Cẩm Đường Xuân
-
87: Xưng Đế
Trần Thúc sắp đến Đài Vận, quả thực có quan địa phương tới báo, "Hầu gia, Du Dương Hầu gửi bái thiếp, báo ngày mai đến thăm."
Trần Thúc nhận, đơn giản nhìn lướt qua, nhạt giọng nói, "Cho người hồi âm một tiếng, bản hầu ở Đài Vận chờ Phó thúc thúc."
Quan địa phương đáp lời
Du Dương Hầu là trưởng bối, Trần Thúc nên gọi một tiếng Phó thúc thúc
Lần này đi ra ngoài, Cố Tới, Phùng Vân cùng Phạm Cù đều đi theo Trần Thúc, Trần Thúc đưa thiệp cho Phạm Cù.
Phạm Cù nhìn nhìn, là bái thiếp của Du Dương Hầu, mặt trên còn niêm phong bởi dấu sáp của Phục Châu, là cố ý để hầu gia xem.
Phùng Vân lấy từ trên tay Phạm Cù, cười nhạt nói, "Hầu gia hôm nay mới đến Đài Vận, trên bái thiếp đã viết ngày mai gặp, chỉ sợ người đã đến từ sớm, vẫn đang đợi hầu gia.
Cho nên hôm nay nghe nói hầu gia đến đây, lập tức sai người đưa thiệp tới."
Trần Thúc thở dài, "Đã chờ không nổi nữa thôi, nếu không phải hôm nay tới muộn, có lẽ buổi tối chúng ta đã tới nơi rồi."
Phạm Cù hỏi, "Hầu gia, chúng ta cần chuẩn bị cái gì không?"
Trần Thúc cười nói, "Chuẩn bị hù dọa hắn."
Cố Tới cùng Phùng Vân đều nhịn không được cười.
Phạm Cù cạn lời
"Trên tay Du Dương Hầu có thánh chỉ, suy nghĩ dựa vào thánh chỉ, việc này cũng như ván đã đóng thuyền, có lẽ cũng chưa nghĩ gì nhiều đã vội vàng tới Đài Vận.
Phục Châu có nhiều nơi chịu thiên tai như vậy, Du Dương Hầu không lo bận tâm, ngược lại còn đi đường vòng tới Đài Vận, việc này là Du Dương Hầu suy nghĩ không thấu đáo." Cố Tới vuốt vuốt chòm râu.
Phùng Vân đáp, "Nếu Du Dương hầu suy nghĩ thấu đáo, mặc dù có thánh chỉ trong tay cũng chưa chắc sẽ nghĩ đến việc muốn tới tìm hầu gia.
Chỉ sợ, hiện giờ Đài Vận đối với Du Dương Hầu mà nói, cứ như gân gà, ăn thì vô vị, nhưng bỏ thì lại tiếc, cho nên dù sao cũng phải đi một chuyến, kỳ thật chưa chắc đã tự mình nghĩ kỹ."
Trần Thúc nhạt giọng cười nói, "Vậy chúng ta giúp Phó thúc thúc nghĩ kỹ."
......
Đoàn người Trần Thúc đến Đài Vận đã là buổi trưa.
Sau buổi trưa, Trần Thúc liền đi tuần tra công trường
Trước đây Đài Vận là đất hoang, bây giờ là cuối tháng hai, đầu tháng ba, tiết xuân se lạnh, nhưng ở công sự*, tráng niên đều làm đến khí thế ngất trời, bốn phía đều có bộ dạng bách phế đãi hưng**
*Công sự: nơi dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của địch, mình nghĩ nôm na là tòa thành
**bách phế đãi hưng: còn có rất nhiều việc cần làm
Tháng tám năm trước, có rất nhiều lưu dân ào ạt tràn vào Vạn Châu xin che chở.
Vạn Châu đã không có thiên tai cũng không có nhân họa, trong các quận huyện xung quanh, là một châu quận an ổn nhất
Lưu dân trải qua thiên tai, cả gia đình trôi giạt khắp nơi, Phục Châu phủ không giúp được gì, lưu dân mới ồ ạt tràn vào Vạn Châu.
Mặc dù Đài Vận hoang vu, nhưng cũng là phạm vi do Vạn Châu phủ quản lý, có Vạn Châu phủ cùng Kính Bình Hầu phủ, bá tánh không cần lo lắng những ngày tháng áo không đủ che thân, ăn không đủ no bụng, cho nên Đài Vận yêu cầu khai hoang, nhưng chỉ cần trả công thuê lao động, bất luận là tu sửa công trình hay là khai khẩn, hoặc là kiến tạo phòng ốc gia viên, đều sẽ nhận thù lao tương xứng, có thể đổi lấy đồ ăn cùng đồ dùng cần thiết đồ
Việc này đối với lưu dân đã trải qua thiên tai, suýt nữa sống không được mà nói, là tốt nhất, cũng là phương thức ổn định nhất, không cần lo lắng có một ngày Vạn Châu muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà.
Cho nên khi Trần Thúc đến Đài Vận, mọi người đều đang làm việc.
So với chết đói hoặc lang bạt kỳ hồ, khai hoang ở Đài Vận không tính là cái gì.
Trong đám người, không biết ai nói một tiếng, "Kính Bình Hầu tới!"
Xung mình liền sôi nổi dừng công việc trên tay, nhìn Trần Thúc bằng ánh mắt tò mò
Hiện giờ đặt chân ở Đài Vận, Đài Vận do Kính Bình Hầu phủ quản lý, còn Trần Thúc chính là chủ nhân của Vạn Châu phủ
Kỳ thật hôm nay lưu dân ở Đài Vận hoặc nhiều hoặc ít đều đã nghe được, người đồng ý tiếp thu lưu dân lúc ấy đúng là Kính Bình Hầu phu nhân, mà lần này đưa bọn họ tới Đài Vận, bạc khởi công xây dựng công sự, phòng ốc cùng cơ sở dân sinh, có một phần rất lớn đến từ kho riêng của Kính Bình Hầu phủ
Cũng đúng là bởi vì có Kính Bình Hầu cùng phu nhân, mọi người mới có thể sống yên ổn ở Đài Vận
Trước đây ở Phục Châu, khi mọi người gặp tai hoạ đều chưa từng nhìn thấy Phục Châu phủ Du Dương Hầu, càng đừng nói giống như Kính Bình Hầu, mùa xuân mỗi năm đều sẽ có xuân tuần, hiểu biết cuộc sống hằng ngày của bá tánh
Có người đi đầu kêu một tiếng, "Hầu gia hảo!"
Xung quanh sôi nổi hưởng ứng.
Những người này vốn không phải con dân Vạn Châu, nhưng những lời chào hỏi lại đều phát ra từ nội tâm, hơn nữa kéo dài không ngừng, rồi sau đó Trần Thúc tuần tra một đường, mọi người đều nhìn hắn chào hỏi chân thành, nói lời cảm tạ.
Cũng có ân cần thăm hỏi phu nhân.
Trần Thúc không nghĩ tới, hành động của Đường Ngọc đã làm hắn thu hoạch được lòng người ở Đài Vận
Mà nhóm người ở tại Đài Vận, ngược lại nhất định sẽ thúc đẩy Đài Vận phát triển.
Đây là hỗ trợ lẫn nhau.
"Đa tạ hầu gia phu nhân!"
"Đa tạ hầu gia phu nhân!"
Trần Thúc tuần tra bao lâu, liền nghe được những lời này bấy lâu.
Cố Tới thay Trần Thúc thúc đẩy nhân tâm, "Xin mọi người cứ yên tâm định cư ở Đài Vận, hầu gia cùng phu nhân chắc chắn sẽ bảo hộ mọi người yên ổn, an cư lạc nghiệp."
Cố Tới cố ý mang hai chữ phu nhân lên, là bởi vì ở Đài Vận, phu nhân có cơ sở cùng danh dự tốt đẹp, nhắc tới phu nhân, càng có thể cổ vũ lòng người
Mậu Chi một mực đi theo sau Trần Thúc cùng Cố bá bá, vẫn luôn nhìn, nghe.
Trước đây có nhiều lưu dân như vậy, bây giờ đều ủng hộ tỷ phu cùng tỷ tỷ, Mậu Chi bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở phòng nghị sự, cảnh tượng tỷ tỷ đề nghị có thể an trí những người này ở Đài Vận không......
Nhìn như tỷ tỷ chỉ lơ đãng một câu, nhưng đã giải quyết được sinh kế của bao nhiêu người ở đây
Cố bá bá nói, có đôi khi quản lý một chỗ, cũng không cần mưu sâu kế rộng, mà chỉ cần suy nghĩ cho người khác là được
Tỷ tỷ chỉ là suy nghĩ cho người
Đó là trí tuệ.
Mậu Chi nghĩ, bên môi hơi hơi gợi lên.
Đài Vận là địa phương tốt, ngày sau, cũng có thể càng ngày càng tốt......
Tuần tra gần kết thúc, Trần Thúc gặp được Nguyễn kiệt.
Trước đây vẫn luôn bởi vì Chu ma ma, Trần Thúc yêu cầu trong phủ chiếu cố Nguyễn Kiệt nhiều hơn, nhưng mà trước đó Trần Thúc cũng không nghĩ tới, Đường Ngọc cùng Phạm Cù sẽ cho Nguyễn Kiệt nhận lấy công việc xây dựng Đài Vận
Trước mắt, sắp tuần tra xong, nhìn thấy Nguyễn kiệt đang ở trên công sự, cùng mấy người tráng niên nhìn chỗ hổng trên công sự, chốc chốc khoa tay múa chân đo thước, chốc chốc lại dắt dây thừng, còn gõ gõ đánh đánh trên công sự, hẳn là đang tự tay tìm chỗ không thích hợp, hơn nữa cùng đối phương biện luận dựa theo lý lẽ
Phạm Cù trước đây cũng từng thấy Nguyễn Kiệt làm việc.
Tuy rằng trước đây Nguyễn kiệt làm việc miễn cưỡng cũng có thể xem như có phụ trách, nhưng lại không tích cực giống hôm nay
Có lẽ là cảm thấy ánh mắt, Nguyễn Kiệt xoay người nhìn qua, lập tức kinh hỉ, "Hầu gia, Phạm trưởng sử!"
Bởi vì tiền xây dựng xuất ra từ kho riêng của hầu phủ
Phu nhân cho phép.
Cho nên người phụ trách xây dựng, phải ký văn thư cùng Kính Bình Hầu phủ
Nguyễn Kiệt đã đem toàn bộ gia sản của mình góp vào, cũng hứa hẹn trước mặt phu nhân nhất định sẽ làm tốt, nên lúc này mới có mặt ở Đài Vận.
Lập tức nhìn thấy Trần Thúc cùng Phạm Cù, Nguyễn Kiệt kinh hỉ nhảy từ trên công sự xuống
Ngựa quen đường cũ.
Vừa thấy liền biết hơn tháng nay không thiếu lăn lộn ở công sự cùng các nơi
"Vất vả." Trần Thúc thật sự cảm thấy chuyến này có thể nhìn thấy cảnh tượng này ở Đài Vận, đúng là không dễ, cũng có rất nhiều công lao của Nguyễn Kiệt.
Nguyễn Kiệt là người nhận việc, khi Trần Thúc tận mắt nhìn thấy tình cảnh bây giờ của Đài Vậm cũng không tin.
Nhưng Nguyễn Kiệt làm được.
Trần Thúc khen vậy mà làm Nguyễn Kiệt có chút thẹn thùng, vuốt đầu nói, "Không vất vả, mọi người đều làm việc rất hăng say, muốn nhanh chòng nhìn thấy nhà cửa của mình được tái hiện ở Đài Vận."
Trần Thúc cười cười, Nguyễn Kiệt tiếp tục nói, "Hầu gia, bây giờ khá tốt.
Trước đây ánh mắt ta hẹp hòi, cũng luôn nghĩ đến mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể, đông lấy một ít chỗ tốt, tây chơi một ít tâm tư, nhưng từ lần trước phu nhân đánh tỉnh, mới phát giác trước đây thật sự là ếch ngồi đáy giếng......!Bây giờ ở nơi này cùng bá tánh, xây dựng một Đài Vận hoàn toàn mới."
Trần Thúc duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Có cốt cách!"
Nguyễn Kiệt trước đây chưa bao giờ được Kính Bình Hầu tán dương như thế, lập tức, lại nhìn Trần Thúc chắp tay nói, "Hầu gia, trải qua đoạn thời gian này, ta ở nơi này cùng bá tánh, càng thêm cảm thấy, ta đã nỗ lực ở nơi này rất nhiều, nên ta muốn ở lại Đài Vận!"
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, Trần Thúc lại lần nữa vỗ vỗ bả vai hắn, "Được! Tự mình quyết định!"
Xong việc, Nguyễn Kiệt lại nói, "Phu nhân đã nói với ta, dưới điều kiện hà khắc có thể làm được, là bản lĩnh, đã có bản lĩnh, không cần hầu gia cũng có thể làm tốt, cần gì phải để người ta xem nhẹ?"
Nguyễn Kiệt nhìn Trần Thúc cười nói, "Lời phu nhân nói, ta sẽ vẫn luôn nhớ rõ, hiện giờ đường xá xa xôi, xin hầu gia gửi lời thăm hỏi đến phu nhân một tiếng."
Trần Thúc gật đầu, ôn hòa cười nói, "Được, ta sẽ gửi lời."
Nguyễn Kiệt không chậm trễ nữa, lại lần nữa về trên công sự, cùng người vừa rồi tiếp tục làm việc.
Phạm Cù thở dài, "Hầu gia, có cảm thấy Nguyễn Kiệt rất khác trước đây không"
Trần Thúc cười nói, "Đúng là rất khác."
Phạm Cù lại thở dài, "Trước đây phu nhân đã nói, ngày sau có thể tín nhiệm Nguyễn Kiệt, trong lòng ta vẫn còn hoài nghi, nhưng hôm nay ở Đài Vận nhìn thấy Nguyễn Kiệt như thế, mới cảm thấy lời phu nhân nói đúng."
"Đi thôi." Trần Thúc cười mà không nói.
Hôm sau, Du Dương Hầu đích thân đến, Trần Thúc ở biệt phủ tại Đài Vận gặp hắn
Du Dương Hầu là trưởng bối, Trần Thúc đứng dậy đón chào, "Phó thúc thúc, đã lâu không gặp."
Du Dương Hầu mặt đầy rạng rỡ, "Hiền chất, nghe nói ngươi có nhi tử, chúc mừng chúc mừng."
Trần Thúc mời ngồi, Du Dương Hầu ngồi xuống bên cạnh hắn
Biệt phủ Đài Vận không lớn, thiên sảnh ngoại trừ Trần Thúc, Du Dương Hầu, Cố Tới, Phùng Vân, Phạm Cù, còn có ba người mưu thần bệnh cạnh Du Dương Hầu, và Mậu Chi một mực đứng thẳng sau lưng Trần Thúc nghe.
Hàn huyên đơn giản, lại thổi phồng cùng chào hỏi lẫn nhau một phen, Du Dương Hầu cũng quay về chuyện chính.
"Hiền chất, kỳ thật, ta có một chuyện khó xử, không biết có nên nói ra hay không" Du Dương Hầu vòng vèo, vậy là muốn bắt đầu rồi.
"Phó thúc thúc cứ nói đừng ngại, Trường Doãn nghe." Trần Thúc đạm nhiên như cũ
Du Dương Hầu đánh giá hắn hẳn dễ nói chuyện, tiếp tục làm bộ dạng khó xử, cũng không sốt ruột kêu tâm phúc đưa thánh chỉ lên mà tự mình mở miệng trước, "Hiền chất, không gạt ngươi, mấy ngày gần đây ta tiếp thánh chỉ của thiên tử, nói Phục Châu ta có rất nhiều lưu dân ồ ạt tràn vào Đài Vận, tuy rằng Đài Vận là đất phong của Vạn Châu phủ, nhưng kỳ thật bây giờ dân cư trú đều là người của Phục Châu trước đây, thiên tử đã hạ chỉ chuyển Đài Vận cho Phục Châu phủ ta.
Còn không phải sao, thánh chỉ đến chỗ ta, liền thành củ khoai lang phỏng tay, làm ta phải nhanh chân chạy tới tìm hiền chất thương nghị một tiếng."
Đoạn lời nói này Du Dương Hầu tách mình ra rất sạch sẽ, đều là ý của thiên tử, hắn cũng chỉ bị buộc cầm củ khoai lang phỏng tay mà thôi.
Trần Thúc cũng chỉ có thể "khó xử" theo, "Thảm rồi thảm rồi, chuyến này thật không dễ làm rồi......"
Du Dương Hầu không nghĩ tới hắn chẳng những cũng khó xử theo mình, mà còn thảm hơn......
Du Dương Hầu vì để biểu hiện đồng tình, chỉ có thể hỏi, "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trần Thúc lắc đầu thở dài, "Phó thúc thúc ngươi không biết, hôm qua ta vừa đến Đài Vận, liền đi kiểm tra một vòng, trên dưới Đài Vậm đều đang khen ngợi phu nhân ta, nói nàng có thể làm cho bọn họ sống yên ổn trở lại, chứ không phải nói Kính Bình Hầu, Vạn Châu phủ giữ người là thật, thế nhưng là do phu nhân ta, lúc ấy ta nghe được sắc mặt liền không biết giấu vào đâu......"
Sắc mặt Du Dương Hầu ngay lập tức như không biết giấu vào đâu!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook