Cẩm Đường Xuân
2: Rời Kinh


"Là do ta quá phận" Dường như hắn cố ý đè thấp âm thanh
Đường Ngọc hơi có chút ngoài ý muốn
"Trong cung còn gì muốn hỏi không?" Lần thứ hai hắn mở miệng
Nàng đúng sự thật nói, "Không có"
Kỳ thật nàng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu ý đồ đối phương, chỉ muốn nhanh chóng hồi cung phục mệnh, "Hầu gia, nô tỳ nên hồi cung rồi"
Nàng nói xong nhưng phát hiện đối phương dường như không có ý muốn đứng dậy
Đường Ngọc giật mình, đáy lòng bỗng nhiên có chút không nắm bắt được người trước mặt.

Đặc biệt là, hô hấp của hắn liền dán bên người nàng, phảng phất như còn đang đánh giá nàng
Đầu ngón tay nàng nắm chặt dưới thân bị bắt lấy, trong lòng nàng bối rối không hiểu được
Hai người mới vừa thân cận qua, nàng không thể ngờ được....
Chính xác là Trần Húc đang đánh giá nàng
Mặc dù trong giường ngọn đèn dầu ánh sáng ảm đảm, nhưng mới vừa rồi, hắn đã thấy rõ dáng dấp của nàng
Đặc biệt là dấu bớt hải đường trên cổ, còn có mùi hương hải đường cực thanh đạm trên thân nàng.

Hương hải đường rất ít gặp, nhất là loại hương cực kì nhạt mà thanh mát này, hắn đã quen thuộc đến khắc vào tận đáy lòng
Đầu ngón tay Trần Thúc lạnh buốt, nhưng tâm hắn lại ấm áp
Âm thanh hắn tận lực bình thản, "Sau khi hồi cung, bọn họ có làm khó dễ ngươi hay không?"
Bầu không khí càng thêm tươi đẹp một cách ái muội, Đường Ngọc nói như có lệ, "Trong cung tự có ân điển"
Trong lòng Đường Ngọc hiểu rõ, hắn hỏi càng nhiều, đối với nàng không phải là chuyện tốt...
Cho dù Đường Ngọc có ngu ngốc đến mấy, cũng sẽ không thể không phát hiện mới vừa rồi khi thân cận, hắn cũng có trúc trắc, rồi sau đó mới dần dần như tên bắn có đích
Nàng không khỏi nghĩ, hắn hẳn cũng là lần đầu....
Cho nên bên cạnh Kính Bình Hầu vẫn luôn không có thị thiếp là sự thật
Có lẽ là do nguyên cớ lần đầu tiên nên trong lòng hắn nổi lên trắc ẩn, cho nên mới hỏi nàng nhiều hơn vài câu
Nhưng lòng trắc ẩn của hắn tựa như đặt trên đỉnh đầu nàng một thanh đao, sẽ tùy thời lấy đi tính mạng nàng
Hắn là Kính Bình Hầu, cho dù hắn tuấn mỹ, hay xấu xí, hay ôn hòa hiền hậu, hay thiện lương, kỳ thật đối với nàng cũng không có bao nhiêu quan hệ, nàng chỉ muốn mau chóng về phục mệnh
Âm thanh Đường Ngọc tận lực ổn định, "Hầu gia, nô tỳ nên trở về cung phục...."
Lời còn chưa dứt, Đường Ngọc không khỏi nắm chặt đầu ngón tay lần nữa
Hắn chậm rãi hôn lên bên gáy nàng, nàng không dám lên tiếng
Hai người mới vừa trải qua chuyện nhân sự, nàng tự nhiên hiểu được hắn muốn làm cái gì……
Cũng không dám lên tiếng
Mưa gió sắp tới, hắn nắm chặt đôi tay nàng
Hai sườn má nàng thực mau lại nổi lên hai mảng ửng đỏ lần nữa, mồ hôi trên trán lại chảy ròng ròng
Nàng tựa hồ như một chiếc thuyền con giữa mặt hồ, bên trong giông bão, chiếc thuyền kia lung lay sắp đổ

Ngủ lại một lúc, đến khi chống tay đứng dậy, Đường Ngọc mới biết toàn thân nàng đau đớn như tan thành từng mảnh
Khi xuống giường, đôi chân đều mềm nhũn, nhưng nàng không muốn ở lại dịch quán lâu thêm một khắc nào nữa
Thừa dịp bên trong nhĩ phòng* vang lên tiếng nước, nàng lấy xiêm y bên cạnh mặc tốt, vén mành lên, nhanh chóng ra khỏi phòng trong
*nhĩ phòng: phòng bên cạnh
“Cô cô?” Văn Quảng vẫn luôn chờ nàng ở ngoài sân, thấy Đường Ngọc ra tới, bước nhanh chân lên trước đón, “Cô cô cần phải đi gấp không?”
Đường Ngọc chất phác lắc đầu.
Xe ngựa trong cung vẫn còn chờ tại cửa nhỏ
Lên xe ngựa, Đường Ngọc tiếp nhận chén thuốc Văn Quảng đưa cho nàng, một hơi uống cạn.
“Cô cô nghỉ ngơi trước” Văn Quảng ra bên ngoài xe ngựa.
Đường Ngọc đã mỏi mệt lại khó chịu, rúc người trong một góc xe ngựa, trong đầu nhớ tới chuyện mới vừa rồi, bờ môi có chút trắng bệch, ánh mắt cũng không lay động, xuất thần nhìn một chỗ……
Bánh xe ùng ục chuyển động, xuyên qua khu náo nhiệt, cũng xuyên qua nơi có tiếng người ồn ào
Tại thời điểm ầm ĩ nhất, Đường Ngọc nhịn không được chóp mũi ửng đỏ, đôi tay ôm đầu gối, nước mắt thuận theo gò má im lặng rơi xuống.
Trần Thúc ra khỏi nhĩ phòng, phòng trong đã không còn ai, nhưng vẫn còn tàn hương hải đường thanh thoát vấn vương
Trần Thúc thất thần trong chốc lát
Vén mành lên đi ra ngoại gian, Trần Phong đã đứng trong sân chờ hắn, “Hầu gia.”
Ánh mắt Trần Thúc nhìn hắn có chút cổ quái.
Hầu gia hắn, hầu gia xưa nay sẽ không……
Trần Thúc thấp giọng nói, “Người đi rồi?”
Trần Phong gật đầu, “Đi rồi.”
Ánh mắt Trần Thúc hơi hơi đăm chiêu, nhẹ giọng nói, “Cho người trông coi nàng cẩn thận, đừng để nàng xảy ra chuyện.”
Trần Phong kinh ngạc, rồi sau đó chắp tay tuân lệnh
Trần Thúc trở về phòng trong, thấy nơi góc giường còn lưu lại một cây trâm, hẳn là lúc nàng vội vàng rời đi đã làm rơi xuống, hẳn là nàng còn chưa phát hiện.
Trần Thúc duỗi tay nhặt lên, mặt trên có khắc hai chữ cực nhỏ “Đường Ngọc”
Là Đường Ngọc……
Sau khi hồi cung, Hoàng Hậu ở Loan Phượng điện hỏi chuyện, Đường Ngọc đúng sự thật trả lời
Nhưng việc nào có thể nói, việc nào không thể nói, trong lòng nàng đều đã đắn đo qua
Hoàng Hậu cũng rất nhanh đã an tâm.
Đường Ngọc luôn luôn cẩn thận kính cẩn nghe lời, thiên gia còn muốn khen tặng Trần Thúc, nhưng nếu như vậy thì không khác nào đánh vào mặt hắn, khiến cho việc thử cưới này chưa chắc có thể thỏa đáng.
Hoàng Hậu nhìn nàng chăm chú, thấy khóe mắt nàng còn ẩn ẩn phiếm hồng, Hoàng Hậu chần chờ một lát, mới nhìn Đào cô cô bên cạnh nói, “Đưa nàng xuất cung đi.”
“Tạ nương nương ân điển.” Đường Ngọc dập đầu.
Ra khỏi Loan Phượng điện, Đường Ngọc như trút được gánh nặng.
Rốt cuộc cũng được rời cung, trong lòng Đường Ngọc ngũ vị tạp trần*……
*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
Trở về nơi ở thu thập đơn giản, đồ vật của nàng không nhiều lắm, Đường Ngọc thực mau liền từ phòng trong đi ra bên ngoài
Mặc dù có lời đáp ứng lúc trước của Hoàng Hậu, nhưng nàng cũng lo lắng sẽ xảy ra biến cố, cho nên không dám chần chờ.

Đào cô cô đã chờ bên ngoài sân, bên trong sân, nghe nói hôm nay nàng muốn rời cung, các cung nữ vẫn luôn đi theo nàng đều tới đây
“Chúc mừng cô cô được như ước nguyện, rốt cuộc cũng có thể rời cung.”
“Cô cô, không phải nói tháng sau sinh thần Thái Hậu qua đi mới rời kinh sao?”
“Ta không nỡ để cô cô đi”
Cung nữ không biết tình hình, chỉ biết bỗng nhiên nàng được ân điển ra cung, đều nhốn nháo thay nàng cao hứng, nhưng lại ngăn không được gạt lệ, luyến tiếc nàng.
Khóe miệng Đường Ngọc cố gắng nặn ra được một nụ cười nhàn nhạt, “Nương nương ân điển, cho ta xuất cung sớm một chút chăm sóc tổ mẫu, là tạo hóa của ta"
Mẫn Yến lúc trước được nàng chiếu cố thoát khỏi nhiều lần đắc tội người khác, nay nàng phải rời khỏi, Mẫn Yến khóc như mưa, “Nhưng ta không nỡ xa cô cô, làm sao bây giờ?”
Đường Ngọc tiến lên, cùng nàng ôm nhau, lại dặn dò nói, “Ngày sau ở trong cung phải cẩn thận hầu hạ, không thể ham chơi, cũng không được tùy tiện phạm vào kiêng kị, nhớ rõ cẩn thận thuyền chạy được vạn năm"
Cô cô dặn dò, trước đây mấy người này nghe đến lỗ tai đều mọc kén, nhưng hiện giờ lại sinh ra càng nhiều luyến tiếc
Mẫn Yến cũng ôm chặt nàng, “Cô cô, Mẫn Yến nhớ rõ, Mẫn Yến sẽ luôn nhớ cô cô, cô cô cũng đừng quên Mẫn Yến……”
Chớp mũi Đường Ngọc ửng đỏ, thì ra mấy năm nay ở trong cung, không phải là nàng không có vướng bận.
Nhưng buổi tiệc trong thiên hạ có tiệc nào không tàn, Đường Ngọc lần lượt ôm gần hai mươi cung nữ, sau đó mới rời khỏi sân.

“Đã để Đào cô cô chờ lâu” Đường Ngọc ra khỏi sân, bên trong sân đều là tiếng khóc.
Đào cô cô nhìn nhìn nàng, có lẽ là một màn vừa rồi cũng đã làm Đào cô cô xúc động trong lòng, vừa đi hướng ra ngoài cung, vừa nhìn nàng nói, "Sau khi rời kinh, những chuyện đã xảy ra trong cung đều là chuyện xưa tích cũ, ngươi cứ ở trong nhà an tâm phụng dưỡng tổ mẫu cho tốt, không cần lại gây chuyện bên ngoài.

Nương nương tâm địa từ bi, lại tin tưởng ngươi, ngươi cũng cần xứng đáng với sự tin cậy này, đừng cô phụ tâm ý nương nương”
Đường Ngọc hành lễ, “Đa tạ Đào cô cô đề điểm, nô tỳ hiểu rõ”
“Đi thôi.” Sắp đến gần tường cung, Đào cô cô từ trong túi tay áo lấy ra một cái túi cẩm, “Nương nương thưởng”
Đường Ngọc nhìn thoáng qua túi cẩm trong tay Đào cô cô nhưng lại không đưa tay ra tiếp nhận
Đào cô cô hơi nhíu mày, kinh ngạc nói, “Sao vậy?”
Đường Ngọc lại hướng nàng hành lễ, cúi đầu nói, “Cô cô, mấy năm nay Đường Ngọc ở trong cung gói ghém cũng đã đủ để chiếu cố tổ mẫu, cô cô trước đây ở trong cung đã nhiều lần dìu dắt Đường Ngọc, Đường Ngọc vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Nương nương ban thưởng, Đường Ngọc tất nhiên sẽ nhận lấy.”
Đường Ngọc nói xong, tiến lên khép lòng bàn tay Đào cô cô lại.
Thần sắc trên mặt Đào cô cô biến hóa vi diệu, thực nhanh lại nói, “Nha đầu Đường Ngọc, ngươi vốn đã thông tuệ, mấy năm nay, ta bất quá chỉ đề điểm cho ngươi thêm vài câu, ngươi thật ra không cần khách khí như vậy……”
Đào cô cô sau khi nói xong, lòng bàn tay nắm chặt, cũng không lại buông ra, trong lòng sáng tỏ như gương, “Đường Ngọc, ngươi hỏi đi.”
Đường Ngọc hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Đào cô cô, ta tuy là chưởng sự cô cô trong cung, nhưng lâu nay không đi lại trước mặt nương nương, cung nữ đắc lực bên cạnh nương nương trước nay không ít, nương nương sẽ không vô duyên vô cớ nghĩ đến ta ngay lúc này.

Còn xin cô cô chỉ rõ, nếu không, Đường Ngọc cho dù rời cung cũng không an lòng, lo sợ trên đường lại gặp tính kế, mặc dù lập công nhưng cũng không thể bình an trở về nhà gặp tổ mẫu.”
Đào cô cô nhìn nhìn nàng, biết nàng là người thông minh.
Đào cô cô nhìn quanh bốn phía, vừa lúc thấy chung quanh cũng không có người khác, Đào cô cô mới tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói với nàng, “Đường Ngọc, việc này ban đầu ta cũng cảm thấy kỳ quái, Loan Phượng điện nhiều người như vậy, ngươi lại không ở trước mặt nương nương, vì sao nương nương đột nhiên nghĩ tới ngươi.

Về sau tỉ mỉ nghĩ lại, mới nhớ tới là khi đó Đỗ Thanh Hồng đúng lúc dâng danh sách các cung nữ được ân điển xuất cung lên cho nương nương xem qua, trên danh sách đó cộng lại cũng không có mấy người, tên của ngươi lại ở đầu tiên, cho nên nương nương liếc mắt một cái liền thấy được ngươi, lúc này mới có kế tiếp……”

Đỗ Thanh Hồng?
Đường Ngọc đương nhiên nhớ rõ hắn.
Lúc trước Đỗ Thanh Hồng vừa nhập cung, Đường Ngọc còn từng giúp đỡ hắn, có một đoạn thời gian, Đỗ Thanh Hồng cũng luôn đi theo phía sau nàng
Sau đó hai người lại dần dần xa cách, bởi vì Đỗ Thanh Hồng tâm tư âm ngoan, người khác tính kế hắn một phần, hắn sẽ trả lại mười phần.
Dần dần Đường Ngọc cùng hắn cũng ít qua lại, nhưng vì sao Đỗ Thanh Hồng lại bỏ đá xuống giếng ngay vào lúc này?
Đường Ngọc nghĩ không ra được nguyên do.
Đào cô cô nhắc nhở nói, “Đỗ Thanh Hồng cá chép vượt Long Môn, trước khi hầu hạ trong cung Thái Hậu, đã từng hầu hạ qua trước mặt Huệ phi, cũng do Huệ phi dìu dắt mới đến được cung Thái Hậu, trong lòng tự nhiên vẫn nhớ ân tình của Huệ phi.

Đường Ngọc, Tấn Vương là nhi tử Huệ phi, trước đây Tấn Vương ở trước mặt Huệ phi đã từng đòi qua ngươi, Huệ phi dù đè áp chuyện này xuống, nhưng vẫn luôn nhớ rõ trong lòng.

Lần này, Huệ phi là mượn tay Đỗ Thanh Hồng, thuận nước đẩy thuyền, làm cho Tấn Vương đoạn tuyệt tâm tư này…… Ngươi nếu rời kinh, vừa vặn cũng mất đi mối họa trong lòng Huệ phi, Huệ phi sẽ không lại tính kế ngươi, ngươi an tâm rời kinh đi.”
……
Trên xe ngựa rời cung, sắc mặt Đường Ngọc tái nhợt vô lực.
Huệ phi vốn là cung nữ, mẫu bằng tử quý, cho nên đem toàn bộ tâm tư ký thác trên người Tấn Vương
Nhưng Đường Ngọc làm sao cũng không ngờ, người cuối cùng đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, lại là Tấn Vương cùng Huệ phi……
Ở trong cung, tánh mạng cung nữ đều như con kiến, nàng ở trong cung ngày đêm cẩn thận mười năm hơn, nhưng cuối cùng, bất luận nàng có cẩn thận như thế nào đi nữa, vẫn tránh không khỏi tai họa bất ngờ……
Đường Ngọc nhớ tới buổi sáng mông lung ngày hôm nay, không khỏi kéo chặt xiêm y, khóe mắt mờ mịt như ngăn không được từng giọt nước mắt rơi xuống
Cửa cung tầng tầng kiểm tra, công văn xuất cung, mỗi lần qua một cửa cung, cấm quân canh gác đều phải cẩn thận xem qua một lần.
Trước khi ra cung, Đường Ngọc vẫn chưa kịp nhìn kỹ nội cung, mà đợi đến khi tầng tầng cửa cung đã xa xa ở phía sau, hốc mắt Đường Ngọc mới chậm rãi nóng lên.
Âm thanh nghẹn ngào rất nhỏ đè nén trong cổ họng, duỗi tay vén mành lên, cổ tay trắng nõn lại lần nữa hơi hơi run rẩy.
Kết thúc rồi……
Nàng rốt cuộc cũng có thể trở về Bình Nam.
Trên xe ngựa, Đường Ngọc xoa xoa vòng tay bạc trên cổ tay
Tuy không quý trọng, nhưng là đồ vật của tổ mẫu để lại cho nàng, trong cung nhiều năm, nàng vẫn luôn mang theo, rất ít khi gỡ xuống.
Tổ mẫu, A Ngọc đã trở lại……
Đường Ngọc ôm đầu gối.
……
“Cô cô! Cô cô!” Ra cung được một hồi lâu, bên ngoài xe ngựa có người gọi nàng.
Là tiếng Văn Quảng
“Làm phiền dừng lại.” Đường Ngọc vén mành lên, quả thực là thấy Văn Quảng.
Văn Quảng hầu hạ trước mặt Hoàng Hậu, trước mắt thân phận Đường Ngọc có chút mẫn cảm, Văn Quảng không tiện gặp nàng trong cung
“Cô cô! Ta tới tiễn người một đoạn đường.” Văn Quảng đuổi theo xe ngựa hồi lâu, thở hồng hộc.
Khóe miệng Đường Ngọc chậm rãi nặn ra một nụ cười.
Văn Quảng rưng rưng, “Từ khi Văn Quảng vào cung, vẫn luôn được cô cô quan tâm, nếu không nhờ cô cô, Văn Quảng đã không có ngày hôm nay, cô cô rời kinh, Văn Quảng tự nhiên muốn đưa cô cô một đoạn đường, chỉ là trong cung tai mắt quá nhiều, sợ liên lụy cô cô, chỉ có thể chờ ở ngoài cung”
Nghe hắn nói xong, cảm xúc vốn đã bình ổn của Đường Ngọc lại cuồn cuộn trào lên, chóp mũi lại ửng đỏ
Văn Quảng gỡ tay nải trên người xuống đưa cho nàng, “Cô cô, không phải là đồ gì đáng giá, đều là đồ ăn vặt ngày thường cô cô thích ăn, cô cô trên đường nhàm chán có thể dùng đôi chút.

Ngoài ra, còn có một bộ nam trang, Văn Quảng trước đây vẫn chưa mặt qua, sợ là cô cô trên đường cần phải dùng, không kịp làm mới, cô cô tạm chấp nhận.”
“Văn Quảng, đa tạ……” Âm thanh Đường Ngọc nghẹn ngào.
Văn Quảng chắp tay, trầm giọng nói, “Không chậm trễ cô cô, cô cô, một đường nhớ bảo trọng, kế tiếp chỉ sợ không có ngày gặp lại, Văn Quảng sẽ thay cô cô cầu phúc.”

Đường Ngọc đỡ hắn.
“Cô cô nhanh đi thôi, muộn sợ sinh biến.” Văn Quảng nhắc nhở.
Đường Ngọc gật đầu.
Trên xe ngựa, Đường Ngọc thấy Văn Quảng vẫn luôn không đi, vẫn luôn đứng ở nơi xa phất phất tay, cho đến góc khuất không thể nhìn thấy
Đường Ngọc nuốt nhẹ cổ họng, chậm rãi buông mành.
Khi đến cửa thành kiểm tra, binh lính thủ thành mắt nhìn công văn trong tay nàng, lại nhìn nhìn nàng.
Đường Ngọc không rõ lắm cung nữ rời kinh có chỗ đặc thù nào không, nhưng xác thật nàng thấy binh lính thủ thành đánh giá nàng vài lần, có lẽ là người trong cung ra ngoài, đều càng phải mẫn cảm một chút sao?
Tướng lãnh thủ thành nhìn người phía sau nói nhỏ, “Báo cho hầu gia một tiếng, người đã rời kinh.”
Binh lính thủ thành làm theo lời dặn dò
Tướng lãnh thủ thành thông báo cho qua, gánh nặng trong lòng Đường Ngọc được bỏ xuống
Trên xe ngựa, Đường Ngọc đem đầu dựa vào một góc xe
Từ kinh thành về lại Bình Nam đường xá xa xôi, trước phải đi hai mươi ngày đường bộ, rồi sau đó lại ngồi thuyền ba đến năm ngày, sau khi xuống thuyền, lại đi thêm hơn hai mươi ngày xe ngựa nữa mới có thể đến Bình Nam.
Trước mắt chính là trung tuần tháng ba, nếu không sai biệt lắm thì trước tháng năm nàng có thể đến Bình Nam.
Lúc trước nàng đã nhờ Văn Quảng gửi thư về nhà.

Thư gửi từ dịch trạm so với cho người khác mang đi sẽ nhanh hơn
Tổ mẫu hẳn rất nhanh là có thể biết được nàng sắp về nhà, cũng thực mau là có thể nhìn thấy nàng.

Nhớ tới tổ mẫu, trong mắt Đường Ngọc có một chút ấm áp, đây dường như cũng là gửi gắm duy nhất trong lòng nàng……
Trước hoàng hôn, xe ngựa đến Quan Thành.
Quan Thành là thành trì gần kinh thành nhất, phần lớn thương nhân lữ hành xuất nhập kinh thành sẽ ngủ lại ở Quan Thành này
Đường Ngọc cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm ở Quan Thành, ngày mai lại an bài việc về lại Bình Nam
Hôm nay nàng đã mỏi mệt đến cực điểm.
Trước mắt, trên thân dường như còn đau nhức đến run lẩy bẩy.

Vào khách điếm, nàng liền rửa mặt nghỉ ngơi, nhưng nằm trên mép giường trằn trọc, căn bản không thể nhắm mắt.
Nhắm mắt lại, liền chính là buổi sáng mơ hồ bên trong dịch quán
Nàng hung hăng véo véo lòng bàn tay, cưỡng bách mình không được nghĩ tới nữa, nhưng thời điểm thanh tỉnh mở mắt, đáy lòng lại trầm trọng tựa như trăm vạn mũi tên xuyên qua vậy
Chỉ hy vọng, sau khi mở mắt bừng tỉnh lần nữa, đây chỉ là một cơn ác mộng……
Bên trong dịch quán, Trần Thúc vẫn luôn nhìn cây trâm trên tay
Hắn vẫn không ngờ tới sẽ nhìn thấy nàng ở kinh thành……
Vừa đúng lúc Trần Phong quay trở về, “Hầu gia, người đã an toàn rời kinh, đi Quan Thành, thăm dò được là muốn đi Bình Nam.”
Trần Thúc nhàn nhạt “Ân” một tiếng, nàng phải về Bình Nam là điều không khó đoán, Trần Thúc lại nói, “Cho ám vệ đi theo, lúc này đi Bình Nam không an ổn, có người Kính Bình Hầu ở đó, người khác sẽ không làm khó nàng”
Trần Phong hơi kinh ngạc, trong lòng lại nghĩ là, có người Kính Bình Hầu ở đó, Đường Ngọc cô nương nhà người ta không bị dọa sợ mới lạ……
Nhưng Trần Phong không có hỏi nhiều, chắp tay rời khỏi phòng.
Trần Thúc lại nhìn cây trâm trong tay, nhớ tới buổi sáng thân cận tươi đẹp, mặc dù nàng không tình nguyện, nhưng nàng vẫn là của hắn……
Nàng vốn cũng nên là của hắn....
Hắn ở kinh thành còn có chuyện phải làm, nàng không ở trong kinh, về Bình Nam phụng dưỡng tổ mẫu cũng tốt
Chỉ là, một đường này chưa chắc sẽ thuận lợi……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương