Cấm Đoạn Chi Luyến
-
Chương 17
Mệt chết đi. Lăng Tịch mỏi mệt mở to mắt, lưng hơi đau, có chút chua xót. Lát sau, nghe tiếng bước chân ngoài phòng truyền đến, cửa phòng mở, Bạch Tiểu Hàn kêu lên
"Ba, người khỏe chưa?"
Bạch Tiểu Hàn buông cặp, từ trong túi lấy ra một cái kẹo đưa tới trước mặt nam nhân,
"Ăn kẹo, ăn sẽ không đau."
"Ba không có việc gì."
Nam nhân hướng Bạch Tiểu Hàn miễn cưỡng cười cười, sau đó tiếp nhận kẹo trong tay hắn, mở ra cho vào trong miệng. Có chút mệt mỏi, rồi lại lộ ra sự ngọt ngào. Lông mi nam nhân run rẩy vài cái, bên trên có vài giọt nước trong suốt.
"Ba, ăn ngon không?"
Bạch Tiểu Hàn cười ngồi vào mép giường nhìn nam nhân, ân cần hỏi nam nhân.
"Vâng, ăn ngon."
Nam nhân giơ tay lên sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, chúng ta dọn nhà được không?"
"Vì cái gì? Ở nơi này không tốt sao?"
"Chúng ta không thể luôn quấy rầy Trọng thúc."
Bất quá hai ba ngày ngắn ngủi, lại làm Tiểu Hàn luyến tiếc rời đi nơi này... Nam nhân không khỏi có chút cảm thán.
"Á... biết rồi, nghe lời ba"
Chỉ cần là nam nhân nói liền đúng. Ba chắc là không biết lừa hắn, đây là sự tín nhiệm tuyệt đối của Bạch Tiểu Hàn.
"Ừ, ba hôm nay không thoải mái, Tiểu Hàn giúp ba lấy hành lý được chứ?"
Nam nhân hiện tại phỏng chừng bước đi có chút khó khăn, hành lý nặng, thật sự là không có cách.
"Vâng được, Tiểu Hàn thay ba lấy hành lý."
Bạch Tiểu Hàn vội không ngừng gật đầu.
"Tiểu Hàn ngoan."
Nam nhân miễn cưỡng bước xuống giường, cũng thử đi vài bước. Mỗi một bước gây cho chỗ bị xé rách thật đau đớn, nhưng sợ Bạch Tiểu Hàn nhận thấy được sự khác thường, nên vẫn duy trì bộ mặt bình tĩnh, cũng cho Bạch Tiểu Hàn vài cái mỉm cười.
"Lăng Tịch, phòng ở ta đã nói xong."
Trọng Thần đi tới dìu nam nhân, sợ có cái gì sơ xuất,
"Bên kia lúc cũng có thể dọn qua."
"Tiểu Hàn đã trở lại, dọn ngay đi."
Nam nhân đẩy Trọng Thần đang nâng tay mình ra, mạnh mẽ đi ra cửa.
"Vâng, chờ một lát, ta đi gọi chiếc xe."
Sợ nam nhân quá cực khổ, Trọng Thần tiến lên giữ chặt nam nhân, đem đặt lên ghế, sau đó đi ra ngoài kêu một chiếc xe taxi. Đem hành lý cố gắng nhét vào thùng sau, lại đi chỗ ngồi phía trước để 2 cái túi, hắn mới mang theo nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn ngồi trên băng ghế phía sau, đi đến chỗ bên kia...
Đem bọn họ an bày tốt, Trọng Thần lại dặn dò thân thích cẩn thận thật lâu, mới cùng nam nhân nói từ biệt, rời nơi này.
Giống Trọng Thần nói, nơi này phòng ở cũng so với phòng trước thì tốt hơn, thậm chí còn có vài món đồ gia dụng cũ. Còn tiền thuê nhà, cũng bị Trọng Thần hạ thấp nhất. Nam nhân rất vừa lòng.
"Tiểu Hàn, ba ngủ một lát, tự chơi một lát được chứ?"
Vẫn cố chống đỡ đến hiện tại, thật sự là quá mệt mỏi, vội vàng cần nghỉ ngơi.
"Tiểu Hàn cùng ba ngủ."
Nói xong, Bạch Tiểu Hàn đến nằm bên cạnh nam nhân. Từ phía sau ôm lấy thắt lưng nam nhân. Bình thường không thấy gì, nhưng giờ nam nhân nhịn không được rùng mình một cái, cố nén muốn bỏ tay Bạch Tiểu Hàn khoác bên hông, cố nhẹ nhàng lấy tay Bạch Tiểu Hàn ra cũng an ủi vài tiếng Tiểu Hàn mới lại khép mắt lại ngủ. Lần này Bạch Tiểu Hàn rất an phận, cũng không có làm hành động thân mật gì.
"Ba, người khỏe chưa?"
Bạch Tiểu Hàn buông cặp, từ trong túi lấy ra một cái kẹo đưa tới trước mặt nam nhân,
"Ăn kẹo, ăn sẽ không đau."
"Ba không có việc gì."
Nam nhân hướng Bạch Tiểu Hàn miễn cưỡng cười cười, sau đó tiếp nhận kẹo trong tay hắn, mở ra cho vào trong miệng. Có chút mệt mỏi, rồi lại lộ ra sự ngọt ngào. Lông mi nam nhân run rẩy vài cái, bên trên có vài giọt nước trong suốt.
"Ba, ăn ngon không?"
Bạch Tiểu Hàn cười ngồi vào mép giường nhìn nam nhân, ân cần hỏi nam nhân.
"Vâng, ăn ngon."
Nam nhân giơ tay lên sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, chúng ta dọn nhà được không?"
"Vì cái gì? Ở nơi này không tốt sao?"
"Chúng ta không thể luôn quấy rầy Trọng thúc."
Bất quá hai ba ngày ngắn ngủi, lại làm Tiểu Hàn luyến tiếc rời đi nơi này... Nam nhân không khỏi có chút cảm thán.
"Á... biết rồi, nghe lời ba"
Chỉ cần là nam nhân nói liền đúng. Ba chắc là không biết lừa hắn, đây là sự tín nhiệm tuyệt đối của Bạch Tiểu Hàn.
"Ừ, ba hôm nay không thoải mái, Tiểu Hàn giúp ba lấy hành lý được chứ?"
Nam nhân hiện tại phỏng chừng bước đi có chút khó khăn, hành lý nặng, thật sự là không có cách.
"Vâng được, Tiểu Hàn thay ba lấy hành lý."
Bạch Tiểu Hàn vội không ngừng gật đầu.
"Tiểu Hàn ngoan."
Nam nhân miễn cưỡng bước xuống giường, cũng thử đi vài bước. Mỗi một bước gây cho chỗ bị xé rách thật đau đớn, nhưng sợ Bạch Tiểu Hàn nhận thấy được sự khác thường, nên vẫn duy trì bộ mặt bình tĩnh, cũng cho Bạch Tiểu Hàn vài cái mỉm cười.
"Lăng Tịch, phòng ở ta đã nói xong."
Trọng Thần đi tới dìu nam nhân, sợ có cái gì sơ xuất,
"Bên kia lúc cũng có thể dọn qua."
"Tiểu Hàn đã trở lại, dọn ngay đi."
Nam nhân đẩy Trọng Thần đang nâng tay mình ra, mạnh mẽ đi ra cửa.
"Vâng, chờ một lát, ta đi gọi chiếc xe."
Sợ nam nhân quá cực khổ, Trọng Thần tiến lên giữ chặt nam nhân, đem đặt lên ghế, sau đó đi ra ngoài kêu một chiếc xe taxi. Đem hành lý cố gắng nhét vào thùng sau, lại đi chỗ ngồi phía trước để 2 cái túi, hắn mới mang theo nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn ngồi trên băng ghế phía sau, đi đến chỗ bên kia...
Đem bọn họ an bày tốt, Trọng Thần lại dặn dò thân thích cẩn thận thật lâu, mới cùng nam nhân nói từ biệt, rời nơi này.
Giống Trọng Thần nói, nơi này phòng ở cũng so với phòng trước thì tốt hơn, thậm chí còn có vài món đồ gia dụng cũ. Còn tiền thuê nhà, cũng bị Trọng Thần hạ thấp nhất. Nam nhân rất vừa lòng.
"Tiểu Hàn, ba ngủ một lát, tự chơi một lát được chứ?"
Vẫn cố chống đỡ đến hiện tại, thật sự là quá mệt mỏi, vội vàng cần nghỉ ngơi.
"Tiểu Hàn cùng ba ngủ."
Nói xong, Bạch Tiểu Hàn đến nằm bên cạnh nam nhân. Từ phía sau ôm lấy thắt lưng nam nhân. Bình thường không thấy gì, nhưng giờ nam nhân nhịn không được rùng mình một cái, cố nén muốn bỏ tay Bạch Tiểu Hàn khoác bên hông, cố nhẹ nhàng lấy tay Bạch Tiểu Hàn ra cũng an ủi vài tiếng Tiểu Hàn mới lại khép mắt lại ngủ. Lần này Bạch Tiểu Hàn rất an phận, cũng không có làm hành động thân mật gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook