Cấm Đình
20: Dư Âm


"Giá!"
"Giá!"
Bốn con khoái mã rong ruổi trong sân mã cầu rộng lớn, vó ngựa hất tung bụi đất, thỉnh thoảng có người dùng côn đánh vào quả cầu bên dưới vó ngựa, như sao băng bắn về phía cầu môn.
Nhìn kỹ bốn người này ——
Hai tên mặc hồng y cổ tròn, đầu đội khăn vấn đen, đây là người chơi của Đại Đường; hai gã khoác da thú ngắn tay, tóc bện thành nhiều sợi nhỏ, đó là người chơi của Thổ Phiên.
Song phương đối chiến cho tới bây giờ, vừa lúc tám ăn tám thua, một ván này vừa vặn là ván quyết định.
Lý Trị khi còn niên thiếu cũng thích đánh cầu, chỉ là tuổi tác đã cao, phong tật càng nặng, mấy năm nay cơ hồ không còn ngồi lên lưng ngựa đánh mã cầu nữa.

Hắn hiện tại ngồi ở trên đài xem cầu, một bên ăn nho đã được tỳ nữ lột vỏ, một bên chăm chú nhìn chiến cuộc trong sân mã cầu.
Võ Hậu ngồi thẳng bên người Lý Trị, thong thả ung dung vuốt ve ly rượu.

Một ván này thắng bại như thế nào, nàng cũng không để ý, nàng chỉ để ý ván cờ hôm nay đánh cùng vương tử, ai thua ai thắng?
Vương tử Thổ Phiên ngồi trên ghế dành cho khách, nhẹ nhàng tự nhiên, thấy người chơi bên phe mình hơi chiếm thượng phong, liền nhịn không được vỗ tay hét lớn, "Hay!"
Ở phía đối diện với hắn, là nơi các hoàng tử đang ngồi.
Thái Tử Lý Hiền cầm đầu, theo sau lần lượt là Lý Hiển cùng Lý Đán.

Lý Hiền bất động thanh sắc, Lý Hiển lại vô cùng khẩn trương, hận không thể cầm mã cầu côn xuống sân quyết đấu.
Lý Đán ngày thường yêu thích yên tĩnh, thấy bốn người trong sân mã cầu thường xuyên đụng vào nhau, hắn chỉ cảm thấy đau âm ỉ.

Cầm một quả nho cho vào miệng, quay mặt sang chỗ khác, chỉ hy vọng trận mã cầu hôm nay có thể kết thúc nhanh một chút, hắn sẽ hồi phủ nhìn nhìn bồ câu của mình.
"Tham kiến công chúa."
Khi Thái Bình cùng Uyển Nhi tới, nhóm cung tì chờ ở cửa sân mã cầu cung kính mà nhất bái.

Giương mắt thấy công chúa cùng Uyển Nhi đều mặc đạo phục, bất giác ngẩn ra một chút, lại vội vàng đem đầu cúi xuống.

Cung tì dẫn hai người ngồi xuống bên cạnh Võ Hậu, ánh mắt mọi người cũng đi theo hai người.
Vương tử Thổ Phiên lặng lẽ đánh giá Thái Bình, tiểu công chúa tuy rằng hơi gầy, nhưng trời sinh lại rất thanh tú, cung nhân đi theo bên người nàng xem ra cũng đẹp đẽ.
Quả nhiên, Thái Tử Đại Đường không có lừa hắn.
Vương tử Thổ Phiên mỉm cười nhìn về phía Lý Hiền, lúc hắn nhìn về phía bên này, vừa lòng mà gật đầu.
Lý Hiền không dám làm nhiều động tác, việc này nếu để Võ Hậu biết, chỉ sợ Võ Hậu không chỉ có tức giận.

Hắn nâng ly rượu nhấp một ngụm, dư quang nhìn về phía Thái Bình.
Từ ngày bị từ chối ở chỗ Thái Bình, hắn đang lo về sau không thể đến Thanh Huy Các tặng lễ vật, vừa lúc gặp gỡ vương tử Thổ Phiên, hắn liền đặc biệt hàn huyên vài câu về Thái Bình.
Thái Bình đã đến tuổi có thể xuất giá, nàng lại là bảo bối trong lòng mẫu hậu, nếu có thể thúc đẩy chuyện này, cùng Thổ Phiên kết liên minh cũng được, đối với Đại Đường là chuyện tốt, với Thổ Phiên cũng là chuyện tốt.

Đối với Lý Hiền mà nói, càng là chuyện vô cùng tốt, ít nhất về sau sẽ không còn vị muội muội bất học vô thuật cản trở hắn, mẫu hậu thương Thái Bình nhất, chắc hẳn ở trên triều cũng sẽ thu liễm mấy ngày.
Chỉ là, Lý Hiền không nghĩ tới, Thái Bình cùng Uyển Nhi lại xuyên đạo phục đến dự tiệc.
Hắn dời tầm mắt về phía Võ Hậu, vừa lúc cùng tầm mắt của Võ Hậu đánh vào nhau, hắn có chút chột dạ mà cuống quít dời đi.
Sắc mặt Võ Hậu ủ dột, chậm rãi buông ly rượu xuống, vẫy vẫy tay với Thái Bình, "Thái Bình, tới chỗ a nương."
"Vâng." Thái Bình đứng dậy, đi đến bên người Võ Hậu ngồi xuống, ôm lấy cánh tay Võ Hậu, thuận thế dựa vào đầu vai Võ Hậu, ngọt ngào mà gọi một tiếng, "A nương."
"Nghe này, Thái Bình chỉ gọi một tiếng, tim cũng muốn tan chảy." Võ Hậu cười cười quay đầu lại, nhìn về phía Lý Trị, "Thật sự luyến tiếc."
Lý Trị cảm khái: "Đúng vậy."
Thái Bình nghe được không hiểu ra sao, nàng nhớ rõ phụ hoàng cùng a nương không đem nàng gả đi Thổ Phiên, nhưng hiện tại nghe lời này, tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi.
Uyển Nhi cúi đầu, tim cũng vì Thái Bình mà treo lên.

Rõ ràng biết trước kết quả, rồi lại lo lắng kết quả cùng đời trước không giống nhau.
"Bang!"
"Đại Đường thắng!" Chỉ nghe tiếng chiêng trống gõ vang, nội thị gân cổ lên hô kết quả một ván thắng bại.
Bốn gã đánh cầu ghìm lại xoay người xuống ngựa, đồng loạt cùng quỳ gối trong sân mã cầu.
"Đánh rất hay! Đều có thưởng!" Lý Trị cười nói, nhìn về phía vương tử Thổ Phiên, khen ngợi, "Những dũng sĩ này vương tử huấn luyện rất tốt."

"Bệ hạ Đại Đường quá khen, vẫn là dũng sĩ của nước ngài tốt hơn một chút." Vương tử Thổ Phiên cung kính đứng dậy, chắp tay cung kính nhất bái, "Tiểu vương thua tâm phục khẩu phục."
"Vương Tử khiêm tốn, càng là quý hiếm." Lý Trị khách khí đáp lời.
"Vị này......!là?" Ánh mắt vương tử Thổ Phiên dừng ở trên người Thái Bình, ánh mắt nhiệt liệt, như là ở thưởng thức một trân bảo hiếm thấy.
Lý Trị thu lại vài phần ý cười, "Đây là tiểu công chúa của trẫm, Thái Bình."
Thái Bình không thích ánh mắt trắng trợn như vậy của hắn, hướng vào trong lòng ngực Võ Hậu rụt rụt.
Võ Hậu tiếp lời: "Hài nhi này của bổn cung mấy ngày gần đây gặp ác mộng không ngừng, hai ngày nay bế quan tu hành, mới tốt hơn một chút." Nói, Võ Hậu yêu thương mà vuốt ve gáy Thái Bình, "Chỉ là đáng thương hài nhi của ta còn nhỏ tuổi, liền muốn xuất gia tu đạo, nàng một ngày không hết ác mộng, liền đến đạo quan tu hành một ngày, hôn sự cũng chỉ có thể chờ Thái Bình khỏi rồi mới nói."
Tiên hạ thủ vi cường, Võ Hậu tuyệt đối sẽ không cho vương tử Thổ Phiên cơ hội mở miệng, đi trước chặt đứt ý đồ của vương tử.
Vương tử Thổ Phiên nhận ra đã bị mềm mỏng từ chối, lời vốn dĩ muốn nói chỉ có thể đổi thành một câu, "Quê nhà tiểu vương có rất nhiều cao tăng trừ ma, không ngại......"
"Khụ khụ." Thái Bình đúng lúc mà ho hai tiếng, ốm yếu nói: "A nương, con không thoải mái."
Võ Hậu thở dài: "Thân mình Thái Bình không khỏe, không thể lặn lội đường xa.

Ý tốt của vương tử, bổn cung ghi nhớ trong lòng."
Vương tử Thổ Phiên cũng không phải kẻ ngu dốt, Võ Hậu có ý tứ gì, trong lòng hắn đã biết rõ ràng.

Hắn có chút mất mát, lại nhìn Thái Bình một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Uyển Nhi.
"Không biết vị này là......"
Không được!
Thái Bình cùng Uyển Nhi đồng thời cảm giác được nguy hiểm.
Võ Hậu khẽ cười: "Vị này chính là cung nhân mới được đề bạt gần đây......"
Thái Bình luống cuống, vì sao mẫu hậu cố tình không nói rõ là tài tử?!
"Thượng Quan Uyển Nhi." Võ Hậu nhìn về phía Uyển Nhi, "Nàng hiện giờ là thư đồng của Thái Bình."
Đáy mắt vương tử Thổ Phiên hiện lên tia vui mừng, "Quả nhiên Đại Đường có rất nhiều mỹ nhân."
"Vương tử!" Lý Hiền đã ngồi không yên, vội vàng đứng dậy giảng hòa, "Thân thể Thái Bình không tốt, không nên ở ngoài lâu, hiện giờ ngươi cũng đã gặp qua......"

"Vẫn nên trở về nghỉ ngơi nhiều hơn." Vương tử Thổ Phiên cười cười gật đầu.
Võ Hậu biết một cửa này đã qua, liền nói: "Xuân Hạ, đỡ Thái Bình trở về nghỉ ngơi đi."
Xuân Hạ tiến lên nâng Thái Bình dậy, Thái Bình nhìn về phía Uyển Nhi, "Uyển Nhi, chúng ta đi."
"Chờ đã." Võ Hậu đánh gãy Thái Bình, "Nàng lưu lại."
Thái Bình nhíu mày, "Vì sao?"
Võ Hậu tuy rằng là nói cho Thái Bình nghe, ánh mắt lại dừng ở trên người vương tử Thổ Phiên, "Vương tử đường xa mà đến, cũng không thể đơn độc trở về."
"A nương!" Thái Bình luống cuống.
Võ Hậu an ủi: "A nương sẽ tìm cho con một thư đồng khác."
"Con chỉ muốn......"
"Trở về nghỉ ngơi."
Võ Hậu nhàn nhạt mở miệng, trên mặt đã không có nửa điểm ý cười.
Thái Bình còn muốn nói gì đó, chỉ cảm thấy tay áo bị Uyển Nhi kéo ba cái, nàng nôn nóng nhìn về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi cúi đầu rũ mi.
Chuyện Võ Hậu muốn làm, chưa từng có ai có thể ngăn trở.

Nếu Thái Bình đã qua cửa, cửa ải còn lại, liền để Uyển Nhi nàng tự mình xông vào đi, sự tình liên quan đến ngoại giao hai nước, việc này cũng không thể để tính tình trẻ con của Thái Bình làm lớn chuyện.
Võ Hậu thu hết biểu hiện Uyển Nhi vào trong đáy mắt, nàng có phần vừa lòng.
Xuân Hạ nhỏ giọng khuyên nhủ: "Điện hạ......"
Thái Bình hít sâu một hơi, sắc mặt tái xanh mà nhìn Võ Hậu, lại nhìn thấy phụ hoàng không nói lời nào, chỉ đành phải nhịn lại lời muốn nói, hậm hực để Xuân Hạ đỡ, đi xuống dọc theo bậc thang.
Nàng cố ý đi thật chậm, chỉ muốn nghe thêm vài câu, mẫu hậu rốt cuộc muốn đem Uyển Nhi an bài như thế nào?
"Uyển Nhi xuất thân từ Thượng Quan thế gia, tuy tổ phụ phạm tội, nhưng chung quy vẫn là người của thế gia." Võ Hậu từ từ giới thiệu Uyển Nhi, "Nếu như vương tử không chê......"
Thái Bình chợt dừng bước chân, hai tay siết chặt.
"A nương!"
Thái Bình đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt kiên định, "Uyển Nhi là thư đồng của con!"
Uyển Nhi đối với nàng lắc lắc đầu, Thái Bình coi như cái gì cũng không thấy, "Cũng là người tự mình thưởng cho con!"
Ánh mắt Võ Hậu lạnh lùng, Lý Trị nghiêm túc nói: "Thái Bình, không được làm càn."
"Vương tử nếu như thích, nên muốn người từ chỗ ta." Thái Bình liếc mắt nhìn về phía vương tử Thổ Phiên, nơi nào còn có một chút thần sắc có bệnh? Nàng thẳng sống lưng, khí thế một chút cũng không giảm, "Cái gọi là quân tử bất đoạt nhân sở ái, vương tử là vương tử Thổ Phiên cao quý, tự nhiên hiểu được đạo lý này."
Ý cười ở đáy mắt vương tử Thổ Phiên nồng đậm vài phần, "Đạo lý này, tiểu vương xác thật minh bạch." Kỳ thật, cô nương Trung Nguyên lại nhu lại nhược, vốn cũng không phải là điều mà vương tử Thổ Phiên thích, hơn nữa Võ Hậu mới vừa giới thiệu, hứng thú của vương tử Thổ Phiên đối với Uyển Nhi đã mất.

Tội thần chi hậu, hắn khẳng định không thể nhận.
Vương tử Thổ Phiên không phải kẻ ngốc, cũng nghe qua sự tình của Thượng Quan Nghi, hắn sẽ không đần độn mà đem người từng đắc tội với Võ Hậu mang về Thổ Phiên.
"Uyển Nhi, lại đây, đỡ ta trở về!" Thái Bình nghiêm giọng gọi Uyển Nhi.
Uyển Nhi đứng ở chỗ cũ, không dám động, chỉ nhắc nhở: "Điện hạ, không thể hồ nháo."
"Ta liền hồ nháo! A nương khi dễ ta, ta còn không thể bộc phát tính tình?!" Thái Bình mím môi, cực lực làm cho chính mình phải khóc, hôm nay náo loạn thành như vậy, nàng chỉ có thể đem tính tình kiêu căng phóng thích hết mức, "Người là a nương đưa, không hỏi ta liền muốn đem tặng người khác, ta không làm! Một ngàn một vạn cũng không làm!"
"Thái Bình!" Lý Hiển cùng Lý Đán hoảng sợ chạy đến bên người Thái Bình, kéo kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói, "Đừng......!Mẫu hậu đã nổi giận......"
Thái Bình chỉ có thể đem cảm xúc phóng đại, giống như đứa trẻ ầm ĩ ăn vạ, tránh tay hai vị ca ca, một bên khóc, một bên hô to: "Oa oa, chính là khi dễ người! Khi dễ người còn không cho nói sao! Oa......" Khóc đến càng ngày càng thương tâm, lại cố ý trợn mắt, thẳng tắp mà ngã xuống.
Xuân Hạ vội vàng ôm lấy Thái Bình, gấp gáp hô: "Điện hạ! Không ổn! Điện hạ ngất đi rồi!"
"Còn không mau đi truyền thái y!" Lý Đán gấp giọng phân phó Xuân Hạ, trước Lý Hiển một bước mà bế Thái Bình lên, đi ra ngoài hai bước, mới nhớ tới quên hành lễ, vội vàng cung kính mà đối với phụ hoàng mẫu hậu hành lễ, "Phụ hoàng, mẫu hậu."
"Chờ Thái Bình tỉnh, cấm túc ở Thanh Huy Các ba tháng, phạt mỗi ngày sao chép một quyển Đạo kinh." Võ Hậu hạ lệnh cấm, "Hôm nay náo loạn như vậy, còn ra thể thống gì! Đều là ngày thường đã chiều hư!"
Thấy Võ Hậu giận dữ, nơi nào còn có người dám nhiều lời.
Võ Hậu mặt đầy giận dữ mà trừng mắt liếc nhìn Uyển Nhi một cái, "Thượng Quan Uyển Nhi, bổn cung thế mà lại xem thường ngươi."
Uyển Nhi vội vàng quỳ xuống, "Thiếp không dám."
"Còn không mau đi chiếu cố công chúa?" Võ Hậu phất tay áo quay mặt qua chỗ khác.
"Vâng." Uyển Nhi nhanh chóng đứng dậy, đi theo Thái Bình rời khỏi trường đấu mã cầu.
Vương tử Thổ Phiên cũng không biết nên nói cái gì, một bữa tiệc mã cầu hoàn hảo, lại bị vị công chúa này làm cho náo loạn, chỉ sợ chuyện cầu thân, phải hoãn lại mấy ngày.
Hắn nhìn phương hướng Thái Bình rời đi, tiểu công chúa nhìn đẹp mắt, khí chất cũng tốt, nhưng lại quá kiêu căng.

Nghĩ đến nhị thánh sủng ái nàng như vậy, náo loạn đến mức đó mà cũng chỉ bị cấm túc, nếu thật sự cưới về, chỉ sợ phải cung phụng như Bồ Tát, ngày tháng như vậy không tốt chút nào.
Sợ là......!Cưới không được.
_____
Chú giải
Khoái mã: ngựa có tốc độ cao
Bất học vô thuật: không có kiến thức, bất tài
Bế quan tu hành: đóng cửa tu hành, không tiếp người khác
Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm được lợi thế
Quân tử bất đoạt nhân sở ái: là quân tử thì không đi tranh đoạt thứ người khác yêu thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương