Cẩm Đường Quy Yến
Chương 122: - Chương 122BÊU ĐẦU

Lúc này dù chưa đến giờ Tuất, trong phủ cũng đã đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng treo cao, khiến những nơi tối tăm càng thêm âm u.



Gia nô ở ngoài nhị môn nghe động tĩnh đều tụ tập trước cửa, sức lực của đàn ông trai tráng dù sao cũng hơn Tần Nghi Ninh, còn có gia đinh, hộ viện cũng nhận được tin tức vội vã chạy tới.



Nhưng Tần Nghi Ninh là con gái dòng chính của Tần Hòe Viễn, chính là chủ tử đích thực trong phủ, bọn họ có trăm lá gan cũng không dám ra tay với nàng, chỉ có thể vây quanh nàng.



Lúc này đôi mày Tần Nghi Ninh nhướng lên, đôi môi anh đào mím chặt. Nàng vừa đánh nhau một hồi với đám nha hoàn, bà vú, lúc này tóc rối, thoa chùng, mồ hôi nóng chảy ròng, nếu lại dây dưa với mấy người này, sau đó có thêm người trong nhà đuổi theo, thì sợ là nàng sẽ không chiếm thế thượng phong.



“Tránh ra! Bằng không ta nói với phụ thân, các ngươi có ý đồ bất kính đối với ta!”



“Tứ tiểu thư, bọn tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự, lão Thái Quân nói không để tiểu thư đi ra ngoài.” Hộ viện nói với vẻ mặt đau khổ.



Vẻ mặt Tần Nghi Ninh hơi dịu lại, nhưng giọng nàng vẫn nghiêm khắc: “Chuyện của chủ tử mà các ngươi cũng dám xen vào? Không sợ liên lụy vợ con sao? Các ngươi tránh ra, ta sẽ nói rõ với cha ta, lão Thái Quân tuổi đã cao, chỉ thích hợp quản lý chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài bà cũng không quản được, huống hồ trong cái nhà này, ai là người làm chủ, chẳng lẽ các ngươi không biết?”



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc do dự tránh đường cho Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh canh chuẩn thời gian, nâng váy chạy ra ngoài.



Lúc này nha hoàn, bà vú mới thưa thớt đuổi tới trước cửa, thở dốc vịn tường, xoa thắt lưng thở hổn hển, miệng khô lưỡi khô chỉ về phía Tần Nghi Ninh hồi lâu, nói không nên lời.



Vị tứ tiểu thư này chạy nhanh thật, không thấy dùng sức thế nào, nhấc chân liền ném bọn họ thật xa.



Người đã không còn bóng dáng, đám gia nô vẫn còn ngây người, nha hoàn, bà vú cũng không có cách nào, chỉ có thể trở lại báo cho lão Thái Quân biết tình hình.



Nghe nói Tần Nghi Ninh đã xông ra ngoài, lão Thái Quân hết sức tức giận, đập nát cả bộ đồ trà bằng sứ Thanh Hoa bày trong phòng.



Trong lúc lão Thái Quân nổi giận, Tần Nghi Ninh đã ra tới ngoài phủ, thấy Băng Đường và Tùng Lan đang đứng bên một chiếc xe ngựa ở góc đường, ngóng cổ nhìn về phía trước phủ.



Thấy Tần Nghi Ninh đi ra, Băng Đường vội vàng vẫy tay, nâng váy chạy tới, đỡ Tần Nghi Ninh, nói: “Cô nương, người không sao chứ? May mà Tùng Lan tỷ tỷ tới gọi ta, hai chúng ta nhân lúc không ai chú ý liền chuồn ra ngoài, vừa rồi nhìn thấy rất nhiều người chạy tới cổng nhị môn, chúng tôi còn lo sợ cô nương không thể xông ra.”



“Yên tâm, bọn họ cũng không dám đụng đến ta mảy may.”



Trong lúc nói chuyện, Tần Nghi Ninh đã đến trước xe ngựa.



“Chung đại chưởng quỹ, chúng ta lên xe trước đi, vừa đi vừa nói chuyện.”



“Dạ.”



Tần Nghi Ninh nhìn Chung đại chưởng quỹ cười cảm kích, bảo Băng Đường và Tùng Lan đều ở bên ngoài ngồi một chỗ với xa phu, để Chung đại chưởng quỹ nói chuyện trong xe.



Xe ngựa liền chạy nhanh về phía hoàng cung.



Trong xe ngựa, Chung đại chưởng quỹ còn có phần câu nệ.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Chung đại chưởng quỹ là bậc trưởng thượng, ta trò chuyện với Chung đại chưởng quỹ là đã ngạo mạn tự tôn rồi.”



Một câu “trưởng thượng” nhắc nhở Chung đại chưởng quỹ.



Tuổi tác của hai người đủ để xưng là ông cháu, huống chi hai người còn là chủ tớ, cũng không ai có thể chỉ trích.



Chung đại chưởng quỹ liền thả lỏng, nhiêm mặt nói: “Chuyện trong cung ta đã sai người hỏi thăm rồi, quả thật là đại phu nhân của quý phủ trực tiếp xung đột với Hoàng hậu nương nương, bị Hoàng hậu nương nương giận dữ ban chết, lúc này còn chưa bị hành hình, hẳn là bị nhốt ở một nơi nào đó, phải chờ ý kiến của Hoàng thượng mới được.”



Tần Nghi Ninh nhíu mày hỏi: “Thật sự là có việc đó?”



“Đông gia hoài nghi đối với việc này?”



“Lúc đầu quả thật là ta có hoài nghi, mặc dù Hoàng thượng hồ đồ tới mức nào thì cũng rất coi trọng danh tiếng, cha ta vừa mới hòa đàm thành công trở về, làm sao chưa bao lâu sau, ông ta đã muốn giết vợ của công thần?”



Chung đại chưởng quỹ lắc đầu, thấp giọng nói: “Hoàng thượng của chúng ta hành sự xưa nay không thể suy đoán như người thường."



Để tự bảo vệ mình, Hoàng thượng cũng không đếm xỉa tới thể diện, chuyện ông ta tàn hại trung thần chẳng lẽ còn ít?



Tần Nghi Ninh nhíu chặt đôi mày, lo lắng nói: “Chung đại chưởng quỹ, chúng ta có biện pháp có thể cứu mạng mẫu thân ta không? Trong cung có nhân mạch không?”



“Đông gia chỉ cần dặn bảo, hễ việc gì có thể làm được thì lão hủ sẽ không chối từ. Huống hồ nhân mạch của Chiêu Vận Ti, vốn là nhân mạch của đông gia.” Chung đại chưởng quỹ nói tới đây, mỉm cười: “Trước lúc đến, ta nghe nói chuyện trong cung, ta liền đoán được đông gia sẽ không đứng nhìn bàng quan, nhất định nghĩ biện pháp cứu viện phu nhân, cho nên đã sai người mua chuộc thị vệ canh gác. Đến lúc đó, chúng ta dùng y phục nội giám, tìm cách lẻn vào đưa phu nhân ra.”



Tần Nghi Ninh nhìn gương mặt đầy nếp nhăn nhưng cười đầy thành khẩn và hiền từ của Chung đại chưởng quỹ, cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt suýt rơi xuống.



Chung đại chưởng quỹ là người ngoài, bởi vì được nàng trợ giúp trước kia mà còn có thể bất chấp an nguy bản thân, tìm cách giúp nàng.



Lão Thái Quân ở chung với mẫu thân nàng gần hai mươi năm, vậy mà vô tình bạc nghĩa đến thế.



Sự lạnh lùng vô cảm ở trong phủ này đã vượt quá sức tưởng tượng của Tần Nghi Ninh. Mà có sự đối lập như thế này mới càng có thể nhìn ra được rốt cuộc là ai thân, ai sơ.



Xe ngựa chật hẹp, nhưng Tần Nghi Ninh vẫn hành lễ với Chung đại chưởng quỹ: “Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được!”



“Đông gia đừng làm như vậy!” Chung đại chưởng quỹ vội nâng nàng lên, nói: “Trước kia nếu không nhờ có đông gia, thì sợ là lúc này cả nhà chúng ta đã bị những người phái Thanh Lưu trả thù, hành hạ đến cửa nát nhà tan rồi! Mà nói không chừng, lão hủ cũng đã thành một nấm mồ xanh cỏ lâu rồi, sao còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với đông gia? Lão hủ không phải là người không biết báo ân, sau này đông gia không nên khách khí với ta như vậy nữa.”



Tần Nghi Ninh đưa tay áo chấm chấm giọt lệ trên khóe mắt, nói: “Được, sau này ta không nói như vậy nữa.”



“Đông gia định cứu người như thế nào?”



“Nếu trong cung thấy mất người, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, ta chỉ có thể bố trí để mẫu thân ta chạy trốn, còn ta thì không thể đi. Đến lúc đó, khó tránh khỏi phải chia lìa.” Tần Nghi Ninh có phần suy sụp, nhưng trong nháy mắt xốc lại tinh thần: “Tuy nhiên cho dù thế nào, chỉ cần còn sống, thì sẽ có ngày gặp lại.”



Chung đại chưởng quỹ nghe vậy gật đầu, càng hết sức khâm phục trước tính cách kiên cường, gặp nguy không hề lay chuyển của Tần Nghi Ninh.



Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến Quy Tâm Lâu, nơi ở gần hoàng cung nhất trong số các cơ sở trực thuộc Chiêu Vận Ti.



Giờ này trong Quy Tâm Lâu vẫn còn rất nhiều thực khách, Tần Nghi Ninh không dám lộ diện trước mặt công chúng, liền đi tới hậu viện trước chờ tin tức.



Nào ngờ không bao lâu sau, với vẻ mặt nghiêm nghị, Chung đại chưởng quỹ mang về một tin tức càng khiến Tần Nghi Ninh tuyệt vọng.



“Đông gia, người của chúng ta vừa dò la được, nói là không lâu sau khi đông gia rời khỏi Tần phủ, người trong cung lại chuyển lời, chuyện của đại phu nhân càng trở nên lớn chuyện, từ ban rượu độc sửa thành trưa mai bêu đầu thị chúng ở Ngọ môn!”



Tần Nghi Ninh nghe như sét đánh ngang tai, tách trà có nắp bằng sứ Thanh Hoa rời khỏi bàn tay trắng như ngọc của nàng rơi xuống đùi, nước trà nóng hắt đầy chân, lại rơi trên mặt đất, tạo ra tiếng đổ vỡ chói tai.



“Cô nương!” Băng Đường và Tùng Lan liền bước tới trước xem xét làn váy, rất sợ nàng bị bỏng.



May mà trời đã vào đông, nàng mặc đồ dày, nếu không chén trà nóng này đổ lên đùi, có thể sẽ bị bỏng thật.



Chung đại chưởng quỹ thở dài nói: “Đông gia, người đừng quá đau lòng.”



Tần Nghi Ninh hít sâu vài lần mới tự buộc mình tỉnh táo lại, giọng hơi run run, nói: “Chung đại chưởng quỹ có nghe nói, rốt cuộc là vì cái gì không?”



Chết vì bị ban rượu độc thì còn có thể tuyên bố với bên ngoài là chết bất đắc kỳ tử, coi như là giữ lại một chút tôn nghiêm.



Thế nhưng đối với loại hình phạt bêu đầu thị chúng bên ngoài này thì ngay cả cơ hội che giấu cũng không có.



Bêu đầu và xử trảm không giống nhau.



Xử trảm chỉ là chặt đầu.



Bêu đầu là đem đầu bị chặt treo trên cọc gỗ cao để mọi người đều nhìn thấy.



Đây là hình phạt đối phó người đại gian đại ác.



Tôn thị lại phạm sai lầm gì rồi?



Chung đại chưởng quỹ nói: “Nghe nói là phu nhân mắng nhiếc Hoàng thượng là hôn quân, nói Hoàng thượng chuyên môn tàn hại trung lương, sao còn không chết sớm đi cho rồi…”



Tần Nghi Ninh ôm đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.



Cho dù nàng kiên cường tới đâu, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một thiếu nữ còn chưa đến kỳ cập kê, cho dù nàng đã chứng kiến tình người ấm lạnh, đối mặt với loại đại sự này, nàng vẫn khó có thể lựa chọn, luống cuống tay chân.



“Cha ta đâu? Lát nữa cha ta có thể hồi phủ? Phụ thân tất nhiên có biện pháp cứu người!”



Chung đại chưởng quỹ lắc đầu: “Vẫn chưa nghe tin Tần Thái sư hồi phủ.”



Lẽ nào phụ thân bị liên lụy, bị giam lại rồi?



Tần Nghi Ninh nhìn thẳng vào ánh nến lập lòe mờ tỏ, chống tay vào trán, suy nghĩ xuất thần. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Lúc này mặc dù lo lắng và phẫn nộ, Băng Đường và Tùng Lan cũng không nói linh tinh quấy rầy Tần Nghi Ninh, đành ở một bên lo lắng suông.



Sau một lát, ánh mắt Tần Nghi Ninh trở nên kiên định.



“Bất luận như thế nào, ta cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ ta chết đi. Mặc dù bà mắng nhiếc hôn quân, có hiềm nghi phạm thượng, chẳng qua là vì ngay thẳng, nói lên sự thật mà thôi. Sự sụp đổ của phủ Định Quốc công vốn là oan uổng, hôn quân làm như vậy là vì bị mắng thẹn quá hóa giận. Chỉ là ông ta càng hành động như vậy, người mắng chửi ông ta chỉ càng nhiều thêm thôi.”



“Dạ, quả thật phu nhân không mắng sai.” Chung đại chưởng quỹ thấp giọng nói: “Nhưng đông gia có thể làm thế nào bây giờ?”



“Bất luận như thế nào, cũng phải tận lực thử một lần. Tuy nhiên chuyện kế tiếp, Chung đại chưởng quỹ cũng không tiện tham dự. Ngài chỉ giúp ta thăm dò, chúng ta xuất ra số bạc lớn, có hay không huynh đệ có chí hướng sẵn lòng mạo hiểm vì mẫu thân ta. Ta tin rằng với sự trọng thưởng, nhất định có người dũng cảm đứng ra. Chỉ cần có đủ bạc, hẳn là sẽ có hiệp sĩ không thích hành động của hôn quân sẽ ra tay.”



“Ý đông gia là muốn cướp pháp trường?”



“Đúng!” Tần Nghi Ninh gật đầu.



Chung đại chưởng quỹ suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu nói: “Những cái khác thì Chiêu Vận Ti của chúng ta không có nhiều, nhưng có nhân mạch, ta sẽ lập tức hỏi thăm. Đông gia tạm thời nghỉ ngơi, chúng ta làm hết sức, ngài cũng không cần quá hao phí tâm sức.”



Tần Nghi Ninh cảm kích nói: “Chuyện lần này ngươi phải cẩn thận, không cần đích thân ra mặt khiến bản thân cũng bị liên lụy, có chuyện gì ngươi cứ đẩy cho ta là được. Khi thuê người xong, ngươi không nên tiếp tục tham gia chuyện này, cứ yên ổn thực hiện chức vị đại chưởng quỷ Chiêu Vận Ti của ngươi.”



“Cô nương đừng nói như vậy, lão Chung ta không phải là loại người vong ân phụ nghĩa.”



“Ta biết nhân phẩm của đại chưởng quỹ. Nhưng ngươi không chỉ có một mình, mà còn có người nhà của ngươi. Hãy nghe ta, chuyện này tuyệt đối không nên nhúng tay vào nhiều, cứ sai phái qua mấy tầng người, vòng vèo mướn người tới.”



Chung đại chưởng quỹ mấp máy môi, cuối cùng đành thôi không nói, chỉ nghiêm nghị gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.



Băng Đường tìm và mang tới một cái váy, giúp Tần Nghi Ninh thay.



“Cô nương, ngài không nên lo lắng, tạm thời ngủ đi. Cho dù ngày mai muốn làm cái gì, người cũng cần nghỉ ngơi để có sức khỏe, đúng không nào?”



Tần Nghi Ninh mím môi gật đầu, một lát mới nói: “Các ngươi đều lui ra đi, ta muốn một mình yên tĩnh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương