Cẩm Đường Xuân
122: Long Phượng Thai


Quẻ sâm kia không phải cầu cho hắn
Mà là khi tiểu Sơ Lục đùa giỡn cùng hắn, một hai phải nhìn xem xin sâm là đồ vật gì chơi có vui không, hắn vừa lúc chuyển mắt, thấy bộ dáng Đường Ngọc ở bên cạnh thành kính bái phật, trong lòng tự nhiên xúc động, cho nên thật sự cầu một quẻ……
Quẻ này là cầu cho Đường Ngọc.

Hỏi bình an.

Lúc hắn tiếp nhận quẻ sâm, còn chưa kịp nhìn kỹ nội dung trên quẻ, chỉ nhìn đến hai chữ “Đại hung” ở cuối cùng, ánh mắt liền ngưng trệ
Sắc mặt Trần Thúc lập tức trắng bệch.

Hắn cầu chính là Đường Ngọc bình an trôi chảy.

Lập tức, Trần Thúc cứng đờ.

Khi tiểu Sơ Lục quấn lấy hắn hỏi, hắn thế nhưng nhất thời chưa kịp phản ứng, cả người đều tựa như ngây ngốc, trong đầu ngoại trừ hai chữ “Đại hung” vừa mới thấy, còn lại chỉ là một mảnh trống rỗng……
Tiểu Sơ Lục tiến sát lên hỏi hắn, hắn trả lời qua loa lấy lệ
Lát sau cách đó không xa Đường Ngọc bái xong Phật lại đây, hắn nhìn nhìn nàng, thuận tay ném quẻ sâm vào nơi không ai chú ý, sợ nàng thấy, hỏi, cũng sợ nàng để ở trong lòng, lo lắng
Nhưng Đường Ngọc vẫn nhìn ra sắc mặt hắn có dị, cũng hỏi hắn có phải không thoải mái hay không, hoặc là có tâm sự gì linh tinh.

Hắn biết Đường Ngọc quan tâm hắn.

Cũng như hắn quan tâm nàng.

Hôm nay là mùng một, đi chùa cầu phúc, là trừ bách bệnh, khu trừ tà ám, nhưng khi trở về, lòng Trần Thúc tựa như bị khối đá đè nặng
Hắn không sợ chuyện gì khác
Hắn chỉ lo lắng cho Đường Ngọc.

Trần Thúc rũ mi mắt, nghe âm thanh bánh xe cuồn cuộn rung động ngoài xe ngựa, đáy lòng ẩn ẩn chút bất an.

nhamy111: bởi dị tui khuyên mí bà thật lòng, Tết nhất đi chùa cầu phúc thì được, chứ đừng xin sâm, xin ra sâm không tốt cái bất an cả năm, tui trải nghiệm qua rồi! hic
Chờ trở về Kính Bình Hầu phủ, cũng gần đến hoàng hôn
Khi xe ngựa chậm rãi dừng lại, Đường Ngọc cũng vừa lúc tỉnh, nhưng tiểu Sơ Lục trong lòng ngực vẫn còn ngủ, hẳn là hôm nay thức dậy sớm, một đường đi chùa lại nhảy nhót lung tung không dừng, đặc biệt là cầu thang từ chân núi đến giữa sườn núi, tiểu Sơ Lục không biết mệt mỏi cứ lên lên xuống xuống, không biết mệt mỏi là gì
Lê ma ma sợ bé cảm lạnh, thay đổi xiêm y rất nhiều lần, cuối cùng đều ướt đẫm.

Đến cuối cùng nhảy nhót mệt, khi cùng Trần Thúc đi theo Đường Ngọc bái Phật, mới ngừng lại, nhưng thể lực cũng tiêu hao không nhiều lắm
Bây giờ, Trần Thúc bế bé về phòng, lúc xuống xe ngựa, tiểu Sơ Lục hơi hơi mở một con mắt liếc nhìn Trần Thúc một cái, phát hiện là ở trong lòng ngực cha, lại tiếp tục dựa vào ngực Trần Thúc an tâm ngủ, không có làm ra động tĩnh khác
Tiểu gia hỏa hôm nay mệt muốn chết rồi, ra một thân mồ hôi, thể lực cũng tiêu hao quá mức.

Khi Trần Thúc đặt tiểu Sơ Lục xuống giường, Đường Ngọc ấm giọng nói, “Ngủ đi con.



Tiểu Sơ Lục xoay người, đắp chăn.

Đường Ngọc nhìn Lê ma ma nói, “Hôm nay hắn quá mệt mỏi, không cần tắm rửa, để hắn ngủ trước một lát”
Lê ma ma đáp lời
Đường Ngọc lại liếc nhìn tiểu Sơ Lục một cái, rồi sau đó mới đứng dậy, làm như lại nghĩ tới cái gì đó, cúi người hôn hôn lên trán tiểu Sơ Lục, rồi mới lại đứng dậy lần nữa
Đây là nghi thức tình cảm giữa hai mẹ con
Đặc biệt là khi hài tử còn nhỏ.

Đường Ngọc cười cười, nhìn Trần Thúc nói, “Đi thôi.


Trần Thúc gật đầu.

……
Chờ trở về phòng, quản sự trong phủ tới tìm Đường Ngọc.

Phạm Cù nghỉ phép, việc trong phủ đều là quản sự các nơi tới tìm Đường Ngọc quyết định, việc tuy rằng vụn vặt, nhưng không người lo, Đường Ngọc xử lý từng cái một
Trần Thúc vẫn luôn ở bên cạnh nhìn nàng.

Bởi vì lập tức phải khởi hành đi Phong Châu thăm Viên Liễu cùng long phượng thai, cho nên quản sự trong phủ đều thừa dịp hai ngày chuẩn bị này đến xác nhận công việc với Đường Ngọc, lại vừa lúc qua cửa ải cuối năm, việc trong phủ không ít.

Ước chừng non nửa canh giờ, Đường Ngọc mới đều xử lý thỏa đáng.

Hôm nay là mùng một, theo kế hoạch vốn là để sau Tết nguyên tiêu mới đi Phong Châu, hai ngày trước Hồ bá lại nhắc nhở một câu, một năm trước, có quân hầu đại điển, sinh thần tiểu thế tử, đều thông báo bốn phía, bá tánh cũng mệt mỏi.

Ngày hội nguyên tiêu là ngày hội gần nhất, thật ra có thể tổ chức nhẹ nhàng tùy ý chút.

Nhẹ nhàng tùy ý, đó là ngày hội nguyên tiêu không cần thông báo bốn phía, Trần Thúc cùng Đường Ngọc cũng không cần lộ diện ở ngày hội nguyên tiêu
Vốn sau khi Trần Thúc trở về từ Phong Châu, liền phải chạy một vòng các châu quận lân cận, muốn quay lại trước tháng tư, thời gian cũng có chút gấp; nếu không cần chờ ngày hội nguyên tiêu, thật ra mùng ba là đã có thể khởi hành đi Phong Châu, cho nên việc đang tồn động trong phủ cần xử lý trong hai ngày này, nhân lúc trước khi phu nhân rời phủ tới tìm Đường Ngọc quyết định.

Bên chỗ Trần Thúc kỳ thật còn đỡ.

Lần này đi tuần đều tới các châu quận trung tâm gần Vạn Châu, cho nên Hồ bá, Cố bá cùng Vạn Siêu, còn có các quan lại khác của Vạn Châu phủ sẽ đi theo cùng, cho nên việc Vạn Châu phủ đều có thể tùy thời xử lý trên đường, cho nên Trần Thúc cũng không gấp.

Bây giờ, thấy Đường Ngọc đều xử lý xong.


Trần Thúc tiến lên, ôm lấy nàng, “Vất vả, phu nhân.


Xung quanh không có người khác, Đường Ngọc lại nghiêm túc nhìn hắn, “Trường Doãn, hôm nay chàng quái quái.


Nàng luôn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của hắn, cũng luôn có thể ở thời điểm hắn cho rằng đã lừa gạt qua đi, lần nữa lại nhắc tới.

“A Ngọc……” Trần Thúc nhẹ giọng.

Đường Ngọc dán chóp mũi lên chóp mũi hắn, khẽ cười nói, “Trần Trường Doãn, đến tột cùng chàng có chuyện gì nhất định phải gạt thiếp?”
Tính tình nàng nhạy bén, đặc biệt là chuyện của hắn.

Trần Thúc nuốt nhẹ trong cổ họng, ngước mắt nhìn nàng, trầm giọng nói, “Hôm nay xin sâm trong chùa, quẻ sâm không được tốt……”
Đường Ngọc ngẩn người, rồi sau đó cười nói, “Chỉ bởi vì cái này?”
Trần Thúc kinh ngạc, “Ừhm…… Chỉ có cái này.


Đường Ngọc làm như nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó mới cười, “Chàng có ngây thơ quá không đây?”
Trần Thúc ngơ ngẩn.

Đường Ngọc lại lần nữa than nhẹ, “Trần Thúc, thiếp còn thật cho rằng đã xảy ra chuyện gì, lần sau chàng lại làm thiếp sợ thử xem?”
Trần Thúc: “……”
Đường Ngọc hôn lên trán hắn, “Ra một thân mồ hôi, thiếp đi rửa mặt tắm gội.


Hắn buông nàng trước, nàng nhìn nhìn hắn, ôn nhu nói, “Chàng có muốn đi cùng thiếp không?”
Đầu ngón tay nàng chậm rãi mơn trớn cổ hắn, cổ họng Trần Thúc hơi giật giật, “Muốn……”
……
Nhĩ phòng đốt than ấm, thau tắm cũng đều là hơi nước ấm áp, trên trán Đường Ngọc ròng ròng mồ hôi, đôi tay đặt sau cổ Trần Thúc, trong gợn nước nhẹ nhàng thở dài.

“A Ngọc……” Hắn lặp lại gọi nàng tên.

Nàng cũng động tình, lại nhẫn nại đến cực hạn, khi hết thảy đều kết thúc, cả người nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, một phân sức lực dư thừa đều không có.

Hắn ôm chặt nàng, làm như lo lắng cùng chú ý vừa rồi đều tan đi, hắn cũng đã quên thời gian, cũng đã quên mọi chuyện khác, thấy cần cổ cùng xương quai xanh trên da thịt nàng ửng đỏ dưới hơi nước trong thau tắm, hắn lại lần nữa ôm chặt nàng, khi trong mắt nàng chưa kịp khôi phục thanh minh, một lần nữa ôm lấy nàng đi vào đám mây.


Từ nhĩ phòng đến giường, tháng giêng, xuân ý dần dần dày, ấm áp cũng dần dần tăng.

Xuân ấm thơm nồng, hắn ôm lấy nàng, ôn nhu đến trong chỗ sâu nhất, đến khi bên bờ biển mây kia phát lên một vầng sáng, mà chân trời cũng nổi lên màu ngân bạch……
Hôm sau, Trần Thúc cùng Đường Ngọc hiếm thấy cùng nhau ngủ nướng.

Tiểu Sơ Lục muốn đi tìm cha cùng mẫu thân, Lê ma ma dẫn tiểu Sơ Lục chơi tới buổi trưa qua đi, mới thấy Trần Thúc từ trong phòng bước ra ngoài
Trần Thúc cùng Đường Ngọc tối hôm qua gần như không có nhắm mắt, khi Trần Thúc từ trong phòng đi ra, Đường Ngọc vẫn còn ngủ.

Hai người hồi lâu không có thân mật thời gian dài như vậy, tối hôm qua Đường Ngọc bị hắn lăn qua lộn lại cả một đêm, thật sự là không muốn nhúc nhích.

Một lát sau, sau khi đi nhĩ phòng gội sạch mỏi mệt, mới ra khỏi phòng.

Tiểu Sơ Lục tới tìm nàng kể chuyện xưa.

Đường Ngọc bế tiểu Sơ Lục lên, ôn hòa nhẫn nại đọc cho bé nghe chuyện xưa trong sách, tiểu Sơ Lục ôm cổ mẫu thân ngủ.

Đường Ngọc sợ bé tỉnh, buông sách, cũng chậm rãi nằm xuống, ngủ cùng bé một lát.

Khi Trần Thúc đi vào, mẫu tử hai người đầu dựa vào đầu, ngủ chung một chỗ, trên người hai người đều đã đắp chăn, hẳn là mới vừa rồi Sơ Lục ngủ trước Đường Ngọc
Trần Thúc cười cười, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của tiểu Sơ Lục, rồi sau đó, lại giơ tay vén tóc trên gương mặt Đường Ngọc ra sau tai, Đường Ngọc hơi hơi mở mắt, còn buồn ngủ, vẫn chưa tỉnh, Trần Thúc cười nói, “Nàng ôm nhi tử ngủ đi.


Đường Ngọc hẳn là mệt mỏi, mơ mơ màng màng gật đầu.

Trần Thúc lại hôn lên trán nàng
Như thế, cũng là đối xử bình đẳng……
Trần Thúc không có rời đi, mà ngồi bên mép giường lại nhìn mẫu tử hai người bọn họ thêm chốc lát, Sơ Lục khi mới sinh ra có nét giống mẫu thân, hiện giờ, ngược lại càng ngày càng giống hắn.

Mà Đường Ngọc, làm sao mà vẫn còn giống như khi hắn gặp nàng ở kinh thành, một chút cũng chưa biến đổi, ôn hòa động lòng người, chọc đến nội tâm người, hắn nhìn bao lâu đều nhìn không đủ.

Hắn chỉ hy vọng mẫu tử bọn họ bình an.

Trần Thúc cười cười.

Hôm qua ngủ sớm, sáng hôm sau, Đường Ngọc thức từ rất sớm
Buổi sáng đã phải xuất phát đi Phong Châu, tiểu Sơ Lục còn đang ngủ nướng, Đường Ngọc hôn hôn gương mặt bé
Tiểu Sơ Lục vốn còn muốn ngủ nướng, mơ mơ màng màng tỉnh, trong lòng chợt nhớ gì đó, lại vèo một tiếng ngồi dậy, “Đến lúc đi xem tức phụ sao?”
Đường Ngọc thở dài, “Sơ Lục……”
Sơ Lục dụi mắt, “Chính cha nói như vậy nha ~”
Trên giường nhỏ, Trần Thúc xoay người, “Cha sai rồi, cha không nên nói bậy ~”
Đường Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười.

Trần Thúc vốn là muốn ngủ thêm một lát, kết quả tiểu Sơ Lục còn đang buồn ngủ phát hiện cha nằm trên giường nhỏ, lập tức liền nhào tới, một hai phải nằm trên giường nhỏ với Trần Thúc

Giường nhỏ vốn đã nhỏ, lại tới thêm con tinh tinh thích vặn vẹo, nhảy hết chỗ này đến chỗ khác, Trần Thúc một khắc cũng không thể ngủ tiếp
Đường Ngọc cười đứng dậy đi nhĩ phòng rửa mặt, sau đó lại gọi Sơ Lục tới rửa mặt.

Rốt cuộc, Trần Thúc ôm Sơ Lục tới.

Đường Ngọc vừa thấy liền vui vẻ, tiểu Sơ Lục nói phải để Trần Thúc chải đầu, toàn bộ đầu Trần Thúc bị tiểu Sơ Lục xoa thành giống như cái ổ gà
Đường Ngọc cười không thể ngừng
Lúc này tiểu Sơ Lục mới cười “Khạc khạc khạc” đi rửa mặt, Trần Thúc vốn còn chưa biết chuyện gì, chỉ là thừa dịp liếc mắt nhìn gương đồng một cái, tức khắc, chỉ thấy gương mặt thanh tú tuấn dật ngày thường bây giờ đầu tóc rũ rượi không nói, mà còn tựa như một cái ổ gà đặt trên đầu mình
“Trần Miễn Chi! Trần Sơ Lục!” Trần Thúc ‘bực’!
Tiểu Sơ Lục tựa như chú gà nhỏ vui sướng chạy ra khỏi nhĩ phòng, còn không quên một đường kêu “Cạc cạc cạc cạc”
Đường Ngọc nhịn không được ôm bụng cười.

Chỉ cảm thấy một đường này, trong bầu không khí gà bay chó sủa của hai phụ tử bọn họ, hai mươi sáu tháng giêng, đoàn người Trần Thúc cùng Đường Ngọc đến Phong Châu thành.

Từ xa, Sơ Lục liền vén mành lên, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn.

Trần Thúc ôm hắn, nhẹ giọng nói, “Aiz, nhìn thấy nhị bá cùng nhị bá mẫu con không?”
“Ở chỗ đó!” Tiểu Sơ Lục duỗi tay.

Vào tháng bảy, Sơ Lục mới gặp Thịnh Liên Húc, đương nhiên nhận ra, nhị bá mỗi ngày đều sẽ nâng lên cao, thành lập tình hữu nghị cách mạng phi thường thâm hậu với bé.

Cho nên bây giờ tuy cách đến xa như vậy, tiểu Sơ Lục liếc mắt một cái đã nhận ra Thịnh Liên Húc
Đường Ngọc nhìn bé nói, “Bên cạnh nhị bá chính là nhị bá mẫu.


Sơ Lục tuy rằng khi còn nhỏ đã gặp Viên Liễu, nhưng khi đó quá nhỏ, không có quá nhiều ký ức, cho dù có chút ấn tượng, cũng không nhớ được.

Tiểu Sơ Lục quả thực lắc đầu, ý là, không biết.

Đường Ngọc nói, “Lát nữa sẽ biết, nhớ phải chào hỏi nhị bá mẫu.


“Con đã biết!” Tiểu Sơ Lục ba tuổi rưỡi đã rất biết cách giao lưu.

Trần Thúc nhìn nhi tử nói, “Nhìn thấy không, đó là đôi song sinh?”
Tiểu Sơ Lục nhìn chăm chú lại, xác thật, trong lòng nhị bá cùng nhị bá mẫu đều ôm một tiểu bảo bối, tiểu Sơ Lục đưa tay đến bên môi, “Bên nào là tức phụ a?”
Lúc này không đợi Đường Ngọc mở miệng, Trần Thúc nói trước, “Ở Kiến Bình Hầu phủ không thể nhắc lại mấy chữ này, con mà như vậy sẽ không có tức phụ đâu!”
Tiểu Sơ Lục trợn tròn đôi mắt, “Vì sao sẽ không có tức phụ a?”
Trần Thúc: “……”
Đường Ngọc đau đầu.

……
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở cửa thành, Viên Liễu đã sớm chờ không nỗi bước đi lên, “Trường Doãn, A Ngọc, tiểu Sơ Lục ~”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương