Cẩm Đường Quy Yến
-
Chương 51: - Chương 51TIÊN CÔ QUAN
Tần Nghi Ninh cùng Bao ma ma rời khỏi Từ Hiếu Viên, đi một mạch ra ngoài, nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi của Tần Tuệ Ninh, nàng cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Từ khi Tần Nghi Ninh về nhà, Tần Tuệ Ninh giống như một con khỉ nhỏ hiếu động, nhảy lên nhảy xuống liên tục, không ngày nào yên. Nếu Tần Tuệ Ninh không ngáng chân Tần Nghi Ninh, tìm cách hãm hại nàng thì cũng hại người bên cạnh nàng. Mặc dù nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc hãm hại người khác, nhưng Tần Tuệ Ninh suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Tần Nghi Ninh nhất định sẽ hại mình. Nếu Tần Tuệ Ninh đã nghĩ như thế mà nàng không làm gì cả thì rất lỗ vốn.
Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Hai người đi qua nhị môn, rồi cùng gã sai vặt lên chiếc xe ngựa đậu sẵn ở cửa hông mà đi.
Bao ma ma thấy gã sai vặt ở xa, bên cạnh lại không có người ngoài, liền cười nói:
“Hôm nay lão nô nói như vậy là làm theo sự phân phó của lão phu nhân. Lão phu nhân thương cô nương vất vả, biết mấy ngày nay cô nương chịu nhiều uất ức, ý của phu nhân là, có một số người nên đàn áp thì đàn áp, nếu cô nãi nãi không làm được, lão phu nhân cũng không ngại đứng ra làm kẻ ác.”
“Ngoại tổ mẫu phải một phen hao tâm tổn trí như vậy, ta đều hiểu rõ, chỉ có điều như thế thì khó tránh khỏi ngoại tổ mẫu bị người oán hận.”
Tuy Tần Nghi Ninh biết, Định Quốc công phu nhân làm như thế cũng không phải chỉ đơn thuần vì thương nàng, mà cũng muốn nàng và Tần Tuệ Ninh kềm chế lẫn nhau ở thế cân bằng, nhưng nàng vẫn đón nhận thiện ý của bà.
Bao ma ma thấy dáng vẻ hiểu chuyện của nàng, khuôn mặt lại càng tươi cười.
“Cô nương đừng lo lắng, lão phu nhân nói, trong cuộc đời có rất nhiều việc khó làm được trọn vẹn như tâm nguyện của mình, chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi. Huống chi, hôm nay Tuệ Ninh cô nương suy nghĩ lệch lạc, nếu không đàn áp một phen, chỉ sợ sau này sẽ tổn hại tới cô nãi nãi, lão phu nhân cũng vì nóng lòng cho con gái cưng mà thôi.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, ngẫm lại dáng vẻ của Tôn thị, không nhịn được cười, nói:
“Mẫu thân là người có phúc.”
Bao ma ma cũng cười, so với Tần Nghi Ninh, chẳng phải Tôn thị là một người quá tốt phúc sao? Chỉ có điều, bản thân cô nãi nãi không biết quý trọng, cũng không cảm thấy mình có phúc, mà ngược lại còn nghĩ rằng mình chịu nhiều uất ức.
“Cô nương, hôm qua lão phu nhân gửi thiếp cho Tiên Cô quan, nói rõ hôm nay chúng ta phải đi lập đàn tụng kinh, bên kia cho biết là đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Vừa rồi lão phu nhân đã sai người đến khách sạn Đạp Vân đón Đường cô nương, sau đó chúng ta có thể lập tức khởi hành.”
“Vẫn là ngoại tổ mẫu suy nghĩ chu đáo.”
Rời khỏi tướng phủ, Bao ma ma liền dẫn Tần Nghi Ninh đi tới một chiếc xe ngựa to rộng và lộng lẫy. Tần Nghi Ninh vịn tay Bao ma ma, giẫm lên chiếc ghế sơn đỏ bước lên xe. Vừa mới vén rèm xe lên, nàng liền nhìn thấy Định Quốc công phu nhân mặc áo choàng xanh sẫm hoa văn cành lá cách điệu, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí thủ vị. Đường Manh vẫn mặc trang phục đạo cô ngồi bên cạnh Định Quốc công phu nhân.
“Ngoại tổ mẫu mới tới.”
Tần Nghi Ninh ngồi ở một bên, lại kéo Bao ma ma ngồi xuống.
Xe ngựa rộng rãi, bốn người ngồi không hề chật.
Bao ma ma bảo xa phu bên ngoài lên đường.
Định Quốc công phu nhân liền nắm tay Tần Nghi Ninh, nói:
“Thế nào, cháu còn tưởng là ta chờ cháu ở nhà phải không? Ta muốn xuất phát ngay, để cháu khỏi phải đi thêm một đoạn đường, dù sao cũng phải đi ngang qua vùng phụ cận, may mà trực tiếp đón được cháu.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, biết là Định Quốc công phu nhân không tiện đến thẳng Tần phủ, liền cười nói:
“Ngoại tổ mẫu sắp xếp thế nào cũng được, chỉ cần chịu thường xuyên đưa cháu ra ngoài chơi.”
“Nha đầu này!”
Nghe Tần Nghi Ninh nói đùa, Định Quốc công phu nhân nở nụ cười.
Lộ trình ngồi xe ngựa đến Tiên Cô quan phải mất hai canh giờ, tuy khí trời lạnh lẽo, may mà hai ngày nay không có tuyết rơi. Đại Yên ở về phía nam, mùa đông vốn vừa có mưa vừa có tuyết rơi. Hôm nay xuất hành, trời nắng tốt, đường đi cũng sạch sẽ. Lộ trình hai canh giờ, nửa đường chỉ dừng lại một lần chỉnh đốn, thời gian còn lại mọi người cười cười nói nói nên cũng không cảm thấy buồn chán.
Tần Nghi Ninh và Định Quốc công phu nhân đều biết Đường Manh gặp họa diệt môn, nếu để nàng ta thấy cảnh bà cháu người khác đoàn tụ, sợ chạm tới nỗi đau của nàng ta, cho nên lúc nói chuyện, hai người đều chú ý tới cảm nhận của nàng ta, không để nàng ta cảm thấy khổ sở.
Sau một hồi đàm luận, Đường Manh có phần bội phục đối với sự cơ trí của Định Quốc công phu nhân, mà đối với Tần Nghi Ninh cũng càng thân cận hơn.
“Phu nhân, chúng ta tới rồi.”
Xe ngựa từ từ dừng lại, tỳ nữ đi theo bên ngoài đi mời người, còn hộ viện thì đứng xa xa hai bên bảo vệ.
Tần Nghi Ninh và Đường Manh xuống xe trước, rồi đỡ Định Quốc công phu nhân xuống xe, xa phu đánh xe rời khỏi cửa điện, nữ hầu cường tráng liền khiêng lễ vật đi lên bậc thang.
Tần Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa phía trước mặt, có khoảng mấy trăm bậc thang bề ngang chừng một trượng uốn lượn lên cao, hai bên cây cối lá rụng, cũng có rừng trúc san sát, mang lại vẻ u nhã tĩnh mịch cho nơi này. Trên bậc thang trên cùng, có thể mơ hồ thấy được cổng chùa.
Tần Nghi Ninh nói:
“Ngoại tổ mẫu, gọi bọn họ khiêng kiệu nhé, nhiều bậc thang như vậy, người đi sẽ rất mệt.”
“Không sao đâu, chẳng qua là hai trăm lẻ tám bậc, có gì mà mệt mỏi? Chúng ta cứ từ từ đi lên là được.”
Định Quốc công phu nhân đã khăng khăng như vậy, mấy người Bao ma ma khuyên bảo không được, Tần Nghi Ninh và Đường Manh đành mỗi người một bên cẩn thận dìu bà lên núi.
Đi được mười mấy bậc, Định Quốc công phu nhân bắt đầu thở hổn hển, đi được phân nửa, mặt bà đỏ bừng, hai bên thái dương đổ mồ hôi, trái lại Tần Nghi Ninh mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh.
Định Quốc công phu nhân xoa xoa thắt lưng, thở dốc rồi cười nói:
“Xem Nghi tỷ nhi của chúng ta kìa, sợ là leo lên mười cái cầu thang này cũng không thành vấn đề, so ra các ngươi đều không bằng.”
Đám nha hoàn, vú già theo sau cũng đều thở hổn hển, ai nấy đều nhao nhao khen Tần Nghi Ninh có thể lực rất tốt.
Tần Nghi Ninh buồn cười nói:
“Từ nhỏ cháu đã đi trèo đèo lội suối quen rồi. Nhưng thật ra ngoại tổ mẫu tuổi tác đã cao mà vẫn còn có thể đi đứng nhẹ nhàng như vậy, nếu lại điều dưỡng cho cẩn thận, đừng làm việc quá độ, thì nhất định sức khỏe sẽ rất tốt.”
Định Quốc công phu nhân lại thở hổn hển một hồi, khi hơi thở trở nên đều đặn, bà mới khoát tay:
“Đi, lần này chúng ta phải đi thẳng lên tới đỉnh!”
Đi một mạch tới đỉnh núi, vẻ mặt Tần Nghi Ninh cũng chỉ hơi đỏ lên, nhưng đám người bên cạnh thì đều thở dốc. Nhân lúc mấy người Định Quốc công phu nhân đứng tại chỗ thở lấy lại hơi, Tần Nghi Ninh đưa mắt quan sát chung quanh.
Hai bên cửa đạo quan, tường trắng chạy dài, bao quanh một tòa viện rộng rãi. Một khu vực bằng phẳng trước cửa được lát bằng đá xanh đen, chỗ giáp mí các viên gạch mọc đầy cỏ nhỏ khô vàng.
Phía trên đầu cổng là tấm biển thếp vàng ghi ba chữ lớn “Tiên Cô quan”, mà sau cổng, có thể nhìn thấy ẩn hiện một góc của một tòa bảo tháp có kiến trúc hùng vĩ.
Lúc này, có mấy đạo cô mặc đạo bào lam sẫm ra nghênh đón, chắp tay thi lễ khi thấy Định Quốc công phu nhân.
Một đạo cô tuổi chừng ngoài ba mươi, thân hình gầy gò, mỉm cười bước tới, chắp tay nói:
“Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Lão phu nhân vẫn mạnh khỏe chứ? Đã lâu không gặp, khí sắc ngài càng ngày càng hồng hào đó.”
“Nhờ phúc của đạo cô. Cho hỏi, Lưu tiên cô có ở đó không?”
“Sư tôn chờ đã lâu, mời chư vị theo đường nhỏ đi tới.”
Tần Nghi Ninh liền cùng Đường Manh dìu Định Quốc công phu nhân dẫn theo đám người lần lượt qua cửa, men theo con đường lát đá xanh tới nguyệt lượng môn, vòng qua bảo điện tới nhà chính ở phía sau.
Bao ma ma và các tỳ nữ chờ ở bên ngoài, Định Quốc công phu nhân chỉ dẫn theo Tần Nghi Ninh và Đường Manh vào phòng.
Vừa vào cửa, đã thấy một đạo cô lớn tuổi, chừng ngoài năm mươi, vóc người ngũ đoản chắc nịch, ngồi ngay ngắn ở vị trí thủ vị, bên cạnh có đạo cô phục vụ trà nước, mà trên ghế khách, có một vị công tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn.
Vị công tử kia mày dài mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, mặc áo dài màu trắng ngà, bên ngoài khoác một áo choàng màu xám tro, thực sự là một người rất tuấn tú. Thấy mấy người Định Quốc công phu nhân đi vào, vị công tử chỉ đưa mắt nhìn lướt qua, rồi liền biết lễ nhìn xuống.
Đứng sau lưng hắn, là một tùy tùng khỏe mạnh, chất phác, tuổi chừng mười bảy, mười tám. Gã tùy tùng này có lẽ tuổi trẻ hồn nhiên, nhưng lại đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh mấy lần.
Định Quốc công phu nhân tỏ vẻ không vui:
“Lưu tiên cô, hôm qua có nhận được thiếp của ta không?”
Ám chỉ nếu đã biết sẽ có khuê nữ tới đây, sao còn để nam giới vào?
“Vô Lượng Thiên Tôn, dạo này lão phu nhân vẫn khỏe chứ? Thiếp mời đã nhận được hôm qua, chỉ có điều vị này chính là đại chủ đông của ta, như thế cũng không sao chứ?” Nguồn : Vietwriter.vn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook