Cấm Đến Gần
Chương 88

- - Đại tiểu thư, em cho...chị một cơ hội nữa, chị nói cho cô ấy biết, em là ai.

Thời điểm Mục Hiểu Hiểu nói lời này, giọng điệu quyến rũ cường thế cất giấu bên trong cảnh cáo, chân của nàng ngồi ở trên đùi đại tiểu thư, tay mò lấy mặt của cô, trong mắt mang theo tia mất hồn.

Hương cây vải nhàn nhạt đánh úp lại, cơ thể đại tiểu thư cứng ngắc, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hiểu Hiểu.

Cô xem như là người hiểu ra nhất Hiểu Hiểu, trong âm thầm cũng biết nàng là cái dạng không đứng đắn gì, nhưng Mục lão sư không phải một mực rất để ý ánh mắt của người khác sao? Ban đầu là là ai thời điểm đi đến trường học dặn cô coi như xa lạ người?

Hiện giờ...

Mấy cái suy nghĩ ở trong đầu đại tiểu thư mất ngủ nhiều đêm xẹt qua, trong nháy mắt cô hiểu được.

Cho nên...Hiểu Hiểu vừa vào đến nhà giọng điệu lạnh lùng như vậy là bởi vì ghen tị?

Trước đó thời điểm cô đang họp nàng nói những lời loạn thất bát tao cũng là bởi vì ăn dấm?

Ăn dấm chua của cô và Mag? Cho nên mới đột nhiên trở về ‌, nhưng vì cái gì? Tại sao nàng lại biết Mag?

Mắt thấy mình cũng ngồi trên đùi chủ động thành dạng này, đại tiểu thư còn kinh ngạc nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu tức giận, môi của nàng kề sát vành tai của đại tiểu thư, nhẹ nhàng hà hơi: "Sao chị lại thẹn thùng thế này hử?"

Tức chết rồi tức chết rồi

Cô cư nhiên không có phản ứng!

Hiểu Hiểu ngày một tệ hơn, vừa rồi cơ thế Mag không phải kề sát đại tiểu thư sao? Nàng dứt khoát dùng mình mềm mại đi dán vào Tần Di.

Mag nhìn một màn kinh ngạc trước mắt, ai u, trước đó cô ấy còn tưởng rằng là cô gái thuần khiết gì đó, hiện tại nhìn xem là một hồ ly nhỏ đấy.

Bất quá ‌......

Tần có thể làm cho nàng ngồi vào trên đùi làm càn như vậy, hai người có phải là đã ngủ? Nhanh như vậy sao? Cô ấy còn tưởng rằng tính cách của Tần Di sẽ tiêu sái độc thân cả đời chứ.

Mag từ rất đã đi nước ngoài, tư tưởng cực kỳ cởi mở, có lối suy nghĩ trực tiếp toát ra toàn bộ lũy đi, Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư vẫn nhìn chằm chằm nàng không lên tiếng, tức giận đến muốn đứng dậy, bên hông xiết chặt, bị đại tiểu thư một phen giật qua.

Ánh mắt Tần Di nhìn nàng, khóe môi hơi hơi cong lên, nghiêng đầu nhìn Mag: "Là em ấy."

Mấy ngày nay ‌Mag hỏi nhiều lần, có phải trong lòng cô có người hay không, người kia là ai, tại sao muốn che che lấp lấp không cho cô ấy nhìn.

Đại tiểu thư không để ý đến, một là thời gian hiện tại sứt đầu mẻ trán, cô không có lòng dạ thảnh thơi nói với Mag nói này kia, một cái khác, tuy rằng hai người quan hệ cá nhân, nhưng là nhiều năm không gặp, hiện tại Mag lại cùng cô có xích mích ích, trong lúc đó cha của cô ấy một mực đong đưa mình và Tần Hải Long, đại tiểu thư như thế một cái bao che cho con người, có một số việc mà nàng không nguyện ý nhắc đến.

Mag đùa với cô: "Em ấy sao?"

Trong mắt của đại tiểu thư cuốn nhàn nhạt cười, mấy ngày liền đến nay mỏi mệt vào thời khắc ấy đều bị hòa tan, nàng quay đầu nhìn xem Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hiểu Hiểu:......

Nàng mới không muốn hôn đại tiểu thư.

Mấy tấm ảnh chụp kia vẫn còn rất nóng hổi trong túi xách của nàng, nàng còn đang tức giận.

Nhưng đại tiểu thư muốn, chỗ nào không có được? Hiểu Hiểu không chủ động, vậy cô liền đến làm xong?

Đại tiểu thư nắm cằm Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng đem môi phủ lên.

Rất muốn nàng.

Thiết thực như này có thể ôm vào trong ngực độ ấm và xuyên thấu qua cameras nhìn hoàn toàn không đồng dạng như vậy.

Hiểu Hiểu cảm giác tay của đại tiểu thư để ở bên hông nàng càng ngày càng chặt, mình ngược lại đỏ mặt lên.

Trong mắt người khác, đại tiểu thư đều là đoan trang thanh lịch, cho tới bây giờ đều là rụt rè, mà nàng thì là hoạt bát không bị cản trở, có cái gì nói ra tính tình thoải mái.

Kỳ thật kia đều là biểu hiện giả dối.

Trong âm thầm là hoàn toàn đảo lại.

"Wow." Mag xúc động, tay của cô ấy ở bên mặt quơ quơ: "Tần, cậu quả nhiên thay đổi."

Thật sự không phải người khi còn bé thanh thanh lãnh lãnh.

Thời điểm cô nhìn Mục Hiểu Hiểu hàng vạn hàng nghìn ngôi sao đều giống như ở trong mắt của cô.

Cô ấy đợi tiếp nữa, có phải là sẽ lộ ra ý người không hiểu?

Có cái gì so vợ chồng trẻ xa cách trùng phùng đến nóng bỏng sao?

Mag cầm lấy túi ở trên ghế sô pha, phủ thêm áo khoác, đi tới bên cạnh Tần Di.

Cô ấy ở nước ngoài quen thuộc ôm tạm biệt, với Tần Di cũng giống vậy, đại tiểu thư nhàn nhạt cười, nàng vỗ vỗ bả vai của Mag: "Cảm ơn."

Những năm gần đây, tại trên trận giao dịch, đại tiểu thư đều dùng lợi ích đi đổi lợi ích, dùng quyền lực đi tranh quyền lực.

Thế nhưng Mag thì khác, cô ấy là thật tâm muốn trợ giúp cô.

Đại tiểu thư biết cũng hiểu được.

Hiểu Hiểu có lẽ thật là thiên sứ may mắn của cô, từ khi có nàng, đại tiểu thư cảm giác cuộc đời u ám của mình được thắp sáng một chút.

Những thứ đã mất trong cuộc sống của cô được trả lại từng chút một nàng lại không phải hai bàn tay trắng.

Mục Hiểu Hiểu ngồi ở trên sô pha, nhìn hai chị gái xinh đẹp cao gầy nhẹ nhàng ôm nhau, mặc dù đại tiểu thư rõ ràng ngăn cách khoảng cách, đôi mắt còn đang nhìn nàng, nhưng trong lòng lão sư Mục vẫn không thoải mái.

Làm sao, con lai thì ngon à?

Chốc nữa nếu như lại hôn nụ hôn tạm biệt, đại tiểu thư cũng sẽ đồng ý a?

Mag lái xe tới đón cô, đại tiểu thư đưa cô ấy ra ngoài, thời điểm không kịp chờ đợi trở về, trên ghế sa lon không có trông thấy người, nàng tìm một vòng, trong phòng ngủ nghe được tiếng nước.

Hiểu Hiểu đang tắm



Một đường này nàng bôn ba, một thân ra đầy mồ hôi, nàng muốn rửa thật sạch chính mình một chút, trong chốc lát mới có thể phát huy.

Nhịp tim của đại tiểu thư không tự giác tăng nhanh, cảm giác thật kỳ diệu, rõ ràng trước đó cô sợ nhất ban đêm như vậy, rất mệt mỏi nằm ở trên giường lại không ngủ được, ảm giác như vậy để cho người ta phát điên, nhưng hôm nay bởi vì một người đến, tất cả cũng khác nhau.

Nàng tới, trong không khí đều là mùi hương khiến đại tiểu thư an tâm.

Mục Hiểu Hiểu tẩy nhiều lần, nàng dùng sữa tắm dầu xả, còn ở trên cổ tay phun ra một ít nước hoa, quần áo của mình vô dụng, khăn tay trùm khăn tắm ra.

Thời điểm nàng đi ra, đại tiểu thư đang ngồi ở trên sô pha ôm quần áo của nàng nghỉ ngơi, kia dáng vẻ co lại thành một đoàn gắt gao ôm quần áo của nàng, liền giống như con mèo nhỏ bị chủ nhất vứt bỏ, rốt cuộc gặp được giống nhau.

Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, bình tĩnh bình tĩnh, tuyệt đối không thể mềm lòng, có chút vấn đề, nhất định phải nói ra một câu.

Nàng vừa ra tới ‌, mang theo một cỗ mùi nước hoa, nước hoa là hương thơm mùi hoa mùi hoa, rất dễ chịu, chính là đại tiểu thư lại nhíu mày: "Không cần nước hoa."

Cô thích ngửi mùi cây vải trên người của Mục Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu:......

Nàng bọc lấy áo choàng tắm ra ‌, còn tưởng rằng sau khi đi ra đại tiểu thư còn không phải bị nàng dụ hoặc lập tức nhào tới sao?

Lại trở về vọt lên một lần.

Lúc Hiểu Hiểu đi ra mặc vào một chiếc áo sơmi trắng của đại tiểu thư, cũng chỉ che nửa người trên, đôi chân thật dài đi tới, trắng giống như là phát sáng.

Tần Di nhìn nàng, cảm giác chân kia giống như dẫm nát trong lòng của mình, trong lòng một cảm giác tê dại lan tràn, cô ôm quần áo thật chặt, khắc chế nhẹ giọng hỏi: "Sao em đột nhiên tới đây?"

Cũng không nói một tiếng.

Nếu như đại tiểu thư biết, nhất định sẽ bỏ công việc trong tay đi đón nàng.

Hiểu Hiểu nhàn nhạt: "Em không đến sao có thể thấy bạn xưa xinh đẹp như vậy chứ?"

Đại tiểu thư:...

Cái này chua cả phòng đều là mùi dấm.

Mục Hiểu Hiểu không để ý tới đại tiểu thư, tóc nàng cũng chưa lau khô, đi qua khom người một chút sắp xếp lại văn kiện.

Đại tiểu thư có chứng ép buộc, những văn kiện này bẩn bẩn chất đống loạn như này, phải là cô ấy nhiều mệt mỏi nhiều bận bịu.

Mặc dù trong lòng bất mãn gần như muốn tràn ra, nhưng Hiểu Hiểu vẫn không nỡ, nàng sắp xếp văn kiện từng chút một.

Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu, cô đột nhiên cảm thấy được dáng vẻ mặt lạnh của Hiểu Hiểu không giống với bình thường, thật sự có một chút khí chất của công quân mà cô nói.

Mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, môi đỏ nhếch, nàng một chút cũng không nhìn cô, nhưng lại vì cô bận rộn.

Gần đây đại tiểu thư vẫn luôn ở công ty, từ trong nhà Lưu Phương bên này đi đến chỗ Hiểu Hiểu, Lưu Vạn Niên cũng bề bộn nhiều việc, cô không quen người xa lạ tới, một chút quần áo cũng chất đống.

Hiểu Hiểu cầm chậu, cầm quần áo ngâm vào, giặt tay từng cái từng cái.

Trong nội tâm cô khó chịu.

Thậm chí có khoảnh khắc như thế, Hiểu Hiểu đều nói với hiệu trưởng nàng mặc kệ, nàng phải trở về chăm sóc đại tiểu thư.

Tần Di gầy, gầy chí ít có năm sáu cân, những cái thịt kia, đều là Hiểu Hiểu cố gắng một chút xíu nuôi được, mới mấy ngày liền cô đã rớt đi.

Hiểu Hiểu ngồi ở trên một băng ghế nhỏ, cứ như vậy không nói lời nào ở chỗ đó giặt quần áo, đại tiểu thư đứng lên, cô đi tới sau lưng Hiểu Hiểu cúi người, cô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đưa nàng chôn ở cổ của nàng.

Hiểu Hiểu cơ thể cứng đờ, không quay đầu lại đại tiểu thư đem mặt dán ở phía sau lưng nàng, nghe một chút một chút tiếng tim đập mạnh mẽ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cô không muốn Hiểu Hiểu bận rộn, hiện tại muốn nàng ôm mình đi ngủ.

Rất mệt rất mệt.

Chỉ muốn thu mình vào vòng tay ấm áp của nàng.

Nhưng tính tình của đại tiểu thư trời sinh nội tâm, tuy rằng sau khi ở bên Hiểu Hiểu, cô cũng dần dẫn học được biểu đạt, từ từ đi kể một ít tâm sự mà.

Nhưng đến cùng không phải người da mặt dày, có mấy lời luôn luôn khó mà mở miệng.

Ở bên trong quan hệ của hai người các cô, vẫn luôn là Hiểu Hiểu là người nói không ngừng, hiện giờ nàng trầm mặc không lên tiếng, đại tiểu thư không biết nên làm sao mở miệng.

Hiểu Hiểu đều rửa sạch quần áo của đại tiểu thư, vắt khô, lại đi phơi khô.

Đại tiểu thư đã ngồi ở trên xe lăn, khoảng thời gian này, bởi vì phải đối mặt rất nhiều người, cô rất ít khi dùng xe lăn, phần lớn thời gian nghỉ ngơi là ngồi.

Kỳ thật chân của nàng còn không có hồi phục thành như thế, nhưng là tiềm lực của con người có đôi khi là vô cùng lớn, cứ việc chịu không được, cứ việc chân đã sưng lên, cô vẫn có thể cắn răng kiên trì.

Hiểu Hiểu vẫn như cũ mặt lạnh không nói chuyện, nàng đi tới bên người Tần Di, đẩy xe lăn của cô đi tới tầng ba.

Một màn như vậy.

Đã từng thật nhiều lần xảy ra ở bên trong nhà này.

Chỉ là lúc đó tâm ý của hai người còn chưa sáng tỏ.

Hiện giờ, Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy đẩy đại tiểu thư đi tới tầng ba, một đường đi, nàng một đường tắt đèn.

Cảm giác như vậy để Tần Di an tâm.

Trước kia đại tiểu thư chán ghét tối tăm, bên trong đêm tối, khiến cảm xúc tiêu cực của cô tùy ý lan tràn.

Khi đó, bên cạnh cô không có ai.

Phòng của cô, chính là vùng cấm của cô.

Bất kể ban ngày đã trải qua cái gì, cô có thể ngấm ngầm chịu đựng phát, đến ban đêm, màu đen uất úc sẽ đem cô cắn nuốt một chút, giống như là nhìn một vực sâu nhìn không thấy căn bản là không có sức chống cự.



Nhưng hiện nay, cô căn bản là sẽ không sợ hại lại.

Cô có ánh sáng của chính mình.

Có mặt trời của cô.

Đến trong phòng ngủ, Hiểu Hiểu cũng không nói gì, nàng cúi người vươn tay cánh tay thành thạo bế đại tiểu thư lên, Tần Di hai tay bám vào cổ nàng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn nàng.

Trong đêm tối, ánh mắt của đại tiểu thư mang theo ánh sáng, cô như vậy nhìn Hiểu Hiểu, chóp mũi là mùi hương trên người nàng, Hiểu Hiểu chân đều muốn mềm nhũn, nàng biết đại tiểu thư có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nàng chính là trừng phạt giống như không nói cho cô.

Lần này, nàng nhất định phải chịu đựng.

Nói chuyện thật tốt với đại tiểu thư về vấn đề khoảng cách người với người một chút.

Thận trọng đem Tần Di ôm ở trên giường, Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng chà xát hai tay, nàng ngồi ở một bên giường, nhẹ nhàng xoa chân cho cô.

Vốn nên là chân tuyết trắng tinh tế, bởi vì mấy ngày liên tiếp tiêu hao bôn ba đã sưng vù, cô đau biết bao nhiêu, cô đứng biết bao nhiêu.

Hiểu Hiểu cắn môi, trong lòng khó chịu, vành mắt cũng đỏ lên.

Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn mờ ảo, máy tóc dài của Hiểu Hiểu như thác nước ở trên người, da thịt trơn bóng, xinh đẹp lại làm người thương yêu

Đại tiểu thư nhẹ nhàng nhìn nàng, thả lỏng sức lực, đầu tựa vào trên cổ của nàng.

Ỷ lại và thả lỏng như này.

Chỉ có thời gian ở bên Hiểu Hiểu mới có, mấy ngày nay đại tiểu thư đầu giống như lên dây cót dần dần hòa hoãn xuống, theo người quen thuộc nhất, theo mùi hương an toàn nhất, cô nhắm mắt lại.

Mát xa của Hiểu Hiểu đã thành nửa chuyên gia, năng lực học tập của nàng thật sự khiến đại tiểu thư đều cảm thấy không bằng, mới non nửa năm, nàng đã thành đầu bếp, thợ đấm bóp, khôi phục sư...... Mặc dù đều là gà mờ, nhưng là có thể đủ lấy giả đánh tráo.

Hiểu Hiểu đối với nỗ lực của cô, là tích lũy từng li từng tí, là che chở thể xác và tinh thần, cho tới bây giờ nàng không tự nhủ cái gì, thế nhưng là Tần Di đều hiểu nàng.

Đại tiểu thư cứ như vậy dựa vào người yêu ngủ thiếp đi.

Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, vừa đau lòng vừa tức giận, nàng đỡ eo của đại tiểu thư, để nàng chậm rãi nằm xuống.

Không hề rời đi.

Hiểu Hiểu biết, nàng vừa bỏ đi, đại tiểu thư khẳng định phải tỉnh lại, có lẽ lại sẽ đột nhiên ác mộng, cho là nàng căn bản không có trở về ‌.

Hiểu Hiểu liền như vậy xoa chân cho Tần Di, cảm giác cơ thể căng thẳng của cô đều thả lỏng xuống, nàng lại cởi cúc áo của đại tiểu thư xuống.

Tần Di không đề phòng với nàng, ngủ thật sự an ổn, mặc nàng cởi áo ngủ của cô xuống. ﹚

Đại tiểu thư chỉ cảm thấy ở trong mông lung, mình giống như là một đám mây, bị nhẹ nhàng xoay người, ngay sau đó, dọc theo cột sống, lạnh lạnh hôn xuống.

Vừa mới bắt đầu, vẫn là rất thanh cạn, một đường theo cẩn thận từng li từng tí, nhưng đến cuối cùng, nụ hôn càng ngày càng nhiệt liệt, cơ thể của đại tiểu thư run lên lập tức mở mắt.

"Chị tỉnh?"

Đây là sau khi hai người một mình cùng chỗ, lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu nói chuyện với đại tiểu thư, đại tiểu thư còn có chút còn buồn ngủ, rõ ràng trước khi cô ngủ là dựa vào Hiểu Hiểu mặc đồ ngủ, nhưng nhưng hôm nay lại không tấc. Sợi, cơ thể còn bị Hiểu Hiểu trở mình ép xuống phía dưới.

Tay của Hiểu Hiểu che ở nơi yếu ớt nhất, đại tiểu thư mặt trong nháy mắt đỏ lên, cô cắn môi nhìn Hiểu Hiểu.

—— Em làm cái gì?

Từ sau khi đại tiểu thư có thể nói chuyện, hai người đã từ rất lâu không trao đổi ánh mắt như vậy.

Làm gì?

Hiểu Hiểu tay nắm lại, dùng hành động thực tế trả lời đại tiểu thư.

Tần Di kêu lên một tiếng đau đớn, cô run rẩy bắt lấy cổ tay của Hiểu Hiểu: "Em ——"

Làm cái gì?

Vì cái gì muốn như vậy?

Đôi mắt đen láy của Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, tóc của nàng không biết lúc nào đã kéo lên, lộ ra cái trán trơn bóng, nàng nhìn Tần Di, nhàn nhạt: "Đại tiểu thư, em không vui."

Tần Di cắn môi nhìn nàng, như thế bị người khống chế, ánh mắt của nàng đều là yếu ớt.

Mục Hiểu Hiểu một tay không đặt ba tấm ảnh kia lên trên gối đầu: "Vào ngày hôm nay, em nhận được ba tấm ảnh chụp từ người khác gửi tới."

Tần Di cúi đầu đi xem ảnh chụp, Hiểu Hiểu cũng cúi người xuống, môi của nàng thuận theo tấm lưng ngọc trạch kia nhẹ nhàng hôn.

Nàng buộc cao tóc lên, để thuận tiện hành động.

Lúc trước lần đầu tiên của cô, thiên lại ca cơ dùng đôi môi tuyệt vời hầu hạ cô, sau đó cô còn không có nói với nàng cảm giác như thế nào, bây giờ cũng không cần nói, nàng liền gậy ông đập lưng ông.

"Hiểu Hiểu..."

Đại tiểu thư run run một chút, nàng duỗi tay lại muốn bắt cổ tay của Hiểu Hiểu, lại bị nàng giữ lại một tay, đặt tại trên lưng ‌.

"Chị và chị thật đúng là thân mật mà."

Đại tiểu thư lần này không chỉ có là gương mặt, lỗ tai đều đốt đỏ lên, cô càng giãy dụa, đường cong yểu điệu của cơ thể thì càng câu người.

Mục Hiểu Hiểu ánh mắt cũng thay đổi, đại tiểu thư thỉnh thoảng âm thầm chịu đựng: "Em...... Em không tin chị à?"

Nàng giống như trở về thời điểm ban đầu mới vừa khôi phục nói chuyện, giọng điệu đứt quãng, mềm mại không có sức lực, bị người khác nghe được, thì giống như mèo bị bắt nạt.

Tay của Hiểu Hiểu nhẹ nhàng miêu tả xuôi theo đường cong trên lưng cô, nàng ấn đại tiểu thư nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là em tin, nếu không tin, hiện tại không phải xuất hiện ở trước mặt chị như này."

Đại tiểu thư như là bị người đè lại con cá, nàng muốn giãy giụa, nhưng càng giãy dụa, càng là đổi lấy tra tấn ngày càng tệ hơn.

Cô cắn môi, giọng điệu đều thay đổi: "Hiểu Hiểu, em..."

Mục Hiểu Hiểu đưa tay cởi áo choàng tắm, thân thủ áp sát vào người cô, một tay vén lên phát của đại tiểu thư, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Em không thoải mái, cũng sẽ không cho chị thoải mái."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương