Cấm Đến Gần
-
Chương 98
Tô Thu Vân không chỉ đã đến mà còn mang theo quyển nhật ký đã nhiều năm cùng với sổ tài khoản của Mục Hiểu Hiểu, sau khi bà bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất thì liền sửng sốt, một chiếc hộp được chất đầy bên trong, mấy người cảnh sát cũng đã vây xung quanh.
Mọi người đều kinh ngạc, những cuốn sổ này đã quá cũ, trong đó có một số là ảnh bìa của phim hoạt hình Sailor Moon, Jingle Cat và ảnh của minh tinh F4.
Những dòng chữ bên trong đó, đã chứng kiến Mục Hiểu Hiểu trưởng thành.
Bức đầu tiên đã ngả sang màu vàng, nét chữ của Mục Hiểu Hiểu vẫn còn rất nguệch ngoạc, không đẹp như chữ lúc sau này.
Đó là lần đầu Mục Hiểu Hiểu kiếm tiền, cũng là lần đầu tiên nàng gom góp tiền bán ve chai cùng với Thu Thu.
"Ngày 16 tháng 3 năm 2012, hôm nay cùng với em gái bán hết mấy lon nước ngọt và chai nước khoáng mà cả hai đã gom được một tuần qua, giá lon đã tăng, một lon mười lăm hào, trước đó một lon là mười hào, tổng cộng được mười tệ, vốn dĩ định về nhà đưa lại cho mẹ, nhưng trên đường về thấy một bà lão bị mù đang bán rau, thế là mình và em gái mua hết rau giúp bà ấy, chỉ còn lại ba tệ." Đó chính là những dòng chữ khởi đầu cho cuộc sống của Mục Hiểu Hiểu.
"Ngày 17 tháng 3 năm 2012, mẹ thưởng cho mình và em gái vì đã làm việc tốt, đã cho chúng mình mỗi người năm tệ, vì Thu Thu thèm ăn nên mình đã mua cho em ấy một cái đùi gà rán, số tiền còn lại bỏ vào trong ống heo, đợi đến cuối tháng lấy ra mua đồ dùng học tập cho các em."... "Ngày 31 tháng 3 năm 2012, cuối tháng rồi, mình đã tiết kiệm được ba mươi tám tệ, một con số may mắn, mình dùng số tiền đó mua sách cho các em, các em rất vui, mình cũng rất vui." "Ngày 5 tháng 4 năm 2013, hôm nay mình cùng anh Vu Dược ngồi xe đến thị trấn để mua bán đồ, chuyện này không giống với mua bán kinh doanh bằng đầu óc, mỗi ngày kiếm được một trăm tệ, mình đều đưa cho mẹ cả, dạo này thời tiết thay đổi nhiều, sức khỏe của các em không khỏe, mình rất lo lắng hu hu..."... "Ngày 8 tháng 5 năm 2014, hôm nay lớp trưởng tỏ tình với mình, nói với mình nhà của cậu ấy rất giàu, mỗi tháng có thể cho mình hai trăm tệ để tiêu vặt, mình đã kiêu ngạo mà từ chối cậu ấy rồi, cậu ấy sợ rằng không biết hôm nay mình đã giúp ông cụ neo đơn trong thị trấn hai trăm năm mươi tệ, đứa trẻ này cũng có một khuôn mặt tuấn tú đó chứ..." Năm 2015, năm 2016, năm 2017... Từng quyển từng quyển xếp chồng lên nhau, mỗi một trang là những tích lũy quá trình trưởng thành của Mục Hiểu Hiểu.
"Ngày 4 tháng 6 năm 2018, hung thủ giết hại Lan Nhi đã được thả ra, mình không kiềm chế được mà đi đánh người đó, tình cảm của ba mẹ lúc này cũng rạn nứt, mình thề có trời, trong vòng hai năm nữa mình sẽ trả hết số tiền mà họ đã tiêu lên người mình, cô nhi viện không phải là một nơi thấp kém, nơi đó mãi mãi là nhà của mình, mẹ và bà nội là hai người quan trọng nhất đối với mình trong cuộc đời này, mẹ, ân tình của mẹ không lời nào có thể diễn tả được, còn sẽ dùng cả đời này của mình đi con đường mà mẹ đã đi, thực hiện những điều mà mẹ muốn làm." "Ngày 5 tháng 6 năm 2018, tiếp nhận một chuyện lớn, mấy chú chó hoang ở Sơn Tây bị người ta phóng lửa thiêu, mình và một chị lớp trên đã quyên góp bốn ngàn nhân dân tệ." "Ngày 8 tháng 10 năm 2018, hôm nay là quốc khánh, mình không về nhà, mặc dù có chút cáu kỉnh nhưng bây giờ mình đã thu được một khoản thu nhập lớn trong đời, số tiền ba nghìn tệ, mình rất là vui, chỉ hận không thể bay về nhà nói chuyện này cho mẹ biết, mình muốn mua cho mẹ một chiếc lắc tay bằng bạc, một chiếc lắc tay bằng bạc! Mình trưởng thành rồi, mình đã kiếm được nhiều tiền như vậy, mình phải cố gắng nhiều hơn nữa!" Nữ cảnh sát nhìn những tờ tiền đó rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, cô ấy nhìn chiếc lắc bạc đã chuyển sang màu đen trên tay của Tô Thu Vân, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Trong chuyện này, Mục Hiểu Hiểu cũng đã từng dao động. "Ngày 4 tháng 3 năm 2019, lại bắt đầu mùa tựu trường, từ nhà quay trở lại, vào lúc đó, mình cũng thấy bối rối trong chốc lát, bận rộn thời gian dài như vậy dường như chẳng tiết kiệm được đồng nào, các bạn trong lớp nhìn mình với ánh mắt như nhìn một kẻ không có tiền, có lúc mình không biết liệu sự kiên trì này là đúng hay sai." "Ngày 5 tháng 3 năm 2019, nhận được bảng thành tích của mấy đứa em được tài trợ, mình rất vui, hôm nay đã quyên góp cho cô nhi viện ba nghìn tệ để mua gạo và mì, giúp đỡ mấy em nhỏ ở vùng núi tám trăm tệ." "Ngày 24 tháng 1 năm 2020, vào đêm giao thừa, người mình gọi là ba mẹ ruột đã cãi nhau với mình, hỏi mình máu mủ ruột thịt quan trọng hay cô nhi viện quan trọng, mình chỉ muốn cười, hôm nay mình đã trả cho họ gấp đôi phí nuôi dưỡng mình, mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều." "Ngày 18 tháng 2 năm 2020, năm nay thật khó chịu, tình hình bệnh dịch ở Vũ Hán rất nghiêm trọng, mình muốn đăng ký đi làm tình nguyện viên nhưng không được thông qua, Vũ Hán cố lên, Trung Quốc cố lên, tăng ca vào dịp tết là đúng đắn, lương được nhân sáu lần, tổng cộng được năm ngàn sáu trăm sáu mươi hai tệ, toàn bộ đều được đổi thành vật tư gửi đến Vũ Hán." "Ngày 7 tháng 3 năm 2020, mỗi ngày xem tin tức về tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán, nhìn thấy số liệu đỏ ngầu mà mình không kiềm được nước mắt, Vũ Hán cố lên, Trung Quốc cố lên, vì không thể góp sức nên chỉ có thể âm thầm quyên góp, tám ngàn tệ." "Ngày 1 tháng 8 năm 2020, hôm nay đọc được một câu 'Thế giới hôn lên hồn tôi nỗi đau thương và đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát', khoảnh khắc đó mình đã không kìm được mà khóc òa lên vì cảm động, trên thế giới này, vẫn có một người kiên trì giống như mình. Hôm nay đưa Thu Thu đi bệnh viện kiểm tra, chi phí hết một ngàn sáu trăm chín mươi hai tệ, đôi lúc thấy các em bệnh, mình thực sự rất đau lòng, hận bản thân không thể bệnh thay các em, Thu Thu khóc trông rất đáng yêu, giống như lúc nhỏ, biến thành một chú cún mặt xệ." "Ngày 31 tháng 11 năm 2020, lại một năm nữa sắp trôi qua, khi đi thăm viện dưỡng lão, mình đã để lại một số nhu yếu phẩm hàng ngày, hai túi gạo, ba túi mì, mua bốn thùng sữa óc chó, hai thùng hoa quả sấy khô, một thùng bánh thôn Đạo Hương, tổng cộng chi một ngàn bốn trăm ba mươi hai tệ, nhân tiện nói với viện trưởng chừa một vị trí cho mình, viện trưởng cười nói với mình, nếu mình đi sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm, mình vui lắm." Ngoài trời, cơn mưa mùa thu đang đổ như trút nước, có chút lạnh lẽo, giống như lòng người.
Mục Hiểu Hiểu lê thân hình nặng nề của mình đi ra khỏi khu ba, công an của các bộ phận đã thu thập đóng hồ sơ dày cộp, sổ ghi chép, sổ kế toán của nàng đều bị giữ lại, sau khi dọn dẹp xong sẽ được trả lại.
Những người quan trọng bên cạnh đều đang ghi hình từng người một, bởi vì phải thông qua các tỉnh thành phố, nên chu kỳ sẽ tương đối dài dòng, báo cáo của cảnh sát chỉ có thể đưa ra sau khi đã xâu chuỗi các bằng chứng lại với nhau.
Mọi người đều biết đoạn thời gian này sẽ không dễ dàng gì đối với Mục Hiểu Hiểu.
Những lời chỉ trích trên mạng, cơn sóng dư luận có thể xé nát một con người, họ là những người cuồng loạn vào lúc nửa đêm, nếu Mục Hiểu Hiểu không bị chỉ trích thì có lẽ nàng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Chỉ là ở nơi này, trong phòng thẩm vấn, dưới sổ ghi chép và đống hồ sơ, những người cảnh sát đều im lặng.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đến, tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt khinh thường và ghét bỏ.
Đa số người sẽ như vậy, trước khi biết được sự thật họ dễ bị cuốn theo luồng dư luận và dễ dàng đưa ra những lời phán xét.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đỡ mẹ đi ra ngoài, chỉ thấy cảnh sát đứng ở hành lang đều đứng qua một bên và chào nàng.
Đột nhiên hành lang đang náo nhiệt bỗng im lặng, mọi người đều nhìn Mục Hiểu Hiểu, lúc nàng bước ra cửa, nữ cảnh sát ghi chép cho nàng mặc kệ bộ đồ màu xanh đang mặc trên người mà bước tới nghiêng đầu bốn mươi lăm độ chào nàng.
Chức trách còn đó, cô ấy không thể nói được gì, nhưng cảm xúc trong lòng như dâng trào.
Mục Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn và nở nụ cười với cô ấy, chỉ là lúc này nàng không thể nào cười được.
Nữ cảnh sát cắn môi, đưa mắt nhìn vào mắt của Mục Hiểu Hiểu, nước mắt tuôn trào.
Lúc này không gian im lặng nhưng dường như lại có tiếng.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đi ra ngoài, trời đã tối rồi, ở ngoài cổng, có rất nhiều người dân đứng ở ngoài, trong ánh mắt của mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng lẫn tức giận.
Có quá nhiều người chen lấn, sở trưởng phải đích thân ra giữ trật tự, đồng thời còn nhờ đến sự trợ giúp của cấp trên.
Không biết là ai có con mắt tinh tường nhất, Mục Hiểu Hiểu vừa đi ra thì anh ta đã nhìn thấy rồi hét lên: "Cô Mục ra rồi!" Tất cả mọi người đều chạy lên phía trước, phía trước mặt là Tiểu Hoa và bà nội của Tiểu Hoa, bác Lưu, chú Tống... Bởi vì lần này Mục Hiểu Hiểu có thể quay lại trường học, với sự xuất hiện của cô Mục, mọi người đều đã lắp đặt nước máy của Từ Doanh... Bệnh viện phía Đông mỗi ngày đều nói chuyện với Trương Xảo, còn để cô ấy phát trực tiếp bán máy điều hòa của chú Vương... Có quá nhiều những đôi mắt chứa đầy sự lo lắng sốt ruột.
Những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Rất nhanh mọi người đã tạo thành vòng tròn ba vòng đứng vây xung quanh Mục Hiểu Hiểu.
Vốn dĩ vừa nãy ở trong phòng thẩm phán, Mục Hiểu Hiểu đã nhiều lần tự nhủ với bản thân, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh, bà ấy đã lớn tuổi rồi, không thể để bà lo lắng cho mình, sau khi nàng đi ra, bất luận xảy ra chuyện gì hay có điều gì đang đợi nàng, nàng đều sẽ không khóc, tuyệt đối không rơi nước mắt. truyện xuyên nhanh
Nhưng bây giờ, nhìn thấy những gương mặt thân quen này, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má nàng.
"Cô Mục vô tội!" "Đúng, cô Mục, cô đừng sợ, bà con đều sẽ làm chứng cho cô!" "Ai dám động đến cô Mục, tôi sẽ liều mạng với người đó! Nếu không nhờ cô ấy, đến bây giờ con tôi cũng không thể đi học được!" "Cô Mục!" "Chị, em từ Nam Kinh tranh thủ đến đây, là người đã được nhận sự giúp đỡ từ chị, chị còn nhớ em không?" "Chị Mục Hiểu Hiểu, em từ Thiên Tân đến, chị từng đến bệnh viện thăm em, còn sờ đầu em bảo em phải cố gắng lên."... Đừng nói là từ thôn xã đến, ngay cả những lãnh đạo cũng đã đến, bọn họ nhìn thấy cảnh này, từng người đều đứng chết lặng.
Mục Hiểu Hiểu đứng giữa trung tâm của đám đông, mọi người đều phẫn nộ, ai nấy đều cảm thấy bất bình.
Đợi cả ngày Thu Thu mới chạy đến, cô ấy ôm lấy Mục Hiểu Hiểu khóc không ngừng: "Chị..." Cô ấy cứ ôm chặt lấy chị gái của mình, cảm thấy đau lòng cho nàng, cảm thấy uất ức thay cho nàng, Tô Thu Vân đứng bên cạnh cũng khóc thầm.
Trong lúc hỗn loạn Mục Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn thẳng, nàng nhìn thấy đại tiểu thư đang đứng dưới cơn mưa mùa thu cách đó mấy mét.
Lúc này thời gian như trôi chậm lại.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, đại tiểu thư cũng đang nhìn nàng, cô ấy trông có vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu, từ trước đến nay cô luôn chú ý đến ngoại hình, nhưng lúc này đầu tóc rối tung, sắc mặt trắng bệch, lớp trang điểm cũng đã trôi đi.
Sau hai mươi tiếng ngồi máy bay, đại tiểu thư cảm thấy cơ thể như mềm nhũn, nhưng lúc cô nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của nàng, trong lòng muốn cất tiếng lên nói với nàng, đừng khóc, không được khóc.
Mục Hiểu Hiểu luôn đứng ở đó, nàng không còn nghe thấy những âm thanh xung quanh, nàng nhìn đại tiểu thư đang từ từ đi về phía mình, nhìn thấy cô đưa tay ra, nghe cô ấy nhẹ nhàng nói: "Đi, Hiểu Hiểu, chị đưa em về nhà." Vào khoảnh khắc đó, Mục Hiểu Hiểu không còn kìm nén được nữa, nàng gục đầu xuống, nước mắt rơi tí tách.
Cơn mưa mùa hạ lặng lẽ hòa cùng với nước mắt như đang rửa sạch mặt đất tối tăm.
Không e dè ánh mắt của người khác, đại tiểu thư nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hiểu Hiểu, cô hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc trong lòng, giống như hứa với Mục Hiểu Hiểu, lại giống như đang tàn nhẫn với chính mình: "Chị sẽ lấy lại sự trong sạch cho em, mọi người sẽ lấy lại sự trong sạch cho em." Những người tung tin đồn nhảm sau lưng, những kẻ dựa vào dư luận để hại người, chúng không đáng làm người, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Mọi người đều kinh ngạc, những cuốn sổ này đã quá cũ, trong đó có một số là ảnh bìa của phim hoạt hình Sailor Moon, Jingle Cat và ảnh của minh tinh F4.
Những dòng chữ bên trong đó, đã chứng kiến Mục Hiểu Hiểu trưởng thành.
Bức đầu tiên đã ngả sang màu vàng, nét chữ của Mục Hiểu Hiểu vẫn còn rất nguệch ngoạc, không đẹp như chữ lúc sau này.
Đó là lần đầu Mục Hiểu Hiểu kiếm tiền, cũng là lần đầu tiên nàng gom góp tiền bán ve chai cùng với Thu Thu.
"Ngày 16 tháng 3 năm 2012, hôm nay cùng với em gái bán hết mấy lon nước ngọt và chai nước khoáng mà cả hai đã gom được một tuần qua, giá lon đã tăng, một lon mười lăm hào, trước đó một lon là mười hào, tổng cộng được mười tệ, vốn dĩ định về nhà đưa lại cho mẹ, nhưng trên đường về thấy một bà lão bị mù đang bán rau, thế là mình và em gái mua hết rau giúp bà ấy, chỉ còn lại ba tệ." Đó chính là những dòng chữ khởi đầu cho cuộc sống của Mục Hiểu Hiểu.
"Ngày 17 tháng 3 năm 2012, mẹ thưởng cho mình và em gái vì đã làm việc tốt, đã cho chúng mình mỗi người năm tệ, vì Thu Thu thèm ăn nên mình đã mua cho em ấy một cái đùi gà rán, số tiền còn lại bỏ vào trong ống heo, đợi đến cuối tháng lấy ra mua đồ dùng học tập cho các em."... "Ngày 31 tháng 3 năm 2012, cuối tháng rồi, mình đã tiết kiệm được ba mươi tám tệ, một con số may mắn, mình dùng số tiền đó mua sách cho các em, các em rất vui, mình cũng rất vui." "Ngày 5 tháng 4 năm 2013, hôm nay mình cùng anh Vu Dược ngồi xe đến thị trấn để mua bán đồ, chuyện này không giống với mua bán kinh doanh bằng đầu óc, mỗi ngày kiếm được một trăm tệ, mình đều đưa cho mẹ cả, dạo này thời tiết thay đổi nhiều, sức khỏe của các em không khỏe, mình rất lo lắng hu hu..."... "Ngày 8 tháng 5 năm 2014, hôm nay lớp trưởng tỏ tình với mình, nói với mình nhà của cậu ấy rất giàu, mỗi tháng có thể cho mình hai trăm tệ để tiêu vặt, mình đã kiêu ngạo mà từ chối cậu ấy rồi, cậu ấy sợ rằng không biết hôm nay mình đã giúp ông cụ neo đơn trong thị trấn hai trăm năm mươi tệ, đứa trẻ này cũng có một khuôn mặt tuấn tú đó chứ..." Năm 2015, năm 2016, năm 2017... Từng quyển từng quyển xếp chồng lên nhau, mỗi một trang là những tích lũy quá trình trưởng thành của Mục Hiểu Hiểu.
"Ngày 4 tháng 6 năm 2018, hung thủ giết hại Lan Nhi đã được thả ra, mình không kiềm chế được mà đi đánh người đó, tình cảm của ba mẹ lúc này cũng rạn nứt, mình thề có trời, trong vòng hai năm nữa mình sẽ trả hết số tiền mà họ đã tiêu lên người mình, cô nhi viện không phải là một nơi thấp kém, nơi đó mãi mãi là nhà của mình, mẹ và bà nội là hai người quan trọng nhất đối với mình trong cuộc đời này, mẹ, ân tình của mẹ không lời nào có thể diễn tả được, còn sẽ dùng cả đời này của mình đi con đường mà mẹ đã đi, thực hiện những điều mà mẹ muốn làm." "Ngày 5 tháng 6 năm 2018, tiếp nhận một chuyện lớn, mấy chú chó hoang ở Sơn Tây bị người ta phóng lửa thiêu, mình và một chị lớp trên đã quyên góp bốn ngàn nhân dân tệ." "Ngày 8 tháng 10 năm 2018, hôm nay là quốc khánh, mình không về nhà, mặc dù có chút cáu kỉnh nhưng bây giờ mình đã thu được một khoản thu nhập lớn trong đời, số tiền ba nghìn tệ, mình rất là vui, chỉ hận không thể bay về nhà nói chuyện này cho mẹ biết, mình muốn mua cho mẹ một chiếc lắc tay bằng bạc, một chiếc lắc tay bằng bạc! Mình trưởng thành rồi, mình đã kiếm được nhiều tiền như vậy, mình phải cố gắng nhiều hơn nữa!" Nữ cảnh sát nhìn những tờ tiền đó rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, cô ấy nhìn chiếc lắc bạc đã chuyển sang màu đen trên tay của Tô Thu Vân, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Trong chuyện này, Mục Hiểu Hiểu cũng đã từng dao động. "Ngày 4 tháng 3 năm 2019, lại bắt đầu mùa tựu trường, từ nhà quay trở lại, vào lúc đó, mình cũng thấy bối rối trong chốc lát, bận rộn thời gian dài như vậy dường như chẳng tiết kiệm được đồng nào, các bạn trong lớp nhìn mình với ánh mắt như nhìn một kẻ không có tiền, có lúc mình không biết liệu sự kiên trì này là đúng hay sai." "Ngày 5 tháng 3 năm 2019, nhận được bảng thành tích của mấy đứa em được tài trợ, mình rất vui, hôm nay đã quyên góp cho cô nhi viện ba nghìn tệ để mua gạo và mì, giúp đỡ mấy em nhỏ ở vùng núi tám trăm tệ." "Ngày 24 tháng 1 năm 2020, vào đêm giao thừa, người mình gọi là ba mẹ ruột đã cãi nhau với mình, hỏi mình máu mủ ruột thịt quan trọng hay cô nhi viện quan trọng, mình chỉ muốn cười, hôm nay mình đã trả cho họ gấp đôi phí nuôi dưỡng mình, mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều." "Ngày 18 tháng 2 năm 2020, năm nay thật khó chịu, tình hình bệnh dịch ở Vũ Hán rất nghiêm trọng, mình muốn đăng ký đi làm tình nguyện viên nhưng không được thông qua, Vũ Hán cố lên, Trung Quốc cố lên, tăng ca vào dịp tết là đúng đắn, lương được nhân sáu lần, tổng cộng được năm ngàn sáu trăm sáu mươi hai tệ, toàn bộ đều được đổi thành vật tư gửi đến Vũ Hán." "Ngày 7 tháng 3 năm 2020, mỗi ngày xem tin tức về tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán, nhìn thấy số liệu đỏ ngầu mà mình không kiềm được nước mắt, Vũ Hán cố lên, Trung Quốc cố lên, vì không thể góp sức nên chỉ có thể âm thầm quyên góp, tám ngàn tệ." "Ngày 1 tháng 8 năm 2020, hôm nay đọc được một câu 'Thế giới hôn lên hồn tôi nỗi đau thương và đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát', khoảnh khắc đó mình đã không kìm được mà khóc òa lên vì cảm động, trên thế giới này, vẫn có một người kiên trì giống như mình. Hôm nay đưa Thu Thu đi bệnh viện kiểm tra, chi phí hết một ngàn sáu trăm chín mươi hai tệ, đôi lúc thấy các em bệnh, mình thực sự rất đau lòng, hận bản thân không thể bệnh thay các em, Thu Thu khóc trông rất đáng yêu, giống như lúc nhỏ, biến thành một chú cún mặt xệ." "Ngày 31 tháng 11 năm 2020, lại một năm nữa sắp trôi qua, khi đi thăm viện dưỡng lão, mình đã để lại một số nhu yếu phẩm hàng ngày, hai túi gạo, ba túi mì, mua bốn thùng sữa óc chó, hai thùng hoa quả sấy khô, một thùng bánh thôn Đạo Hương, tổng cộng chi một ngàn bốn trăm ba mươi hai tệ, nhân tiện nói với viện trưởng chừa một vị trí cho mình, viện trưởng cười nói với mình, nếu mình đi sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm, mình vui lắm." Ngoài trời, cơn mưa mùa thu đang đổ như trút nước, có chút lạnh lẽo, giống như lòng người.
Mục Hiểu Hiểu lê thân hình nặng nề của mình đi ra khỏi khu ba, công an của các bộ phận đã thu thập đóng hồ sơ dày cộp, sổ ghi chép, sổ kế toán của nàng đều bị giữ lại, sau khi dọn dẹp xong sẽ được trả lại.
Những người quan trọng bên cạnh đều đang ghi hình từng người một, bởi vì phải thông qua các tỉnh thành phố, nên chu kỳ sẽ tương đối dài dòng, báo cáo của cảnh sát chỉ có thể đưa ra sau khi đã xâu chuỗi các bằng chứng lại với nhau.
Mọi người đều biết đoạn thời gian này sẽ không dễ dàng gì đối với Mục Hiểu Hiểu.
Những lời chỉ trích trên mạng, cơn sóng dư luận có thể xé nát một con người, họ là những người cuồng loạn vào lúc nửa đêm, nếu Mục Hiểu Hiểu không bị chỉ trích thì có lẽ nàng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Chỉ là ở nơi này, trong phòng thẩm vấn, dưới sổ ghi chép và đống hồ sơ, những người cảnh sát đều im lặng.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đến, tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt khinh thường và ghét bỏ.
Đa số người sẽ như vậy, trước khi biết được sự thật họ dễ bị cuốn theo luồng dư luận và dễ dàng đưa ra những lời phán xét.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đỡ mẹ đi ra ngoài, chỉ thấy cảnh sát đứng ở hành lang đều đứng qua một bên và chào nàng.
Đột nhiên hành lang đang náo nhiệt bỗng im lặng, mọi người đều nhìn Mục Hiểu Hiểu, lúc nàng bước ra cửa, nữ cảnh sát ghi chép cho nàng mặc kệ bộ đồ màu xanh đang mặc trên người mà bước tới nghiêng đầu bốn mươi lăm độ chào nàng.
Chức trách còn đó, cô ấy không thể nói được gì, nhưng cảm xúc trong lòng như dâng trào.
Mục Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn và nở nụ cười với cô ấy, chỉ là lúc này nàng không thể nào cười được.
Nữ cảnh sát cắn môi, đưa mắt nhìn vào mắt của Mục Hiểu Hiểu, nước mắt tuôn trào.
Lúc này không gian im lặng nhưng dường như lại có tiếng.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đi ra ngoài, trời đã tối rồi, ở ngoài cổng, có rất nhiều người dân đứng ở ngoài, trong ánh mắt của mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng lẫn tức giận.
Có quá nhiều người chen lấn, sở trưởng phải đích thân ra giữ trật tự, đồng thời còn nhờ đến sự trợ giúp của cấp trên.
Không biết là ai có con mắt tinh tường nhất, Mục Hiểu Hiểu vừa đi ra thì anh ta đã nhìn thấy rồi hét lên: "Cô Mục ra rồi!" Tất cả mọi người đều chạy lên phía trước, phía trước mặt là Tiểu Hoa và bà nội của Tiểu Hoa, bác Lưu, chú Tống... Bởi vì lần này Mục Hiểu Hiểu có thể quay lại trường học, với sự xuất hiện của cô Mục, mọi người đều đã lắp đặt nước máy của Từ Doanh... Bệnh viện phía Đông mỗi ngày đều nói chuyện với Trương Xảo, còn để cô ấy phát trực tiếp bán máy điều hòa của chú Vương... Có quá nhiều những đôi mắt chứa đầy sự lo lắng sốt ruột.
Những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Rất nhanh mọi người đã tạo thành vòng tròn ba vòng đứng vây xung quanh Mục Hiểu Hiểu.
Vốn dĩ vừa nãy ở trong phòng thẩm phán, Mục Hiểu Hiểu đã nhiều lần tự nhủ với bản thân, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh, bà ấy đã lớn tuổi rồi, không thể để bà lo lắng cho mình, sau khi nàng đi ra, bất luận xảy ra chuyện gì hay có điều gì đang đợi nàng, nàng đều sẽ không khóc, tuyệt đối không rơi nước mắt. truyện xuyên nhanh
Nhưng bây giờ, nhìn thấy những gương mặt thân quen này, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má nàng.
"Cô Mục vô tội!" "Đúng, cô Mục, cô đừng sợ, bà con đều sẽ làm chứng cho cô!" "Ai dám động đến cô Mục, tôi sẽ liều mạng với người đó! Nếu không nhờ cô ấy, đến bây giờ con tôi cũng không thể đi học được!" "Cô Mục!" "Chị, em từ Nam Kinh tranh thủ đến đây, là người đã được nhận sự giúp đỡ từ chị, chị còn nhớ em không?" "Chị Mục Hiểu Hiểu, em từ Thiên Tân đến, chị từng đến bệnh viện thăm em, còn sờ đầu em bảo em phải cố gắng lên."... Đừng nói là từ thôn xã đến, ngay cả những lãnh đạo cũng đã đến, bọn họ nhìn thấy cảnh này, từng người đều đứng chết lặng.
Mục Hiểu Hiểu đứng giữa trung tâm của đám đông, mọi người đều phẫn nộ, ai nấy đều cảm thấy bất bình.
Đợi cả ngày Thu Thu mới chạy đến, cô ấy ôm lấy Mục Hiểu Hiểu khóc không ngừng: "Chị..." Cô ấy cứ ôm chặt lấy chị gái của mình, cảm thấy đau lòng cho nàng, cảm thấy uất ức thay cho nàng, Tô Thu Vân đứng bên cạnh cũng khóc thầm.
Trong lúc hỗn loạn Mục Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn thẳng, nàng nhìn thấy đại tiểu thư đang đứng dưới cơn mưa mùa thu cách đó mấy mét.
Lúc này thời gian như trôi chậm lại.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, đại tiểu thư cũng đang nhìn nàng, cô ấy trông có vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu, từ trước đến nay cô luôn chú ý đến ngoại hình, nhưng lúc này đầu tóc rối tung, sắc mặt trắng bệch, lớp trang điểm cũng đã trôi đi.
Sau hai mươi tiếng ngồi máy bay, đại tiểu thư cảm thấy cơ thể như mềm nhũn, nhưng lúc cô nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của nàng, trong lòng muốn cất tiếng lên nói với nàng, đừng khóc, không được khóc.
Mục Hiểu Hiểu luôn đứng ở đó, nàng không còn nghe thấy những âm thanh xung quanh, nàng nhìn đại tiểu thư đang từ từ đi về phía mình, nhìn thấy cô đưa tay ra, nghe cô ấy nhẹ nhàng nói: "Đi, Hiểu Hiểu, chị đưa em về nhà." Vào khoảnh khắc đó, Mục Hiểu Hiểu không còn kìm nén được nữa, nàng gục đầu xuống, nước mắt rơi tí tách.
Cơn mưa mùa hạ lặng lẽ hòa cùng với nước mắt như đang rửa sạch mặt đất tối tăm.
Không e dè ánh mắt của người khác, đại tiểu thư nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hiểu Hiểu, cô hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc trong lòng, giống như hứa với Mục Hiểu Hiểu, lại giống như đang tàn nhẫn với chính mình: "Chị sẽ lấy lại sự trong sạch cho em, mọi người sẽ lấy lại sự trong sạch cho em." Những người tung tin đồn nhảm sau lưng, những kẻ dựa vào dư luận để hại người, chúng không đáng làm người, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook