Cấm Đến Gần
-
Chương 80
Đây là hình phạt từ đại tiểu thư.
Nàng như trở thành một bông hoa nằm trong tay của đại tiểu thư, từng cánh hoa đang bị cô ấy lột ra, để lộ ra nhị hoa màu trắng nhẹ đang run rẩy bên trong, tỏa ra hương thơm thật là hấp dẫn.
Trước đây, Mục Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư thích đẩy xe lăn như thế này, ngay khi vừa mới đến, nàng không biết rằng mình đã có duyên số với chiếc xe lăn như vậy.
Cơ thể của nàng dựa vào chiếc xe lăn, tay chân đau nhức, không còn sức để chống cự.
Đại tiểu thư dịu dàng như vậy, nhìn thấy một người cao lớn như vậy cúi xuống, ai có thể vùng vẫy chứ?
Mục Hiểu Hiểu say sưa, vài sợi tóc trên trán của đại tiểu thư rủ xuống, môi cô ấy đỏ như máu, cơ thể hơi lùi về phía sau, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.
Hơi thở lẫn lộn, xấu hổ quá.
Mục Hiểu Hiểu muốn đưa tay che mắt đại tiểu thư, nhưng lại bị đại tiểu thư dùng tay siết chặt: "Còn nhớ lúc đó em đã nói gì với chị không?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Nhắc tới chuyện lúc đó, đây không phải là đang bắt nạt người ta sao?
Đại tiểu thư một tay vuốt ve mái tóc dài, để lộ ra cái cổ trắng nõn, Cô nhìn Hiểu Hiểu thật sâu, cô mím môi thực hành những gì mà nàng nói bên tai cô.
Hiệu trưởng đã ăn lại thịt xiên nướng mấy lần rồi, vẫn không thấy hai vị giáo viên kia quay lại, ông ngẩng đầu, hai mắt bừng sáng: "Cô
Trương, đi xem hai người họ làm sao mà chưa quay lại."
Trương Xảo vắt chéo hai chân ngồi trên băng ghế nhỏ mỉm cười: "Ngay bây giờ, ăn trước đã."
Cô không muốn trở thành một người xấu như vậy, nhìn thấy hai người đều đang bực bội, quay về nhà như vậy không biết ai là củi ai là lửa giày vò nhau.
Cô giáo Mỹ Mỹ nhìn xuống, trong tay cô đang cầm ly rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Trong lòng cô vẫn còn có chút tiếc nuối.
Lâu lắm rồi cô mới gặp một người khiến cho cô rung động, cô ấy thậm chí còn nghĩ nếu như được ở cùng Hiểu Hiểu, nhất định sẽ dùng mọi thứ để yêu nàng ấy.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết, muốn yêu thương một người, bởi vì khi đó nàng đang bị mối quan hệ tình cảm dằn vặt.
Xe lăn thì lạnh, cơ thể thì nóng ran, sự dằn vặt gây ra bởi sự thăng trầm nóng lạnh này, gần như đã chiếm lấy con người ta.
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy rằng bản thân mình khó có thể chịu được sự hành hạ này, hai tay của nàng xoa tóc của đại tiểu thư, giọng nghẹn ngào nói: "Chị đừng như thế này."
Đại tiểu thư ngẩng đầu, chóp mũi đổ mồ hôi, tóc mai đều bị ướt:: "Cái nào?"
Đây là bông hoa đẹp nhất mà cô từng được hôn.
Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ bừng bừng, nàng cảm thấy bản thân như phát sốt: "Không phải chị nói... Không phải chị nói... Ừm..."
Lại bị bắt nạt.
Đại tiểu thư tùy ý nhìn nàng: "Chị nói cái gì?"
Mục Hiểu Hiểu ấp úng không nói nên lời, ai là người nói chậm hơn? Bây giờ nàng đang làm cái gì vậy?
Đôi mắt đen của đại tiểu thư mờ dần đi vì lạnh, hiện lên vẻ say sưa nhìn Mục Hiểu Hiểu, cơ thể tiến gần lại: "Hiểu Hiểu..."
Cô tiến đến hôn nàng ấy.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên.
Đại tiểu thư mở mắt to nhìn nàng, cô thì thầm vào tai nàng những gì cô ấy nói với chính mình, cô lại tiếng gần, hôn lên môi nàng, hỏi: "Nghe như vậy thì cảm giác như thế nào?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Còn bắt nạt nàng ấy.
Đại tiểu thư, làm sao cô có thể nói những lời thô lỗ như vậy! Cô ấy là một người trẻ tuổi, đam mê phù phiếm, đôi khi sẽ có chút suy nghĩ bẩn thỉu nhưng vẫn có chút cẩn trọng, có thể đại tiểu thư, cô ấy là một thiên kim tiểu thư.
Tần Di cũng không hiểu chính bản thân mình.
Trước đây cô ấy không như thế này.
Đoan trang và thanh lịch, càng không được làm những chuyện như vậy.
Chính Hiểu Hiểu đã thay đổi cô.
Cô ấy nói rằng, chỉ cần nàng nguyện ý, cô sẽ cho tất cả những gì của bản thân cho nàng.
Cô rất thích chiếc xe lăn của mình, đêm nay, đã khiến cho cô cảm nhận được nhiệt độ ở bên trên.
Đại tiểu thư nghiêng người về phía trước, lại trong một đợt công kích nữa, Cánh hoa rung rinh chầm chậm bay trên bầu trời, che giấu và nhấn chìm con người ta, Mục Hiểu Hiểu thực sự khóc rồi, nước mắt rơi xuống không chút lưu tình, nàng ôm chặt cổ của cô: "Chị ức hiếp người khác."
Rõ ràng là hôn một cách rất nhẹ nhàng.
Rõ ràng là chiêu dụ dỗ độc nhất trên đời.
Nhưng Hiểu Hiểu cảm thấy mình sắp phát điên, hô hấp khó khăn, thậm chí cơ thể của nàng đang bị đại tiểu thư khống chế, nàng muốn dừng lại nhưng cô ấy không chịu.
...
Một đêm dài từ từ trôi qua.
Gió thổi từng đợt gió nóng như thủy triều, sóng đã qua rồi nhưng mặt vẫn tự gợn sóng, một chút không cẩn thận khiến cho người ta đau nhói.
Đại tiểu thư luôn là người chú ý đến tình hình chung, sau lần thứ hai, chân cô ấy quỳ xuống đã đau một cách tê dại, mồ hôi đều ướt đẫm cả người, quần áo dính vào người giống như vừa mò lên từ trong nước.
Hiểu Hiểu càng không tốt hơn, nàng ngồi trên xe lăn như biến thành một vũng bùn, không thể di chuyển.
Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đi tắm đi, bọn họ còn đang đợi."
Mục Hiểu Hiểu cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn cô, khàn giọng nói: "Em sẽ phục thù."
Nàng nhất định sẽ báo thù.
Đại tiểu thư cô ấy... cô ấy không biết dùng vũ lực! Khi cô bắt nạt nàng ấy, cô liền nói chậm đi một chút, nhưng khi cô bị bắt nạt, cô sẽ lao lên một cách quyết liệt và liên tục.
Ai có thể chịu được điều này?
Đại tiểu thư nghe xong cười nhẹ, cô đi về phía trước, chỉ cần như vậy đã khiến Hiểu Hiểu cảm thấy rùng mình, đại tiểu thư cười nhếch cằm, nhẹ giọng nói: "Thật đáng yêu, phải không?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Không cần.
Nàng thực sự không cần.
Nàng còn không biết đại tiểu thư sẽ như vậy, làm sao mà cô ấy có thể như vậy?
Vấn đề này, cho đến khi Mục Hiểu Hiểu đi tắm nhưng vẫn chưa hiểu ra, nước nóng chảy ồ ạt trượt xuống tấm lưng trắng và mái tóc bị Ô Nhã làm ướt.
Hiểu Hiểu nhìn dấu hickey trên người của mình, ngượng ngùng nhưng lại có chút ngọt ngào khó tả.
Đại tiểu thư như vậy...
Cúi xuống như vậy, đại tiêu thư quỳ xuống trước mặt và hôn nàng.
Bàn tay của Mục Hiểu Hiểu trượt xuống cổ, đang say sưa thì ngoài cửa, giọng nói lạnh lùng của đại tiểu thư lạnh lùng truyền xuống.
"Nếu như em không đủ, quay về cũng không sao, em nói mọi người vẫn còn đang đợi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Làm phiền đại tiểu thư!...
Ngày nào cũng bắt nạt nàng ấy.
Mục Hiểu Hiểu tắm xong với tốc độ ánh sáng, đại tiểu thư cũng đã tắm xong, mái tóc dài đang ướt dính vào cổ, sự cám dỗ của đôi môi đỏ mọng khi không có lớp trang điểm, đôi mắt híp lại nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu:...
Nhìn cái gì mà nhìn?
Nàng không phải chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của đại tiểu thư sao?
Đây không phải là đại tiểu thư bắt nạt, nàng vốn dĩ không mang nhiều quần áo, nên cô đưa cho nàng... còn đưa cho nàng quần áo bị ném trên đất, đều bẩn hết rồi, hôm qua có giặt một bộ nhưng đến ngày mai phơi mới khô được.
Vóc dáng của Hiểu Hiểu rất đẹp, mái tóc dài phủ trên người, chiếc áo sơ mi ướt sũng dính vào da một nửa, đôi chân trần, thon dài và trắng nõn, run rẩy như hai chiếc đũa ngà.
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn nhìn xung quanh, cô đi về phía Mục Hiểu Hiểu.
Tim Hiểu Hiểu đập nhanh hơn, lùi về phía sau theo bản năng, tại sao đại tiểu thư muốn nhìn nàng ấy như vậy?
Ánh mắt đó... lúc mê mẩn nhất và gục ngã vừa rồi, những gì nàng nhìn thấy vừa rồi, đây là lần đầu tiên thấy một người lạnh lùng như đại tiểu thư cũng có ham muốn như vậy, hy vọng được trút bỏ.
Đôi mắt đen của Tần Di nhìn cô: "Tại sao lại dụ dỗ chị?"
Mục Hiểu Hiểu:?...
Cái gì?
Đại tiểu thư giọng hơi trầm xuống, cô hỏi: "Tại sao?"
Cô mặc chiếc áo sơ mi với đôi chân trần bước đến, cô ấy thực sự cũng muốn?
Nó không phải là dụ dỗ?
Không phải tối nay Hiểu Hiểu không muốn đi sao?
Cô giáo Mục không muốn mất mặt sao?
Lại thấy đại tiểu thư đưa hai tay đặt lên xe lăn, Mục Hiểu Hiểu thực sự muốn quỳ gối vì cô ây, nàng bước đến giữ đại tiểu thư lại, khẩn cầu: "Em không có... Em không có quần áo... quần áo đều bị chị ném đi hết rồi..."
Nàng sợ rằng đại tiểu thủ sẽ rời khỏi xe lăn ngay bay giờ.
Tay của nàng dùng lực, tim đập thình thịch: "Nửa ngày nay chị vất vả rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi đi."
Đại tiểu thư đưa một tay lên ôm eo của nàng: "Em sợ chị sao?"
Mục Hiểu Hiểu: "... Em không có."
Nhìn mặt của nàng đỏ bừng xấu hổ, đại tiểu thư cười giòn tan, tiếng cười khiến trái tim người ta gợn sóng.
Đi bộ trên đường.
Rõ ràng vẫn là con đường đó, vẫn là Mục Hiểu hiểu đẩy đại tiểu thư nhưng tâm trạng của hai người hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù đại tiểu thư vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt không thể che được, cô giáo Mục thì sao? Nàng nhìn trời nhìn đất, cắn môi một lúc xong lại dậm chân, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi đại tiểu thư nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho cô.
Làm sao cô ấy có thể như vậy...
Làm thế nào mà cô ấy như vậy? Trước đây đại tiểu thư cũng không thích ai.
Thật sự không giống như một người mới, đôi môi của cô ấy nhẹ nhàng mà sắc bén, dễ dàng thấy được sự mỏng manh của cô, không cần dùng tay đã có thể khiến cô gục ngã.
Không nhịn được, Mục Hiểu Hiểu bước tới nhìn bàn tay của đại tiểu thư, ánh trăng mơ hồ, tay của cô ấy cũng không rõ.
Đại tiểu thư như có mắt ở sau lưng, cô giáo Mục mê mẩn khi nhìn thấy, cô giơ tay lên cao.
Cô giáo Mục:...
Đại tiểu thư hiểu rõ và cười nhạt: "Nhìn như thế này, không phải là rõ hơn một chút sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Làm phiền đại tiểu thư!...
Cô giáo Mục và Tần Di đi lâu như vậy, khiến cho mọi người khó chịu.
Hiệu trưởng vẫn nâng cốc lên đầu tiên và làm loạn: "Các cô đang làm cái quái gì vậy? Đều sắp kết thúc hết rồi!"
Sắc mặt của Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ lên, cắn môi nhìn đại tiểu thư, xem trả lời như thế nào?
Việc đổ lỗi của nàng bây giờ đã trở thành một thói quen rồi. Dù sao thì đại tiểu thư cũng không cần biết gánh nặng đó là cái gì thì đều có thể đối phó được.
Cô giáo Mỹ Mỹ nhìn Hiểu Hiểu và Tần Di, nhìn hai người họ như vừa mới tắm xong, đặc biệt là Tần Di, rõ ràng là lúc rời đi trên môi cô ấy vẫn còn lớp trang điểm, nhưng bây giờ, đôi môi màu hồng nhạt đã trở về màu sắc ban đầu.
Cô giáo Tần nói dối lạnh lùng: "Cô giáo Mục bị bệnh rồi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Vãi.
Đại tiểu thư, cô không có trái tim à!
Tiểu Luật uống một hơi say, anh nghe xong liền quan tâm đến Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, cô không sao chứ? Có cần đi gặp bác sĩ trong thôn không?"
Hiệu trưởng cũng nói: "Đúng đó, nếu thật sự cảm thấy khó chịu thì cứ nói, đừng có để muộn quá."
Khuôn mặt của Mục Hiểu Hiểu như sắp bốc cháy, đôi mắt nàng quay vòng, nàng cắn môi oán trách đại tiểu thư, cô giáo Tần thờ ơ quay đầu lại, Tiểu Hoa rất cẩn thận, cô ấy làm nóng cánh gà mà Mục Hiểu Hiểu đã nướng trước đó, đưa cho Tần Di: "Chị, chị ăn đi."
Tần Di nhận lấy, gật đầu.
Cô ấy có chút đói rồi.
Tiểu Hoa đang đợi Tần Di và Hiểu Hiểu quay lại, cô ấy đến đưa cho Hiểu Hiểu món canh súp, và đưa bà nội về nhà.
Bà nội lớn tuổi rồi, thích náo nhiệt nhưng mà sức khỏe không tốt, cũng không thể thức khuya, không còn sớm nữa, bà phải về nghỉ ngơi còn phải uống thuốc nữa.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tiểu Hoa hiểu chuyện như vậy, nghĩ rằng ngày mai sẽ liên hệ với chủ thầu trong làng để nhận nhà, không để cho cô ấy bà bà của cô sống trong một nơi dột nát như vậy, thấy mùa đông sắp tới, già trẻ đều phải chịu lạnh thì phải làm sao?
Trước đây, cô không nhìn thấy mọi thứ như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy rồi, Tiểu Hoa hiểu chuyện như vậy, bà nội yêu thương như vậy, cô nhất định phải chăm sóc rồi.
Cô giáo Trương uống cạn một hơi, nhếch mép hỏi Mục Hiểu Hiểu: "Cô giáo Mục, cậu cảm thấy không khỏe sao? Tại sao không thấy thoải mái lại không đến bác sĩ, để tần Di giúp cậu, cô giáo Tần từng học y đúng không?"
Mục Hiểu Hiểu bước tới, học được thủ đoạn của Tần Di, dẫm lên chân của Trương Xảo, cô giáo Trương cười toe toét ngay lập tức, Hiểu Hiểu thay đổi rồi, những gì học được từ Tần Di ngày càng kinh khủng rồi, có thể làm được là không cần cãi cọ ồn ào.
Đại tiểu thư hơi cau mày khi ăn cánh gà, hình như có chút khó chịu.
Tần Di khịt mũi lạnh lùng: "Sao vậy, cô giáo Tần cũng cảm thấy không không khỏe sao?"
Vậy, cô ấy bị bắt nạt.
Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn nàng: "Hừ, đau miệng."
Môi của cô như bị tê, chạm vào cũng có chút đau.
Mục Hiểu Hiểu:...
Trương Xảo:!...
Aaa...
Cô ấy phát hiện cái gì rồi?
Có phải chị Tần đã lái xe phải không?
Ít ai có thể hiểu được những lời đường mật của đại tiểu thư, nhưng cô giáo Mục cả người sắp bốc hỏa, cô mặc kệ nàng, chạy sang uống rượu với trưởng làng và những người khác.
Tâm trạng của đại tiểu thư có vẻ tốt hơn, trên xe lăn ngồi vào một góc ngắm trăng, nhưng khóe môi không ngừng nhếch lên.
Cơ thể của Hiểu Hiểu vừa trải qua đau buồn và vui sướng, lúc này đói đến nỗi tức ngực, trong một hơi đã ăn vài miếng thịt gân, cả nửa ngày nay hiệu trưởng và những người khác không bắt được cô, ây giờ cũng không dễ để đi qua, tranh thủ uống vài ly rượu.
Rượu ở trong làng đều là tự nấu, đừng có nghĩ chất lượng thấp nhưng được ủ bằng hạt nguyên chất, uống nhiều quá cũng sẽ nhức đầu.
Cô giáo Mục đang uống rượu ở bên đó nhưng cũng không quên nhìn đại tiểu thư.
"Hiểu Hiểu, tôn kính cô."
Bằng cách nào đó, cô giáo Mỹ Mỹ đi đến, cô đã che tầm nhìn của Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu ngước đầu nhìn cô, má hơi đỏ, mắt cũng đỏ, có vẻ như đã uống quá nhiều rồi.
Hiểu Hiểu vừa được đại tiểu thư chỉ dạy, ây giờ đã trở thành một người bạn gái "Đức hạnh", nàng nâng ly lên cười nhẹ: "Cảm ơn."
Đây là nụ cười lịch sự và khéo léo, nhưng hơi xa cách và lạnh nhạt.
Cô giáo Mỹ Mỹ cảm nhận được điều đó rồi, cô nhìn Hiểu Hiểu một cách thẳng thắn: "Không biết khi nào sẽ có dịp uống rượu cùng nhau, em đến đây được ba tháng rồi vậy thì chị sẽ uống ba ly, mỗi tháng em sẽ tụ họp lại một lần chứ."
Không hổ danh là một giáo viên, nói chuyện đều có một chút lãng mạn
Nếu đổi lại là người khác, có thể đã rung động khi nhìn những giọt nước mắt lấp lánh đáng thương của cô giáo Mỹ Mỹ.
Nhưng Hiểu Hiểu là sai?
Nàng là một cô gái kiên cường có thể khiến cho đại tiểu thư muốn hộc máu, thậm chí còn không hiểu ý nghĩa sâu xa của nó: "Haha, sau này tôi sẽ quay lại với người mà tôi thích, tất cả là ba tháng, cũng đừng lo lắng."
Cô giáo Mỹ Mỹ:...
Sau khi uống ba chén rượu, cơ thể cô có chút loạng choạng, hiệu trưởng cảm thấy tâm trạng của cô không tốt, nhưng làm thế nào mà một ông già lớn tuổi có thể hiểu được như vậy, ông ấy nhìn cô giáo Trương, giáo viên nữ ở đây chỉ là ba trong số họ, cô giáo Mục đang uống rượu ở đấy, hầu như không ai dám gọi cô giáo Tần, thầy chỉ.
Có thể nhìn cô giáo Trương rồi.
Cô giáo Trương tươi cười bước tới, tay còn dắt theo Cường Cường: "Mẹ của con uống nhiều quá rồi, tụi cô sẽ đưa cô ấy về nhà."
Cảm xúc như vậy, cô giáo Trương chưa tiếp xúc nhiều nhưng cô ấy cũng cảm nhận được.
Trong số những bệnh nhân mà cô ấy đã từng tiếp nhận, cũng nhiều người bị tổn thương vì tình yêu, sống vì tình yêu, có rất nhiều phụ nữ mạnh mẽ, sự nghiệp thành công, không yêu ai từ cái nhìn đầu tiên nên có thể về sau không ai nghĩ tới.
Trên đời này, trái tim con người là điều dễ dàng nhất để khiến cho con người hạnh phúc, nhưng nó cũng dễ biến thành thanh kiếm sắc bén nhất để làm tổn thương người khác.
Cô không khỏi nhìn Mục Hiểu Hiểu và tự hỏi, liệu nàng ấy với Tần Di có tiếp tục hạnh phúc như vậy không?
Nhìn thấy một tháng sắp trôi qua, và hai tháng còn lại, tình hình của chị Tần cũng có chút thay đổi tốt hơn, cuối cùng thì một ngày nào đó cô ấy sẽ quay trở lại vị trí của mình, giữa họ...
Cô ấy nhìn cô giáo Mỹ Mỹ: "Đi thôi."
Cường Cường bên cạnh cũng đã chơi đủ rồi, bảo mẹ quay về đi ngủ, cô giáo Mỹ Mỹ gật đầu, khi rời đi, cô nhìn Hiểu Hiểu một cách sâu đậm.
"Aiya, Tôi không thể uống được nữa, cảm thấy chóng mặt."
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy có chút choáng váng, nàng muốn đi tìm đại tiểu thư, nàng ngửi mùi rượu trên cơ thể một cách tỉnh táo nhưng lại bị hiệu trưởng giữ lain: "Người anh em tốt, ảnh tam tinh, Tứ Hỉ Tài, năm vị tù trưởng, đừng đi, chỉ vẽ một lúc thôi.
Mục Hiểu Hiểu cũng thuộc loại chơi đùa, nàng ấy cũng vui vẻ, nhưng cuối cùng cũng lăn đến chỗ đại tiểu thư, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, gục đầu lên chân cô ấy.
Đại tiểu thư giơ tay sờ nhẹ đầu của nàng: "Lại uống nhiều rồi sao?"
Mục Hiểu Hiểu cong môi, má ửng đỏ, đầu ngón tay của đại tiểu thư mát rượi, như vậy mà vuốt ve gò má của nàng một cách thoải mái, ánh mắt của cô nhìn Hiểu Hiểu: "Đại tiểu thư, em mệt rồi, về nhà thôi, em muốn chơi oẳn tù tì với chị."
Tần Di:...
Thật sự đã thành một tên say rượu rồi, còn muốn chơi oẳn tù tì.
Mục Hiểu Hiểu còng tay ôm eo cô, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà chơi oẳn tù tì được không? Ai thua sẽ phải cởi một món đồ trên người."
Đây rõ ràng là không thể ép được ánh hào quang của đại tiểu thư, bắt đầu trở nên u ám rồi.
Đại tiểu thư:...
Có người từng nói, sau khi say rượu thường sẽ nói ra những lời thật lòng và sẽ thấy được con người thật của họ.
Đây chính là con người thật và những lời thật lòng của cô giáo Mục.
Tiểu Luật đứng ở bên kia thấy Tần Di còn chưa ăn cái gì, mà còn phải trấn an cô giáo Mục, anh ấy loạng choạng cầm cánh gà đi tới, cười nhẹ: "Chị ơi, Chị ăn chút đi, em thấy chị vẫn chưa ăn được gì."
Một tiếng "Chị ơi" khiến cho cô giáo Mục cảm thấy khó chịu, nàng nhìn đại tiểu thư, ai mà lại gọi cô ấy là chị chứ?
Tần Di biểu cảm lạnh nhạt: "Cảm ơn, không cần đâu."
Cô chỉ ăn đồ nướng của Mục Hiểu Hiểu.
Tiểu Luật cũng say rồi, mặt anh ấy có chút đỏ lên, trong buổi chiều hoàng hôn ấy đã lấy hết can đảm để nói ra: "Chị, em thích chị đã nhiều năm rồi, hy vọng cơ thể của chị sẽ sớm bình phục, quay trở lại với sân khấu, em đã có một mơ ước từ năm mười tám tuổi, là có thể đi xem buổi hòa nhạc của chị, em nhất định sẽ đi."
Đới với lò bày tỏ của người hâm mộ, đại tiểu thư khẽ gật đầu: "Được."
Câu trả lời của cô ấy rất đơn giản và ngắn gọn, nhưng Hiểu Hiểu lại có cảm giác khó chịu, nàng nhìn Tiểu Luật và hỏi: "Em gọi cô ấy là chị hả?"
Chỉ có nàng mới có thể gọi đại tiểu thư là chị.
Tiểu Luật choáng váng, có thể Hiểu Hiểu uống nhiều rồi, mỉm cười: "Không gọi là chị chứ gọi là cái gì?"
...
Cô giáo Mục sau khi uống rượu liền nhanh chóng đáp lại: "Em có thể gọi là cô mà."
Đại tiểu thư:...
Tiểu Luật:...
Bóng cây xào xạc, trong mắt tràn ngập sát khí từ ánh mắt của đại tiểu thư, Tiểu Luật gãi đầu, bị hù cho sợ chạy đi rồi.
Đó là lần đầu tiên anh thấy Tần Di có đôi mắt đầy sát khí như vậy, thật đáng sợ!
Đại tiểu thư bóp má của Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu giống như một con nhộng sau rượu, ôm lấy cô ấy, cọ má vào cổ cô.
Thực sự rất thích, rất thích mùi hương trên cơ thể của đại tiểu thư.
Mùi đàn hương với hương thơm của sữa tắm, thật muốn lột hết đồ của cô ấy, một chút muốn hôn.
Rượu bia nghĩ đến những ham muốn.
Sức thanh niên của cô giáo Mục lại trỗi dậy, cô nóng lòng muốn đưa đại tiểu thư về nhà chơi oẳn tù tì.
Trò chơi bây giờ gần như không tập trung rồi.
Cô giáo Mục bắt đầu điên cuồng uống rượu, đi ra ngoài, thấy không còn ai nữa, nàng đặt hai chân lên đùi đại tiểu thư, hai tay vòng qua cổ cô ấy làm vẻ nũng nịu: "Ôm cơ, muốn công chúa ôm."
Tần Di:...
Hiểu Hiểu nắm lấy tay của đại tiểu thư đặt lên eo: "Ôm eo cơ, ôm em như vậy rồi quay về."
Tần Di:...
Trước đây ai thề rằng mình bị đánh? Nhìn như vậy mà cảm thấy tức.
Mục Hiểu Hiểu ôm lấy cổ đại tiểu thư, gió thổi mát lạnh, ánh mắt thoải mái: "Đại tiểu thư, em sẽ hát cho chị một bài đã tìm 18 lần?"
Đại tiểu thư lạnh lùng: "Muốn chết sao?"
Mục Hiểu Hiểu hai tay ôm eo cô, mặt đối mặt với cô ấy, nhiệt độ móng lên một lúc: "Em lại muốn chết dưới môi của chị nữa sao? Ghét quá đi mất."
Đại tiểu thư:...
Có phải sợ Mục Hiểu Hiểu làm ầm ĩ, khiến cho chó của các nhà quanh đây lại kêu lên, thật hỗn loạn, đại tiểu như nhất định sẽ đẩy nàng ấy xuống.
Về đến trong nhà.
Hiểu Hiểu cởi giày, bịa chuyện nằm trên giường, nàng tự khoác cho mình một tấm lụa đỏ rồi bắt đầu nhảy: "Nào, để tôi xem tay của các bạn."
Đại tiểu thư:...
"Xin chào mọi người, hôm nay là khách mời đặc biệt của đại tiểu thư, xuất hiện trên sân khấu với tư cách là chị dâu của các bạn, tôi rất là vui, bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho các bạn xem một trò đó là trò chơi oẳn tù tì."
...
Mục Hiểu Hiểu thực sự phát điên rồi, nói cái gì cũng muốn đại tiểu thư chơi oẳn tù tì, nếu không nang flaij cùng với một đứa trẻ bắt đầu gây rối ở trên giường.
"Em không quan tâm, em muốn chơi oẳn tù tì."
"Không biết."
"Chị không biết, chị tìm một người khác cùng chơi với em!..."
Hiểu Hiểu thực sự đã say lắm rồi, nàng ấn cái gối xuống giường: "Không được ngủ, đại tiểu thư, chị dậy đi, nhanh dậy đi!"
Đại tiểu thư:...
Khi cố giáo Trương về nhà thì phát hiện điện thoại di động của cô giáo Mục đang trong túi của mình, cô biết Hiểu Hiểu có rất nhiều công việc, có đêm phải điều trị tâm lý tư xa, cô sợ làm lỡ việc, chưa kịp thay quần áo, liền vội vàng sang gõ cửa phòng bên cạnh.
Cửa mở ra, là do đại tiểu thư mở, cô ấy quấn một chiếc khăn tắm, tóc dài xõa ra, xem ra lại đang tắm rồi.
Trương Xảo nhìn Tần Di, sững sờ, phản ứng có chút dữ dội.
Có phải cô ấy đến... có chút ngột ngạt, cô không làm lỡ chuyện của hai bọn họ nữa.
Chị Tần thật đẹp.
"Hiểu Hiểu đâu?"
Đến thì cũng đến rồi, Trương Xảo chỉ có thể gắng gượng hỏi, đại tiểu thư chỉ vào bên trong: "Đang ở bên trong."
"Toi đưa điện thoại cho cậu ấy."
Trương Xảo nhìn vào trong phòng, lấy làm lạ, tại sao lại nghe tiếng oẳn tù tì, có thể còn có người khác ở trong đó.
Đại tiểu thư gật đầu: "Nàng ấy uống nhiều quá, muốn chơi oẳn tù tì."
Cô giáo Trương nghe xong thì bật cười: "Có thể gọi tôi được."
Cô biết đại tiểu thư nhất định sẽ khinh thường những trò trẻ con như vậy, cô cầm điện thoại của Hiểu Hiểu bước vào, khi bước vào phòng, cô giáo Trương như chết lặng.
Cô giáo Mục một mình nằm trên giường, trước mặt nàng ấy là một cái gương, chỉ có thể chụp đến chỗ bàn tay, nàng ấy nhìn vào chiếc gơi và chơi oẳn tù tì, vừa chơi vừa tức giận nói: "Tôi nói cho cô nghe, cô cũng làm như vậy, tôi sốt ruột rồi!"
Trương Xảo:?...
Đại tiểu thư lạnh nhạt nói: Em kiên nhẫn một chút, khó lắm luôn á, đây là lần đầu tiên chơi.
Cô giáo Mục nghe xong mừng rỡ, tự tin vỗ ngực: "Lính mới, đó không phải là đối thủ của tôi, lại tới!"
Đại tiểu thư gật đầu: "Ồ, em thật lợi hại."
Mục Hiểu Hiểu:...
...
Tác giả có điều muốn nói:
Đó là lần thứ hai, không biết mọi người cảm thấy nhàm chán không.
Nàng như trở thành một bông hoa nằm trong tay của đại tiểu thư, từng cánh hoa đang bị cô ấy lột ra, để lộ ra nhị hoa màu trắng nhẹ đang run rẩy bên trong, tỏa ra hương thơm thật là hấp dẫn.
Trước đây, Mục Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư thích đẩy xe lăn như thế này, ngay khi vừa mới đến, nàng không biết rằng mình đã có duyên số với chiếc xe lăn như vậy.
Cơ thể của nàng dựa vào chiếc xe lăn, tay chân đau nhức, không còn sức để chống cự.
Đại tiểu thư dịu dàng như vậy, nhìn thấy một người cao lớn như vậy cúi xuống, ai có thể vùng vẫy chứ?
Mục Hiểu Hiểu say sưa, vài sợi tóc trên trán của đại tiểu thư rủ xuống, môi cô ấy đỏ như máu, cơ thể hơi lùi về phía sau, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.
Hơi thở lẫn lộn, xấu hổ quá.
Mục Hiểu Hiểu muốn đưa tay che mắt đại tiểu thư, nhưng lại bị đại tiểu thư dùng tay siết chặt: "Còn nhớ lúc đó em đã nói gì với chị không?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Nhắc tới chuyện lúc đó, đây không phải là đang bắt nạt người ta sao?
Đại tiểu thư một tay vuốt ve mái tóc dài, để lộ ra cái cổ trắng nõn, Cô nhìn Hiểu Hiểu thật sâu, cô mím môi thực hành những gì mà nàng nói bên tai cô.
Hiệu trưởng đã ăn lại thịt xiên nướng mấy lần rồi, vẫn không thấy hai vị giáo viên kia quay lại, ông ngẩng đầu, hai mắt bừng sáng: "Cô
Trương, đi xem hai người họ làm sao mà chưa quay lại."
Trương Xảo vắt chéo hai chân ngồi trên băng ghế nhỏ mỉm cười: "Ngay bây giờ, ăn trước đã."
Cô không muốn trở thành một người xấu như vậy, nhìn thấy hai người đều đang bực bội, quay về nhà như vậy không biết ai là củi ai là lửa giày vò nhau.
Cô giáo Mỹ Mỹ nhìn xuống, trong tay cô đang cầm ly rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Trong lòng cô vẫn còn có chút tiếc nuối.
Lâu lắm rồi cô mới gặp một người khiến cho cô rung động, cô ấy thậm chí còn nghĩ nếu như được ở cùng Hiểu Hiểu, nhất định sẽ dùng mọi thứ để yêu nàng ấy.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết, muốn yêu thương một người, bởi vì khi đó nàng đang bị mối quan hệ tình cảm dằn vặt.
Xe lăn thì lạnh, cơ thể thì nóng ran, sự dằn vặt gây ra bởi sự thăng trầm nóng lạnh này, gần như đã chiếm lấy con người ta.
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy rằng bản thân mình khó có thể chịu được sự hành hạ này, hai tay của nàng xoa tóc của đại tiểu thư, giọng nghẹn ngào nói: "Chị đừng như thế này."
Đại tiểu thư ngẩng đầu, chóp mũi đổ mồ hôi, tóc mai đều bị ướt:: "Cái nào?"
Đây là bông hoa đẹp nhất mà cô từng được hôn.
Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ bừng bừng, nàng cảm thấy bản thân như phát sốt: "Không phải chị nói... Không phải chị nói... Ừm..."
Lại bị bắt nạt.
Đại tiểu thư tùy ý nhìn nàng: "Chị nói cái gì?"
Mục Hiểu Hiểu ấp úng không nói nên lời, ai là người nói chậm hơn? Bây giờ nàng đang làm cái gì vậy?
Đôi mắt đen của đại tiểu thư mờ dần đi vì lạnh, hiện lên vẻ say sưa nhìn Mục Hiểu Hiểu, cơ thể tiến gần lại: "Hiểu Hiểu..."
Cô tiến đến hôn nàng ấy.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên.
Đại tiểu thư mở mắt to nhìn nàng, cô thì thầm vào tai nàng những gì cô ấy nói với chính mình, cô lại tiếng gần, hôn lên môi nàng, hỏi: "Nghe như vậy thì cảm giác như thế nào?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Còn bắt nạt nàng ấy.
Đại tiểu thư, làm sao cô có thể nói những lời thô lỗ như vậy! Cô ấy là một người trẻ tuổi, đam mê phù phiếm, đôi khi sẽ có chút suy nghĩ bẩn thỉu nhưng vẫn có chút cẩn trọng, có thể đại tiểu thư, cô ấy là một thiên kim tiểu thư.
Tần Di cũng không hiểu chính bản thân mình.
Trước đây cô ấy không như thế này.
Đoan trang và thanh lịch, càng không được làm những chuyện như vậy.
Chính Hiểu Hiểu đã thay đổi cô.
Cô ấy nói rằng, chỉ cần nàng nguyện ý, cô sẽ cho tất cả những gì của bản thân cho nàng.
Cô rất thích chiếc xe lăn của mình, đêm nay, đã khiến cho cô cảm nhận được nhiệt độ ở bên trên.
Đại tiểu thư nghiêng người về phía trước, lại trong một đợt công kích nữa, Cánh hoa rung rinh chầm chậm bay trên bầu trời, che giấu và nhấn chìm con người ta, Mục Hiểu Hiểu thực sự khóc rồi, nước mắt rơi xuống không chút lưu tình, nàng ôm chặt cổ của cô: "Chị ức hiếp người khác."
Rõ ràng là hôn một cách rất nhẹ nhàng.
Rõ ràng là chiêu dụ dỗ độc nhất trên đời.
Nhưng Hiểu Hiểu cảm thấy mình sắp phát điên, hô hấp khó khăn, thậm chí cơ thể của nàng đang bị đại tiểu thư khống chế, nàng muốn dừng lại nhưng cô ấy không chịu.
...
Một đêm dài từ từ trôi qua.
Gió thổi từng đợt gió nóng như thủy triều, sóng đã qua rồi nhưng mặt vẫn tự gợn sóng, một chút không cẩn thận khiến cho người ta đau nhói.
Đại tiểu thư luôn là người chú ý đến tình hình chung, sau lần thứ hai, chân cô ấy quỳ xuống đã đau một cách tê dại, mồ hôi đều ướt đẫm cả người, quần áo dính vào người giống như vừa mò lên từ trong nước.
Hiểu Hiểu càng không tốt hơn, nàng ngồi trên xe lăn như biến thành một vũng bùn, không thể di chuyển.
Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đi tắm đi, bọn họ còn đang đợi."
Mục Hiểu Hiểu cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn cô, khàn giọng nói: "Em sẽ phục thù."
Nàng nhất định sẽ báo thù.
Đại tiểu thư cô ấy... cô ấy không biết dùng vũ lực! Khi cô bắt nạt nàng ấy, cô liền nói chậm đi một chút, nhưng khi cô bị bắt nạt, cô sẽ lao lên một cách quyết liệt và liên tục.
Ai có thể chịu được điều này?
Đại tiểu thư nghe xong cười nhẹ, cô đi về phía trước, chỉ cần như vậy đã khiến Hiểu Hiểu cảm thấy rùng mình, đại tiểu thư cười nhếch cằm, nhẹ giọng nói: "Thật đáng yêu, phải không?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Không cần.
Nàng thực sự không cần.
Nàng còn không biết đại tiểu thư sẽ như vậy, làm sao mà cô ấy có thể như vậy?
Vấn đề này, cho đến khi Mục Hiểu Hiểu đi tắm nhưng vẫn chưa hiểu ra, nước nóng chảy ồ ạt trượt xuống tấm lưng trắng và mái tóc bị Ô Nhã làm ướt.
Hiểu Hiểu nhìn dấu hickey trên người của mình, ngượng ngùng nhưng lại có chút ngọt ngào khó tả.
Đại tiểu thư như vậy...
Cúi xuống như vậy, đại tiêu thư quỳ xuống trước mặt và hôn nàng.
Bàn tay của Mục Hiểu Hiểu trượt xuống cổ, đang say sưa thì ngoài cửa, giọng nói lạnh lùng của đại tiểu thư lạnh lùng truyền xuống.
"Nếu như em không đủ, quay về cũng không sao, em nói mọi người vẫn còn đang đợi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Làm phiền đại tiểu thư!...
Ngày nào cũng bắt nạt nàng ấy.
Mục Hiểu Hiểu tắm xong với tốc độ ánh sáng, đại tiểu thư cũng đã tắm xong, mái tóc dài đang ướt dính vào cổ, sự cám dỗ của đôi môi đỏ mọng khi không có lớp trang điểm, đôi mắt híp lại nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu:...
Nhìn cái gì mà nhìn?
Nàng không phải chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của đại tiểu thư sao?
Đây không phải là đại tiểu thư bắt nạt, nàng vốn dĩ không mang nhiều quần áo, nên cô đưa cho nàng... còn đưa cho nàng quần áo bị ném trên đất, đều bẩn hết rồi, hôm qua có giặt một bộ nhưng đến ngày mai phơi mới khô được.
Vóc dáng của Hiểu Hiểu rất đẹp, mái tóc dài phủ trên người, chiếc áo sơ mi ướt sũng dính vào da một nửa, đôi chân trần, thon dài và trắng nõn, run rẩy như hai chiếc đũa ngà.
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn nhìn xung quanh, cô đi về phía Mục Hiểu Hiểu.
Tim Hiểu Hiểu đập nhanh hơn, lùi về phía sau theo bản năng, tại sao đại tiểu thư muốn nhìn nàng ấy như vậy?
Ánh mắt đó... lúc mê mẩn nhất và gục ngã vừa rồi, những gì nàng nhìn thấy vừa rồi, đây là lần đầu tiên thấy một người lạnh lùng như đại tiểu thư cũng có ham muốn như vậy, hy vọng được trút bỏ.
Đôi mắt đen của Tần Di nhìn cô: "Tại sao lại dụ dỗ chị?"
Mục Hiểu Hiểu:?...
Cái gì?
Đại tiểu thư giọng hơi trầm xuống, cô hỏi: "Tại sao?"
Cô mặc chiếc áo sơ mi với đôi chân trần bước đến, cô ấy thực sự cũng muốn?
Nó không phải là dụ dỗ?
Không phải tối nay Hiểu Hiểu không muốn đi sao?
Cô giáo Mục không muốn mất mặt sao?
Lại thấy đại tiểu thư đưa hai tay đặt lên xe lăn, Mục Hiểu Hiểu thực sự muốn quỳ gối vì cô ây, nàng bước đến giữ đại tiểu thư lại, khẩn cầu: "Em không có... Em không có quần áo... quần áo đều bị chị ném đi hết rồi..."
Nàng sợ rằng đại tiểu thủ sẽ rời khỏi xe lăn ngay bay giờ.
Tay của nàng dùng lực, tim đập thình thịch: "Nửa ngày nay chị vất vả rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi đi."
Đại tiểu thư đưa một tay lên ôm eo của nàng: "Em sợ chị sao?"
Mục Hiểu Hiểu: "... Em không có."
Nhìn mặt của nàng đỏ bừng xấu hổ, đại tiểu thư cười giòn tan, tiếng cười khiến trái tim người ta gợn sóng.
Đi bộ trên đường.
Rõ ràng vẫn là con đường đó, vẫn là Mục Hiểu hiểu đẩy đại tiểu thư nhưng tâm trạng của hai người hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù đại tiểu thư vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt không thể che được, cô giáo Mục thì sao? Nàng nhìn trời nhìn đất, cắn môi một lúc xong lại dậm chân, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi đại tiểu thư nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho cô.
Làm sao cô ấy có thể như vậy...
Làm thế nào mà cô ấy như vậy? Trước đây đại tiểu thư cũng không thích ai.
Thật sự không giống như một người mới, đôi môi của cô ấy nhẹ nhàng mà sắc bén, dễ dàng thấy được sự mỏng manh của cô, không cần dùng tay đã có thể khiến cô gục ngã.
Không nhịn được, Mục Hiểu Hiểu bước tới nhìn bàn tay của đại tiểu thư, ánh trăng mơ hồ, tay của cô ấy cũng không rõ.
Đại tiểu thư như có mắt ở sau lưng, cô giáo Mục mê mẩn khi nhìn thấy, cô giơ tay lên cao.
Cô giáo Mục:...
Đại tiểu thư hiểu rõ và cười nhạt: "Nhìn như thế này, không phải là rõ hơn một chút sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Làm phiền đại tiểu thư!...
Cô giáo Mục và Tần Di đi lâu như vậy, khiến cho mọi người khó chịu.
Hiệu trưởng vẫn nâng cốc lên đầu tiên và làm loạn: "Các cô đang làm cái quái gì vậy? Đều sắp kết thúc hết rồi!"
Sắc mặt của Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ lên, cắn môi nhìn đại tiểu thư, xem trả lời như thế nào?
Việc đổ lỗi của nàng bây giờ đã trở thành một thói quen rồi. Dù sao thì đại tiểu thư cũng không cần biết gánh nặng đó là cái gì thì đều có thể đối phó được.
Cô giáo Mỹ Mỹ nhìn Hiểu Hiểu và Tần Di, nhìn hai người họ như vừa mới tắm xong, đặc biệt là Tần Di, rõ ràng là lúc rời đi trên môi cô ấy vẫn còn lớp trang điểm, nhưng bây giờ, đôi môi màu hồng nhạt đã trở về màu sắc ban đầu.
Cô giáo Tần nói dối lạnh lùng: "Cô giáo Mục bị bệnh rồi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Vãi.
Đại tiểu thư, cô không có trái tim à!
Tiểu Luật uống một hơi say, anh nghe xong liền quan tâm đến Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, cô không sao chứ? Có cần đi gặp bác sĩ trong thôn không?"
Hiệu trưởng cũng nói: "Đúng đó, nếu thật sự cảm thấy khó chịu thì cứ nói, đừng có để muộn quá."
Khuôn mặt của Mục Hiểu Hiểu như sắp bốc cháy, đôi mắt nàng quay vòng, nàng cắn môi oán trách đại tiểu thư, cô giáo Tần thờ ơ quay đầu lại, Tiểu Hoa rất cẩn thận, cô ấy làm nóng cánh gà mà Mục Hiểu Hiểu đã nướng trước đó, đưa cho Tần Di: "Chị, chị ăn đi."
Tần Di nhận lấy, gật đầu.
Cô ấy có chút đói rồi.
Tiểu Hoa đang đợi Tần Di và Hiểu Hiểu quay lại, cô ấy đến đưa cho Hiểu Hiểu món canh súp, và đưa bà nội về nhà.
Bà nội lớn tuổi rồi, thích náo nhiệt nhưng mà sức khỏe không tốt, cũng không thể thức khuya, không còn sớm nữa, bà phải về nghỉ ngơi còn phải uống thuốc nữa.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tiểu Hoa hiểu chuyện như vậy, nghĩ rằng ngày mai sẽ liên hệ với chủ thầu trong làng để nhận nhà, không để cho cô ấy bà bà của cô sống trong một nơi dột nát như vậy, thấy mùa đông sắp tới, già trẻ đều phải chịu lạnh thì phải làm sao?
Trước đây, cô không nhìn thấy mọi thứ như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy rồi, Tiểu Hoa hiểu chuyện như vậy, bà nội yêu thương như vậy, cô nhất định phải chăm sóc rồi.
Cô giáo Trương uống cạn một hơi, nhếch mép hỏi Mục Hiểu Hiểu: "Cô giáo Mục, cậu cảm thấy không khỏe sao? Tại sao không thấy thoải mái lại không đến bác sĩ, để tần Di giúp cậu, cô giáo Tần từng học y đúng không?"
Mục Hiểu Hiểu bước tới, học được thủ đoạn của Tần Di, dẫm lên chân của Trương Xảo, cô giáo Trương cười toe toét ngay lập tức, Hiểu Hiểu thay đổi rồi, những gì học được từ Tần Di ngày càng kinh khủng rồi, có thể làm được là không cần cãi cọ ồn ào.
Đại tiểu thư hơi cau mày khi ăn cánh gà, hình như có chút khó chịu.
Tần Di khịt mũi lạnh lùng: "Sao vậy, cô giáo Tần cũng cảm thấy không không khỏe sao?"
Vậy, cô ấy bị bắt nạt.
Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn nàng: "Hừ, đau miệng."
Môi của cô như bị tê, chạm vào cũng có chút đau.
Mục Hiểu Hiểu:...
Trương Xảo:!...
Aaa...
Cô ấy phát hiện cái gì rồi?
Có phải chị Tần đã lái xe phải không?
Ít ai có thể hiểu được những lời đường mật của đại tiểu thư, nhưng cô giáo Mục cả người sắp bốc hỏa, cô mặc kệ nàng, chạy sang uống rượu với trưởng làng và những người khác.
Tâm trạng của đại tiểu thư có vẻ tốt hơn, trên xe lăn ngồi vào một góc ngắm trăng, nhưng khóe môi không ngừng nhếch lên.
Cơ thể của Hiểu Hiểu vừa trải qua đau buồn và vui sướng, lúc này đói đến nỗi tức ngực, trong một hơi đã ăn vài miếng thịt gân, cả nửa ngày nay hiệu trưởng và những người khác không bắt được cô, ây giờ cũng không dễ để đi qua, tranh thủ uống vài ly rượu.
Rượu ở trong làng đều là tự nấu, đừng có nghĩ chất lượng thấp nhưng được ủ bằng hạt nguyên chất, uống nhiều quá cũng sẽ nhức đầu.
Cô giáo Mục đang uống rượu ở bên đó nhưng cũng không quên nhìn đại tiểu thư.
"Hiểu Hiểu, tôn kính cô."
Bằng cách nào đó, cô giáo Mỹ Mỹ đi đến, cô đã che tầm nhìn của Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu ngước đầu nhìn cô, má hơi đỏ, mắt cũng đỏ, có vẻ như đã uống quá nhiều rồi.
Hiểu Hiểu vừa được đại tiểu thư chỉ dạy, ây giờ đã trở thành một người bạn gái "Đức hạnh", nàng nâng ly lên cười nhẹ: "Cảm ơn."
Đây là nụ cười lịch sự và khéo léo, nhưng hơi xa cách và lạnh nhạt.
Cô giáo Mỹ Mỹ cảm nhận được điều đó rồi, cô nhìn Hiểu Hiểu một cách thẳng thắn: "Không biết khi nào sẽ có dịp uống rượu cùng nhau, em đến đây được ba tháng rồi vậy thì chị sẽ uống ba ly, mỗi tháng em sẽ tụ họp lại một lần chứ."
Không hổ danh là một giáo viên, nói chuyện đều có một chút lãng mạn
Nếu đổi lại là người khác, có thể đã rung động khi nhìn những giọt nước mắt lấp lánh đáng thương của cô giáo Mỹ Mỹ.
Nhưng Hiểu Hiểu là sai?
Nàng là một cô gái kiên cường có thể khiến cho đại tiểu thư muốn hộc máu, thậm chí còn không hiểu ý nghĩa sâu xa của nó: "Haha, sau này tôi sẽ quay lại với người mà tôi thích, tất cả là ba tháng, cũng đừng lo lắng."
Cô giáo Mỹ Mỹ:...
Sau khi uống ba chén rượu, cơ thể cô có chút loạng choạng, hiệu trưởng cảm thấy tâm trạng của cô không tốt, nhưng làm thế nào mà một ông già lớn tuổi có thể hiểu được như vậy, ông ấy nhìn cô giáo Trương, giáo viên nữ ở đây chỉ là ba trong số họ, cô giáo Mục đang uống rượu ở đấy, hầu như không ai dám gọi cô giáo Tần, thầy chỉ.
Có thể nhìn cô giáo Trương rồi.
Cô giáo Trương tươi cười bước tới, tay còn dắt theo Cường Cường: "Mẹ của con uống nhiều quá rồi, tụi cô sẽ đưa cô ấy về nhà."
Cảm xúc như vậy, cô giáo Trương chưa tiếp xúc nhiều nhưng cô ấy cũng cảm nhận được.
Trong số những bệnh nhân mà cô ấy đã từng tiếp nhận, cũng nhiều người bị tổn thương vì tình yêu, sống vì tình yêu, có rất nhiều phụ nữ mạnh mẽ, sự nghiệp thành công, không yêu ai từ cái nhìn đầu tiên nên có thể về sau không ai nghĩ tới.
Trên đời này, trái tim con người là điều dễ dàng nhất để khiến cho con người hạnh phúc, nhưng nó cũng dễ biến thành thanh kiếm sắc bén nhất để làm tổn thương người khác.
Cô không khỏi nhìn Mục Hiểu Hiểu và tự hỏi, liệu nàng ấy với Tần Di có tiếp tục hạnh phúc như vậy không?
Nhìn thấy một tháng sắp trôi qua, và hai tháng còn lại, tình hình của chị Tần cũng có chút thay đổi tốt hơn, cuối cùng thì một ngày nào đó cô ấy sẽ quay trở lại vị trí của mình, giữa họ...
Cô ấy nhìn cô giáo Mỹ Mỹ: "Đi thôi."
Cường Cường bên cạnh cũng đã chơi đủ rồi, bảo mẹ quay về đi ngủ, cô giáo Mỹ Mỹ gật đầu, khi rời đi, cô nhìn Hiểu Hiểu một cách sâu đậm.
"Aiya, Tôi không thể uống được nữa, cảm thấy chóng mặt."
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy có chút choáng váng, nàng muốn đi tìm đại tiểu thư, nàng ngửi mùi rượu trên cơ thể một cách tỉnh táo nhưng lại bị hiệu trưởng giữ lain: "Người anh em tốt, ảnh tam tinh, Tứ Hỉ Tài, năm vị tù trưởng, đừng đi, chỉ vẽ một lúc thôi.
Mục Hiểu Hiểu cũng thuộc loại chơi đùa, nàng ấy cũng vui vẻ, nhưng cuối cùng cũng lăn đến chỗ đại tiểu thư, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, gục đầu lên chân cô ấy.
Đại tiểu thư giơ tay sờ nhẹ đầu của nàng: "Lại uống nhiều rồi sao?"
Mục Hiểu Hiểu cong môi, má ửng đỏ, đầu ngón tay của đại tiểu thư mát rượi, như vậy mà vuốt ve gò má của nàng một cách thoải mái, ánh mắt của cô nhìn Hiểu Hiểu: "Đại tiểu thư, em mệt rồi, về nhà thôi, em muốn chơi oẳn tù tì với chị."
Tần Di:...
Thật sự đã thành một tên say rượu rồi, còn muốn chơi oẳn tù tì.
Mục Hiểu Hiểu còng tay ôm eo cô, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà chơi oẳn tù tì được không? Ai thua sẽ phải cởi một món đồ trên người."
Đây rõ ràng là không thể ép được ánh hào quang của đại tiểu thư, bắt đầu trở nên u ám rồi.
Đại tiểu thư:...
Có người từng nói, sau khi say rượu thường sẽ nói ra những lời thật lòng và sẽ thấy được con người thật của họ.
Đây chính là con người thật và những lời thật lòng của cô giáo Mục.
Tiểu Luật đứng ở bên kia thấy Tần Di còn chưa ăn cái gì, mà còn phải trấn an cô giáo Mục, anh ấy loạng choạng cầm cánh gà đi tới, cười nhẹ: "Chị ơi, Chị ăn chút đi, em thấy chị vẫn chưa ăn được gì."
Một tiếng "Chị ơi" khiến cho cô giáo Mục cảm thấy khó chịu, nàng nhìn đại tiểu thư, ai mà lại gọi cô ấy là chị chứ?
Tần Di biểu cảm lạnh nhạt: "Cảm ơn, không cần đâu."
Cô chỉ ăn đồ nướng của Mục Hiểu Hiểu.
Tiểu Luật cũng say rồi, mặt anh ấy có chút đỏ lên, trong buổi chiều hoàng hôn ấy đã lấy hết can đảm để nói ra: "Chị, em thích chị đã nhiều năm rồi, hy vọng cơ thể của chị sẽ sớm bình phục, quay trở lại với sân khấu, em đã có một mơ ước từ năm mười tám tuổi, là có thể đi xem buổi hòa nhạc của chị, em nhất định sẽ đi."
Đới với lò bày tỏ của người hâm mộ, đại tiểu thư khẽ gật đầu: "Được."
Câu trả lời của cô ấy rất đơn giản và ngắn gọn, nhưng Hiểu Hiểu lại có cảm giác khó chịu, nàng nhìn Tiểu Luật và hỏi: "Em gọi cô ấy là chị hả?"
Chỉ có nàng mới có thể gọi đại tiểu thư là chị.
Tiểu Luật choáng váng, có thể Hiểu Hiểu uống nhiều rồi, mỉm cười: "Không gọi là chị chứ gọi là cái gì?"
...
Cô giáo Mục sau khi uống rượu liền nhanh chóng đáp lại: "Em có thể gọi là cô mà."
Đại tiểu thư:...
Tiểu Luật:...
Bóng cây xào xạc, trong mắt tràn ngập sát khí từ ánh mắt của đại tiểu thư, Tiểu Luật gãi đầu, bị hù cho sợ chạy đi rồi.
Đó là lần đầu tiên anh thấy Tần Di có đôi mắt đầy sát khí như vậy, thật đáng sợ!
Đại tiểu thư bóp má của Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu giống như một con nhộng sau rượu, ôm lấy cô ấy, cọ má vào cổ cô.
Thực sự rất thích, rất thích mùi hương trên cơ thể của đại tiểu thư.
Mùi đàn hương với hương thơm của sữa tắm, thật muốn lột hết đồ của cô ấy, một chút muốn hôn.
Rượu bia nghĩ đến những ham muốn.
Sức thanh niên của cô giáo Mục lại trỗi dậy, cô nóng lòng muốn đưa đại tiểu thư về nhà chơi oẳn tù tì.
Trò chơi bây giờ gần như không tập trung rồi.
Cô giáo Mục bắt đầu điên cuồng uống rượu, đi ra ngoài, thấy không còn ai nữa, nàng đặt hai chân lên đùi đại tiểu thư, hai tay vòng qua cổ cô ấy làm vẻ nũng nịu: "Ôm cơ, muốn công chúa ôm."
Tần Di:...
Hiểu Hiểu nắm lấy tay của đại tiểu thư đặt lên eo: "Ôm eo cơ, ôm em như vậy rồi quay về."
Tần Di:...
Trước đây ai thề rằng mình bị đánh? Nhìn như vậy mà cảm thấy tức.
Mục Hiểu Hiểu ôm lấy cổ đại tiểu thư, gió thổi mát lạnh, ánh mắt thoải mái: "Đại tiểu thư, em sẽ hát cho chị một bài đã tìm 18 lần?"
Đại tiểu thư lạnh lùng: "Muốn chết sao?"
Mục Hiểu Hiểu hai tay ôm eo cô, mặt đối mặt với cô ấy, nhiệt độ móng lên một lúc: "Em lại muốn chết dưới môi của chị nữa sao? Ghét quá đi mất."
Đại tiểu thư:...
Có phải sợ Mục Hiểu Hiểu làm ầm ĩ, khiến cho chó của các nhà quanh đây lại kêu lên, thật hỗn loạn, đại tiểu như nhất định sẽ đẩy nàng ấy xuống.
Về đến trong nhà.
Hiểu Hiểu cởi giày, bịa chuyện nằm trên giường, nàng tự khoác cho mình một tấm lụa đỏ rồi bắt đầu nhảy: "Nào, để tôi xem tay của các bạn."
Đại tiểu thư:...
"Xin chào mọi người, hôm nay là khách mời đặc biệt của đại tiểu thư, xuất hiện trên sân khấu với tư cách là chị dâu của các bạn, tôi rất là vui, bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho các bạn xem một trò đó là trò chơi oẳn tù tì."
...
Mục Hiểu Hiểu thực sự phát điên rồi, nói cái gì cũng muốn đại tiểu thư chơi oẳn tù tì, nếu không nang flaij cùng với một đứa trẻ bắt đầu gây rối ở trên giường.
"Em không quan tâm, em muốn chơi oẳn tù tì."
"Không biết."
"Chị không biết, chị tìm một người khác cùng chơi với em!..."
Hiểu Hiểu thực sự đã say lắm rồi, nàng ấn cái gối xuống giường: "Không được ngủ, đại tiểu thư, chị dậy đi, nhanh dậy đi!"
Đại tiểu thư:...
Khi cố giáo Trương về nhà thì phát hiện điện thoại di động của cô giáo Mục đang trong túi của mình, cô biết Hiểu Hiểu có rất nhiều công việc, có đêm phải điều trị tâm lý tư xa, cô sợ làm lỡ việc, chưa kịp thay quần áo, liền vội vàng sang gõ cửa phòng bên cạnh.
Cửa mở ra, là do đại tiểu thư mở, cô ấy quấn một chiếc khăn tắm, tóc dài xõa ra, xem ra lại đang tắm rồi.
Trương Xảo nhìn Tần Di, sững sờ, phản ứng có chút dữ dội.
Có phải cô ấy đến... có chút ngột ngạt, cô không làm lỡ chuyện của hai bọn họ nữa.
Chị Tần thật đẹp.
"Hiểu Hiểu đâu?"
Đến thì cũng đến rồi, Trương Xảo chỉ có thể gắng gượng hỏi, đại tiểu thư chỉ vào bên trong: "Đang ở bên trong."
"Toi đưa điện thoại cho cậu ấy."
Trương Xảo nhìn vào trong phòng, lấy làm lạ, tại sao lại nghe tiếng oẳn tù tì, có thể còn có người khác ở trong đó.
Đại tiểu thư gật đầu: "Nàng ấy uống nhiều quá, muốn chơi oẳn tù tì."
Cô giáo Trương nghe xong thì bật cười: "Có thể gọi tôi được."
Cô biết đại tiểu thư nhất định sẽ khinh thường những trò trẻ con như vậy, cô cầm điện thoại của Hiểu Hiểu bước vào, khi bước vào phòng, cô giáo Trương như chết lặng.
Cô giáo Mục một mình nằm trên giường, trước mặt nàng ấy là một cái gương, chỉ có thể chụp đến chỗ bàn tay, nàng ấy nhìn vào chiếc gơi và chơi oẳn tù tì, vừa chơi vừa tức giận nói: "Tôi nói cho cô nghe, cô cũng làm như vậy, tôi sốt ruột rồi!"
Trương Xảo:?...
Đại tiểu thư lạnh nhạt nói: Em kiên nhẫn một chút, khó lắm luôn á, đây là lần đầu tiên chơi.
Cô giáo Mục nghe xong mừng rỡ, tự tin vỗ ngực: "Lính mới, đó không phải là đối thủ của tôi, lại tới!"
Đại tiểu thư gật đầu: "Ồ, em thật lợi hại."
Mục Hiểu Hiểu:...
...
Tác giả có điều muốn nói:
Đó là lần thứ hai, không biết mọi người cảm thấy nhàm chán không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook