Cấm Đến Gần
-
Chương 106
Trước khi Hiểu Hiểu đi đến đó, nàng muốn dành hai ngày ở cùng với đại tiểu thư, nhưng họ đều quá bận, cuối cùng thì cô nhi viện đã ổn định trở lại, khi nàng ấy nhẹ nhõm rời đi thì Nam Dương và Tinh Lam của đại tiểu thư lại bận rộn trở lại.
Tần Di cả ngày nóng lòng muốn chia bản thân làm đôi, Hiểu là người có năng lực và hào quang nhưng cũng không thể chịu được việc hai công ty hoạt động như thế này.
Trong khoảng thời gian này, cô cùng với tổng giám đốc Lữ tìm ra những cấp trên cấp dưới có trọng điểm, trong mắt đại tiểu thư, mặc dù cô ấy sinh ra ở Nam Dương, trong này được coi là đại doanh của cô ấy, nhưng mấy năm nay sự quản lý của Tố Lam và Tần Sương không tốt đã ảnh hưởng rất lớn đến vốn kinh doanh, làm tổn hại sinh lực của công ty, mặc dù Tinh Lãm là một chương trình đang rất nổi, nhưng tư thế mờ mờ ảo ảo đó đã vượt hẳn. Ở Tinh Lãm cô ấy có thể giao quyền cho tổng giám đốc Lữ, nhưng ở bên phía Nam Dương lại có chút mất cân bằng, đại tiểu thư rất cần một người như tổng giám đốc Lữ hợp tác với cô.
Mag vốn dĩ là một người được chọn, đôi mắt của cô ấy rất sắc sảo và dứt khoát, có thể hợp tác với đại tiểu thư, nhưng ba cô ấy là mấu chốt đã đứng về phía làm lung lay tạo phản vào thời điểm quan trọng.
Theo lời mà cô ấy nói, cô không quan tâm đến tiền bạc, cô không muốn sau cùng người bạn duy nhất của mình đi vào ngõ cụt.
Sau khi Tần Sương đưa ra quyết định tại cuộc họp cổ đông, cô đã trở thành một quân cờ của Nam Dương, cuối cùng cô cũng có thể sống cuộc sống tự tại nhàn rỗi mà cô ấy luôn hằng mong muốn, có thể nhìn thấy Tần Di như vậy, cô ta im lặng và không rời đi ngay lập tức mà từng bước từng bước phối hợp với Tần Di ngậm miệng lại.
Mọi thứ trong quá khứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, bất chấp bản thân, giờ cô chỉ muốn cố gắng hết sức để bù đắp.
Tần Sương cũng biết mình không đẹp trai, dù sao cô cũng đã từng ở Nam Dương nhiều năm như vậy rồi, uy lực còn lại vẫn ở đây, vẫn có thể hợp tác với đại tiểu thư để làm lòng người vững vàng.
Chỉ là cô ấy đã đến, không thể tránh khỏi phía sau Tần Hải Dao còn có rất nhiều người đứng xếp hàng để cắn vào lưng của cô ấy, A Khuê ở bên cạnh cũng không chịu được, nhiều lần gây rắc rối, Tần Sương nhẹ nhàng nói: "Được rồi, không phải lúc nào cũng như thể này?" Từ ngày đầu tiên đến tiếp quản Nam Dương, cô đã bị gán cho cái mác là "Chim trĩ mà đầu lúc nào cũng muốn làm phượng hoàng" bị gán là "Không có năng lực chỉ dựa vào ba mẹ để đi lên", Tần Sương đã quen với điều đó từ lâu, cô vốn dĩ không quan tâm đến kinh doanh nhưng cô ấy muốn thực hiện lời hứa cuối cùng.
A Khuê không chịu nổi, bà ta không ngừng nói: "Cô không cần phải khiêm tốn như vậy." Dù Tần Sương đã bước xuống từ vị trí cao nhất, nhưng những gì cô ấy có trong tay cũng đủ khiến cô ngản cao đầu và sống theo phong cách của riêng mình.
Từ trước đến giờ cô ấy không cần phải giúp Tần Di cái gì.
Theo quan điểm của A Khuê, cổ phần của bà ta đã chuyển nhượng lại mọi thứ cho Tần Di rồi.
Tần Sương nhẹ nhàng nói: "Tôi biết cô muốn hỏi tôi, vì sao lại làm ra chuyện như vậy?" A Khuê nhìn vào mắt cô, Tần Sương trầm mặc nhìn tấm ảnh chụp cô và Tần Di trên bàn: "Bởi vì cô ấy đã từng đối xử rất chân thành với tôi."...
Mọi thứ đang từng bước tiến triển.
Trước đây, rất nhiều người xung quanh Tần Hải Dao đều cho rằng đại tiểu thư có khí chất giống anh, làm việc gì cũng nhanh nhẹn và gọn gàng, có một chút quyết liệt.
Nhưng không ai nghĩ rằng, đại tiểu sư thực sự trở nên tàn nhẫn và xu hướng tàn bạo.
Trong thời gian ngắn cô ấy đã ổn định Nam Dương, dùng phương pháp tàn bạo và cực đoan "Đập gãy cổ tay của liệt sĩ", để cải tổ lại Nam Dương.
Bất cứ ai có hai tâm địa, bất cứ ai ở ngoài cùng cấu kết với bộ phận cũ của Tần Sương, không phân biệt tuổi tác, lai lịch hoặc những gì đã từng làm cho Nam Dương, cô ấy đều cứng rắn loiaj bỏ tất cả, thậm chí kể cả những họ hàng xa của Tần gia, không hề tỏ vẻ thương tiếc.
Đại tiểu thư biết rằng rất nhiều người đang chỉ trỏ sau lưng cô, dùng những từ như "quả phụ độc" "con nhện đen" để miêu tả cô ấy.
Cô không quan tâm, vẫn kiểm kê phân chia rành mạch, luân phiên giữa người của mình.
Mới bắt đầu, đã làm mọi người hoảng loạn, ai cũng gặp nguy hiểm, trừ khi có sự tranh đấu của các cấp cao, hầu hết công nhân đều vì miếng ăn, vì sợ mất việc.
Hành động lớn như vậy của đại tiểu thư, không thương xót "Vì việc nước quên tình nhà", bất kể là xáo bài, thậm chí là một nỗi khiếp sợ và lời cảnh báo, phó giám đốc bộ phận giải trí một thời của Nam Dương đã từng làm cho nền kinh tế trong tình trạng suy thoái và nổi máu đánh đập, ngày qua ngày đại hội tổng cục được tổ chức, sự sống và cái chết, để giữ được vị trí của mình, anh phải thể hiện thành tích đạt được của bản thân.
Nền tảng lớn nhất của Nam Dương là bộ phận giải trí, điều mà Hiểu Hiểu lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Sáng sớm, nàng làm món bánh tart trứng mà đại tiểu thư thích ăn rồi lái chiếc mô- tô nhỏ mới mua đến Nam Dương thăm hỏi, không ngờ vừa bước vào phòng đã bị thư ký Như Yên cản lại, cô mỉm cười: "Tần tổng có hẹn ở đây, khoảng nửa tiếng nữa, cô đợi một chút." Cô ấy không biết thân phận của Hiểu Hiểu, nhưng Lưu Vạn Niên từng nói với nàng, nhất định phải cẩn trọng và nghiêm túc.
Như Yên có thể thuận lợi sống sót qua cuộc nội chiến, còn ở bên cạnh đại tiểu thư, đương nhiên cô ấy có khứu giác bẩm sinh rất nhạy.
Cô cảm thấy khi tổng giám đốc Tần nhìn cô gái này khác hẳn khi nhìn người khác, đối với người khác thì luôn lạnh lùng, ngay cả khi cười cũng cảm thấy đó chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng với nàng ấy, chỉ cần nhìn nàng ấy, khóe môi cô sẽ ất giác nhếch lên, có chút... cảm giác được cưng chiều.
Hiểu Hiểu biết phép tắc, nàng gật đầu và đi đến phòng chờ dành cho nhân viên để đợi đại tiểu thư.
Kinh nghiệm nhiều như vậy, đương nhiên bây giờ đã trở thành thần tượng quốc dân, nổi tiếng không thua kém gì nghệ sĩ mới, nhưng Hiểu Hiểu vẫn ăn mặc giản dị, quần jean đơn giản, áo sơ mi xanh sapphire, trẻ trung và sạch sẽ, đặc biệt là làn da, khi nàng đang uống cà phê ở trong phòng chờ thì có hai nhân viên bước vào, họ nhìn Hiểu Hiểu và không quan tâm, còn nghĩ rằng là thực tập sinh mới đến công ty. Hai người họ ngồi ở bàn bên và bắt đầu ăn một chút đồ ăn nhẹ, sau đó bắt đầu nói chuyện.
Tính tình của Hiểu Hiểu không phải là người thích nhiều chuyện, vốn dĩ không định nghe, nhưng ai biết được, hai nhân viên này tình cờ nói trực tiếp về sếp của họ.
"Nghe nói gì chưa? Hôm nay có một vị phó tổng giám đốc rất trẻ tuổi và được Ức Dương đánh giá cao, người cao ráo lại đẹp trai, nghe nói giống như một ngôi sao, khí chất rất tốt." Tai của Hiểu Hiểu vểnh lên.
"Đúng vậy, còn tổng giám đốc này hình như vừa đi du học về, hình như trước đây là bạn học với tổng giám đốc Tần, aiya, sáng nay tôi may mắn được nhìn thấy rồi, hai người họ chỉ đơn giản là trai xinh gái đẹp đi cùng nhau, như một bộ phim thần tượng." "Ồ, thật chứ? Cô nói tổng giám đốc Tần tuổi không còn trẻ nữa, không biết sẽ..." "A..., biết đâu đấy là thật, không phải trước đây cô ấy nói chị họ của cô ấy ở cùng với tổng giám đốc ở Ức Dương sao? Nếu như cô ấy và tổng giám đốc Lưu __?" Hai cô gái nhìn nhau, gần như tán thành: "Hoàn hảo!" Bọn họ hoàn toàn không biết hết, trước khi biết điều đó, tất cả những điều này đã được bà chủ tương lai nghe thấy.
Hiểu Hiểu ngồi trên sô pha có chút ngốc nghếch sau khi nghe những lời bàn tán về đại tiểu thư, nàng xoa cằm suy nghĩ, lên Google tìm kiếm tổng giám đốc của tổng giám đốc Ức Dương.
Trên mạng thực sự có rất nhiều từ liên quan, đó là thời đại nhận diện khuôn mặt, không chỉ có một cô gái tìm kiếm về tổng giám đốc Lưu, mà thậm chí còn có người viết chi tiết về kinh nghiệm của anh ấy.
Hazz, xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ đã làm thủ lĩnh, kinh nghiệm cả chặng đường tưởng như là bị treo lên, điều quan trọng là cô ấy và đại tiểu thư cùng học trung học ở Ức Đức, đúng là bạn học cũ như trong câu chuyện phiếm.
Bạn học cũ...
Trung học...
Mười nảy hoặc mười tám...
Hiểu Hiểu bắt đầu phân tán rồi, ghen tuông khiến nàng bịa ra một bộ phim thanh xuân cẩu huyết, những lời nói của Thu Thu như một câu thần chú quay cuồng trong đầu nàng ấy.
Chị gái tôi là người xinh đẹp, thân hình chuẩn, giàu có và tính cách rất tốt, cô nói chị ơi, nếu chị không vội thì em cũng rất sốt ruột, sau này sẽ có biết bao nhiêu tình địch chứ? Nhìn cô này, những gì cô mặc hằng ngày chẳng khác gì rác cả, chúng tôi không nói cô phải mặc lộng lẫy như thế nào, nhưng bên ngoài có quá nhiều sự cám dỗ, không phải lúc nào cô cũng có thể đối mặt với chị gái mình một cách dễ dàng như vậy, đôi khi cô phải để cho cô ấy nhìn thấy sự quyến rũ của mình, áo gile của cô có giữ được chỉ khi dùng ván giặt quần áo không?...
Hiểu Hiểu ở trong phòng chờ nửa ngày đang rất ghen tị, nó giống như là cấu nhẹ một chút, nàng đi đến phòng tổng giám đốc. Như Yên không dám cản nàng lại, chỉ lịch sự hỏi nàng có cần ngồi ghế không, Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không cần, tôi đứng một lúc thôi, cô không cần nói với tổng giám đốc Tần đâu." Không cần nói với tổng giám đốc Tần...
Nhưng những người bên cạnh Tần Di, chút lĩnh hội cũng này cũng không thể có sao? Khi Như Yên đi vào rót trà, cô cười nhìn đại tiểu thư: "Tổng giám đốc Tần, tiểu thư Mục đã đứng đợi ở bên ngoài một lúc rồi." Tần Di đang nói chuyện với tổng giám đốc Lưu và ba anh ấy, cô không ngờ Hiểu Hiểu sẽ đến, buổi trưa đã cùng hẹn nhau ăn cơm rồi. Ánh mắt của tổng giám đốc Lưu đều nhìn về phía Tần Di, vừa nhìn thấy nàng ấy hai mắt lại sáng lên, lại nghe thư ký nói "Mục tiểu thư", biết nàng là người quan trọng của cô, cô tươi cười đứng dậy: "Ba, do tổng giám đốc Tần đã hẹn trước, nên lần sau chúng ta cùng nhau đi uống trà chiều nhé." Ba anh ấy gật đầu, mỉm cười đứng dậy, nhìn con trai mình.
Tổng giám đốc Lưu như vậy là tốt rồi, tuy rằng cùng với Tần Di là quan hệ bạn học, nhưng cũng không cố gắng đến quá gần, biết giữ khoảng cách vừa phải.
Tần Di đứng dậy tiễn hai người học ra ngoài, hôm nay tổng giám đốc Lưu đưa ba mình đến đây nhất định là để nói lên trình độ đại diện, thể hiện thái độ của Ức Dương đối với cô.
Đi ra khỏi cửa, trong nháy mắt đại tiểu thư nhìn thấy Hiểu Hiểu đang trốn ở lối cầu thang.
Hiểu Hiểu nheo mắt nhìn sang.
Hazzz.
Làm sao cao như vậy? Có phải cái thang không? Dáng người thật đáng sợ, giống như có thể đánh người khác một cách thô bạo.
Tổng giám đốc Lưu cao 1, 87 mét, có cơ bụng và cơ ngực, thân hình cường tráng luôn rất thu hút hàng ngàn cô gái, mặt anh ấy nhìn có chút búng ra sữa, nhưng thân hình thì rất man đúng là kiểu mà các cô gái nhà giàu thích, sau khi trở về anh luôn chú ý đến tiến triển của Tần Di, nhìn cô gái mà anh ngưỡng mộ thời trung học trưởng thành, khi đạt đến điểm cao nhất, anh ấy thậm chí phải ngước nhìn, một cảm giác không thể giải thích được dâng lên trong lòng anh. Đặc biệt là lần gặp Tần Di lần này, cô ấy mất đi tính trẻ con thời trung học, một chiếc váy vừa vặn, tính cách phòng khoáng, cách nói chuyện tao nhã, khiến ánh mắt của anhcoo thức nhìn theo cô.
Hiểu Hiểu đang làm gì vậy? Ban đầu vốn dĩ là một nhà tâm lý học, trong nháy mắt có thể nhìn thấu những suy nghĩ xấu xa của người đàn ông to con ngớ ngẩn này. Cho nên lúc đại tiểu thư tiễn người đi ra, nàng liền trốn ở cầu thang bên cạnh lén lút nhìn qua.
Tần Di dừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa tối đen.
Cả tổng giám đốc Lưu và ba anh ấy đều dừng lại và nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
Hiểu Hiểu:...
Chết tiệt.
Không phải bị phát hiện rồi chứ.
Đại tiểu thư lại ngưng lại vài giây, cô nhăn mày: "Ra đây, trốn ở đó làm gì?" Một cái đầu to lộ ra, như một con cú mèo, có rụt vào được không? Hiểu Hiểu bước ra một cách cứng nhắc, nàng ăn mặc bận đẹp như vậy, đứng giữa đám đông mặc đồ tây và đi giày da trông quá trẻ trung và giản dị rồi.
Tổng giám đốc Lưu lịch sự cúi đầu, nhìn nàng, có chút tò mò về quan hệ của nàng và Tần Di.
Tần di thấy nàng đi tới: "Em vào phòng chờ chị." Hiểu Hiểu "Ừ" một tiếng. Cúi đầu nhìn cô rồi bước vào.
Theo phép lịch sự, đại tiểu thư để cho tổng giám đốc Lưu và ba của anh ấy đi trước, Hiểu Hiểu bước vào phòng, nhìn đại tiểu thư từ phía sau, nàng nhấc chân lên, chuẩn bị làm vướng chân đại tiểu thư.
Đại tiểu thư là ai? Hồi đó người ngồi trên xe lăn có cảm giác như ngồi trên xe máy, nhưng bây giờ chân tay đều linh hoạt rồi, còn có thể bị Hiểu Hiểu bắt nạt không? Cô liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, đi giày cao gót còn giẫm lên chân nàng.
Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, cắn môi nhìn đại tiểu thư, đang làm cái gì vậy! Tần Di hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cùng với mọi người đi ra ngoài.
Như Yên âm thầm đứng bên cạnh chứng kiến mọi thứ:...
?...
Cái đồ gì vậy? Tổng giám đốc Tần đang làm cái gì vậy? Nàng ấy là ai, Những gì cô nhìn thấy có thật không?...
Hiểu Hiểu suýt thì bị đại tiểu thư giẫm lên tại nơi làm việc, sau khi nàng ấy khập khiễng bước vào, nàng cởi giày và đi vào phòng nghỉ bên trong.
Có lúc nàng đến gặp đại tiểu thư, đơn giản là buổi trưa ở đây nghỉ ngơi một chút, trên giường có mùi hương của đại tiểu thư khiến nàng rất thích.
Nàng nhanh chóng bước vào phòng, mở tủ và bắt đầu lục tung, bên trong đều là quần áo của đại tiểu thư, hơn một nửa trong số đó còn chưa tháo tag.
Hiểu Hiểu chọn một chiếc váy dài màu đỏ rượu, nàng tự cởi quần áo, nhanh chóng mặc lên, còn xõa tóc xuống.
Như vậy vẫn chưa đủ.
Thấy đại tiểu thư tiến khách vẫn chưa quay trở lại, còn chưa kịp chào hỏi một lúc, nàng lại đi đến bàn trang điểm, lấy những món mỹ phẩm đắt tiền của đại tiểu thư tồi bắt đầu trang điểm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Dừng lại một cách mê mẩn.
Đã mười phút.
Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng giày cao gót trên mặt đất, nàng hất mái tóc dài, đi tới cửa, ưỡn người lên phía trước, lộ ra một chút quyến rũ, tự tin nhìn ra ngoài cửa.
Từng bước từng bước, là nhịp chân của đại tiểu thư.
Khi lúc người vừa bước vào, Hiểu Hiểu là người bắt đầu đầu tiên, đưa tay ra, móc vào cổ áo của đại tiểu thư một cách khiêu khích.
Đại tiểu thư ngây người khi thấy nàng ấy bận đồ của mình, Hiểu Hiểu liếm môi rồi quay người lại, khiến đại tiểu thư lùi từng bước về sau: "Đóng cửa lại." Kể từ sau khi mẹ mất, cô lâu rồi không được thảnh thơi như vậy.
Hình bóng của Hiểu Hiểu ở đâu, nàng ấy mặc chiếc váy dài này thật xinh đẹp và quyến rũ, đại tiểu thư đã rơi vào tình trạng mệt mỏi tột độ, nhưng người trước mắt lại khiến cho trái tim cô nhảy điên loạn, cô giống như bị thôi miên, để tay sau lưng khóa cửa lại.
Lúc đầu là Hiểu Hiểu đưa đại tiểu thư vào phòng, nhưng sau khi khóa cửa, tình thế đã thay đổi.
Đại tiểu thư từng bước tiến lên phía trước, Hiểu Hiểu mỉm cười và nhìn vào mắt cô ấy, từng bước bị ép lùi về sau, liên tục lùi về phía sau cho đến khi đến cửa sổ, đại tiểu thư không nhịn được muốn hôn Hiểu Hiểu, nhưng Hiểu Hiểu lại giơ tay lên che môi, nàng mỉm cười nhìn Tần Di, mím môi: "Rèm cửa vẫn còn chưa kéo, tổng giám đốc Tần muốn cả công ty thấy chị tiếp cận em như thế nào sao?" Đại tiểu thư:...
Một cây duy nhất thắp sáng cả tâm trí.
Khi Hiểu Hiểu nhắc đến những chuyện như vậy, Hiểu Hiểu luôn nói những lời thách thức giới hạn của đại tiểu thư.
Đặc biệt là khí chất tao nhã bình thường, gần như thô lỗ, đại tiêu thư một tay kéo rèm lại, tiếng âm thanh cọ xát gắt gao vang lên, hai mắt của cô nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, trong lòng như bừng cháy.
Lập tức được tách ra rồi.
Cô đã đẩy hết công việc buổi chiều của mình vì muốn đi cùng Hiểu Hiểu, nhưng không ngờ vừa đến cửa, nàng ấy lại đột nhiên... quyến rũ như thế này.
Cảm nhận được sự gấp gáp của đại tiểu thư, môi của Hiểu Hiểu càng nhấc lên nhiều hơn, cơ thể ưỡn về phía trước, dùng môi vuốt ve vành tai của Tần Di, nhìn thấy đại tiểu thư khẽ run lên, nàng liền nở nụ, trái tim của đại tiểu thư cười mà đông cứng lại: "Chị muốn em ôm chị."
Tần Di cả ngày nóng lòng muốn chia bản thân làm đôi, Hiểu là người có năng lực và hào quang nhưng cũng không thể chịu được việc hai công ty hoạt động như thế này.
Trong khoảng thời gian này, cô cùng với tổng giám đốc Lữ tìm ra những cấp trên cấp dưới có trọng điểm, trong mắt đại tiểu thư, mặc dù cô ấy sinh ra ở Nam Dương, trong này được coi là đại doanh của cô ấy, nhưng mấy năm nay sự quản lý của Tố Lam và Tần Sương không tốt đã ảnh hưởng rất lớn đến vốn kinh doanh, làm tổn hại sinh lực của công ty, mặc dù Tinh Lãm là một chương trình đang rất nổi, nhưng tư thế mờ mờ ảo ảo đó đã vượt hẳn. Ở Tinh Lãm cô ấy có thể giao quyền cho tổng giám đốc Lữ, nhưng ở bên phía Nam Dương lại có chút mất cân bằng, đại tiểu thư rất cần một người như tổng giám đốc Lữ hợp tác với cô.
Mag vốn dĩ là một người được chọn, đôi mắt của cô ấy rất sắc sảo và dứt khoát, có thể hợp tác với đại tiểu thư, nhưng ba cô ấy là mấu chốt đã đứng về phía làm lung lay tạo phản vào thời điểm quan trọng.
Theo lời mà cô ấy nói, cô không quan tâm đến tiền bạc, cô không muốn sau cùng người bạn duy nhất của mình đi vào ngõ cụt.
Sau khi Tần Sương đưa ra quyết định tại cuộc họp cổ đông, cô đã trở thành một quân cờ của Nam Dương, cuối cùng cô cũng có thể sống cuộc sống tự tại nhàn rỗi mà cô ấy luôn hằng mong muốn, có thể nhìn thấy Tần Di như vậy, cô ta im lặng và không rời đi ngay lập tức mà từng bước từng bước phối hợp với Tần Di ngậm miệng lại.
Mọi thứ trong quá khứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, bất chấp bản thân, giờ cô chỉ muốn cố gắng hết sức để bù đắp.
Tần Sương cũng biết mình không đẹp trai, dù sao cô cũng đã từng ở Nam Dương nhiều năm như vậy rồi, uy lực còn lại vẫn ở đây, vẫn có thể hợp tác với đại tiểu thư để làm lòng người vững vàng.
Chỉ là cô ấy đã đến, không thể tránh khỏi phía sau Tần Hải Dao còn có rất nhiều người đứng xếp hàng để cắn vào lưng của cô ấy, A Khuê ở bên cạnh cũng không chịu được, nhiều lần gây rắc rối, Tần Sương nhẹ nhàng nói: "Được rồi, không phải lúc nào cũng như thể này?" Từ ngày đầu tiên đến tiếp quản Nam Dương, cô đã bị gán cho cái mác là "Chim trĩ mà đầu lúc nào cũng muốn làm phượng hoàng" bị gán là "Không có năng lực chỉ dựa vào ba mẹ để đi lên", Tần Sương đã quen với điều đó từ lâu, cô vốn dĩ không quan tâm đến kinh doanh nhưng cô ấy muốn thực hiện lời hứa cuối cùng.
A Khuê không chịu nổi, bà ta không ngừng nói: "Cô không cần phải khiêm tốn như vậy." Dù Tần Sương đã bước xuống từ vị trí cao nhất, nhưng những gì cô ấy có trong tay cũng đủ khiến cô ngản cao đầu và sống theo phong cách của riêng mình.
Từ trước đến giờ cô ấy không cần phải giúp Tần Di cái gì.
Theo quan điểm của A Khuê, cổ phần của bà ta đã chuyển nhượng lại mọi thứ cho Tần Di rồi.
Tần Sương nhẹ nhàng nói: "Tôi biết cô muốn hỏi tôi, vì sao lại làm ra chuyện như vậy?" A Khuê nhìn vào mắt cô, Tần Sương trầm mặc nhìn tấm ảnh chụp cô và Tần Di trên bàn: "Bởi vì cô ấy đã từng đối xử rất chân thành với tôi."...
Mọi thứ đang từng bước tiến triển.
Trước đây, rất nhiều người xung quanh Tần Hải Dao đều cho rằng đại tiểu thư có khí chất giống anh, làm việc gì cũng nhanh nhẹn và gọn gàng, có một chút quyết liệt.
Nhưng không ai nghĩ rằng, đại tiểu sư thực sự trở nên tàn nhẫn và xu hướng tàn bạo.
Trong thời gian ngắn cô ấy đã ổn định Nam Dương, dùng phương pháp tàn bạo và cực đoan "Đập gãy cổ tay của liệt sĩ", để cải tổ lại Nam Dương.
Bất cứ ai có hai tâm địa, bất cứ ai ở ngoài cùng cấu kết với bộ phận cũ của Tần Sương, không phân biệt tuổi tác, lai lịch hoặc những gì đã từng làm cho Nam Dương, cô ấy đều cứng rắn loiaj bỏ tất cả, thậm chí kể cả những họ hàng xa của Tần gia, không hề tỏ vẻ thương tiếc.
Đại tiểu thư biết rằng rất nhiều người đang chỉ trỏ sau lưng cô, dùng những từ như "quả phụ độc" "con nhện đen" để miêu tả cô ấy.
Cô không quan tâm, vẫn kiểm kê phân chia rành mạch, luân phiên giữa người của mình.
Mới bắt đầu, đã làm mọi người hoảng loạn, ai cũng gặp nguy hiểm, trừ khi có sự tranh đấu của các cấp cao, hầu hết công nhân đều vì miếng ăn, vì sợ mất việc.
Hành động lớn như vậy của đại tiểu thư, không thương xót "Vì việc nước quên tình nhà", bất kể là xáo bài, thậm chí là một nỗi khiếp sợ và lời cảnh báo, phó giám đốc bộ phận giải trí một thời của Nam Dương đã từng làm cho nền kinh tế trong tình trạng suy thoái và nổi máu đánh đập, ngày qua ngày đại hội tổng cục được tổ chức, sự sống và cái chết, để giữ được vị trí của mình, anh phải thể hiện thành tích đạt được của bản thân.
Nền tảng lớn nhất của Nam Dương là bộ phận giải trí, điều mà Hiểu Hiểu lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Sáng sớm, nàng làm món bánh tart trứng mà đại tiểu thư thích ăn rồi lái chiếc mô- tô nhỏ mới mua đến Nam Dương thăm hỏi, không ngờ vừa bước vào phòng đã bị thư ký Như Yên cản lại, cô mỉm cười: "Tần tổng có hẹn ở đây, khoảng nửa tiếng nữa, cô đợi một chút." Cô ấy không biết thân phận của Hiểu Hiểu, nhưng Lưu Vạn Niên từng nói với nàng, nhất định phải cẩn trọng và nghiêm túc.
Như Yên có thể thuận lợi sống sót qua cuộc nội chiến, còn ở bên cạnh đại tiểu thư, đương nhiên cô ấy có khứu giác bẩm sinh rất nhạy.
Cô cảm thấy khi tổng giám đốc Tần nhìn cô gái này khác hẳn khi nhìn người khác, đối với người khác thì luôn lạnh lùng, ngay cả khi cười cũng cảm thấy đó chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng với nàng ấy, chỉ cần nhìn nàng ấy, khóe môi cô sẽ ất giác nhếch lên, có chút... cảm giác được cưng chiều.
Hiểu Hiểu biết phép tắc, nàng gật đầu và đi đến phòng chờ dành cho nhân viên để đợi đại tiểu thư.
Kinh nghiệm nhiều như vậy, đương nhiên bây giờ đã trở thành thần tượng quốc dân, nổi tiếng không thua kém gì nghệ sĩ mới, nhưng Hiểu Hiểu vẫn ăn mặc giản dị, quần jean đơn giản, áo sơ mi xanh sapphire, trẻ trung và sạch sẽ, đặc biệt là làn da, khi nàng đang uống cà phê ở trong phòng chờ thì có hai nhân viên bước vào, họ nhìn Hiểu Hiểu và không quan tâm, còn nghĩ rằng là thực tập sinh mới đến công ty. Hai người họ ngồi ở bàn bên và bắt đầu ăn một chút đồ ăn nhẹ, sau đó bắt đầu nói chuyện.
Tính tình của Hiểu Hiểu không phải là người thích nhiều chuyện, vốn dĩ không định nghe, nhưng ai biết được, hai nhân viên này tình cờ nói trực tiếp về sếp của họ.
"Nghe nói gì chưa? Hôm nay có một vị phó tổng giám đốc rất trẻ tuổi và được Ức Dương đánh giá cao, người cao ráo lại đẹp trai, nghe nói giống như một ngôi sao, khí chất rất tốt." Tai của Hiểu Hiểu vểnh lên.
"Đúng vậy, còn tổng giám đốc này hình như vừa đi du học về, hình như trước đây là bạn học với tổng giám đốc Tần, aiya, sáng nay tôi may mắn được nhìn thấy rồi, hai người họ chỉ đơn giản là trai xinh gái đẹp đi cùng nhau, như một bộ phim thần tượng." "Ồ, thật chứ? Cô nói tổng giám đốc Tần tuổi không còn trẻ nữa, không biết sẽ..." "A..., biết đâu đấy là thật, không phải trước đây cô ấy nói chị họ của cô ấy ở cùng với tổng giám đốc ở Ức Dương sao? Nếu như cô ấy và tổng giám đốc Lưu __?" Hai cô gái nhìn nhau, gần như tán thành: "Hoàn hảo!" Bọn họ hoàn toàn không biết hết, trước khi biết điều đó, tất cả những điều này đã được bà chủ tương lai nghe thấy.
Hiểu Hiểu ngồi trên sô pha có chút ngốc nghếch sau khi nghe những lời bàn tán về đại tiểu thư, nàng xoa cằm suy nghĩ, lên Google tìm kiếm tổng giám đốc của tổng giám đốc Ức Dương.
Trên mạng thực sự có rất nhiều từ liên quan, đó là thời đại nhận diện khuôn mặt, không chỉ có một cô gái tìm kiếm về tổng giám đốc Lưu, mà thậm chí còn có người viết chi tiết về kinh nghiệm của anh ấy.
Hazz, xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ đã làm thủ lĩnh, kinh nghiệm cả chặng đường tưởng như là bị treo lên, điều quan trọng là cô ấy và đại tiểu thư cùng học trung học ở Ức Đức, đúng là bạn học cũ như trong câu chuyện phiếm.
Bạn học cũ...
Trung học...
Mười nảy hoặc mười tám...
Hiểu Hiểu bắt đầu phân tán rồi, ghen tuông khiến nàng bịa ra một bộ phim thanh xuân cẩu huyết, những lời nói của Thu Thu như một câu thần chú quay cuồng trong đầu nàng ấy.
Chị gái tôi là người xinh đẹp, thân hình chuẩn, giàu có và tính cách rất tốt, cô nói chị ơi, nếu chị không vội thì em cũng rất sốt ruột, sau này sẽ có biết bao nhiêu tình địch chứ? Nhìn cô này, những gì cô mặc hằng ngày chẳng khác gì rác cả, chúng tôi không nói cô phải mặc lộng lẫy như thế nào, nhưng bên ngoài có quá nhiều sự cám dỗ, không phải lúc nào cô cũng có thể đối mặt với chị gái mình một cách dễ dàng như vậy, đôi khi cô phải để cho cô ấy nhìn thấy sự quyến rũ của mình, áo gile của cô có giữ được chỉ khi dùng ván giặt quần áo không?...
Hiểu Hiểu ở trong phòng chờ nửa ngày đang rất ghen tị, nó giống như là cấu nhẹ một chút, nàng đi đến phòng tổng giám đốc. Như Yên không dám cản nàng lại, chỉ lịch sự hỏi nàng có cần ngồi ghế không, Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không cần, tôi đứng một lúc thôi, cô không cần nói với tổng giám đốc Tần đâu." Không cần nói với tổng giám đốc Tần...
Nhưng những người bên cạnh Tần Di, chút lĩnh hội cũng này cũng không thể có sao? Khi Như Yên đi vào rót trà, cô cười nhìn đại tiểu thư: "Tổng giám đốc Tần, tiểu thư Mục đã đứng đợi ở bên ngoài một lúc rồi." Tần Di đang nói chuyện với tổng giám đốc Lưu và ba anh ấy, cô không ngờ Hiểu Hiểu sẽ đến, buổi trưa đã cùng hẹn nhau ăn cơm rồi. Ánh mắt của tổng giám đốc Lưu đều nhìn về phía Tần Di, vừa nhìn thấy nàng ấy hai mắt lại sáng lên, lại nghe thư ký nói "Mục tiểu thư", biết nàng là người quan trọng của cô, cô tươi cười đứng dậy: "Ba, do tổng giám đốc Tần đã hẹn trước, nên lần sau chúng ta cùng nhau đi uống trà chiều nhé." Ba anh ấy gật đầu, mỉm cười đứng dậy, nhìn con trai mình.
Tổng giám đốc Lưu như vậy là tốt rồi, tuy rằng cùng với Tần Di là quan hệ bạn học, nhưng cũng không cố gắng đến quá gần, biết giữ khoảng cách vừa phải.
Tần Di đứng dậy tiễn hai người học ra ngoài, hôm nay tổng giám đốc Lưu đưa ba mình đến đây nhất định là để nói lên trình độ đại diện, thể hiện thái độ của Ức Dương đối với cô.
Đi ra khỏi cửa, trong nháy mắt đại tiểu thư nhìn thấy Hiểu Hiểu đang trốn ở lối cầu thang.
Hiểu Hiểu nheo mắt nhìn sang.
Hazzz.
Làm sao cao như vậy? Có phải cái thang không? Dáng người thật đáng sợ, giống như có thể đánh người khác một cách thô bạo.
Tổng giám đốc Lưu cao 1, 87 mét, có cơ bụng và cơ ngực, thân hình cường tráng luôn rất thu hút hàng ngàn cô gái, mặt anh ấy nhìn có chút búng ra sữa, nhưng thân hình thì rất man đúng là kiểu mà các cô gái nhà giàu thích, sau khi trở về anh luôn chú ý đến tiến triển của Tần Di, nhìn cô gái mà anh ngưỡng mộ thời trung học trưởng thành, khi đạt đến điểm cao nhất, anh ấy thậm chí phải ngước nhìn, một cảm giác không thể giải thích được dâng lên trong lòng anh. Đặc biệt là lần gặp Tần Di lần này, cô ấy mất đi tính trẻ con thời trung học, một chiếc váy vừa vặn, tính cách phòng khoáng, cách nói chuyện tao nhã, khiến ánh mắt của anhcoo thức nhìn theo cô.
Hiểu Hiểu đang làm gì vậy? Ban đầu vốn dĩ là một nhà tâm lý học, trong nháy mắt có thể nhìn thấu những suy nghĩ xấu xa của người đàn ông to con ngớ ngẩn này. Cho nên lúc đại tiểu thư tiễn người đi ra, nàng liền trốn ở cầu thang bên cạnh lén lút nhìn qua.
Tần Di dừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa tối đen.
Cả tổng giám đốc Lưu và ba anh ấy đều dừng lại và nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
Hiểu Hiểu:...
Chết tiệt.
Không phải bị phát hiện rồi chứ.
Đại tiểu thư lại ngưng lại vài giây, cô nhăn mày: "Ra đây, trốn ở đó làm gì?" Một cái đầu to lộ ra, như một con cú mèo, có rụt vào được không? Hiểu Hiểu bước ra một cách cứng nhắc, nàng ăn mặc bận đẹp như vậy, đứng giữa đám đông mặc đồ tây và đi giày da trông quá trẻ trung và giản dị rồi.
Tổng giám đốc Lưu lịch sự cúi đầu, nhìn nàng, có chút tò mò về quan hệ của nàng và Tần Di.
Tần di thấy nàng đi tới: "Em vào phòng chờ chị." Hiểu Hiểu "Ừ" một tiếng. Cúi đầu nhìn cô rồi bước vào.
Theo phép lịch sự, đại tiểu thư để cho tổng giám đốc Lưu và ba của anh ấy đi trước, Hiểu Hiểu bước vào phòng, nhìn đại tiểu thư từ phía sau, nàng nhấc chân lên, chuẩn bị làm vướng chân đại tiểu thư.
Đại tiểu thư là ai? Hồi đó người ngồi trên xe lăn có cảm giác như ngồi trên xe máy, nhưng bây giờ chân tay đều linh hoạt rồi, còn có thể bị Hiểu Hiểu bắt nạt không? Cô liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, đi giày cao gót còn giẫm lên chân nàng.
Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, cắn môi nhìn đại tiểu thư, đang làm cái gì vậy! Tần Di hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cùng với mọi người đi ra ngoài.
Như Yên âm thầm đứng bên cạnh chứng kiến mọi thứ:...
?...
Cái đồ gì vậy? Tổng giám đốc Tần đang làm cái gì vậy? Nàng ấy là ai, Những gì cô nhìn thấy có thật không?...
Hiểu Hiểu suýt thì bị đại tiểu thư giẫm lên tại nơi làm việc, sau khi nàng ấy khập khiễng bước vào, nàng cởi giày và đi vào phòng nghỉ bên trong.
Có lúc nàng đến gặp đại tiểu thư, đơn giản là buổi trưa ở đây nghỉ ngơi một chút, trên giường có mùi hương của đại tiểu thư khiến nàng rất thích.
Nàng nhanh chóng bước vào phòng, mở tủ và bắt đầu lục tung, bên trong đều là quần áo của đại tiểu thư, hơn một nửa trong số đó còn chưa tháo tag.
Hiểu Hiểu chọn một chiếc váy dài màu đỏ rượu, nàng tự cởi quần áo, nhanh chóng mặc lên, còn xõa tóc xuống.
Như vậy vẫn chưa đủ.
Thấy đại tiểu thư tiến khách vẫn chưa quay trở lại, còn chưa kịp chào hỏi một lúc, nàng lại đi đến bàn trang điểm, lấy những món mỹ phẩm đắt tiền của đại tiểu thư tồi bắt đầu trang điểm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Dừng lại một cách mê mẩn.
Đã mười phút.
Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng giày cao gót trên mặt đất, nàng hất mái tóc dài, đi tới cửa, ưỡn người lên phía trước, lộ ra một chút quyến rũ, tự tin nhìn ra ngoài cửa.
Từng bước từng bước, là nhịp chân của đại tiểu thư.
Khi lúc người vừa bước vào, Hiểu Hiểu là người bắt đầu đầu tiên, đưa tay ra, móc vào cổ áo của đại tiểu thư một cách khiêu khích.
Đại tiểu thư ngây người khi thấy nàng ấy bận đồ của mình, Hiểu Hiểu liếm môi rồi quay người lại, khiến đại tiểu thư lùi từng bước về sau: "Đóng cửa lại." Kể từ sau khi mẹ mất, cô lâu rồi không được thảnh thơi như vậy.
Hình bóng của Hiểu Hiểu ở đâu, nàng ấy mặc chiếc váy dài này thật xinh đẹp và quyến rũ, đại tiểu thư đã rơi vào tình trạng mệt mỏi tột độ, nhưng người trước mắt lại khiến cho trái tim cô nhảy điên loạn, cô giống như bị thôi miên, để tay sau lưng khóa cửa lại.
Lúc đầu là Hiểu Hiểu đưa đại tiểu thư vào phòng, nhưng sau khi khóa cửa, tình thế đã thay đổi.
Đại tiểu thư từng bước tiến lên phía trước, Hiểu Hiểu mỉm cười và nhìn vào mắt cô ấy, từng bước bị ép lùi về sau, liên tục lùi về phía sau cho đến khi đến cửa sổ, đại tiểu thư không nhịn được muốn hôn Hiểu Hiểu, nhưng Hiểu Hiểu lại giơ tay lên che môi, nàng mỉm cười nhìn Tần Di, mím môi: "Rèm cửa vẫn còn chưa kéo, tổng giám đốc Tần muốn cả công ty thấy chị tiếp cận em như thế nào sao?" Đại tiểu thư:...
Một cây duy nhất thắp sáng cả tâm trí.
Khi Hiểu Hiểu nhắc đến những chuyện như vậy, Hiểu Hiểu luôn nói những lời thách thức giới hạn của đại tiểu thư.
Đặc biệt là khí chất tao nhã bình thường, gần như thô lỗ, đại tiêu thư một tay kéo rèm lại, tiếng âm thanh cọ xát gắt gao vang lên, hai mắt của cô nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, trong lòng như bừng cháy.
Lập tức được tách ra rồi.
Cô đã đẩy hết công việc buổi chiều của mình vì muốn đi cùng Hiểu Hiểu, nhưng không ngờ vừa đến cửa, nàng ấy lại đột nhiên... quyến rũ như thế này.
Cảm nhận được sự gấp gáp của đại tiểu thư, môi của Hiểu Hiểu càng nhấc lên nhiều hơn, cơ thể ưỡn về phía trước, dùng môi vuốt ve vành tai của Tần Di, nhìn thấy đại tiểu thư khẽ run lên, nàng liền nở nụ, trái tim của đại tiểu thư cười mà đông cứng lại: "Chị muốn em ôm chị."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook