phàm, Cầm Bá Nha đành phải chậm rãi đón lấy quả trứng cất vào trong ngực.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm vó ngựa rầm rĩ. Ngay sau đó, một người ăn mặc như người hầu đi vào, hô to với tiểu nhị, “Chuẩn bị một phòng thượng hạng và tám phòng thường, chúng ta có mười hai người, ở lại khoảng mười ngày. ”

“Được được, xin khách quan chờ chút. ” Tiểu nhị cũng không thèm đếm mấy đồng tiền trên quầy, vơ hết xuống một cái khay, bắt đầu thu xếp phòng ở cho đám người kia.

Sau khi bố trí thỏa đáng, người hầu đi ra khỏi khách điếm. Một chiếc xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa, một nam một nữ từ trên xe bước xuống.

Nam tử khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mũ đội ngang trán, diện mạo tuấn lãng, khóe mắt xếch cao, đầu mắt bên phải còn có một nốt ruồi đón lệ, mũi cao môi mỏng, khắp người toát ra một vẻ vừa quý khí vừa âm lãnh làm người khác không dám lại gần. Nam tử tùy tiện quét mắt một vòng khắt trong đại sảnh, nhãn thần mang tới cho người ta một loại cảm giác lãnh ngạo, xa cách lạnh lùng.

Người thị nữ theo phía sau hắn, thấp mi cụp mắt, mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn chẳng khác nào một con rối gỗ. Trong ngực nàng còn ôm một con mèo mập mạp lông xù như lông sâu róm, đã vậy hết lần này tới lần khác ngông cuồng tự đại, híp mắt liếc nhìn chúng sinh.

Nhiếp Bất Phàm không thích nhất chính là những người như thế. Lúc trước Tư Thần Vũ cũng là một dạng chết tiệt thế này, làm người nóng mắt tới cực điểm.

Ngay khi đoàn người này đi qua chỗ ngồi của Nhiếp Bất Phàm thì con mèo béo trong ngực thị nữ bất chợt nhảy dựng lên, xù lông toàn thân, nhe nanh nhìn về phía cái giỏ trúc của Nhiếp Bất Phàm.

Nam nhân đi phía trước dừng bước, quay đầu lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Thị nữ kia cúi mình đáp, “Thuần Quân tựa hồ vừa bị hoảng sợ. ”

“Bảo nó yên lặng đi. ” Nam nhân xoay người đi lên lầu, cũng không liếc mắt nhìn Nhiếp Bất Phàm ở bên kia lấy một cái.

Chính là lúc này đột nhiên không biết từ đâu phát ra một tiếng gáy nho nhỏ. Mèo béo vừa nghe thấy liền nhảy khỏi vòng tay thị nữ, nhanh chóng chạy tới chỗ nam tử kia.

Con mèo nhảy lên giữa không trung. Nam nhân vung tay một cái, chuẩn xác tóm được phần gáy của nó, liền sau đó ánh mắt bắn thẳng đến chỗ ngồi của Nhiếp Bất Phàm và Cầm Bá Nha, biểu tình lạnh lùng nghiêm túc.

Thị vệ phía sau hắn đồng loạt quay lại, ai nấy đều khắp người toát ra vẻ đề phòng cùng uy nghiêm đáng sợ.

Có cần phải làm to chuyện như vậy hay không?

Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh ngắm nhìn cái chén, trưng ra vẻ mặt rất mực vô tội của một người qua đường. –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương