Cấm Đình
37: Thỉnh Cầu


Sau khi thái y tới xem qua thương thế của công chúa, liền mệnh y nữ tiến lên xử lý miệng vết thương.

Váy sam đã bị máu làm cho ướt đẫm, dính dính trên miệng vết thương, y nữ đã rất cẩn thận, lúc cắt bỏ váy sam, vẫn làm cho Thái Bình nhịn không được kêu đau.
Uyển Nhi ngồi ở mép giường, nghe được trong lòng khó chịu.
Hồng Nhụy lo lắng cho thương thế của tài tử, liền nhỏ giọng nhắc nhở Uyển Nhi, "Tài tử, miệng vết thương của người cũng phải tĩnh dưỡng."
Uyển Nhi lúc này sao có thể rời đi, "Ta chờ điện hạ xử lý xong vết thương, liền trở về nghỉ ngơi."
"Uyển Nhi......!Nàng trở về đi......" Thái Bình gian nan nghiêng mặt, đáy mắt tràn đầy đau lòng, sợ Uyển Nhi không thuận theo, nàng lấy ra thân phận công chúa, "Đây là mệnh lệnh của bổn cung."
"Điện hạ hẳn là biết, có đôi khi thiếp sẽ không nghe." Uyển Nhi lạnh giọng phản bác, nhìn về phía thái y sau bình phong, "Thái y, thương thế của điện hạ như thế nào?"
Thái y đúng sự thật đáp: "Bị thương không nhẹ, muốn xuống đất đi lại, chỉ sợ phải tĩnh dưỡng ba tháng."
"Ba tháng?!" Thái Bình mở to hai mắt, lại qua ba tháng, đã là vào đông, làm sao còn có thể đi Bá Kiều chiết liễu? Nếu muốn chiết liễu, lại cần phải chờ thêm hai tháng, chờ đến đầu xuân năm sau.
Thái y trầm giọng nói: "Lần này đã là may mắn, không có thương tổn đến xương cốt, bằng không chỉ sợ phải tĩnh dưỡng nửa năm."
"Đầu xuân vừa lúc." Uyển Nhi cầm lấy khăn, lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh của Thái Bình, "Điện hạ hiện nay quan trọng nhất chính là dưỡng thương."
"Nàng cũng chỉ biết nói ta, nàng không phải cũng không dưỡng thương cho tốt đó sao?" Thái Bình chờ chính là những lời này, "A!"
Lần này y nữ trực tiếp đem miếng vải che khuất miệng vết thương xé xuống, đau đến Thái Bình nhe răng trợn mắt.
"Nô tỳ biết sai!" Y nữ hoảng sợ quỳ xuống đất, dập đầu không thôi.
"Hấp tấp như thế, trở về chịu trượng hình đi!" Thái y nóng giận quát.
Nghe thấy hai chữ "trượng hình", Thái Bình run rẩy trong lòng, nhịn đau nói: "Đừng động một chút liền đánh! Bổn cung không muốn nghe thấy hai chữ đó!"
"Vâng!" Thái y lĩnh mệnh.
Uyển Nhi ôn thanh nói: "Mau mau xử lý vết thương cho điện hạ."
Y nữ nơm nớp lo sợ mà đứng dậy, động tác so với vừa nãy còn nhẹ nhàng hơn, sợ lại làm đau công chúa.
Xuân Hạ nhìn chiếc khăn y nữ dùng để chà lau đã nhuốm máu, chỉ liếc mắt một cái xuống mông công chúa bị đánh đến tím thẫm nứt toát, nhịn không được hoảng sợ quay mặt đi.
Công chúa lần này thật sự chịu khổ.

Bỗng nhiên, dư quang Xuân Hạ thoáng nhìn thấy Bùi thị từ ngoài điện cúi đầu đi đến.

Bùi thị là nữ quan bên người Võ Hậu, tuy nói phẩm cấp không cao, nhưng được Võ Hậu sủng tín nhất, các cung nhân thấy nàng, ai cũng không dám khinh thường.
Xuân Hạ đi qua đón, "Bùi cô cô."
"Thiên Hậu mệnh nô tỳ tới, thăm hỏi thương thế công chúa." Bùi thị trực tiếp nói thẳng ý đồ, đến gần mép giường, hành lễ trước một cái, sau khi nhìn kỹ miệng vết thương của công chúa, lập tức đã hiểu rõ.
Thái Bình ra vẻ tức giận, xoay mặt đi, "Xem đủ rồi thì cút!"
Bùi thị hành lễ lần nữa, đưa ánh mắt cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi biết đây là muốn nàng đi ra ngoài nói chuyện.

Nàng chậm rãi đứng dậy, Hồng Nhụy thuận thế đỡ nàng.
Thái Bình lại nắm chặt ống tay áo của nàng, "Tài tử đi đâu?"
"Điện hạ không phải muốn thiếp trở về nghỉ ngơi sao?" Uyển Nhi đáp thật tự nhiên, "Thiếp liền tuân mệnh, trở về dưỡng thương."
Thái Bình nhìn Uyển Nhi, lại nhìn về phía Bùi thị.
Người này chậm chạp không đi, chắc chắn có vấn đề!
"Hồng Nhụy, đỡ ta trở về đi." Uyển Nhi đi trước rời khỏi tẩm điện.
Bùi thị chuyển hướng qua thái y, lại dò hỏi một lần thương thế của công chúa, lúc này mới rời tẩm điện.
Nàng đi ra tẩm điện, nghiêng mặt nhìn về một bên, Uyển Nhi quả nhiên còn ở gian ngoài chờ nàng.

Cái cô nương này xác thật thông minh, khó trách Thiên Hậu đối nàng có phần không bình thường.
"Thiên Hậu nói, nếu hôm nay tài tử đã đi lại như thường, lát nữa liền cùng trở về Tử Thần Điện hầu hạ."
Uyển Nhi biết ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ lại vội vã như vậy.

Nàng nhìn thoáng qua cửa điện tẩm điện khép hờ, hiện giờ Thái Bình bị thương như thế, cần có người an ủi, nếu lúc này rời đi, Thái Bình làm sao có thể an tâm dưỡng thương?

Nghĩ đến đây, nàng chậm rãi quỳ xuống.
Hồng Nhụy lo lắng nên cũng quỳ xuống theo, đỡ nàng cẩn thận.
Bùi thị không nghĩ tới Uyển Nhi sẽ làm như vậy, nhíu mày nói: "Đây là có ý gì?"
Uyển Nhi không có trả lời, chỉ là đối với Bùi thị bái ba lần.
Bùi thị kinh hãi, "Tài tử, người lễ bái nô tỳ như vậy, nô tỳ chính là muốn......"
"Thiếp không tiện đến Hàm Quang Điện lễ bái Thiên Hậu, liền chỉ có thể ở đây lễ bái Thiên Hậu." Uyển Nhi nói, nhìn về phía Hồng Nhụy, "Đỡ ta lên."
Hồng Nhụy cẩn thận nâng Uyển Nhi dậy.
Uyển Nhi tiếp tục nói: "Thỉnh cầu Bùi cô cô chuyển cáo với Võ Hậu, thiếp hôm nay có thể đi lại như thường, vốn nên cùng cô cô trở về Tử Thần Điện hầu hạ Thiên Hậu.

Nhưng thiếp, muốn dùng công cứu giá xin một cái ân điển."
Bùi thị nhìn thoáng qua cửa điện khép hờ, "Tài tử muốn lưu lại chiếu cố công chúa?"
"Làm người không thể nuốt lời." Uyển Nhi hơi hơi rũ mắt, "Thiếp đã đáp ứng với công chúa, còn thỉnh Thiên Hậu cho phép."
Thanh âm Bùi thị thấp xuống, nhắc nhở Uyển Nhi, "Lúc này lưu lại, cũng không phải chuyện tốt."
Uyển Nhi nhịn đau đi đến trước một bước, ghé sát vào tại Bùi thị, nhỏ giọng nói: "Hôm nay, bệ hạ đến tìm thiếp."
Ánh mắt Bùi thị trầm xuống.
Uyển Nhi lui lại một bước, không nói thêm gì nữa.
Bùi thị hơi gật đầu, liền hành lễ nhất bái, đi về Hàm Quang Điện phục mệnh.
Khi nàng bước vào Hàm Quang Điện, trên điện đã không thấy Thiên Tử Lý Trị.
"Mới vừa rồi bệ hạ đau đầu khó chịu, trong điện này không có giường êm để bệ hạ nghỉ ngơi, bổn cung liền sai người đưa bệ hạ trở về, chiếu cố thật tốt." Võ Hậu nhàn nhạt nói một câu, thuận thế phất tay để cung nhân trong cung điện lui ra, chờ Bùi thị đến gần, mới hé miệng hỏi: "Thương thế của Thái Bình như thế nào?"
"Thái y nói, may mắn không có thương tổn đến xương cốt, cần phải tĩnh dưỡng ba tháng, mới có thể khôi phục." Bùi thị trả lời.
"Hai mươi trượng tựa hồ phạt nặng." Võ Hậu lặng lẽ đau lòng, thân thể Thái Bình mảnh mai yểu điệu, hai mươi trượng dù có thủ hạ lưu tình, vẫn đổ máu cũng là đương nhiên.
Bùi thị lại nói tiếp, "Tài tử nói, muốn dùng công cứu giá cầu một ân điển, để nàng lưu lại nơi này, chiếu cố công chúa ba tháng."

"Ngươi không nhắc nhở nàng?" Sắc mặt Võ Hậu hơi trầm xuống, về sau Uyển Nhi cùng nàng, Thái Bình cùng Thiên Tử, lúc này lại không cùng Thái Bình phân rõ giới hạn, Thiên Tử thấy Uyển Nhi cùng Thái Bình quan hệ quá tốt, khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ một ít việc.
Bùi thị nghiêm túc nói: "Đã nhắc nhở, nhưng tài tử nói, bệ hạ đến tìm nàng."
Võ Hậu đoán được sẽ có một ngày như vậy, "Khi nào?"
"Hôm nay." Bùi thị trả lời.
Võ Hậu cười như không cười, đối thủ này quả thật khó lòng phòng bị, khi nàng triển khai sát cục, chờ hắn vào cuộc, hắn lại nhân cơ hội lôi kéo quân cờ khác, lấy quân cờ đen này đặt ở hậu phương.
Nếu ngay lúc này Uyển Nhi lập tức theo Võ Hậu rời đi, cùng Thái Bình phân rõ giới hạn, có vẻ quá mức dứt khoát.

Lúc trước Thái Bình che chở Uyển Nhi như vậy, Uyển Nhi thư đồng đã hơn một năm lại chẳng quan tâm công chúa, nói đi liền đi, không khỏi quá mức lương bạc.
Chỉ hai điểm này, Lý Trị liền không dám tin Uyển Nhi.
"Nàng muốn ân điển này, bổn cung liền đồng ý cho nàng." Võ Hậu phân phó Bùi thị, "Từ hôm nay trở đi, ngươi mỗi ngày đều thay bổn cung tới thăm công chúa một lúc."
"Vâng." Bùi thị lĩnh mệnh.
Võ Hậu xoa xoa cái trán, "Đi chuẩn bị loan kiệu, hôm nay giải quyết những việc này, trong Tử Thần Điện còn có rất nhiều chính vụ cần xử lý."
"Vâng." Bùi thị rời khỏi Hàm Quang Điện, trước phân phó cung nhân đi chuẩn bị loan kiệu, lại vòng đến hậu điện, báo cho Uyển Nhi, đã cho phép thỉnh cầu của nàng.
Uyển Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Loan giá của Võ Hậu rời đi sau không lâu, Uyển Nhi mới nằm trên giường trong chốc lát, liền nhìn thấy Xuân Hạ ôm một cái gối mềm đến.
"Chuyện gì?" Uyển Nhi hỏi.
Xuân Hạ đem gối mềm giao cho Hồng Nhụy, hành lễ nói: "Điện hạ nói, cứ mãi nằm sấp sẽ rất khó chịu, lót cái gối mềm này sẽ thoải mái hơn chút, liền mệnh nô tỳ đưa tới."
Đưa gối là giả, xem nàng còn ở đây không mới là thật.
Uyển Nhi làm sao không biết tâm tư của Thái Bình? Nàng khẽ cười: "Điện hạ có lòng."
"Tài tử an tâm dưỡng thương, nô tỳ cáo lui." Xuân Hạ chuẩn bị trở về phục mệnh.
"Xuân Hạ." Uyển Nhi bỗng nhiên gọi Xuân Hạ lại, "Mang một câu gửi cho công chúa."
"Vâng." Xuân Hạ mỉm cười nhìn nàng.
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, cười nói: "Điện hạ mặc dù phải dưỡng thương nhiều ngày, nhưng không thể chậm trễ việc đọc sách." Nói, nàng nhìn về phía Hồng Nhụy, "Hồng Nhụy, bút mực."
Hồng Nhụy đem gối mềm đặt xuống, cầm bút mực đến.
"Giấy." Uyển Nhi thấy Hồng Nhụy làm việc thật sự quá mức thành thật, nói lấy bút mực, cũng chỉ cầm bút mực.
"Nô tỳ đi lấy!" Xuân Hạ nhanh chóng cầm một trương giấy trắng lại đây.
Uyển Nhi nhịn đau xê dịch thân thể, trải rộng giấy trắng, nâng bút chấm mực, viết từng chữ một.

Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy nghiêng đầu nhìn, Xuân Hạ nhận biết nhiều chữ hơn chút, nhưng nàng càng xem càng thấy không đúng.

Tài tử viết đầu thơ này, không có vế đối, giống như chưa viết xong.
Uyển Nhi viết xong một chữ cuối cùng, đem giấy đưa cho Xuân Hạ, "Ngươi đưa cho điện hạ, nếu nàng đau mà không ngủ được, có thể đọc một chút." Nàng nghĩ, Thái Bình sẽ minh bạch, bốn câu kia chính là nàng muốn nói với nàng ấy.
Xuân Hạ gật đầu, "Vâng."
Hồng Nhụy tiếp nhận bút lông Uyển Nhi đưa tới, đặt lại trên kỷ án, trở lại mép giường tiếp tục hầu hạ Uyển Nhi.
Xuân Hạ cầm trương giấy về tới tẩm điện, Thái Bình đang được thoa thuốc nôn nóng nhìn chằm chằm trương giấy trong tay Xuân Hạ, trái tim như treo lên.
Đây chẳng lẽ là thư Uyển Nhi để lại cho nàng, Uyển Nhi quả nhiên đi theo a nương rồi?!
"Như thế nào?!" Thái Bình vội hỏi.
Xuân Hạ quỳ gối bên giường, "Tài tử nằm trên giường dưỡng thương, mệnh nô tỳ mang một câu về cho điện hạ, nói việc đọc sách không thể chậm trễ, nếu điện hạ đau đến không ngủ được, có thể đọc mấy dòng thi văn." Nói, nàng đem giấy đưa cho Thái Bình.
Thái Bình tiếp nhận, trái tim đang treo lên căng chặt nháy mắt lơi lỏng xuống, thậm chí khóe miệng còn có một tia ý cười.
"A!"
Y nữ thoa thuốc trị thương, động đến Thái Bình nhịn không được kêu một tiếng.
Thái Bình không đợi y nữ quỳ xuống lễ bái, mở miệng nói trước: "Không sao, bổn cung không trách ngươi, ngươi thoa thuốc cho tốt, bổn cung muốn bình phục thật nhanh."
"Vâng."
Thái Bình ghé vào gối đầu, một chữ một chữ mà đọc đầu thơ kia.

Thiên hạ này, chỉ có nàng cùng Uyển Nhi mới hiểu ý tứ của đầu thơ này.
Câu đầu tiên, Uyển Nhi chỉ viết "Diệp hạ Động Đình sơ".
Thái Bình biết Uyển Nhi muốn nói hẳn là "Tư quân vạn dặm dư".
Câu thứ hai, Uyển Nhi chỉ viết "Duy trướng lâu ly cư".
Thái Bình biết Uyển Nhi thật lòng muốn viết, hẳn là "Thư trung vô đừng ý."
Vô đừng ý......
Thái Bình ngẫm lại ba chữ này, rưng rưng cười khẽ.
Một đời này, nàng cùng Uyển Nhi, vĩnh viễn đều không nghĩ lại có chữ "đừng" này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương