Cấm Đoạn Chi Luyến
-
Chương 278
Không nhớ rõ chính mình phóng ra bao nhiêu lần, thẳng đến khi nam nhân dưới thân mệt mỏi nằm úp sấp ở trên giường, nhắm mắt lại không ngừng thở phì phò, Lăng Duệ mới khắc chế dừng lại, đem nam nhân kéo vào trong lòng, cẩn thận chà lau mồ hôi trên mặt .
Thay nam nhân lau mồ hôi xong, Lăng Duệ đau lòng sờ sờ khuôn mặt, lại hôn nhẹ lên hai má. Một lát sau, Lăng Duệ lại đem môi chuyển qua bên môi, in lại vài cái hôn.
Ôm nam nhân nằm trong chốc lát, Lăng Duệ đột nhiên nghĩ đến hắn còn chưa có rửa sạch, liền mau đứng lên, đem nam nhân ôm vào phòng tắm.
Lăng Duệ một bên mở nước, một bên ôn nhu trấn an nam nhân, cam đoan hắn lần sau nhất định sẽ tiết chế một chút, sẽ không làm nam nhân mệt như vậy.
Lăng Duệ cẩn thận nhẹ nhàng rửa sạch cho nam nhân, dùng khăn mặt lau khô, ôm thả lại trên giường.
Đắp chăn cho nam nhân xong, Lăng Duệ trở lại phòng tắm sơ qua mới lau khô người trở về phòng ngủ.
Nam nhân giờ phút này đang ngủ say, đem chăn quấn chặt chẽ, thân mình hơi cong, môi khẽ nhếch, làm cho người ta nhìn rất muốn cắn vài cái.
Lăng Duệ ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm nam nhân đang ngủ, nhìn thật lâu, Lăng Duệ mới xốc chăn chui vào nằm ở bên cạnh nam nhân
Lăng Duệ vừa nằm xuống, nam nhân liền tự giác nhích lại gần, đợi dán sát vào Lăng Duệ mới vừa lòng chậc lưỡi, tiếp tục ngủ.
Yêu tinh kia.
Nếu không phải biết người đã ngủ, Lăng Duệ thế nào cũng phải nghĩ đến nam nhân thật sự cố ý câu dẫn hắn, không muốn sao đem mông dán tại bộ vị hắn chứ? Cũng may nam nhân không có lại lộn xộn, làm cho Lăng Duệ có thể dập tắt lửa nên không có bị ảnh hưởng.
Nhìn chằm chằm nam nhân thật lâu, Lăng Duệ nhớ lại chuyện đã xảy ra vừa rồi, lại từ đầu giường lấy vài cái dụng cụ tình thú nghiên cứu một chút. Trước khi đi vào giấc ngủ, Lăng Duệ thay nam nhân chỉnh lại chăn, mới khoác tay ngụ ở thắt lưng ôm nam nhân vào lòng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lăng Duệ mở mắt, tầm nhìn còn có chút mơ hồ, chỉ mông lung nhìn đến trước mắt có một người, còn người kia là ai, tạm thời không có suy xét.
Lăng Duệ ngáp một cái, nhắm mắt lại giơ tay lên đầu giường sờ soạng một hồi, lại không có đụng đến đồng hồ báo thức, nhưng đụng đến một cái thô thô dài dài, cẩn thận ấn ấn còn có chút co dãn.
Cái gì đây?!
Lăng Duệ đem cái kia đưa đến trước mắt nhìn nhìn, vừa thấy, Lăng Duệ nhất thời tỉnh lại, buồn ngủ hoàn toàn không còn. Lăng Duệ đem cái kia trở về đầu giường, đem lực chú ý tập trung đến trên thân nam nhân còn đang ngủ, chăm chú nhìn dáng vẻ nam nhân khi ngủ. Nam nhân này thật sự là càng nhìn càng đẹp, nhìn thế nào cũng không chán.
Lăng Duệ nhớ lại qua tối hôm qua lại cảm thấy người nằm ở bên cạnh hắn thật sự mê người. Lăng Duệ vốn chỉ là muốn khẽ chạm môi, nhưng mà khi hai cặp môi ở cùng một chỗ, Lăng Duệ càng muốn nhiều hơn.
Đầu lưỡi lại không thể khống chế vói ra, đầu tiên là liếm cánh môi, lại linh hoạt cạy mở miệng nam nhân đi vào trong khoang miệng quấy lấy lưỡi nam nhân.
"Ô..."
Khoang miệng bị xâm nhập, làm cho nam nhân bất mãn nỉ non một tiếng, cũng phất phất tay, muốn đem vật quấy rầy đó đuổi đi. Nhưng mà phất tay vài lần, cái vật quấy rầy đó vẫn như trước không có rời khỏi. Nam nhân bất mãn giật giật thân mình, từ từ mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nam nhân là đôi mắt Lăng Duệ.
Nhìn nam nhân đột nhiên tỉnh lại, Lăng Duệ động tác hơi chút tạm dừng, mắt của hắn hiện lên ý cười, đầu lưỡi cũng lại tiếp tục công việc càn quét khoang miệng nam nhân.
Đợi Lăng Duệ hôn đủ, mới buông nam nhân ra, hô hấp đã hỗn loạn không chịu nổi, Lăng Duệ cười nói
"Lăng Lăng, chào buổi sáng."
Lăng Duệ giọng điệu thân thiết, lộ ra sự ngọt ngào, làm cho nam nhân nhịn không được run rẩy, ánh mắt cũng trốn tránh.
Nếu như nói lúc mở mắt ra một khắc kia hoàn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, nhưng lưỡi Lăng Duệ còn ở trong miệng mình, kí ức về tối hôm qua lại hiện ra trong đầu của nam nhân.
Giờ phút này nam nhân muốn, cũng không phải đi truy cứu trách nhiệm Lăng lão gia, hoặc là đi trách cứ hành vi Lăng Duệ, mà là cảm thấy có chút không biết làm sao.
Nhớ lại những lời Lăng lão gia nói ngày hôm qua. Nam nhân hiện tại cùng ba người kia đều đã xảy ra quan hệ thân mật, đây là cái gì? theo tính cách Tần Tường cùng Lăng Duệ, nam nhân có thể cùng Lạc Phi an ổn sống sót sao? Đáp án, không cần nghĩ nhiều -- không thể.
Nếu để cho nam nhân đồng thời nhận ba người, thì ba người kia, cũng sẽ không đồng ý.
Trong lòng nam nhân đối với Lạc Phi chắc chắn là tình yêu, với Tần Tường cùng Lăng Duệ là yêu thương như con. Nếu Tần Tường làm cho nam nhân có chút chần chờ, thì đối với Lăng Duệ, có thể hoàn toàn khẳng định, cho tới bây giờ nam nhân chưa bao giờ có ý tưởng xem hắn là người yêu.
Nhưng mà... Sự tình phát triển đến hiện tại, rốt cuộc sau này sẽ phát sinh đến đâu cũng không rõ ràng lắm.
Tại sao có thể như vậy đây?! Nam nhân khẽ thở dài một tiếng, lộ vẻ thần sắc bất đắc dĩ.
"Làm sao vậy? Tức giận cái gì chứ?"
Lăng Duệ lấy tay chống đỡ cằm, thân thiết hỏi nam nhân.
"Không có gì."
Nam nhân lắc đầu, muốn đứng dậy rời đi. Nhưng mà liền phát giác, trên người của mình cái gì cũng chưa mặc, nam nhân mau lùi về trong chăn, cũng kéo chăn lên che đầu như đà điểu.
Nhìn nam nhân bối rối, Lăng Duệ cố nín cười, hảo tâm hỏi:
"Lăng lăng, em không buồn sao?"
"Đừng gọi ta Lăng Lăng."
Nam nhân giọng rầu rĩ từ bên trong chăn truyền ra.
"Ha ha."
Lăng Duệ âu yếm vỗ vỗ mông nam nhân, cười nói:
"Không cho gọi Lăng Lăng à? Ta đây gọi Tịch Tịch? Hoặc là tiểu Lăng Lăng? Không thích à? Vậy người yêu Tiểu Duệ đi."
Biết nam nhân da mặt mỏng, dễ xấu hổ, Lăng Duệ cũng không dám lại ghẹo nhiều, đứng dậy mặc quần áo tử tế, mới tiếp tục mở miệng,
"Lăng Lăng, ta đi rửa mặt, em mau đứng lên đi. Lúc này, chúng ta còn không có đi xuống, ông ngoại nói không chừng đã đi đến cửa xem chúng ta ra sao rồi."
Nghĩ bây giờ mang theo nam nhân đi xuống lầu gặp ông ngoại tựa như mang theo vợ mới cưới đi chào người lớn, Lăng Duệ cười trộm đi đến phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
Mặc quần áo tử tế, nam nhân xuống giường, đi đến phía cửa sổ vén bức màn lên nhìn bên ngoài trời, thầm kêu một tiếng không xong, liền mau đi nhanh ra cửa.
"Em đi đâu vậy?"
Không đợi nam nhân đi tới cửa, đã bị Lăng Duệ ôm giữ lại.
Nam nhân này làm sao vậy? Vừa rồi một bộ tâm sự nặng nề, hiện tại lại gấp rút ra bên ngoài, chẳng lẽ là giận hắn tối hôm qua làm quá mức, nên không muốn nhìn đến hắn? Nghĩ như vậy, Lăng Duệ nhu hòa nói:
"Em đừng vội chạy nha, ta cũng sẽ không bắt em thế nào. Ta biết, ngày hôm qua mình nóng vội. Nhưng cũng chỉ là muốn mau chóng xác định quan hệ, không nghĩ được nhiều. Hiện tại hai ta đã như vậy, em là người của ta, ta sẽ không xằng bậy, em yên tâm, không cần trốn tránh."
Nghe xong Lăng Duệ nói, nam nhân bên tai đỏ lên, sao Lăng Duệ lại làm cam đoan vậy? Bất quá hiện tại, không muốn cùng Lăng Duệ dây dưa, phải sớm đi bệnh viện, đồng thời cũng tránh Lăng Duệ, cho mình một chút thời gian, ngẫm lại về sau nên làm cái gì bây giờ.
"Buông tay, ta phải đi bệnh viện."
"Bệnh viện? Đi bệnh viện làm gì? Ta làm quá mức, nên em bị thương sao? Đến, ta xem xem, nếu tổn thương, ta bôi thuốc cho em, hình như ông ngoại có chuẩn bị thuốc mỡ."
Vừa nghe đi bệnh viện, Lăng Duệ phản ứng đầu tiên chính là sợ hắn tối hôm qua đem nam nhân làm bị thương, muốn đem quần nam nhân cỡi ra xem phía sau, lại nhìn thấy nam nhân trốn tránh, Lăng Duệ chậm rãi hiểu ra, nam nhân này, rõ ràng là nhớ Tần Tường trong bệnh viện mà!
Này chết tiệt nam nhân, vừa mới rời giường của hắn, đã nghĩ tới Tần Tường bên kia. Lăng Duệ tức giận trừng mắt nhìn nam nhân một cái, hận không thể chặn ngang ôm lấy, ném đi lên giường tiếp tục ân ái.
Bất quá Lăng Duệ nghĩ nghĩ, vẫn nên nhịn, cũng có chút cứng nhắc nói:
"Đi rửa mặt, ăn xong chút gì chúng ta sẽ đi bệnh viện, dù sao đã lúc này, muộn hơn đi cũng giống nhau."
Lăng Duệ cầm lấy tay nam nhân đưa vào trong phòng tắm, giúp nam nhân vệ sinh cá nhân xong, lại mang theo hắn đi xuống lầu.
Hắn nghĩ tới, không biết Lạc Phi có ở bệnh viện không, nếu có hắn sẽ trước mặt hai người bọn họ tuyên cáo nam nhân này đã là người của hắn.
"Tiểu Duệ, con giờ mới dậy à? Lăng Tịch, có mệt hay không? Vậy thằng nhóc này có làm con bị thương hay không?"
Nghe Lăng lão gia nói vậy nam nhân chân lảo đảo, may mắn có Lăng Duệ đúng lúc đỡ lấy, mới không té ngã.
"Tiểu Duệ, con cũng làm quá một chút rồi, còn không mau đỡ Lăng Tịch lại đây."
"Ông ngoại, không cần phải nói trắng ra như vậy đâu?"
"Này, còn không mau đem Lăng Tịch lại đây? Con đi nhà bếp nhìn xem, canh xong chưa, cho người bưng lên, các con khẳng định đã đói bụng."
Nhìn Lăng Duệ kia không chịu rời đi, Lăng lão gia trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn hắn sau khi rời khỏi, mới nghiêng đầu hướng nam nhân cười cười,
"Lăng Tịch, ta cũng là vì tốt cho các con, không trách ta chứ?"
Sự tình cũng đã xảy ra, lại đi truy cứu trách nhiệm có ích lợi gì. Bất quá bị Lăng lão gia làm loạn như vậy, nam nhân hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Nam nhân mím môi, không có lên tiếng.
"Ta biết, chuyện này ta làm không thật tốt, nhưng ta cũng là xuất phát từ hảo tâm, muốn tu bổ tình cảm cho con cùng Tiểu Duệ. Con là người lòng mềm yếu, lại hay nghĩ nhiều, nếu để con tự suy nghĩ như vậy, nói không chừng qua nhiều năm, các con cũng chưa xác định rõ ràng. Cho nên, ta phải ở phía sau giúp Tiểu Duệ một phen, cũng thay con suy nghĩ chủ ý. Đương nhiên, ta cũng không phải bức con đi làm quyết định gì, con cùng ai ở cùng một chỗ, vẫn là tùy con quyết định."
Đương nhiên, ông nói gì gì đó, cũng bất quá là nói cho Lăng Tịch nghe một chút mà thôi. Dù sao Lăng Duệ đầu trâu quấn quít lấy, ông cũng không tin Lăng Tịch sẽ không thỏa hiệp.
Lăng Tịch không thành con rể, đến cuối cùng lại thành cháu rể ngoại của ông cũng là giống nhau, vẫn là người thân của ông không phải sao? Cho nên, ông rất vừa lòng.
Bất quá, nếu như bị Khả Hinh cùng Gia An biết chuyện này, ông coi như xong việc? Lăng lão gia nghĩ nghĩ, quyết định chuyện này ông không hề nhúng tay, hết thảy, giao cho Lăng Duệ đi xử lý, dù gì, là Lăng Duệ làm ra sự tình này không phải sao?!
"Lăng Tịch, mặc kệ thế nào, ta cũng xem con như người nhà của ta, ta là thật tâm hy vọng con có thể hạnh phúc. Trước kia con quá khổ, bây giờ có thể nhìn thấy có nhiều người yêu thương con, ta rất vui mừng. Ta tin tưởng, nếu hạnh phúc đặt ở trước mặt của con, con nên vươn tay bắt lấy giữ chặt chẽ, đúng không?"
"Con... con sẽ suy nghĩ kỹ lại."
"À, Tiểu Duệ đi ra, chúng ta đi ăn cơm đi."
Thật vất vả ăn xong, nam nhân lại bị Lăng Duệ bắt lấy cổ tay vẻ mặt tươi cười, nhét vào trong xe, nói là muốn cùng nhau đi bệnh viện.
Nhìn Lăng Duệ cười, nam nhân có dự cảm bất ổn, muốn giãy ra, lại bị Lăng Duệ uy hiếp, nói là không cho hắn cầm tay, hắn sẽ không cho đi bệnh viện.
Tới bệnh viện, nam nhân nghĩ đến điện thoại di động, liền hướng hắn đòi:
"Vậy... Di động có thể đưa cho ta không?"
"Để trong nhà, không mang theo, nếu không em theo ta trở về lấy."
Lăng Duệ cười gian trá
"Ta đây lần sau lại đi lấy."
Lăng Duệ đưa tay đan ngón tay hai người lại với nhau chặt chẽ không có một khe hở, mới lôi kéo nam nhân đi đến phòng bệnh Tần Tường.
Nghĩ đến vừa vào cửa, hai người kia nhìn thấy hắn cùng nam nhân tay trong tay thân mật vẻ mặt có thể biến hóa như thế nào, Lăng Duệ cũng rất là đắc ý. Hắn tích tụ nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể xả giận, coi như là đáp lễ.
Phòng bệnh chỉ có Lạc Phi một mình, cũng không có nhìn thấy Tần Tường. Bất quá có thể nhìn thấy Lạc Phi thoáng thay đổi sắc mặt, Lăng Duệ vẫn là rất vừa lòng, dù sao mấy ngày hôm trước, Lạc Phi làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Lăng Tịch đã tới. Tần Tường đi kiểm tra thân thể, hẳn là rất nhanh có thể trở về."
Cho dù đáy lòng nhiều nghi vấn, Lạc Phi vẫn duy trì một bộ dáng bình thản, giọng ôn nhu cùng nam nhân nói.
"Vâng."
Nam nhân cảm thấy thật có lỗi với Lạc Phi. Lạc Phi tốt như vậy, mà mình lại cùng những người khác...., thậm chí cảm thấy bản thân không đáng được Lạc Phi đối tốt như vậy.
"Tịch vẫn ở tại Lăng gia sao? Phi có điện thoại cho Tịch, nhưng mà Tịch tắt điện thoại."
"... hả."
Nam nhân thoáng chần chờ, làm cho Lạc Phi tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, nhưng hắn vẫn tận lực làm cho mình nhìn vẫn như thường, nhưng mà trong lòng của Lạc Phi đã có dao động.
Cho dù nam nhân không trở về, cũng khẳng định sẽ gọi điện thoại cùng hắn nói một tiếng, sẽ không nói gì như vậy. Hắn tìm hỏi viện trưởng số điện thoại Lăng gia, nhưng mà gọi đến không ai đón nghe. Nếu không phải quá muộn, sợ quấy rầy đến người khác nghỉ ngơi, hắn đã phóng đi Lăng gia, hỏi họ nam nhân có ở đó hay không.
Giằng co một đêm, hắn sáng sớm liền chạy đến bệnh viện, nhìn Tần Tường mặt lạnh, lo lắng cùng đợi nam nhân đến.
Thật vất vả đợi nam nhân đến, lại nhìn thấy nam nhân cùng Lăng Duệ tay trong tay, nhìn Lăng Duệ thần sắc khiêu khích lại đắc ý, đáy lòng của hắn có loại dự cảm bất ổn.
Lẽ nào... Lạc Phi nhìn mặt nam nhân với vẻ đau thương. Biết Lạc Phi đau thương, nam nhân tâm đau xót.
"Lạc Phi, Lăng Lăng tối hôm qua là ở lại Lăng gia, cùng ta ngủ chung một chỗ."
Lăng Duệ đem nam nhân kéo đến phía sau hắn, tuyên bố quyền sở hữu,
"Hắn hiện tại là người của ta, ngươi đừng muốn đánh chủ ý lên hắn."
"Đúng vậy sao?"
Câu hỏi đó cũng không phải từ Lạc Phi, mà là người ngồi trên xe lăn được Diệp Vân Tiêu từ cửa đẩy vào, Tần Tường.
Diệp Vân Tiêu rời đi đem cửa phòng đóng lại, để không gian cho mấy người kia trao đổi với nhau.
Thay nam nhân lau mồ hôi xong, Lăng Duệ đau lòng sờ sờ khuôn mặt, lại hôn nhẹ lên hai má. Một lát sau, Lăng Duệ lại đem môi chuyển qua bên môi, in lại vài cái hôn.
Ôm nam nhân nằm trong chốc lát, Lăng Duệ đột nhiên nghĩ đến hắn còn chưa có rửa sạch, liền mau đứng lên, đem nam nhân ôm vào phòng tắm.
Lăng Duệ một bên mở nước, một bên ôn nhu trấn an nam nhân, cam đoan hắn lần sau nhất định sẽ tiết chế một chút, sẽ không làm nam nhân mệt như vậy.
Lăng Duệ cẩn thận nhẹ nhàng rửa sạch cho nam nhân, dùng khăn mặt lau khô, ôm thả lại trên giường.
Đắp chăn cho nam nhân xong, Lăng Duệ trở lại phòng tắm sơ qua mới lau khô người trở về phòng ngủ.
Nam nhân giờ phút này đang ngủ say, đem chăn quấn chặt chẽ, thân mình hơi cong, môi khẽ nhếch, làm cho người ta nhìn rất muốn cắn vài cái.
Lăng Duệ ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm nam nhân đang ngủ, nhìn thật lâu, Lăng Duệ mới xốc chăn chui vào nằm ở bên cạnh nam nhân
Lăng Duệ vừa nằm xuống, nam nhân liền tự giác nhích lại gần, đợi dán sát vào Lăng Duệ mới vừa lòng chậc lưỡi, tiếp tục ngủ.
Yêu tinh kia.
Nếu không phải biết người đã ngủ, Lăng Duệ thế nào cũng phải nghĩ đến nam nhân thật sự cố ý câu dẫn hắn, không muốn sao đem mông dán tại bộ vị hắn chứ? Cũng may nam nhân không có lại lộn xộn, làm cho Lăng Duệ có thể dập tắt lửa nên không có bị ảnh hưởng.
Nhìn chằm chằm nam nhân thật lâu, Lăng Duệ nhớ lại chuyện đã xảy ra vừa rồi, lại từ đầu giường lấy vài cái dụng cụ tình thú nghiên cứu một chút. Trước khi đi vào giấc ngủ, Lăng Duệ thay nam nhân chỉnh lại chăn, mới khoác tay ngụ ở thắt lưng ôm nam nhân vào lòng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lăng Duệ mở mắt, tầm nhìn còn có chút mơ hồ, chỉ mông lung nhìn đến trước mắt có một người, còn người kia là ai, tạm thời không có suy xét.
Lăng Duệ ngáp một cái, nhắm mắt lại giơ tay lên đầu giường sờ soạng một hồi, lại không có đụng đến đồng hồ báo thức, nhưng đụng đến một cái thô thô dài dài, cẩn thận ấn ấn còn có chút co dãn.
Cái gì đây?!
Lăng Duệ đem cái kia đưa đến trước mắt nhìn nhìn, vừa thấy, Lăng Duệ nhất thời tỉnh lại, buồn ngủ hoàn toàn không còn. Lăng Duệ đem cái kia trở về đầu giường, đem lực chú ý tập trung đến trên thân nam nhân còn đang ngủ, chăm chú nhìn dáng vẻ nam nhân khi ngủ. Nam nhân này thật sự là càng nhìn càng đẹp, nhìn thế nào cũng không chán.
Lăng Duệ nhớ lại qua tối hôm qua lại cảm thấy người nằm ở bên cạnh hắn thật sự mê người. Lăng Duệ vốn chỉ là muốn khẽ chạm môi, nhưng mà khi hai cặp môi ở cùng một chỗ, Lăng Duệ càng muốn nhiều hơn.
Đầu lưỡi lại không thể khống chế vói ra, đầu tiên là liếm cánh môi, lại linh hoạt cạy mở miệng nam nhân đi vào trong khoang miệng quấy lấy lưỡi nam nhân.
"Ô..."
Khoang miệng bị xâm nhập, làm cho nam nhân bất mãn nỉ non một tiếng, cũng phất phất tay, muốn đem vật quấy rầy đó đuổi đi. Nhưng mà phất tay vài lần, cái vật quấy rầy đó vẫn như trước không có rời khỏi. Nam nhân bất mãn giật giật thân mình, từ từ mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nam nhân là đôi mắt Lăng Duệ.
Nhìn nam nhân đột nhiên tỉnh lại, Lăng Duệ động tác hơi chút tạm dừng, mắt của hắn hiện lên ý cười, đầu lưỡi cũng lại tiếp tục công việc càn quét khoang miệng nam nhân.
Đợi Lăng Duệ hôn đủ, mới buông nam nhân ra, hô hấp đã hỗn loạn không chịu nổi, Lăng Duệ cười nói
"Lăng Lăng, chào buổi sáng."
Lăng Duệ giọng điệu thân thiết, lộ ra sự ngọt ngào, làm cho nam nhân nhịn không được run rẩy, ánh mắt cũng trốn tránh.
Nếu như nói lúc mở mắt ra một khắc kia hoàn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, nhưng lưỡi Lăng Duệ còn ở trong miệng mình, kí ức về tối hôm qua lại hiện ra trong đầu của nam nhân.
Giờ phút này nam nhân muốn, cũng không phải đi truy cứu trách nhiệm Lăng lão gia, hoặc là đi trách cứ hành vi Lăng Duệ, mà là cảm thấy có chút không biết làm sao.
Nhớ lại những lời Lăng lão gia nói ngày hôm qua. Nam nhân hiện tại cùng ba người kia đều đã xảy ra quan hệ thân mật, đây là cái gì? theo tính cách Tần Tường cùng Lăng Duệ, nam nhân có thể cùng Lạc Phi an ổn sống sót sao? Đáp án, không cần nghĩ nhiều -- không thể.
Nếu để cho nam nhân đồng thời nhận ba người, thì ba người kia, cũng sẽ không đồng ý.
Trong lòng nam nhân đối với Lạc Phi chắc chắn là tình yêu, với Tần Tường cùng Lăng Duệ là yêu thương như con. Nếu Tần Tường làm cho nam nhân có chút chần chờ, thì đối với Lăng Duệ, có thể hoàn toàn khẳng định, cho tới bây giờ nam nhân chưa bao giờ có ý tưởng xem hắn là người yêu.
Nhưng mà... Sự tình phát triển đến hiện tại, rốt cuộc sau này sẽ phát sinh đến đâu cũng không rõ ràng lắm.
Tại sao có thể như vậy đây?! Nam nhân khẽ thở dài một tiếng, lộ vẻ thần sắc bất đắc dĩ.
"Làm sao vậy? Tức giận cái gì chứ?"
Lăng Duệ lấy tay chống đỡ cằm, thân thiết hỏi nam nhân.
"Không có gì."
Nam nhân lắc đầu, muốn đứng dậy rời đi. Nhưng mà liền phát giác, trên người của mình cái gì cũng chưa mặc, nam nhân mau lùi về trong chăn, cũng kéo chăn lên che đầu như đà điểu.
Nhìn nam nhân bối rối, Lăng Duệ cố nín cười, hảo tâm hỏi:
"Lăng lăng, em không buồn sao?"
"Đừng gọi ta Lăng Lăng."
Nam nhân giọng rầu rĩ từ bên trong chăn truyền ra.
"Ha ha."
Lăng Duệ âu yếm vỗ vỗ mông nam nhân, cười nói:
"Không cho gọi Lăng Lăng à? Ta đây gọi Tịch Tịch? Hoặc là tiểu Lăng Lăng? Không thích à? Vậy người yêu Tiểu Duệ đi."
Biết nam nhân da mặt mỏng, dễ xấu hổ, Lăng Duệ cũng không dám lại ghẹo nhiều, đứng dậy mặc quần áo tử tế, mới tiếp tục mở miệng,
"Lăng Lăng, ta đi rửa mặt, em mau đứng lên đi. Lúc này, chúng ta còn không có đi xuống, ông ngoại nói không chừng đã đi đến cửa xem chúng ta ra sao rồi."
Nghĩ bây giờ mang theo nam nhân đi xuống lầu gặp ông ngoại tựa như mang theo vợ mới cưới đi chào người lớn, Lăng Duệ cười trộm đi đến phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
Mặc quần áo tử tế, nam nhân xuống giường, đi đến phía cửa sổ vén bức màn lên nhìn bên ngoài trời, thầm kêu một tiếng không xong, liền mau đi nhanh ra cửa.
"Em đi đâu vậy?"
Không đợi nam nhân đi tới cửa, đã bị Lăng Duệ ôm giữ lại.
Nam nhân này làm sao vậy? Vừa rồi một bộ tâm sự nặng nề, hiện tại lại gấp rút ra bên ngoài, chẳng lẽ là giận hắn tối hôm qua làm quá mức, nên không muốn nhìn đến hắn? Nghĩ như vậy, Lăng Duệ nhu hòa nói:
"Em đừng vội chạy nha, ta cũng sẽ không bắt em thế nào. Ta biết, ngày hôm qua mình nóng vội. Nhưng cũng chỉ là muốn mau chóng xác định quan hệ, không nghĩ được nhiều. Hiện tại hai ta đã như vậy, em là người của ta, ta sẽ không xằng bậy, em yên tâm, không cần trốn tránh."
Nghe xong Lăng Duệ nói, nam nhân bên tai đỏ lên, sao Lăng Duệ lại làm cam đoan vậy? Bất quá hiện tại, không muốn cùng Lăng Duệ dây dưa, phải sớm đi bệnh viện, đồng thời cũng tránh Lăng Duệ, cho mình một chút thời gian, ngẫm lại về sau nên làm cái gì bây giờ.
"Buông tay, ta phải đi bệnh viện."
"Bệnh viện? Đi bệnh viện làm gì? Ta làm quá mức, nên em bị thương sao? Đến, ta xem xem, nếu tổn thương, ta bôi thuốc cho em, hình như ông ngoại có chuẩn bị thuốc mỡ."
Vừa nghe đi bệnh viện, Lăng Duệ phản ứng đầu tiên chính là sợ hắn tối hôm qua đem nam nhân làm bị thương, muốn đem quần nam nhân cỡi ra xem phía sau, lại nhìn thấy nam nhân trốn tránh, Lăng Duệ chậm rãi hiểu ra, nam nhân này, rõ ràng là nhớ Tần Tường trong bệnh viện mà!
Này chết tiệt nam nhân, vừa mới rời giường của hắn, đã nghĩ tới Tần Tường bên kia. Lăng Duệ tức giận trừng mắt nhìn nam nhân một cái, hận không thể chặn ngang ôm lấy, ném đi lên giường tiếp tục ân ái.
Bất quá Lăng Duệ nghĩ nghĩ, vẫn nên nhịn, cũng có chút cứng nhắc nói:
"Đi rửa mặt, ăn xong chút gì chúng ta sẽ đi bệnh viện, dù sao đã lúc này, muộn hơn đi cũng giống nhau."
Lăng Duệ cầm lấy tay nam nhân đưa vào trong phòng tắm, giúp nam nhân vệ sinh cá nhân xong, lại mang theo hắn đi xuống lầu.
Hắn nghĩ tới, không biết Lạc Phi có ở bệnh viện không, nếu có hắn sẽ trước mặt hai người bọn họ tuyên cáo nam nhân này đã là người của hắn.
"Tiểu Duệ, con giờ mới dậy à? Lăng Tịch, có mệt hay không? Vậy thằng nhóc này có làm con bị thương hay không?"
Nghe Lăng lão gia nói vậy nam nhân chân lảo đảo, may mắn có Lăng Duệ đúng lúc đỡ lấy, mới không té ngã.
"Tiểu Duệ, con cũng làm quá một chút rồi, còn không mau đỡ Lăng Tịch lại đây."
"Ông ngoại, không cần phải nói trắng ra như vậy đâu?"
"Này, còn không mau đem Lăng Tịch lại đây? Con đi nhà bếp nhìn xem, canh xong chưa, cho người bưng lên, các con khẳng định đã đói bụng."
Nhìn Lăng Duệ kia không chịu rời đi, Lăng lão gia trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn hắn sau khi rời khỏi, mới nghiêng đầu hướng nam nhân cười cười,
"Lăng Tịch, ta cũng là vì tốt cho các con, không trách ta chứ?"
Sự tình cũng đã xảy ra, lại đi truy cứu trách nhiệm có ích lợi gì. Bất quá bị Lăng lão gia làm loạn như vậy, nam nhân hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Nam nhân mím môi, không có lên tiếng.
"Ta biết, chuyện này ta làm không thật tốt, nhưng ta cũng là xuất phát từ hảo tâm, muốn tu bổ tình cảm cho con cùng Tiểu Duệ. Con là người lòng mềm yếu, lại hay nghĩ nhiều, nếu để con tự suy nghĩ như vậy, nói không chừng qua nhiều năm, các con cũng chưa xác định rõ ràng. Cho nên, ta phải ở phía sau giúp Tiểu Duệ một phen, cũng thay con suy nghĩ chủ ý. Đương nhiên, ta cũng không phải bức con đi làm quyết định gì, con cùng ai ở cùng một chỗ, vẫn là tùy con quyết định."
Đương nhiên, ông nói gì gì đó, cũng bất quá là nói cho Lăng Tịch nghe một chút mà thôi. Dù sao Lăng Duệ đầu trâu quấn quít lấy, ông cũng không tin Lăng Tịch sẽ không thỏa hiệp.
Lăng Tịch không thành con rể, đến cuối cùng lại thành cháu rể ngoại của ông cũng là giống nhau, vẫn là người thân của ông không phải sao? Cho nên, ông rất vừa lòng.
Bất quá, nếu như bị Khả Hinh cùng Gia An biết chuyện này, ông coi như xong việc? Lăng lão gia nghĩ nghĩ, quyết định chuyện này ông không hề nhúng tay, hết thảy, giao cho Lăng Duệ đi xử lý, dù gì, là Lăng Duệ làm ra sự tình này không phải sao?!
"Lăng Tịch, mặc kệ thế nào, ta cũng xem con như người nhà của ta, ta là thật tâm hy vọng con có thể hạnh phúc. Trước kia con quá khổ, bây giờ có thể nhìn thấy có nhiều người yêu thương con, ta rất vui mừng. Ta tin tưởng, nếu hạnh phúc đặt ở trước mặt của con, con nên vươn tay bắt lấy giữ chặt chẽ, đúng không?"
"Con... con sẽ suy nghĩ kỹ lại."
"À, Tiểu Duệ đi ra, chúng ta đi ăn cơm đi."
Thật vất vả ăn xong, nam nhân lại bị Lăng Duệ bắt lấy cổ tay vẻ mặt tươi cười, nhét vào trong xe, nói là muốn cùng nhau đi bệnh viện.
Nhìn Lăng Duệ cười, nam nhân có dự cảm bất ổn, muốn giãy ra, lại bị Lăng Duệ uy hiếp, nói là không cho hắn cầm tay, hắn sẽ không cho đi bệnh viện.
Tới bệnh viện, nam nhân nghĩ đến điện thoại di động, liền hướng hắn đòi:
"Vậy... Di động có thể đưa cho ta không?"
"Để trong nhà, không mang theo, nếu không em theo ta trở về lấy."
Lăng Duệ cười gian trá
"Ta đây lần sau lại đi lấy."
Lăng Duệ đưa tay đan ngón tay hai người lại với nhau chặt chẽ không có một khe hở, mới lôi kéo nam nhân đi đến phòng bệnh Tần Tường.
Nghĩ đến vừa vào cửa, hai người kia nhìn thấy hắn cùng nam nhân tay trong tay thân mật vẻ mặt có thể biến hóa như thế nào, Lăng Duệ cũng rất là đắc ý. Hắn tích tụ nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể xả giận, coi như là đáp lễ.
Phòng bệnh chỉ có Lạc Phi một mình, cũng không có nhìn thấy Tần Tường. Bất quá có thể nhìn thấy Lạc Phi thoáng thay đổi sắc mặt, Lăng Duệ vẫn là rất vừa lòng, dù sao mấy ngày hôm trước, Lạc Phi làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Lăng Tịch đã tới. Tần Tường đi kiểm tra thân thể, hẳn là rất nhanh có thể trở về."
Cho dù đáy lòng nhiều nghi vấn, Lạc Phi vẫn duy trì một bộ dáng bình thản, giọng ôn nhu cùng nam nhân nói.
"Vâng."
Nam nhân cảm thấy thật có lỗi với Lạc Phi. Lạc Phi tốt như vậy, mà mình lại cùng những người khác...., thậm chí cảm thấy bản thân không đáng được Lạc Phi đối tốt như vậy.
"Tịch vẫn ở tại Lăng gia sao? Phi có điện thoại cho Tịch, nhưng mà Tịch tắt điện thoại."
"... hả."
Nam nhân thoáng chần chờ, làm cho Lạc Phi tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, nhưng hắn vẫn tận lực làm cho mình nhìn vẫn như thường, nhưng mà trong lòng của Lạc Phi đã có dao động.
Cho dù nam nhân không trở về, cũng khẳng định sẽ gọi điện thoại cùng hắn nói một tiếng, sẽ không nói gì như vậy. Hắn tìm hỏi viện trưởng số điện thoại Lăng gia, nhưng mà gọi đến không ai đón nghe. Nếu không phải quá muộn, sợ quấy rầy đến người khác nghỉ ngơi, hắn đã phóng đi Lăng gia, hỏi họ nam nhân có ở đó hay không.
Giằng co một đêm, hắn sáng sớm liền chạy đến bệnh viện, nhìn Tần Tường mặt lạnh, lo lắng cùng đợi nam nhân đến.
Thật vất vả đợi nam nhân đến, lại nhìn thấy nam nhân cùng Lăng Duệ tay trong tay, nhìn Lăng Duệ thần sắc khiêu khích lại đắc ý, đáy lòng của hắn có loại dự cảm bất ổn.
Lẽ nào... Lạc Phi nhìn mặt nam nhân với vẻ đau thương. Biết Lạc Phi đau thương, nam nhân tâm đau xót.
"Lạc Phi, Lăng Lăng tối hôm qua là ở lại Lăng gia, cùng ta ngủ chung một chỗ."
Lăng Duệ đem nam nhân kéo đến phía sau hắn, tuyên bố quyền sở hữu,
"Hắn hiện tại là người của ta, ngươi đừng muốn đánh chủ ý lên hắn."
"Đúng vậy sao?"
Câu hỏi đó cũng không phải từ Lạc Phi, mà là người ngồi trên xe lăn được Diệp Vân Tiêu từ cửa đẩy vào, Tần Tường.
Diệp Vân Tiêu rời đi đem cửa phòng đóng lại, để không gian cho mấy người kia trao đổi với nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook