Cẩm Đường Quy Yến
Chương 128: - Chương 128BÁO THÙ

Tần Hòe Viễn nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt thâm trầm, như thể đang xem xét điều gì, trong lúc lơ đãng, ông ta để lộ ra khí thế khiến người ta cảm thấy có áp lực.



Tôn thị thầm run sợ, lo lắng quay đầu lại hỏi: “Nghi tỷ nhi, hay là con nghe lời phụ thân con đi, chúng ta cũng hồi phủ. Ta đã ở trong cung một khoảng thời gian rồi, cũng nên trở về thỉnh an lão Thái Quân.”



Tần Nghi Ninh thương xót nhìn Tôn thị.



Mẫu thân vào cung nhiều ngày, cũng không biết sự vô tình của lão Thái Quân. Trong lòng ba xem lão Thái Quân là mẹ chồng, nhưng lão Thái Quân chỉ xem bà là người ngoài.



Lão Thái Quân là người ích kỷ và vô tình đến tận cùng.



Tần Nghi Ninh cũng không muốn nói những điều này với Tôn thị.



Tôn thị không phải là người giỏi ngấm ngầm chịu đựng, sau này còn phải trở về phủ sinh sống, nếu để Tôn thị biết được tất cả mọi chuyện, làm sao bà có thể bình tĩnh đối mặt với lão Thái Quân?



Bởi vậy Tần Nghi Ninh chỉ lắc đầu: “Mong rằng phụ thân và mẫu thân có thể tha thứ cho sự tùy hứng của con. Cũng không phải là con không kính trọng lão Thái Quân, nhưng là vì sau này mới có thể không bị người ức hiếp đến cùng ở trong phủ, con đành phải làm như vậy.”



Thấy Tần Nghi Ninh kiềm chế như vậy, cũng không nói sự việc trong phủ cho Tôn thị nghe, Tần Hòe Viễn lập tức có thể mơ hồ đoán được phần nào.



“Vi phụ đã biết. Hai mẹ con con ở tạm nơi này đi.” Tần Hòe Viễn thở dài đứng lên, nói: “Vi phụ hồi phủ sẽ tự điều tra rõ.”



“Đa tạ phụ thân.” Tần Nghi Ninh cảm kích mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền trên gương mặt trông vô cùng khả ái khiến người ta yêu thích.



Tần Hòe Viễn cũng không cầm lòng được, liền mỉm cười: “Hai mẹ con con nghỉ ngơi đi.”



“Lão gia.” Tôn thị hơi bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Nghi Ninh, rồi đứng lên tiền Tần Hòe Viễn: “Ta sẽ khuyên nhủ Nghi tỷ nhi, rồi cũng sẽ nhanh chóng trở về.”



Tần Hòe Viễn liền cười gật đầu: “Nghi tỷ nhi làm như vậy là có chủ đích, nàng chỉ cần an tâm nghỉ ngơi.”



Tôn thị liền đưa Tần Hòe Viễn ra khỏi cửa rồi trở về phòng.



Tần Nghi Ninh đã cho người chuẩn bị một bữa điểm tâm được thực hiện khéo léo và vừa miệng, nàng và Tôn thị dùng qua loa bữa tối xong liền cùng lên giường Tôn thị nằm.



Hai mẹ con nói chuyện phiếm với nhau, Tần Nghi Ninh chỉ kể vài chuyện thú vị khi đi hòa đàm, cũng không nhắc tới chuyện trong phủ. Nàng rất hiếm khi có thời gian thân cận với Tôn thị như thế này, hôm nay được dịp yên ổn trò chuyện với mẫu thân, khỏi phải nói là trong lòng dễ chịu biết bao.



Lúc hồi phủ, chẳng phải nàng cũng chỉ mong cầu được như hôm nay sao.



Sự vui vẻ của Tần Nghi Ninh lan sang Tôn thị, tâm trạng bà cũng trở nên nhẹ nhõm. Chỉ có điều rốt cuộc trong lòng bà vẫn có nghi vấn.



Rốt cuộc lão Thái Quân đã làm cái gì mà khiến Nghi tỷ nhi không chịu hồi phủ?



***



Trong Từ Hiếu Viên đèn đuốc sáng trưng, dưới mái hiên treo đèn lồng mới tinh sáng rực. Cơn mưa phùn vừa qua khiến nền gạch xanh đen loáng nước, dưới ánh đèn lồng phản chiếu hình bóng của phòng ốc lên chiếc sân rộng rãi trông như tiên cung.



Tần Hòe Viễn khoác áo choàng, Tần ma ma đi trước cầm đèn dẫn đường, phía sau có hai tỳ nữ giương dù bằng giấy dầu che mưa phùn cho ông, đoàn người rảo bước về phía nhà chính.



Tần ma ma cười nói: “Lão gia bình an trở về là tốt rồi, không biết lão Thái Quân sẽ vui mừng cỡ nào.”



Tần Hòe Viễn thản nhiên cười, cũng không lên tiếng.



Thấy vẻ mặt của ông ta, hơn nữa ông ta chỉ về một mình, Tần ma ma biết ý chuyển đề tài câu chuyện: “Trời đã bắt đầu ấm lên rồi, hai ngày trước kinh đô có mưa nhỏ, trong hậu hoa viên của chúng ta đã có một chút tươi xanh rồi.”



“Đúng vậy.” Tần Hòe Viễn cười nói: “Chớp mắt ngày xuân đã tới rồi.”



Đi qua sân, bước lên thềm, Như Ý uốn gối hành lễ, cẩn thận vén chiếc rèm cửa màu xanh sẫm thêu chim hỉ thước đậu trên cành. Không khí ấm áp và tiếng cười vui từ phòng trong truyền ra, nhưng không khiến vẻ mặt Tần Hòe Viễn tươi lên.



Như Ý định vào phòng hầu hạ, Tần ma ma liền kéo tay nàng ta, nói: “Tới dặn người của nhà bếp chuẩn bị món ăn mà lão gia thích nhất.”



Như Ý gật đầu, cảm kích mỉm cười với Tần ma ma rồi nhanh chân rời đi.



Tần ma ma đứng ở hành lang, vẫn chưa vào nhà.



Đừng nói bà chưa vào nhà, mà mấy người làm tạp vụ v.v… ở trong nhà cũng muốn đi ra, bà không nên đi vào “góp vui” làm gì.



Phía bên này, Tần Hòe Viễn vừa vào trong đã thấy Tào Vũ Tình, Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư vây quanh lão Thái Quân, hoặc đứng hoặc ngồi, trò chuyện với bà ta.



Thấy Tần Hòe Viễn trở về, Tào Vũ Tình, Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư đều đứng dậy hành lễ.



Lão Thái Quân thì vui mừng xuống giường La Hán, nắm tay Tần Hòe Viễn: “Mông ca nhi đã trở về, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”



Tần Hòe Viễn hành lễ với lão Thái Quân, lập tức quan sát một phen, thấy sắc mặt của lão Thái Quân hồng hào, khí sắc bình thường, lúc này mới nói: “Mẫu thân vẫn khỏe chứ?”



“Khỏe, khỏe, chỉ là lo lắng cho con thôi. Xem nào, mấy hôm nay con rời nhà gầy đi nhiều lắm, lát nữa chúng ta sẽ tẩm bổ cho con.”



Bà lại nhìn Tào Vũ Tình mỉm cười: “Vừa rồi ta còn nói với Vũ Tình món ăn con thích nhất là gì. Vũ Tình còn nói trời ấm lên rồi, muốn chuẩn bị y phục mùa hè cho con.”



Bởi vì may tay tốn nhiều thời gian, quần áo trong phủ đều được chuẩn bị trước cách mùa.



Tần Hòe Viễn hờ hững liếc nhìn Tào Vũ Tình, nói: “Không phiền nàng hao tâm tổn trí, việc này đại phu nhân sẽ thu xếp.”



Đây là ông đang nhắc nhở Tào Vũ Tình, ngươi chỉ là một người thiếp, chớ bao biện làm thay.



Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tào Vũ Tình liền nhạt đi, sắc mặt hơi tái, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười: “Cũng không phiền gì. Những chuyện như thế này vốn cũng thuộc bổn phận của tỳ thiếp.”



“Thuộc bổn phận?” Tần Hòe Viễn đỡ lão Thái Quân ngồi xuống tấm đệm màu lam nhạt mới tinh trên giường La Hán bằng gỗ lim, cười khẽ: “Ta còn tưởng rằng bổn phận của ngươi là ở trong cung, chứ không ở trong phủ!”



Sắc mặt của Tào Vũ Tình đã từ trắng chuyển sang đỏ, đôi mắt đẹp nén giận nhìn Tần Hòe Viễn, như thể không hiểu vì sao Tần Hòe Viễn đột nhiên có thái độ như vậy đối với mình. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, nàng lại cúi đầu khiêm cung hành lễ: “Lão gia bớt giận.”



Lão Thái Quân thấy con trai dám đối xử như vậy với Tào thị thì lo lắng đến mức mặt mày tái nhợt!



Đây chính là Tào thị đó! Là chị của Tào Hoàng hậu và là trưởng nữ của Tào Quốc trượng!



Bà liên tục nháy mắt với Tần Hòe Viễn, nhưng Tần Hòe Viễn vẫn một mực làm như không nhìn thấy, còn có thể thảnh thơi ngồi xuống dùng trà.



Lão Thái Quân rất buồn bực, đành đích thân tới đỡ Tào Vũ Tình dậy để nàng ta ngồi xuống chiếc đôn bên cạnh mình: “Con dâu ngoan, đừng để ý tới nó, đây là do nó đang rối rắm, ta sẽ nói chuyện với nó.”



Bà vừa dứt lời, Tần Hòe Viễn đã lên tiếng: “Các ngươi ra ngoài trước đi, ta có điều muốn nói với lão Thái Quân.”



Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư vốn vẫn câm như hến, lúc này như được đại xá, vội hành lễ rồi lui ra.



Tào Vũ Tình thì do dự liếc nhìn Tần Hòe Viễn rồi cũng đứng dậy rời đi.



Phòng trong nhanh chóng không còn người ngoài. Lão Thái Quân nhìn theo dáng vẻ ấm ức của Tào Vũ Tình, lo lắng nói: “Mông ca nhi, con làm cái gì vậy? Mới vừa về đã tỏ vẻ khó chịu với Vũ Tình rồi?”



“Khó chịu? Nàng ta là thiếp thất của con, làm ra chuyện lừa gạt chủ mẫu vào cung, con còn chưa dạy dỗ thẳng mặt, chỉ nói một câu như vậy cũng không được sao?”



“Con đừng quên, nó mang họ Tào!”



“Nhưng hôm nay, nàng ta mang họ Tần rồi!”



Lão Thái Quân chỉ tay vào mặt Tần Hòe Viễn: “Ngươi là đứa con vô liêm sỉ! Ngươi đừng quên em gái và cha nó là ai! Nếu ngươi không ứng phó tốt với hai người đó, về sau phải làm sao bây giờ?”



“Con biết mẫu thân lo lắng cho con.” Tần Hòe Viễn lại đỡ lão Thái Quân ngồi xuống, rồi rót thêm trà vào chén cho bà. “Nhưng cũng xin mẫu thân hiểu cho, con cũng còn trách nhiệm làm chồng, làm cha.” Tần Hòe Viễn nói đến điểm mấu chốt liền dừng.



Vẻ mặt biến đổi mấy lần, lão Thái Quân quắc mắt nhìn trừng trừng, bắt đầu mắng nhiếc: “Ta biết ngay là con tiện nhân Tôn thị và con nhãi con Tần Nghi Ninh ở sau lưng xúi giục ngươi! Chúng nó lại đặt điều nói xấu ta cái gì rồi?”



Càng nghĩ càng uất ức, lão Thái Quân nghẹn ngào: “Tôn thị dám cả gan khiêu khích hoàng quyền, vậy mà cái con khuê nữ bảo bối của ngươi còn muốn đi cứu người! Cái loại đàn bà ngu ngốc điêu ngoa đó chết đi cho đỡ chật đất, sẽ không còn liên lụy tới ngươi! Ta là mẫu thân của ngươi, là lão chủ mẫu của cái nhà này, chẳng lẽ ta nên tùy tiện để mặc cho con sâu Tôn thị kia làm rầu cả nồi canh Tần gia sao!”



“Mẫu thân bớt giận.”



Tần Hòe Viễn cúi đầu nói: “Tấm lòng mẫu thân bảo vệ con và con bảo vệ Nghi tỷ nhi là như nhau. Có lẽ mẫu thân đã quên, năm xưa tổ mẫu tìm mọi cách làm khó dễ mẫu thân, quên lúc phụ thân sủng thiếp diệt thê, nâng địa vị Giang thị lên cao, mẫu thân đã từng dùng nước mắt rửa mặt ra sao và con đã phải làm những gì rồi!”



Lão Thái Quân nghe vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng bị khơi gợi lại sự đau xót thời trẻ, hồi tưởng lúc nhỏ Tần Hòe Viễn đã bảo vệ bà như thế nào.



“Năm xưa mẫu thân oán hận nhất là tổ mẫu không nhân từ, chỉ vì cái trước mắt, nhưng hôm nay, mẫu thân nhìn lại mình xem, có gì khác biệt với tổ mẫu năm xưa?”



“Ngươi là đồ bất hiếu! Ta làm như vậy còn không phải là vì ngươi sao?”



“Nếu là vì con, vậy thì xin mẫu thân phải suy nghĩ cho danh tiếng của con. Con không mang nổi cái tiếng xấu vong ân phụ nghĩa, sủng thiếp diệt thê đâu! Con đã là bề tôi có vị trí cao nhất, hôm nay lại có tước vị nữa, đối với vận mệnh của Đại Yên, con đã đạt tới tột đỉnh, không còn triển vọng gì nữa. Suốt đời con hành sự đoan chính, chỉ mong cầu không bị người lên án nhục mạ, xin mẫu thân đừng tự tiện chủ trương nữa!”



“Tốt, tốt! Ngươi đang chê ta dư thừa đây mà!”



“Mẫu thân thừa biết ý con muốn nói cái gì, cần gì cố ý nói quanh co?” Tần Hòe Viễn nhìn thẳng vào lão Thái Quân, nói: “Nghi tỷ nhi và Tôn thị tạm thời ở bên ngoài, con không hỏi tới, mẫu thân thấy làm như thế nào là đúng thì làm. Về phần Tào thị, mẫu thân không rõ nội tình giữa con và nàng ta, cũng xin mẫu thân không nên tiếp tục xen vào.”



Nói dứt lời, Tần Hòe Viễn liền hành lễ, rồi xoay người đi ra ngoài.



Lão Thái Quân nhìn theo bóng lưng Tần Hòe Viễn, nước mắt lão Thái Quân rơi xuống như mưa: “Đồ bất hiếu! Ta làm nên tội lỗi gì chứ!”



Dưới hành lang, Tần ma ma, Cát Tường và Như Ý hành lễ với Tần Hòe Viễn, mở dù tiễn ông đi.



Tần ma ma hít vào một ngụm không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, vỗ vỗ vào mặt chỉnh lại vẻ mặt, mới vào nhà an ủi lão Thái Quân.



Tuy lúc nói chuyện với lão Thái Quân, Tần Hòe Viễn cho người khác lui ra ngoài, nhưng rốt cuộc tai vách mạch rừng, chi thứ hai và thứ ba nhanh chóng biết được tin tức, từ lâu, Nhị phu nhân và Tam thái thái vốn không ưa kiểu cách nịnh nọt của lão Thái Quân, nghe được tin này không tránh khỏi có phần hả hê.



Thế nhưng tạm thời không bàn tới người trong phủ lén lút bàn tán như thế nào.



Lúc này ở Nghênh Tân Các trực thuộc Hồng Lô Tự (1), Hồng Lô Tự Khanh đang dẫn sứ thần Đại Chu đi vào đại sảnh.



(1) Hồng Lô Tự: là một trong Lục tự (六寺, Six Courts) - là thuật ngữ chỉ sáu cơ quan cao cấp tại triều đình trong các triều đại xưa. Những tự này có nhiệm vụ thừa hành công việc của sáu Bộ trao cho, bao gồm Đại Lý Tự, Thái Thường Tự, Quang Lộc Tự, Thái Bộc Tự, Hồng Lô Tự và Thượng Bảo Tự. Hồng Lô Tự phụ trách việc thể thức lễ nghi trong các bữa yến tiệc dành cho những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến. Ngoài ra, Hồng Lô Tự còn phụ trách việc xướng danh các vị tân khoa Tiến sĩ đậu kỳ thi Đình.



Liêm Thịnh Tiệp mặc một bộ thường phục, sống lưng thẳng tắp.



Hông Lô Tự Khanh hết sức lo sợ nói: “Trung Thuận Thân Vương của quý quốc đã tới trước sứ quân một bước, lúc này đã ở phòng khách chờ ngài cùng dùng tiệc tối. Hạ quan chuẩn bị sẵn sàng tiệc rượu thịnh soạn và ca vũ đặc sắc của nước chúng ta, mong sứ quân không chê.”



Vừa nghe nói Bàng Kiêu đã có mặt, Liêm Thịnh Tiệp không kiềm chế được, nét mặt lộ ra một chút sợ hãi, nhưng nhớ tới ý chỉ của Thánh thượng, trong lòng lại kiên định.



“Ca vũ đặc sắc” mà Hồng Lô Tự Khanh nói tới càng khiến Liêm Thịnh Tiệp cảm thấy trong lòng nhộn nhạo.



Ca có người xướng, vũ có người nhảy, nhất định những người này không phải là nam giới rồi? Lão cũng sẽ không buồn vì đêm dài cô quạnh nữa.



Đang nghĩ ngợi, đoàn người đã tới phòng khách rồi.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Bàng Kiêu ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, nghe tiếng liền liếc xéo tới: “Thì ra là Liêm đại nhân.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương