Cấm Đến Gần
-
Chương 9
Ôm tâm trạng phức tạp trong người.
Mục Hiểu Hiểu theo Tần Di quay về phòng.
Nàng rất căng thẳng, bàn tay cũng ra mồ hôi luôn, không dám nhìn thẳng Tần Di.
Ngày xưa, khi nàng ở cô nhi viện, thường xuyên thay đồ cho những đứa trẻ nhỏ tuổi giúp mẹ viện trưởng, nàng không cảm thấy gì, làm nhiều là quen.
Nhưng người trước mắt...
Cô là một người con gái, còn là một người con gái xinh đẹp, mùi phụ nữ trên người lan tỏa trong người cô là mùi mà trước nay Mục Hiểu Hiểu cô gái chưa ra trường này chưa từng được tiếp xúc qua.
Lấy cuộc sống đại học để nói, trong kí túc xá của Mục Hiểu Hiểu nữ thần gợi cảm được mọi người truyền miệng nhau là Trương Xảo, thân hình cô ấy vô cùng đẹp, tóc dài, ánh mắt hấp hồn, trưởng thành hơn nhiều so với người cùng trang lứa, nghiêng đổ các học trưởng học đệ.
Nhưng sự rèn luyện và thử thách của thời gian dành cho Tần Di là không giống nhau, tuy nhìn vào cô lạnh lùng thanh cao, nhưng khí chất của cô, mùi phụ nữ trên người cô tỏa ra, cả một cái ánh mắt cũng không phải bọn nhóc như nàng có thể so sánh được.
Chuyên nghiệp tí!
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu đang điên cuồng vã mặt bản thân, mình đến để kiếm tiền!
Tần Di vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó, cô giơ tay lên hỏi. Không biết?
Mục Hiểu Hiểu thật thà trả lời: "Không đâu không đâu, lúc trước khi tôi ở cô nhi viện, có rất nhiều bé nhỏ sức khỏe không tốt cần chăm sóc, tôi hay giúp bọn chúng thay đồ."
Tần Di:...
Nàng biết lấy ví dụ thật.
Mục Hiểu Hiểu bặm môi: "Cô đừng cứ lấy ánh mắt này nhìn tôi, tôi... có chút căng thẳng."
Nếu đã biết, thì tại sao lại căng thẳng?
Cặp mắt đen như mực của Tần Di nhìn chằm Mục Hiểu Hiểu, hình như đang muốn hỏi cái gì đó.
Mục Hiểu Hiểu thở dài, tuy rằng ngại, nhưng vẫn nói thật lòng: "Cô đâu phải những đứa bé đó, cô... Cô đẹp như thế, tôi có chút ngại ngùng."
Lời nói tuy giống giải thích, thật chất là lời nói cung kính, đối với khách hàng nữ là vô cùng hữu dụng.
Thế giới này, không có người phụ nữ nào không thích người khác khen vẻ ngoài của họ.
Nhưng Tần đại tiểu thư này lại ngoại lệ, cô "tỉ mỉ" giơ tay lên, như đang có suy nghĩ gì.
Có thể bị mù, sẽ tốt hơn....
Mục Hiểu Hiểu rùng mình, nàng lập tức đứng thẳng người, cả mặt nghiêm chỉnh nói: "Bây giờ tôi thay đồ cho cô!"
Tần Di quay người qua, không nói gì nữa, không biết có phải cảm giác của Mục Hiểu Hiểu bị sai không, nàng cảm thấy vừa rồi mép miệng của đại tiểu thư hơi mỉm lên.
Mục Hiểu Hiểu dường như đã tìm được cách tiếp xúc với Tần Di, người thông minh như vậy, nói dối với cô sẽ bị nhìn thấu ngay, cũng có thể nói không cần phải vòng vo với cô, cũng không cần thiết sợ cô, có gì thì trực tiếp nói ra là được.
Mục Hiểu Hiểu hít thật sâu, nàng nhìn Tần Di đang ngồi trên xe lăn: "Tôi bắt đầu nhé."
Ngày xưa, nàng giúp những đứa trẻ không tiện đi lại ở cô nhi viện thay đồ đều là một quy trình, bồng lên giường trước, sau đó cởi áo ra rồi thay.
Tuổi của Tống tẩu đã lớn, khi bà hầu hạ Tần Di, đều đỡ cô đến đầu giường, sau đó thay đồ cho cô.
Vốn dĩ Tần Di cũng nghĩ là quy trình, thậm chí đã giơ cánh tay lên, đợi Mục Hiểu Hiểu đến đỡ cô, nhưng người ta đã giơ cánh tay lên, móc lên chân của nàng, ôm cô vào lòng như bồng công chúa một cách điêu luyện.
"Nhẹ quá."
Mục Hiểu Hiểu nhịn không được mà cảm thán, nàng đoán Tần Di cũng chỉ khoảng bốn mươi lăm kí, đây chính là thể trọng của nữ minh tinh trong giới giải trí ư?
Cả người của Tần Di ngây ra, cơ thể của Mục Hiểu Hiểu rất nóng, khác với sự lạnh lùng của cô thường ngày, lại khác với mùi thuốc trên người của Tống tẩu, trên người của cô có một mùi thơm ngọt ngọt như vải.
Tuy rằng Mục Hiểu Hiểu luyện tập thời gian dài, thể lực rất tốt, nhưng nàng cũng là con gái, sợ ôm không vững làm ngã Tần Di, hai tay của nàng dùng rất nhiều sức, cơ thể sát vào cô, nhận ra sự quan sát của Tần Di, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, an ủi: "Yên tâm, không làm cô ngã đâu."
Giọng nói của cô ấm áp, cả ánh mắt cũng lan tỏa ánh sáng ấm áp, khác với sự hồi hộp lo sợ lúc trước, cứ như là... xem cô như đứa trẻ mà vỗ.
Cơ thể Tần Di đơ ra, nghiêng đầu ra chỗ khác.
Khi Mục Hiểu Hiểu đặt cô lên giường, bất ngờ phát hiện mặt của đại tiểu thư đã đỏ lên, nếu như là người thông thường, có thể sẽ không nhìn ra được, nhưng ai bảo cô trắng như thế, chút hồng đó như bị in lên tuyết, rất rõ rệt.
Cô quá ốm rồi, như một đốm nhỏ nhoi ngồi trên giường, khiến người ta muốn bảo vệ.
Có chút buồn cười, lại có tò mò, lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu cảm thấy đại tiểu thư này có chút dễ thương.
Khi Mục Hiểu Hiểu đưa tay muốn giúp Tần Di cởi nút ra, cơ thể Tần Di đã lui về sau, nghiêng đầu ra chỗ khác.
Bản thân cô có thể tự cởi.
Vừa nãy khi Mục Hiểu Hiểu ôm cô cũng cảm giác được, phần thân trên của cô không có vấn đề mà chân thì không dùng sức được.
Lúc trước, Liễu Ngải Văn và Tống tẩu cũng đã đề cập qua với nàng, sau khi Tần Di được kiểm tra tổng quát, cơ thể của cô trên phương diện y học là không có gì bất thường.
Cô đứng không được, hai chân không thể nhúc, hoàn toàn là do tâm lý.
Mục Hiểu Hiểu phán đoán, cô rất có thể đã chịu đả kích gì đó, mới đột ngột đứng không được.
Tần Di có thể tự mình thay đồ, cô cởi từng cái nút, Mục Hiểu Hiểu không hối mà đứng bên cạnh nhìn.
Bởi vì đang mở cửa, từng cơn gió thổi vào, thổi bay mái tóc dài của Tần Di, dưới sự quan sát của Mục Hiểu Hiểu, cô cúi đầu, gương mặt trắng như ngọc ửng đỏ lên, cả phần tai được che dưới tóc mai cũng bị đỏ lên, đã giảm bớt đi nhiều khí chất mạnh mẽ của lúc trước.
Mục Hiểu Hiểu thấy vậy tâm trạng cũng tốt hơn, nàng vẫn quen với vị trí chủ đạo nắm bắt mọi thứ hơn.
Nhưng tâm trạng tốt của nàng không duy trì được lâu.
Tần Di bỗng dưng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm nàng, ánh mắt sắc bén.
Nhìn gì mà nhìn?
Mục Hiểu Hiểu:...
Trong chốc lát, làm tâm trạng vui vẻ của nàng bị biến mất. Nàng nghiêng đầu, ho một tiếng: "Tôi giúp cô thay quần."
Chuyện này, đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói là đã quen rồi, lúc trước nàng có không ít kinh nghiệm phục vụ người khác, thay cái quần, chẳng phải rất dễ dàng ư, cảm giác duy nhất của nàng chính là Tần Di trắng quá, hai chân của cô thẳng đuột, trắng nõn như mứt, không thể đứng dậy đúng là đáng tiếc quá mà.
Như vậy khiến Mục Hiểu Hiểu nghĩ đến video lúc trước của Tần Di mà Trương Xảo gửi cho nàng.
Cô lúc trước khí thế cỡ nào, đôi chân dài mang giày cao gót đi trên thảm đỏ, cao quý nho nhã, khí chất ngút trời.
Nếu như được, cô thật sự hi vọng sau này có thể nhìn thấy Tần Di đứng lại được.
Tần Di vẫn luôn nhìn nàng, thấy biểu cảm biến hóa của nàng, một hồi sau, cô lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến cùng thì nhỏ tuổi.
Suy nghĩ đơn giản.
Thật sự nghĩ có thể cứu vớt cô sao?
Mục Hiểu Hiểu tự nhiên nhìn thấy sự u ám trong mắt cô, nàng cười: "Tôi giúp cô đấm chân nhé?"
Tần Di nhìn nàng.
Mục HIểu Hiểu: "Ngày xưa tôi ở cô nhi viện, ngoại trừ việc chăm sóc em, còn có một bà lão lớn tuổi, sức khỏe bà ấy không tốt lắm, có chút tê liệt, thời gian dài không thể xuống giường, để tránh hai chân co rút, tôi thường xuyên giúp bà ấy đấm bóp."
Tần Di điềm tĩnh nhìn nàng, cô muốn nhìn thấy gì đó trong mắt Mục Hiểu Hiểu. Nàng muốn cái gì?
Cô đã cho nàng gấp mười tiền lương, về mặt tiền bạc thì chắc là đủ, ân cần như vậy thì không cần lắm.
Trải qua sự phản bội và tổn hại của những người thân nhất mấy năm nay, khiến Tần Di trở nên mẫn cảm và đa nghi, cô không dám giao tim của mình cho ai, mỗi khi có người muốn tiếp cận, cô đều sẽ cảm thấy đối phương có ý đồ, toàn là sát khí và kháng cự.
Mục Hiểu Hiểu nhìn mắt cô, nhẹ giọng nói: "Cô đã tăng lương gấp mười cho tôi rồi, tôi còn ý đồ gì chứ? Muốn con người cô sao? Đại tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi là chủ nghĩa độc thân, cả đời này cũng sẽ không thích ai."
Từ sau khi Tô Khuê rước nàng từ cô nhi viện về, người theo đuổi bên cạnh Mục Hiểu Hiểu có thể dùng hai từ "chen chúc" để hình dung, tuy nàng đã trở về, nhưng trong đáy lòng nàng căn bản không nhận Tô Khuê người mẹ này, đến bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng gọi bà ta một tiếng "mẹ Tô", chưa từng gọi qua chữ mẹ, trong lòng nàng chỉ có mẹ viện trưởng mới là người mẹ duy nhất của nàng, chỉ có những đứa bé trong cô nhi viện, mới là người thân của nàng.
Đã lâu vậy rồi, Mục Hiểu Hiểu vào độ tuổi vui chơi, Tô Khuê cho tiền nàng dùng mà nàng lại không dùng đến, từ khi bắt đầu năm nhất nàng đã bận bịu làm nhiều việc, phát tờ rơi, làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh, gia sư... Nàng đều làm qua, tất cả tiền nàng đều cho cô nhi viện, suy nghĩ của nàng thành thục, đã
sớm nhìn thấu cái thế giới này, biết được phía sau tình yêu phải bỏ ra và thỏa hiệp rất nhiều, nàng không gây thêm phiền phức cho người khác, đồng thời, cũng không muốn người khác chỉ chích sự bỏ ra của nàng.
Như vậy, cả đời độc thân là vui vẻ nhất, không bị ràng buộc.
Tần Di im lặng một hồi, cô nhìn mắt Mục Hiểu Hiểu rất lâu, cuối cùng đã đưa tay lên.
Trễ chút hẳn nói.
Giúp Tần Di thay đồ xong, Mục Hiểu Hiểu ra ngoài bắt điện thoại trước.
Liễu Ngải Văn mới biết Tống tẩu đã rời khỏi, gọi điện thoại cho Mục Hiểu Hiểu, hỏi thăm tình hình.
Mục Hiểu Hiểu ngồi ngay giữa vườn hoa, nghiêng người nhặt một cành cây, vừa cầm cây gạch hết đường này đến đường khác vừa nói tình hình gần đây cho cô ta biết.
Nàng chỉ nói tình hình của Tần Di, đối với việc Tần Sương đã đến, nàng không nhắc đến chữ nào.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc của nàng và Tần Di không lâu, nhưng Mục Hiểu Hiểu đã biết tình hình đại khái của Tần gia, nàng không phân biệt được Liễu Ngải Văn rốt cuộc là bên của Tần Di hay bên của Tần Sương, cho nên có những lời chỉ nên nói qua loa.
Liễu Ngải Văn thì vui vẻ, không ngừng khen ngợi Mục Hiểu Hiểu: "Thật không ngờ, cô có thể ở đó đến một tuần lâu như vậy."
Mục Hiểu Hiểu:...
Liễu Ngải Văn: "Có phải cô ấy rất khó tiếp xúc không?"
Mục Hiểu Hiểu nghĩ một hồi, rất khó tiếp xúc sao? Nhìn sơ qua, Tần Di là tương đối khó tiếp xúc, khi nàng mới đến, thậm chí cả một câu cũng không thể nói, hở chút là phải chịu ánh mắt lạnh nhạt của cô.
Nhưng lời này nàng không có cách nào nói ra được.
Mục Hiểu Hiểu nhớ lại lúc Tống tẩu bị sốt, Tần Di lo lắng hỏi thăm bằng mắt, lúc đẩy Tống tẩu rời khỏi, cô chịu đựng nỗi buồn, còn lúc nãy khi thay đồ, gương mặt đỏ ửng của Tần Di, lúc chê cười nàng, mép miệng mỉm cười của nàng, nhất thời, Hiểu Hiểu thật sự không biết nên trả lời Liễu Ngải Văn thế nào.
Thời gian do dự ngắn ngủi này khiến Liễu Ngải Văn bất ngờ: "Tốt đó, Hiểu Hiểu, cô thật là lợi hại, đã lâu vậy rồi, cô là người đầu tiên tiếp xúc Tần Di mà không phàn nàn cô ấy đó."
"Cô cảm thấy cô ấy như thế nào?"
Xem ra Liễu Ngải Văn rất tò mò, tốc độ ăn nói cũng đã tăng nhanh mấy lần.
Mục Hiểu Hiểu không biết phải trả lời thế nào, cành cây trên tay vô thức mà gạch lên, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm nhẹ, tay của nàng run lên: "Không nói với chị nữa."
Tần Di đến rồi.
Nàng không thể ở trước mặt Boss mà nghị luận cô với cấp dưới.
Nàng vừa quay lưng, nhìn thấy Tần Di mặc toàn người màu đen, búi tóc cao cao lên, bông tai, dây chuyền, nhẫn, trang sức gì cũng không có đeo, nồi trên xe lăn mà im lặng nhìn nàng.
Màu đen trang nghiêm, tóc đen nhánh, mắt sâu sắc, hòa vào làm một.
Mục Hiểu Hiểu lẩm bẩm trong lòng, không biết cuộc đối thoại của nàng và Liễu Ngải Văn cô đã nghe được bao nhiêu.
Tần Di liếc nàng một cái, xe lăn tiến về trước, trong vườn, đã có người đàn ông cao to mặc đồ vest mà Mục Hiểu Hiểu thấy quen mặt đang đi lên: "Cô chủ."
Anh ta gọi cô "cô chủ", tim của Mục Hiểu Hiểu thắt lên, không kiềm được mà quan sát đánh giá người đàn ông này.
Người này có quan hệ máu mủ ư?
Tần Di không nhìn nàng, ánh mắt liếc qua chữ mà vừa nãy Mục Hiểu Hiểu đã vô ý gạch dưới đất, gương mặt xinh đẹp đột nhiên lạnh lại.
Dưới đất, mấy cái chữ lớn ngoằn ngoèo, dưới ánh nhìn dữ tợn của Tần Di, hung dữ như những con dao đang lần lượt cắt tim của Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu theo ánh mắt của Tần Di mà cúi đầu, cành cây trong tay rơi xuống đất, cực kì khó xử.
Đều tại Liễu Ngải Văn, cứ bám theo nàng hỏi nàng nghĩ như thế nào về Tần Di, lần này chết chắc rồi.
Sao nàng lại trực tiếp ghi ra rồi? Công chúa nhỏ kiêu ngạo Tần Di.
Mục Hiểu Hiểu theo Tần Di quay về phòng.
Nàng rất căng thẳng, bàn tay cũng ra mồ hôi luôn, không dám nhìn thẳng Tần Di.
Ngày xưa, khi nàng ở cô nhi viện, thường xuyên thay đồ cho những đứa trẻ nhỏ tuổi giúp mẹ viện trưởng, nàng không cảm thấy gì, làm nhiều là quen.
Nhưng người trước mắt...
Cô là một người con gái, còn là một người con gái xinh đẹp, mùi phụ nữ trên người lan tỏa trong người cô là mùi mà trước nay Mục Hiểu Hiểu cô gái chưa ra trường này chưa từng được tiếp xúc qua.
Lấy cuộc sống đại học để nói, trong kí túc xá của Mục Hiểu Hiểu nữ thần gợi cảm được mọi người truyền miệng nhau là Trương Xảo, thân hình cô ấy vô cùng đẹp, tóc dài, ánh mắt hấp hồn, trưởng thành hơn nhiều so với người cùng trang lứa, nghiêng đổ các học trưởng học đệ.
Nhưng sự rèn luyện và thử thách của thời gian dành cho Tần Di là không giống nhau, tuy nhìn vào cô lạnh lùng thanh cao, nhưng khí chất của cô, mùi phụ nữ trên người cô tỏa ra, cả một cái ánh mắt cũng không phải bọn nhóc như nàng có thể so sánh được.
Chuyên nghiệp tí!
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu đang điên cuồng vã mặt bản thân, mình đến để kiếm tiền!
Tần Di vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó, cô giơ tay lên hỏi. Không biết?
Mục Hiểu Hiểu thật thà trả lời: "Không đâu không đâu, lúc trước khi tôi ở cô nhi viện, có rất nhiều bé nhỏ sức khỏe không tốt cần chăm sóc, tôi hay giúp bọn chúng thay đồ."
Tần Di:...
Nàng biết lấy ví dụ thật.
Mục Hiểu Hiểu bặm môi: "Cô đừng cứ lấy ánh mắt này nhìn tôi, tôi... có chút căng thẳng."
Nếu đã biết, thì tại sao lại căng thẳng?
Cặp mắt đen như mực của Tần Di nhìn chằm Mục Hiểu Hiểu, hình như đang muốn hỏi cái gì đó.
Mục Hiểu Hiểu thở dài, tuy rằng ngại, nhưng vẫn nói thật lòng: "Cô đâu phải những đứa bé đó, cô... Cô đẹp như thế, tôi có chút ngại ngùng."
Lời nói tuy giống giải thích, thật chất là lời nói cung kính, đối với khách hàng nữ là vô cùng hữu dụng.
Thế giới này, không có người phụ nữ nào không thích người khác khen vẻ ngoài của họ.
Nhưng Tần đại tiểu thư này lại ngoại lệ, cô "tỉ mỉ" giơ tay lên, như đang có suy nghĩ gì.
Có thể bị mù, sẽ tốt hơn....
Mục Hiểu Hiểu rùng mình, nàng lập tức đứng thẳng người, cả mặt nghiêm chỉnh nói: "Bây giờ tôi thay đồ cho cô!"
Tần Di quay người qua, không nói gì nữa, không biết có phải cảm giác của Mục Hiểu Hiểu bị sai không, nàng cảm thấy vừa rồi mép miệng của đại tiểu thư hơi mỉm lên.
Mục Hiểu Hiểu dường như đã tìm được cách tiếp xúc với Tần Di, người thông minh như vậy, nói dối với cô sẽ bị nhìn thấu ngay, cũng có thể nói không cần phải vòng vo với cô, cũng không cần thiết sợ cô, có gì thì trực tiếp nói ra là được.
Mục Hiểu Hiểu hít thật sâu, nàng nhìn Tần Di đang ngồi trên xe lăn: "Tôi bắt đầu nhé."
Ngày xưa, nàng giúp những đứa trẻ không tiện đi lại ở cô nhi viện thay đồ đều là một quy trình, bồng lên giường trước, sau đó cởi áo ra rồi thay.
Tuổi của Tống tẩu đã lớn, khi bà hầu hạ Tần Di, đều đỡ cô đến đầu giường, sau đó thay đồ cho cô.
Vốn dĩ Tần Di cũng nghĩ là quy trình, thậm chí đã giơ cánh tay lên, đợi Mục Hiểu Hiểu đến đỡ cô, nhưng người ta đã giơ cánh tay lên, móc lên chân của nàng, ôm cô vào lòng như bồng công chúa một cách điêu luyện.
"Nhẹ quá."
Mục Hiểu Hiểu nhịn không được mà cảm thán, nàng đoán Tần Di cũng chỉ khoảng bốn mươi lăm kí, đây chính là thể trọng của nữ minh tinh trong giới giải trí ư?
Cả người của Tần Di ngây ra, cơ thể của Mục Hiểu Hiểu rất nóng, khác với sự lạnh lùng của cô thường ngày, lại khác với mùi thuốc trên người của Tống tẩu, trên người của cô có một mùi thơm ngọt ngọt như vải.
Tuy rằng Mục Hiểu Hiểu luyện tập thời gian dài, thể lực rất tốt, nhưng nàng cũng là con gái, sợ ôm không vững làm ngã Tần Di, hai tay của nàng dùng rất nhiều sức, cơ thể sát vào cô, nhận ra sự quan sát của Tần Di, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, an ủi: "Yên tâm, không làm cô ngã đâu."
Giọng nói của cô ấm áp, cả ánh mắt cũng lan tỏa ánh sáng ấm áp, khác với sự hồi hộp lo sợ lúc trước, cứ như là... xem cô như đứa trẻ mà vỗ.
Cơ thể Tần Di đơ ra, nghiêng đầu ra chỗ khác.
Khi Mục Hiểu Hiểu đặt cô lên giường, bất ngờ phát hiện mặt của đại tiểu thư đã đỏ lên, nếu như là người thông thường, có thể sẽ không nhìn ra được, nhưng ai bảo cô trắng như thế, chút hồng đó như bị in lên tuyết, rất rõ rệt.
Cô quá ốm rồi, như một đốm nhỏ nhoi ngồi trên giường, khiến người ta muốn bảo vệ.
Có chút buồn cười, lại có tò mò, lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu cảm thấy đại tiểu thư này có chút dễ thương.
Khi Mục Hiểu Hiểu đưa tay muốn giúp Tần Di cởi nút ra, cơ thể Tần Di đã lui về sau, nghiêng đầu ra chỗ khác.
Bản thân cô có thể tự cởi.
Vừa nãy khi Mục Hiểu Hiểu ôm cô cũng cảm giác được, phần thân trên của cô không có vấn đề mà chân thì không dùng sức được.
Lúc trước, Liễu Ngải Văn và Tống tẩu cũng đã đề cập qua với nàng, sau khi Tần Di được kiểm tra tổng quát, cơ thể của cô trên phương diện y học là không có gì bất thường.
Cô đứng không được, hai chân không thể nhúc, hoàn toàn là do tâm lý.
Mục Hiểu Hiểu phán đoán, cô rất có thể đã chịu đả kích gì đó, mới đột ngột đứng không được.
Tần Di có thể tự mình thay đồ, cô cởi từng cái nút, Mục Hiểu Hiểu không hối mà đứng bên cạnh nhìn.
Bởi vì đang mở cửa, từng cơn gió thổi vào, thổi bay mái tóc dài của Tần Di, dưới sự quan sát của Mục Hiểu Hiểu, cô cúi đầu, gương mặt trắng như ngọc ửng đỏ lên, cả phần tai được che dưới tóc mai cũng bị đỏ lên, đã giảm bớt đi nhiều khí chất mạnh mẽ của lúc trước.
Mục Hiểu Hiểu thấy vậy tâm trạng cũng tốt hơn, nàng vẫn quen với vị trí chủ đạo nắm bắt mọi thứ hơn.
Nhưng tâm trạng tốt của nàng không duy trì được lâu.
Tần Di bỗng dưng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm nàng, ánh mắt sắc bén.
Nhìn gì mà nhìn?
Mục Hiểu Hiểu:...
Trong chốc lát, làm tâm trạng vui vẻ của nàng bị biến mất. Nàng nghiêng đầu, ho một tiếng: "Tôi giúp cô thay quần."
Chuyện này, đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói là đã quen rồi, lúc trước nàng có không ít kinh nghiệm phục vụ người khác, thay cái quần, chẳng phải rất dễ dàng ư, cảm giác duy nhất của nàng chính là Tần Di trắng quá, hai chân của cô thẳng đuột, trắng nõn như mứt, không thể đứng dậy đúng là đáng tiếc quá mà.
Như vậy khiến Mục Hiểu Hiểu nghĩ đến video lúc trước của Tần Di mà Trương Xảo gửi cho nàng.
Cô lúc trước khí thế cỡ nào, đôi chân dài mang giày cao gót đi trên thảm đỏ, cao quý nho nhã, khí chất ngút trời.
Nếu như được, cô thật sự hi vọng sau này có thể nhìn thấy Tần Di đứng lại được.
Tần Di vẫn luôn nhìn nàng, thấy biểu cảm biến hóa của nàng, một hồi sau, cô lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến cùng thì nhỏ tuổi.
Suy nghĩ đơn giản.
Thật sự nghĩ có thể cứu vớt cô sao?
Mục Hiểu Hiểu tự nhiên nhìn thấy sự u ám trong mắt cô, nàng cười: "Tôi giúp cô đấm chân nhé?"
Tần Di nhìn nàng.
Mục HIểu Hiểu: "Ngày xưa tôi ở cô nhi viện, ngoại trừ việc chăm sóc em, còn có một bà lão lớn tuổi, sức khỏe bà ấy không tốt lắm, có chút tê liệt, thời gian dài không thể xuống giường, để tránh hai chân co rút, tôi thường xuyên giúp bà ấy đấm bóp."
Tần Di điềm tĩnh nhìn nàng, cô muốn nhìn thấy gì đó trong mắt Mục Hiểu Hiểu. Nàng muốn cái gì?
Cô đã cho nàng gấp mười tiền lương, về mặt tiền bạc thì chắc là đủ, ân cần như vậy thì không cần lắm.
Trải qua sự phản bội và tổn hại của những người thân nhất mấy năm nay, khiến Tần Di trở nên mẫn cảm và đa nghi, cô không dám giao tim của mình cho ai, mỗi khi có người muốn tiếp cận, cô đều sẽ cảm thấy đối phương có ý đồ, toàn là sát khí và kháng cự.
Mục Hiểu Hiểu nhìn mắt cô, nhẹ giọng nói: "Cô đã tăng lương gấp mười cho tôi rồi, tôi còn ý đồ gì chứ? Muốn con người cô sao? Đại tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi là chủ nghĩa độc thân, cả đời này cũng sẽ không thích ai."
Từ sau khi Tô Khuê rước nàng từ cô nhi viện về, người theo đuổi bên cạnh Mục Hiểu Hiểu có thể dùng hai từ "chen chúc" để hình dung, tuy nàng đã trở về, nhưng trong đáy lòng nàng căn bản không nhận Tô Khuê người mẹ này, đến bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng gọi bà ta một tiếng "mẹ Tô", chưa từng gọi qua chữ mẹ, trong lòng nàng chỉ có mẹ viện trưởng mới là người mẹ duy nhất của nàng, chỉ có những đứa bé trong cô nhi viện, mới là người thân của nàng.
Đã lâu vậy rồi, Mục Hiểu Hiểu vào độ tuổi vui chơi, Tô Khuê cho tiền nàng dùng mà nàng lại không dùng đến, từ khi bắt đầu năm nhất nàng đã bận bịu làm nhiều việc, phát tờ rơi, làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh, gia sư... Nàng đều làm qua, tất cả tiền nàng đều cho cô nhi viện, suy nghĩ của nàng thành thục, đã
sớm nhìn thấu cái thế giới này, biết được phía sau tình yêu phải bỏ ra và thỏa hiệp rất nhiều, nàng không gây thêm phiền phức cho người khác, đồng thời, cũng không muốn người khác chỉ chích sự bỏ ra của nàng.
Như vậy, cả đời độc thân là vui vẻ nhất, không bị ràng buộc.
Tần Di im lặng một hồi, cô nhìn mắt Mục Hiểu Hiểu rất lâu, cuối cùng đã đưa tay lên.
Trễ chút hẳn nói.
Giúp Tần Di thay đồ xong, Mục Hiểu Hiểu ra ngoài bắt điện thoại trước.
Liễu Ngải Văn mới biết Tống tẩu đã rời khỏi, gọi điện thoại cho Mục Hiểu Hiểu, hỏi thăm tình hình.
Mục Hiểu Hiểu ngồi ngay giữa vườn hoa, nghiêng người nhặt một cành cây, vừa cầm cây gạch hết đường này đến đường khác vừa nói tình hình gần đây cho cô ta biết.
Nàng chỉ nói tình hình của Tần Di, đối với việc Tần Sương đã đến, nàng không nhắc đến chữ nào.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc của nàng và Tần Di không lâu, nhưng Mục Hiểu Hiểu đã biết tình hình đại khái của Tần gia, nàng không phân biệt được Liễu Ngải Văn rốt cuộc là bên của Tần Di hay bên của Tần Sương, cho nên có những lời chỉ nên nói qua loa.
Liễu Ngải Văn thì vui vẻ, không ngừng khen ngợi Mục Hiểu Hiểu: "Thật không ngờ, cô có thể ở đó đến một tuần lâu như vậy."
Mục Hiểu Hiểu:...
Liễu Ngải Văn: "Có phải cô ấy rất khó tiếp xúc không?"
Mục Hiểu Hiểu nghĩ một hồi, rất khó tiếp xúc sao? Nhìn sơ qua, Tần Di là tương đối khó tiếp xúc, khi nàng mới đến, thậm chí cả một câu cũng không thể nói, hở chút là phải chịu ánh mắt lạnh nhạt của cô.
Nhưng lời này nàng không có cách nào nói ra được.
Mục Hiểu Hiểu nhớ lại lúc Tống tẩu bị sốt, Tần Di lo lắng hỏi thăm bằng mắt, lúc đẩy Tống tẩu rời khỏi, cô chịu đựng nỗi buồn, còn lúc nãy khi thay đồ, gương mặt đỏ ửng của Tần Di, lúc chê cười nàng, mép miệng mỉm cười của nàng, nhất thời, Hiểu Hiểu thật sự không biết nên trả lời Liễu Ngải Văn thế nào.
Thời gian do dự ngắn ngủi này khiến Liễu Ngải Văn bất ngờ: "Tốt đó, Hiểu Hiểu, cô thật là lợi hại, đã lâu vậy rồi, cô là người đầu tiên tiếp xúc Tần Di mà không phàn nàn cô ấy đó."
"Cô cảm thấy cô ấy như thế nào?"
Xem ra Liễu Ngải Văn rất tò mò, tốc độ ăn nói cũng đã tăng nhanh mấy lần.
Mục Hiểu Hiểu không biết phải trả lời thế nào, cành cây trên tay vô thức mà gạch lên, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm nhẹ, tay của nàng run lên: "Không nói với chị nữa."
Tần Di đến rồi.
Nàng không thể ở trước mặt Boss mà nghị luận cô với cấp dưới.
Nàng vừa quay lưng, nhìn thấy Tần Di mặc toàn người màu đen, búi tóc cao cao lên, bông tai, dây chuyền, nhẫn, trang sức gì cũng không có đeo, nồi trên xe lăn mà im lặng nhìn nàng.
Màu đen trang nghiêm, tóc đen nhánh, mắt sâu sắc, hòa vào làm một.
Mục Hiểu Hiểu lẩm bẩm trong lòng, không biết cuộc đối thoại của nàng và Liễu Ngải Văn cô đã nghe được bao nhiêu.
Tần Di liếc nàng một cái, xe lăn tiến về trước, trong vườn, đã có người đàn ông cao to mặc đồ vest mà Mục Hiểu Hiểu thấy quen mặt đang đi lên: "Cô chủ."
Anh ta gọi cô "cô chủ", tim của Mục Hiểu Hiểu thắt lên, không kiềm được mà quan sát đánh giá người đàn ông này.
Người này có quan hệ máu mủ ư?
Tần Di không nhìn nàng, ánh mắt liếc qua chữ mà vừa nãy Mục Hiểu Hiểu đã vô ý gạch dưới đất, gương mặt xinh đẹp đột nhiên lạnh lại.
Dưới đất, mấy cái chữ lớn ngoằn ngoèo, dưới ánh nhìn dữ tợn của Tần Di, hung dữ như những con dao đang lần lượt cắt tim của Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu theo ánh mắt của Tần Di mà cúi đầu, cành cây trong tay rơi xuống đất, cực kì khó xử.
Đều tại Liễu Ngải Văn, cứ bám theo nàng hỏi nàng nghĩ như thế nào về Tần Di, lần này chết chắc rồi.
Sao nàng lại trực tiếp ghi ra rồi? Công chúa nhỏ kiêu ngạo Tần Di.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook