Cẩm Đường Quy Yến
-
Chương 35: - Chương 35THANH NIÊN CAO QUÝ
Nhưng khi tới trước cửa bên của phủ Ninh Vương, đoàn người của nàng gặp trở ngại.
Tần Nghi Ninh không đưa thiếp mời, lại đơn độc tới đây, hoàn toàn không thể chứng minh thân phận của mình. Mà lấy thân phận con gái Tần thừa tướng thì Ninh Vương chẳng coi là gì cả, gặp hay không gặp hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của ông ta.
Đối mặt với Chung chưởng quỹ và lời thuyết phục của đại nha hoàn cười tươi như hoa, người sai vặt có phần khó từ chối. Hắn nhìn chằm chằm vào bánh xe đỏ au của chiếc du bích xa (loại xe ngựa có vách được sơn dầu) một lát, chỉ sợ để lọt một người nào đó vào trong làm loạn thì mình sẽ mất mạng. Suy nghĩ một chút, hắn nói với hai người:
“Các ngươi chờ một chút, ta đi báo cho đại quản gia.”
Nói rồi hắn liền chạy đi.
Thụy Lan và Chung chưởng quỹ trở lại bên xe ngựa của Tần Nghi Ninh bẩm báo.
Tần Nghi Ninh suy nghĩ một lát, rồi thở dài:
“Mang duy mạo (mũ rộng vành có khăn voan che mặt) tới, để ta đích thân đi nói.”
“Hay là đông gia chờ một chút, xem họ nói thế nào.”
Chung chưởng quỹ hơi do dự.
“Không cần đợi. Chúng ta không có thiếp mời, nếu không để bọn họ thấy ta, e rằng cũng không dễ dàng gặp được Ninh Vương.”
Thụy Lan và Thu Lộ không rõ ý tứ của Tần Nghi Ninh.
Chẳng lẽ thấy nàng, họ sẽ lập tức để nàng vào?
Nhưng Chung chưởng quỹ là người lọc lõi, nhớ lại dung mạo của Tần Nghi Ninh mình được được nhìn thấy hôm qua, lại nhớ tới sở thích của Ninh Vương, ông ta liền hiểu ý nàng.
Mặc dù không đến mức Tần Nghi Ninh phải dùng mỹ nhân kế đối với Ninh Vương, nhưng nàng cũng phải dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình làm phương tiện để đạt được mục đích, người sai vặt thấy một cô nương xinh đẹp đến cầu kiến, tám chín phần sẽ suy đoán, nhất định sẽ đi bẩm báo.
Vì muốn cứu cả nhà mình mà đông gia phải đi nước cờ này!
Chung chưởng quỹ càng xúc động, run giọng nói:
“Đông gia phải chịu uất ức rồi, đại ân của đông gia, tiểu nhân suốt đời không quên.”
Tần Nghi Ninh lắc đầu, khẽ thở dài:
“Việc đã đến nước này, Chung chưởng quỹ không nên khách khí nữa.”
Lúc này Tần Nghi Ninh đã đội duy mạo lên, vịn tay Thụy Lan, giẫm lên ghế gỗ sơn đỏ làm đồ kê chân để xuống xe ngựa.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo thắt eo bằng đoạn màu mật ong điểm hoa, phía dưới là chiếc váy bằng sa màu trắng, bên ngoài khoác một áo choàng lông thỏ màu đỏ tươi, đầu đội nón rộng vành phủ sa mỏng màu trắng. Tuy không nhìn rõ dung mạo, nhưng từ dáng dấp đoan trang của nàng, người ta có thể nhìn ra đây là tiểu thư khuê các được giáo dục tốt.
Lúc này người sai vặt đã gọi quản gia đi ra, hai người vừa tới cửa bên, đã thấy một cô nương xinh đẹp bên cạnh xe ngựa, trong lòng liền sáng tỏ.
Quản gia tuổi ngoài bốn mươi, thân hình lùn mập, mặc một chiếc áo choàng gấm màu xanh tối, đầu đội mũ lục hợp, khi cười mắt híp lại thành đường như kẽ chỉ:
“Chào cô nương, là cô nương muốn cầu kiến Vương gia chúng tôi?”
“Phải, làm phiền quản gia vào thông báo, nói con gái của Tần thừa tướng có việc quan trọng muốn thưa với Vương gia.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười, giọng nói dịu dàng.
Duy mạo chỉ có một vòng lụa trắng ngắn mỏng manh, một làn gió thổi tới, lộ ra chiếc cằm thanh tú và khóe miệng tươi cười.
Quản gia nhìn sững sờ, thầm nghĩ rốt cuộc dung mạo của cô nương này ra sao? Lúc này nàng che che đậy đậy như thế thật sự rất hấp dẫn, hẳn là Vương gia có hứng thú gặp mặt.
Giữa lúc này, một chiếc xe ngựa từ từ tiến vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe mui bát bảo tua cờ với bánh xe đỏ au, từ từ dừng lại cách đó mấy bước.
Chiếc xe ngựa rất lộng lẫy, thân xe bọc gấm màu lam, lóng lánh dưới ánh mặt trời, tua cờ do ngọc trai xâu thành chuỗi, đong đưa theo chuyển động của xe, trông rất đẹp mắt.
Người đánh xe nhảy xuống đất, người hầu vén rèm xe, một người thanh niên cao gầy bước xuống xe.
Thanh niên kia buộc tóc, đầu đội mũ ngọc, khuôn mặt dài, dung mạo không thể gọi là anh tuấn, nhưng từ phong thái trí thức toát ra một khí phách lấn át người khác. Lông mi hắn dài và rậm, giữa chân mày có nếp nhăn hình chữ xuyên (川), da trắng, khi cổ áo lông cáo trắng như tuyết bị gió thổi lên, phe phẩy trên mặt hắn, lộ ra khí chất cao quý.
Vừa nhìn thấy người này, đại quản gia liền tươi cười bước tới hành lễ, vừa định lên tiếng đã bị thanh niên kia giơ tay ngăn lại.
“Vị cô nương đây là…?”
Giọng người thanh niên kia hơi khàn, ánh mắt vẫn không rời Tần Nghi Ninh.
Đại quản gia cung kính đáp:
“Là tiểu thư của Tần thừa tướng, muốn tới cầu kiến Vương gia.”
Thanh niên đưa tay mân mê tua túi tiền bên hông, rồi liền mỉm cười, từ xa chắp tay chào:
“Chào Tần tiểu thư.”
“Chào công tử.”
Tần Nghi Ninh đáp lễ.
Thanh niên nói:
“Cô nương muốn cầu kiến Ninh Vương ư? Vậy thì theo ta vào đi.”
Tần Nghi Ninh kinh ngạc ngước nhìn, cách một tâng lụa trắng của chiếc duy mạo, chỉ thấy thanh niên kia lộ ra dáng vẻ đương nhiên, mà đại quản gia ở bên cũng không có ý phản đối.
Vị này hẳn là chủ tử của Vương phủ.
Với độ tuổi này, có lẽ hắn là con trai của Ninh Vương chăng?
Thế nhưng hắn không gọi Ninh Vương là “Phụ vương” mà là “Ninh Vương”.
Tần Nghi Ninh liền liên tưởng tới vị điện hạ năm đó được Hoàng đế nhận làm con thừa tự, làm hoàng tử chưa được một năm, lại bởi vì phi tử của Hoàng đế hạ sinh hoàng tử mà bị trả lại cho Vương phủ.
Nói rằng vị điện hạ này là hoàng tử thì không phải là con ruột hoàng đế, nói là Thế tử thì lại được hoàng đế nhận làm con thừa tự, địa vị ở phủ Ninh Vương rất nhập nhằng.
Tần Nghi Ninh dẫn theo Thụy Lan, Thu Lộ và Chung chưởng quỹ theo sau người thanh niên kia vào Vương phủ. Qua khỏi nghi môn, vòng qua một hồ nước nhân tạo có diện tích rất lớn, đi qua hòn non bộ đá lởm chởm tới một sân viện. Vietwriter.vn
Vào tới đại sảnh, chính giữa tấm biển treo cao, ghi hai chữ “Nhân tâm”, phía dưới là một bức “Bát tuấn đồ”, xuống chút nữa là chiếc trường kỷ gỗ huỳnh đàn (gỗ sưa), phía trên một trái một phải bày bình rượu trang trí hoa văn lưu ly, bên trong cắm hoa tươi theo mùa, ở giữa là lư hương bằng đồng thau chạm khắc, bên trong đốt hương, nghe phảng thất mùi thơm hỗn hợp giữa mùi tùng du và đàn hương.
Thanh niên kia bước qua nền nhà lát đá cẩm thạch đen bóng đến mức có thể soi gương, ngồi ngay ngắn ở chủ vị, cười nói:
“Mời cô nương ngồi.”
Thấy vị trí hắn thoải mái ngồi xuống, Tần Nghi Ninh càng khẳng định suy đoán của mình là chính xác.
Tần Nghi Ninh mỉm cười tạ ơn rồi lấy duy mạo xuống, ngồi ở vị trí gần chủ vị, Thụy Lan, Thu Lộ và Chung đại chưởng quỹ đều cúi đầu đứng ở phía sau Tần Nghi Ninh.
Khi thấy dung mạo của Tần Nghi Ninh, đầu tiên thanh niên hơi sửng sốt, lập tức mắt nhìn xuống, ho nhẹ một tiếng, nói:
“Cô nương là thiên kim mà Tần thừa tướng mới tìm về được?”
“Chính là tiểu nữ.”
Tần Nghi Ninh hơi căng thẳng.
Nàng sợ người thanh niên này sẽ hỏi thẳng mục đích nàng đến đây hôm nay.
Suy cho cùng, loại tình huống Ninh Vương cướp người này, trực tiếp trao đổi là một chuyện, sau lưng nới với người khác, rất dễ bị hiểu lầm thành nói xấu chuyện sai của Ninh Vương.
Bởi vậy Tần Nghi Ninh cố ý không nhìn thanh niên kia, ngước mắt nhìn chữ phía đối diện, rồi liền nhìn về phía bức “Bát tuấn đồ”.
Trên bức tranh, tám con tuấn mã hoang dã đang lao đi trên thảo nguyên, tranh không ghi lạc khoản, cũng không có con dấu.
Thanh niên không cầm lòng được, luôn muốn nhìn rõ mặt Tần Nghi Ninh, lúc này thấy nàng có hứng thú đối với bức “Bát tuấn đồ”, liền cười hỏi:
“Cô nương cảm thấy bức họa này thế nào?
Thoáng cái, Tần Nghi Ninh rơi vào tình thế khó xử.
Đối với thi họa, nàng thực sự không am hiểu, đành cười nói:
“Tranh đẹp lắm.”
Vốn tưởng rằng nàng sành sõi về tranh, nào ngờ nghe nàng trả lời một câu cộc lốc, người thanh niên hơi ngẩn người.
Nhìn thấy vẻ mặt của người thanh niên, Tần Nghi Ninh cũng hiểu mình trả lời như thế có vẻ không nghiêm túc, bèn ho khan một tiếng, nói:
“Bức tranh vẽ ngựa này rất có thần, chỉ có điều, ta dám khẳng định người vẽ tranh này chắc chắn chưa từng nhìn thấy đàn ngựa hoang thật sự.”
Người thanh niên rất bất ngờ, từ từ đứng dậy chắp tay sau lưng ngắm nhìn bức họa kia, lại càng hiếu kỳ gặng hỏi Tần Nghi Ninh:
“Vì sao cô nương nói như vậy? Ta nghĩ thật ra bức họa này không có vấn đề gì.”
Thấy người thanh niên kia nghiêm túc như vậy, Tần Nghi Ninh nghi hoặc chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói:
“Trước đây, ta sinh trưởng ở trên núi, đã từng được bầy ngựa hoang như thế cứu mạng, bởi vậy mà giờ đây, ta nắm bắt được dáng vẻ của chúng.”
Trước đó người thanh niên đã nghe nói con gái ruột của Tần thừa tướng bị người tráo đổi, phải lưu lạc bên ngoài mười bốn năm, lúc này hắn đã hoàn toàn bị câu chuyện của Tần Nghi Ninh lôi cuốn, liền tiếp tục gặng hỏi:
“Nếu cô nương không ngại, xin hãy miêu tả lại một chút, rốt cuộc đàn ngựa hoang đó trông như thế nào?”
Tần Nghi Ninh mỉm cười nói:
“Năm đó ta bị sói hoang tấn công, cuống cuồng chạy khỏi rừng, nhìn thấy một đàn ngựa hoang đang ăn cỏ trên một bãi cỏ lớn. Bởi vì không ai có thể cứu ta, cũng vì quá sợ hãi, ta không suy nghĩ nhiều, liền chạy thẳng tới đàn ngựa hoang. Lúc ấy, một con ngựa đầu đàn đã cứu ta.”
Nhớ lại chuyện cũ, trước mắt Tần Nghi Ninh dường như hiện ra hình dáng con ngựa hoang màu đỏ thẫm dũng mãnh ngày đó, vẻ tươi cười trên mặt nàng càng lộ rõ.
“Con ngựa đầu đàn của bầy ngựa hoang kia giống như con ngựa chạy ở giữa trên bức họa, cao to hơn những con ngựa khác, bờm rất dài, thân hình rất to lớn. Ngựa đầu đàn vừa có vóc dáng khỏe đẹp, lại vừa có khí thế dũng mãnh, khi gặp nguy cấp, nó có thể bảo vệ đàn ngựa, thậm chí có thể đối đầu sói hoang. Lúc đó, bởi vì ta chạy về phía đàn ngựa, con sói hoang theo sau, ngựa đầu đàn nổi giận xông ra đánh đuổi bầy sói, ta mới sống sót.”
Nói tới đây, Tần Nghi Ninh đứng lên đi về phía sau lưng thanh niên kia, cách chừng ba bước, rồi dừng lại, ngẩng lên nhìn bức tranh “Bát tuấn đồ” kia.
“Ngựa trong tranh rất có thần, bức tranh cũng sinh động, thế nhưng có lẽ vì muốn làm nổi bật vẻ đẹp của con ngựa đầu đàn, người vẽ tranh đã đặt nó ở giữa đàn. Nên biết rằng, trong đàn ngựa hoang, ngựa đầu đàn dẫn đầu cả bầy, mà vẽ như thế là hoàn toàn sai vị trí. Bởi vậy ta mới nói, chắc chắn người vẽ tranh này chưa thật sự nhìn thấy bầy ngựa hoang.”
Người thanh niên gật đầu lia lịa, xoay người lại, nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt sáng quắc, khi chạm phải ánh mắt sáng ngời của nàng, hắn lập tức né tránh, vành tai đỏ lên:
“Thì ra cô nương còn có trải nghiệm phong phú đến mức này! Lần này ta thụ giáo rồi!”
Tần Nghi Ninh vội lắc đầu:
“Công tử nói quá lời. Đối với thi họa, ta thực sự không am hiểu, nên chỉ có thể nhìn ra bức tranh này rất đẹp mà thôi, còn lại đều là nói bừa, xin công tử thứ lỗi.”
“Cô nương đừng khách khí.”
Hai người đang nói lời khách sáo, lại nghe có người hô lên:
“Vương gia tới!”
Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân.
Theo tiếng nhìn về phía đó, chỉ thấy có một người đàn ông tuổi chừng năm mươi từ hậu đường đi ra. Người này vóc người rất cao lớn, mặc một cẩm bào màu tía, đầu đội mão tử kim, để râu quai nón không thể nhìn rõ dung mạo, bước đi uy phong như rồng, như hổ, còn ôm trong lòng một cô nương xinh đẹp mặc áo sa màu lục nhạt.
Ninh Vương vào tiền sảnh, khi thấy Tần Nghi Ninh thì mắt liền sáng lên, lại nhìn thấy người thanh niên kia, liền cười ha hả chắp tay thi lễ.
Thanh niên kia đáp lễ, nói:
“Cô nương cứ nói chuyện với Vương gia, ta xin phép không quấy rầy.”
Nói xong, hắn nho nhã thi lễ, rồi vượt qua giá trang trí, vào phía sau.
Ninh Vương ôm cô gái xinh đẹp kia ngồi ở chủ vị, để nàng ta ngồi trên đùi mình, rồi lập tức cất giọng trầm thấp, vang dội hỏi:
“Ngươi là con gái của Tần Mông? Tìm bản Vương có việc gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook