Cẩm Đường Xuân
114: Quặng Sắt


Khi đại hôn của Triệu Văn Vực cùng Trần Tư Mẫn bước vào ngày thứ ba, Công Tôn Đán tới Hòa Quang điện.
Thiên tử đại hôn, triều thần nghỉ tắm gội, mãi cho đến sau mười ngày đại hôn mới có thể lâm triều, Triệu Văn Vực biết Công Tôn Đán tới tìm hắn nhất định là có chuyện quan trọng, không phải chuyện tân triều, cũng là chuyện Vạn Châu
Triệu Văn Vực bước đến Hòa Quang điện
Trần Tư Mẫn đuổi theo, "Ta nghe nói....."
Triệu Văn Vực đau đầu, "Là nghe nói ta muốn nạp tam cung lục viện, hay là nghe nói ta muốn bỏ vợ mới cưới, hậu vị của ngươi khó giữ được?"
"Ngươi!"
Triệu Văn Vực trêu chọc nói, "Yên tâm, chúng ta là liên hôn chính trị liên, liên hôn chính trị so với cái gì đều vững chắc hơn, thiên trường địa cửu."
Nói xong, Triệu Văn Vực xoay người rời đi.
Trần Tư Mẫn lại bước nhanh đuổi theo, Triệu Văn Vực bực bội, "Đã nói rồi, ta tạm thời sẽ không nạp phi tần khác, cũng không có ý bỏ vợ, ngươi không cần đuổi theo ta khắp nơi......"
Trần Tư Mẫn cắn môi, "Ta nghe nói Kính Bình Hầu phu nhân......"
Trần Tư Mẫn nói xong, Triệu Văn Vực bỗng nhiên dừng chân, nhíu mày nhìn nàng, "Là tên nào khua môi múa mép sau lưng?"
Chóp mũi Trần Tư Mẫn ửng đỏ, chợt không nói, xoay người liền đi.
Triệu Văn Vực duỗi tay nắm lấy tay áo nàng, "Nháo cái gì nữa?"
Trần Tư Mẫn không nói chuyện.
Triệu Văn Vực thở dài, "Dỗ ngươi! Dỗ ngươi! Dỗ ngươi còn không được sao? Nói, dỗ như thế nào a ~"
Hốc mắt Trần Tư Mẫn chứa càng nhiều nước mắt, tròng mắt Triệu Văn Vực sắp trừng ra ngoài, "Uy! Trần Tư Mẫn ngươi một vừa hai phải nha! Ta ghét nhất thấy nữ nhân khóc a ~"
"Có phải ngươi thích Kính Bình Hầu phu nhân không?" Trần Tư Mẫn lại hỏi.
Triệu Văn Vực thở dài, "Khi ta còn nhỏ đã thích nàng, đây không phải chuyện bình thường sao? Người ta ôn nhu, thiện lương, thân thiết, còn ngươi là cái dạng gì, tự ngươi không biết sao? Ngươi là cầm chổi lông gà đánh anh trai ngươi~"

"Triệu Văn Vực!" Trần Tư Mẫn bực mình
Triệu Văn Vực nhanh chân né tránh, Trần Tư Mẫn lại không có nói nữa, xoay người đi mất
"Aiz......" Triệu Văn Vực muốn lên tiếng, cũng muốn đuổi theo, nhưng Trần Tư Mẫn đi rất nhanh, Công Tôn tiên sinh lại đang đợi, Triệu Văn Vực than nhẹ một tiếng, chỉ chờ chút nữa lại dỗ Trần Tư Mẫn
......
Chờ khi đến Hòa Quang điện, Công Tôn Đán đã ở đó
"Công Tôn tiên sinh." Cho đến lúc đã xưng đế, Triệu Văn Vực cũng vẫn luôn cung kính gọi một tiếng Công Tôn tiên sinh.
"Làm phiền bệ hạ tân hôn, vi thần là có chuyện quan trọng." Công Tôn Đán chắp tay.
"Công Tôn tiên sinh nói đi." Triệu Văn Vực mảy may cũng không chú ý, Công Tôn Đán nhìn ở trong mắt, biết phu thê hai người bọn họ còn cần thời gian cận kề, chỉ sợ không phải thuận buồm xuôi gió như thế
Công Tôn Đán nói, "Trước mắt thực sự có vài việc, bắt buộc trong vòng hai ngày này phải ra quyết sách, cho nên tới quấy nhiễu bệ hạ.

Việc đầu tiên, là Vạn Châu đã định thời gian rồi, Kính Bình Hầu cố ý chọn mùng bảy tháng chín cử hành đại điển, đến lúc đó, Kính Bình Hầu sẽ xưng quân hầu, bát phương đến chúc mừng.

Bây giờ chỉ còn mấy tháng thời gian, châu quận sát bên nhất định sẽ đến dựa dẫm, bệ hạ, hẳn cũng nên sai người đưa hạ lễ đến, làm cho người khác nhìn thấy, Vạn Châu cùng Lưu thành là hòa thuận, áp lực tự nhiên sẽ chuyển đến phía tân triều.

Diệp Lan Chi chưa chắc sẽ như thế nào, nhưng các châu quận Diệp Lan Chi khống chế mỗi người sẽ đều cảm thấy bất an, càng là như thế, đối với Lưu thành chúng ta càng có lợi."
Triệu Văn Vực gật đầu, "Ta hiểu ý tiên sinh"
Lần này không cáu kỉnh, Công Tôn Đán vui mừng gật gật đầu, vuốt vuốt chòm râu, dường như sau đại hôn, cả người bệ hạ thành thục hơn rất nhiều, không giống trước đây, nói đến Kính Bình Hầu liền gà bay chó sủa.
Nhưng Công Tôn Đán cao hứng không được một cái chớp mắt, Triệu Văn Vực liền nói, "Đưa hắn một bát mì sợi, chúc hắn trường thọ."
Công Tôn Đán khó xử, "Bệ hạ......"

Triệu Văn Vực ậm ừ nói, "Không phải hắn mới nhặt được mạng về sao? Ta chúc hắn trường thọ, hắn hẳn nên mang ơn đội nghĩa."
Công Tôn Đán than nhẹ, "Tính tình này của bệ hạ khi nào mới có thể sửa lại?"
Triệu Văn Vực cười nói, "Chắc đến lúc sơn cùng thủy tận."
Công Tôn Đán lắc đầu.
Triệu Văn Vực đắc ý cười cười, lại nói, "Còn có chuyện gì a?"
Công Tôn Đán mới thu hồi cảm xúc vừa rồi, trầm giọng nói, "Tân triều bên kia có động tĩnh."
Nói đến Diệp Lan Chi, Triệu Văn Vực cũng không có sắc mặt tốt, "Diệp Lan Chi lại làm cái gì?"
Công Tôn Đán nói, "Từ khi Hoàng Hậu trở về thuộc địa An Bắc, toàn bộ thuộc địa An Bắc liền dần dần thoát khỏi khống chế của tân đế, tân đế là bởi vì năm đó lấy Hoàng Hậu, mới được cựu thần An Bắc ủng hộ, hiện giờ Hoàng Hậu mang Thái Tử cùng công chúa về An Bắc, đồng minh này liền từ từ như thùng rỗng kêu to, tân đế loạn trong giặc ngoài, lúc ấy vì mượn sức Mẫn gia thảo phạt Lưu thành, đã hứa hẹn cho Mẫn gia Hậu vị, hiện giờ cung đã mở không có mũi tên quay đầu, Diệp Lan Chi hoặc là chọn An Bắc, hoặc là chọn Mẫn gia, chỉ có thể chọn một trong hai, hoặc là, hắn còn có một con đường khác, chính là thuyết phục Hoàng Hậu đồng lòng cùng hắn, tạm thời trấn an Hoàng Hậu, nhưng vẫn mượn sức Mẫn gia, như vậy tình huống đối với Lưu thành rất bất lợi."
Công Tôn Đán vừa nói, Triệu Văn Vực thực mau đã suy nghĩ cẩn thận, "Lúc trước Diệp Lan Chi còn nghĩ để phu nhân mình đi thuyết phục Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc, kết quả phu nhân mình lại bị Trần Thúc khuyên ngược, hắn lại bị đẩy đến hoàn cảnh xấu hổ, Diệp Lan Chi là lấy đá tàn nhẫn đập vào chân mình, bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, hắn chưa chắc chịu cúi đầu cầu phu nhân hắn, phu nhân hắn cũng chưa chắc sẽ để ý đến hắn."
Công Tôn Đán đánh gãy, "Lời tuy như thế, nhưng bệ hạ đừng xem thường tân đế cùng Hoàng Hậu nhiều năm phu thê......"
Triệu Văn Vực sửng sốt.
Hắn mới thành thân ba ngày, tự nhiên khó mà nói
Công Tôn Đán nói, "Để an toàn, bệ hạ hẳn nên cho người đi Vạn Châu, đồng thời, cũng cần cố ý cao điệu phái sứ thần đi An Bắc, nói nguyện ý lập quan hệ tốt cùng An Bắc.

Diệp Lan Chi trời sinh tính đa nghi, ngay người bên cạnh cũng sẽ không tin tưởng, việc này một khi truyền tới tai Diệp Lan Chi, Diệp Lan Chi nhất định thẹn quá thành giận, cho dù hắn muốn, cũng sẽ không chủ động đi cầu An Bắc, chỉ cần An Bắc cùng Diệp Lan Chi hoàn toàn sinh khoảng cách, tấm chắn cho Lưu thành liền vững chắc thêm vài phần, cũng càng an ổn."
Triệu Văn Vực trước đây thật không nghĩ tới, "Vậy chiếu theo ý tiên sinh làm."
Công Tôn Đán tiếp tục nói, "Bệ hạ còn ấn tượng với Lục Miện Thành không"
Lục Miện Thành?
Triệu Văn Vực gật đầu, hắn đương nhiên là có, mấy người Diệp Lan Chi, Thịnh Liên Húc, Trần Thúc, Lục Miện Thành trước đây vẫn luôn như huynh đệ, hiện giờ Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc vẫn như huynh đệ ruột, Lục Miện Thành bị Diệp Lan Chi lợi dụng tấn công Lưu thành, lúc trước cũng là Công Tôn tiên sinh nói Trần Thúc nhất định sẽ đến cứu Lục Miện Thành, sau đó Công Tôn tiên sinh cùng Trần Thúc trao đổi không ít điều kiện, cũng mới vừa thả Lục Miện Thành.

"Hắn làm sao vậy?" Triệu Văn Vực hỏi.
Mấy người bọn họ, Diệp Lan Chi âm ngoan, Thịnh Liên Húc trầm ổn, Trần Thúc âm hiểm, Lục Miện Thành là người không có đầu óc nhất trong số bọn họ, nếu đổi lại là người khác, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần......
Công Tôn Đán nói, "Trần Thúc thực thông minh, biết nếu để Lục gia trực tiếp bứt ra từ kinh thành thì rất khó, cho nên lúc trước cũng không có để Lục Miện Thành trực tiếp đi Vạn Châu, mà là để Lục Miện Thành làm bộ tiếp tục khai chiến cùng Lưu thành, nhưng lại để cho ám vệ của mình vụng trộm nhập kinh, suy nghĩ biện pháp trộm long tráo phượng đón Lục lão phu nhân ra ngoài, lại sợ Diệp Lan Chi nhìn thấu, trực tiếp để Lục Miện Thành cùng Lục lão phu nhân đến Quan thành ở nửa năm thời gian, bây giờ Lục lão phu nhân cùng Lục Miện Thành mới đến Vạn Châu, cũng là vì muốn giấu tai mắt người khác, cho nên lúc trước Trần Thúc mới có thể sơ sảy rơi vào trong tay Ngụy Chiêu Đình.

Chuyện dời Lục gia đến Vạn Châu rất quan trọng, cho nên các thế gia còn dưới mí mắt Diệp Lan Chi, đều sẽ sinh ra ý niệm như thế, bệ hạ, những người này hơn phân nửa là cựu thần, chúng ta hẳn nên phái người tranh thủ, muôn phương triều bái, chấn hưng Lưu thành."
Triệu Văn Vực gật đầu, "Tiên sinh nhắc nhở ta, hẳn nên xuống tay chuẩn bị việc này."
Công Tôn Đán vui mừng gật đầu, "Bệ hạ, đợi một thời gian, tân triều càng lúc càng suy sụp, Lưu thành sẽ chạy song song cùng với Vạn Châu, đến lúc đó, bệ hạ cùng Kính Bình Hầu có lẽ sẽ còn phát sinh tiếp xúc liên tục."
Triệu Văn Vực nhìn hắn.
Công Tôn Đán nói, "Kính Bình Hầu không có tâm tư xưng đế, nhưng khó tránh khỏi sẽ bị tình thế tác động, chờ việc Diệp Lan Chi kết thúc, việc bệ hạ phải làm, là làm Kính Bình Hầu thần phục Lưu thành, nếu không, Kính Bình Hầu nắm giữ các nơi Vạn Châu, Bình Nam, Phong Châu, Thái Châu, sẽ là đối thủ khó đối phó hơn Diệp Lan Chi gấp mười lần"
Triệu Văn Vực nhìn hắn, trong lòng thổn thức.
Công Tôn Đán nói, "Bệ hạ là quân vương, phải có khí độ quân vương, ngày sau thiên hạ đều là thần tử của bệ hạ, bệ hạ nghĩ, Trần Thúc sẽ bởi vì một tô mì sợi mà thần phục bệ hạ sao?"
Triệu Văn Vực: "......"
Lại vòng về tô mì sợi.
Đã sớm ở chỗ này chờ hắn......
Triệu Văn Vực nhẹ giọng, "Vậy ý Công Tôn tiên sinh là?"
Công Tôn đán nói, "Mới vừa nói, muốn đưa hạ lễ, nhưng bệ hạ là thiên tử, nếu hạ lễ lấy danh nghĩa bệ hạ đưa, đưa cái gì đều không đúng lúc, mì sợi càng không cần phải nói, chuyện này, nên lấy danh nghĩa Hoàng Hậu đưa, đưa cho Kính Bình Hầu phu nhân......"
Khóe miệng Triệu Văn Vực giật giật, "Khả năng có chút khó......"
Công Tôn Đán nói, "Hoàng Hậu tâm tư thông tuệ, lại là người biết đại thể, mời Hoàng Hậu tự tay viết thư kèm theo lễ vật đưa đến Bình Nam, vừa không sẽ mất khí độ, cũng sẽ hiện rõ Lưu thành thanh cao, tránh đi chỗ không đúng lúc cùng xấu hổ, là biện pháp tốt nhất."
Tâm muốn chết Triệu Văn Vực đều đã có.
Trần Tư Mẫn sẽ viết thư mới là lạ!
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Một hai tháng này trở về Vạn Châu, Trần Thúc cùng Đường Ngọc bỗng nhiên đều tiến vào trạng thái cả ngày bận rộn, hoàn toàn không giống trước đây trên đường từ Đào thành về Vạn Châu
Hai người đều có chút hoài niệm ngày tháng ở Đào thành, nhàn nhã, an tĩnh, có áp lực, cũng có thư thả
Bây giờ, mỗi ngày đều có tin tức truyền tới Vạn Châu phủ, Trần Thúc bị bệnh hồi lâu, hơn nữa trước đó đi Lưu thành một chuyến, một đoạn thời gian rất dài không ở đất phong, việc lớn việc bé, cùng việc quân hầu đều dồn một chỗ, thời gian Trần Thúc ngủ ban đêm cũng rất ít.
Phạm Cù cũng đang chuẩn bị lễ phục cùng nghi thức đại điện cho hai người
Quân hầu cũng được, quân phu nhân cũng được, xiêm y cũng được, chế thức cũng được, tất cả đều không giống nhau.
Đường Ngọc nghiêm túc nghe xong hai ngày, cũng nghe hiểu đại khái, kỳ thật quân hầu cùng đế vương không khác biệt lắm, chỉ là không xưng đế, cho dù xưng hô cùng người khiêng nghi trượng phía sau đều không có, nhưng cái khác, cơ bản cũng tương đương như làm theo ý mình, thiên tử cũng sẽ không đụng đến rước đen đủi, sợ mất hết mặt mũi của mình, quân hầu kỳ thật không cao điệu, nhưng cũng như quân vương của các châu quận cùng cấp phụ cận
Bây giờ đã là đầu tháng sáu, cách đại điển cũng chỉ hơn một tháng thời gian, trừ bỏ chi phí đặc chế lễ phục Phạm Cù đặt bên ngoài, cũng có ma ma tới dạy Đường Ngọc học tập lễ nghi quân phu nhân.
Ngoại trừ gần hai mươi năm trước trở lại đây, Yến Hàn kỳ thật vẫn luôn bình tĩnh, chưa bao giờ ra một quân hầu nào, cho nên mặc dù là ma ma lớn tuổi, cũng phải căn cứ vào điển tịch ghi lại trước đây để dạy, nhưng Đường Ngọc cảm thấy cũng không khác lễ nghi trong cung lắm.
Nàng trước đây ở trong cung, ngày ngày nghe thấy mắt nhiễm, học được rất nhanh, gần như không cần quá nhiều thời gian.
Nhưng còn tiểu Sơ Lục, tuổi còn nhỏ, cần thêm chút thời gian
Trên đại điển tiểu Sơ Lục cũng cần lộ diện, cho nên lúc này đây cũng đang trong nhà luyện tập.
Mùng bảy tháng sáu, Đường Ngọc vốn còn đang trong viện cùng tiểu Sơ Lục luyện tập, Trần Phong bên cạnh Trần Thúc tới viện, "Phu nhân, hầu gia mời ngài đến phòng nghị sự một chuyến."
Trần Thúc rất ít khi chủ động mời nàng đi phòng nghị sự, nàng đoán không ra chuyện gì.
Nhưng chờ khi đến phòng nghị sự, người khác đã lui hết, chỉ còn Hồ bá cùng Cố bá, còn có mấy người Vạn tướng quân, mặt khác, trong phòng không còn ai, Đường Ngọc cẩn thận đánh giá, người nọ nhìn thấy Đường Ngọc, cung kính hành lễ, "Nguyễn Kiệt gặp qua phu nhân."
Đường Ngọc không nghĩ tới là Nguyễn Kiệt, càng không nghĩ tới Nguyễn Kiệt lúc này trở về Vạn Châu.
"Sao ngươi lại tới đây?" Nàng cho rằng Nguyễn Kiệt còn ở Đài Vận.
Lúc trước lưu dân chạy nạn tới Vạn Châu, nàng đưa ra chủ ý an trí các bá tánh này ở Đài Vận khai hoang, mới trải qua nạn hạn hán, dân chúng rất cần yên ổn, cho nên Nguyễn Kiệt dẫn đầu tu sửa công sự, cũng thường xuyên có tin tức truyền tới Đào thành, nhưng Đường Ngọc không nghĩ tới vì sao hắn lại rời khỏi Đài Vận?
Bây giờ, Nguyễn Kiệt nhìn nhìn Trần Thúc, Trần Thúc gật đầu.
Nguyễn Kiệt mới nói, "Phu nhân, Đài Vận khai hoang không lâu, phát hiện quặng sắt......"
Quặng sắt?
Đường Ngọc ngoài ý muốn, quặng sắt là dùng để chế tạo vũ khí, nếu Đài Vận phát hiện quặng sắt, đó là chuyện không thể tốt hơn.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương