Cấm Đến Gần
-
Chương 82
Vốn dĩ Hiểu Hiểu muốn cùng cô giáo Trương đi hái nấm và nấu gà hầm nấm cho đại tiểu thư vào tối nay, nhưng đi được nửa đường, nhận được thông tin từ đội kỹ sư công trình nói rằng hôm nay có thể đến nhà Tiểu Hoa để xem xét.
Hiểu Hiểu và Trương Xảo chắc chắn là muốn đi xem, trước khi đến nhà của Tiểu Hoa, Hiểu Hiểu còn mua cho bọn họ một túi bánh bao lớn, vốn dic là muốn mua mì mang tới, nhưng sau đó nghĩ tới bà đã lớn tuổi nên nấu ăn cũng bất tiện, Tiểu Hoa còn bận đi học, mua mọy ít bánh bao trước, khi nào có thời gian quay lại, nàng sẽ làm một vài thứ cho bọn họ.
Trương Xảo không khỏi thở dài: "Chậc..., dì à, bác phải thật cẩn thận nha."
Hiểu Hiểu vui vẻ nói: "Tiểu Hoa đang tuổi lớn, và đã muộn hơn những người khác, cần phải bổ sung thêm, chúng ta đến cửa hàng thịt mua một ít xương sườn.
Mặc dù đã quá quen với cách cư xử của bạn mình, nhưng Trương Xảo vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cậu thực sự không còn một đồng nào sao, trong ba tháng dạy nhà này thì nhận được cái gì, khi cậu quay về thì cậu lại trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi."
Gần đây cô đã thấy Hiểu Hiểu tiêu tiền một cách "giàu có" như thế nào.
Hiểu Hiểu liếc nhìn Trương Xảo: "Nói nhảm gì vậy, Cậu cũng nhìn thấy Tiểu Hoa, một đứa trẻ nhạy cảm, tinh tế và chịu nhiều gian khổ, điều quan trọng cần phải có là lương tâm, cậu không thấy bây giờ con bé vẫn phải kiên trì gánh củi vào trong nhà sao? Một đứa trẻ như vậy cần được giúp đỡ."
Giá củi rất rẻ, khi Hiểu Hiểu nhìn thấy Tiểu Hoa, nàng đã nhìn thấy sự bướng bỉnh trong bóng dáng tuổi thơ của chính mình.
Trương Xảo mỉm cười: "Tớ nghĩ đại tiểu thư rất thích con bé, cong có thể nói thêm mấy câu."
Ngay cả khi nhắc đến đại tiểu thư, Hiểu Hiểu mím môi, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, cô ấy quá cô đơn rồi."
Đại tiểu thư không có bạn bè, thậm chí một người để nói chuyện cũng không có, nhiều lúc trở về nhà sau giờ làm việc, nàng cảm thấy ấm lòng khi thấy đại tiểu thư ngồi trên xe lăn dạy Tiểu Hoa học. Ở một góc độ nào đó, Tiểu Hoa như một người bạn của đại tiểu thư.
Khi đến nhà Tiểu Hoa, Hiểu Hiểu đã rất quen thuộc rồi, nàng ấy trực tiếp la lên: "Tiểu Hoa, đến giúp cô."
Nhà thầu phụ và một vài người đang xem kết cấu của ngôi nhà, nghe tiếng chào hỏi, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên.
Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên đầu, nàng mặc một chiếc quần jean và áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người yểu điệu, mái tóc dài tung bay trong gió, làn da trắng hồng, khiến cho mọi người không thể rời mắt, Tiểu Hoa chạy qua, bị Hiểu Hiểu bế lên quay một vòng, vẻ trầm bổng hiện lên trên má, đây là điều lúc nhỏ Tô Thu Vân thường làm với nàng.
Tiểu Hoa thiếu thốn tình thương của ba mẹ từ rất sớm, sự hời hợt của con bé đang bảo vệ ở chính mức độ nào đó, Hiểu Hiểu mỗi lần con bé đều không khỏi xuýt xoa.
Tiểu Hoa cười thầm, rõ ràng là rất vui, nhưng ngay sau khi được đặt xuống đất, liền giống như một tiểu đại nhân, dùng bút để ghi lại những gì mà cô giáo Mục mang đến hôm nay.
Bà nội cho rằng, ơn nước chảy thì cần phải đền đáp lại từ suối nguồn.
Con bé không thể ăn bám, đợi khi lớn lên, con bé muốn báo đáp một chút cho cô giáo Mục.
Bà nội chống nạng đi ra, bước đi mặc dù chậm rãi nhưng trên mặt đâng lộ vẻ tươi cười: "Đến đây?" Bà cầm hai quả quýt có chút ít nước đưa cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cười nhận lấy, người già đều như vậy, chỉ cần là con nít trong nhà luôn muốn cầm cái gì đó, bà nội không có kẹo nên mỗi lần đều giữ lại một ít trái cây, Hiểu Hiểu lần nào ăn cũng hết sạch, bà nhìn chủ thầu lao động và vào người ở xa rồi gật đầu.
Đếm các làng lân cận, nhà thầu đưa đến đây tổng cộng năm người, coi như là số ít lao động khỏe trong làng, đối với căn nhà to như vậy, chỉ cần trả tiền tại chỗ, bọn họ sẽ làm việc chăm chỉ, không bao lâu sẽ hoàn thành, chủ thầu thậm chí còn nói có thể tăng ca buổi tối, Trương Xảo nghe vậy đương nhiên là rất vui: "Cái này có lẽ khoảng ba tháng, khi chúng tôi rời đi, ngôi nhà này cũng gần như giống nhau."
Hiểu Hiểu xem kỹ hợp đồng, giá cả hợp lý, bao gồm cả tiền đặt cọc, nàng nhận thêm vài công việc nữa, đến khi hoàn thành thì có thể thanh toán hết tiền cho mọi người, nàng lại nhìn nhà thầu và những người khác, suy nghĩ: "Bà ơi, bà đưa Tiểu Hoa đến chỗ cô giáo Trương ở mấy tháng."
Bà nội không muốn gây rắc rối cho người khác, xua tay: "Không sao, không sao, bà ở khu nhà tứ hợp bên cạnh, Tiểu Hoa cũng vậy.'
Trương Xảo do dự một lúc, cô ấy nhìn Hiểu Hiểu, nửa mí mắt của Hiểu Hiểu hơi sụp xuống: "Bà ơi, nghe con nói, đến chỗ cô giáo Trương ở vài ngày, đúng lúc cô ấy có thể giao bài tập về nhà cho Tiểu Hoa, con bé cùng hơi sa sút rồi."
Trương Xảo mím môi, cô cũng hiểu ý của Hiểu Hiểu một chút, với tính cách như cô ấy, cô nhất định sẽ không nói những lời như thế để khích lệ bà, cô không yêu tâm để một già một trẻ ở đây.
Có lẽ những kí ức tuổi thơ đã khiến trái tim của Hiểu Hiểu quá nhạy cảm, nàng luôn cảm thấy rằng nếu bản thân đâm đầu vào làm việc cả ngày lẫn đêm, để cho một vài người đàn ông lớn tuổi ở đây, bà và Tiểu Hoa cũng đều ở đây nên nàng không yên tâm.
Hiểu Hiểu muốn tin rằng con người trên thế giới này vốn dĩ rất tốt bụng, nhưng những trải nghiệm thời thơ ấu đã khiến nàng trở nên đề phòng hơn bất cứ ai khác.
Những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng có thể mang lại nỗi đau trong quá khứ.
Thấy Hiểu Hiểu cố chấp như vậy, bài tập về nhà của cháu gái cũng rất quan trọng, bà nội cuối cùng cũng đồng ý, bà đi vào nhà thu dọn một ít đồ đạc, có thể đi dạo xung quanh, ngoại trừ một ít quần áo cùng với chăn bông thì cũng không có gì, bà có chút hơi buồn, tay của Tiểu Hoa nắm lấy bàn tay to lớn của bà nội lắc lư.
Bà đừng buồn, vì còn có con bé.
Cảnh này đã bị Hiểu Hiểu nhìn thấy, Hiểu Hiểu tình cờ chạm vào cánh tay của trương Xảo: "Này, cậu có nghĩ rằng đứa trẻ này có tài năng làm việc giống chúng ta chứ."
Tiểu Hoa rất biết an ủi người khác.
Dù không nói nhiều, nhưng có thể nhanh chóng nắm bắt những cảm xúc tiêu cực của mọi người và xoa dịu họ.
Trương Xảo mỉm cười cho hai tay vào túi: "Đó là chuyện đã qua."
Hai người đều nhìn nhau mỉm cười.
Giang sơn có những người thuộc thế hệ trẻ, sau này hai người học có thể đào tạo Tiêu Hoa, với trình độ của con bé, cũng có thể trong một vài năm nữa lao động trẻ em có thể có việc làm rồi, chẳng phải con bé luôn muốn kiếm tiền sao?
Hiểu Hiểu đưa bà nội và Tiểu Hoa đến chỗ của Trương Xảo để ở, điều này khiến cô giáo Trương rất vui, cô ấy vốn dic là người thích đông vui, sau khi đến đây chỉ có một mình và muốn đi tìm Hiểu Hiểu, nhưng còn có chị Tần nữa nên cô ấy không thể làm phiền được.
"Ahhh, Hiểu Hiểu, buổi tối gọi chị Tần qua đây, tớ làm sủi cảo cho mọi người ăn."
Hiểu Hiểu nhìn cô: "Cậu biết nặn?"
Trương Xảo mạnh dạn nói, chỉ vào Tiểu Hoa đang cầm chổi bắt đầu làm việc nhà: "Bé con biết nè."
Mục Hiểu Hiểu: "Cậu cần chút mặt mũi!"
...
Tiểu Hoa thực sự chăm chỉ và con bé trông giống như Hiểu Hiểu lúc nhỏ, đôi lúc nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn và gầy gò của con bé, Hiểu Hiểu mơ hồ như nhìn thấy chính mình lúc trước.
Tiểu Hoa quét nhà xong, lại đổ đầy nước vào thùng, Hiểu Hiểu nói chuyện phiếm với bà nội, lại xem qua loại thuốc mà bà đang dùng và dùng điện thoại di động chụp lại, nghĩ rằng lúc rảnh sẽ đi kê thuốc cho bà.
Trương Xảo đang tìm công việc ở bên ngoài, còn Tiểu hoa rất ngoan ngoãn và im lặng, con bé cảm thấy rất hứng thú với loại công nghệ cao này.
Bên kia, đối diện vẫn là ông chú Asura, cô mặc một chiếc váy màu đen nằm trên sofa, nhẹ nhàng nói: "Tôi không ngủ được."
Giọng nói của cô ấy thậm chí đã qua xử lý mang theo sự mệt mỏi.
Trương Xảo đã quá quen với cô ấy rồi: "Vậy để tôi hát cho cô nghe, cô muốn nghe cái gì?"
Ông chú gật đầu, cô suy nghĩ một hồi rồi khẽ nói: "Tâm ẩn" đi.
Trong cuộc nói chuyện trước đó, Trương Xảo đã biết rằng cô ấy là một người hâm mộ của Tần Di, cũng bởi vì điều này, hai người họ cũng có điểm chung để nói.
Hiểu Hiểu bị thu hút bởi tiếng hát của Trương Xảo, nàng ấy biết thói quen này, nên trong quá trình điều trị của Trương Xảo, nàng không hề phát ra tiếng động.
Có rất nhiều loại trị liệu tâm lý, không nhất thiết phải trực tiếp sử dụng ngôn ngữ chỉ dẫn.
Nếu muốn được lòng của đối phương, thì phải lực chọn những phương pháp có thể chấp nhận đối phương.
Một lúc sau, người kia nằm im trên sofa, Trương Kiều xem thời gian rồi cúp điện thoại.
"Người đó là ai vậy?"
Hiểu Hiểu tò mò hỏi, nó bí ẩn như vậy sao? Còn đeo mặt nạ Asura, lại còn gợi cảm như vậy, còn có vóc dáng rất chuẩn và cao.
Trương Xảo nhướng mày: "Không biết." Cô mím môi, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, nhưng lại không nắm vững được.
Thường thì sẽ có một khoảng thời gian để đúc kết lại sau khi trị liệu tâm lý, Hiểu Hiểu không làm phiền Trương Xảo, nàng đi xem vở bài tập của Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa thực sự rất giỏi.
Con bé mới học chữ viết chưa được bao lâu, lúc này thì nét chữ của trẻ con giống như lúc đang bò vậy, nhưng nét chữ của con bé lại mang phong thái của một đại tiểu thư.
Có trời mới biết, đây là thành quả luyện viết hàng trăm, hàng nghìn lần của con bé.
"Giống chị Tần của cô vậy?"
Hiểu Hiểu mỉm cười, Tiểu Hoa gật đầu, con bé vẫn cầm cành cây, viết đi viết lại trên mặt đất những từ mà đại tiểu thư đã dạy.
Như vậy không chỉ tiết kiệm giấy bút, mà còn có cảm giác như cầm bút lông để viết từ, Tiểu Hoa rất thích.
Cách dạy của đại tiểu thư rất tùy ý, từ trước đến giờ không phụ thuộc vào sách vở, tâm trạng muốn dạy như thế nào thì Tiểu Hoa học cái đấy.
Hiểu Hiểu cúi đầu, nhìn Tiểu Hoa đã viết đi viết lại trên mặt đất rất nhiều lần – tình yêu ở trong tim rất khó để mở nó một cách thầm lặng.
Lông mi của Tiểu Hoa nhẹ nhàng chớp với đôi mắt đen, con bé ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu: "Cô giáo Mục, gần đây tâm trạng của cô có tốt không?"
Sau khi đến trường, nàng không được gọi là dì Hiểu Hiểu nữa, mà được gọi một cách kính trọng là cô giáo Mục.
Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó, nàng nhìn Tiểu Hoa: "Làm thế nào mà em biết được?"
Tiểu Hoa nhìn nàng ấy, hôm nay con bé mặc một chiếc váy nhỏ màu hoa cà, bím tóc buộc gọn gàng, quả là rất khác xa so với lần đầu gặp mặt: "Em cảm thấy chị tần không được vui."
Chắc cô không vui là vì cô giáo Mục.
Đây chỉ là cảm nhận trực quan của Tiểu Hoa, lời nói của trẻ con tuy ngây thơ nhưng lại có thể đâm xuyên được lòng người.
Hiểu Hiểu cảm giác có chút đau nhói trong tim, nàng cúi đầu xuống
Tiểu Hoa khẽ nói: "Em đến gặp cô ấy, cô ấy không nói gì nhưng dạy em viết chữ, luôn nhìn ra ngoài cửa như thể đang đợi cái gì đó."
Cô ấy đang đợi cái gì.
Tiểu Hoa không biết.
Những lời nói của con bé như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào trái tim của Hiểu Hiểu, có một vài lời, nàng không thể nói ra, đại tiểu thư cũng không thể nói ra.
Nhưng bây giờ, bị Tiểu Hoa nói ra như vậy thì chẳng khác gì một cây nhựa đâm vào tim của Hiểu Hiểu.
"Cô ơi, cô vui lên một chút đi."
Tiểu Hoa nhìn vào mắt của Hiểu Hiểu: "Như vậy, chị ấy mới có thể vui được."
...
Tim của Hiểu Hiểu lâu rồi đã không đập loạn xạ như thế này, nàng muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị cứng đơ.
Trương Xảo đứng dậy đi tới, cầm điện thoại trong tay, nhìn Hiểu Hiểu có chút gì đó không đúng: "Sao vậy?"
Hiểu Hiểu lắc đầu, nhìn bằng nửa con mắt: "Không sao..."
"Mau đến đây, cuộc gọi video của mẹ với Thu Thu."
Trong giờ học,k cô giáo Mục rất cẩn thận, không bao giờ nhìn đến thoại di động của mình, có vài lần Thu Thu gọi đến nhưng nàng ấy đều không nghe, sau đó, Thu Thu lại chuyển mục tiêu quấy rối sang Trương Xảo.
Chiếc điện thoại đó trơn nhẵn, đến nỗi Thu Thu có thể nhìn thấy cô bé đang ngồi trên mặt đất luyện viết chữ, cô ấy cười một cách cứng nhắc, hỏi: "Chị ơi, đây là ai?"
Hiểu Hiểu lơ đễnh cầm lấy điện thoại, tâm trí toàn là đại tiểu thư, nàng lấy điện thoại chụp hình Tiểu Hoa: "Em nên gọi là em gái, em gái Tiểu Hoa."
"Ai muốn là em gái chứ, em vẫn là một đứa trẻ."
Thu T hu đang bình phục lại rất tốt, đã được xuất viện về nhà rồi, Tô Thu Vân đang ở bên chăm sóc cô ấy, nuối trắng núc ních.
Tiểu Hoa tò mò ngẩng đầu nhìn lên camera, đúng lúc đang gặp Thu Thu.
Mẹ!
Một cô gái nhỏ thật xinh đẹp.
Đôi mắt to trong xinh đẹp, làn da trắng nõn, sống mũi thẳng đến nỗi có thể trượt xuống.
Thu Thu ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoa, một tay che miệng, không thể chấp nhận sự thật này: "Chị, chị có em gái mới bao lâu rồi, chị nói xem đúng không?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Điên thật rồi.
Khi đó, nàng ấy đang chữa bệnh, đáng lẽ tiện thể suy nghĩ cách gõ cửa để sửa chữa.
Thu Thu phẫn nộ nhìn Tiểu Hoa, rồi lại nhìn Hiểu Hiểu: "Em biết, chị nghĩ em xấu nên luôn phải tìm một đứa em gái đẹp thì mới yên tâm." Nàng che ngực: "Không ngờ rằng, một ngày nào đó chị lại trở thành một nhân vật đáng thương trong chính bài viết của mình, chị..."
Thu Thu bị Tô Thu Vân kéo sang một bên, bà cầm lấy điện thoại nhìn Hiểu Hiểu: "Sao lại gầy vậy chứ? Có phải là ở đấy không chịu được không?"
Lo lắng về hành trình của con cái, Hiểu Hiểu sợ mẹ lo nghĩ nên vui vẻ nói: "Ở đây á, không khí trong làng rất tốt, ít xe ô tô, ngày nào con cũng lái từ 5km đến tận 10km.
Tô Thu Vân nhìn nàng ấy, Thật sự rất gầy, căm đều hóp vào nhưng nước da vẫn rất tốt.
Bà ấy hỏi về tình hình của Hiểu Hiểu, còn nói với nàng ấy về tình hình của Thu Thu, mọi thứ đều tương đối ổn định cả.
Hiểu Hiểu dặn dò bà ấy: "Mẹ đừng chăm sóc Thu Thu kỹ quá, em ấy tuổi cũng không còn nhỏ, chú ý sức khỏe, lúc trước đến bệnh viện không phải là kiểm tra tắc động mạch sao? Nhớ phải uống thuốc."
Tô Thu Vân gật đầu: "Biết rồi, biết rồi." Bà suy nghĩ một lúc rồi lại do dự nhìn Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, con nghe mẹ nói không?"
Nghe nói cái gì?
Theo bản năng, Hiểu Hiểu căng thẳng nhìn mẹ, sợ rằng cô nhi viện đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy con gái như vậy, biết rằng bà đã hiểu lầm rồi, Tô Thu Vân vội nói: "Không phải chuyện gia đình, mà là..."
Lời nói ngập ngừng của bà ấy khiến Hiểu Hiểu cảm thấy khó chịu, nàng sợ rằng có chuyện gì xảy ra với bà nội hoặc các em của mình, nói chung chuyện trong cô nhi viện không phải là chuyện nhỏ, nàng không chắc sẽ phải quay lại để xử lý.
"Aiya, mẹ, mẹ nhanh nói đi, có chuyện gì vậy?" Hiểu Hiểu đột nhiên bật dậy, nàng ấy cầm điện thoại bước nhanh đến bóng cây bên cạnh, Tô Thu Vân nhìn dáng vẻ lo lắng trong mắt nàng, sợ nàng nghĩ nhiều: "Con còn nhớ kẻ hiếp dâm họ Lưu không?"
Những lời này khiến cả người Hiểu Hiểu cứng đờ, nàng ngây người nhìn mẹ mình.
Nàng nhớ chứ.
Tất nhiên là nàng ấy nhớ rồi.
Nàng có chết cũng không quên được.
Đó là vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng nàng, đã nhiều năm rồi cũng không co sai nhắc đến nó trước mặt nàng ấy nữa.
Sau khi Hiểu Hiểu quay trở về cô nhi viện, thi thoảng trong làng cũng đã từng gặp qua anh ta, anh ta đã có một khoảng thời gian vui vẻ, ngày nào rượu cũng sát bên người, Người trong làng đều biết chuyện của anh ta, để con cái trong nhà trông có vẻ tốt hơn, cách xa anh ta một chút, anh ta biết cách ăn nói, tổ tiên để lại vài phòng, cho thuê cũng không tệ, xung quanh có mấy thằng em nịnh hót.
Mỗi lần Hiểu Hiểu nhìn thấy anh ta, nàng đều cắn chặt môi, ánh mắt đầy hận thù như muốn nuốt sống anh ta.
"Mẹ của anh ta, đen đủi, ***!..."
Mỗi lần anh họ Lưu gặp Hiểu Hiểu cũng vừa tức giận vừa căm phẫn, anh ta không thể quên được vài năm trước anh đã bị đứa trẻ này đánh bằng một cây xẻng, anh ta không sợ bộ phim thiếu một đứa con con gái miệng còn hôi mùi sữa như này, nhưng cái lúc nàng không cần đến sinh mệnh như vậy khiến anh ta thực sự sợ hãi.
...
Tô Thu Vân nhìn sắc mặt của nàng, cẩn thận nói: "Tối hôm qua, bà của con gọi cho mẹ, cho biết đoàn thanh ra ở trên đã đến, không biết vì sao, nói cái gì mà chương trình đặc biệt truy quét, xã hội đen và cái ác, tổ chức lại và xem xét nhiều hồ sơ vụ án nhạy cảm trong vài năm qua. Trong quá trình xem xét, đã phát hiện ra một số vụ cưỡng hiếp, cưỡng hiếp phụ nữ trẻ của anh họ Lưu, cũng liên quan đến các cô gái dưới 14 tuổi, anh ta là người tái phạm, và còn có một số cô gái trẻ, đáng lẽ phải bị kết án nặng, nhưng bây giờ anh ta đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó là một cuộc bạo loạn, liên quan đến nhiều người. quan chức địa phương... "
Hiểu Hiểu cảm thấy đầu của mình cứ ầm vang lên, và tiếng tim đập không ngừng vang lên bên tai nàng.
Cơ thể run lên, nàng dường như không thể nghe thấy những gì mà mẹ nói.
"Bà của con nói... Có một đội giám sát quản lý rất lớn, bây giờ anh ta đã bị nộp đơn kiện rồi, một số vụ án liên kết với nhau, anh ta không thể chạy được nữa rồi... Hiểu Hiểu, con nghe mẹ nói không?"
...
Nước mắt chảy dài, Hiểu Hiểu liền lấy tay lau nó, nàng nghẹn ngào và không thể thốt nên lời: "Ừ."
Tô Thu Vân khi biết được tin đó thi các mạch máu trong cơ thể như đang chảy ngược lại: "Mẹ còn nghe anh của Tiểu tống nói, trong thời gian bị tạm giam trong trại, anh ta có cãi nhau với những người trong trại giam. Không hiểu sao anh ấy lại bị một nhóm người trong phòng đánh gãy chân phải, mắt trái cũng không được tốt lắm, có lẽ phải mổ mắt... Anh ta đang được một bác sĩ ngoài vòng pháp luật cứu và anh ta nói rằng sẽ đợi cho đến khi anh ta khỏi bệnh trước khi điều tra và xét xử tiếp theo, anh ta sợ rằng anh ấy sẽ phải ngồi tù trong suốt phần đời còn lại của mình..."
Cúng không còn cảnh tượng anh ta đi ra ngoài mời khách ăn cơm nữa rồi.
Bức tường bị mọi người đẩy đổ.
Thậm chí có nhiều cô gái mới lớn đã đứng lên và cùng tố cáo anh ta.
Lời nói của mẹ như một quả bom dội thẳng vào trái tim của Hiểu Hiểu, không biết từ lúc nào, nàng đã rơi nước mắt.
Cúp máy.
Trương Xảo với Tiểu Hoa đều lo lắng mà nhìn Hiểu Hiểu.
Họ cũng nghe thấy những lời mà Tô Thu Vân nói.
Tiểu Hoa khó hiểu và sợ hãi, cô giáo Mục luôn lạc quan vui vẻ, chưa bao giờ con bé thấy nàng ấy khóc nhiều như vậy.
Về phần Trương Xảo, cô biết Hiểu Hiểu có một nút thắt, nó giống như một sợi dây, sau bao nhiêu năm, nút thắt ấy vẫn ở trong tim nàng.
Nhìn nàng ấy như vậy, sợ rằng có chuyện gì rồi, từ trong điện thoại Trương Kiều cũng nghe được sơ sơ, trong lòng cô ấy có vô vàn sóng gió, hiện tại vụ án đột nhiên bị lật lại phán quyết, trái tim của Hiểu Hiểu lại trở nên nhiều sóng gió như vậy.
Ngay lúc đó, Hiểu Hiểu nhìn lên bầu trời trong xanh, tay nắm chặt điện thoại, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Những giọt nước mắt dịu dàng ấy làm vơi đi nỗi uất hận đã nén chặt trong lòng nàng suốt nhiều năm, và làm vơi đi nỗi tuyệt vọng và nỗi đau mà nàng đã dành cho thế giới này khi còn trẻ.
Không ai biết được.
Trong bóng tối vô tận, nàng lại mơ thấy Lan Nhân, hết lần này đến lần khác trong giấc mơ muốn đuổi kịp cô ấy nhưng không thể đuổi kịp. Cuối cùng, nàng gần như gục ngã và thậm chí còn nghĩ,nếu như nàng cùng với Lan Nhân nhảy xuống thì sẽ không đau chứ?
Địa ngục trống không, còn ma quỷ thì ở trần gian.
Câu nói này được nàng viết ngay trang đầu tiên trong cuốn sổ của mình.
Có thể bây giờ... bây giờ...
Nàng không cần phải nghĩ về điều đó.
Đó là ai, lại có một khả năng tuyệt vời như vậy.
Lại là ai, sau bao nhiêu năm như vậy, khi tất cả mọi người đều nghĩ nàng ấy vẫn ổn, mọi người âm thầm làm điều này khi Lan Nhân bị quên lãng.
Cô ấy vì sao?
Hiểu Hiểu thậm chí còn muốn tự tát mình một cái thật mạnh.
Đại tiểu thư...
Đại tiểu thư...
Nước mắt của Hiểu Hiểu tuôn ra càng dữ dội hơn, nàng lấy một tay lau nước mắt, nhìn Trương Xảo nghẹn ngào: "Tớ muốn quay lại tìm cô ấy."
Tác giả có điều muốn nói:
Khi viết chương này cũng muốn khóc.
Hiểu Hiểu và Trương Xảo chắc chắn là muốn đi xem, trước khi đến nhà của Tiểu Hoa, Hiểu Hiểu còn mua cho bọn họ một túi bánh bao lớn, vốn dic là muốn mua mì mang tới, nhưng sau đó nghĩ tới bà đã lớn tuổi nên nấu ăn cũng bất tiện, Tiểu Hoa còn bận đi học, mua mọy ít bánh bao trước, khi nào có thời gian quay lại, nàng sẽ làm một vài thứ cho bọn họ.
Trương Xảo không khỏi thở dài: "Chậc..., dì à, bác phải thật cẩn thận nha."
Hiểu Hiểu vui vẻ nói: "Tiểu Hoa đang tuổi lớn, và đã muộn hơn những người khác, cần phải bổ sung thêm, chúng ta đến cửa hàng thịt mua một ít xương sườn.
Mặc dù đã quá quen với cách cư xử của bạn mình, nhưng Trương Xảo vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cậu thực sự không còn một đồng nào sao, trong ba tháng dạy nhà này thì nhận được cái gì, khi cậu quay về thì cậu lại trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi."
Gần đây cô đã thấy Hiểu Hiểu tiêu tiền một cách "giàu có" như thế nào.
Hiểu Hiểu liếc nhìn Trương Xảo: "Nói nhảm gì vậy, Cậu cũng nhìn thấy Tiểu Hoa, một đứa trẻ nhạy cảm, tinh tế và chịu nhiều gian khổ, điều quan trọng cần phải có là lương tâm, cậu không thấy bây giờ con bé vẫn phải kiên trì gánh củi vào trong nhà sao? Một đứa trẻ như vậy cần được giúp đỡ."
Giá củi rất rẻ, khi Hiểu Hiểu nhìn thấy Tiểu Hoa, nàng đã nhìn thấy sự bướng bỉnh trong bóng dáng tuổi thơ của chính mình.
Trương Xảo mỉm cười: "Tớ nghĩ đại tiểu thư rất thích con bé, cong có thể nói thêm mấy câu."
Ngay cả khi nhắc đến đại tiểu thư, Hiểu Hiểu mím môi, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, cô ấy quá cô đơn rồi."
Đại tiểu thư không có bạn bè, thậm chí một người để nói chuyện cũng không có, nhiều lúc trở về nhà sau giờ làm việc, nàng cảm thấy ấm lòng khi thấy đại tiểu thư ngồi trên xe lăn dạy Tiểu Hoa học. Ở một góc độ nào đó, Tiểu Hoa như một người bạn của đại tiểu thư.
Khi đến nhà Tiểu Hoa, Hiểu Hiểu đã rất quen thuộc rồi, nàng ấy trực tiếp la lên: "Tiểu Hoa, đến giúp cô."
Nhà thầu phụ và một vài người đang xem kết cấu của ngôi nhà, nghe tiếng chào hỏi, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên.
Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên đầu, nàng mặc một chiếc quần jean và áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người yểu điệu, mái tóc dài tung bay trong gió, làn da trắng hồng, khiến cho mọi người không thể rời mắt, Tiểu Hoa chạy qua, bị Hiểu Hiểu bế lên quay một vòng, vẻ trầm bổng hiện lên trên má, đây là điều lúc nhỏ Tô Thu Vân thường làm với nàng.
Tiểu Hoa thiếu thốn tình thương của ba mẹ từ rất sớm, sự hời hợt của con bé đang bảo vệ ở chính mức độ nào đó, Hiểu Hiểu mỗi lần con bé đều không khỏi xuýt xoa.
Tiểu Hoa cười thầm, rõ ràng là rất vui, nhưng ngay sau khi được đặt xuống đất, liền giống như một tiểu đại nhân, dùng bút để ghi lại những gì mà cô giáo Mục mang đến hôm nay.
Bà nội cho rằng, ơn nước chảy thì cần phải đền đáp lại từ suối nguồn.
Con bé không thể ăn bám, đợi khi lớn lên, con bé muốn báo đáp một chút cho cô giáo Mục.
Bà nội chống nạng đi ra, bước đi mặc dù chậm rãi nhưng trên mặt đâng lộ vẻ tươi cười: "Đến đây?" Bà cầm hai quả quýt có chút ít nước đưa cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cười nhận lấy, người già đều như vậy, chỉ cần là con nít trong nhà luôn muốn cầm cái gì đó, bà nội không có kẹo nên mỗi lần đều giữ lại một ít trái cây, Hiểu Hiểu lần nào ăn cũng hết sạch, bà nhìn chủ thầu lao động và vào người ở xa rồi gật đầu.
Đếm các làng lân cận, nhà thầu đưa đến đây tổng cộng năm người, coi như là số ít lao động khỏe trong làng, đối với căn nhà to như vậy, chỉ cần trả tiền tại chỗ, bọn họ sẽ làm việc chăm chỉ, không bao lâu sẽ hoàn thành, chủ thầu thậm chí còn nói có thể tăng ca buổi tối, Trương Xảo nghe vậy đương nhiên là rất vui: "Cái này có lẽ khoảng ba tháng, khi chúng tôi rời đi, ngôi nhà này cũng gần như giống nhau."
Hiểu Hiểu xem kỹ hợp đồng, giá cả hợp lý, bao gồm cả tiền đặt cọc, nàng nhận thêm vài công việc nữa, đến khi hoàn thành thì có thể thanh toán hết tiền cho mọi người, nàng lại nhìn nhà thầu và những người khác, suy nghĩ: "Bà ơi, bà đưa Tiểu Hoa đến chỗ cô giáo Trương ở mấy tháng."
Bà nội không muốn gây rắc rối cho người khác, xua tay: "Không sao, không sao, bà ở khu nhà tứ hợp bên cạnh, Tiểu Hoa cũng vậy.'
Trương Xảo do dự một lúc, cô ấy nhìn Hiểu Hiểu, nửa mí mắt của Hiểu Hiểu hơi sụp xuống: "Bà ơi, nghe con nói, đến chỗ cô giáo Trương ở vài ngày, đúng lúc cô ấy có thể giao bài tập về nhà cho Tiểu Hoa, con bé cùng hơi sa sút rồi."
Trương Xảo mím môi, cô cũng hiểu ý của Hiểu Hiểu một chút, với tính cách như cô ấy, cô nhất định sẽ không nói những lời như thế để khích lệ bà, cô không yêu tâm để một già một trẻ ở đây.
Có lẽ những kí ức tuổi thơ đã khiến trái tim của Hiểu Hiểu quá nhạy cảm, nàng luôn cảm thấy rằng nếu bản thân đâm đầu vào làm việc cả ngày lẫn đêm, để cho một vài người đàn ông lớn tuổi ở đây, bà và Tiểu Hoa cũng đều ở đây nên nàng không yên tâm.
Hiểu Hiểu muốn tin rằng con người trên thế giới này vốn dĩ rất tốt bụng, nhưng những trải nghiệm thời thơ ấu đã khiến nàng trở nên đề phòng hơn bất cứ ai khác.
Những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng có thể mang lại nỗi đau trong quá khứ.
Thấy Hiểu Hiểu cố chấp như vậy, bài tập về nhà của cháu gái cũng rất quan trọng, bà nội cuối cùng cũng đồng ý, bà đi vào nhà thu dọn một ít đồ đạc, có thể đi dạo xung quanh, ngoại trừ một ít quần áo cùng với chăn bông thì cũng không có gì, bà có chút hơi buồn, tay của Tiểu Hoa nắm lấy bàn tay to lớn của bà nội lắc lư.
Bà đừng buồn, vì còn có con bé.
Cảnh này đã bị Hiểu Hiểu nhìn thấy, Hiểu Hiểu tình cờ chạm vào cánh tay của trương Xảo: "Này, cậu có nghĩ rằng đứa trẻ này có tài năng làm việc giống chúng ta chứ."
Tiểu Hoa rất biết an ủi người khác.
Dù không nói nhiều, nhưng có thể nhanh chóng nắm bắt những cảm xúc tiêu cực của mọi người và xoa dịu họ.
Trương Xảo mỉm cười cho hai tay vào túi: "Đó là chuyện đã qua."
Hai người đều nhìn nhau mỉm cười.
Giang sơn có những người thuộc thế hệ trẻ, sau này hai người học có thể đào tạo Tiêu Hoa, với trình độ của con bé, cũng có thể trong một vài năm nữa lao động trẻ em có thể có việc làm rồi, chẳng phải con bé luôn muốn kiếm tiền sao?
Hiểu Hiểu đưa bà nội và Tiểu Hoa đến chỗ của Trương Xảo để ở, điều này khiến cô giáo Trương rất vui, cô ấy vốn dic là người thích đông vui, sau khi đến đây chỉ có một mình và muốn đi tìm Hiểu Hiểu, nhưng còn có chị Tần nữa nên cô ấy không thể làm phiền được.
"Ahhh, Hiểu Hiểu, buổi tối gọi chị Tần qua đây, tớ làm sủi cảo cho mọi người ăn."
Hiểu Hiểu nhìn cô: "Cậu biết nặn?"
Trương Xảo mạnh dạn nói, chỉ vào Tiểu Hoa đang cầm chổi bắt đầu làm việc nhà: "Bé con biết nè."
Mục Hiểu Hiểu: "Cậu cần chút mặt mũi!"
...
Tiểu Hoa thực sự chăm chỉ và con bé trông giống như Hiểu Hiểu lúc nhỏ, đôi lúc nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn và gầy gò của con bé, Hiểu Hiểu mơ hồ như nhìn thấy chính mình lúc trước.
Tiểu Hoa quét nhà xong, lại đổ đầy nước vào thùng, Hiểu Hiểu nói chuyện phiếm với bà nội, lại xem qua loại thuốc mà bà đang dùng và dùng điện thoại di động chụp lại, nghĩ rằng lúc rảnh sẽ đi kê thuốc cho bà.
Trương Xảo đang tìm công việc ở bên ngoài, còn Tiểu hoa rất ngoan ngoãn và im lặng, con bé cảm thấy rất hứng thú với loại công nghệ cao này.
Bên kia, đối diện vẫn là ông chú Asura, cô mặc một chiếc váy màu đen nằm trên sofa, nhẹ nhàng nói: "Tôi không ngủ được."
Giọng nói của cô ấy thậm chí đã qua xử lý mang theo sự mệt mỏi.
Trương Xảo đã quá quen với cô ấy rồi: "Vậy để tôi hát cho cô nghe, cô muốn nghe cái gì?"
Ông chú gật đầu, cô suy nghĩ một hồi rồi khẽ nói: "Tâm ẩn" đi.
Trong cuộc nói chuyện trước đó, Trương Xảo đã biết rằng cô ấy là một người hâm mộ của Tần Di, cũng bởi vì điều này, hai người họ cũng có điểm chung để nói.
Hiểu Hiểu bị thu hút bởi tiếng hát của Trương Xảo, nàng ấy biết thói quen này, nên trong quá trình điều trị của Trương Xảo, nàng không hề phát ra tiếng động.
Có rất nhiều loại trị liệu tâm lý, không nhất thiết phải trực tiếp sử dụng ngôn ngữ chỉ dẫn.
Nếu muốn được lòng của đối phương, thì phải lực chọn những phương pháp có thể chấp nhận đối phương.
Một lúc sau, người kia nằm im trên sofa, Trương Kiều xem thời gian rồi cúp điện thoại.
"Người đó là ai vậy?"
Hiểu Hiểu tò mò hỏi, nó bí ẩn như vậy sao? Còn đeo mặt nạ Asura, lại còn gợi cảm như vậy, còn có vóc dáng rất chuẩn và cao.
Trương Xảo nhướng mày: "Không biết." Cô mím môi, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, nhưng lại không nắm vững được.
Thường thì sẽ có một khoảng thời gian để đúc kết lại sau khi trị liệu tâm lý, Hiểu Hiểu không làm phiền Trương Xảo, nàng đi xem vở bài tập của Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa thực sự rất giỏi.
Con bé mới học chữ viết chưa được bao lâu, lúc này thì nét chữ của trẻ con giống như lúc đang bò vậy, nhưng nét chữ của con bé lại mang phong thái của một đại tiểu thư.
Có trời mới biết, đây là thành quả luyện viết hàng trăm, hàng nghìn lần của con bé.
"Giống chị Tần của cô vậy?"
Hiểu Hiểu mỉm cười, Tiểu Hoa gật đầu, con bé vẫn cầm cành cây, viết đi viết lại trên mặt đất những từ mà đại tiểu thư đã dạy.
Như vậy không chỉ tiết kiệm giấy bút, mà còn có cảm giác như cầm bút lông để viết từ, Tiểu Hoa rất thích.
Cách dạy của đại tiểu thư rất tùy ý, từ trước đến giờ không phụ thuộc vào sách vở, tâm trạng muốn dạy như thế nào thì Tiểu Hoa học cái đấy.
Hiểu Hiểu cúi đầu, nhìn Tiểu Hoa đã viết đi viết lại trên mặt đất rất nhiều lần – tình yêu ở trong tim rất khó để mở nó một cách thầm lặng.
Lông mi của Tiểu Hoa nhẹ nhàng chớp với đôi mắt đen, con bé ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu: "Cô giáo Mục, gần đây tâm trạng của cô có tốt không?"
Sau khi đến trường, nàng không được gọi là dì Hiểu Hiểu nữa, mà được gọi một cách kính trọng là cô giáo Mục.
Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó, nàng nhìn Tiểu Hoa: "Làm thế nào mà em biết được?"
Tiểu Hoa nhìn nàng ấy, hôm nay con bé mặc một chiếc váy nhỏ màu hoa cà, bím tóc buộc gọn gàng, quả là rất khác xa so với lần đầu gặp mặt: "Em cảm thấy chị tần không được vui."
Chắc cô không vui là vì cô giáo Mục.
Đây chỉ là cảm nhận trực quan của Tiểu Hoa, lời nói của trẻ con tuy ngây thơ nhưng lại có thể đâm xuyên được lòng người.
Hiểu Hiểu cảm giác có chút đau nhói trong tim, nàng cúi đầu xuống
Tiểu Hoa khẽ nói: "Em đến gặp cô ấy, cô ấy không nói gì nhưng dạy em viết chữ, luôn nhìn ra ngoài cửa như thể đang đợi cái gì đó."
Cô ấy đang đợi cái gì.
Tiểu Hoa không biết.
Những lời nói của con bé như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào trái tim của Hiểu Hiểu, có một vài lời, nàng không thể nói ra, đại tiểu thư cũng không thể nói ra.
Nhưng bây giờ, bị Tiểu Hoa nói ra như vậy thì chẳng khác gì một cây nhựa đâm vào tim của Hiểu Hiểu.
"Cô ơi, cô vui lên một chút đi."
Tiểu Hoa nhìn vào mắt của Hiểu Hiểu: "Như vậy, chị ấy mới có thể vui được."
...
Tim của Hiểu Hiểu lâu rồi đã không đập loạn xạ như thế này, nàng muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị cứng đơ.
Trương Xảo đứng dậy đi tới, cầm điện thoại trong tay, nhìn Hiểu Hiểu có chút gì đó không đúng: "Sao vậy?"
Hiểu Hiểu lắc đầu, nhìn bằng nửa con mắt: "Không sao..."
"Mau đến đây, cuộc gọi video của mẹ với Thu Thu."
Trong giờ học,k cô giáo Mục rất cẩn thận, không bao giờ nhìn đến thoại di động của mình, có vài lần Thu Thu gọi đến nhưng nàng ấy đều không nghe, sau đó, Thu Thu lại chuyển mục tiêu quấy rối sang Trương Xảo.
Chiếc điện thoại đó trơn nhẵn, đến nỗi Thu Thu có thể nhìn thấy cô bé đang ngồi trên mặt đất luyện viết chữ, cô ấy cười một cách cứng nhắc, hỏi: "Chị ơi, đây là ai?"
Hiểu Hiểu lơ đễnh cầm lấy điện thoại, tâm trí toàn là đại tiểu thư, nàng lấy điện thoại chụp hình Tiểu Hoa: "Em nên gọi là em gái, em gái Tiểu Hoa."
"Ai muốn là em gái chứ, em vẫn là một đứa trẻ."
Thu T hu đang bình phục lại rất tốt, đã được xuất viện về nhà rồi, Tô Thu Vân đang ở bên chăm sóc cô ấy, nuối trắng núc ních.
Tiểu Hoa tò mò ngẩng đầu nhìn lên camera, đúng lúc đang gặp Thu Thu.
Mẹ!
Một cô gái nhỏ thật xinh đẹp.
Đôi mắt to trong xinh đẹp, làn da trắng nõn, sống mũi thẳng đến nỗi có thể trượt xuống.
Thu Thu ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoa, một tay che miệng, không thể chấp nhận sự thật này: "Chị, chị có em gái mới bao lâu rồi, chị nói xem đúng không?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Điên thật rồi.
Khi đó, nàng ấy đang chữa bệnh, đáng lẽ tiện thể suy nghĩ cách gõ cửa để sửa chữa.
Thu Thu phẫn nộ nhìn Tiểu Hoa, rồi lại nhìn Hiểu Hiểu: "Em biết, chị nghĩ em xấu nên luôn phải tìm một đứa em gái đẹp thì mới yên tâm." Nàng che ngực: "Không ngờ rằng, một ngày nào đó chị lại trở thành một nhân vật đáng thương trong chính bài viết của mình, chị..."
Thu Thu bị Tô Thu Vân kéo sang một bên, bà cầm lấy điện thoại nhìn Hiểu Hiểu: "Sao lại gầy vậy chứ? Có phải là ở đấy không chịu được không?"
Lo lắng về hành trình của con cái, Hiểu Hiểu sợ mẹ lo nghĩ nên vui vẻ nói: "Ở đây á, không khí trong làng rất tốt, ít xe ô tô, ngày nào con cũng lái từ 5km đến tận 10km.
Tô Thu Vân nhìn nàng ấy, Thật sự rất gầy, căm đều hóp vào nhưng nước da vẫn rất tốt.
Bà ấy hỏi về tình hình của Hiểu Hiểu, còn nói với nàng ấy về tình hình của Thu Thu, mọi thứ đều tương đối ổn định cả.
Hiểu Hiểu dặn dò bà ấy: "Mẹ đừng chăm sóc Thu Thu kỹ quá, em ấy tuổi cũng không còn nhỏ, chú ý sức khỏe, lúc trước đến bệnh viện không phải là kiểm tra tắc động mạch sao? Nhớ phải uống thuốc."
Tô Thu Vân gật đầu: "Biết rồi, biết rồi." Bà suy nghĩ một lúc rồi lại do dự nhìn Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, con nghe mẹ nói không?"
Nghe nói cái gì?
Theo bản năng, Hiểu Hiểu căng thẳng nhìn mẹ, sợ rằng cô nhi viện đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy con gái như vậy, biết rằng bà đã hiểu lầm rồi, Tô Thu Vân vội nói: "Không phải chuyện gia đình, mà là..."
Lời nói ngập ngừng của bà ấy khiến Hiểu Hiểu cảm thấy khó chịu, nàng sợ rằng có chuyện gì xảy ra với bà nội hoặc các em của mình, nói chung chuyện trong cô nhi viện không phải là chuyện nhỏ, nàng không chắc sẽ phải quay lại để xử lý.
"Aiya, mẹ, mẹ nhanh nói đi, có chuyện gì vậy?" Hiểu Hiểu đột nhiên bật dậy, nàng ấy cầm điện thoại bước nhanh đến bóng cây bên cạnh, Tô Thu Vân nhìn dáng vẻ lo lắng trong mắt nàng, sợ nàng nghĩ nhiều: "Con còn nhớ kẻ hiếp dâm họ Lưu không?"
Những lời này khiến cả người Hiểu Hiểu cứng đờ, nàng ngây người nhìn mẹ mình.
Nàng nhớ chứ.
Tất nhiên là nàng ấy nhớ rồi.
Nàng có chết cũng không quên được.
Đó là vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng nàng, đã nhiều năm rồi cũng không co sai nhắc đến nó trước mặt nàng ấy nữa.
Sau khi Hiểu Hiểu quay trở về cô nhi viện, thi thoảng trong làng cũng đã từng gặp qua anh ta, anh ta đã có một khoảng thời gian vui vẻ, ngày nào rượu cũng sát bên người, Người trong làng đều biết chuyện của anh ta, để con cái trong nhà trông có vẻ tốt hơn, cách xa anh ta một chút, anh ta biết cách ăn nói, tổ tiên để lại vài phòng, cho thuê cũng không tệ, xung quanh có mấy thằng em nịnh hót.
Mỗi lần Hiểu Hiểu nhìn thấy anh ta, nàng đều cắn chặt môi, ánh mắt đầy hận thù như muốn nuốt sống anh ta.
"Mẹ của anh ta, đen đủi, ***!..."
Mỗi lần anh họ Lưu gặp Hiểu Hiểu cũng vừa tức giận vừa căm phẫn, anh ta không thể quên được vài năm trước anh đã bị đứa trẻ này đánh bằng một cây xẻng, anh ta không sợ bộ phim thiếu một đứa con con gái miệng còn hôi mùi sữa như này, nhưng cái lúc nàng không cần đến sinh mệnh như vậy khiến anh ta thực sự sợ hãi.
...
Tô Thu Vân nhìn sắc mặt của nàng, cẩn thận nói: "Tối hôm qua, bà của con gọi cho mẹ, cho biết đoàn thanh ra ở trên đã đến, không biết vì sao, nói cái gì mà chương trình đặc biệt truy quét, xã hội đen và cái ác, tổ chức lại và xem xét nhiều hồ sơ vụ án nhạy cảm trong vài năm qua. Trong quá trình xem xét, đã phát hiện ra một số vụ cưỡng hiếp, cưỡng hiếp phụ nữ trẻ của anh họ Lưu, cũng liên quan đến các cô gái dưới 14 tuổi, anh ta là người tái phạm, và còn có một số cô gái trẻ, đáng lẽ phải bị kết án nặng, nhưng bây giờ anh ta đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó là một cuộc bạo loạn, liên quan đến nhiều người. quan chức địa phương... "
Hiểu Hiểu cảm thấy đầu của mình cứ ầm vang lên, và tiếng tim đập không ngừng vang lên bên tai nàng.
Cơ thể run lên, nàng dường như không thể nghe thấy những gì mà mẹ nói.
"Bà của con nói... Có một đội giám sát quản lý rất lớn, bây giờ anh ta đã bị nộp đơn kiện rồi, một số vụ án liên kết với nhau, anh ta không thể chạy được nữa rồi... Hiểu Hiểu, con nghe mẹ nói không?"
...
Nước mắt chảy dài, Hiểu Hiểu liền lấy tay lau nó, nàng nghẹn ngào và không thể thốt nên lời: "Ừ."
Tô Thu Vân khi biết được tin đó thi các mạch máu trong cơ thể như đang chảy ngược lại: "Mẹ còn nghe anh của Tiểu tống nói, trong thời gian bị tạm giam trong trại, anh ta có cãi nhau với những người trong trại giam. Không hiểu sao anh ấy lại bị một nhóm người trong phòng đánh gãy chân phải, mắt trái cũng không được tốt lắm, có lẽ phải mổ mắt... Anh ta đang được một bác sĩ ngoài vòng pháp luật cứu và anh ta nói rằng sẽ đợi cho đến khi anh ta khỏi bệnh trước khi điều tra và xét xử tiếp theo, anh ta sợ rằng anh ấy sẽ phải ngồi tù trong suốt phần đời còn lại của mình..."
Cúng không còn cảnh tượng anh ta đi ra ngoài mời khách ăn cơm nữa rồi.
Bức tường bị mọi người đẩy đổ.
Thậm chí có nhiều cô gái mới lớn đã đứng lên và cùng tố cáo anh ta.
Lời nói của mẹ như một quả bom dội thẳng vào trái tim của Hiểu Hiểu, không biết từ lúc nào, nàng đã rơi nước mắt.
Cúp máy.
Trương Xảo với Tiểu Hoa đều lo lắng mà nhìn Hiểu Hiểu.
Họ cũng nghe thấy những lời mà Tô Thu Vân nói.
Tiểu Hoa khó hiểu và sợ hãi, cô giáo Mục luôn lạc quan vui vẻ, chưa bao giờ con bé thấy nàng ấy khóc nhiều như vậy.
Về phần Trương Xảo, cô biết Hiểu Hiểu có một nút thắt, nó giống như một sợi dây, sau bao nhiêu năm, nút thắt ấy vẫn ở trong tim nàng.
Nhìn nàng ấy như vậy, sợ rằng có chuyện gì rồi, từ trong điện thoại Trương Kiều cũng nghe được sơ sơ, trong lòng cô ấy có vô vàn sóng gió, hiện tại vụ án đột nhiên bị lật lại phán quyết, trái tim của Hiểu Hiểu lại trở nên nhiều sóng gió như vậy.
Ngay lúc đó, Hiểu Hiểu nhìn lên bầu trời trong xanh, tay nắm chặt điện thoại, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Những giọt nước mắt dịu dàng ấy làm vơi đi nỗi uất hận đã nén chặt trong lòng nàng suốt nhiều năm, và làm vơi đi nỗi tuyệt vọng và nỗi đau mà nàng đã dành cho thế giới này khi còn trẻ.
Không ai biết được.
Trong bóng tối vô tận, nàng lại mơ thấy Lan Nhân, hết lần này đến lần khác trong giấc mơ muốn đuổi kịp cô ấy nhưng không thể đuổi kịp. Cuối cùng, nàng gần như gục ngã và thậm chí còn nghĩ,nếu như nàng cùng với Lan Nhân nhảy xuống thì sẽ không đau chứ?
Địa ngục trống không, còn ma quỷ thì ở trần gian.
Câu nói này được nàng viết ngay trang đầu tiên trong cuốn sổ của mình.
Có thể bây giờ... bây giờ...
Nàng không cần phải nghĩ về điều đó.
Đó là ai, lại có một khả năng tuyệt vời như vậy.
Lại là ai, sau bao nhiêu năm như vậy, khi tất cả mọi người đều nghĩ nàng ấy vẫn ổn, mọi người âm thầm làm điều này khi Lan Nhân bị quên lãng.
Cô ấy vì sao?
Hiểu Hiểu thậm chí còn muốn tự tát mình một cái thật mạnh.
Đại tiểu thư...
Đại tiểu thư...
Nước mắt của Hiểu Hiểu tuôn ra càng dữ dội hơn, nàng lấy một tay lau nước mắt, nhìn Trương Xảo nghẹn ngào: "Tớ muốn quay lại tìm cô ấy."
Tác giả có điều muốn nói:
Khi viết chương này cũng muốn khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook