Từ phòng Lăng Duệ đi ra, Lăng lão gia trực tiếp đi thư phòng, ngồi ở ghế da, cẩn thận suy nghĩ điều Lăng Duệ mới vừa nói.

Ông không nghĩ tới Lăng Duệ sớm đã đặt chủ ý lên Lăng Tịch, cho nên mới bỏ Phương Tuyết Nhi qua một bên.

Nhóc con, lại dám lừa ông.

Nếu như Lăng Duệ coi trọng một cô gái nào đó, ông cái gì cũng sẽ không nói, mà là trực tiếp mang theo sính lễ đi cầu hôn. Nhưng mà hiện tại.... ông thấy phiền quá.

Ông còn nghĩ qua vài năm nữa sẽ có chắt bồng bế, kết quả Lăng Duệ nói như vậy, trực tiếp đánh nát mộng đẹp của ông.

Dù sao Lăng gia còn có một cháu gái không phải sao? Dù gì cũng là cháu gái đi. Ông nếu muốn ôm đích tôn, cùng lắm tìm người mang thai hộ cho Lăng Duệ hay nhận nuôi một đứa cũng được.

Thế nhưng Lăng Duệ muốn ai không muốn, cố tình muốn chính là Lăng Tịch.

Cũng không phải ông ngại Lăng Tịch không tốt, nhưng hiện tại Lăng Tịch đã có người bên cạnh, Lăng Duệ cũng không chịu buông tay, làm cho ông thật sự là đau đầu vô cùng.

Ai da...

Việc này quả thật là khó lo liệu.

Lăng lão gia thức cả đêm hồi tưởng những chuyện xảy ra mấy năm nay trong Lăng gia, cả chuyện của Lăng Tịch cùng Tần Tường. Ông thấy mình quả thật có nhiều sai lầm trong cách xử lý sự tình. Ông bây giờ chỉ cần bọn con cháu sống vui vẻ đã mãn nguyện.

Lại nghĩ về Lăng Duệ từ nhỏ dính lấy Lăng Tịch, Lăng lão gia bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, ông cũng già rồi, chuyện người trẻ tuổi, ông không xen vào nữa. Coi như Lăng Duệ từ nhỏ liền nhắm vào Lăng Tịch, tình cảm của hắn, chính hắn đeo đuổi, ông già này vẫn là đừng động vào tốt hơn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng lão gia hít một hơi, rời thư phòng đi xuống lầu.

Bước vào đại sảnh, liền nhìn thấy Lăng Duệ ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không biết đang làm cái gì.

"Khụ..."

"Ông ngoại, chào buổi sáng!"

Không đợi ông đi tới cửa, Lăng Duệ liền đứng lên tiếp đón.

Lăng lão gia phát hiện, vừa rồi Lăng Duệ là ăn hoành thánh.

Cả bát hoành thánh đều bị hắn phá nát, nhìn... chút khó coi.

Gặp Lăng lão gia nhíu mày, Lăng Duệ nghĩ đến ông hay là đang vì chuyện ngày hôm qua mà còn giận, liền ngượng ngùng cười cười, tiếp tục cùng ông chào hỏi,

"Ông ngoại, chào buổi sáng! Hôm nay có hoành thánh, ông có muốn ăn hay không! Con nói nhà bếp mang cho ông một bát lại đây."

Ngày hôm qua cùng ông ngoại nói ra tâm sự, ông vừa đi, hắn cũng yên tĩnh trở lại, ngồi ở bên giường suy nghĩ thật lâu.

Việc nam nhân cùng Lạc Phi, hắn liền tạm thời buông vài ngày, khi được ông ngoại đồng ý, lại đi tìm bọn họ tính sổ.

Làm việc tốt thường gian nan, xem ra, hắn còn phải tìm chút thời giờ, chậm rãi thực hiện.

Nghe được Lăng Duệ nói nhà bếp cho ông một chén hoành thánh Lăng lão gia biến sắc, vội vàng đi ra ngoài.

Khi ăn cơm chiều Lăng lão gia cũng chưa nói với hắn một câu, mà ngay cả hắn gắp đồ ăn, cũng bị từ chối. Cả ngày hắn cũng chưa cùng ông nói được một câu, hắn xem tình hình hẳn là ông còn đang rất giận.

Rồi người hầu đến gọi hắn đến thư phòng. Hắn nghĩ ông không đến mức đưa hắn nhốt lại trong thư phòng, hoặc là đánh thuốc mê đưa hắn đi nơi khác giam cầm lại chứ? Lăng Duệ lắc lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái đó đẩy đi ra ngoài, rồi bước nhanh lên lầu.

"Ông ngoại, người tìm con?"

"Ừ. Vào đi."

"Ông ngoại, người tìm con có chuyện gì sao?"

"Hừ! Lẽ nào ta không thể tìm con?"

Đây là cái gì cùng cái gì? Bắt bẻ hắn? Lăng Duệ trộm xem thường, nhưng ở mặt ngoài, vẫn là biểu hiện vẻ mặt cung kính,

"Làm sao có thể, chỉ cần ông tìm con, vô luận là có việc hay là không có việc gì, con đều sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới."

"À "

Nghe giọng ông rất hưởng thụ, Lăng Duệ một bên chờ ông tiếp tục mở miệng, chính là đợi thật lâu sau, ông cũng không có mở miệng. Nhất thời, Lăng Duệ nóng nảy, thiếu kiên nhẫn hỏi

"Ông ngoại, ông đem con gọi đến, đến tột cùng là có chuyện gì?"

Xem đi, thiếu kiên nhẫn quá! Bất quá mới đợi một chút thời gian, liền thiếu kiên nhẫn, thật vô dụng.

Bất quá nghĩ đến mục đích đem Lăng Duệ gọi tới, Lăng lão gia vẫn thận trọng mở miệng,

"Tiểu Duệ, biết ta cố ý đem con kêu lên, là muốn cùng con nói cái gì không?"

"Không biết."

"À. Ông tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, ta cảm thấy được, con đã lớn, có chủ kiến của mình, lão già ta đây vẫn là thanh nhàn một chút, không cần ở trong đó tranh cãi."

Vốn đang muốn vòng vo để trêu ghẹo Lăng Duệ, nhưng nhìn đến Lăng Duệ nóng vội lại không dám hỏi, ông vẫn là quyết định không đùa Lăng Duệ, nói thẳng ý nghĩ của mình.

"Thật sự? Ông là nói... Đồng ý con cùng Lăng Tịch? Ông không phản đối? Ông không phải là trêu cợt con chứ?"

"Sao? Ta đồng ý còn không vui? Con đã cho rằng ta trêu con, vậy ta thu hồi lời nói mới rồi, con ngoan ngoãn ở nhà, ngày mai ta tìm người đến mai mối."

"Đừng! Con tin, con tin là được rồi! Vậy mai mối gì gì đó, không cần thiết, con không cần. Nếu ông ngoại cần, đừng ngại tìm cho mình một mối, tình yêu xế bóng, con không ngại có thêm bà ngoại đâu."

"Nhóc con, chớ nói bừa. Nhưng thật ra con, lại không có biện pháp để Lăng Tịch chấp nhận con. Ta xem, Lạc Phi đáng tin hơn, Lăng Tịch chọn hắn là không chọn sai, quả thực là sáng suốt."

"Ông à! Con mới là cháu của ông phải không? Ông lại nói giúp người ngoài, sao nói con như vậy hả?"

Bị Lăng lão gia nói trúng chỗ đau Lăng Duệ cũng không còn lễ phép, bật người phản kích,

"Đó là hắn mắt mù, bị Lạc Phi che hai mắt, nhìn không thấy cái tốt của con mà thôi. Ông hãy chờ xem, xem con làm như thế nào đưa hắn thu vào tay."

"Đúng vậy sao? Nói chắc chắc à? Ta đây sẽ chờ, chờ con đem Lăng Tịch mang về."

Chậc chậc, nhóc con, thật đúng là không hiểu lễ phép. Vốn đang muốn hỗ trợ, nhưng hiện tại... Quên đi, ông nên ở một bên xem náo nhiệt đi. Không va chạm vấp ngã, là không có biện pháp lớn khôn.

"Mang thì mang, ông chờ xem đi!"

"Vậy không bằng một tuần làm hạn định, nếu con còn không có đem Lăng Tịch thu phục, đến lúc đó con ngoan ngoãn đi xem mặt cho ta, thế nào? Không phải mới vừa nói lớn tiếng như vậy sao? Không phải một chút năng lực cũng không có đi?"

"Ai thua?! Cứ vậy đi, không quá một tuần, con khẳng định sẽ đem Lăng Tịch về cho ông xem."

Bộ dáng như thế làm sao đem Lăng Tịch từ trên tay Lạc Phi cướp về đây? Lạc Phi đã khó, Tần Tường càng đừng nói nữa.

Không được, vì hạnh phúc của Lăng Duệ, ông vẫn phải động não, làm như thế nào đem Lăng Tịch đẩy lên giường Lăng Duệ. Tuy rằng làm như vậy không tốt lắm, nhưng ai kêu Lăng Duệ là cháu ngoại bảo bối của ông, ông nhất định phải giúp, Lăng lão gia vuốt cằm, lâm vào trầm tư.

Sáng ngày hôm sau, Lăng Duệ mang theo một túi to thức ăn đi bệnh viện, nghe nói là Lăng lão gia dặn dò người hầu đặc biệt chuẩn bị, đương nhiên, cũng không phải cho một người ăn, mà là bốn người ăn.

Nghĩ đến ông ngoại lại chuẩn bị bữa sáng cho Lạc Phi, Lăng Duệ sắc mặt liền thay đổi. Bất quá nghĩ đến một tuần thời hạn, Lăng Duệ dù bất mãn, cũng phải ngoan ngoãn tiến đến bệnh viện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương