Cấm Đến Gần
-
Chương 92
Hiểu Hiểu đã thật lâu không trông thấy đại tiểu thư như vậy, nàng lập tức cúi đầu, sợ rằng chỉ cần nhìn một giây thôi cũng sẽ không cầm được nước mắt.
Tần Di vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, nhìn thấy yếu ớt trong mắt nàng, thấy nước mắt trong mắt nàng, nhìn thấy cả ánh mắt đỏ bừng thu hết vào trong đáy mắt.
Đại tiểu thư là ai? Thời điểm giằng co với cha ruột, còn có thể làm được thành thạo điêu luyện, nhưng hôm nay, thấy Hiểu Hiểu như vậy, nắm đấm của cô đều cứng lại.
Tô Khuê trên thương trường phấn đấu nửa đời, bà ta biết Tần Di, càng biết thêm hơn địa vị và năng lực của cô, sản nghiệp của Mục gia điểm đấy, cùng người ta so sánh, bất quá là lông gà vỏ tỏi không đáng giá được nhắc tới, vừa nhìn thấy nghiêm mặt lạnh lùng lại đây, bà ta cả người đều căng thẳng .
Mục Sơn vừa mới uống rượu còn giận không thể xá mồ hôi lạnh chảy ra, rượu cũng tỉnh một nửa.
Đại tiểu thư không nói lời nào, cô đứng ở cửa, cũng không dám nói chuyện cùng.
Cuối cùng, vẫn là Hiểu Hiểu đi tới, nàng một mực cúi đầu, tại cửa ra vào dắt tay đại tiểu thư.
Không phải bình thường giống như bạn bè dắt tay nhau.
Là kiểu tình lữ gian mười ngón đan xen.
Sắc mặt của đại tiểu thư hòa hoãn một chút, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, thản nhiên: "Ngẩng đầu." Mục Hiểu Hiểu mấp máy môi, nàng ngẩng đầu lên, chẳng qua là một đoạn đường này từ trong nhà đi tới cửa, nàng cũng đã đè nén tâm tình thống khổ của nội tâm xuống.
Đây là từ nhỏ đến lớn trải qua khiến cho nàng học được thừa nhận và chịu đựng, nàng sớm đã thành thói quen .
"Đi thôi." Hiểu Hiểu hít mũi một cái, nhẹ giọng nói, đại tiểu thư nhìn ánh mắt của nàng, lại đi trong phòng nhìn một chút, ánh mắt rơi vào trên người Tô Khuê, cùng với bụng có chút to ra của bà ta.
Gần như theo bản năng, Tô Khuê đưa tay che kín bụng, bà ta không hiểu khẩn trương, lập tức nhìn về phía Mục Sơn, lúc này Mục Sơn cũng phản ứng lại, ông ấy vội vã tiếp đón: "À, cô chính là bạn bè của Hiểu Hiểu nhỉ, mời vào mời vào." Đại tiểu thư đương nhiên muốn đi vào, cô nắm tay Hiểu Hiểu, nhìn ánh mắt của Mục Sơn, lãnh đạm lại bình tĩnh: "Không phải bạn bè, là vị hôn thê." Mục Sơn:......
Tô Khuê:......
Hiểu Hiểu:......
Nàng đã cầu hôn qua chiếc nhẫn đều mang theo trên tay không phải sao? Đại tiểu thư lôi kéo Hiểu Hiểu lại một lần nữa đi vào cái nhà này, tay của cô ở trên tay của Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nắm chặt lại: "Đi vào nói." Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Dù sao có Hiểu Hiểu ở đây, cô sẽ giữa lại cho đôi nam nữ bọn họ thể diện cuối cùng.
Vào phòng.
Đại tiểu thư buông lỏng tay của Hiểu Hiểu ra, cô ngồi ở sô pha ở giữa phòng khách, cơ thể hướng về sau, vểnh chân nhìn Mục Sơn bận việc.
Cái tư thể ngồi này, giống lãnh đạo thị sát như đúc.
Mục Sơn quả thực là như Lâm Đại Địch, ông ấy vội vã lấy trà quý nhất trong nhà chuẩn bị cầm đi pha, ông ấy dặn dò Tô Khuê lại đây tiếp Tần tổng nói chuyện phiếm: "Trước tiên bà ra tiếp trước, tôi đi pha trà." Tô Khuê đã từng gặp Tần Di, chỉ là khi đó, Tần Di còn không phải giống như hiện tại, cả người cảm xúc tương đối trầm xuống, cả người váy dài màu đen đứng ở phía sau của Tần Hải Long không nói một lời.
Cái này cần có thời gian mấy năm.
Tần Di ở trong trí nhớ của Tô Khuê trở nên hoàn toàn khác biệt, không còn là đứa trẻ trốn ở sau lưng người khác choai choai, mặt mũi của cô không giận tự uy khí phách, đã là một tổng tài chân chính một mình đảm đương một phía.
Bà ta biết thay đổi của Tần gia, cũng biết thân phận và địa hiện tại của Tần Di, hẩn trương đi tới, cười theo: "Tần tổng, nhà có chút nhỏ, không có gì chiêu đãi, ngài chớ để ý." Đại tiểu thư nhìn chung quanh một lần, lạnh nhạt nói: "Là rất nhỏ." Tô Khuê:......
Hiểu Hiểu bả vai run một cái, lúc đầu trái tim khó chịu và đau đớn xen lẫn đột nhiên có hơi muốn cười, nàng đã rất lâu không có trông thấy dạng "ác miệng" này của đại tiểu thư.
Tần Di đánh giá bụng của Tô Khuê: "Có bốn tháng rồi hử?" Tô Khuê vừa thấy cô hỏi cái này, mau nói: "Còn thiếu nửa tháng nữa là bốn tháng." Tần Di nhẹ gật đầu, lúc này trà ngon Mục Sơn pha đã bưng lên, ông ấy tươi cười đầy mặt: "Đây không phải hôm nay gọi Hiểu Hiểu đến, không phải muốn chia sẻ tin tức tốt này cho con bé sao? Con bé cũng muốn làm chị gái." Tần Di nghe xong nhướng mày: "Hiểu Hiểu sao?" Mục sơn gật đầu, ông ấy cung kính đặt trà tới trước mặt Tần Di, ông ấy nịnh nọt như vậy đời này Hiểu Hiểu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Nhưng không đúng không, đây chính là chị gái ruột, về sau em trai phải dựa vào bảo vệ của con bé." Mục Sơn nói lời này rất vẹn toàn, mang theo ý vị lấy lòng, ông ấy hầu hạ lãnh đạo cả đời, đối với hạng người gì đều nhìn thấu.
Người phụ nữ này lợi hại, chính là cô cảm tình rất sâu với Hiểu Hiểu, chỉ cần không thương không ngứa kéo Hiểu Hiểu lên, cô sẽ thế nào.
Đại tiểu thư giơ tay lên một cái, sờ lên mặt Hiểu Hiểu: "Em muốn bảo vệ em trai tương lai như nào?" Mục Hiểu Hiểu mấp máy môi, đại tiểu thư nhướng mày: "Không làm em ấy trở thành con mồ côi từ trong bụng mẹ?" Mục Sơn:!!! Tô Khuê:!!! Một câu nói này sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi, đại tiểu thư quay đầu, thản nhiên nhìn hai người.
Có xấu hổ hay không? Cô chỉ muốn hỏi hai người rốt cục có muốn xấu hổ không? Cô vừa mới vuốt phẳng nỗi đau trong lòng của Hiểu Hiểu, dám mang người của cô tới đây bắt nạt? Mùi thơm trong chén trà trà tung bay lượn lờ, mang theo trận trận sương trắng, khơi gợi lên một hồi trầm mặc.
Trong lòng Mục Sơn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt cũng không dám trút ra, Tô Khuê thì là suy yếu núp ở một bên, tay giống như bảo vệ che ở trên bụng, nhẹ giọng nói: "Tần tổng, dựa theo quan hệ tới nói, về sau chúng ta chính là người một nhà ." "A." Đại tiểu thư cười, nụ cười của cô lạnh như vậy, mặt mày đều giống như đóng băng, người dám xưng hô với cô là người một nhà không nhiều.
Mục Sơn kiềm chế: "Quan hệ của cô và Hiểu Hiểu như vậy, tuy rằng vô cùng khác thương, nhưng tôi và mẹ con bé, vẫn sẽ thừa nhận." Dù sao, chẳng có người con gái nào lại không muốn tình cảm của mình được ba mẹ thừa nhận đúng không? "Hai người như này cũng được coi là ba mẹ sao?" Giọng điệu đại tiểu thư lạnh lùng cay nghiệt, cô rất ít tức giận như vậy, hôm nay thật sự không thể nhịn được nữa.
Tay của Mục Sơn đặt ở trên đùi, cực lực kiềm chế: "Tần tồng, thân phận và địa vị của cô khiến chúng tôi tôn trọng cô một phần, đầy là ở bên ngoài, nhưng là bên trong, cô là hậu bối, nói chuyện như vậy được không?" Nói chuyện không tốt như này.
Đại tiểu thư nhẹ gật đầu, cô nhìn ánh mắt của Mục Sơn: "Hậu bối? À, trưởng khoa Mục có thể đi hỏi thăm một chút gia cảnh của Tần gia chúng tôi một chút." Cha ruột cô còn có thể coi là kẻ địch, sẽ để ý trưởng bối của các cô sao? Ánh mắt Mục Sơn nhìn cô gần như sụp đổ, kẻ điên, cô chính là người điên, trách không được người ngoài đều nói con gái của Tần gia đều là kẻ điên.
Đại tiểu thư hai tay sau lưng: "Ông muốn nghe lời hữu ích? Được, vậy tôi đây sẽ nói lời hay, gần đầy tôi liên hệ với Chu Lão." Chu Lão......
Chết tiệt.
Tóc gáy của Mục Sơn đều dựng lên, đó là cục trưởng của họ, người có quyền sinh tử đối với việc thuyên chuyển và thăng chức của họ.
"Ông không muốn thăng chức à?" Đại tiểu thư một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mục Sơn, ánh mắt kia rất sắc bén, khiến ông ấy cũng không dám tới đối mặt, nhưng vừa nghe đến hai chữ "Thăng chức", trong mắt ông ấy nổi lên ánh lửa, trong lòng bàn tay xuất mồ hôi.
Mục Sơn đã sớm không vừa lòng với thân phận và địa hiện tại, ông ấy xem như loại người khéo léo, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, cho dù có vỡ đầu cũng muốn khoan thủng, nhưng chính ông ta cho rằng là bởi vì thế sự bất công, cho nên mới để ông ta hiện tại cực hạn vị trí một trưởng khoa nhỏ, nhiều lần nói đến đều không nhắc tới, dã tâm của ông ta rất lớn, đừng nói trưởng khoa không thỏa mãn, chính là trưởng phòng đều miễn miễn cưỡng cưỡng, tuổi của ông liền kẹt ở chỗ đó, nếu không nhắc tới lần nữa thật sự không có cơ hội.
Cho nên, ông mới có thể để Tô Khuê dùng bất cứ biện pháp gì cũng phải đưa Hiểu Hiểu trở về, không phải, với tính cách ông ấy kiêu ngạo, là không sẽ đi nhận cái này xé rách mặt không đúng tí nào của con gái.
"Biên Tàng bên kia thiếu một vị trí, ông đi tu luyện sáu bảy tám chín năm, sau khi trở về, có lẽ có thể tăng lên." Mục Sơn:...
Tô Khuê:...
Khinh người quá đáng.
Đại tiểu thư "Sáu bảy tám chín" với "Có lẽ"Chính là loại công kích điển hình không không mạnh vũ nhục tính cực mạnh lời nói.
Biên Tàng là ở đâu? Làm chính là cái gì? Khổ nhất mệt nhất không nói, màn trời chiếu đất, còn thời khắc đều gặp nguy hiểm, chính là ông ở nói đó làm lãnh đạo, muốn tìm một nơi hưởng thụ cũng không thể.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, đáy lòng nổi lên xoáy nước thật lớn, cho nên đại tiểu thư đã sơm đi điều tra Mục Sơn và Tô Khuê, đã sớm hoàn toàn chuẩn bị phải không? Cô vì cái gì cái gì cũng không có nói cho nàng? Sắc mặt của Mục Sơn xanh mét, ông ấy nhìn Tần Di: "Tần tổng, cô không nên khinh người quá đáng." Cùng lắm thì vạch mặt, ông ấy không dùng tầng quan hệ này, chẳng lẽ là thật sợ cô một đứa con gái? Đây là xã hội pháp trị, cô muốn làm cái gì? Đại tiểu thư nở nụ cười, người của cô hơi nghiêng về phía trước, nhìn ánh mắt của Mục Sơn: "Tôi chính là bắt nạt ông, có thể thế nào?" Cô đã sớm nhìn hai người họ khó chịu.
Nếu như không phải biết tính tình của Hiểu Hiểu, nếu họ không phải là cha mẹ ruột của Hiểu Hiểu, nếu không hai người họ đi đường như thế này, đại tiểu thư đều lười phản ứng.
Bàn tay này, chính là thứ hai người bọn họ muốn nắm.
Hôm nay đại tiểu thư nhận được điện thoại của Lưu Vạn Niên, cả người đều không bình tĩnh, cô nhanh chóng bắt tay xử lý chuyện mà không gọi ai, tự mình tới đây.
Hiện tại cô đối với Hiểu Hiểu, đã không phải là đơn thuần sủng ái .
Hiểu Hiểu là bạn gái của cô, là vị hôn thê của cô, là vợ tương lai của cô, càng là mềm mại sâu nhất đáy lòng của cô.
Cô không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt nàng.
Tô khuê vừa thấy điệu bộ này, biết Tần Di còn chưa nói xong, bà ta vội vàng duỗi tay về phía Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, con giúp mẹ nói một câu với." Đã nhiều năm như vậy, mặc dù Mục Sơn một mực hùng hổ dọa người, thế nhưng Tô Khuê cho rằng mình coi như kiềm chế được, Hiểu Hiểu vẫn còn cảm tình với bà ta.
Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, há miệng thở dốc, nàng không muốn đi giải thích vì bọn họ, chính là muốn mang đại tiểu thư đi, đừng cho dòng khí sản.
Đại tiểu thư sắc mặt khó coi: "Em tốt nhất không nên mở miệng." Tay cô vừa nhấc, khoa tay múa chân một chút.
- - cút ngay.
Hiểu Hiểu:...
Ngôn ngữ ký hiệu của người câm đã lâu.
Lúc này cảm giác trong lòng Hiểu Hiểu giống như có một dòng nước ấm, khiến tâm chết lặng kia giải phóng tuyết tan một chút, chảy quanh thân, nhất là mạnh mẽ hướng bên hông, khiến cho nàng dựng thẳng vòng eo.
Hóa ra, đây là cảm giác có người chống lưng.
Thật thích mà.
Thật giống như là hơi thở áp lực bẩn thỉu trong lòng Hiểu Hiểu hơn hai mươi toàn bộ phun ra ngoài, vẫn trực tiếp phun ở trước mặt hai người.
"Về phần bà--" Tần Di nhìn Tô Khuê, cô không có tình cảm gì, thái độ cũng lãnh đạm tột cùng, hoàn toàn khác với sự tôn trọng và dịu dàng đối với Tô Kính.
"Nếu vật vả như vậy, lại muốn sinh đứa thứ ba, nếu như quá mệt mỏi, cũng đừng mở công ty." Tô Khuê:!!! Mục Sơn:!!! Công ty nhỏ như này, ở trong mắt đại tiểu thư không có thành tựu, cô đã sớm khiến Lưu Vạn Niên điều tra rõ ràng, cô biết rõ công ty này của Tô Khuê mở như thế nào, biết rõ cấu kết mạng lưới quan hệ sau lưng và Mục Sơn.
Mục Sơn lập tức đứng lên, lại không cách nào chịu đựng: "Cô muốn dựa vào quyền thế cưỡng chế sao? Tôi có thể đi kiện cô." Kiện cô? Mặt của người này nhiều vậy.
Đại tiểu thư cười, cười rất ôn hòa: "Có thể, lúc này tổ giám sát trung ương số một đang ở Bắc Kinh, ông có thể phản ứng với họ một chút. À, đúng rồi --" Cô một đôi đôi mắt nhìn Mục Sơn, thản nhiên: "Lãnh đạo cán bộ của ông tự điều tra báo cáo cấu kết nghiệp quan vợ chồng không, vì vợ mà cung cấp chuyện ô dù sao? Một câu nói kia, tựa như một thanh đao chạm vào tim phổi bên trong của Mục Sơn, cả người ông ấy tê dại, đại não ầm ầm.
Chuyện như vậy, Tần Di sao có thể biết được? Nếu ...... Nếu như cô vạch trần chuyện này với tổ giám sát, sẽ không chỉ tăng lên vô vọng, kẻ nhẹ, ông ấy mới có thể bị đá ra khỏi đội ngũ, khí tiết tuổi già khó giữ được, kẻ nặng, tương lai làm bạn của ông ấy có thể chính là ngục giam lạnh như băng.
Đây chính là chết phù.
Đại tiểu thư một kích toi mạng.
Mục Sơn toàn bộ sống lưng mềm nhũn ra, tay của ông ấy gắt gao đặt ở trên đùi, bằng không thân thể đều muốn mềm xuống.
Tô Khuê sắc mặt cũng trắng bệch, nước mắt của bà ta đều rơi xuống.
Hiểu Hiểu không nghĩ tới đại tiểu thư sẽ điều tra sâu như vậy, nàng cũng có chút sững sờ.
Đại tiểu thư lại nhìn nàng: "Đưa chị đến phòng em xem một tí." Mục Hiểu Hiểu ngẩn người, đại tiểu thư rất giống hoàng thái hậu giơ tay lên, ánh mắt ra hiệu nàng .
- - Đừng khiến chị như xe bị tuột xích.
Mục Hiểu Hiểu:......
Nàng dắt tay của đại tiểu thư, dẫn cô đi về phía phòng của mình.
Nơi đó, đã từng để lại rất rất nhiều nước mắt của nàng, cũng từng là nhà giam trốn không thoát trong mơ của nàng.
Đẩy cửa ra.
Đại tiểu thư nhìn một căn phòng phấn nộn, ghét bỏ nhíu nhíu mày, cứ như vậy còn không biết xấu hổ nói ba mẹ cái gì? Ngay cả Hiểu Hiểu không thích màu hồng cũng không biết? Hiểu Hiểu không thích màu hồng, trừ phi là uống rượu hoặc là trường hợp quấy nhiều ỉ ôi nào đó hoặc thời điểm muốn câu dẫn cô mới có thể mặc.
Ngày bình thường, nàng thích thứ đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
Đại tiểu thư nhìn phòng, phòng hồi lâu không có người ở, tất cả đều là bụi bặm, rèm cửa bị kéo hỏng, không có ánh sáng có thể xuyên vào, Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt của đại tiểu thư, đại tiểu thư đi vào trong phòng, cô giơ tay lên, từ sau khi vào nhà đây là lần đầu tiên chạm vào đồ của Mục gia.
Trước đó, Mục Sơn ân cần pha trà cho cô, đại tiểu thư một chút cũng chưa chạm vào, thậm chí ngay cả chén trà cũng không động.
Cô ngại bẩn.
Bây giờ, đại tiểu thư đi lên trước, cô giơ tay lên, tháo rèm cửa.
Một khắc này.
Hàng ngàn tia sáng tràn ngập khắp căn phòng, xua tan áp lực khói mù ở trên người của đại tiểu thư, cô giống như xoay quanh ánh sáng, da thịt cũng rất giống đang phát sáng, đại tiểu thư môi đỏ khẽ mở: Hiểu Hiểu, nói tạm biệt với nơi này thôi." Hiểu Hiểu nước mắt tại vành mắt bên trong đảo quanh, nàng cố gắng khắc chế, ánh mắt chầm chậm ở căn phòng này gánh chịu vô số nước mắt của nàng, căn phòng theo nàng đi qua tuổi dậy thì, nghẹn ngào nói: "Tạm biệt." Tạm biệt, tạm biệt, không bao giờ gặp nữa.
Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu, mặt vẫn nhíu lại rốt cục giãn ra, cô nâng lên tay, Hiểu Hiểu đi tới, duỗi ra hai tay ôm lấy cô.
Trong lòng quen thuộc này.
Nước mắt nhịn một ngày rốt cục cũng rơi xuống.
Đại tiểu thư giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, mang theo chút oán trách và đau lòng nói: "Về sau, không cho phép trở lại." Cơ thể của Hiểu Hiểu siết chặt, nàng núp ở trong lòng của Tần Di: "Được."......
Cả phòng xán lạn chiếu vào trên người của hai người, Hiểu Hiểu nhắm hai mắt lại, tiếng "tạm biệt" cuộn lên như cơn gió từ tận đáy lòng.
Tạm biệt......
Quá khứ......
Tạm biệt......
Hồi ức không chịu nổi......
Tạm biệt......
Thanh xuân của nàng.
Thời điểm đại tiểu thư nắm tay của Hiểu Hiểu từ trong nhà đi tới, trước đó Mục Sơn thề muốn đi kiện cáo đại tiểu thư cưỡng chế lập tức quỳ xuống, hai tay ông ấy đặt ở trên đầu gối, trong mắt nước mắt ngập tràn nhìn Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, ba van con...Con giữ lại cho chúng ta một con đường sống..." Đây là đại sự sống chết, ông ấy đã sớm không cố được điều gì.
Tô Khuê cũng muốn quỳ xuống, Tần Di lạnh lùng: "Đứng lên hết, đừng giả bộ ở đây." Bọn họ là người không gặp quan tài không đổ lệ.
Vậy để đại tiểu thư cho bọn họ thấy quan tài một cái.
Mục sơn cũng thật không chọc trêu Tần Di, ông ấy ráng chống đỡ cơ thể đứng lên, một tay đỡ Tô Khuê.
Đại tiểu thư nhìn hai người họ, thản nhiên: "Từ nay về sau, đừng liên hệ Hiểu Hiểu, đừng trêu chọc em ấy, đứa nhỏ trong bụng hai người, sống hay chết, là nam hay là nữ, đều không liên quan tới em ấy." Mục Sơn dùng sức gật đầu: "Được được, tôi hiểu." Tô Khuê cũng cụp mắt xuống lau nước mắt.
Đại tiểu thư nhíu mày nhìn hai người họ: "Không nên cảm thấy tôi làm quá phận tuyệt tình, so với mấy năm nay hai người làm tổn thương Hiểu Hiểu, không đau cũng không ngứa." Trái tim của Hiểu Hiểu lại một lần nữa đã ươn ướt.
Đại tiểu thư nắm chặt tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng, cũng không kiêng dè Mục Sơn và Tô Khuê: "Nếu không phải em, với tính cách của chị sẽ không bỏ qua cho họ." Không có gặp được Hiểu Hiểu trước đó.
Đại tiểu thư chính là thương nhân bị người nhà lừa gạt hãm hại cô đơn không nơi nương tựa.
Đối với cô mà nói, độc ác, cường thế, không còn lối thoát đã không là gì hết.
Là Hiểu Hiểu, khiến cô nguyện ý tìm lại sự dịu dàng trong đáy lòng, thiện lương ở thế giới tàn khốc này.
Đại tiểu thư nắm tay của HIểu Hiểu, bước ra khỏi "ngôi nhà" đối diện với ánh sáng suốt cả con đường.
Đi xuống lầu, gió thổi qua gương mặt, Hiểu Hiểu không còn quay đầu, nàng tóc dài bị thổi bay của đại tiểu thư nhìn thấy sườn tinh xảo của cô, trong lòng có âm thanh dịu dàng vang lên.
—— Luôn có người ở giữa một hai cơn gió, lấp đầy cho 108.000 ước mơ của tôi.
Đại tiểu thư... Đại tiểu thư...
Sự tồn tại của cô khiến cho Hiểu Hiểu giải hòa tất cả với quá khứ.
Yêu nồng đậm như vậy, bảo vệ cường thế như vậy, không còn có lý do làm nàng không vui sướng không hạnh phúc đúng không? Tần Di mang theo Hiểu Hiểu lên xe, sờ lên gương mặt của nàng: "Không phải buồn, được chứ?" Hiểu Hiểu cắn môi gật đầu, trơ mắt nhìn: "Chị còn tức giận không?" Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, cô liếc Mục Hiểu Hiểu: "Đừng tưởng rằng em giả bộ đáng thương hề hề, chị sẽ tha cho em." Cô một chân dẫm chân ga, xe từ trong khu nhà nhỏ chạy ra ngoài, ánh mặt trời rơi vào bên trong xe, Hiểu Hiểu cảm giác trái tim của nàng sống lại, lại nhảy lên.
Nàng nhìn ra đây không phải đường về nhà, cũng không phải đường đi Nam Dương hoặc là Thắng Lam.
Đại tiểu thư tiện tay đeo lên kính râm, mắt nhìn phía trước, mặc kệ Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu nhìn xem gò má của cô tim đập thình thịch, cơ thể nàng nghiêng về phía trước, hôn một cái gương mặt của cô: "Không nên tức giận, về sau, cái gì em cũng đáp ứng chị." Nụ hôn mềm nhẹ dừng ở hai má, tuy rằng đại tiểu thư không để ý Hiểu Hiểu, nhưng hơi nhếch lên Mục Hiểu Hiểu nhìn chung quanh một lần: "Chúng ta đi đâu vậy?" Đại tiểu thư tay nắm lấy tay lái lạnh lùng trả lời: "Đi mừng sinh nhật em."
Tần Di vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, nhìn thấy yếu ớt trong mắt nàng, thấy nước mắt trong mắt nàng, nhìn thấy cả ánh mắt đỏ bừng thu hết vào trong đáy mắt.
Đại tiểu thư là ai? Thời điểm giằng co với cha ruột, còn có thể làm được thành thạo điêu luyện, nhưng hôm nay, thấy Hiểu Hiểu như vậy, nắm đấm của cô đều cứng lại.
Tô Khuê trên thương trường phấn đấu nửa đời, bà ta biết Tần Di, càng biết thêm hơn địa vị và năng lực của cô, sản nghiệp của Mục gia điểm đấy, cùng người ta so sánh, bất quá là lông gà vỏ tỏi không đáng giá được nhắc tới, vừa nhìn thấy nghiêm mặt lạnh lùng lại đây, bà ta cả người đều căng thẳng .
Mục Sơn vừa mới uống rượu còn giận không thể xá mồ hôi lạnh chảy ra, rượu cũng tỉnh một nửa.
Đại tiểu thư không nói lời nào, cô đứng ở cửa, cũng không dám nói chuyện cùng.
Cuối cùng, vẫn là Hiểu Hiểu đi tới, nàng một mực cúi đầu, tại cửa ra vào dắt tay đại tiểu thư.
Không phải bình thường giống như bạn bè dắt tay nhau.
Là kiểu tình lữ gian mười ngón đan xen.
Sắc mặt của đại tiểu thư hòa hoãn một chút, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, thản nhiên: "Ngẩng đầu." Mục Hiểu Hiểu mấp máy môi, nàng ngẩng đầu lên, chẳng qua là một đoạn đường này từ trong nhà đi tới cửa, nàng cũng đã đè nén tâm tình thống khổ của nội tâm xuống.
Đây là từ nhỏ đến lớn trải qua khiến cho nàng học được thừa nhận và chịu đựng, nàng sớm đã thành thói quen .
"Đi thôi." Hiểu Hiểu hít mũi một cái, nhẹ giọng nói, đại tiểu thư nhìn ánh mắt của nàng, lại đi trong phòng nhìn một chút, ánh mắt rơi vào trên người Tô Khuê, cùng với bụng có chút to ra của bà ta.
Gần như theo bản năng, Tô Khuê đưa tay che kín bụng, bà ta không hiểu khẩn trương, lập tức nhìn về phía Mục Sơn, lúc này Mục Sơn cũng phản ứng lại, ông ấy vội vã tiếp đón: "À, cô chính là bạn bè của Hiểu Hiểu nhỉ, mời vào mời vào." Đại tiểu thư đương nhiên muốn đi vào, cô nắm tay Hiểu Hiểu, nhìn ánh mắt của Mục Sơn, lãnh đạm lại bình tĩnh: "Không phải bạn bè, là vị hôn thê." Mục Sơn:......
Tô Khuê:......
Hiểu Hiểu:......
Nàng đã cầu hôn qua chiếc nhẫn đều mang theo trên tay không phải sao? Đại tiểu thư lôi kéo Hiểu Hiểu lại một lần nữa đi vào cái nhà này, tay của cô ở trên tay của Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nắm chặt lại: "Đi vào nói." Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Dù sao có Hiểu Hiểu ở đây, cô sẽ giữa lại cho đôi nam nữ bọn họ thể diện cuối cùng.
Vào phòng.
Đại tiểu thư buông lỏng tay của Hiểu Hiểu ra, cô ngồi ở sô pha ở giữa phòng khách, cơ thể hướng về sau, vểnh chân nhìn Mục Sơn bận việc.
Cái tư thể ngồi này, giống lãnh đạo thị sát như đúc.
Mục Sơn quả thực là như Lâm Đại Địch, ông ấy vội vã lấy trà quý nhất trong nhà chuẩn bị cầm đi pha, ông ấy dặn dò Tô Khuê lại đây tiếp Tần tổng nói chuyện phiếm: "Trước tiên bà ra tiếp trước, tôi đi pha trà." Tô Khuê đã từng gặp Tần Di, chỉ là khi đó, Tần Di còn không phải giống như hiện tại, cả người cảm xúc tương đối trầm xuống, cả người váy dài màu đen đứng ở phía sau của Tần Hải Long không nói một lời.
Cái này cần có thời gian mấy năm.
Tần Di ở trong trí nhớ của Tô Khuê trở nên hoàn toàn khác biệt, không còn là đứa trẻ trốn ở sau lưng người khác choai choai, mặt mũi của cô không giận tự uy khí phách, đã là một tổng tài chân chính một mình đảm đương một phía.
Bà ta biết thay đổi của Tần gia, cũng biết thân phận và địa hiện tại của Tần Di, hẩn trương đi tới, cười theo: "Tần tổng, nhà có chút nhỏ, không có gì chiêu đãi, ngài chớ để ý." Đại tiểu thư nhìn chung quanh một lần, lạnh nhạt nói: "Là rất nhỏ." Tô Khuê:......
Hiểu Hiểu bả vai run một cái, lúc đầu trái tim khó chịu và đau đớn xen lẫn đột nhiên có hơi muốn cười, nàng đã rất lâu không có trông thấy dạng "ác miệng" này của đại tiểu thư.
Tần Di đánh giá bụng của Tô Khuê: "Có bốn tháng rồi hử?" Tô Khuê vừa thấy cô hỏi cái này, mau nói: "Còn thiếu nửa tháng nữa là bốn tháng." Tần Di nhẹ gật đầu, lúc này trà ngon Mục Sơn pha đã bưng lên, ông ấy tươi cười đầy mặt: "Đây không phải hôm nay gọi Hiểu Hiểu đến, không phải muốn chia sẻ tin tức tốt này cho con bé sao? Con bé cũng muốn làm chị gái." Tần Di nghe xong nhướng mày: "Hiểu Hiểu sao?" Mục sơn gật đầu, ông ấy cung kính đặt trà tới trước mặt Tần Di, ông ấy nịnh nọt như vậy đời này Hiểu Hiểu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Nhưng không đúng không, đây chính là chị gái ruột, về sau em trai phải dựa vào bảo vệ của con bé." Mục Sơn nói lời này rất vẹn toàn, mang theo ý vị lấy lòng, ông ấy hầu hạ lãnh đạo cả đời, đối với hạng người gì đều nhìn thấu.
Người phụ nữ này lợi hại, chính là cô cảm tình rất sâu với Hiểu Hiểu, chỉ cần không thương không ngứa kéo Hiểu Hiểu lên, cô sẽ thế nào.
Đại tiểu thư giơ tay lên một cái, sờ lên mặt Hiểu Hiểu: "Em muốn bảo vệ em trai tương lai như nào?" Mục Hiểu Hiểu mấp máy môi, đại tiểu thư nhướng mày: "Không làm em ấy trở thành con mồ côi từ trong bụng mẹ?" Mục Sơn:!!! Tô Khuê:!!! Một câu nói này sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi, đại tiểu thư quay đầu, thản nhiên nhìn hai người.
Có xấu hổ hay không? Cô chỉ muốn hỏi hai người rốt cục có muốn xấu hổ không? Cô vừa mới vuốt phẳng nỗi đau trong lòng của Hiểu Hiểu, dám mang người của cô tới đây bắt nạt? Mùi thơm trong chén trà trà tung bay lượn lờ, mang theo trận trận sương trắng, khơi gợi lên một hồi trầm mặc.
Trong lòng Mục Sơn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt cũng không dám trút ra, Tô Khuê thì là suy yếu núp ở một bên, tay giống như bảo vệ che ở trên bụng, nhẹ giọng nói: "Tần tổng, dựa theo quan hệ tới nói, về sau chúng ta chính là người một nhà ." "A." Đại tiểu thư cười, nụ cười của cô lạnh như vậy, mặt mày đều giống như đóng băng, người dám xưng hô với cô là người một nhà không nhiều.
Mục Sơn kiềm chế: "Quan hệ của cô và Hiểu Hiểu như vậy, tuy rằng vô cùng khác thương, nhưng tôi và mẹ con bé, vẫn sẽ thừa nhận." Dù sao, chẳng có người con gái nào lại không muốn tình cảm của mình được ba mẹ thừa nhận đúng không? "Hai người như này cũng được coi là ba mẹ sao?" Giọng điệu đại tiểu thư lạnh lùng cay nghiệt, cô rất ít tức giận như vậy, hôm nay thật sự không thể nhịn được nữa.
Tay của Mục Sơn đặt ở trên đùi, cực lực kiềm chế: "Tần tồng, thân phận và địa vị của cô khiến chúng tôi tôn trọng cô một phần, đầy là ở bên ngoài, nhưng là bên trong, cô là hậu bối, nói chuyện như vậy được không?" Nói chuyện không tốt như này.
Đại tiểu thư nhẹ gật đầu, cô nhìn ánh mắt của Mục Sơn: "Hậu bối? À, trưởng khoa Mục có thể đi hỏi thăm một chút gia cảnh của Tần gia chúng tôi một chút." Cha ruột cô còn có thể coi là kẻ địch, sẽ để ý trưởng bối của các cô sao? Ánh mắt Mục Sơn nhìn cô gần như sụp đổ, kẻ điên, cô chính là người điên, trách không được người ngoài đều nói con gái của Tần gia đều là kẻ điên.
Đại tiểu thư hai tay sau lưng: "Ông muốn nghe lời hữu ích? Được, vậy tôi đây sẽ nói lời hay, gần đầy tôi liên hệ với Chu Lão." Chu Lão......
Chết tiệt.
Tóc gáy của Mục Sơn đều dựng lên, đó là cục trưởng của họ, người có quyền sinh tử đối với việc thuyên chuyển và thăng chức của họ.
"Ông không muốn thăng chức à?" Đại tiểu thư một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mục Sơn, ánh mắt kia rất sắc bén, khiến ông ấy cũng không dám tới đối mặt, nhưng vừa nghe đến hai chữ "Thăng chức", trong mắt ông ấy nổi lên ánh lửa, trong lòng bàn tay xuất mồ hôi.
Mục Sơn đã sớm không vừa lòng với thân phận và địa hiện tại, ông ấy xem như loại người khéo léo, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, cho dù có vỡ đầu cũng muốn khoan thủng, nhưng chính ông ta cho rằng là bởi vì thế sự bất công, cho nên mới để ông ta hiện tại cực hạn vị trí một trưởng khoa nhỏ, nhiều lần nói đến đều không nhắc tới, dã tâm của ông ta rất lớn, đừng nói trưởng khoa không thỏa mãn, chính là trưởng phòng đều miễn miễn cưỡng cưỡng, tuổi của ông liền kẹt ở chỗ đó, nếu không nhắc tới lần nữa thật sự không có cơ hội.
Cho nên, ông mới có thể để Tô Khuê dùng bất cứ biện pháp gì cũng phải đưa Hiểu Hiểu trở về, không phải, với tính cách ông ấy kiêu ngạo, là không sẽ đi nhận cái này xé rách mặt không đúng tí nào của con gái.
"Biên Tàng bên kia thiếu một vị trí, ông đi tu luyện sáu bảy tám chín năm, sau khi trở về, có lẽ có thể tăng lên." Mục Sơn:...
Tô Khuê:...
Khinh người quá đáng.
Đại tiểu thư "Sáu bảy tám chín" với "Có lẽ"Chính là loại công kích điển hình không không mạnh vũ nhục tính cực mạnh lời nói.
Biên Tàng là ở đâu? Làm chính là cái gì? Khổ nhất mệt nhất không nói, màn trời chiếu đất, còn thời khắc đều gặp nguy hiểm, chính là ông ở nói đó làm lãnh đạo, muốn tìm một nơi hưởng thụ cũng không thể.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, đáy lòng nổi lên xoáy nước thật lớn, cho nên đại tiểu thư đã sơm đi điều tra Mục Sơn và Tô Khuê, đã sớm hoàn toàn chuẩn bị phải không? Cô vì cái gì cái gì cũng không có nói cho nàng? Sắc mặt của Mục Sơn xanh mét, ông ấy nhìn Tần Di: "Tần tổng, cô không nên khinh người quá đáng." Cùng lắm thì vạch mặt, ông ấy không dùng tầng quan hệ này, chẳng lẽ là thật sợ cô một đứa con gái? Đây là xã hội pháp trị, cô muốn làm cái gì? Đại tiểu thư nở nụ cười, người của cô hơi nghiêng về phía trước, nhìn ánh mắt của Mục Sơn: "Tôi chính là bắt nạt ông, có thể thế nào?" Cô đã sớm nhìn hai người họ khó chịu.
Nếu như không phải biết tính tình của Hiểu Hiểu, nếu họ không phải là cha mẹ ruột của Hiểu Hiểu, nếu không hai người họ đi đường như thế này, đại tiểu thư đều lười phản ứng.
Bàn tay này, chính là thứ hai người bọn họ muốn nắm.
Hôm nay đại tiểu thư nhận được điện thoại của Lưu Vạn Niên, cả người đều không bình tĩnh, cô nhanh chóng bắt tay xử lý chuyện mà không gọi ai, tự mình tới đây.
Hiện tại cô đối với Hiểu Hiểu, đã không phải là đơn thuần sủng ái .
Hiểu Hiểu là bạn gái của cô, là vị hôn thê của cô, là vợ tương lai của cô, càng là mềm mại sâu nhất đáy lòng của cô.
Cô không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt nàng.
Tô khuê vừa thấy điệu bộ này, biết Tần Di còn chưa nói xong, bà ta vội vàng duỗi tay về phía Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, con giúp mẹ nói một câu với." Đã nhiều năm như vậy, mặc dù Mục Sơn một mực hùng hổ dọa người, thế nhưng Tô Khuê cho rằng mình coi như kiềm chế được, Hiểu Hiểu vẫn còn cảm tình với bà ta.
Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, há miệng thở dốc, nàng không muốn đi giải thích vì bọn họ, chính là muốn mang đại tiểu thư đi, đừng cho dòng khí sản.
Đại tiểu thư sắc mặt khó coi: "Em tốt nhất không nên mở miệng." Tay cô vừa nhấc, khoa tay múa chân một chút.
- - cút ngay.
Hiểu Hiểu:...
Ngôn ngữ ký hiệu của người câm đã lâu.
Lúc này cảm giác trong lòng Hiểu Hiểu giống như có một dòng nước ấm, khiến tâm chết lặng kia giải phóng tuyết tan một chút, chảy quanh thân, nhất là mạnh mẽ hướng bên hông, khiến cho nàng dựng thẳng vòng eo.
Hóa ra, đây là cảm giác có người chống lưng.
Thật thích mà.
Thật giống như là hơi thở áp lực bẩn thỉu trong lòng Hiểu Hiểu hơn hai mươi toàn bộ phun ra ngoài, vẫn trực tiếp phun ở trước mặt hai người.
"Về phần bà--" Tần Di nhìn Tô Khuê, cô không có tình cảm gì, thái độ cũng lãnh đạm tột cùng, hoàn toàn khác với sự tôn trọng và dịu dàng đối với Tô Kính.
"Nếu vật vả như vậy, lại muốn sinh đứa thứ ba, nếu như quá mệt mỏi, cũng đừng mở công ty." Tô Khuê:!!! Mục Sơn:!!! Công ty nhỏ như này, ở trong mắt đại tiểu thư không có thành tựu, cô đã sớm khiến Lưu Vạn Niên điều tra rõ ràng, cô biết rõ công ty này của Tô Khuê mở như thế nào, biết rõ cấu kết mạng lưới quan hệ sau lưng và Mục Sơn.
Mục Sơn lập tức đứng lên, lại không cách nào chịu đựng: "Cô muốn dựa vào quyền thế cưỡng chế sao? Tôi có thể đi kiện cô." Kiện cô? Mặt của người này nhiều vậy.
Đại tiểu thư cười, cười rất ôn hòa: "Có thể, lúc này tổ giám sát trung ương số một đang ở Bắc Kinh, ông có thể phản ứng với họ một chút. À, đúng rồi --" Cô một đôi đôi mắt nhìn Mục Sơn, thản nhiên: "Lãnh đạo cán bộ của ông tự điều tra báo cáo cấu kết nghiệp quan vợ chồng không, vì vợ mà cung cấp chuyện ô dù sao? Một câu nói kia, tựa như một thanh đao chạm vào tim phổi bên trong của Mục Sơn, cả người ông ấy tê dại, đại não ầm ầm.
Chuyện như vậy, Tần Di sao có thể biết được? Nếu ...... Nếu như cô vạch trần chuyện này với tổ giám sát, sẽ không chỉ tăng lên vô vọng, kẻ nhẹ, ông ấy mới có thể bị đá ra khỏi đội ngũ, khí tiết tuổi già khó giữ được, kẻ nặng, tương lai làm bạn của ông ấy có thể chính là ngục giam lạnh như băng.
Đây chính là chết phù.
Đại tiểu thư một kích toi mạng.
Mục Sơn toàn bộ sống lưng mềm nhũn ra, tay của ông ấy gắt gao đặt ở trên đùi, bằng không thân thể đều muốn mềm xuống.
Tô Khuê sắc mặt cũng trắng bệch, nước mắt của bà ta đều rơi xuống.
Hiểu Hiểu không nghĩ tới đại tiểu thư sẽ điều tra sâu như vậy, nàng cũng có chút sững sờ.
Đại tiểu thư lại nhìn nàng: "Đưa chị đến phòng em xem một tí." Mục Hiểu Hiểu ngẩn người, đại tiểu thư rất giống hoàng thái hậu giơ tay lên, ánh mắt ra hiệu nàng .
- - Đừng khiến chị như xe bị tuột xích.
Mục Hiểu Hiểu:......
Nàng dắt tay của đại tiểu thư, dẫn cô đi về phía phòng của mình.
Nơi đó, đã từng để lại rất rất nhiều nước mắt của nàng, cũng từng là nhà giam trốn không thoát trong mơ của nàng.
Đẩy cửa ra.
Đại tiểu thư nhìn một căn phòng phấn nộn, ghét bỏ nhíu nhíu mày, cứ như vậy còn không biết xấu hổ nói ba mẹ cái gì? Ngay cả Hiểu Hiểu không thích màu hồng cũng không biết? Hiểu Hiểu không thích màu hồng, trừ phi là uống rượu hoặc là trường hợp quấy nhiều ỉ ôi nào đó hoặc thời điểm muốn câu dẫn cô mới có thể mặc.
Ngày bình thường, nàng thích thứ đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
Đại tiểu thư nhìn phòng, phòng hồi lâu không có người ở, tất cả đều là bụi bặm, rèm cửa bị kéo hỏng, không có ánh sáng có thể xuyên vào, Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt của đại tiểu thư, đại tiểu thư đi vào trong phòng, cô giơ tay lên, từ sau khi vào nhà đây là lần đầu tiên chạm vào đồ của Mục gia.
Trước đó, Mục Sơn ân cần pha trà cho cô, đại tiểu thư một chút cũng chưa chạm vào, thậm chí ngay cả chén trà cũng không động.
Cô ngại bẩn.
Bây giờ, đại tiểu thư đi lên trước, cô giơ tay lên, tháo rèm cửa.
Một khắc này.
Hàng ngàn tia sáng tràn ngập khắp căn phòng, xua tan áp lực khói mù ở trên người của đại tiểu thư, cô giống như xoay quanh ánh sáng, da thịt cũng rất giống đang phát sáng, đại tiểu thư môi đỏ khẽ mở: Hiểu Hiểu, nói tạm biệt với nơi này thôi." Hiểu Hiểu nước mắt tại vành mắt bên trong đảo quanh, nàng cố gắng khắc chế, ánh mắt chầm chậm ở căn phòng này gánh chịu vô số nước mắt của nàng, căn phòng theo nàng đi qua tuổi dậy thì, nghẹn ngào nói: "Tạm biệt." Tạm biệt, tạm biệt, không bao giờ gặp nữa.
Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu, mặt vẫn nhíu lại rốt cục giãn ra, cô nâng lên tay, Hiểu Hiểu đi tới, duỗi ra hai tay ôm lấy cô.
Trong lòng quen thuộc này.
Nước mắt nhịn một ngày rốt cục cũng rơi xuống.
Đại tiểu thư giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, mang theo chút oán trách và đau lòng nói: "Về sau, không cho phép trở lại." Cơ thể của Hiểu Hiểu siết chặt, nàng núp ở trong lòng của Tần Di: "Được."......
Cả phòng xán lạn chiếu vào trên người của hai người, Hiểu Hiểu nhắm hai mắt lại, tiếng "tạm biệt" cuộn lên như cơn gió từ tận đáy lòng.
Tạm biệt......
Quá khứ......
Tạm biệt......
Hồi ức không chịu nổi......
Tạm biệt......
Thanh xuân của nàng.
Thời điểm đại tiểu thư nắm tay của Hiểu Hiểu từ trong nhà đi tới, trước đó Mục Sơn thề muốn đi kiện cáo đại tiểu thư cưỡng chế lập tức quỳ xuống, hai tay ông ấy đặt ở trên đầu gối, trong mắt nước mắt ngập tràn nhìn Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, ba van con...Con giữ lại cho chúng ta một con đường sống..." Đây là đại sự sống chết, ông ấy đã sớm không cố được điều gì.
Tô Khuê cũng muốn quỳ xuống, Tần Di lạnh lùng: "Đứng lên hết, đừng giả bộ ở đây." Bọn họ là người không gặp quan tài không đổ lệ.
Vậy để đại tiểu thư cho bọn họ thấy quan tài một cái.
Mục sơn cũng thật không chọc trêu Tần Di, ông ấy ráng chống đỡ cơ thể đứng lên, một tay đỡ Tô Khuê.
Đại tiểu thư nhìn hai người họ, thản nhiên: "Từ nay về sau, đừng liên hệ Hiểu Hiểu, đừng trêu chọc em ấy, đứa nhỏ trong bụng hai người, sống hay chết, là nam hay là nữ, đều không liên quan tới em ấy." Mục Sơn dùng sức gật đầu: "Được được, tôi hiểu." Tô Khuê cũng cụp mắt xuống lau nước mắt.
Đại tiểu thư nhíu mày nhìn hai người họ: "Không nên cảm thấy tôi làm quá phận tuyệt tình, so với mấy năm nay hai người làm tổn thương Hiểu Hiểu, không đau cũng không ngứa." Trái tim của Hiểu Hiểu lại một lần nữa đã ươn ướt.
Đại tiểu thư nắm chặt tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng, cũng không kiêng dè Mục Sơn và Tô Khuê: "Nếu không phải em, với tính cách của chị sẽ không bỏ qua cho họ." Không có gặp được Hiểu Hiểu trước đó.
Đại tiểu thư chính là thương nhân bị người nhà lừa gạt hãm hại cô đơn không nơi nương tựa.
Đối với cô mà nói, độc ác, cường thế, không còn lối thoát đã không là gì hết.
Là Hiểu Hiểu, khiến cô nguyện ý tìm lại sự dịu dàng trong đáy lòng, thiện lương ở thế giới tàn khốc này.
Đại tiểu thư nắm tay của HIểu Hiểu, bước ra khỏi "ngôi nhà" đối diện với ánh sáng suốt cả con đường.
Đi xuống lầu, gió thổi qua gương mặt, Hiểu Hiểu không còn quay đầu, nàng tóc dài bị thổi bay của đại tiểu thư nhìn thấy sườn tinh xảo của cô, trong lòng có âm thanh dịu dàng vang lên.
—— Luôn có người ở giữa một hai cơn gió, lấp đầy cho 108.000 ước mơ của tôi.
Đại tiểu thư... Đại tiểu thư...
Sự tồn tại của cô khiến cho Hiểu Hiểu giải hòa tất cả với quá khứ.
Yêu nồng đậm như vậy, bảo vệ cường thế như vậy, không còn có lý do làm nàng không vui sướng không hạnh phúc đúng không? Tần Di mang theo Hiểu Hiểu lên xe, sờ lên gương mặt của nàng: "Không phải buồn, được chứ?" Hiểu Hiểu cắn môi gật đầu, trơ mắt nhìn: "Chị còn tức giận không?" Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, cô liếc Mục Hiểu Hiểu: "Đừng tưởng rằng em giả bộ đáng thương hề hề, chị sẽ tha cho em." Cô một chân dẫm chân ga, xe từ trong khu nhà nhỏ chạy ra ngoài, ánh mặt trời rơi vào bên trong xe, Hiểu Hiểu cảm giác trái tim của nàng sống lại, lại nhảy lên.
Nàng nhìn ra đây không phải đường về nhà, cũng không phải đường đi Nam Dương hoặc là Thắng Lam.
Đại tiểu thư tiện tay đeo lên kính râm, mắt nhìn phía trước, mặc kệ Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu nhìn xem gò má của cô tim đập thình thịch, cơ thể nàng nghiêng về phía trước, hôn một cái gương mặt của cô: "Không nên tức giận, về sau, cái gì em cũng đáp ứng chị." Nụ hôn mềm nhẹ dừng ở hai má, tuy rằng đại tiểu thư không để ý Hiểu Hiểu, nhưng hơi nhếch lên Mục Hiểu Hiểu nhìn chung quanh một lần: "Chúng ta đi đâu vậy?" Đại tiểu thư tay nắm lấy tay lái lạnh lùng trả lời: "Đi mừng sinh nhật em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook