Cẩm Đường Xuân
-
125: Bắt Cóc
Cữu phu nhân bệnh nặng hấp hối, Mậu Chi công tử gửi thư tới, phu nhân đã mang tiểu thế tử về Bình Nam.
Trần Thúc nhận được thư đã là ba bốn ngày sau.
Bởi vì trên đường đưa Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục về lại Vạn Châu, chậm trễ thời gian, Trần Thúc cho xe ngựa di chuyển rất nhanh, cho nên nhận được tin tức Đường Ngọc về Bình Nam đã là chuyện ba bốn ngày sau
Hồ Quang Thư thấy Trần Thúc nhíu chặt mày, tin tức lại là từ Kính Bình Hầu phủ đưa ra tới, Hồ Quang Thư sợ là Kính Bình Hầu phủ xảy ra chuyện gì, liền mở miệng hỏi
Trần Thúc thở dài, “Thân thể mẫu thân Mậu Chi vẫn luôn không tốt, cũng vẫn luôn ở Bình Nam nghỉ ngơi, xem qua rất nhiều đại phu, đều nói bệnh tim này sợ chỉ là việc trong một hai năm, vừa rồi là tin của Phạm Cù, nói mẫu thân Mậu Chi bệnh nặng hấp hối, Mậu Chi từ Bình Nam gởi thư tới, sau khi A Ngọc xem qua, liền dẫn Sơ Lục về Bình Nam.”
Năm trước ở Vạn Châu phủ, Mậu Chi luôn đi theo Hồ Quang Thư, chuyện mẫu thân Mậu Chi, Hồ Quang Thư cũng đã nghe Mậu Chi nói
Hầu gia để Mậu Chi về Bình Nam, vốn chính là để một hai năm này hắn ở lại Bình Nam với mẫu thân, không ngờ nhanh như vậy……
Mậu Chi là biểu đệ phu nhân
Mẫu thân Mậu Chi hấp hối, phu nhân muốn dẫn tiểu thế tử trở về.
Hồ Quang Thư nhìn về phía Trần Thúc, “Hầu gia lo lắng?”
Trần Thúc không giấu Hồ Quang Thư, “Không dối gạt Hồ bá, thời gian này con vẫn luôn có chút tâm thần không yên, lúc mùng một ở trong chùa cầu được một quẻ sâm, quẻ sâm báo điềm hung, nên có chút không yên tâm A Ngọc.”
Hồ Quang Thư hiểu trước đây vì sao hầu gia nhất định phải đưa phu nhân cùng thế tử về Giang thành rồi sau đó mới khởi hành
Hồ Quang Thư nói, “Việc quẻ sâm, tin thì có, không tin thì không có, hầu gia đã cho Trần Phong đi theo bên cạnh phu nhân, bây giờ cho người nhắn lời tới Trần Phong, dặn hắn trên đường cảnh giác chút, chuyến này phu nhân ra cửa sẽ mang theo thị vệ, chưa chắc sẽ mang nhiều.
Hầu gia nếu không yên tâm thì cho một nhánh đóng quân Giang thành đuổi theo phu nhân, một đường hộ tống phu nhân đến Miểu thành, kể từ đó, hầu gia cũng yên tâm.”
Trần Thúc gật đầu, “Hồ bá nói đúng.”
“Trần Hoặc.” Trần Thúc vén mành lên gọi một tiếng.
“Hầu gia!” Trần Hoặc vốn đang cưỡi ngựa đi theo một bên, nghe được tiếng Trần Thúc, liền thúc ngựa tiến ngựa
“Nói cùng Vạn tướng quân một tiếng, cho một nhánh đóng quân Giang thành đuổi theo phu nhân cùng thế tử, hộ tống phu nhân cùng thế tử bình an đi tới đi lui Miểu thành cùng Giang thành, mỗi ngày đều gửi tin tức cho ta.” Trần Thúc dặn dò một tiếng.
“Vâng, hầu gia!”
Đợi đến khi Trần Hoặc lên tiếng, Trần Thúc mới buông mành
Có đóng quân hẳn là sẽ không có việc gì, vẫn do Hồ bá nhắc nhở hắn.
Bên cạnh, Hồ bá vuốt vuốt chòm râu trấn an nói, “Lão thần ở Giang thành một thời gian, thấy phu nhân tâm tư tỉ mỉ ổn thỏa, hầu gia không cần quá lo lắng.”
Trần Thúc gật đầu.
Đường Ngọc rất cẩn thận, lúc trước khi từ kinh thành về lại Bình Nam, bất luận là trước đó muốn đồng hành cùng tiêu cục, hay là khi gặp gỡ hắn, không dễ dàng lên xe ngựa cùng hắn, sau đó hắn trên đường từ Hồ thành về Bình Nam xảy ra chuyện, cũng là Đường Ngọc cho Vạn Siêu sai người đi tìm hắn, thăm dò tin tức hắn
Hồ bá nói đúng, tính tình Đường Ngọc vốn ổn thỏa, còn có Sơ Lục ở đó, Đường Ngọc so với người khác càng cẩn thận hơn, hắn là bị quẻ sâm kia làm cho khẩn trương.
Khi đang suy nghĩ, lại nghe Hồ bá nói, “Nếu trong lòng hầu gia vẫn còn lo lắng, chờ trở về Giang thành, lại đi dâng hương cầu phúc, cầu hóa giải quẻ sâm đó đi.”
Quan tâm sẽ bị loạn, thật ra hắn đã quên, làm như vậy lại có thể an tâm
“Nghe Hồ bá.” Trần Thúc cười cười.
Bánh xe cuồn cuộn, tiếp tục chạy về phía trước, A Ngọc cùng Sơ Lục rời khỏi Giang thành từ hai ngày trước, hẳn là còn chưa đi xa, đóng quân đuổi theo hẳn là chuyện của ba bốn ngày……
……
Đường Ngọc cùng Sơ Lục xác thật cũng không đi xa.
Tuy rằng Đường Ngọc muốn về Miểu thành sớm chút, nhưng mà bắt đầu ra khỏi Giang thành, trời đã bắt đầu mưa tí tách.
Đầu tháng ba, mưa xuân liên miên không dứt, bùn mềm trên đường bị mưa xuân tưới ướt, đi đi dừng dừng, làm chậm trễ không ít thời gian trên đường
Vốn khoảng bốn năm ngày nên đến Vũ thành, kết quả mới đến Trúc trấn.
Chờ khi đến Trúc trấn, trấn trên chỉ có một khách điếm, khéo làm sao thế nhưng lại gặp được Nam Vân Hầu thế tử phu nhân Tiếu Lộ trong khách điếm.
“Tiếu di!” Tiểu Sơ Lục tròn mắt
Lúc này Đường Ngọc mới nhìn thấy Tiếu Lộ.
“Quân phu nhân, thế tử!” Trong mắt Tiếu Lộ cũng có kinh hỉ, bước nhanh từ trên lầu xuống, “Quân phu nhân cùng thế tử sao lại ở đây?”
Đoạn đường này Đường Ngọc cùng Sơ Lục kỳ thật rất không thuận lợi, khó được còn có thể gặp người quen ở Trúc trấn, lại là Tiếu Lộ, tự nhiên thân thiết
Tiểu Sơ Lục nhớ Tiếu Lộ, liền nhào qua để Tiếu Lộ ôm.
Tiếu Lộ bế bé lên, tiểu Sơ Lục vui mừng cười rộ lên, hỏi, “Tiếu di, dì muốn đi đâu nha?”
Tiếu Lộ nói, “Đi Thương Lan quận.”
Đường Ngọc ngoài ý muốn, “Ngươi đi Thương Lan quận làm cái gì?”
Thương Lan quận tiện đường với Miểu thành, hơn nữa cũng gần.
Tiếu Lộ cười nói, “Tôn tử của cô cô tròn một tuổi, ta vừa lúc đi xem.”
“Thế tử không đi cùng ngươi sao?” Đường Ngọc phảng phất chưa nhìn thấy bóng dáng Nam Vân Hầu thế tử
Tiếu Lộ đáp, “Chàng có việc đi không được, ta đi một mình.”
Đường Ngọc hơi kinh ngạc, một nữ tử như nàng, mặc dù trên đường mang theo người, chỉ sợ cũng không an ổn.
Đường Ngọc hỏi, “Chỉ một mình ngươi sao?”
Tiếu Lộ nói, “Mang theo bốn năm người hầu, còn có hai mươi ba mươi thị vệ, cũng ổn thỏa.”
Tiếu Lộ nói xong, Sơ Lục nháo lên muốn cùng đi, Sơ Lục thật thích Tiếu Lộ, Tiếu Lộ cũng nhẫn nại với Sơ Lục
Tiểu hài tử đều là như thế này, ai tốn công phu trên người hắn, hắn liền thân cận với người đó
Sơ Lục cùng Tiếu Lộ hợp ý.
Đoạn đường đến Miểu thành còn hơn mười ngày lộ trình, Đường Ngọc ấm giọng nói, “Tiếu Lộ, nếu không ngươi đi cùng chúng ta đi, trên đường còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Tiếu Lộ hơi ngập ngừng
Tiểu Sơ Lục lại cao hứng, “Được a, đi cùng Tiếu di!”
Tiếu Lộ vốn đang chần chờ, nhưng dường như nghe tiểu Sơ Lục nói như vậy, hoặc là do muốn đi cùng tiểu Sơ Lục và Đường Ngọc, lúc này mới mở miệng nói, “Có tiện không?”
Đường Ngọc cười nói, “Tiện, vừa lúc Sơ Lục còn nói trên đường nhàm chán, có ngươi ở đây, hắn còn có thể vui vẻ chút.”
“Con muốn đi cùng Tiếu di!” Sơ Lục cho thấy lập trường.
Tiếu Lộ nhàn nhạt cười cười, “Vậy làm phiền quân phu nhân.”
Vừa lúc Trần Phong quay trở lại, “Phu nhân, khách điếm dường không còn nhiều gian nhà ở, không bằng ta cho người đi tìm một cái viện, đặt chân một đêm.”
“Cũng được.” Đường Ngọc lên tiếng.
“Chờ một lát.” Tiếu Lộ gọi lại, “Quân phu nhân, dù sao cũng chỉ đặt chân ở Trúc trấn một đêm, ngày mai liền đi, chỗ của ta vừa lúc có hai gian nhà ở, một gian ta ở, một gian hạ nhân ở, nếu quân phu nhân không chê, quân phu nhân cùng thế tử ở gian ta đang ở, còn ta qua gian khác ở, cũng đối phó được một đêm, không cần lại lăn lộn, ngày mai đã có thể lên đường.”
Đường Ngọc nhìn nhìn Sơ Lục, Sơ Lục ở bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc
Đường Ngọc cười nói, “Vậy cũng được”
Tiếu Lộ kêu một tiếng, “Nguyên ma ma, hỗ trợ dọn dẹp đi.”
Bên này Đường Ngọc, Lê ma ma cùng Tiểu Mê cũng nhanh chóng tiến lên, giúp đỡ cùng dọn dẹp.
Đường Ngọc sờ sờ đầu tiểu Sơ Lục, “Ngày thường luôn muốn Tiếu di, lần này ở cùng Tiếu di, thích không?”
Tiểu Sơ Lục gật đầu.
Gần hoàng hôn, Đường Ngọc dẫn theo tiểu Sơ Lục cùng Tiếu Lộ dùng cơm trong khách sạn, rồi sau đó trở về phòng nói chuyện, Tiếu Lộ nói cùng nàng một chút chuyện Nam Vân Hầu phủ, cũng hỏi Đường Ngọc đi nơi nào.
Đường Ngọc chỉ nói đi Bình Nam một chuyến.
Tiểu Sơ Lục vừa rồi nhìn thấy Tiếu Lộ hưng phấn, nhảy nửa ngày, bây giờ mệt mỏi, Đường Ngọc dẫn hắn trở về rửa mặt ngủ, nhưng tiểu Sơ Lục cũng không chịu, cuối cùng do Tiếu Lộ dỗ phụ, nói ngày mai còn đi cùng, tiểu Sơ Lục mới chịu trở về.
Tiếu Lộ cùng tiểu Sơ Lục nói hẹn gặp lại, Đường Ngọc mới ôm tiểu Sơ Lục rời đi.
Đường Ngọc tắm rửa cho tiểu Sơ Lục xong, lại lau khô đầu, tiểu Sơ Lục hỏi, ngày mai, Tiếu di còn ở sao?
Đường Ngọc sờ sờ đầu của bé, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi, Tiếu di vẫn còn ở.”
Tiểu Sơ Lục lúc này mới yên tâm ngủ.
Một lát sau, Đường Ngọc cũng ngủ.
……
Hôm sau buổi sáng tỉnh lại, Trần Phong đã chuẩn bị xong xe ngựa, hạ nhân đi theo cũng đều chuẩn bị tốt.
Chuyến này đi Miểu thành cũng không xa, hơn nữa cũng ở trong địa phận do Kính Bình Hầu phủ quản lý, Trần Phong dẫn theo hơn một trăm người đã tính nhiều, nếu nhiều hơn sẽ khiến người khác chú ý.
Đường Ngọc và Tiếu Lộ dùng cơm sáng, sau đó cùng khởi hành lên đường.
Đi Miểu thành còn khoảng hơn 10 ngày lộ trình, đồng hành ít nhất 10 ngày.
“Tiếu Lộ, lên xe ngựa của chúng ta cùng đi.” Đường Ngọc mời.
Tiếu Lộ đáp ứng.
Trên xe ngựa, vừa lúc kể chuyện xưa cho tiểu Sơ Lục nghe.
Tiểu Sơ Lục thích nhất nghe Tiếu Lộ kể chuyện xưa, bởi vì nàng kể chuyện xưa có nhịp có điệu, hai ngày này Đường Ngọc không thể ngủ ngon, vừa lúc Tiếu Lộ ở trong xe ngựa, Đường Ngọc bớt thời giờ chống đầu ngủ gật một lát
Xuân khốn thu mệt, đoạn thời gian này càng thêm thích ngủ.
Đường Ngọc không khỏi nhớ tới chuyện Trần Thúc hỏi nguyệt sự.
Đoạn thời gian này, thời gian nàng và Trần Thúc thân mật có chút nhiều, nhưng nguyệt sự của nàng luôn luôn chậm trễ, cũng không chính xác.
Đoạn đường này Lê ma ma đều sợ nàng mệt, cũng nói nếu tháng nhỏ, bắt mạch cũng không nhất định chính xác, Đường Ngọc liền nghĩ chờ đến Miểu thành rồi nói.
Tự mình Đường Ngọc cũng cảm thấy ngoại trừ thích ngủ hơn trước đây một ít, ngược lại cũng không có gì khác
Lê ma ma vẫn luôn khẩn trương.
Bất quá gặp Tiếu Lộ, tiểu Sơ Lục ở cùng Tiếu Lộ, Đường Ngọc ngược lại có thời gian ngủ nhiều hơn
Đi một ngày ở Trúc trấn, mới đến Vũ thành.
Khi sắp đến Vũ thành, bồ câu trong phủ đưa thư tới, Trần Thúc gửi giấy viết thư đưa đến trong tay Đường Ngọc
Đường Ngọc mở giấy ra, khóe miệng mang theo ý cười.
Tiểu Sơ Lục liền tiến lên, “Nương, là thư của cha sao?”
Đường Ngọc vừa nhìn giấy thư, vừa lên tiếng, “Đúng vậy.”
Tiếu Lộ nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng trên giấy viết thư, nhưng lại thu hồi rất nhanh
Tiểu Sơ Lục hỏi, “Nương, cha nói cái gì?”
Đường Ngọc vừa lúc xem xong, liền cười nói, “Cha sợ chúng ta trên đường không an toàn, để Vạn thúc thúc an bài một nhánh đóng quân tới, hẳn là khoảng 2-3 ngày nữa sẽ đuổi theo kịp chúng ta.”
Sắc mặt Tiếu Lộ hơi cứng ngắt, thấy ánh mắt Đường Ngọc vừa lúc đưa qua, Tiếu Lộ vội vàng nói, “Quân hầu thật quan tâm phu nhân và thế tử, biết phu nhân cùng thế tử về Miểu thành, còn tự mình an bài một nhánh đóng quân tới”
Trong lòng Đường Ngọc than nhẹ, nàng cảm thấy Trần Thúc quá mức khẩn trương, từ sau khi cầu được quẻ sâm ở chùa vào mùng một tháng giêng, Trần Thúc giống như chim sợ cành cong, Đường Ngọc có chút trẹo chân, hắn đã bị dọa sợ.
Nhưng trước mặt Tiếu Lộ, Đường Ngọc chỉ rũ mi cười cười, không nói nhiều lời khác.
Tiếu Lộ lại nhìn nhìn nàng, “Quân phu nhân, vừa rồi ta có chút đau đầu, muốn về xe ngựa ngủ một lát, chờ đến Vũ thành, lại đến cùng quân phu nhân cùng thế tử?”
Đường Ngọc gọi thị vệ dừng xe, Tiếu Lộ xuống xe ngựa, trở về xe ngựa của mình, vén mành lên, sắc mặt Tiếu Lộ trắng bệch, vừa rồi suýt nữa đã bị lộ
nhamy111: bởi tui nghi nhỏ Tiếu Lộ này lâu gòi, ở đâu ra mà nhiệt tình niềm nở quá mức dị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook