Cấm Đến Gần
-
Chương 86
Lúc sau Mục Hiểu Hiểu nhận được ba tấm ảnh này thật là run run một chút, toàn bộ thần kinh đều nắm chặt, một trận lửa giận ngập trời tập quyển, để nàng nắm đấm trực tiếp cứng rắn, nàng bóp lấy cổ túm lên người trong hình kéo ra, lập tức tách ra khoảng cách của các cô ra, ai cho phép các cô kề gần như vậy!
Đây là bản năng phản ứng đầu tiên.
Qua mấy phút, lão sư Mục hít sâu một hơi, hai tay bãi bình, ở ngực vẽ một vòng tròn, nhẹ nhàng đẩy ra phía ngoài, cố gắng bình phục nỗi lòng.
Bình tĩnh một chút, Hiểu Hiểu, bình tĩnh một chút.
Đại tiểu thư là ai mày không biết sao?
Chị ấy làm sao có thể có lỗi với mày?
Hiện tại là lúc nào?
Bây giờ cô trở về giải quyết cục diện rối rắm khó giải quyết như vậy, vốn cũng không có thể giúp đỡ, càng thêm không thể thêm phiền.
Mục Hiểu Hiểu ở tại chỗ đánh một bộ Thái Cực quyền của sơn trại, nàng cố gắng khiến thể xác và tinh thần của chính mình trầm tĩnh lại.
Chiêu thức dạng này, là một học trưởng đã từng dạy cho cho nàng, học trưởng kia tại bên trong khoa rất nổi danh, thường xuyên có thể xử lý rất nhiều người bệnh khó giải quyết, thậm chí có rất nhiều danh nhân trong vòng luẩn quẩn tìm đến hắn.
Lúc ấy Hiểu Hiểu từng hỏi hắn là như thế nào ở tiêu hóa này sao nhiều người bệnh, còn có thể duy trì lý trí bình thản thái độ sinh sống.
Học trưởng không có trả lời, ở ngay tại chỗ đánh một bộ quyền cho nàng.
Lúc ấy ánh mắt Hiểu Hiểu đều mở to, trong lòng nhất thời hiểu được, học trưởng chỉ là nhìn không có điên, kỳ thật hắn đã điên rồi.
Hiện nay, Hiểu Hiểu đánh một bộ quyền, thật đúng là khiến cho thần kinh của mình phẫn nộ, tế bào kêu gào, máu rít gào chậm rãi dừng lại.
Trông thấy người yêu cùng những người khác thân mật như vậy, phản ứng của người bình thường đều là quá kích, Hiểu Hiểu cũng khó tránh khỏi như thế, chủ yếu nhất là người này là đại tiểu thư, đại tiểu thư là ai ? Ngoại trừ nàng ở bên ngoài, nàng cơ hồ cũng không thể dễ dàng tha thứ cùng người khác khoảng cách bảo trì quá gần.
Cho nên, người phụ nữ diêm dứa lòe loẹt kia là ai?
Hiểu Hiểu đối với đại tiểu thư kia chỉ một vòng luẩn quẩn cực kỳ quen thuộc.
Nàng tâm tâm niệm niệm mong đợi bất quá là một người chị họ, chính là ảnh chụp của Tần Hải Dao nàng xem qua, chị họ rất có ý vị, trên người của người phụ nữ còn có quyến rũ và xinh đẹp, cũng không phải dạng loại hình cuồng dã, càng huống hồ gì, người này rõ ràng là một tên con lai thôi.
Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, kiềm chế một chút tâm tính, đem ảnh chụp phóng đại lại phóng đại, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái.
Thật rất xinh đẹp, có mang đậm cá tính riêng, cường thế loá mắt, mà lại đặc biệt có độ công nhận, trong mắt chỉ riêng che đều che không được.
Lão sư Trương vừa bưng một bát cháo do chính mình làm nghĩ đến an ủi người đáng thương một mình trông phòng một chút, kết quả vừa tiến đến đã thấy mặt của Hiểu Hiểu kề sát nhìn di động giống như dính bánh bột ngô.
Chẳng lẽ lại là Tần tỷ tỷ gửi ảnh chụp?
Trương Xảo nhỏ giọng đi tới, bưng cháo đứng ở đằng sau Hiểu Hiểu híp mắt nhìn.
Mẹ ơi.
Nhìn thật nghiêm túc, người tiến vào trong nhà cũng không biết.
Bởi vì Hiểu Hiểu phóng ảnh chụp thật sự rất lớn, trên màn hình chỉ có mặt của một người con lai, nhìn không thấy Tần tỷ tỷ bên cạnh.
Trương xảo sau khi thấy chấn kinh rồi: "Con mẹ nó, Cục Hiểu Hiểu, cậu đang làm gì?"
Hiểu Hiểu bị dọa khẽ run rẩy, quay đầu lại nhìn Trương Xảo, cực kỳ im lặng: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"
Giọng của lão sư Trương, cô cảm giác cảm giác giống như là một tràng roi vang lên.
Trương xảo ôm cháo gạo, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, dùng ánh mắt nhìn tra nữ nhìn nàng: "Có Tần tỷ tỷ, cậu thế mà còn nhìn những người phụ nữ khác, cậu điên rồi sao? Mục Hiểu Hiểu!"
Chậc chậc.
Nhìn một cái, này ở trái phải rõ ràng trước mặt, lão sư Trương vẫn duy trì tam quan độ cao chính xác, cùng thân là đại tiểu thư sắt phấn nên có tinh thần trọng nghĩa.
Mục Hiểu Hiểu quả thực, nàng thật muốn đoạt lấy bát cháo gạo trong tay của lão sư Trương đắp lên trên đầu của cô ấy, mắt thấy Hiểu Hiểu tiến lên một bước, Trương Xảo lùi lại một bước: "Cậu cái đồ tra nữ, phụ lòng đại tiểu thư, còn muốn uống cháo gạo của mình? Cậu đi mà nằm mơ!"
Mục Hiểu Hiểu:......
Mắt thấy cái này sắp bị ra quỹ, lão sư Mục mặt không đổi sắc, tay khẽ động, "Vù" Một chút ảnh chụp khôi phục kích cỡ vốn có.
Lão sư Trương:......???
Vài giây thời gian, lão sư lão sư Mục Mục thực hiện nghịch chuyển lớn.
Lão sư Trương dùng một lời khó nói hết biểu lộ nhìn chằm chằm ảnh chụp, răng đều muốn rớt: "Này là ai gửi đó? Người này sao lại thế này chứ?Đại tiểu thư trở về quay phim nhỉ?"
Người phụ nữu ở trên ảnh chụp thật là đẹp, đặt vào ngành giải trí cũng coi là người chói mắt, cùng lúc trước đại tiểu thư tìm đến một loại hình tươi thắm và vân vân cũng không phải, đây tuyệt đối là nữ vương ngự tỷ, đứng chung một chỗ với đại tiểu thư, phong cách đặc biệt thống nhất, đến mức lão sư Trương chính mình nói xong lời nói đều cảm giác rất chột dạ, cô ấy kinh ngạc nhìn Hiểu Hiểu: "Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy chứ?"
Cô ấy không tin Tần tỷ tỷ sẽ thích người khác .
Càng không nguyện ý nhìn thấy bạn thân đỉnh đầu mang trà xanh.
Mục Hiểu Hiểu cau mày nhìn chằm chằm ảnh chụp kia: "Cậu nói cho mình biết người gửi ảnh chụp là ai vậy? Làm sao buồn nôn như vậy chứ, dùng thủ đoạn này, thật sự hạ lưu."
Trương Xảo:......
Bạn thân của cô ấy điểm chú ý đến giống như không giống người bình thường.
"Cậu nói xem những bức ảnh này đều là gửi cho mình, đều dùng thủ đoạn xấu xa này, lúc sau đại tiểu thư nhà mình trở về có phải đại sát bát phương không, làm đối phương không có đường sống mà đánh trả, cho nên mới đến chỗ hậu phương là tớ đây tìm đột phá? Mục Hiểu Hiểu nói liên miên lải nhải lại phóng to ảnh chụp đầu tiên, sau đó sắc mặt nghiêm túc đi tới trước mặt lão sư Trương.
Lão sư Trương ôm chặt cháo gạo toàn thân kéo căng:......
Bệnh nghề nghiệp phạm vào.
Trong đầu của cô ấy đều là trước đó tiếp đãi những bệnh nhân bệnh tâm thần đột nhiên tan vỡ.
Cái này ...... Hiểu Hiểu sẽ không cũng như vậy đi...... Phải biết, càng là bình tĩnh thì càng có khả năng ẩn giấu đi bão tố.
Ngay thời điểm Trương Xảo miên man bất định, Hiểu Hiểu duỗi ra một tay ôm eo của cô ấy.
Trương Xảo:......
Con mẹ nó.
Làm gì!
Đem vuốt chó lấy đi! Đại tiểu thư trở về trông thấy không đánh chết cô ấy.
Tiểu Hoa ở cửa mới vừa tan học trở về trong tay đang cầm hai cây mía cây mía một mặt ý cười đi tới cửa, vừa muốn gọi người, thấy cảnh này, cô ấy giật mình.
Hai lão sư đang làm cái gì?
Mục Hiểu Hiểu thấy cô ấy, phất phất tay với Tiểu Hoa: "Em lại đây."
Ánh mắt của Tiểu Hoa lấp lánh, ôm mía đi vào, nhỏ giọng nói: "Đây là hiệu trưởng phát, em cầm về cho các chị."
Mục Hiểu Hiểu đưa di động đưa cho cô ấy: "Em giúp chị chụp ảnh."
Tiểu Hoa:???
Trương Xảo:???
Mục Hiểu Hiểu đem ảnh chụp điều ra, ở trước mặt Tiểu Hoa lung lay một chút: "Cứ như vậy."
Ánh mắt Tiểu Hoa đột nhiên trợn to.
Là chị!
Lão sư Mục chưa cho cô ấy thời gian phản ứng, đi thẳng tới bên người Trương Xảo, một tay ôm eo của cô ấy, thân thể nghiêng về phía trước, toàn bộ mặt đều giống như muốn gần sát cô ấy.
Cơ thể lão sư Trương cứng đờ, cây vải hương đập vào mặt kéo tới, cô ấy nhịn không được mắt trợn trắng: "Con mẹ nó, Mục Hiểu Hiểu, mình nói cho cậu biết, cho dù là đại tiểu thư nhà cậu thật có lỗi với cậu, cậu cũng đừng nghĩ đến ở trên người mình tìm an ủi tìm hạnh phúc."
Mục Hiểu Hiểu: "Cậu cần phải điểm mặt chứ." Nàng nhìn Tiểu Hoa một chút: "Quay xong chưa? Chú ý chụp khía cạnh."
Tiểu Hoa mới mới không có thêm mấy ngày học đã biết sợ lão sư, cô ấy nhẹ gật đầu, nghiêm túc ấn nút quay phim.
Sau một hồi quay, lão sư Trương có phần hiểu được ý tứ của lão sư Mục, Hiểu Hiểu đưa tay nhận lấy di động, liền bất đầu lướt xem, nàng một bên tìm một bên bực bội lải nhải: "Cậu nhìn vẫn là kề quá gấp mới có thể bị người khác có dụng tâm lợi dụng, sai chỗ thì thế nào chứ? Sao có thể cùng người khác dán gần như vậy chứ, quan hệ thế nào mà kề gần như vậy?"
Hoàn toàn chính xác sai chỗ có thể chụp được.
Nhưng ở lão sư Mục xem ra, cái này cũng tuyệt đối vượt qua khoảng cách an toàn.
Trương xảo sờ lên cằm cũng hóa thân thành Holmes: "Có thể giống như kiểu hai chúng mình như này không? Nhìn xem lẫn nhau lõa thể đều cảm giác bất quá là giống như thịt heo tắm rửa sạch sẽ không có cảm giác nào?"
Lời này mặc dù thô ráp một chút, nhưng lại khiến lão sư Mục giật mình.
Đại tiểu thư cũng sẽ có bạn thân như vậy sao?
Nàng nhớ tới, ban đêm nào đó, nàng ôm đại tiểu thư ngắm phong cảnh khi cùng cô nói chuyện phiếm khi cô ở trong ngực mình nỉ non.
—— Bạn thân à? Chị cũng chỉ có một, chỉ là trung học thì xuất ngoại.
Xuất ngoại!!!
Mục Hiểu Hiểu giống như bị vỗ một cái, nàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lướt trang đặt vé trên điện thoại: "Mình thực sự trở về một chuyến."
Trương Xảo cùng Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn nàng.
Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, để bảo đảm vạn nhất, đừng dốc lòng vào một khoảng không, nàng trực tiếp gọi điện cho đại tiểu thư.
Đại tiểu thư bên kia đang trong cuộc họp ở Thắng Lam, hội nghị lần này tương đối quan trọng, tất cả mọi người âu phục giày da, người phụ trách của các ngành đều bày thế trận chờ quân địch, đặc biệt khẩn trương.
Tần Di cũng là chính trang ra tịch, tóc búi lên, trong tay nắm vuốt bút máy, cau mày nhìn chằm chằm quản lí đang ở trên đài báo cáo.
Quản lý lại là nâng kính mắt lại là lau mồ hôi, trước kia loại trường hợp này bình thường đều là Lữ Tổng nghe báo cáo, Lữ tổng người kia điển hình bắt đại phóng nhỏ*, bọn họ không có áp lực cái gì, nhưng trước mặt nhưng trước mắt vị này không phải, các cô thậm chí hoài nghi Tần Di có phải là đã gặp qua là không quên được, cô đều có thể một chút nhìn ra số liệu sai sót ở bên trong.
*ý là chỉ để ý đến việc lớn, còn việc bé thì không quan tâm
Báo cáo xong.
Quản lí chi nhánh lau mồ hôi trên mặt, Tần Di không có biểu cảm gì, nhàn nhạt: "Đây chính là tổng kết công việc của các người nửa năm?"
Một câu, rõ ràng dùng giọng điệu rất bình thản, lại làm cho không khí hiện trường bỗng nhiên khẩn trương.
Ánh mắt của đại tiểu thư chầm chậm đảo qua từng người quản lý đang ngồi, Lữ tổng rất tài giỏi, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng là đại tiểu thư đối với năng lực đề bạt nhân tài của thật là rất không hài lòng.
Người phụ trách của các chi nhanh thở mạnh cũng không dám, giống như trong trường học bị lão sư điểm danh học sinh, nhao nhao cúi đầu, sợ bị gọi đến tên.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, di động cá nhân mang theo người của đại tiểu thư đặt ở phía bên phải rung lên, ngay sau đó một tiếng kinh thiên địa khiếp quỷ thần "Là tâm nghiện mà!!! Tôi không phải là một người tính tình tốt, lại lần lượt bao dung với em, là tâm nghiện mà!!!!" Giống như chia cắt thời không.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, bọn họ khiếp sợ nhìn xem Tần tổng.
Bản thân Tần Di cũng hoảng sợ, cô lập tức cầm lấy di động, nói một câu thật có lỗi, bước nhanh đi khỏi phòng họp.
Tất cả mọi người không có lên tiếng, ánh mắt lại một đường đi theo Tần Di, nhưng khi Tần tổng đóng cửa lại một khắc này, mọi người đưa mắt nhìn nhau vài giây đồng hồ, tất cả đều cúi đầu cười ngất trời.
Cái này là cái gì thế?
Mới vừa rồi là thanh âm gì thế? Ai hát thế??? Làm sao hài hước thế này??? Là tiếng chuông di động sao??? Tần tổng sao lại dùng nghiêm túc tiếng chuông di động kiểu này chứ???
Trong lúc nhất thời, bầu không khí căng thẳng của hiện trường đều hòa hoãn.
Tần Di nói là di động cá nhân, bên trong chỉ lưu số điện thoại của Hiểu Hiểu và Tô Thu Vân, trừ phi lên máy bay trường hợp phải tắt máy, cô đều sẽ mang theo bên người.
Cô nghe trong phòng hội nghị truyền đến tiếng cười, nhéo nhéo ngón tay, bắt điện thoại.
"Hiểu Hiểu?"
Làm sao thời gian này gọi điện thoại?
Đại tiểu thư là biết đồng hồ sinh học của Hiểu Hiểu, thời gian này, nàng nên đang nghỉ ngơi hoặc là vì phê chữa bài tập cho học sinh.
Biểu cảm của Mục Hiểu Hiểu cũng không giống với bình thường, nàng nhìn chằm chằm đại tiểu thư nhìn một chút, nhìn thấy hình thức chính trang của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chị về nước sao?"
Cô một mặt nghiêm túc, không phải trước đó mỗi lần gọi điện thoại nũng nịu nói muốn bộ dáng của cô.
Đại tiểu thư cảm thấy cô có chút cổ quái, nhưng lại nói không nên lời quái chỗ nào, cô nhẹ gật đầu: "Em ——"
Cô lời còn chưa nói hết, mục Hiểu Hiểu lại hỏi: "Cuộc sống ở nước ngoài thế nào, vui sướng chứ?"
Con mắt của nàng nhìn chòng chọc vào đại tiểu thư nhìn.
Đại tiểu thư:......
"Có ý gì?"
Mắt thấy đại tiểu thư nhăn nhăn lông mày, Mục Hiểu Hiểu cũng nhíu mày theo, nhìn cô chằm chằm: "Hôm nay em có chút bận, chị đừng liên lạc với em!"
"Bíp" Một tiếng một tiếng tắt điện thoại đi, vẻ mặt của đại tiểu thư lờ mờ.
Cái gì?
Không phải nàng tự gọi cho mình sao?
Trầm mặc hơn nửa ngày, đại tiểu thư gửi tin nhắn qua cho Hiểu Hiểu.
—— Em thế nào?
Cô chờ đợi nửa phút, ngày bình thường đều là chỉ cần trong vài giây sẽ trả lời lại Hiểu Hiểu chậm chạp chưa có trả lời, dù sao trong trong phòng hội nghị còn có rất nhiều người chờ đợi.
Đại tiểu thư không thể không đè xuống nghi hoặc trong lòng, đơn giản sửa sang lại vạt áo một chút, cô lạnh lùng nghiêm mặt lại lại đi vào.
Chỉ là, lần này, cô lại toát ra khí tràng* lớn, mọi người nhìn ánh mắt của cô cũng không có sợ hãi như vừa rồi, thậm chí còn có mấy thanh niên cúi đầu cắn môi giống như cực lực nhịn cười.
*khí tràng (气场) là năng lượng vô hình của con người - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó - dù ít hay nhiều - là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau
Tần Di:!!!
......
Hiểu Hiểu cũng không phải một dài dòng, lúc sau xác định đại tiểu thư ở Bắc Kinh, nàng cấp tốc thu thập hành lý.
Quần áo của nàng cũng không nhiều, mặc trên người một bộ, giặt một bộ khác, giặt một bộ khác, mang một bộ áo ngủ, quần lót cầm một chút, không đủ đến lúc đó lại mặc đại tiểu thư.
Nhìn bộ dáng mạnh mẽ vang dội của nàng, Trương Xảo sờ sờ Tiểu Hoa ngây người: "Em về trường học trước đi thôi, đừng lo lắng nhé."
Không nên để trẻ con nhìn thấy cái này.
Tiểu Hoa nhẹ gật đầu, cô ấy buông cây mía xuống: "Em không lo lắng."
Cô ấy làm sao lại lo lắng chứ?
Cô biết tình cảm của chị và lão sư Mục, cô học từ không nhiều, trên cơ bản đều là đại tiểu thư dạy, trước khi cô đi giao cho Tiểu Hoa dòng chứ cuối cùng chính là —— Nguyện đến một lòng người .
Tiểu Hoa còn cố ý hỏi bà nội là có ý gì, bà nội chống gậy liền cười, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của bà, chiếu tóc bạc loá mắt: "Đó là tình cảm tốt nhất trên đời này."
......
"Ôi ôi ôi, cậu đến cùng nghĩ như thế nào đấy? Cái này rất rõ ràng mà, khẳng định là có người cố ý muốn kiếm chuyện, cậu sẽ không thật sự tức giận chứ?"
Một khi Hiểu Hiểu nghiêm túc, Trương xảo thật đúng là nhìn không thấu nàng, Mục Hiểu Hiểu liếc mắt, biểu cảm tuyệt đối không phải vui vẻ: "Kiếm chuyện là kiếm chuyện, nhưng chuyện này muốn rơi trên đầu cậu, cậu không tức giận hả?"
Cô ấy cũng không phải là một đại khí.
Nàng đi tới nhất định phải giày vò giày vò đại tiểu thư thật tốt.
Trương xảo suy nghĩ một chút: "Vậy dù thế nào, cậu muốn trở về cãi nhau với Tần tỷ tỷ à?"
Ai u.
Đây thật là suy nghĩ của cẩu độc thân.
Cãi nhau?
Mục Hiểu Hiểu nghĩ đến trực tiếp "Đánh" cô ấy, trước đó là ai bưng lấy cằm của nàng nói cho nàng đã có bạn gái liền muốn thủ "Phụ đức", hiện tại vừa đang làm gì?
Trên đời này vì sao lại có người tâm hữu dụng?
Còn không phải có tay cầm bị đối phương bắt được.
Nàng tin tưởng đại tiểu thư, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận.
Mục Hiểu Hiểu trầm xuống mặc xuống, nghiêm mặt lạnh lùng khiến Trương Xảo cũng không dám nói nhiều, cô ấy ở bên cạnh lặng lẽ meo meo nhìn nàng tốc độ ánh sáng thu thập hành lý, lại tốc độ ánh sáng uống cháo gạo, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trương Xảo mấp máy môi, cảm giác được lửa giận trong lòng Hiểu Hiểu, dịu dàng hiếm thấy: "Có chuyện gì đều phải cẩn thận nói chuyển, đừng tức giận, nếu là hiểu lầm thật đừng cãi nhau đừng chiến tranh lạnh nhé, thế nhưng cậu là lão sư đã quên, không thể bởi vì hiểu lầm hối hận." Cô ấy hướng dẫn từng bước, đặt biệt chuyên nghiệp: "Mặc kệ phát sinh cái gì, cậu không nên quên, phía sau của cậu còn có người nhà còn có bạn bè, bất cứ lúc nào, mình đều sẽ ủng hộ cậu."
Mục Hiểu Hiểu vươn tay: "Bạn thân thương yêu của mình, cậu có thể cho mình mượn hai ngàn tệ để chi tiêu không?"
Trương xảo:......
Fuck.
Mục Hiểu Hiểu: "Chờ mình trừng trị xong đại tiểu thư, để chị ấy trả lại cậu."
Trương Xảo:...
Mục Hiểu Hiểu cậu có xấu hổ hay không vậy!
Lão sư Trương nhìn nàng như vậy, trong lòng cân nhắc có phải tranh thủ thời gian nói cho đại tiểu thư một tiếng hay không.
Mục Hiểu Hiểu tựa như là có thể nhìn thấu cô ấy híp híp mắt: "Mình nói cho biết Trương Xảo, nếu cậu dám mách lẻo trước, mình sẽ khiến cho bãi tha ma đằng sau nhiều nấm mồ!"
Trương Xảo:...
Cuối cùng, lão sư Mục mang theo hai ngàn nguyên đã lừa được từ lão sư Trương kia, mua vé máy bay gần nhất đi đến sân bay, nàng mang theo lửa giận đầy ngập, một bụng chua nổi lên giấm chua xuất phát.
Vội vàng như thế này, lão sư Mục còn không quên ba hoa đồng tiền đem ảnh chụp khẩn cấp xóa đi, nàng ở trên máy bay cũng không làm gì khác, nhìn chằm chằm ảnh chụp này mấy giờ, chờ thời điểm máy bay đến sân bay thủ đô, nàng đã cơn tức giận đạt tới cực điểm ngược lại trong lòngmột mảnh bình tĩnh.
Máy bay hạ cánh.
Nàng gọi cho Lưu Vạn Niên, Lưu Văn Niên đã lâu không nhận được điện thoại của bà chủ, cực kỳ nhiệt tình: ""Hiểu Hiểu, chuyện gì, cô ——"
Hiểu Hiểu thản nhiên ngắt lời: "Đại tiểu thư về nhà chưa? Tôi gọi điện thoại cho chị ấy nhưng không thấy."
Nhà tâm lý chuyên nghiệp, nói dối bậc thầy.
Một người giản dị như bà chủ đây có thể có ý đồ xấu cái gì chứ?
Lưu Vạn Niên cười nói: "Về nhà, nhưng buổi tối bạn thân tới, giống như đang nói chuyện làm ăn, có lẽ không có nghe thấy có cần tôi phải ăn, có lẽ không có nghe thấy muốn hay không... tôi ——"
sạch sẽ lưu loát: "Không cần, cảm ơn."
Lưu Vạn Niên:...???
Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu ngẩng đầu đối diện với lái xe thuê nói: "Đi đến khu biệt thự Nam Giao."
Đều ở à?
Rất tốt đỡ phải phiền toái, nàng trực tiếp đi bắt yêu, lại hung hăng tra tấn đại tiểu thư.
Đây là bản năng phản ứng đầu tiên.
Qua mấy phút, lão sư Mục hít sâu một hơi, hai tay bãi bình, ở ngực vẽ một vòng tròn, nhẹ nhàng đẩy ra phía ngoài, cố gắng bình phục nỗi lòng.
Bình tĩnh một chút, Hiểu Hiểu, bình tĩnh một chút.
Đại tiểu thư là ai mày không biết sao?
Chị ấy làm sao có thể có lỗi với mày?
Hiện tại là lúc nào?
Bây giờ cô trở về giải quyết cục diện rối rắm khó giải quyết như vậy, vốn cũng không có thể giúp đỡ, càng thêm không thể thêm phiền.
Mục Hiểu Hiểu ở tại chỗ đánh một bộ Thái Cực quyền của sơn trại, nàng cố gắng khiến thể xác và tinh thần của chính mình trầm tĩnh lại.
Chiêu thức dạng này, là một học trưởng đã từng dạy cho cho nàng, học trưởng kia tại bên trong khoa rất nổi danh, thường xuyên có thể xử lý rất nhiều người bệnh khó giải quyết, thậm chí có rất nhiều danh nhân trong vòng luẩn quẩn tìm đến hắn.
Lúc ấy Hiểu Hiểu từng hỏi hắn là như thế nào ở tiêu hóa này sao nhiều người bệnh, còn có thể duy trì lý trí bình thản thái độ sinh sống.
Học trưởng không có trả lời, ở ngay tại chỗ đánh một bộ quyền cho nàng.
Lúc ấy ánh mắt Hiểu Hiểu đều mở to, trong lòng nhất thời hiểu được, học trưởng chỉ là nhìn không có điên, kỳ thật hắn đã điên rồi.
Hiện nay, Hiểu Hiểu đánh một bộ quyền, thật đúng là khiến cho thần kinh của mình phẫn nộ, tế bào kêu gào, máu rít gào chậm rãi dừng lại.
Trông thấy người yêu cùng những người khác thân mật như vậy, phản ứng của người bình thường đều là quá kích, Hiểu Hiểu cũng khó tránh khỏi như thế, chủ yếu nhất là người này là đại tiểu thư, đại tiểu thư là ai ? Ngoại trừ nàng ở bên ngoài, nàng cơ hồ cũng không thể dễ dàng tha thứ cùng người khác khoảng cách bảo trì quá gần.
Cho nên, người phụ nữ diêm dứa lòe loẹt kia là ai?
Hiểu Hiểu đối với đại tiểu thư kia chỉ một vòng luẩn quẩn cực kỳ quen thuộc.
Nàng tâm tâm niệm niệm mong đợi bất quá là một người chị họ, chính là ảnh chụp của Tần Hải Dao nàng xem qua, chị họ rất có ý vị, trên người của người phụ nữ còn có quyến rũ và xinh đẹp, cũng không phải dạng loại hình cuồng dã, càng huống hồ gì, người này rõ ràng là một tên con lai thôi.
Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, kiềm chế một chút tâm tính, đem ảnh chụp phóng đại lại phóng đại, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái.
Thật rất xinh đẹp, có mang đậm cá tính riêng, cường thế loá mắt, mà lại đặc biệt có độ công nhận, trong mắt chỉ riêng che đều che không được.
Lão sư Trương vừa bưng một bát cháo do chính mình làm nghĩ đến an ủi người đáng thương một mình trông phòng một chút, kết quả vừa tiến đến đã thấy mặt của Hiểu Hiểu kề sát nhìn di động giống như dính bánh bột ngô.
Chẳng lẽ lại là Tần tỷ tỷ gửi ảnh chụp?
Trương Xảo nhỏ giọng đi tới, bưng cháo đứng ở đằng sau Hiểu Hiểu híp mắt nhìn.
Mẹ ơi.
Nhìn thật nghiêm túc, người tiến vào trong nhà cũng không biết.
Bởi vì Hiểu Hiểu phóng ảnh chụp thật sự rất lớn, trên màn hình chỉ có mặt của một người con lai, nhìn không thấy Tần tỷ tỷ bên cạnh.
Trương xảo sau khi thấy chấn kinh rồi: "Con mẹ nó, Cục Hiểu Hiểu, cậu đang làm gì?"
Hiểu Hiểu bị dọa khẽ run rẩy, quay đầu lại nhìn Trương Xảo, cực kỳ im lặng: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"
Giọng của lão sư Trương, cô cảm giác cảm giác giống như là một tràng roi vang lên.
Trương xảo ôm cháo gạo, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, dùng ánh mắt nhìn tra nữ nhìn nàng: "Có Tần tỷ tỷ, cậu thế mà còn nhìn những người phụ nữ khác, cậu điên rồi sao? Mục Hiểu Hiểu!"
Chậc chậc.
Nhìn một cái, này ở trái phải rõ ràng trước mặt, lão sư Trương vẫn duy trì tam quan độ cao chính xác, cùng thân là đại tiểu thư sắt phấn nên có tinh thần trọng nghĩa.
Mục Hiểu Hiểu quả thực, nàng thật muốn đoạt lấy bát cháo gạo trong tay của lão sư Trương đắp lên trên đầu của cô ấy, mắt thấy Hiểu Hiểu tiến lên một bước, Trương Xảo lùi lại một bước: "Cậu cái đồ tra nữ, phụ lòng đại tiểu thư, còn muốn uống cháo gạo của mình? Cậu đi mà nằm mơ!"
Mục Hiểu Hiểu:......
Mắt thấy cái này sắp bị ra quỹ, lão sư Mục mặt không đổi sắc, tay khẽ động, "Vù" Một chút ảnh chụp khôi phục kích cỡ vốn có.
Lão sư Trương:......???
Vài giây thời gian, lão sư lão sư Mục Mục thực hiện nghịch chuyển lớn.
Lão sư Trương dùng một lời khó nói hết biểu lộ nhìn chằm chằm ảnh chụp, răng đều muốn rớt: "Này là ai gửi đó? Người này sao lại thế này chứ?Đại tiểu thư trở về quay phim nhỉ?"
Người phụ nữu ở trên ảnh chụp thật là đẹp, đặt vào ngành giải trí cũng coi là người chói mắt, cùng lúc trước đại tiểu thư tìm đến một loại hình tươi thắm và vân vân cũng không phải, đây tuyệt đối là nữ vương ngự tỷ, đứng chung một chỗ với đại tiểu thư, phong cách đặc biệt thống nhất, đến mức lão sư Trương chính mình nói xong lời nói đều cảm giác rất chột dạ, cô ấy kinh ngạc nhìn Hiểu Hiểu: "Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy chứ?"
Cô ấy không tin Tần tỷ tỷ sẽ thích người khác .
Càng không nguyện ý nhìn thấy bạn thân đỉnh đầu mang trà xanh.
Mục Hiểu Hiểu cau mày nhìn chằm chằm ảnh chụp kia: "Cậu nói cho mình biết người gửi ảnh chụp là ai vậy? Làm sao buồn nôn như vậy chứ, dùng thủ đoạn này, thật sự hạ lưu."
Trương Xảo:......
Bạn thân của cô ấy điểm chú ý đến giống như không giống người bình thường.
"Cậu nói xem những bức ảnh này đều là gửi cho mình, đều dùng thủ đoạn xấu xa này, lúc sau đại tiểu thư nhà mình trở về có phải đại sát bát phương không, làm đối phương không có đường sống mà đánh trả, cho nên mới đến chỗ hậu phương là tớ đây tìm đột phá? Mục Hiểu Hiểu nói liên miên lải nhải lại phóng to ảnh chụp đầu tiên, sau đó sắc mặt nghiêm túc đi tới trước mặt lão sư Trương.
Lão sư Trương ôm chặt cháo gạo toàn thân kéo căng:......
Bệnh nghề nghiệp phạm vào.
Trong đầu của cô ấy đều là trước đó tiếp đãi những bệnh nhân bệnh tâm thần đột nhiên tan vỡ.
Cái này ...... Hiểu Hiểu sẽ không cũng như vậy đi...... Phải biết, càng là bình tĩnh thì càng có khả năng ẩn giấu đi bão tố.
Ngay thời điểm Trương Xảo miên man bất định, Hiểu Hiểu duỗi ra một tay ôm eo của cô ấy.
Trương Xảo:......
Con mẹ nó.
Làm gì!
Đem vuốt chó lấy đi! Đại tiểu thư trở về trông thấy không đánh chết cô ấy.
Tiểu Hoa ở cửa mới vừa tan học trở về trong tay đang cầm hai cây mía cây mía một mặt ý cười đi tới cửa, vừa muốn gọi người, thấy cảnh này, cô ấy giật mình.
Hai lão sư đang làm cái gì?
Mục Hiểu Hiểu thấy cô ấy, phất phất tay với Tiểu Hoa: "Em lại đây."
Ánh mắt của Tiểu Hoa lấp lánh, ôm mía đi vào, nhỏ giọng nói: "Đây là hiệu trưởng phát, em cầm về cho các chị."
Mục Hiểu Hiểu đưa di động đưa cho cô ấy: "Em giúp chị chụp ảnh."
Tiểu Hoa:???
Trương Xảo:???
Mục Hiểu Hiểu đem ảnh chụp điều ra, ở trước mặt Tiểu Hoa lung lay một chút: "Cứ như vậy."
Ánh mắt Tiểu Hoa đột nhiên trợn to.
Là chị!
Lão sư Mục chưa cho cô ấy thời gian phản ứng, đi thẳng tới bên người Trương Xảo, một tay ôm eo của cô ấy, thân thể nghiêng về phía trước, toàn bộ mặt đều giống như muốn gần sát cô ấy.
Cơ thể lão sư Trương cứng đờ, cây vải hương đập vào mặt kéo tới, cô ấy nhịn không được mắt trợn trắng: "Con mẹ nó, Mục Hiểu Hiểu, mình nói cho cậu biết, cho dù là đại tiểu thư nhà cậu thật có lỗi với cậu, cậu cũng đừng nghĩ đến ở trên người mình tìm an ủi tìm hạnh phúc."
Mục Hiểu Hiểu: "Cậu cần phải điểm mặt chứ." Nàng nhìn Tiểu Hoa một chút: "Quay xong chưa? Chú ý chụp khía cạnh."
Tiểu Hoa mới mới không có thêm mấy ngày học đã biết sợ lão sư, cô ấy nhẹ gật đầu, nghiêm túc ấn nút quay phim.
Sau một hồi quay, lão sư Trương có phần hiểu được ý tứ của lão sư Mục, Hiểu Hiểu đưa tay nhận lấy di động, liền bất đầu lướt xem, nàng một bên tìm một bên bực bội lải nhải: "Cậu nhìn vẫn là kề quá gấp mới có thể bị người khác có dụng tâm lợi dụng, sai chỗ thì thế nào chứ? Sao có thể cùng người khác dán gần như vậy chứ, quan hệ thế nào mà kề gần như vậy?"
Hoàn toàn chính xác sai chỗ có thể chụp được.
Nhưng ở lão sư Mục xem ra, cái này cũng tuyệt đối vượt qua khoảng cách an toàn.
Trương xảo sờ lên cằm cũng hóa thân thành Holmes: "Có thể giống như kiểu hai chúng mình như này không? Nhìn xem lẫn nhau lõa thể đều cảm giác bất quá là giống như thịt heo tắm rửa sạch sẽ không có cảm giác nào?"
Lời này mặc dù thô ráp một chút, nhưng lại khiến lão sư Mục giật mình.
Đại tiểu thư cũng sẽ có bạn thân như vậy sao?
Nàng nhớ tới, ban đêm nào đó, nàng ôm đại tiểu thư ngắm phong cảnh khi cùng cô nói chuyện phiếm khi cô ở trong ngực mình nỉ non.
—— Bạn thân à? Chị cũng chỉ có một, chỉ là trung học thì xuất ngoại.
Xuất ngoại!!!
Mục Hiểu Hiểu giống như bị vỗ một cái, nàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lướt trang đặt vé trên điện thoại: "Mình thực sự trở về một chuyến."
Trương Xảo cùng Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn nàng.
Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, để bảo đảm vạn nhất, đừng dốc lòng vào một khoảng không, nàng trực tiếp gọi điện cho đại tiểu thư.
Đại tiểu thư bên kia đang trong cuộc họp ở Thắng Lam, hội nghị lần này tương đối quan trọng, tất cả mọi người âu phục giày da, người phụ trách của các ngành đều bày thế trận chờ quân địch, đặc biệt khẩn trương.
Tần Di cũng là chính trang ra tịch, tóc búi lên, trong tay nắm vuốt bút máy, cau mày nhìn chằm chằm quản lí đang ở trên đài báo cáo.
Quản lý lại là nâng kính mắt lại là lau mồ hôi, trước kia loại trường hợp này bình thường đều là Lữ Tổng nghe báo cáo, Lữ tổng người kia điển hình bắt đại phóng nhỏ*, bọn họ không có áp lực cái gì, nhưng trước mặt nhưng trước mắt vị này không phải, các cô thậm chí hoài nghi Tần Di có phải là đã gặp qua là không quên được, cô đều có thể một chút nhìn ra số liệu sai sót ở bên trong.
*ý là chỉ để ý đến việc lớn, còn việc bé thì không quan tâm
Báo cáo xong.
Quản lí chi nhánh lau mồ hôi trên mặt, Tần Di không có biểu cảm gì, nhàn nhạt: "Đây chính là tổng kết công việc của các người nửa năm?"
Một câu, rõ ràng dùng giọng điệu rất bình thản, lại làm cho không khí hiện trường bỗng nhiên khẩn trương.
Ánh mắt của đại tiểu thư chầm chậm đảo qua từng người quản lý đang ngồi, Lữ tổng rất tài giỏi, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng là đại tiểu thư đối với năng lực đề bạt nhân tài của thật là rất không hài lòng.
Người phụ trách của các chi nhanh thở mạnh cũng không dám, giống như trong trường học bị lão sư điểm danh học sinh, nhao nhao cúi đầu, sợ bị gọi đến tên.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, di động cá nhân mang theo người của đại tiểu thư đặt ở phía bên phải rung lên, ngay sau đó một tiếng kinh thiên địa khiếp quỷ thần "Là tâm nghiện mà!!! Tôi không phải là một người tính tình tốt, lại lần lượt bao dung với em, là tâm nghiện mà!!!!" Giống như chia cắt thời không.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, bọn họ khiếp sợ nhìn xem Tần tổng.
Bản thân Tần Di cũng hoảng sợ, cô lập tức cầm lấy di động, nói một câu thật có lỗi, bước nhanh đi khỏi phòng họp.
Tất cả mọi người không có lên tiếng, ánh mắt lại một đường đi theo Tần Di, nhưng khi Tần tổng đóng cửa lại một khắc này, mọi người đưa mắt nhìn nhau vài giây đồng hồ, tất cả đều cúi đầu cười ngất trời.
Cái này là cái gì thế?
Mới vừa rồi là thanh âm gì thế? Ai hát thế??? Làm sao hài hước thế này??? Là tiếng chuông di động sao??? Tần tổng sao lại dùng nghiêm túc tiếng chuông di động kiểu này chứ???
Trong lúc nhất thời, bầu không khí căng thẳng của hiện trường đều hòa hoãn.
Tần Di nói là di động cá nhân, bên trong chỉ lưu số điện thoại của Hiểu Hiểu và Tô Thu Vân, trừ phi lên máy bay trường hợp phải tắt máy, cô đều sẽ mang theo bên người.
Cô nghe trong phòng hội nghị truyền đến tiếng cười, nhéo nhéo ngón tay, bắt điện thoại.
"Hiểu Hiểu?"
Làm sao thời gian này gọi điện thoại?
Đại tiểu thư là biết đồng hồ sinh học của Hiểu Hiểu, thời gian này, nàng nên đang nghỉ ngơi hoặc là vì phê chữa bài tập cho học sinh.
Biểu cảm của Mục Hiểu Hiểu cũng không giống với bình thường, nàng nhìn chằm chằm đại tiểu thư nhìn một chút, nhìn thấy hình thức chính trang của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chị về nước sao?"
Cô một mặt nghiêm túc, không phải trước đó mỗi lần gọi điện thoại nũng nịu nói muốn bộ dáng của cô.
Đại tiểu thư cảm thấy cô có chút cổ quái, nhưng lại nói không nên lời quái chỗ nào, cô nhẹ gật đầu: "Em ——"
Cô lời còn chưa nói hết, mục Hiểu Hiểu lại hỏi: "Cuộc sống ở nước ngoài thế nào, vui sướng chứ?"
Con mắt của nàng nhìn chòng chọc vào đại tiểu thư nhìn.
Đại tiểu thư:......
"Có ý gì?"
Mắt thấy đại tiểu thư nhăn nhăn lông mày, Mục Hiểu Hiểu cũng nhíu mày theo, nhìn cô chằm chằm: "Hôm nay em có chút bận, chị đừng liên lạc với em!"
"Bíp" Một tiếng một tiếng tắt điện thoại đi, vẻ mặt của đại tiểu thư lờ mờ.
Cái gì?
Không phải nàng tự gọi cho mình sao?
Trầm mặc hơn nửa ngày, đại tiểu thư gửi tin nhắn qua cho Hiểu Hiểu.
—— Em thế nào?
Cô chờ đợi nửa phút, ngày bình thường đều là chỉ cần trong vài giây sẽ trả lời lại Hiểu Hiểu chậm chạp chưa có trả lời, dù sao trong trong phòng hội nghị còn có rất nhiều người chờ đợi.
Đại tiểu thư không thể không đè xuống nghi hoặc trong lòng, đơn giản sửa sang lại vạt áo một chút, cô lạnh lùng nghiêm mặt lại lại đi vào.
Chỉ là, lần này, cô lại toát ra khí tràng* lớn, mọi người nhìn ánh mắt của cô cũng không có sợ hãi như vừa rồi, thậm chí còn có mấy thanh niên cúi đầu cắn môi giống như cực lực nhịn cười.
*khí tràng (气场) là năng lượng vô hình của con người - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó - dù ít hay nhiều - là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau
Tần Di:!!!
......
Hiểu Hiểu cũng không phải một dài dòng, lúc sau xác định đại tiểu thư ở Bắc Kinh, nàng cấp tốc thu thập hành lý.
Quần áo của nàng cũng không nhiều, mặc trên người một bộ, giặt một bộ khác, giặt một bộ khác, mang một bộ áo ngủ, quần lót cầm một chút, không đủ đến lúc đó lại mặc đại tiểu thư.
Nhìn bộ dáng mạnh mẽ vang dội của nàng, Trương Xảo sờ sờ Tiểu Hoa ngây người: "Em về trường học trước đi thôi, đừng lo lắng nhé."
Không nên để trẻ con nhìn thấy cái này.
Tiểu Hoa nhẹ gật đầu, cô ấy buông cây mía xuống: "Em không lo lắng."
Cô ấy làm sao lại lo lắng chứ?
Cô biết tình cảm của chị và lão sư Mục, cô học từ không nhiều, trên cơ bản đều là đại tiểu thư dạy, trước khi cô đi giao cho Tiểu Hoa dòng chứ cuối cùng chính là —— Nguyện đến một lòng người .
Tiểu Hoa còn cố ý hỏi bà nội là có ý gì, bà nội chống gậy liền cười, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của bà, chiếu tóc bạc loá mắt: "Đó là tình cảm tốt nhất trên đời này."
......
"Ôi ôi ôi, cậu đến cùng nghĩ như thế nào đấy? Cái này rất rõ ràng mà, khẳng định là có người cố ý muốn kiếm chuyện, cậu sẽ không thật sự tức giận chứ?"
Một khi Hiểu Hiểu nghiêm túc, Trương xảo thật đúng là nhìn không thấu nàng, Mục Hiểu Hiểu liếc mắt, biểu cảm tuyệt đối không phải vui vẻ: "Kiếm chuyện là kiếm chuyện, nhưng chuyện này muốn rơi trên đầu cậu, cậu không tức giận hả?"
Cô ấy cũng không phải là một đại khí.
Nàng đi tới nhất định phải giày vò giày vò đại tiểu thư thật tốt.
Trương xảo suy nghĩ một chút: "Vậy dù thế nào, cậu muốn trở về cãi nhau với Tần tỷ tỷ à?"
Ai u.
Đây thật là suy nghĩ của cẩu độc thân.
Cãi nhau?
Mục Hiểu Hiểu nghĩ đến trực tiếp "Đánh" cô ấy, trước đó là ai bưng lấy cằm của nàng nói cho nàng đã có bạn gái liền muốn thủ "Phụ đức", hiện tại vừa đang làm gì?
Trên đời này vì sao lại có người tâm hữu dụng?
Còn không phải có tay cầm bị đối phương bắt được.
Nàng tin tưởng đại tiểu thư, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận.
Mục Hiểu Hiểu trầm xuống mặc xuống, nghiêm mặt lạnh lùng khiến Trương Xảo cũng không dám nói nhiều, cô ấy ở bên cạnh lặng lẽ meo meo nhìn nàng tốc độ ánh sáng thu thập hành lý, lại tốc độ ánh sáng uống cháo gạo, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trương Xảo mấp máy môi, cảm giác được lửa giận trong lòng Hiểu Hiểu, dịu dàng hiếm thấy: "Có chuyện gì đều phải cẩn thận nói chuyển, đừng tức giận, nếu là hiểu lầm thật đừng cãi nhau đừng chiến tranh lạnh nhé, thế nhưng cậu là lão sư đã quên, không thể bởi vì hiểu lầm hối hận." Cô ấy hướng dẫn từng bước, đặt biệt chuyên nghiệp: "Mặc kệ phát sinh cái gì, cậu không nên quên, phía sau của cậu còn có người nhà còn có bạn bè, bất cứ lúc nào, mình đều sẽ ủng hộ cậu."
Mục Hiểu Hiểu vươn tay: "Bạn thân thương yêu của mình, cậu có thể cho mình mượn hai ngàn tệ để chi tiêu không?"
Trương xảo:......
Fuck.
Mục Hiểu Hiểu: "Chờ mình trừng trị xong đại tiểu thư, để chị ấy trả lại cậu."
Trương Xảo:...
Mục Hiểu Hiểu cậu có xấu hổ hay không vậy!
Lão sư Trương nhìn nàng như vậy, trong lòng cân nhắc có phải tranh thủ thời gian nói cho đại tiểu thư một tiếng hay không.
Mục Hiểu Hiểu tựa như là có thể nhìn thấu cô ấy híp híp mắt: "Mình nói cho biết Trương Xảo, nếu cậu dám mách lẻo trước, mình sẽ khiến cho bãi tha ma đằng sau nhiều nấm mồ!"
Trương Xảo:...
Cuối cùng, lão sư Mục mang theo hai ngàn nguyên đã lừa được từ lão sư Trương kia, mua vé máy bay gần nhất đi đến sân bay, nàng mang theo lửa giận đầy ngập, một bụng chua nổi lên giấm chua xuất phát.
Vội vàng như thế này, lão sư Mục còn không quên ba hoa đồng tiền đem ảnh chụp khẩn cấp xóa đi, nàng ở trên máy bay cũng không làm gì khác, nhìn chằm chằm ảnh chụp này mấy giờ, chờ thời điểm máy bay đến sân bay thủ đô, nàng đã cơn tức giận đạt tới cực điểm ngược lại trong lòngmột mảnh bình tĩnh.
Máy bay hạ cánh.
Nàng gọi cho Lưu Vạn Niên, Lưu Văn Niên đã lâu không nhận được điện thoại của bà chủ, cực kỳ nhiệt tình: ""Hiểu Hiểu, chuyện gì, cô ——"
Hiểu Hiểu thản nhiên ngắt lời: "Đại tiểu thư về nhà chưa? Tôi gọi điện thoại cho chị ấy nhưng không thấy."
Nhà tâm lý chuyên nghiệp, nói dối bậc thầy.
Một người giản dị như bà chủ đây có thể có ý đồ xấu cái gì chứ?
Lưu Vạn Niên cười nói: "Về nhà, nhưng buổi tối bạn thân tới, giống như đang nói chuyện làm ăn, có lẽ không có nghe thấy có cần tôi phải ăn, có lẽ không có nghe thấy muốn hay không... tôi ——"
sạch sẽ lưu loát: "Không cần, cảm ơn."
Lưu Vạn Niên:...???
Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu ngẩng đầu đối diện với lái xe thuê nói: "Đi đến khu biệt thự Nam Giao."
Đều ở à?
Rất tốt đỡ phải phiền toái, nàng trực tiếp đi bắt yêu, lại hung hăng tra tấn đại tiểu thư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook