Cầm Điện Thoại Di Động Chạy Nạn Ta Được Người Đàn Ông Mạnh Mẽ Trọng Sinh Nuông Chiều
-
2: Xuyên Thành Nông Nữ Ốm Yếu Trên Đường Chạy Nạn 2
"A!” Nam tử kêu to một tiếng, tay run rẩy đi thăm dò hơi thở đồng bạn, phát hiện hơi thở đối phương hoàn toàn không còn, sợ tới mức vừa lăn vừa bò chạy đến phía sau một tảng đá run lẩy bẩy trốn đi.
Kim Dục lăn hai vòng trên mặt đất, sau khi tiếp thu trí nhớ xong, đầu không còn đau nữa.
Nàng cố hết sức bò dậy, thở hổn hển ngồi dưới đất, khó có thể tin nhìn hai tay của mình: "Ta mẹ nó thế mà xuyên không!"
Chịu đựng đến 35 tuổi, mua biệt thự, có tiền tiết kiệm ngàn vạn, lúc sắp sống hạnh phúc, nàng bị ung thư, chỉ còn một tháng để sống.
Nàng tức giận đến mức nửa đêm mua say, tay cầm chai rượu đi ngang qua một ngõ nhỏ, thấy một người đàn ông đang bắt nạt người phụ nữ, cồn đi lên đi qua thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Nào biết tên đàn ông đúng là tên giết người trong tin tức nói, nàng dùng bình rượu đập vỡ đầu đối phương, lại dùng ưu thế cân nặng nhào tới cho đối phương một phen thái sơn áp đỉnh, đè chết kẻ giết người, chính mình lại cũng bị sát nhân ma đâm một đao, sau đó bay màu!
Vốn tưởng rằng sau khi chết thì sẽ vào Diêm Vương điện, không nghĩ tới xuyên không.
Nguyên chủ cũng tên là Kim Dục, là người thôn Đại Bình phủ Lâm Châu Xích Vân quốc, mười lăm tuổi, là một ma ốm, có cha có mẹ, có một đôi em trai em gái, còn có ông bà chú thím anh họ một đống lớn.
Năm mười sáu Thiên Phúc, phương bắc đã xảy ra hạn hán tai ương trăm năm khó gặp thêm nạn châu chấu, thiên tai đã qua hơn hai năm, đồng ruộng hạt bụi không thể thu hoạch, bách tính tồn lương hầu như không còn, vì cầu sinh cơ mà hướng về phía nam di chuyển, dọc theo đường đi gặm vỏ cây, ăn rễ cỏ, người nghiêm trọng đổi con mà ăn, phảng phất địa ngục nhân gian.
Một nhà nguyên chủ và tộc nhân cùng nhau rời khỏi Lâm Châu phủ mới bảy ngày, đã bị một đám giặc cỏ và lưu dân chen chúc giải tán, nhị thúc chê nàng ốm yếu là vướng víu, thừa dịp loạn đánh nàng ngất xỉu ném tới ven đường, sau khi tỉnh lại mọi người trong nhà đều không thấy đâu, nàng chật vật tìm kiếm cả đêm, mệt mỏi ngã xuống dưới tàng cây khô, không bao lâu đã chết đói, sau đó có hai nam nhân tới, muốn chặt nàng nướng ăn.
Kim Dục tức giận đến run rẩy, giết hại cháu gái ruột, nhị thúc của nàng thật sự là cầm thú, chuyện người ăn thịt người nàng chỉ thấy trên ti vi, lúc này thế mà nhìn thấy thật, mình còn thiếu chút nữa bị ăn.
Ông trời chó, cô mập cô đây thấy việc nghĩa hăng hái tự hại chết mình, cho xuyên không cũng không cho vào một nơi tốt chút, lại để cho cô mập đây xuyên tới đất cằn cỗi này, bàn tay vàng cũng không có một thứ, quả nhiên người tốt không có hảo báo, cô mập đây hận ông cả đời.
Đời trước béo muốn chết, bị ung thư, đời này gầy muốn chết, ốm yếu vô cùng.
Phụ nữ hiện đại theo đuổi gầy, lấy gầy làm đẹp, nhưng nơi này lại theo đuổi đầy đặn, da bọc xương như nguyên chủ, đó chính là một kẻ xấu xí.
Béo cũng xấu, gầy cũng xấu, nàng quá khó khăn!
Nam tử trốn ở phía sau tảng đá thấy Kim Dục ngồi dưới đất ngẩn người, cẩn thận quan sát một lát xác định nàng không phải quỷ, thì dữ tợn chạy về phía Kim Dục.
"Nha đầu thối! Giả thần giả quỷ dọa ông đây nhảy dựng, còn hại chết huynh đệ của ta, ta giết ngươi!"
Hắn ta hung tợn mắng một tiếng, rút dao phay từ trên đầu đồng bạn xuống, sải bước vung đao về phía Kim Dục.
Kim Dục vừa dung hợp xong ký ức sợ tới mức mặt gầy đại biến, vừa hét to một tiếng, đồng thời lăn một vòng trên mặt đất, lại một cước đá trúng đầu gối nam tử.
Vì không muốn bị bắt nạt, nàng đã học võ thuật, tuy rằng béo, thân hình cũng rất linh hoạt, sức lực cũng so với phụ nữ bình thường lớn hơn, đạp người là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên.
Bốp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook