Cầm Đế
Chương 72: Thần âm quang hoàn

Mọi người còn chưa hết kinh ngạc với sự biến hóa của hai vị hòang kim bỉ mông, thì ba huynh đệ băng cực ma viên cũng đồng thời gầm lên một tiếng, hiện ra bản thể. Mặc dù so với hòang kim bỉ mông, thân hình chúng nó nhỏ hơn nhiều, nhưng với hơi thở mạnh mẽ của cửu cấp ma thú, khiến cho bọn hắn trở thành cường đại tựa như hoàng kim bỉ mông.

Trong khỏang thời gian rất ngắn, phảng phất như xuất hiện 5 ngọn núi, cửu cấp ma thú a! bình thường, khó có thể nhìn thấy một, mà giờ phút này lại xuất hiện những năm.

Rung động, ngay cả tô lạp, cũng lúng túng, không nghĩ tới mỗi ngày, mình cùng với Địch Tư và Mạt Kim Tư qua lại, nhưng bọn họ lại cường đại như vậy.

Đồng tử của Hải dương co rút lại, là cháu gái của Nguyên soái của Mễ lan đế quốc, gia gia nàng từng chiến đấu quá một lần tại chiến trường, Thú nhân tộc luôn là địch nhân của Mễ lan đế quốc, lúc này xuất hiện hai hoàng kim bỉ mông, Diệp Âm Trúc có quan hệ gì với thú nhân? Vả lại còn có nhân vật thần bí – Tử? là ai?

Lần này, duy chỉ có An kỳ là không có kinh ngạc, nàng như trước, nắm tay Tử, coi như không mọi biến hóa đều không liên quan đến mình.

-Âm Trúc, chuyện gì xảy ra?

Hải Dương hỏi. nàng tuyệt đối sẽ không tin là Âm Trúc được thú nhân phái đến Mễ lan đế quốc để làm gián điệp. Cho dù việc xảy ra trước mắt là thật, nàng cũng tuyệt không tin.

Diệp Âm Trúc đi tới bên người Tử

-Bây giờ các ngươi hẳn là hiểu được, tại sao lúc đầu xuất phát đi cực bắc hoang nguyên, ta đã nhiều lần nhắc là không được tiết lộ gì khi trở về.

Tử là huynh đệ của ta, đồng thời, hắn cũng là Bỉ mông tộc, chánh thức là Bỉ Mông vương, nhưng hiện bây giờ tù trưởng của tam đại bộ lạc thú nhân, không dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Năm đó, khi bị ám hại, Tử đã đến A Tạp Địch Á, mười năm trước và chúng ta đã nhận biết nhau.

Khi đến Mễ lan ma võ học viện, chúng ta đã lập khế ước.

Lần này đến cực bắc hoang nguyên, nguyên nhân chủ yếu là trợ giúp Tử tìm kiếm các bằng hữu của tổ tiên hắn, với sự ủng hộ của họ, Tử sẽ tìm lại được địa vị trong lãnh địa của mình. Ta giải thích như vậy, các ngươi có thể hiểu được không?

Tô lạp có chút mờ mịt nói:

-Cho tới bây giờ, ta cũng chưa nghe nói qua bỉ mông cự thú còn có sự tồn tại của bỉ mông vương.

Mỗi một hoàng kim bỉ mông cơ hồ đều độc lập, cuồng ngạo, so như thế nào với bỉ mông vương đây?

Địch Tư cười hắc hắc, gập lưng xuống, đưa đầu nói

-Tô lạp, tiểu huynh đệ, ta mà cuồng ngạo ư,oan uổng chết được Ngươi sẽ không nghĩ vì ta là bỉ mông cự thú mà sau này không cho ta ăn thịt nướng đấy chứ?

Tô lạp sửng sốt một chút, nhìn cái đầu to của Địch Tư cùng bộ lông màu vàng, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Hoàng kim bỉ mông, đối với hắn sự rung động cũng đủ lớn.

Tử thản nhiên nói:

-Chúng ta Tử Tinh nhất tộc, ngàn năm mới gặp một lần, bây giờ có lẽ loài người, đã quên chúng ta rồi.

Có lẽ chỉ có long tộc, địch nhân của chúng ta mới có thể lưu lại một ít trí nhớ.

Bây giờ, bí mật của ta các ngươi đều đã biết rồi. Nếu các ngươi lựa chọn rời đi, ta cùng Âm Trúc cũng sẽ không trách các ngươi.

-Âm trúc là huynh đệ của chúng ta.

Mã lương mỉm cười, đi tới dưới chân Mạt Kim Tư, thích thú so độ cao. Hắn và Thường Hạo đều xuất thân từ Đông Long bát tông, đối với thú nhân cũng không có gì cừu hận, bây giờ đối với Đông Long bát tông mà nói, đại lục càng loạn thì càng có lợi, mới có thể tìm được cơ hội hướng pháp lam thất tháp phát động việc xâm nhập, thuộc hạ của Tử đều là hoàng kim bỉ mông, có thể thấy được hắn có cỡ nào cường đại, vừa mới xác lập với Diệp Âm Trúc địa vị chủ đạo, hắn có thể có như vậy một minh hữu cường đại, đối với sau này, việc phát triển địa vị của Đông Long bát tông đều có thật lớn chỗ tốt. Thú nhân là như thế nào? Chính đồng bọn khế ước của hai người có được nhờ trợ giúp của bọn Tử.

Tô Lạp ngửng đầu nhìn lên, so với hắn không biết Địch Tư cao hơn hắn bao nhiêu

-Ta còn chưa bao giờ ngồi trên vai hoàng kim bỉ mông, nếu ngươi muốn ăn thịt nướng, để ta thử xem như thế nào?

Địch Tư nhếch miệng cười nói:

-không thành vấn đề.

Bàn tay thật lớn mở ra, để cho Tô Lạp đi tới, sau một khắc, cảm giác như đằng vân giá vũ,Tô Lạp đã ngồi trên bả vai rộng rãi của Địch Tư.

Tô lạp, Mã Lương và Thường Hạo chưa từng làm cho chính mình thất vọng, Diệp Âm Trúc chuyển ánh mắt hướng đến Hải Dương, là cháu gái của Nguyên soái của Mễ lan đế quốc, nàng sẽ hay không chấp nhận chính mình cùng thú nhân quan hệ huynh đệ? Mặc dù có lời cam đoan lúc trước của Hải Dương,hắn cũng không có cách nào dám chắc.

Hải Dương từng bước một bước về phía trước, ánh mắt nàng đã khôi phục lại bình thường, lắc lắc đầu thốt:

-Ta không thấy, ta không thấy… Tóc đen theo trán nhẹ lay động, trên gương mặt màu trắng, vẻ mặt và bộ dáng đáng yêu của Hải Dương làm cho Diệp Âm Trúc và Tử đều không khỏi nhịn được, nở nụ cười.

Tử cầm tay An kỳ thốt:

-Xuất phát.

Diệp Âm Trúc cười, người nhẹ nhàng tiến lên, dưới sự kinh hô của Hải Dương, đưa thân thể mềm mại của nàng từ trên mặt đất phóng người lên, mượn lực tại ngực Địch Tư, đằng thân lên ngồi xuống trên vai.

Đứng trên cao, nhìn xa, ngồi trên vai hoàng kim bỉ mông có thể nhìn xa hơn nữa.

Mạt kim tư, mỗi tay một người, đưa Thường Hạo và Mã Lương đặt trên vai mình, vấn đề là bọn hắn cũng không được đãi ngộ như Tô lạp vậy, hoảng sợ kêu lên, còn tưởng rằng hoàng kim bỉ mông đã phát điên rồi.

Tam vị băng cực ma viên đi đầu, ngay sau đó là Tử cùng An kỳ, cuối cùng là hai vị hoàng kim bỉ mông. Năm cửu cấp ma thú và ba gã ma pháp sư, một gã thích khách cùng tử tinh bỉ mông, tinh linh nữ vương hai người là một đội ngũ cường đại, tiến vào cực bắc hoang nguyên.

Tại mặt sau cùng của đội ngũ, là xích tinh hồng linh, lúc này bộ dáng của hắn có chút tức cười, theo sát địch tư phía sau, vẻ khẩn trương cùng thân thể run rẩy.

Không biết có lẽ vì đã bắt đầu hấp thu kim ý trong cơ thể, bộ lông của hồng linh trở nên càng ngày càng trong suốt rồi.

Càng lúc hỏa hồng lượng sắc tăng, băng tuyết tăng thêm vẻ diễm lệ.

Băng sâm không tăng theo địa hình, mà là nhiệt độ. Tiến vào băng quyển, nhất thời mọi người có chút không thích ứng. Mặc dù rét lạnh như trước, nhưng so với trong băng sâm nước đóng thành băng, lạnh vô cùng,ở trong băng quyển có vẻ ấm áp hơn nhiều, nhưng điều trọng yếu chính là, nơi này không có gió cũng không có tuyết,chung quanh chỉ có sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Diệp Âm Trúc ngồi ở trên vai Địch Tư, một tay ôm sát eo Hải Dương, dõi mắt nhìn ra xa, từ bả vai Địch Tư với độ cao hơn mười thước, hắn có thể thấy phía trước địa thế rất bình thản, chỉ là chung quanh vụ khí theo độ ấm tăng lên trở nên dày đặc, ước chừng chỉ có thể thấy khỏang hai trăm thước cảnh vật, xa hơn nũa trở nên một mảnh mơ hồ.

Đi đàng trước là tam vị băng cực ma viên, tốc độ càng ngày càng chậm, Diệp Âm Trúc có thể thấy rõ ràng thân thể chúng nó tựa hồ có chút phát run, mỗi bước đều cũng cố gắng hết sức.

Bọn họ sợ cái gì? Trong lòng Diệp Âm Trúc mọc lên một cái nghi vấn, thông qua tinh thần liên lạc, với Tử phát ra câuhỏi. Nguồn: http://qtruyen.net

Tử, sắc mặt cũng trở nên có chút ngưng trọng, hướng Diệp Âm Trúc nơi đầu vai Địch Tư truyền âm:

-Nơi này quả nhiên cổ quái, xem ra ta đã đoán đúng. Áp lực, cường đại áp lực, ngay cả ta cũng có cảm giác khó chịu, ngươi không có phát hiện Địch Tư cùng Mạt Kim Tư thần sắc cũng rất ngưng trọng sao?

Có thể gây cho cửu cấp thượng vị ma thú áp lực, phải là một thứ gì đó tồn tại cao hơn bọn chúng.

Diệp Âm Trúc nghiêng đầu hướng Địch Tư nhìn lại, quả nhiên Địch Tư tính trương cuồng đã thu liễm, mặc dù không giống với ba tiểu đệ của hắn đã không chịu nổi mà run rẩy đi tới, bước tiến cũng trở nên phi thường ngưng trọng.

Hồng quang trong đôi mắt lóe ra, tựa hồ cảm thụ được động tĩnh chung quanh.

Vụ khí trở nên càng ngày càng mãnh liệt, làm cho tầm nhìn cũng trở nên càng ngày càng kém. Trong khi đó, nhiệt độ lại từ từ dâng cao.

Đột nhiên, phía trước tam vị băng cực ma viên dừng bước, Viên Nhất quay đầu lại, sợ hãi thốt:

-Chúng ta thật sự còn muốn tiến lên phía trước sao? Phiến sương mù này là bằng chứng đã chánh thức tiến vào băng quyển. Trong trí nhớ của chúng ta, còn không có người nào tiến vào băng quyển mà có thể còn sống trở ra.

Tử thản nhiên nói:

-Tiếp tục, ngươi có thể không chết, ngừng lại là lập tức chết.

Viên Nhất nhìn thoáng qua hai huynh đệ của mình, bất đắc dĩ cố tăng dũng khí, tiếp tục đi tiếp.

Băng vụ nồng nặc, nhìn lên thậm chí có thể phát hiện trong đó ẩn chứa một giọt tiểu thủy châu, tiến vào phiến băng vụ đã gần một giờ thời gian, tầm nhìn hai bên đã giảm xuống mười thước, mọi người chỉ có thể bảo trì trận hình, để tránh không nhìn thấy người của mình.

Vụ khí càng nồng hậu, tâm tình của mọi người cũng trở nên càng ngày càng căng thẳng.

-Hải Dương, chúng ta hợp tấu một khúc đi.

Diệp Âm Trúc đột nhiên nói.

Dù ngoại giới có ngưng trọng cũng không thể ảnh hưởng đến Hải Dương trong lòng, cảm giác hạnh phúc trong lồng ngực Diệp Âm Trúc, thuần luyến làm nàng say mê, không cảm thấy chút nào nguy hiểm. Nghe Diệp Âm Trúc nói, nàng ngước đầu lên hỏi,

-Hợp tấu?

Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:

-Hợp tấu, ngươi chuẩn bị đi. Chúng ta tựu hợp tấu khúc này.

Hải Dương sẽ không nghịch ý Diệp Âm Trúc đích, gật đầu nói:

-Hảo, ta chỉ sợ rằng tâm tình không cách nào dung nhập.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, thốt:

-Không sao, tinh thần lực của ngươi đã tăng lên, cảm giác đối với nhạc khúc cũng tự nhiên tăng rất nhiều, chỉ cần để tâm tình theo ta, dung nhập khúc ý cũng không khó khăn. Ta sẽ giúp ngươi.

Hải Dương nhìn Âm Trúc, lật tấm vải trắng che mặt lên, kia là làn da trắng như tuyết mịn, này là cặp mắt đen long lanh, mặc dù đây không phải lần đầu hắn thấy dung nhan của nàng nhưng vẫn không kìm được lòng run lên một cái.

Nàng nhẹ nhàng cười rồi nói:

-Lâu rồi ngươi chưa nhìn ta, bất luận thế nào ngươi cũng phải nhớ kỹ khuôn mặt này!

Diệp Âm Trúc có chút mơ hồ gật đầu, Hải Dương đậy khăn che mặt lại, đặt cổ cầm lên đùi.

-Cầm đế, ngài đánh đàn ở chỗ này, sẽ không dẫn người đến sao? Hay là chúng ta cẩn thận một chút.

Địch Tư hỏi dò. Cảm giác áp lực càng ngày càng mạnh, khiến hắn có chút không thở nổi.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:

-Chẳng lẽ chúng ta không lên tiếng, bọn họ không biết chúng ta đã tiến vào lãnh địa của họ sao? nếu là như vậy, tại sao trước kia, không một ma thú nào tiến vào mà còn sống đi ra ngoài?"

Cái này… Địch Tư không nói được gì thêm.

Tử ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Âm Trúc đang ngồi trên vai Địch Tư, cười nói:

-Âm Trúc, đàn đi, ta cũng rất muốn nghe các ngươi hợp tấu.

Chỉ có hắn mới hiểu được Diệp Âm Trúc muốn làm gì.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, từ không gian giới chỉ, xuất ra Hải Nguyệt Thanh Huy cầm, hướng bên người Hải Dương lộ ra một tia cười như ánh mặt trời, bát chỉ đã phiêu nhiên luật động, tiếng đàn trầm thấp ông minh lặng yên phát ra.

Không cần nói, tiếng đàn chính là cách tốt nhất để chỉ dẫn, nương theo phiếm âm phiêu dật, cổ tranh của Hải Dương nhất thời phát ra một chuỗi thanh minh cao viễn băng liệt.

Chỉ cần bàn tay tiếp xúc cầm huyền, Diệp Âm Trúc sẽ hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái khác, tám ngón tay nhẹ lướt trên dây, vừa ưu nhã vừa cổ điển, sự anh tuấn ấy làm cho Hải Dương ngất ngây. Nhớ lại lúc lần đầu nghe hắn đàn, ngay cả khi nàng đã đạt được thanh cấp, nàng đã cảm thấy được sự chênh lệch giữa hai người. Sự khác biệt này không phải là tinh thần lực, mà là ở khả năng cảm thụ âm nhạc. Nhờ hắn chỉ điểm, với khúc "Thiếu nữ u hồn" nàng đã cảm nhận được khá hơn trước nhiều nhưng nàng cũng phải từ từ mới có thể đưa tâm tình vào khúc nhạc. Âm Trúc thì khác hẳn, chỉ trong khoảnh khắc, tay hắn đụng vào dây đàn, hay bất cứ loại nhạc cụ nào, hắn đều có thể diễn tả ngay lập tức.

Tiếng đàn tràn ngập ma lực, chẳng những vây quanh mỗi người, mà cũng vây quanh bản thân hắn và cổ tranh, phảng phất như được một loại lực lượng vô hình dẫn dắt, tâm tình Hải Dương trực tiếp dung nhập vào cầm khúc.

Trong khi song tấu, một cầm một tranh, một trầm một thanh, hai chủng loại hoàn toàn bất đồng âm luật, nhưng lại kết hợp một cách hoàn mỹ, dung nhập làm một.

Bên kia, ngồi ở trên vai Địch Tư, Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương song tấu, trong mắt toát lên sự đố kị. Hắn biết, cho dù mình có ở gần hắn cách mấy, cho dù có thân thiết với hắn bao nhiêu, cũng không sao được như Hải Dương cùng hắn hợp tấu! Nếu có thể tái sinh, hắn thề nhất định lựa chọn thần âm sư, lựa chọn một nhạc khí tốt nhất để cùng song tấu với Âm Trúc.

Cổ cầm âm thanh như tiếng rồng ngâm xa xa, hợp cùng với tranh mà diễn khúc , khúc nhạc giống như sóng nước bập bềnh, sương khói mênh mang. Lúc ấy từ thân thể của Âm Trúc, một quầng sáng màu vàng nhạt xuất hiện, Hải Dương thì lại phát ra ánh sáng màu xanh lạt, cả hai lại hỗ trợ lẫn nhau. Ánh sáng xanh từ từ nhập vào quầng sáng vàng, khiến cho màu vàng đậm hơn.

Âm Trúc trong lòng không ngớt kinh hãi, khi biết được tinh thần lực của mình có sự biến hóa, trong quá trình hợp tấu với hắn, Hải Dương đã đạt thanh cấp trung giai, sự trợ giúp quả thật lớn. Phải biết rằng, ma pháp cấp bậc càng về sau, mỗi bậc chênh lệch lại càng to. Diệp Âm Trúc bây giờ thực lực là kiếm đảm cầm tâm thất giai, tương đương với lam cấp sơ giai, cho dù Hải Dương là thanh cấp trung giai, cũng không có thể tăng lên tới lam cấp trung giai. Nhưng là, do sự dẫn đạo của tiếng đàn, tranh âm hoàn toàn dung hợp, tinh thần lực của hai người đều là huyền nhạc của cầm huyền cùng tranh huyền cộng minh dung hợp, chẳng những tinh thần lực tốc độ ngưng tụ gia tăng thật lớn, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được khi hai người phát huy cầm ma pháp, thực lực đã đạt tới bên bờ của kiếm đảm cầm tâm cửu giai. Hắn tin tưởng nếu có thể có hai gã thanh cấp thần âm sư phụ trợ chính mình nói không chừng, có thể đột phá đến tử cấp cảnh giới a! Thật sâu trong lòng, hắn biết, đạt tới tử cấp thần âm sư là một việc kinh khủng.

Âm thanh biến hóa vô cùng, lúc tán lúc tụ, lúc dồn dập lúc lại thư thả. Một khúc dưới sự vận dụng của thần âm sư đã hóa cường đại, thông qua tình cảm cùng nhạc khúc giao dung mà sinh ra thực lực.

Cầm theo tâm tình của Diệp Âm Trúc mà run rẩy, tâm tình của Hải Dương cùng tranh cũng dung hòa theo. Quầng sáng màu vàng với đường kính ba mươi thước bao bọc thân thể mọi người hoàn toàn ở bên trong. Âm thanh của nhạc khúc đã không chỉ khiến người nghe cảm thấy vui vẻ, mà sóng âm còn khiến cho tinh thần lực cùng khí tức có sự ảnh hưởng, thậm chí là thông qua không khí chấn ba cùng với tinh thần lực mà bọn họ cảm thụ, đạt đến hiệu quả cao nhất trong khối không gian quầng sáng bao phủ.

Xích Tinh Hồng Linh, thực lực kém cỏi nhất lại có phản ứng đầu tiên. Thực lực của nó chỉ tương đương với ma thú cấp bốn, tinh thần lực không đáng kể, từ lúc tiến vào băng quyển, thân thể nó không ngớt run rẩy, toàn cuộn tròn người thành một trái cầu, nắm chặt lấy bộ lông của Địch Tư, đeo tại trên người hắn không dám buông.

Lúc này tại cầm tranh hợp tấu, dưới ánh màu vàng đậm, sự sợ hãi trong mắt nó từ từ biến mất, thay vào đó là một vẻ si mê, con mắt rực rở chăm chú nhìn Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương. Nó mượn lực vài lần đến bên Địch Tư, tựa trên vai Tô Lạp đang chăm chú lắng nghe với bộ dáng cực kỳ say mê, tại ngực của hắn trong lúc đó, một điểm nhàn nhạt có vầng sáng màu tím, từ từ sáng lên. Tiến gần đến kiếm đảm cầm tâm cửu giai, thần âm pháp lực, cũng kích thích hắn, trong cơ thể kim được gia tốc hấp thu, hắn như thế nào không hưng phấn đây?

Ngay sau đó, Tô Lạp, Mã Lương và Thường Hạo, ba người đồng thời cảm giác được khí tức trên người đã xuất hiện biến hóa, sau khi tiến vào băng quyển, cảm giác áp lực trong tim đã lặng yên biến mất, toàn thân tựa hồ cũng trở nên dễ chịu, tinh thần cũng thế, bất luận là đấu khí của Tô Lạp, hay là ma pháp sư pháp lực của hai vị đông long bát tông trẻ tuổi đều cũng tăng lên đáng kể. Bọn họ tự mình có khả năng đạt tới trạng thái cao nhất, đối với ngoại giới, cảm quan cũng nhạy cảm lên rất nhiều, tất cả hết thảy tựa hồ đều cũng tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.

Ba gã băng cực ma viên cước bộ dừng lại, nhìn qua cơ thể bọn họ, quang mang màu vàng che khuất bên trong, nghe nhạc khúc ưu nhã động lòng người, chúng nó không khỏi nhịn được cùng tuyết long báo phát sinh một tình cảnh, trong lòng đồng thời nghĩ đến, cái loài người đáng sợ, may là lúc này đây hắn đứng ở cùng một phe với chúng. Chung quanh áp lực tiêu mất, thân thể hết run rẩy, toàn thân tràn ngập một lần nữa lực lượng, ngay cả Viên Nhị cùng Viên Tam còn không có khỏi hẳn vết thương cũng đã không hề đau đớn. Sinh trưởng tại băng sâm, chúng nó chưa lúc nào gặp qua ma pháp thần kỳ như thế, trong lúc nhất thời lòng tin về ý khiêu chiến trong băng quyển không khỏi tăng nhiều, cước bộ cũng trở nên trầm ổn rất nhiều.

Sự khẩn trương của Địch Tư cùng Mạt Kim Tư đích đã bị quang hoàn kỳ dị bao phủ và tiêu trừ, ngay cả tâm tình của Tử cũng buông lỏng rất nhiều, đi tới một bên, hướng Diệp Âm Trúc chìa ra ngón cái.

Chơi xong cầm khúc, khống chế tâm huyền cùng cầm huyền của chính mình, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, tiếng đàn của mình đã tiến vào cảnh giới cao hơn. Khi diễn tấu cầm khúc, âm nhạc không thể nghi ngờ đã phát tán, tiếng đàn vang rất xa, cầm ma pháp uy lực là có thể kéo dài đến rất xa, căn cứ thanh âm lớn nhỏ, mà phạm vi bao trùm sẽ thay đổi. Nhưng lúc này, hắn lại cảm giác được rõ ràng, khi chính mình diễn tấu , có lẽ nguyên nhân là do cầm ma pháp lực tăng nhiều lên, hắn phát hiện chính mình cũng có thể thông qua tinh thần lực trực tiếp khống chế phạm vi được bao phủ bởi cầm ma pháp lực.

Không hạn chế tiếng đàn khuếch trương, hiệu quả của tiếng đàn là căn cứ vào thanh âm lớn nhỏ truyền đi, nhưng có thể khống chế được ảnh hưởng của ma pháp lực, thông qua tinh chuẩn ma pháp lực khống chế, có thể phát huy tinh thần lực. Tình huống này, trước kia, hắn không có nghe Tần Thương nói qua, mơ hồ cảm giác được tinh thần lực này xuất hiện, có liên quan đến mình, đồng thời cùng đấu khí của chính mình và đồng đẳng bổn mạng khế ước với Tử cũng có liên hệ thâm thiết, tựa như là một sự pha trộn dẫn đến dị biến.

Một bên diễn tấu một bên thưởng thức, Diệp Âm Trúc xác định suy đóan của chính mình là chính xác, theo quang hoàn màu khống chế, đưa toàn bộ mọi người vào trung tâm, thế hệ sau này của Cầm đế Diệp Âm Trúc làm đại lục khiếp sợ, thần âm quang hoàn lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Long Khi Nỗ Tư đại lục.

Có thần âm quang hoàn phụ trợ, tình trạng của mọi người hoàn toàn ổn định, hơn nữa trạng thái chiến đấu cũng tốt lên, đàng trước ba gã băng cực ma viên nhất thời trở nên linh hoạt, quang mang màu lam từ ánh mắt lạnh như băng của bọn họ trên người phóng thích, dạng hình phiến, vụ khí nồng nặc nhất thời hóa thành tảng băng rơi trên mặt đất, làm tầm mắt mọi người được khôi phục rất nhiều.

Địch Tư tức giận nạt một tiếng

-Ba tên đần, làm gì đi chứ.

Tô Lạp cười, nói:

-Có lẽ là bọn họ sợ quá mà quên đi rồi.

Địch Tư sợ ảnh hưởng Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương diễn tấu,tận lực bước đi vững vàng,trong lòng thầm nghĩ, nếu Cầm Đế có thể ở cùng một chỗ với Tử Đế thì tốt lắm, theo hắn nhận thấy, nhạc khúc có tác dụng thần kỳ, nói không chừng chính mình còn có thể tiến hóa nữa đây. Chỉ là không biết hoàng kim bỉ mông sau khi tiến hóa sẽ biến thành cái dạng gì đây.

Càng ngày càng quen thuộc cách khống chế, Diệp Âm Trúc thi triển Thần Âm Quang Hoàn mỗi lúc một thuần thục, hợp tấu làm tăng ma pháp lực lên, thậm chí còn tiêu hao ít ma pháp lực hơn so với khi bọn hắn thi triển quang hoàn, một khúc "Tiêu Tương Thủy Vân" đã hoàn toàn thay đổi trạng thái bất lợi lúc trước, mọi người đều đạt tới trạng thái tốt nhất.

Đi được ước chừng nửa giờ, bọn họ đã xuyên qua vụ khí nồng hậu, trước mắt xuất hiện một khu rừng băng lớn do băng trụ tạo thành, nơi này băng trụ tựa hồ là do nhân công chế tạo, bình thường mỗi một cây đều rất cao lớn, cây cao nhất thậm chí vượt qua trăm thước, những cây băng trụ tráng kiện, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bắn ra vầng sáng huyền ảo.

Tử trầm giọng nói:

-Mọi người cẩn thận một chút, chúng ta hẳn là tiến vào hạch tâm của băng quyển rồi."

Khoảng cách giữa các băng trụ rất rộng rãi, cho dù là thân thể hoàng kim bỉ mông có to lớn mấy cũng có thể dễ dàng thông qua, đi lên phía trước, trong lòng mọi người đều cũng không khỏi dậy lên cảm giác kỳ dị, bởi vì chung quanh nhiệt độ thật sự quái dị quá, mặc dù có rất nhiều băng trụ ngạo nghễ chọc trời, mặt đất cũng có một lớp băng dầy, nhưng nhiệt độ nơi này lại tạo cho người ta cảm giác ấm áp như mùa xuân, thậm chí nhiệt độ còn cao hơn điểm đóng băng. Nhưng nếu nhiệt độ cao, tại sao băng lại không tan?

Càng đi về phía trước, khe hở càng trở nên mỏng hơn, chung quanh băng cứng không thay đổi, nhưng nhiệt độ vẫn cao như trước. Mặc dù có Thần Âm Quang Hoàn trợ giúp, áp lực vô hình ngoại giới đã biến mất nhưng biến hóa kì dị này của nhiệt độ làm cho tâm tình mọi người khẩn trương hẳn lên.

Mã Lương lặng lẽ lấy ra ngân long lục khí của mình, pháp lực đã tăng lên tương đương với thanh cấp sơ giai, hắn tự tin khi gọi về lục cấp ngân long, lực công kích sẽ tăng.

Dù sao, ngân long lục khí kết hợp cùng một chỗ, hoàn toàn có thể xưng là nhất kiện thần khí.

Phải biết rằng, không chỉ dựa vào sáu bộ phận thân thể của ngân long mà phải trải qua trui luyện đặc thù mới hình thành được họa tông pháp bảo.

Thường Hạo nắm trong tay một cây pháp trượng rất dài, cao hơn cả thân thể hắn, toàn thân xuất ra bạch ngân, nắm trong tay một viên ngân quang bảo thạch

Tô Lạp lấy ra Vĩnh Hằng Thế Thân khôi lỗi, đứng ở đầu vai Địch Tư, cẩn thận quan sát chung quanh, tay cầm Thiên Sử Thán Tức tùy thời chuẩn bị ứng biến.

Sự cảnh giác của mọi người tựa hồ là phí công, cho đến khi bọn họ xuyên qua băng trụ cũng không có gặp nguy hiểm, cũng không có phát hiện một tia khí tức của sinh vật nào, xuyên qua băng trụ, bọn họ thấy một băng nguyên (cánh đồng băng) thật lớn, trống trải tới mức tựa hồ chỉ liếc mắt một cái đã tới bờ bên kia băng nguyên. Nhìn ngút tầm mắt cũng không phát hiện được gì cả.

Mọi người tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chẳng lẽ cảm giác trước đây đều là hư ảo sao? Ở đây chẳng hề có ma thú nào cả?

Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương đồng thời đình chỉ hợp tấu, Thần Âm Quang Hoàn biến mất trong nháy mắt, thân thể mỗi người nhoáng lên một cái, phảng phất cảm giác được một cổ áp lực thật lớn khiến họ cảm thấy khó thở.

Áp lực còn cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lần, thực lực kém cỏi nhất là Xích Tinh Hồng Linh, cũng bị áp lực vô hình chấn nhiếp làm mất đi năng lực hành động.

Loài người dù sao cũng không phải ma thú, đối với áp lực này vẫn thích ứng tương đối tốt hơn một chút, Diệp Âm Trúc từ trên vai Địch Tư nhảy xuống, thần sắc vừa động

-các ngươi hãy lắng nghe.

Ánh mắt nghi hoặc của mọi người nhìn hắn, Tử hỏi:

-nghe cái gì?

Diệp Âm Trúc hướng Tử khoát tay, thần sắc trầm ngưng, nằm xuống dán tai trên mặt băng. Trong mọi người, luận về thực lực, Diệp Âm Trúc có lẽ không được xếp hạng, nhưng luận về thính lực, không có ai có thể so sánh với hắn. Từ nhỏ được huấn luyện trở thành thần âm sư, hắn có thể nắm bắt mọi thanh âm, dù nhỏ đến mấy.

Nghe cả nửa ngày, Diệp Âm Trúc đứng lên

-Là tiếng nước chảy. Dưới mặt băng có nước, nhưng không phải nơi này, mà là phía trước.

Vừa nói xong, hắn giơ tay lên, chỉ ngay phía trước là mặt băng vụ khí to lớn khôn cùng.

Tử ánh mắt lưu chuyển, trong đầu linh quang chợt lóe

-ta hiểu được rồi. Có lẽ chúng ta đã xuyên qua đại lục, đi tới điểm cuối của cực bắc hoang nguyên Âm Trúc, cái mà ngươi nghe được hẳn là thanh âm của biển rộng, Bên ngoài cực bắc hoang nguyên của Long Khi Nỗ Tư đại lục là biển rộng. Có lẽ nguyên nhân vì nơi này quá lạnh, ngoài khơi đã ngưng kết thành băng, ngươi nghe được là thanh âm của nước gợn ở ngoài đại lục, phía dưới mặt băng.

Tử giải thích không thể nghi ngờ là rất hợp tình hợp lý, mọi người đồng thời gật đầu. Biển rộng, cũng đã tới được biển rộng, nhưng mục tiêu chuyến đi lần này của bọn họ lại không xuất hiện. Ánh mắt Tử trở nên trầm ngưng, Diệp Âm Trúc cũng toát ra thần sắc suy tư.

Chẳng lẽ đi lầm đường rồi sao? Nhưng áp lực rất lớn chung quanh là gì vậy? Tử không rõ, Diệp Âm Trúc cũng không rõ.

Do dự cả nửa ngày, Tử đột nhiên nói:

-Âm Trúc, chúng ta đi.

Diệp Âm Trúc sửng sốt

-đi? không tìm sao?

Tử lắc đầu, nói:

-có lẽ là ta tham lam quá. Lần này tìm được kim giáp cấm trùng, đối với ta mà nói đã là trợ giúp lớn nhất. Vốn chúng ta cũng không nên mạo hiểm tới nơi này, đều cũng là ta quá khích. Trở về đi, sau này chờ chúng ta trở nên mạnh hơn, sẽ tìm cơ hội tới nơi này tìm kiếm cũng không muộn.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

-Hảo, vậy nghe lời ngươi.

Tử cũng không có kiên trì việc tìm kiếm, hắn cũng trở nên dễ dàng hơn. Dù sao áp lực tại đây làm hắn có dự cảm mơ hồ, có thể nhanh rời đi là tốt nhất. Phương pháp rời đi tốt nhất là sử dụng truyền tống thủy tinh, có thể trực tiếp đưa Tử đến biên giới cực bắc hoang nguyên, từ nơi đó chuyển đến Cầm thành sẽ dễ dàng hơn.

Từ không gian giới chỉ xuất ra thủy tinh cầu, vừa định bắt đầu truyền tống thì, Diệp Âm Trúc lại do dự. Mặc dù pháp lực tăng lên không ít, nhưng hắn biết, với thực lực của chính mình bây giờ mà muốn truyền tống một lần cả năm vị cửu cấp ma thú và mười người cũng không thực tế

-chúng ta phải phân ra đi hai lần.

Tử nhìn thủy tinh cầu trong tay Âm Trúc, gật đầu, nói:

-không thành vấn đề, ngươi mang theo người của Mễ Lan đi trước, mang cả Hồng Linh đi. Sau đó trở lại tiếp chúng ta. An Kỳ, ngươi cũng cùng Âm Trúc bọn họ đi trước đi.

An Kỳ dùng sức kéo tay Tử, lắc đầu, nói:

-Không, ta không đi, ta muốn cùng Tử ca ca ở một chỗ.

Bây giờ nàng đột nhiên trở nên có chút quái dị, không có hoạt bát như trước, thần sắc tựa hồ có chút bối rối. Tất cả mọi người tưởng rằng nàng bị ảnh hưởng của áp lực tại đây, cho nên ai cũng không có để ý.

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

-Ta một lần truyền tống cực hạn là tám người, vì thân thể khổng lồ của Địch Tư bọn họ như vậy, sợ rằng còn được ít hơn. Chúng ta truyền tống hai lần những người này là đủ rồi, đầu tiên, ta dẫn Tô Lạp, Hải Dương, Thường Hạo, Mã Lương cùng Địch Tư đi trước đi. Sau đó, trở lại tiếp các ngươi. Như vậy, lần đầu tiên dùng một ít ma pháp lực, cũng có thể nhanh chóng tìm tiếp các ngươi. Ta trước tiên, khắc họa ở chỗ này một cái ma pháp trận để quay lại tiến hành truyền tống lần thứ hai.

Tử vuốt cằm nói:

-Hảo, mọi người làm thành một vòng tròn, che chở Âm Trúc khắc họa pháp trận.

Ba huynh đệ Viên Nhất vừa nghe nói có thể đi, liền không kịp đợi, vội vàng vây quanh, lẳng lặng cùng đợi, sắc mặt không giấu được ý muốn rời nhanh. Mọi người làm thành một vòng tròn, để Diệp Âm Trúc ở chính giữa.

Đây không phải lần đầu tiên khắc họa pháp trận, Diệp Âm Trúc so với trước kia đã thuần thục hơn, tay phải vung lên, kiếm Nặc Khắc Hi lặng yên xuất ra, dưới tác dụng trúc đấu khí, một đạo kiếm khí bay nhanh tới mặt băng dưới chân bắt đầu khắc họa.

Tay phải khắc họa pháp trận, tay trái thả ra pháp lực từ thủy tinh cầu, như vậy thông qua đấu khí phụ trợ có thể tiết kiệm không ít tinh thần lực.

Diệp Âm Trúc vừa mới khắc họa pháp trận được một phần ba, đột nhiên, mặt băng chấn động kịch liệt, thân thể Diệp Âm Trúc hơi chấn động, may là hắn kịp thời phản ứng nên không có họa sai.

-Chuyện gì xảy ra vậy?

Khí tức của mỗi người cũng trở nên khẩn trương.

Oanh long, lúc này một tiếng nổ so với lúc trước càng thêm kịch liệt chấn động, ngay cả thân thể thật lớn của Địch Tư cùng Mạt Kim Tư đều cũng bị ảnh hưởng.

Oanh long -, oanh long -, oanh long -

Một đường băng nứt thật lớn xuất hiện cách đó không xa, lấy đường băng nứt làm tâm, không biết có bao nhiêu đứt gãy trên mặt băng cùng hiện ra, một thanh âm trầm thấp cương ngạnh từ bốn phương tám hướng truyền đến

-Là ai đánh thức Cách Lạp Tây Tư vĩ đại. Đã thật lâu không có nhấm nháp qua mùi vị của sinh vật tại lục địa, hãy chịu chết đi. ha ha ha ha ……

Từ khi sinh ra đến nay, mọi người lần đầu tiên nghe được tiếng cười kinh khủng như thế, mỗi một tiếng cười to, trên mặt đất vết nứt mở rộng mấy lần, băng phấn phún ra, từ trời cao, vô số băng phiến tản ra, đang ấm áp nhất thời bị một trận gió lạnh vô cùng, làm mỗi người đều rùng mình.

Tô Lạp phản ứng nhanh nhất

-mau bỏ đi. Tựa hồ là sinh vật rất cường đại, chúng ta trước tiên lùi về băng lâm. Có thể ngăn cản tốt hơn.

Tử cùng Diệp Âm Trúc liếc nhau, vung tay lên, các ma pháp sư lại lên trên vai hoàng kim bỉ mông như trước, mọi người bắt đầu chạy, hướng băng lâm lui lại.

Oanh -, một tiếng nổ to, vô số băng phiến bị nghiền nát bay lên trời, tựa như một cái băng cầu thật lớn đột nhiên nổ tung, tiếng xé gió phát ra, mỗi một mảnh toái băng đều như mũi tên nhọn bắn ra, cơ hồ bao trùm hơn một ngàn thước phương viên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương