Cẩm Đường Quy Yến
-
Chương 120: - Chương 120ÁP CHẾ
"Tần tiểu thư vạn an.” Nội thị khép tay áo, chắp tay hành lễ.
Tần Nghi Ninh biết không thể đắc tội với những nội thị trong cung này, ai nấy đều là kẻ dở dở ương ương, lập tức lễ nghi chu toàn, cười nói: “Công công mạnh khỏe ạ.”
Nội thị nào dám nhận lễ của Tần Nghi Ninh, vội vàng tránh qua một bên, tươi cười nói: “Tần Thái sư thấy tiểu thư ở chỗ này, đặc biệt lệnh cho nô tài tới hỏi tiểu thư, trong nhà có chuyện gì?”
Vẻ mặt khổ sở, trong lòng còn chưa hết sợ hãi, Tần Nghi Ninh nói: “Hôm nay nghi lễ long trọng như vậy, lão tổ mẫu ta dẫn theo người cả nhà tới đây từ sớm, những mong nhìn thấy vẻ uy nghi của thiên tử, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Tổ mẫu lo lắng an nguy của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, lại lo lắng cho thân thể của phụ thân ta, mới bảo ta xuống xem tình hình.”
“Lão phong quân của quý phủ thật sự là có tấm lòng hết sức chân thành, có trái tim từ mẫu.”
Nội thị hướng lên lầu bái lạy, lại cười nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu hồng phúc tề thiên, gặp dữ hóa lành, biến nguy thành an, cũng không có gì là không ổn. Thân thể Tần Thái sư cũng không việc gì, làm phiền tiểu thư chuyển lời cho lão phong quân của quý phủ.”
“Dạ, đa tạ công công.”
Tần Nghi Ninh lại hành lễ, nói lời cảm tạ. Trong lúc giơ tay lên, nàng mượn áo choàng rộng thùng thình che chắn, nhét một cái túi được chế tác tinh xảo vào tay nội thị.
Hẳn là viên nội thị kia chưa từng thấy tiểu thư đại nha hoàn gia vọng tộc còn có loại thủ đoạn thành thạo này, liền biết bên trong tất nhiên là không ít bạc, mặt càng cười tươi như hoa, tỉnh bơ nhận lấy.
“Nô tài đa tạ Tần tiểu thư, đa tạ Tần tiểu thư.”
“Công công đi thong thả.”
“Tiểu thư không cần tiễn.”
Tần Nghi Ninh khẽ gật đầu, trong khi nội thị xoay người đi về phía xe ngựa, nàng ngẩng lên nhìn về phía xe ngựa.
Tần Hòe Viễn nhìn thấy rõ ràng cách xử sự vừa rồi của Tần Nghi Ninh, lúc này ông mỉm cười hài lòng, nhìn nàng gật đầu, rồi liền buông màn xe xuống.
Lúc này Tần Nghi Ninh mới cảm thấy hơi yên tâm.
Xem ra kế tiếp phụ thân còn phải vào cung, với sự thông minh và bản lĩnh của phụ thân, nhất định ông sẽ biết lúc này mẫu thân đang ở trong cung, có lẽ lúc trở về nhà, phụ thân cũng dẫn mẫu thân về.
Tần Nghi Ninh đoán rằng Hoàng đế sẽ không gây tổn hại cho mẫu thân nàng, dù sao ông ta còn phải giữ mẫu thân lại chờ gặp phụ thân. Hôm nay hòa đàm thành công, phụ thân cũng không có hành động gì là phản quốc, tảng đá lớn trong lòng Hoàng thượng buôn xuống, nhất định ông ta sẽ Thái sư phu nhân về.
Tạm giải quyết xong nỗi lo lắng, Tần Nghi Ninh liền lên lầu an ủi lão Thái Quân vốn còn sợ hãi, sau khi lão Thái Quân hơi bình tĩnh lại, nữa quyến cả nhà mới trở về Tần phủ.
Sau khi hồi phủ, mọi người tập trung ở Từ Hiếu Viên của lão Thái Quân, ai nấy vẫn còn sợ hãi, nghĩ lại mà sợ mãi.
Các nữ quyến quanh năm không ra khỏi cổng lớn, nhị môn không bước tới, đã quá quen với cuộc sống an nhàn phú quý rồi, chưa từng thấy tình cảnh giết chóc như vậy, Lục tiểu thư hơi nhát gan, sợ đến nỗi không kìm chế được tiểu tiện, sau khi hồi phủ thay quần áo, mặt còn hơi nóng lên.
Lão Thái Quân vội sai người đi sắc thuốc an thần đỡ sợ tới, bảo mỗi người uống một chén.
Trong số các tỷ muội, chỉ có Lục tiểu thư bị như thế, vẻ mặt của nàng ta thật sự rất khó coi. Lúc này nàng ta đỏ mặt vùi đầu, yếu ớt nằm trên giường La Hán trong viện của lão Thái Quân.
Đường đường là tiểu thư khuê các mà sợ đến mức tiểu ra quần, thất thố như vậy, Nhị phu nhân cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt rất khó coi.
Tam thái thái cố tình sỉ nhục chi thứ hai, đưa mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nghi Ninh, thở dài nói: “Rốt cuộc là Nghi tỷ nhi rất vững vàng, giống hệt tính tình của Đại bá, gặp chuyện vẫn bình tĩnh, không chút hoang mang. Ta thấy các cô gái nhà chúng ta, ít người có được tính tình như Nghi tỷ nhi.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy nhướng mày.
Đây là Tam thẩm khen nàng, hay là đang khiến người khác hận nàng?
Quả thật, lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người đều trở nên gượng gạo.
Nhị phu nhân nhìn Tần Nghi Ninh, thông minh nhanh trí không đáp trả lời nói của Tam thái thái.
Nhưng Lục tiểu thư nằm trên giường La Hán chậm rãi ngồi dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhị phu nhân.
Dù sao nàng cũng là vãn bối, hơn nữa bản thân là thứ nữ, đã mấy lần bị cha mẹ phạt cấm túc, không dám coi chi thứ ba nắm giữ mạch máu kinh tế của Tần gia là kẻ đối địch, chỉ có thể trút giận về phía Tần Nghi Ninh.
“Tứ tỷ đương nhiên là lợi hại rồi, tiểu thư khuê các tầm thường như chúng ta làm sao có thể có được kiến thức rộng rãi như tứ tỷ.”
Một câu “kiến thức rộng rãi”, hàm nghĩa của nó thật sự rất phong phú.
Kết hợp với việc Tần Nghi Ninh vừa cùng đi hòa đàm, lúc đi xem như là mỹ nhân hiến cho quan viên Đại Chu, loại “kiến thức rộng rãi” này, trong mắt tiểu thư khuê các liền trở thành vô cùng ô uế và xấu xa.
Lục tiểu thư nói xong, trong số các tỷ muội có người nhíu mày, có người lo lắng, có người chán ghét, còn có người giống như Tần Tuệ Ninh phì cười thành tiếng.
Ngay cả các tỳ nữ trong phòng nghe thấy tình huống này cũng đều không kiềm chế được, mặt đỏ lên.
Nếu là một nữ tử tầm thường, trước tình huống như vậy, sẽ muốn tìm một khe hở dưới đất mà chui vào, không biết chừng có người không chịu đựng nổi, sẽ treo cổ tự tử để chứng minh mình trong sạch.
Nhưng Tần Nghi Ninh chỉ cười: “Lục muội muội khen trật rồi, quả thật là ta được chứng kiến một số cảnh ngộ mở mang kiến thức. Không nói đến Lục muội muội từ nhỏ sinh trưởng trong nhà, không được nhìn thấy sự gian nan sinh tồn ở bên ngoài, ngay như lúc hai nước hòa đàm, tư thế oai hùng của phụ thân khi tranh luận với quan viên địch quốc, loại này nên được đưa vào kinh sử, ta cũng đã được kiến thức rồi. Tỷ tỷ bất tài, nhưng quả thật là được kiến thức nhiều hơn Lục muội muội một chút, lá gan cũng lớn hơn một chút.”
Bốn lạng át nghìn cân, câu nói của nàng lại một lần nữa hứng sự chú ý của mọi người vào chuyện Lục tiểu thư sợ đến mức tiểu ra quần.
Mặt Lục tiểu thư đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, vành mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt.
Tần Nghi Ninh vội dỗ dành: “Lục muội muội làm sao vậy? Đừng khóc nữa, cha ta hòa đàm thành công, lưu danh sử sách, đây là chuyện vui lớn lao của nhà chúng ta, Lục muội muội khóc cái gì chứ? Hay là muội vẫn để ý chuyện đó? Không quan trọng đâu, muội tuyệt đối đừng để trong lòng, ai bên ngoài nói bậy về chuyện của muội, nhất định tổ mẫu yêu thương muội, cũng sẽ không để họ nói lung tung đâu.”
Lục tiểu thư tức giận nước mắt chảy ròng, nghẹn ngào bật khóc.
Tần Nghi Ninh càng nói như vậy càng chứng tỏ lúc này chuyện Lục tiểu thư tiểu ra quần đã truyền khắp nhà rồi. Mọi người không nói, nhưng mọi người đều biết!
Lão Thái Quân đưa tay day cái trán đau buốt, nổi giận nói: “Đều an phận một chút đi! Xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi còn có tâm trạng đấu võ mồm! Không thể chia sẻ vui buồn trong nhà, chỉ biết gây chuyện thị phi, không biết đám vô tích sự các ngươi làm được cái gì!”
Thấy lão Thái Quân tức giận, tất cả mọi người đứng dậy cung kính hành lễ.
“Lão Thái Quân bớt giận.”
Lục tiểu thư cũng khóc thút thít bước xuống đất cùng hành lễ với mọi người.
Lão Thái Quân nhíu mày, vừa muốn trách mắng, Tần ma ma đã mang tẩu thuốc bằng đồng thau nhét đầy thuốc lá vụn tới.
Sự chú ý của lão Thái Quân bị chuyển hướng, nỗi bực bội nghẹn trong ngực, hút vai hơi thuốc mới dễ chịu một chút.
Tần Nghi Ninh kịp thười cười nói: “Lão Thái Quân đừng lo lắng, cháu vừa mới gặp phụ thân. Lúc này phụ thân cháu vào cung, có lẽ trong cung có yến tiệc, không bao lâu sẽ hồi phủ. Đến lúc đó đương nhiên lão Thái Quân có thể đoàn tụ với phụ thân rồi.”
Nàng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của lão Thái Quân, thấy mặc dù bà đã hơi vui vẻ hơn, nhưng vẫn còn cau mày, nàng liền nói tiếp: “Trong nhà chúng ta, hôm nay cũng là đèn đuốc rực rỡ, hoa tươi ngập tràn. Lần này phụ thân lập đại công, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng, đến lúc đó sẽ vẻ vang cửa nhà, cũng là lão Thái Quân dạy con có phương pháp!”
Lời này khiến lão Thái Quân khoan khoái, bập bập mấy tẩu thuốc rồi “Ừm” một tiếng, rốt cuộc dịu giận.
Thấy Tần Nghi Ninh nói mấy câu đã khiến lão Thái Quân vui thích, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Tam thái thái liền thuận nước đẩy thuyền, bắt đầu nịnh hót, mọi người cũng phụ họa theo.
Chỉ một mình Lục tiểu thư tủi thân khóc lóc.
Tần Tuệ Ninh ngồi bên cạnh nàng ta thấp giọng khuyên bảo, hai người thường xuyên ngẩng lên nhìn về phía Tần Nghi Ninh, rồi lại thì thầm một hồi.
Tần Nghi Ninh hoàn toàn không quan tâm họ nói gì sau lưng mình, chỉ có người vô năng, thật sự không dám trưc tiếp xung đột, mới có thể nói xấu sau lưng.
Hôm nay nàng theo phụ thân xuất hành một chuyến, thấy được cảnh đời rộng lớn, cũng hiểu biết sau khi trải qua giết chóc tanh máu, nàng cảm thấy lòng dạ của mình rộng mở hơn nhiều, những việc nhỏ bé vụn vặt đã không còn khiến nàng để tâm, cũng chỉ là chuyện binh đến thì ngăn, nước đến thì đổ đất lấp lại mà thôi.
Lúc này, nàng đang lo lắng cho phụ thân và mẫu thân.
Lại còn cuộc ám sát vừa rồi, rốt cuộc là ai làm?
Nàng không quan tâm có người muốn mạng của Hoàng đế hay không, cũng không quan tâm yêu hậu có chết hay không, mà chỉ quan tâm đám binh sĩ mặc trang phục Đại Chu nhằm vào phụ thân nàng.
Sau khi thất bại, những người kia có thể còn trở lại không?
Hòa đàm vừa thành công, nếu quan viên chủ trì hòa bình của triều đình Đại Yên đã bị ám sát, đối với Đại Yên hoặc Đại Chu, đều là gây chia rẽ.
Người Đại Chu sẽ nghĩ Yên triều coi thường Đại Chu, hoặc là muốn chối bỏ không thực hiện điều ước.
Phía Đại Yên cũng sẽ nghi ngờ phải chăng Đại Chu muốn xé bỏ điều ước hòa đàm.
Nếu Đại Chu và Đại Yên tiếp tục chiến tranh, rốt cuộc ai có thể thu được lợi ích từ đó?
Là Miêu Cương giáp giới Đại Yên?
Hay là Tác ta ở phía bắc Đại Chu?
***
Lúc này trong cung cũng không có yến tiệc như Tần Nghi Ninh suy đoán.
Bên trong Ngự thư phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe được.
Tần Hòe Viễn quỳ gối trên mặt đất lát đá cẩm thạch đen, vẻ mặt ngưng trọng cúi đầu xuống.
Hoàng đế thì chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt Tần Hòe Viễn, bước chân thong thả.
“Thật sự là đẹp mặt, thật sự là quá đẹp mặt mà! Vì quốc gia này, trẫm đã cúc cung tận tụy ba mươi lăm năm, hôm nay lại bị ám sát! Hơn nữa là bọn ám sát trẫm còn là cùng một đám người này!”
“Hoàng thượng bớt giận.” Tần Hòe Viễn dập đầu.
“Bớt giận? Ngươi bảo trẫm làm sao bớt giận!”
Hoàng đế phẫn nộ cầm mật báo do người mặt nạ bạc đưa tới, tiện tay nhét vào trước mặt Tần Hòe Viễn: “Ngươi xem đi, trẫm làm sao bớt giận?”
Tần Hòe Viễn giật mình, cúi đầu xem nội dung mật báo, lập tức sợ hãi, vẻ mặt trong chớp mắt biến thành trắng bệch.
“Hoàng thượng!”
Cúi người trên mặt đất, Tần Hòe Viễn liên tục dập đầu ba cái: “Cả nhà thần, ai cũng trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ, Hoàng thượng muốn thần chết, thần cũng không nửa phần do dự! Dù thế nào cũng xin Hoàng thượng minh giám!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thấy thường ngày Tần Hòe Viễn tiên phong đạo cốt, như là trích tiên, lúc này đã thật sự cấp bách, Hoàng đế mới hơi hòa hoãn.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, nét mặt Hoàng đế liền tươi cười, tương phản hoàn toàn với dáng vẻ nổi giận vừa rồi, ôn hòa nâng Tần Hòe Viễn dậy.
“Tần ái khanh một lòng vì nước, đương nhiên là trẫm biết. Hôm nay phu nhân của khanh đang ở làm khách trong cung Hoàng hậu. Lần này ngươi cũng đã xem nội dung mật báo, đám người kia dám cả gan ám sát, tất nhiên trẫm không thể để chúng sống sót. Kế tiếp, chỉ cần ngươi cùng trẫm diễn kịch, trẫm liền yên tâm, cũng nhất định hậu thưởng, trọng dụng ngươi.”
Tần Hòe Viễn cảm thấy tay chân đều lạnh lẽo.
Thế nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi đầu nói: “Tất cả dựa vào sự phân phó của Hoàng thượng, thần muôn lần chết cũng không chối từ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook