Cấm Đến Gần
Chương 108

Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, giống như bản thân đã mất đi khả năng ngôn ngữ, đôi mắt của nàng có chút đỏ lên, trái tim mà nàng nghĩ rằng không thể nào rung động được nữa đã bị đại tiểu thư làm đảo lộn.

Trên đường đi đến, Hiểu Hiểu đã trải qua rất quá nhiều, nàng ấy chỉ mới hai mươi tuổi, đã chống đỡ qua bao thăng trầm của người khác.

Trái tim nàng ấy lại hướng về mặt trời, những vết sẹo trên đó không bao giờ xóa được. Nàng đã bị bỏ rơi từ lúc sinh ra, rồi vấp ngã trong suốt chặng đường trưởng thành, thăng trầm luôn đi theo nàng, cuối cùng khi nàng vượt qua mọi chông gai và được tái sinh một lần nữa, thì Tô Thu Vân lại rời bỏ nàng một cách đột ngột như vậy.

Hiểu Hiểu không thể chấp nhận nó.

Thời gian trôi qua, ai cũng nghĩ rằng một người mạnh mẽ như nàng, đã đến lúc phải ra mặt rồi.

Quả thực, nàng ấy cũng không còn phải rửa mặt trong nước mắt cả ngày nữa, nhưng vẫn kiên định tin tưởng vào con tim, bận chạy đôn chạy đáo, biến đau thương và tức giận trở thành sức mạnh, gánh trên vai những gì mà Tô Thu Vân gánh vác trước đó.

Nhưng không ai biết rằng, cứ trong giấc mơ lúc nửa đêm, nàng ấy lại nhớ mẹ, nhớ ngôi nhà tuổi thơ của mình.

Khi Thu Thu đang nói chuyện, vô tình hỏi một câu: "Chị, chị còn nhớ mẹ không?" Cô ấy nhìn nụ cười trên mặt Hiểu Hiểu, nhìn nàng ây tiếp đón mọi người bên ngoài ngày qua ngày, nhìn nàng ấy mệt mỏi và bận rộn cố gắng để duy trì quỹ từ thiện, Cũng không có thời gian rảnh để suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Hiểu Hiểu lúc đó chị nhẹ nhàng nói: "Nhớ, không có ngày nào không nhớ." Một câu nói hời hợt như vậy của nàng, mang lại sự hối hận và đau đớn vô tận trong lòng.

...

Thỉnh thoảng, khi quá mệt mỏi, Hiểu Hiểu cũng nhớ, nàng đã cố chấp lâu như vậy, đến cuối cùng phải không? Người như nàng ấy đến cuối cùng có đáng không? Nhưng bây giờ...

Đại tiểu thư ôm má Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mắt nàng, từ trước đến nay lời lẽ của cô không được hay, chậm rãi nói: "Hiểu Hiểu, em là một món quà mà Chúa ban tặng cho chị." Nàng là người tốt nhất trên thế giới.

Hiểu Hiểu khóc hạnh phúc trong vòng tay của đại tiểu thư.

Kể cả khi Tô Thu Vân rời xa, nàng cũng chưa bao giờ khóc như thế này, tại thời điểm đó, nàng ấy phải gánh vác quá nhiều thứ trên vai, có bà nội, còn có các em trai em gái của nàng ấy, nàng ấy không thể yếu đuối, không thể gục ngã, ngay cả khi khóc cũng đều phải kìm nén.

Nhưng giờ đây, trong vòng tay của đại tiểu thư, nàng đã bật khóc.

Bởi vì nàng ấy biết rằng, người ở trước mặt đây, bất kể nàng có như thế nào hay làm cái gì, đều sẽ vô cùng bao dung với nàng.

Đúng như lời Tần di từng nói với nàng – Hiểu Hiểu, chị sẽ không bao giờ rời xa em.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng ôm lấy Hiểu Hiểu, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng, hai mắt đỏ hoe.

Cô ấy biết những gì mà Hiểu Hiểu đã phải trải qua và phải chịu đựng trong thời gian này, mọi người ai cũng muốn nàng ấy mạnh mẽ, hy vọng nàng ấy không bị nỗi đau làm sụp đổ.

Nhưng dù sao nàng ấy cũng là người, là một cô gái còn chưa rời khỏi ghế nhà trường, nàng có nên phải chịu những thứ như này không? Tại sao nàng ấy không thể khóc, tại sao lại không thể tổn thương?...

Hiểu Hiểu hạnh phúc khóc hơn nửa tiếng, đến cuối cùng, nàng ấy xấu hổ với chính mình, nhìn quần áo của đại tiểu thư bị nàng ấy khóc ướt hết: "Chuyện này... thật sự rất xin lỗi." Nói lời xin lỗi với cô ấy? Đại tiểu thư liếc nàng một cái: "Em còn chưa đủ ướt sao?" Hiểu Hiểu:...

Ôi chúa ơi.

Một chiếc xe đại hoàng phiên bản mở rộng chạy qua.

Đại tiểu thư vẫn chính là đại tiểu thư, tuy rằng không phải là người giỏi an ủi, nhưng những lời nói bắt nạt mọi thì luôn luôn vô cùng sắc bén.

Đại tiểu thư: "Em không dẫn chị đi khu vui chơi sao?" Hiểu Hiểu:...

Nàng đều khóc như thế này, đại tiểu thư còn đang suy nghĩ về khu vui chơi, lúc trước cũng không biết ai đã nói sẽ không bao giờ làm mười điều này, bây giờ thì tốt hơn rồi, thật sự đuổi theo cô ấy.

Vốn dĩ Hiểu Hiểu còn muốn đọc những lời phê bình, lên Weibo để cảm nhận một chút độ dậy sóng của "bà chủ" của nàng, nhưng lần này đại tiểu thư lại không cho nàng.

Nàng mặc quần áo ngay ngắn, lại nhìn đại tiểu tư thay quần áo, háo hức nhìn cô ấy, nàng ngờ vực hỏi: "Không phải chứ... đại tiểu thư, chị đừng nói với em chị chưa từng đi khi vui chơi." Đại tiểu thư:...

Có một vài người, miệng của cô ấy không phải dùng để nói, mà là dùng để phá đám.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu với khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt đầy sát khí, đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ hé mở, cùng lúc đó Hiểu Hiểu nói: "Chị muốn chết sao?" Đại tiểu thư:...

Hiểu Hiểu biết rằng cô ấy sẽ nói như vậy, chẳng phải đại tiểu thư chỉ nói những lời đó sao? Đại tiểu thư chưa bao giờ đến khu vui chơi, lúc nhỏ những người khác đều được ba mẹ đưa tới, cô ấy không có mẹ, Tô Lam đối với cô ấy chỉ là vẻ bề ngoài để lừa gạt Tần Hải Dao, ở cạnh một đứa trẻ khó khăn như vậy, cô ấy không quan tâm đến điều đó, còn Tần Hải Dao thì sao? Một người có thân phận như anh ấy, đương nhiên sẽ không cùng đại tiểu thư đến một nơi ấu trĩ như vậy.

Đây là lần đầu tiên đại tiểu thư nghe về các loại khu vui chơi, đó là một ngày nghỉ ngơi của Tống tẩu, khi quay về, con của bà nói với đại tiểu thư.

"Em ngồi trên đu quay, bên cạnh còn có đèn, rất là đẹp." "A.., còn có tàu lượn siêu tốc, tim của em bây giờ vẫn còn đang đập mạnh." "Chiếc tên lửa này cũng được, thác nước dũng cảm, vương quốc của các loài kiến..."...

Lúc đó, Tần Di lúc nhỏ giả vờ không quan tâm, nói với vẻ mặt ủ rũ: "Trẻ con" rồi bỏ đi.

Những lời nói đó, như một hạt giống khát khao và cô đơn, đã được gieo vào lòng cô.

Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư đang làm nũng, tiến lên và ôm cô ấy: "Em nói cho chị biết, ngồi tàu lượn siêu tốc thực sự rất đáng sợ, em có thể nắm tay chị." Có cái gì để sợ chứ? Đại tiểu thư hoài nghi nhìn Hiểu Hiểu, đã thành công đánh lạc hướng, Hiểu Hiểu gật đầu: "Từ trên cao lao xuống, tim đập rất nhanh, cảm giác như không vận động và rất phấn khích, có chút giống..." Là như thế nào? Đại tiểu thư nhìn chằm chằm một đôi mắt, Hiểu Hiểu cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên lại nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trên giường.

Đó là cảm giác kích thích và vượt khỏi tầm kiểm soát...

Nếu như thực sự muốn hình dung, nó giống như lúc đại tiểu thư chơi đùa nàng ấy.

Nhưng câu nói này...

Khuôn mặt của Hiểu Hiểu ửng đỏ, giết cô ấy, cô ấy cũng không nói ra, đại tiểu thư nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, nhìn hai má ửng đỏ của nàng, trầm ngâm:"Nó kích thích như vậy sao?" Hiểu Hiểu:...



Đại tiểu thư khó tính!...

Cách khu vui chơi không xa, xe của Lưu Vạn Niên đã chạy tới, nhưng Hiểu Hiểu nói cái gì thì đều cần phải đạp xe chở bà cả qua đấy, anh ta đứng bên cạnh không nói nên lời, làm sao có thể, bà chủ không biết internet bây giờ trở nên như thế nào đúng chứ? Tưởng chừng như mọi người đã trở thành một người điên "Aaa...", tất cả điên hết rồi.

Tần Di đã nhiều năm không xuất hiện rồi, vừa xuất hiện liền bị các bạn gái đẩy ra, Weibo của cô ấy sẽ trực tiếp bùng nổ.

Lúc mới bắt đầu vẫn có những cư dân mạng vùng vẫy, có phải bị hack rồi không? Chắc chắn là bị hack rồi? Bình luận đó còn nói rằng đã bị hack thậm chí còn nhận được sáu trăm bốn mươi ngàn lượt thích.

Nhưng ở bên dưới, có nhiều cư dân mạng "Aa..." hơn.

Mục Hiểu Hiểu? Có phải thần tượng không có tiếng tăm mười mấy năm mới bị lộ ra đúng không? Trời ơi, trời ơi, đưa cho tôi mặt nạ oxy, đưa cho tôi máy thở, điều này có thật không?... Tôi vẫn còn có thể cấp cứu được một lúc.

Không phải chứ, không phải chứ... Chị Tần ba năm không xuất hiện vì đi hẹn hò?...

Các bậc thầy dân gian, có người mặc vest vừa bị lộ ra sáng nay, nhìn hai người mặc áo đôi tay trong tay trên đường.

Cô ấy còn đăng ảnh.

Trong bức ảnh, Hiểu Hiểu và đại tiểu thư nắm tay nhau, áo phông trắng gọn gàng sạch sẽ, một chú chó một chú mèo rất đáng yêu, mái tóc dài của họ tung bay trong gió, hai mắt nhìn nhau chăm chú, tràn đầy nụ cười, một bức ảnh, có thể trực tiếp khiến cho mọi người choáng váng.

Vãi..., chết tôi rồi, chết tôi rồi, đây là một cặp đôi thần tiên gì thế này! Trời ơi, trước đây tôi còn nghĩ, chị Tần sẽ cô đơn như thế nào trong suốt cuộc đời còn lại của mình, tôi nhớ cô ấy đã nói trong cuộc phỏng vấn rằng đối với tình cảm sẽ không bao giờ kết thúc, quả nhiên, người đẹp đã xứng đối với anh hùng! Tôi vẫn không thể tin được, điều này là thật sao? Mặc dù cả hai đều có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người rất chuẩn, nhưng... họ đã ở bên nhau như thế nào? Tránh ra, vui lòng lên lầu nếu bạn muốn tìm hiểu vấn đề tự động đóng micro lại, tôi chỉ nói một lời, Tần Di thật tuyệt! Trong cuộc đời, tôi thực sự có thể nhìn thấy chị Tần come out giới tính một cách công khai, thật dũng cảm, khiến tôi tin tưởng vào tình yêu một lần nữa.

...

Đương nhiên, cũng có nhiều đánh giá tiêu cực.

Điều này là thật sao? Là người đồng tính sao? Không phải chứ.

Vì vậy, chuyện lớn như vậy xảy ra trên mạng, dư luận lớn như vậy đều bị lật tẩy, người đứng sau Mục Hiểu Hiểu là Tần Di? Đây có phải là sức mạnh vốn có không? Bây giờ tôi có chút bối rối, có phải hai người quá ngang ngửa nhau rồi không...

Các lượt hot search nóng hổi trên Internet nối tiếp nhau, tiểu CP nhanh chóng được thành lập, tất cả các bức ảnh chụp bởi những người qua đường bắt gặp hai người này đều bị lộ ra ngoài rồi, mọi người đều bị u mê, không biết làm thế nào để nhét đầy miệng đường đây.

Lưu Vạn Niên lúc này mới nhìn ra, bà chủ đang là tâm điểm của dư luận hoàn toàn không tự ý thức được, thực sự còn muốn đạp xe đạp chở đại tiểu thư đi khu vui chơi, dựa theo những ngày qua, đại tiểu thư nhất định sẽ mắng người.

Tần Di nhìn Hiểu Hiểu, hỏi: "Chị nhớ rằng mọi người không thể ngồi sau xe đạp chung." Hiểu Hiểu vỗ ngực: "Đừng lo lắng, không đi xe đó, em lái chiếc xe điện nhỏ của em chở chị cũng không có vấn đề gì." Lưu Vạn Niên:...?...

Theo cách này, cả hai đeo khẩu trang, Mục Hiểu Hiểu còn đặc biệt đôi mũ lưỡi trai cho đại tiểu thư, nàng lái xe điện chở đại tiểu thư đi.

Gió thổi qua má, đây không phải là lần đầu ftieen đại tiểu thư ngồi xe của Hiểu Hiểu, cô ấy rất thoải mái, tựa đầu vào lưng nàng và lắng nghe nhịp tim của nàng ấy.

Hiểu Hiểu vui vẻ ngắm trăng ngắm cảnh, còn ngân nga một bài hát với đại tiểu thư: "Em không phải là người tốt tính, nhưng hết lần này đến lần khác bao dung với chị, là nghiện rồi, đại tiểu thư, giơ tay phải của chị lên, hát cùng em!" Tần Di:...

Hiểu Hiểu bị thổi phồng như một con chó lông xù: "Đại tiểu thư, em bây giờ đã là một người có thân phận rồi, có nên hát một bài trong cho mọi người tại buổi hòa nhạc của chị không?" Đại tiểu thư: "Câm mồm." Hiểu Hiểu: "Hay là chị sẽ ở sau hậu trường lồng tiếng cho nhau, hiệu quả nhất định sẽ chấn động trước giờ chưa từng có." Đại tiểu thư: "...Muốn chết không?"...

Hiểu Hiểu kéo đại tiểu thư đi ra khu vui chơi, có một cư dân đang cúi đầu lướt Weibo vừa gõ xong từ cuối cùng.

Hai người họ có thể bên nhau? Tôi sẽ phát trực tiếp.

Vừa mới ngẩng đầu lên, cô đã thấy cái miệng rộng của Hiểu Hiểu nứt toác đến tận mang tai, Tần Di còn vươn tay nhéo eo nàng.

Cư dân mạng:...?...

Không nói nên lời, nàng cầm điện thoại lên quay một đoạn video quay lại cảnh của hai người, anh mắt nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, lần đầu tiên nó được đăng lên mạng.

Người vừa lướt qua trước mặt tôi... Hai người này... kiêu ngạo đến mức nào? Cư dân mạng: Cho cô một lần bay bổng, hãy bắt đầu màn biểu diễn của cô. ##Một nhóm nhỏ có thể kiêu ngạo đến mức nào ## Lại một lần nữa đứng đầu Weibo.

Bọn họ thật sự không kiêng nể gì cả, dùng thái độ của mình để biến cư dân mạng thành những con gà gào thét.

Lúc này, Hiểu Hiểu đã kéo đại tiểu thư đi vào cổng khu vui chơi, nàng xuống xe và mua vé ngay tại sân, đại tiểu thư đang đứng đợi ở bên, cách đó không xa cô nhìn vào khu vui chơi được trang trí bởi những ánh đèn như một vương quốc thần tiên cách đó không xa, trái tim dường như cũng rung lên bởi những anh sáng dịu dàng đó, nhẹ nhàng lại hạnh phúc.

Hôm nay cô quyết đối xử với Hiểu Hiểu tốt một chút, cho dù nàng ấy có nói cái gì đi chăng nữa, sẽ không nhéo nàng ấy nữa.

Hiểu Hiểu loay hoay với điện thoại để mua vé trên mạng, ngẩng đầu lên nhìn đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, nhanh mở Zalo trên điện thoại của chị đi." Đại tiểu thư nhíu mày: "Làm cái gì?" Chẳng lẽ đột nhiên có công việc? Hiểu Hiểu: "Em vừa gửi cho chị một liên kết, chị nhấp vào nó, có thể nhận được phiếu giảm giá 20 tệ, nhanh lên." Đại tiểu thư:...

Cô giáo Mục thực sự không chỉ kiêu ngạo, nàng ấy còn liều lĩnh dẫm lên bãi mìn lớn của đại tiểu thư.

Khi hai người vào khu vui chơi phải qua chỗ soát vé, cần phải tháo khẩu trang để kiểm tra thông tin, khi người soát vé nhìn thấy khuôn mặt của Tần Di, một tay che lấy trái tim, mắt lập tức mở to, Hiểu Hiểu mỉm cười và đặt tay lên môi, làm động tác "Suỵt", nàng cũng tự mình tháo khẩu trang xuống.

Người soát vé:...

Aaa...!...

Cô vốn dĩ không vui vì ca ngày tạm thời bị đổi thành ca đêm, bây giờ nhìn thấy Tần Di và Hiểu Hiểu, trong phút chốc lại vô cùng phấn khích.

Cuối cùng thì cả hai cùng vào khu vui chơi, Hiểu Hiểu nhìn xung quanh, mặc dù mục đích cuối cùng là đến chơi vòng đu quay, nhưng nàng biết đại tiểu thư rất tò mò về những thứ trong này, chơi đùa với cô ấy một lúc.

Đại tiểu thư nhìn xung quanh, mắt nhìn cũng không đủ, Hiểu Hiểu mỉm cười đi cùng cô ấy, nụ cười quan tâm, nàng đưa tay ra: "Cô gái, cô muốn cái gì, cứ việc nói." Đại tiểu thư nhìn những cây kẹo bông gòn ở phía xa, ánh mắt nhìn thẳng, với thân phận của cô ấy, sẽ không bao giờ ăn những thứ này trước mặt người khác, nhưng với Hiểu Hiểu, nàng chỉ cần nhìn một cái là đã hiểu.



Hiểu Hiểu rất vui, nàng chạy lại mua kẹo bông gòn.

Người bán kẹo bông gòn cười nói: "Bỏ thêm 5 tệ nữa là có thể làm thành hình con vật rồi." Đại tiểu thư đứng bên cạnh Hiểu Hiểu, không chớp mắt nhìn dì đặt những viên kẹo nhiều màu sắc khác nhau, khéo léo làm kẹo bông gòn thành hình chó mèo.

Mềm mại và bông xốp, Hiểu Hiểu đặt vào tay của đại tiểu thư, đại tiểu thư liếm một miếng, hai mắt cô sáng lên, tim của Hiểu Hiểu nhăn lại, nàng không nhịn được mà đưa tay lên vuốt tóc đại tiểu thư.

Thật dễ thương.

Đã sớm biết cô ấy thích nó, đáng lẽ nên đưa cô ấy đến đây trước.

Với Hiểu Hiểu về sự hiểu biết đối với đại tiểu thư, nàng nhìn xung quanh: "Chi không thể chơi quá khuấy động, hay là chúng ta nên ngồi đu quay trước?" Đại tiểu thư nhìn nàng, lắc đầu: "Chị muốn đi tàu lượn siêu tốc." Cô giáo Mục dừng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn đại tiểu thư: "Không phải chứ? Thật là kinh khủng." Đại tiểu thư liếc mắt một cái: "Chị muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, em sợ không?" Sợ?! Cô giáo Mục cười lạnh, nàng ấy là một người mạnh mẽ, làm sao có thể sợ được? "Nói trước với chị là tốt rồi, khi đến thời gian mặt mày sẽ sợ hãi và xanh xao, hét lên, thật là xấu hổ." Tần Di ngẩng đầu nhìn về phía tàu lượn siêu tốc, nhìn những mái tóc tung bay phía trên, nam nữ gào thét lớn tiếng, cô suy nghĩ rồi gật đầu: "Được." Hiểu Hiểu đưa đại tiểu thư đến xếp hàng, bởi vì là buổi tối, lại còn là làm việc cuối tuần, vì vậy không có nhiều hàng nên chỉ có hai người.

Khi ngồi trên đó, Hiểu Hiểu lo lắng nhìn trang bị an toàn của đại tiểu thư, dùng tay ấn vào: "Nếu chị sợ thì nắm tay em." Thực sự là bệnh kiêu ngại lại tái phát, đều là người nhà với nhau, tại sao còn sống để sĩ diện và chịu đựng đến chết, nàng thầm nghĩ chắc hẳn lúc này trái tim của đại tiểu thư đang tràn ngập sợ hãi.

Đại tiểu thư nóng lòng nhìn bốn phía: "Sao còn chưa bắt đầu?" Hiểu Hiểu:...

Nửa phút sau.

Với tiếng "A!" của cô giáo Mục, tàu lượn đi đến điểm cao nhất, nàng nắm chặt lấy cánh tay của đại tiểu thư: "Cứu, cứu!... Cho tôi xuống!... Ah – Tôi sắp nôn rồi – Aaa..." Đại tiểu thư:...

Thực sự là toàn bộ gái, trai, con nít trên tàu siêu tốc đều la lên, giọng của cô giáo Mục là lớn nhất, có thể la sáng của một tòa nhà bằng giọng nói, đại tiểu thư hét lên đau đầu.

Có rất nhiều người con trai khi đang yêu, luôn thích đưa người con gái mình yêu ra khu vui chơi ngồi tàu lượn siêu tốc, như vậy có thể an ủi đối phương những lúc họ sợ hãi nhất.

Là số 1 của đại tiểu thư cũng nên như vậy, nên vỗ nhẹ vào tay của Hiểu Hiểu khi nàng sợ hãi và nói nàng ấy đừng sợ.

Nhưng đại tiểu thư thì vẫn chính là đại tiểu thư.

Cô nắm lấy tay của Hiểu Hiểu đẩy sang một bên, dang rộng hai tay, biến thành một con đại bàng bay lượn, hoàn toàn thoải mái.

Rât vui vẻ! Năm phút sau.

Vừa mới bước xuống tàu lượn siêu tốc cô giáo Mục trông như một người khuyết tật, tay của nàng nắm lấy cánh tay của đại tiểu thư, sắc mặt tái mét, hai chân còn run.

Những người phía sau nhìn nàng ấy và thầm thì: "Chính là nàng ấy, chính nàng ấy, vừa mới cất giọng, đã làm tôi sợ rồi." "Không phải là vậy sao."...

Đại tiểu thư nhìn nàng không nói nên lời, chán ghét một lúc, cô ấy giơ điện thoại và chụp một bức ảnh của Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu hỏi một cách khó khăn: "Chị quay em làm cái gì? Có phải muốn ghi lại những khoảng thời gian hạnh phúc đúng không?" Đại tiểu thư không bao giờ thích chụp ảnh, hôm nay như thế nào? Nhất định cô ấy đã làm việc rất vất vả, từ bỏ cả cuộc sống để đồng hành cùng quân tử, vì vậy mới cảm động, đã tự chụp lại với lương tâm của mình.

Nhưng đại tiểu thư có lương tâm đâu? Lương tâm của đại tiểu thư luôn luôn đen tối.

Cô đã trực tiếp gửi Zalo cho bà của mình.

Bà ơi, bà nhìn em ấy kìa.

Trên đường chơi trên đường ăn, đại tiểu thư vui vẻ như trẻ con, Hiểu Hiểu mặc dù rất sợ, nhưng chỉ cần đại tiểu thư nhìn thấy, nàng nhất định sẽ đến chơi với cô ấy.

Bằng cách này từng chút một nàng đã bù đắp cho tuổi thơ không trọn vẹn của đại tiểu thư.

Nàng không có khả năng xuyên về quá khứ, để bù đắp cho tuổi thơ cô đơn và buồn tẻ của đại tiểu thư, để rồi cả đời này, Hiểu Hiểu nhất định phải đối xử với đại tiểu thư như một đứa trẻ.

Cuối cùng, khi cả hai người ngồi trên đu quay, Hiểu Hiểu mỉm cười: "Đại tiểu thư, hai chúng ta ngồi một cái nha." Được ôm người thương từ phía sau, cùng nhau cưỡi ngựa, nghĩ về điều đó thật lãng mạng.

Nàng ngồi sau lưng nhìn Tần Di, cúi đầu hôn lên cổ cô, đại tiểu thư mỉm cười nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.

"Này? Con mẹ nói, bỏ cái tay ra – A! Không phải mẹ? Xuống đi, người lớn không được ngồi lên ngựa, sẽ bị sụp đổ mất!" Hiểu Hiểu:...

Đại tiểu thư:...

Đây chính là sự lãng mạn của cô giáo Mục, bất ngờ mọi lúc, mặt mũi của đại tiểu thư đều bị mất hết rồi.

Khi tiếng nhạc đu quay vang lên, khi ánh đèn neon nhấp nháy, chiếu xuống gương mặt của đại tiểu thư như một giấc mơ, nhìn nụ cười lấp ló giữa hai hàng lông mày của cô ấy, trái tim Hiểu Hiểu như bay lên.

Thật tốt quá, thật sự muốn tiếp tục như này mãi mãi.

Đại tiểu thư cũng nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc như trào ra.

Bài hát kết thúc, đại tiểu thư vẫn ngồi trên lưng ngựa vẫn chưa đủ vui, Hiểu Hiểu đưa tay ra: "Nào, xuống đi, bạn nhỏ Tần, sau này em sẽ thường xuyên đưa chị tới đây." Những người lớn dẫn theo trẻ em phía sau cảm thấy thích thú khi nghe thấy điều đó, may mà đeo khẩu trang, trời lại nhá nhem tối nên không ai nhận ra họ.

Đại tiểu thư nhéo eo Hiểu Hiểu, ánh trăng mờ ảo, trên má cô ấy như đánh má hồng, Hiểu Hiểu mỉm cười và nắm lấy tay cô ấy bước đến vòng đu quay.

Cuối cùng... cuối cùng cũng đến đây.

Trước khi lên đu quay, đại tiểu thư đang đăng – Chào mọi người, đã lâu không gặp, giới thiệu một chút, đây là ba tiếng sau khi bạn gái của tôi @Mục Hiểu Hiểu Zalo.

Bà chủ Mục Hiểu Hiểu đứng ra lên tiếng, đồng thời xác nhận thân phận của mình, khí thế quái dị đó cũng gần ngang ngửa với đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu: "Tôi sẽ cầu hôn bạn gái của tôi ca sĩ @Tần Di."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương