Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 52: Vận động buổi sáng

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Ngày hôm sau, khi Nhiếp Bất Phàm tỉnh lại từ trong ngực Trương Quân Thực, nửa người dưới vẫn còn bị chân người kia đè nặng.

Hắn co chân đạp đạp mấy cái, xoay xoay thân thể như một con sâu lớn muốn phá kén chui ra.

Trương Quân Thực nhích chân một cái, đè chặt chân hắn, than thở nói, “Sớm như vậy đã dậy làm cái gì?Ngủ thêm đi. ”

Nhiếp Bất Phàm liếc mắt trừng người kia, “Ngủ tiếp sẽ không đứng dậy nổi!”

Hăn cảm nhận một cách rõ rệt ở giữa hai cái mông có một thứ quái quỷ đang cứng lên, có vẻ như người nào đó lại bắt đầu ‘chào cờ’ buổi sáng, chần chừ thêm nữa hẳn là sẽ có nguy cơ bị công phá lần thứ hai.

Trương Quân Thực mỉm cười, ôm lấy Nhiếp Bất Phàm, giống như vô tình mà cọ cọ khắp thân mình hắn.

“Ngươi!Đủ rồi!” Nhiếp Bất Phàm vươn ngón tay, không chút lưu tình mà bóp mặt người kia.

Trương Quân Thực nghiêng đầu tránh thoát, tay chân dài rộng lại càng quấn chặt hơn, dục vọng một lần nữa nhắm vào huyệt khẩu mà cố sức chọc chọc.

Nhiếp Bất Phàm nằm úp sấp trên giường, thân thể giống như đang bơi mà khua múa tứ chi loạn xạ, đáng tiếc vẫn là bị đóng đinh tại chỗ, không mảy may di chuyển được một chút nào.

Trương Quân Thực ung dung nhìn hắn giãy giụa, hạ thân còn đang lưỡng lự xem có nên tiến vào hay không.

Nhiếp Bất Phàm ngọ nguậy một hồi, bỗng nhiên bất động, mền nhũn ra như cá mắc cạn, yếu ớt nằm sấp, sau đó nghiêng đầu nhìn Trương Quân Thực, hai mắt rưng rưng, lộ ra biểu tình tiểu bạch thỏ đáng thương vô cùng.

Trương Quân Thực thấy mà tâm động điên cuồng, lang tình thú ý cuồn cuộn dâng trào, nhịn không được ôm lấy người kia mà mãnh liệt hôn môi, hạ thân theo đó đâm thẳng vào, tiến quân thần tốc.

“Ô…” Nhiếp Bất Phàm vùi mặt trên gối, tức giận không thôi. Tại sao mình bày ra biểu cảm ‘đáng yêu’ như vậy mà vẫn còn bị chà đạp tàn nhẫn như thế này!Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, tên tao nhã công tử này thế mà cũng là dạng mặt người dạ thú!

Trương Quân Thực cấm dục đã lâu, thật vất vả mới chờ đến cơ hội, làm sao dễ dàng bỏ qua?Ra nông vào sâu, mỗi lần đều đâm tới tận cùng, khiến cho giường gỗ một phen lay động.

Một hồi tiến công gió nhẹ mưa dầm triền miên không dứt, rốt cục một lần nữa nhấm chìm Nhiếp Bất Phàm xuống đáy sâu bể dục. Liền sau đó, những tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ liên tục tràn ra khắp cả gian phòng…

Sáng sớm, từng tia nắng chiếu vào trong phòng. Nhiếp Bất Phàm chun chun cái mũi, híp mắt thò đầu ra khỏi chăm mềm, tức khắc ngửi thấy một mùi thức ăn thơm nức. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy bụng đói kêu vang, chống cái lưng đau mà ngồi dậy, quay đầu nhìn sang bát cháo ngũ cốc nóng hổi đang đặt ở trên bàn.

Hắn ánh mắt sáng bừng, một bên mặc lại y phục, một bên thò tay xuống dưới kiểm tra chỗ tư mật, xem ra ngoài một chút đau nhức rất nhẹ cùng với cảm giác lành lạnh thì không có trở ngại gì.

Đúng lúc này, Trương Quân Thực bưng thêm mấy đĩa điểm tâm từ bên ngoài bước vào, thấy bộ dáng Nhiếp Bất Phàm như vậy liền mỉm cười hỏi, “Bất Phàm, có khỏe không?Có đau hay không?”

Nhiếp Bất Phàm liếc mắt nhìn hắn, làm bộ như không có việc gì, tùy tiện mặc tiếp quần áo.

“Ta nhờ Từ đại phu làm giúp một chút đồ ăn, nhân tiện cũng mang tới cho những người khác rồi, nên ngươi không cần vội vã như vậy. ” Trương Quân Thực nói thêm.

“Không ngờ lão Từ còn có thể nấu cơm?” Nhiếp Bất Phàm cười toe, “Không tồi, không tồi, thân là trưởng thôn, cũng không thể để một nhân tài như vậy bị quên lãng, từ nay về sau nhất định phải tận dụng người này. ”

Trương Quân Thực lắc đầu cười, vuốt vuốt mái tóc có phần lộn xộn của người kia, nói, “Ngươi cũng biết kính lão một chút đi. Người ta mỗi ngày ở tại Kê Oa thôn chịu biết bao giày vò, đã đáng thương lắm rồi. ”

Nhiếp Bất Phàm bĩu môi, “Ai bảo hắn có vài cái bệnh cỏn con mà chữa mãi không khỏi?Phí chẩn bệnh ta một đồng cũng không thiếu a. ”

“Được rồi, ta biết thời gian này ngươi rất vất vả, đi rửa mặt rồi ăn một chút đi. ”

Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhìn hắn một cái, kỳ quái nói, “A, bệnh của ngươi khỏi rồi sao?”

Trương Quân Thực hôm nay xem ra thần sắc rất tốt, cả người thần thanh khí sảng, hoàn toàn khác so với hôm qua.

“Quả thực tốt lên không ít. ” Trương Quân Thực gật đầu, sau đó liền cười mà như không cười nhìn Nhiếp Bất Phàm, ánh mắt sáng ngời, “Sau khi cùng ngươi hoan ái, bệnh không chữa cũng khỏi rồi. ”

Nhiếp Bất Phàm hất hất hàm, kiêu ngạo nói, “Bản trưởng thôn kỳ tài trước nay hiếm có, tập hợp đủ tinh túy đất trời, mấy thứ ốm đau nho nhỏ đương nhiên có thể tiêu trừ. ”

“A?” Trương Quân Thực kéo lấy hắn ôm vào lòng, làm bộ nghiêm túc nói, “Như vậy xem ra tại hạ về sau còn phải nhờ trưởng thôn đại nhân chiếu cố nhiều hơn. ”

“Chuyện đó đương nhiên. ” Nhiếp Bất Phàm hào sảng vô cùng, nhưng cúc hoa lại một hồi rét lạnh.

“Để cảm tạ trưởng thôn đại nhân đã chăm sóc, tại hạ muốn tặng cho ngài một món lễ vật. ”

“Lễ vật gì a?”

Trương Quân Thực từ trong người lấy ra một lọ sứ nhỏ.

Nhiếp Bất Phàm nhận lấy, mở ra ngửi ngửi, thấy mùi thơm dịu nhẹ, nhưng cũng không nhận ra là thứ gì, liền hỏi, “Đây là cái gì?”

“Ngọc Đình Lộ. ” Trương Quân Thực trả lời, “Có công dụng chữa lành ngoại thương, chăm sóc da dẻ trơn mịn mượt mà. ”

“Ngoại thương?” Nhiếp Bất Phàm không để ý lắm thuận tay cất di.

Trương Quân Thực áp sát lại, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói thêm, “Chủ yếu là dùng để bôi nơi đó, sau mỗi lần mây mưa bôi một lần, có thể giảm đau, điều hòa bên trong. ”

Nhiếp Bất Phàm động tác chợt khựng lại, sau đó chậm rãi nhét cái lọ về lại trong ngực Trương Quân Thực, nghiêm túc nói, “Trương Tam Quân, vật trân quý như thế, ngươi vẫn là nên tự giữ lại mà dùng đi. ”

Dứt lời, quay đầu một mạch đi rửa mặt.

Trương Quân Thực cầm cái lọ nhìn một hồi, bất chợt cười nói, “Cũng đúng, sau này cũng là ta giúp ngươi bôi, quả thực nên do ta cất giữ. ”

Sau khi thông suốt, hắn thỏa mãn gật đầu, cẩn thận cất Ngọc Đình Lộ vào vào cái tủ trên đầu giường…

“Ta thấy rồi. ”

Khi Nhiếp Bất Phàm vừa rửa mặt chải đầu xong liền bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Lý Dực. Hắn khoanh tay trước ngực mà đứng giữa ánh nắng ban mai, dáng người tuấn dật, khí chất oai phong, giống hệt như một kiếm khách cao ngạo đơn độc hành tẩu giang hồ. Khiếm khuyết duy nhất, nếu có, thì chính là cái khẩu trang có thêu một con gà đen theo trường phái trừu tượng đang đeo trên mặt hắn kia, thứ này thực sự là vô cùng hạ thấp mị lực cũng như lực sát thương của hắn.

“Ngươi thấy cái gì?” Nhiếp Bất Phàm khó hiểu hỏi.

“Ngươi và Trương Quân Thực. ” Lý Dực thanh âm khàn khàn, ánh mắt thâm trầm đáp.

Nhiếp Bất Phàm bước tới vỗ vỗ vai hắn, an ủi, “Lý Tứ, ngươi yên tâm, đều là thành viên Kê Oa thôn, ta sẽ đối xử công bằng, tuyệt không bên trọng bên khinh. ”

“Ngươi định đối xử công bằng như thế nào?”Lý Dực ồm ồm nói.

Nhiếp Bất Phàm khẳng định, “Hôm nay ta sẽ bỏ thêm vào dược của ngươi mấy viên đường, đảm bảo sẽ bớt cực khổ. ”

“Ngươi cũng tới giờ uống thuốc rồi. ” Lý Dực nheo nheo con mắt, không chút lưu tình mà lật tẩy thói qua loa quýt luýt của hắn.

“Đúng đúng, ta cũng tới giờ uống thuốc rồi. ” Nhiếp Bất Phàm vội trả lời, “Ta đi uống thuốc trước, lát nữa sẽ nói chuyện với ngươi. ”

Lý Dực một phen nắm lấy vạt áo sau lưng hắn, uy hiếp nói, “Nghe đây, tối nay chuẩn bị nước ấm, chúng ta tắm Uyên – Ương – Dục!”

Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm, “Uyên ương dục thì uyên ương dục, cần gì phải nói đến nghiến răng nghiến lợi như vậy…”

Lý Dực phất tay, khù khụ ho khan mà nghênh ngang rời đi.

Nhiếp Bất Phàm có chút lo lắng. Người kia tuy rằng thân thể cường tráng, sức lực phi thường, nhưng vẫn là người bệnh, cần phải chiếu cố một chút. Về phần Trương Quân Thực, bệnh tình của người này đột nhiên có chuyển biến tốt, Nhiếp Bất Phàm thế nhưng không nghĩ nguyên nhân là do cùng bản thân mình ân ái, ngược lại, có thể là bởi trải qua thời gian vận động kéo dài, đổ nhiều mồ hôi, nên bệnh mới không thuốc mà khỏi thôi.

Nhiếp Bất Phàm nghĩ nhất định phải nói chuyện này cho tất cả những người khác, nhân tiện đốc thúc bọn họ chạy bộ một hồi để toát mồ hôi ra.

Hạ quyết tâm, hắn vội vàng ăn cơm, sau đó tới từng phòng lùa mọi người đi ra, trèo lên sườn núi hô to, “Chư vị ngụ tại Kê Oa thôn, để giúp cho các ngươi mau chóng lành bệnh, từ hôm nay trở đi, mỗi sáng ta sẽ dắt mọi người chạy bộ quanh thôn, mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ nhắc nhở từng người tắm nước nóng. Vận động nhiều, đổ mồ hôi, cam đoan bệnh tình sẽ nhanh chóng khỏi. ”

Mọi người nhất loạt im lặng nhìn hắn, ai khoanh tay trước ngực thì khoanh, ai phẩy quạt thì phẩy, ai buồn cười thì cười, chính là không có nghe theo hiệu lệnh :v

Nhiếp Bất Phàm cũng không phật lòng, ngược lại quay ra giơ tay với chúng gà xung quanh, ra lệnh, “Các cục cưng, mau chạy theo ta, trên đường nếu thấy bất cứ người nào không chạy thì cứ hung hăng mổ cho ta!”

Lời vừa dứt, đàn gà liền phát ra tiếng kêu hưởng ứng như núi gào biển động, đập cánh mạnh mẽ uy phong, lông gà một phen toán loạn.

Những người còn lại sắc mặt đột nhiên biến đổi, khóe miệng ai nấy đều bắt đầu co rút.

Không đợi bọn họ nhiều lời, Nhiếp Bất Phàm đã vươn một ngón tay chỉ về phía xa xa, hô một tiếng, “Lên!” Ngay sau đó dẫn đầu đoàn người chạy ra khỏi thôn.

Đàn gà lập tức giang cánh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về đám người còn đang ngây ngốc đứng, ra sức kêu lớn, mắt bắn hung quang, bày ra một bộ dạng nếu không nghe lời liền mổ luôn.

Dưới sự chăm sóc của chúng gà, mọi người không thể không nâng chân lê bước, chạy theo phía sau Nhiếp Bất Phàm.

“Ôi!” Phía sau bỗng nhiên, truyền đến một tiếng kêu đau. Từ đại phu xoa xoa cái mông, vẻ mặt thê lương.

Ba con gà trống boojj dáng rướn cổ dựng lông, hung tợn mà theo dõi hắn.

“Ta… ta là đại phu, không phải người bệnh, không cần ra mồ hôi. ”

Ba con gà trống rất là thờ ơ, tiếp tục bảo trì thái độ uy mãnh ban đầu.

Từ đại phu rất muốn khóc. Mắt thấy bọn chúng sẽ lại mổ tới, lão đại phu sợ đến mức giật nảy mình, xoay người chạy theo mọi người. Chỗ mông mới vừa bị mổ hình như tê tê, giống như bị trúng độc, thật sự là đáng sợ vô cùng!

Những người còn lại thấy thế cũng không dám chậm trễ, buồn bực mà chạy quanh thôn. Chỉ cần ai đó chần chờ, lập tức sẽ bị một đám gà lao tới cắn xé, kỳ thực chính là một hình thức đánh hội đồng rất mực tàn ác.

Sáng sớm tinh mơ trời trong gió mát, không thí thanh sảng tươi mới, một đám đám người miệng đeo khẩu trang ở giữa tầng tầng lớp lớp chúng gà vui vẻ mà chạy bộ, cảm xúc mãnh liệt lan tràn tứ phía, thật sự là đẹp như tranh vẽ…

Nhưng là trong thâm tâm ai nấy cũng đều như bão tố mưa sa, chớp giật đùng đùng, âm thầm mang cái tên Nhiếp Bất Phàm ra mà gạch chéo rồi lại khoanh tròn.

Không biết hắn lại nghĩ ra cái chủ ý gì?Không phải muốn đùa giỡn bọn họ tới chết đấy chứ?

Chạy xong một vòng, tất cả mọi người sắc mặt đều ửng đỏ, ho khan không ngừng. Bọn họ đa số đều là người luyện võ, chạy quãng đường như vậy cũng không tính là gì, nhưng là bởi vì đang mang bệnh, thân thể vì thế càng phát nhiệt, mồ hôi đầm đìa, nhìn qua vô cùng nhếch nhác. Bọn họ có lẽ chưa từng vứt bỏ hình tượng mà chạy như thế này. Từ sau khi tới Kê Oa thôn, rất nhiều cái gọi là “lần đầu tiên” đã xảy ra.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng gì cũng chỉ có Vương Thi Thiện. Hắn thân mình phiêu dật, sắc mặt tiên nhã, bộ dáng khoan thai.

Nhiếp Bất Phàm khen ngợi, “Mọi người biểu hiện không tồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục. ”

“Còn tiếp tục?” Lý Hoài căm phẫn nói, “Ngày mai ta nhất định sẽ không đi cùng!”

Nhiếp Bất Phàm trấn an hắn, “Đừng nóng giận, phải giữ tâm tình thật tốt. Sau khi chạy xong, ngươi không cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc trước sao?”

“Tuyệt không thấy!” Lý Hoài khịt khịt mũi, khàn giọng quát.

“Nhìn ngươi khó chịu như vậy, nhanh vào phòng nghỉ ngơi đi. ”

“Cũng không biết là do ai hại!” Lý Hoài đi vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía những người khác, đang muốn nói thêm thì bọn họ như có ám hiệu ngầm, đồng loạt xoay người trở về phòng, nháy mắt đã biến mất vô tung.

“Ta đây không phải đều vì muốn bọn họ khỏe lại sao?” Nhiếp Bất Phàm than thở, “Nhìn bọn họ mỗi ngày đều quát tháo với đại phu đến thập phần hưng khí, rõ ràng tinh lực dư thừa mà. Sống an nhàn sung sướng đâu có được, cần phải đổ chút mồ hôi, bệnh mởi mau khỏi a. ”

“Vậy… Ta đây vì sao cũng phải chạy…” Một thanh âm yếu ớt từ phía sau truyền đến.

Nhiếp Bất Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ đại phu thân thể run rẩy, suy yếu dựa vào cạnh cửa, bộ dạng như kẻ gần đất xa trời.

Nhiếp Bất Phàm tiến lên đỡ lấy hắn, thành khẩn nói, “Kỳ thực ta chỉ là suy đoán như vậy mà thôi. Ta cũng không rõ việc chạy bộ có thực sự có lợi cho bọn họ hay không, cho nên mới mời ngươi tới tự mình lĩnh hội một chút, sau đó cung cấp cho ta một ít ý kiến chuyên môn. ”

Từ đại phu cặp mắt trắng dã, thiết chút nữa đoạn khí. Hắn xui xẻo đến mức nào mới có thể bị giam cầm tại cái thôn quái quỷ này, lại gặp toàn một đám người bệnh hoạn như vậy!Nhiếp Bất Phàm lén nhìn về chỗ ở của Lý Dực, âm thầm cân nhắc xem sức lực của tên kia có phải đã trút ra hết rồi không?Đợi cho hắn uống thêm một chén dược, xong xuôi khẳng định mệt đến mức chỉ muốn ngủ, cái uyên ương dục gì gì kia cũng có thể miễn rồi…–Mimi: Chương sau Lý Dực công lược :v :v vô cùng mãnh liệt, quả thực mong chờ *mắt long lanh*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương