Cấm Đình
-
Chương 45: Minh đăng
Thái Bình biết nàng muốn nói gì, cho dù không nỡ, đó cũng là con đường Uyển Nhi phải đi. Hôm nay tách ra, mới có ngày sau bên nhau không rời.
Hốc mắt Uyển Nhi hơi nóng, không nghĩ tới Thái Bình đã sớm biết nàng sẽ phải rời đi.
Nắm thật chặt tay Thái Bình, Uyển Nhi cúi đầu xuống, muốn nói gì đó, lại sợ vừa mở miệng thanh âm liền nghẹn ngào, làm cho Thái Bình càng thêm khổ sở.
"Chỉ cần nàng muốn, chúng ta rồi sẽ có một ngày, giống như ba hôm nay vậy." Thái Bình ôm lấy khuôn mặt Uyển Nhi, cười ôn nhu như trước, "Trong cung nhân tâm quỷ quyệt, có mấy lời không thể không nói, có một số việc không thể không làm, ta chỉ cầu nàng tin ta."
Nàng dùng chính là "cầu", mà không phải "muốn", đủ thấy Thái Bình kỳ thật đang lo âu.
Uyển Nhi khàn giọng đáp: "Điện hạ cũng sẽ tin ta sao?"
Thái Bình kiên định gật đầu, "Sẽ."
Uyển Nhi ôm lấy hai má Thái Bình, từng câu từng chữ mà đáp: "Ta cũng sẽ." Cho dù đã cực lực nhịn xuống, nước mắt vẫn dâng lên.
Thái Bình cười khẽ, dang tay đem Uyển Nhi ôm thật chặt, lẳng lặng mà hấp thu thanh hương nhàn nhạt trên người nàng.
Không hưởng qua ôn nhu, liền sẽ không luyến tiếc.
Không nếm qua lưu luyến ôn tồn, liền sẽ không nhớ nhung.
Đã hưởng qua, cũng đã nếm được, cho nên lúc tách ra như song đao đâm tới, làm cho Thái Bình khổ sở, Uyển Nhi chua xót.
Đời trước Thái Bình đã khóc quá nhiều, nàng không nghĩ ở trước mặt Uyển Nhi lại khóc giống như hài tử, cho nên nàng nhịn xuống nước mắt, hơi hơi tách ra, cúi đầu nhìn xuống vòng tay trên cổ tay Uyển Nhi, "Vòng tay này ở ngoài cung thì quý giá, ở trong cung cũng chỉ là vật tầm thường. Ta ở trong cung đã từng thấy cung nhân đeo, cho nên dùng nó làm tín vật, cho dù có người sinh nghi, cũng không đến mức suy xét quá nhiều." Thái Bình giương mắt, đáy mắt thâm tình trước sau như một làm người khác say mê, "Sau này nếu có chuyện khó xử, nàng để Hồng Nhụy mang vòng tay này đến gặp ta, ta chắc chắn sẽ âm thầm giúp nàng."
Uyển Nhi nghe ra Thái Bình bóng gió, nghẹn hỏi: "Mấy năm?"
"Bốn năm." Thái Bình tính tính thời gian còn lại, nàng cần thiết cùng Uyển Nhi bảo trì khoảng cách.
Uyển Nhi biết Thái Bình tính tới ngày nào, bốn năm sau bệ hạ băng hà, là một năm mấu chốt nhất trong đại nghiệp của Võ Hậu. Bốn năm này, Thái Tử mưu phản, Thái Bình xuất giá, Đông Cung tân lập, Lý Hiển cùng Vi thị đại hôn, mỗi một chuyện đều là đại sự của Đại Đường. Mà bốn năm này cũng là thời gian Uyển Nhi ẩn nấp bên người Võ Hậu, như hồ điệp đang dệt kén, chờ đợi một ngày phá kén sáng lạn.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, bên ngoài xe ngựa vang lên thanh âm của Xuân Hạ, "Điện hạ, đến Đan Phượng Môn rồi."
"Đã biết." Thái Bình lên tiếng, ôm lấy gáy Uyển Nhi, hung hăng mà hôn nàng một cái.
Uyển Nhi còn không kịp đáp lại, Thái Bình đã buông nàng ra, lập tức xuống xe ngựa.
Bên ngoài hoàng hôn đã buông, tuyết bay rào rạt.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy bung dù, chắn tuyết cho hai vị chủ tử.
"Cầm đèn." Thái Bình nhàn nhạt mở miệng, giương mắt nhìn về phía cửa cung, liền nhìn thấy Bùi thị cầm đèn lồng chờ ở đó đã lâu.
Bùi thị cung kính nhất bái với Thái Bình, giương giọng: "Thiên Hậu có lệnh, triệu Thượng Quan tài tử đến hầu hạ."
"Lần này đi nhớ phải thu liễm cái tính tình bướng bỉnh đó lại." Thái Bình ra vẻ giáo huấn, vừa dứt lời, Xuân Hạ đã cầm đèn đến gần. Thái Bình tiếp nhận cây đèn từ trong tay Xuân Hạ, lời nói lại là nói cho Uyển Nhi nghe, "Đi đi, bổn cung muốn đứng ở chỗ này một lát."
Uyển Nhi cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng." Mặc dù luyến tiếc, nàng cũng cần phải đi theo Bùi thị.
Xuân Hạ sợ Hồng Nhụy quên, vội đem cành liễu đưa cho Hồng Nhụy, "Cành liễu!"
Hồng Nhụy tiếp nhận cành liễu, bung dù che tuyết, đi theo Uyển Nhi đến chỗ Bùi thị, lập tức xuyên qua Đan Phượng Môn, đi thật sâu vào Đại Minh Cung.
Tuyết rơi gió thổi, tường cung cao ngất, các nàng cuối cùng cũng về lại lồng giam.
Bùi thị cầm đèn dẫn đường, Uyển Nhi chậm rãi đi theo, lặng yên quay đầu, chỉ thấy Thái Bình vẫn cầm đèn đứng ở ngoài Đan Phượng Môn như cũ —— Phía sau nàng ấy là đèn đuốc thành Trường An mới thắp lên, là nền trời âm trầm phong tuyết tán loạn, nàng ấy mặc một thân viên khâm bào đỏ thẫm, cầm đèn đứng ở nơi đó, nhìn theo nàng càng lúc càng xa.
Thái Bình sẽ chờ nàng, cũng hy vọng Uyển Nhi sẽ chờ nàng ấy.
Đừng lại giống như đời trước, Uyển Nhi không chờ nàng ấy, chỉ chừa cho nàng ấy một kết cục âm dương cách biệt.
Điện hạ ngốc......
Ánh đèn trong tầm mắt Uyển đã mơ hồ, nàng kéo lại áo choàng trên người, không dám nhìn tiếp Thái Bình cầm đèn đứng giữa phong tuyết, nàng rưng rưng nhìn về cung giai phía trước.
Đó là cung giai đi lên Hàm Nguyên Điện, không lâu sau này, Võ Hậu sẽ từ nơi này bước lên Hàm Nguyên Điện, ngồi lên long ỷ quân lâm thiên hạ, càng lâu sau đó, Thái Bình cũng nên từ nơi này đi lên Hàm Nguyên Điện, trở thành hồng nhan Thiên Tử giống như Võ Hoàng.
"Ta sẽ chờ nàng."
Trong tim Uyển Nhi âm thầm niệm những lời này, khóe miệng hơi hơi giương lên, nước mắt lặng yên dọc theo gương mặt chảy xuống.
Lần này, không gặp không về, ai cũng không được phép đi trước.
Thân ảnh Uyển Nhi cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt, bị phong tuyết hoàn toàn che lấp.
Xuân Hạ biết tâm tình công chúa nhất định sẽ không tốt, ôn thanh khuyên nhủ: "Điện hạ, nếu không vào cung, cửa cung sẽ khóa."
"Đêm nay về nơi nào?" Hai tròng mắt Thái Bình đỏ bừng, vừa mở miệng, Xuân Hạ mới biết điện hạ khóc.
"Tự nhiên là......" Xuân Hạ nhất thời không biết nên đáp "Hàm Quang Điện" hay là "Thanh Huy Các".
Thái Bình cười khẽ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, "Bổn cung muốn đi dạo trong cung một chút, Xuân Hạ, ngươi bồi bổn cung."
"Vâng." Xuân Hạ cúi đầu lĩnh mệnh, bung dù bồi công chúa đi vào Đan Phượng Môn.
Sau khi công chúa đi vào cửa cung, phu xe đánh xe ngựa quay đầu lại, trở về phủ đệ của Lý Đán. Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đi cùng cũng vào cung, chuẩn bị về bên Võ Hậu phục mệnh.
Đi qua Đan Phượng Môn, ánh đèn của Thái Bình dừng lại trên dấu chân của Uyển Nhi, nàng dọc theo dấu chân Uyển Nhi đi một đoạn, cuối cùng đến ngã rẽ.
Uyển Nhi đến Tử Thần Điện của a nương, Thái Bình cho dù về Hàm Quang Điện, hay là về Thanh Huy Các, đều phải đi về hướng Tây, nhất định phải cùng dấu chân Uyển Nhi đường ai nấy đi.
Xuân Hạ nhìn công chúa chậm rãi ngồi xổm xuống bên dấu chân, nàng nhìn đến đau lòng, khuyên nhủ: "Tài tử có lẽ sáng mai sẽ trở lại." Nói, nàng nhìn thoáng qua trận tuyết bên ngoài, "Tuyết càng lúc càng lớn, vào đêm trời giá rét, điện hạ nếu không trở về điện, sẽ cảm lạnh mất."
Thái Bình ôm đầu gối ngồi xổm trước dấu chân Uyển Nhi, nhìn bông tuyết từng mảnh từng mảnh che lấp dấu vết, giọng khàn khàn: "Đêm nay không có pháo hoa......"
Xuân Hạ cầm dù cùng ngồi xổm xuống, ôn thanh nói: "Trung Thu trong cung cũng sẽ phóng pháo hoa."
"À......" Thái Bình biết cũng không giống, không có Uyển Nhi bên cạnh, trên trời pháo hoa có nhiều, cũng đã không giống.
Xuân Hạ lại khuyên nhủ: "Điện hạ nếu luyến tiếc tài tử......"
"Về cung thôi." Thái Bình hít hít cái mũi, lau đi nước mắt trên mặt, từ từ đứng lên. Nàng cần phải quen những ngày tháng như vậy, đời trước không phải cũng đã chịu đựng được sao?
Xuân Hạ ngạc nhiên, "Người muốn về cung nào?"
"Hàm Quang Điện." Thái Bình giọng mũi dày đặc, cầm đèn đi về phía Tây, hướng đến Hàm Quang Điện.
Đoạn đường này, nàng không còn nói một chữ.
Xuân Hạ vẫn là lần đầu nhìn thấy điện hạ khổ sở như vậy, nàng nhớ rõ Bùi thị nói chính là hầu hạ, cũng không có nói triệu về bên người Võ Hậu. Nhưng nhìn biểu hiện của điện hạ, chẳng lẽ tài tử thật sự sẽ không trở lại? Vậy nàng chẳng phải còn rất lâu mới có thể gặp được Hồng Nhụy sao? Lúc Xuân Hạ ý thức được điểm này, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía phương hướng các nàng rời đi, chỉ cảm thấy chua xót không rõ.
Đây là một đêm mà Hàm Quang Điện quạnh quẽ nhất, công chúa trầm mặc ít lời, Xuân Hạ cũng buồn bực không vui. Cho dù là Thái Bình, hay là Xuân Hạ, đều đã quen có Uyển Nhi, Hồng Nhụy ở chung.
Thái Bình cuộn lên thân mình trong chăn, ôm chặt bình giữ ấm trong lòng ngực, thiếu Uyển Nhi ở bên, nàng vẫn luôn cảm thấy trái tim có một góc hẻo lánh, làm sao cũng không ấm nổi.
"Uyển Nhi......" Tưởng niệm như một thanh đao, liên tục cắt vào trái tim nàng, không ngừng không nghỉ.
Lại nói Bùi thị dẫn Uyển Nhi đi tới bên ngoài Tử Thần Điện, Võ Hậu vẫn trước sau như một còn đang phê duyệt tấu chương.
Bùi thị thả nhẹ bước chân, mang theo Uyển Nhi đến trước kỷ án của Võ Hậu.
"Bẩm Thiên Hậu, tài tử đã tới."
Võ Hậu không giương mắt nhìn các nàng, nghiêm túc mà dùng bút son phê duyệt, nhàn nhạt hỏi: "Thái Bình không có làm ầm ĩ?"
"Bẩm Thiên Hậu, không có." Bùi thị đúng sự thật đáp, nguyên bản nàng đã chuẩn bị một đống lời khuyên cho công chúa, chỉ sợ Thái Bình nổi lên tính tình, không cho nàng mang Uyển Nhi đi. Nào biết Thái Bình không nhào không nháo, ngược lại còn dặn dò Uyển Nhi phải chú ý tính tình, khi đó Bùi thị còn có vài phần không biết làm sao.
Lần này Võ Hậu thật ra có vài phần kinh ngạc, viết xong một chữ cuối cùng, gác bút son xuống, nhìn về phía Uyển Nhi —— Trên áo choàng Uyển Nhi còn dính chút bông tuyết, nàng cúi đầu đứng ở nơi đó, cả người đều lộ ra một cổ hàn ý.
"Bùi thị, mang đến cho tài tử một bình giữ ấm." Võ Hậu trước hạ ân sủng, cho Bùi thị lui xuống.
Uyển Nhi cung kính quỳ xuống đất lễ bái, "Thiếp, khấu tạ Thiên Hậu."
Võ Hậu đứng dậy, đi đến trước mặt Uyển Nhi, cũng không vội để nàng đứng lên, "Muốn nhận ân thưởng của bổn cung cũng không dễ dàng, ngươi có thể thuyết phục Thái Bình không nhào không nháo để ngươi trở về, bản lĩnh xác thật không nhỏ."
Uyển Nhi lúc này mới ý thức được, Thái Bình lẳng lặng như vậy mà để nàng đi, kỳ thật là muốn Võ Hậu nhớ thêm một công cho nàng. Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không làm, Thái Bình lại giúp nàng nghĩ tới điểm này, tặng cho nàng một phần ấm áp, đủ để sưởi ấm trái tim nàng, thật lâu không tiêu tan.
"Thiếp không dám kể công." Uyển Nhi lại lần nữa dập đầu, hốc mắt đã đỏ bừng.
Cho dù nàng đã cực lực kiềm chế bi thương, trong thanh âm vẫn còn run rẩy để cho Võ Hậu nghe được, Võ Hậu hơi hơi cúi người, nắm lấy cằm nàng, nâng mặt Uyển Nhi lên, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của nàng.
Võ Hậu lẳng lặng nhìn nàng, cũng không vội vã hỏi nàng cái gì.
"Thiếp ở trước mặt Thiên Hậu thất lễ, còn thỉnh Thiên Hậu giáng tội." Uyển Nhi rũ mắt, trước gánh lấy tội này.
Võ Hậu cười lạnh, "Coi như vẫn còn địa phương ấm áp." Nói, nàng buông lỏng tay ra, liếc mắt nhìn Uyển Nhi, Thái Bình lấy thành ý thuần nàng ta nhiều ngày, nếu cả một tia không nỡ cũng không có, vậy coi như Thái Bình đã thất bại.
"Công chúa dùng chân thành đối đãi, thiếp xác thật không nỡ rời xa điện hạ." Uyển Nhi biết không lừa được Võ Hậu, đơn giản nói ra lời nói trong lòng, coi như tính tình thẳng thắn.
Võ Hậu chắp tay đứng, "Nàng phải trưởng thành, ngươi cũng phải trưởng thành." Nói xong, Võ Hậu đi đến trước cửa điện vài bước, hơi lạnh ùa qua khung cửa, nàng nhìn bông tuyết bay bay ngoài điện, nhàn nhạt nói: "Ở trong cung, người không có bản lĩnh, không sống được lâu."
Uyển Nhi thẳng lưng, "Thiếp sẽ không làm Thiên Hậu thất vọng."
"Trận tuyết này không biết khi nào mới có thể dừng lại?" Võ Hậu quay đầu nhìn nàng, lời nói có ẩn ý.
"Thêm ít lửa, có lẽ sẽ nhanh hơn." Uyển Nhi bằng phẳng mà đón nhận ánh mắt của Võ Hậu, đã tính trước, "Thiếp, nguyện vào Vô Gian địa ngục, trợ Thiên Hậu đạt được ước nguyện."
Hốc mắt Uyển Nhi hơi nóng, không nghĩ tới Thái Bình đã sớm biết nàng sẽ phải rời đi.
Nắm thật chặt tay Thái Bình, Uyển Nhi cúi đầu xuống, muốn nói gì đó, lại sợ vừa mở miệng thanh âm liền nghẹn ngào, làm cho Thái Bình càng thêm khổ sở.
"Chỉ cần nàng muốn, chúng ta rồi sẽ có một ngày, giống như ba hôm nay vậy." Thái Bình ôm lấy khuôn mặt Uyển Nhi, cười ôn nhu như trước, "Trong cung nhân tâm quỷ quyệt, có mấy lời không thể không nói, có một số việc không thể không làm, ta chỉ cầu nàng tin ta."
Nàng dùng chính là "cầu", mà không phải "muốn", đủ thấy Thái Bình kỳ thật đang lo âu.
Uyển Nhi khàn giọng đáp: "Điện hạ cũng sẽ tin ta sao?"
Thái Bình kiên định gật đầu, "Sẽ."
Uyển Nhi ôm lấy hai má Thái Bình, từng câu từng chữ mà đáp: "Ta cũng sẽ." Cho dù đã cực lực nhịn xuống, nước mắt vẫn dâng lên.
Thái Bình cười khẽ, dang tay đem Uyển Nhi ôm thật chặt, lẳng lặng mà hấp thu thanh hương nhàn nhạt trên người nàng.
Không hưởng qua ôn nhu, liền sẽ không luyến tiếc.
Không nếm qua lưu luyến ôn tồn, liền sẽ không nhớ nhung.
Đã hưởng qua, cũng đã nếm được, cho nên lúc tách ra như song đao đâm tới, làm cho Thái Bình khổ sở, Uyển Nhi chua xót.
Đời trước Thái Bình đã khóc quá nhiều, nàng không nghĩ ở trước mặt Uyển Nhi lại khóc giống như hài tử, cho nên nàng nhịn xuống nước mắt, hơi hơi tách ra, cúi đầu nhìn xuống vòng tay trên cổ tay Uyển Nhi, "Vòng tay này ở ngoài cung thì quý giá, ở trong cung cũng chỉ là vật tầm thường. Ta ở trong cung đã từng thấy cung nhân đeo, cho nên dùng nó làm tín vật, cho dù có người sinh nghi, cũng không đến mức suy xét quá nhiều." Thái Bình giương mắt, đáy mắt thâm tình trước sau như một làm người khác say mê, "Sau này nếu có chuyện khó xử, nàng để Hồng Nhụy mang vòng tay này đến gặp ta, ta chắc chắn sẽ âm thầm giúp nàng."
Uyển Nhi nghe ra Thái Bình bóng gió, nghẹn hỏi: "Mấy năm?"
"Bốn năm." Thái Bình tính tính thời gian còn lại, nàng cần thiết cùng Uyển Nhi bảo trì khoảng cách.
Uyển Nhi biết Thái Bình tính tới ngày nào, bốn năm sau bệ hạ băng hà, là một năm mấu chốt nhất trong đại nghiệp của Võ Hậu. Bốn năm này, Thái Tử mưu phản, Thái Bình xuất giá, Đông Cung tân lập, Lý Hiển cùng Vi thị đại hôn, mỗi một chuyện đều là đại sự của Đại Đường. Mà bốn năm này cũng là thời gian Uyển Nhi ẩn nấp bên người Võ Hậu, như hồ điệp đang dệt kén, chờ đợi một ngày phá kén sáng lạn.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, bên ngoài xe ngựa vang lên thanh âm của Xuân Hạ, "Điện hạ, đến Đan Phượng Môn rồi."
"Đã biết." Thái Bình lên tiếng, ôm lấy gáy Uyển Nhi, hung hăng mà hôn nàng một cái.
Uyển Nhi còn không kịp đáp lại, Thái Bình đã buông nàng ra, lập tức xuống xe ngựa.
Bên ngoài hoàng hôn đã buông, tuyết bay rào rạt.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy bung dù, chắn tuyết cho hai vị chủ tử.
"Cầm đèn." Thái Bình nhàn nhạt mở miệng, giương mắt nhìn về phía cửa cung, liền nhìn thấy Bùi thị cầm đèn lồng chờ ở đó đã lâu.
Bùi thị cung kính nhất bái với Thái Bình, giương giọng: "Thiên Hậu có lệnh, triệu Thượng Quan tài tử đến hầu hạ."
"Lần này đi nhớ phải thu liễm cái tính tình bướng bỉnh đó lại." Thái Bình ra vẻ giáo huấn, vừa dứt lời, Xuân Hạ đã cầm đèn đến gần. Thái Bình tiếp nhận cây đèn từ trong tay Xuân Hạ, lời nói lại là nói cho Uyển Nhi nghe, "Đi đi, bổn cung muốn đứng ở chỗ này một lát."
Uyển Nhi cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng." Mặc dù luyến tiếc, nàng cũng cần phải đi theo Bùi thị.
Xuân Hạ sợ Hồng Nhụy quên, vội đem cành liễu đưa cho Hồng Nhụy, "Cành liễu!"
Hồng Nhụy tiếp nhận cành liễu, bung dù che tuyết, đi theo Uyển Nhi đến chỗ Bùi thị, lập tức xuyên qua Đan Phượng Môn, đi thật sâu vào Đại Minh Cung.
Tuyết rơi gió thổi, tường cung cao ngất, các nàng cuối cùng cũng về lại lồng giam.
Bùi thị cầm đèn dẫn đường, Uyển Nhi chậm rãi đi theo, lặng yên quay đầu, chỉ thấy Thái Bình vẫn cầm đèn đứng ở ngoài Đan Phượng Môn như cũ —— Phía sau nàng ấy là đèn đuốc thành Trường An mới thắp lên, là nền trời âm trầm phong tuyết tán loạn, nàng ấy mặc một thân viên khâm bào đỏ thẫm, cầm đèn đứng ở nơi đó, nhìn theo nàng càng lúc càng xa.
Thái Bình sẽ chờ nàng, cũng hy vọng Uyển Nhi sẽ chờ nàng ấy.
Đừng lại giống như đời trước, Uyển Nhi không chờ nàng ấy, chỉ chừa cho nàng ấy một kết cục âm dương cách biệt.
Điện hạ ngốc......
Ánh đèn trong tầm mắt Uyển đã mơ hồ, nàng kéo lại áo choàng trên người, không dám nhìn tiếp Thái Bình cầm đèn đứng giữa phong tuyết, nàng rưng rưng nhìn về cung giai phía trước.
Đó là cung giai đi lên Hàm Nguyên Điện, không lâu sau này, Võ Hậu sẽ từ nơi này bước lên Hàm Nguyên Điện, ngồi lên long ỷ quân lâm thiên hạ, càng lâu sau đó, Thái Bình cũng nên từ nơi này đi lên Hàm Nguyên Điện, trở thành hồng nhan Thiên Tử giống như Võ Hoàng.
"Ta sẽ chờ nàng."
Trong tim Uyển Nhi âm thầm niệm những lời này, khóe miệng hơi hơi giương lên, nước mắt lặng yên dọc theo gương mặt chảy xuống.
Lần này, không gặp không về, ai cũng không được phép đi trước.
Thân ảnh Uyển Nhi cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt, bị phong tuyết hoàn toàn che lấp.
Xuân Hạ biết tâm tình công chúa nhất định sẽ không tốt, ôn thanh khuyên nhủ: "Điện hạ, nếu không vào cung, cửa cung sẽ khóa."
"Đêm nay về nơi nào?" Hai tròng mắt Thái Bình đỏ bừng, vừa mở miệng, Xuân Hạ mới biết điện hạ khóc.
"Tự nhiên là......" Xuân Hạ nhất thời không biết nên đáp "Hàm Quang Điện" hay là "Thanh Huy Các".
Thái Bình cười khẽ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, "Bổn cung muốn đi dạo trong cung một chút, Xuân Hạ, ngươi bồi bổn cung."
"Vâng." Xuân Hạ cúi đầu lĩnh mệnh, bung dù bồi công chúa đi vào Đan Phượng Môn.
Sau khi công chúa đi vào cửa cung, phu xe đánh xe ngựa quay đầu lại, trở về phủ đệ của Lý Đán. Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đi cùng cũng vào cung, chuẩn bị về bên Võ Hậu phục mệnh.
Đi qua Đan Phượng Môn, ánh đèn của Thái Bình dừng lại trên dấu chân của Uyển Nhi, nàng dọc theo dấu chân Uyển Nhi đi một đoạn, cuối cùng đến ngã rẽ.
Uyển Nhi đến Tử Thần Điện của a nương, Thái Bình cho dù về Hàm Quang Điện, hay là về Thanh Huy Các, đều phải đi về hướng Tây, nhất định phải cùng dấu chân Uyển Nhi đường ai nấy đi.
Xuân Hạ nhìn công chúa chậm rãi ngồi xổm xuống bên dấu chân, nàng nhìn đến đau lòng, khuyên nhủ: "Tài tử có lẽ sáng mai sẽ trở lại." Nói, nàng nhìn thoáng qua trận tuyết bên ngoài, "Tuyết càng lúc càng lớn, vào đêm trời giá rét, điện hạ nếu không trở về điện, sẽ cảm lạnh mất."
Thái Bình ôm đầu gối ngồi xổm trước dấu chân Uyển Nhi, nhìn bông tuyết từng mảnh từng mảnh che lấp dấu vết, giọng khàn khàn: "Đêm nay không có pháo hoa......"
Xuân Hạ cầm dù cùng ngồi xổm xuống, ôn thanh nói: "Trung Thu trong cung cũng sẽ phóng pháo hoa."
"À......" Thái Bình biết cũng không giống, không có Uyển Nhi bên cạnh, trên trời pháo hoa có nhiều, cũng đã không giống.
Xuân Hạ lại khuyên nhủ: "Điện hạ nếu luyến tiếc tài tử......"
"Về cung thôi." Thái Bình hít hít cái mũi, lau đi nước mắt trên mặt, từ từ đứng lên. Nàng cần phải quen những ngày tháng như vậy, đời trước không phải cũng đã chịu đựng được sao?
Xuân Hạ ngạc nhiên, "Người muốn về cung nào?"
"Hàm Quang Điện." Thái Bình giọng mũi dày đặc, cầm đèn đi về phía Tây, hướng đến Hàm Quang Điện.
Đoạn đường này, nàng không còn nói một chữ.
Xuân Hạ vẫn là lần đầu nhìn thấy điện hạ khổ sở như vậy, nàng nhớ rõ Bùi thị nói chính là hầu hạ, cũng không có nói triệu về bên người Võ Hậu. Nhưng nhìn biểu hiện của điện hạ, chẳng lẽ tài tử thật sự sẽ không trở lại? Vậy nàng chẳng phải còn rất lâu mới có thể gặp được Hồng Nhụy sao? Lúc Xuân Hạ ý thức được điểm này, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía phương hướng các nàng rời đi, chỉ cảm thấy chua xót không rõ.
Đây là một đêm mà Hàm Quang Điện quạnh quẽ nhất, công chúa trầm mặc ít lời, Xuân Hạ cũng buồn bực không vui. Cho dù là Thái Bình, hay là Xuân Hạ, đều đã quen có Uyển Nhi, Hồng Nhụy ở chung.
Thái Bình cuộn lên thân mình trong chăn, ôm chặt bình giữ ấm trong lòng ngực, thiếu Uyển Nhi ở bên, nàng vẫn luôn cảm thấy trái tim có một góc hẻo lánh, làm sao cũng không ấm nổi.
"Uyển Nhi......" Tưởng niệm như một thanh đao, liên tục cắt vào trái tim nàng, không ngừng không nghỉ.
Lại nói Bùi thị dẫn Uyển Nhi đi tới bên ngoài Tử Thần Điện, Võ Hậu vẫn trước sau như một còn đang phê duyệt tấu chương.
Bùi thị thả nhẹ bước chân, mang theo Uyển Nhi đến trước kỷ án của Võ Hậu.
"Bẩm Thiên Hậu, tài tử đã tới."
Võ Hậu không giương mắt nhìn các nàng, nghiêm túc mà dùng bút son phê duyệt, nhàn nhạt hỏi: "Thái Bình không có làm ầm ĩ?"
"Bẩm Thiên Hậu, không có." Bùi thị đúng sự thật đáp, nguyên bản nàng đã chuẩn bị một đống lời khuyên cho công chúa, chỉ sợ Thái Bình nổi lên tính tình, không cho nàng mang Uyển Nhi đi. Nào biết Thái Bình không nhào không nháo, ngược lại còn dặn dò Uyển Nhi phải chú ý tính tình, khi đó Bùi thị còn có vài phần không biết làm sao.
Lần này Võ Hậu thật ra có vài phần kinh ngạc, viết xong một chữ cuối cùng, gác bút son xuống, nhìn về phía Uyển Nhi —— Trên áo choàng Uyển Nhi còn dính chút bông tuyết, nàng cúi đầu đứng ở nơi đó, cả người đều lộ ra một cổ hàn ý.
"Bùi thị, mang đến cho tài tử một bình giữ ấm." Võ Hậu trước hạ ân sủng, cho Bùi thị lui xuống.
Uyển Nhi cung kính quỳ xuống đất lễ bái, "Thiếp, khấu tạ Thiên Hậu."
Võ Hậu đứng dậy, đi đến trước mặt Uyển Nhi, cũng không vội để nàng đứng lên, "Muốn nhận ân thưởng của bổn cung cũng không dễ dàng, ngươi có thể thuyết phục Thái Bình không nhào không nháo để ngươi trở về, bản lĩnh xác thật không nhỏ."
Uyển Nhi lúc này mới ý thức được, Thái Bình lẳng lặng như vậy mà để nàng đi, kỳ thật là muốn Võ Hậu nhớ thêm một công cho nàng. Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không làm, Thái Bình lại giúp nàng nghĩ tới điểm này, tặng cho nàng một phần ấm áp, đủ để sưởi ấm trái tim nàng, thật lâu không tiêu tan.
"Thiếp không dám kể công." Uyển Nhi lại lần nữa dập đầu, hốc mắt đã đỏ bừng.
Cho dù nàng đã cực lực kiềm chế bi thương, trong thanh âm vẫn còn run rẩy để cho Võ Hậu nghe được, Võ Hậu hơi hơi cúi người, nắm lấy cằm nàng, nâng mặt Uyển Nhi lên, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của nàng.
Võ Hậu lẳng lặng nhìn nàng, cũng không vội vã hỏi nàng cái gì.
"Thiếp ở trước mặt Thiên Hậu thất lễ, còn thỉnh Thiên Hậu giáng tội." Uyển Nhi rũ mắt, trước gánh lấy tội này.
Võ Hậu cười lạnh, "Coi như vẫn còn địa phương ấm áp." Nói, nàng buông lỏng tay ra, liếc mắt nhìn Uyển Nhi, Thái Bình lấy thành ý thuần nàng ta nhiều ngày, nếu cả một tia không nỡ cũng không có, vậy coi như Thái Bình đã thất bại.
"Công chúa dùng chân thành đối đãi, thiếp xác thật không nỡ rời xa điện hạ." Uyển Nhi biết không lừa được Võ Hậu, đơn giản nói ra lời nói trong lòng, coi như tính tình thẳng thắn.
Võ Hậu chắp tay đứng, "Nàng phải trưởng thành, ngươi cũng phải trưởng thành." Nói xong, Võ Hậu đi đến trước cửa điện vài bước, hơi lạnh ùa qua khung cửa, nàng nhìn bông tuyết bay bay ngoài điện, nhàn nhạt nói: "Ở trong cung, người không có bản lĩnh, không sống được lâu."
Uyển Nhi thẳng lưng, "Thiếp sẽ không làm Thiên Hậu thất vọng."
"Trận tuyết này không biết khi nào mới có thể dừng lại?" Võ Hậu quay đầu nhìn nàng, lời nói có ẩn ý.
"Thêm ít lửa, có lẽ sẽ nhanh hơn." Uyển Nhi bằng phẳng mà đón nhận ánh mắt của Võ Hậu, đã tính trước, "Thiếp, nguyện vào Vô Gian địa ngục, trợ Thiên Hậu đạt được ước nguyện."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook