Cầm Đế
Chương 68: Đệ cửu ma thú với đệ bát ma thú

Hai vị u minh tuyết phách hiển nhiên không ngờ tới đối thủ lại cường đại như thế, tiếng đàn của Diệp Âm Trúc lọt vào tai bọn họ cực kỳ hài hòa, trong đầu vợ chồng hai người đồng thời hiện lên lúc nữ nhi mới xuất sanh thì một nhà ba khẩu rất ấm áp, trong lúc đắm chìm trong cảm giác ấm áp, khí thế của bọn họ đã giảm xuống rất nhanh.

Cầm tông tam đại thần khúc, nếu dựa vào tử vi cầm tâm diễn tấu, đó chính là uy lực của cấm chú a! Mặc dù Diệp Âm Trúc còn kém tử vi cầm tâm hai giai, nhưng hắn từ nhỏ tu luyện xích tử cầm tâm, so với các thần âm sư khác thì thấu hiểu nhạc khúc hơn nhiều, phát huy tác dụng đã đạt tới rồi trình độ tương đối cường đại.

Nghe thấy cầm khúc, Tử chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập năng lượng, linh hồn liên lạc của đồng đẳng bổn mạng khế ước làm cho hiệu quả của cầm khúc do Diệp Âm Trúc đàn tác dụng lên hắn tăng lên. Một tầng tử tinh vững chắc trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thân thể hắn, mặc dù hắn không có hiển lộ ra bản thể, nhưng đứng ở nơi đó, khí tức đọng trên người hắn đủ làm hai vị u minh tuyết phách kinh hãi.

Lúc đầu, Tử có thể một kiếm chém chết hắc long Dạ Tinh Hủ dĩ nhiên là bởi vì hắn đã phát huy toàn bộ sức mạnh hiện ra bản thể, hơn nữa hắc long sau khi đấu cấm chú với ngân long năng lượng sót lại cũng không nhiều, nhưng quan trọng nhất là sự uy áp của tử tinh bỉ mông. Trước khí tức của tử tinh bỉ mông, bất cứ ma thú gì cũng đều run rẩy. Trong lúc nhất thời, tình thế hoàn toàn đảo ngược, tố hợp tốt nhất của cầm đế và tử đế bề ngoài đã hoàn toàn áp chế hai vị cửu cấp ma thú.

Lại một tiếng rít vang lên, dưới sự uy áp của Tử và ảnh hưởng của tiếng đàn do Diệp Âm Trúc phát ra, mẫu thân của Minh Tuyết không ôm lấy nàng nữa, để nàng bay ra.

Đối mặt với uy áp thật lớn, sắc mặt Minh Tuyết biến thành một mảnh trắng bệch, nhưng nàng vẫn cố gắng bay đến giữa song phương, không có tiến hóa đến cửu cấp, nàng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể lo lắng phát ra một tiếng rít.

Động tác Nguyệt Minh trên tay dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Minh Tuyết thần sắc buồn bã ở hướng đối diện

-Âm Trúc, không nên. Minh Tuyết nói mọi người không nên đánh nhau.

Diệp Âm Trúc gật đầu, nhưng khúc vẫn không đình chỉ, hắn đương nhiên không hy vọng đánh nhau, nhưng áp lực thì phải tăng thêm, nếu không, căn bản không cách nào tiến hành trao đổi ngang hàng được.

Nghe được thanh âm của nữ nhi, thần sắc của hai vị u minh tuyết phách đồng thời biến đổi, ánh mắt nhìn Nguyệt Minh nhất thời trở nên hòa hoãn vài phần. Mà giờ phút này, tay phải của Nguyệt Minh cũng đã khắc họa đến thời khắc cuối cùng. Tầng tầng hắc vụ không ngừng tản ra từ trên người Nguyệt Minh, khí tức năng lượng khổng lồ làm vóc người vốn kiều tiếu của nàng càng trở nên nhỏ bé, nhưng ánh mắt dứt khoát của nàng mới là tiêu điểm của toàn trường.

-Minh Tuyết, từ nay về sau, ngươi tự do rồi.

Phảng phất giống như giải phóng tất cả tình cảm trong nội tâm, Nguyệt Minh ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu. Huyết vụ không hề tiêu tan, trực tiếp rót vào trong tinh thần lạc ấn thật lớn mà nàng đã khắc họa.

Minh Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất bay về hướng Nguyệt Minh, trong miệng kêu lên cuống quít, nàng thân là ma thú loại u hồn, lúc này trên mặt không ngờ cũng chảy ra một giọt nước mắt. Nhưng cho dù tốc độ nàng nhanh đến mức nào cũng không bằng động tác của Nguyệt Minh. Ngay khi huyết vụ Nguyệt Minh phun ra hoàn toàn dung hợp với phù hào phía trước khắc họa của nàng thì một cột sáng màu đen thật lớn từ trong lòng ngực nàng phát ra. Trong nháy mắt, cột sáng đã oanh kích lên vị trí đồng dạng trên ngực Minh Tuyết.

Nguyệt Minh kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, còn thân thể Minh Tuyết được sự bao phủ của cột sáng màu đen càng trở nên rõ ràng hơn, một vòng quyển năng lượng màu đen không ngừng hướng thẩm thấu vào trong cơ thể nàng, có thể cảm giác được, năng lượng của nàng dưới tác dụng của cột sáng màu đen không ngừng tăng lên.

Nguyệt Minh thi triển không chỉ là ma pháp mạnh mẽ phế bỏ khế ước, đồng thời, vì đền bù cho Minh Tuyết mười năm rời xa cha mẹ, nàng dùng phương pháp đặc thù đem ba thành ám ma pháp pháp lực của mình phóng thích vào trong ma pháp giải trừ khế ước, hoàn toàn rót vào trong cơ thể Minh Tuyết.

Chứng kiến cảnh này, cha mẹ Minh Tuyết đồng thời lặng đi, bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được nữ nhi lúc này bi thương đến mức nào, chính là vì người kia mà nữ nhi bi thương. mặc dù năng lượng của nàng đang không ngừng tăng lên, nhưng ánh mắt nàng nhìn Nguyệt Minh càng trở nên thương cảm, nước mắt không ngừng chảy xuống, không ngờ biến thành một viên trân châu rơi xuống mặt đất, cho dù ở bên trong băng cốc nhưng vẫn phát ra quang mang rực rỡ.

Nước mắt của u minh tuyết phách là một trong những thứ tối trân quý nhất trên thế gian. Muốn cho u minh tuyết phách khóc, cơ hồ là không có khả năng. thân là u hồn, bọn họ cũng không có bản thể, chỉ có khi nào cực độ bi thương, hay là vì người tối thân cận nhất mới có thể chảy ra nước mắt tinh khiết nhất. Nước mắt của u minh tuyết phách hóa thành minh châu, chính là ma tinh thạch cao nhất của ám băng song hệ.

Nữ nhi có thể vì cô gái kia mà khóc, có thể thấy được quan hệ giữa các nàng cũng không giống như mình nghĩ. Hắc ám chung quanh từ từ tiêu thất, hắc ám cách ly lặng lẽ giải trừ, sắc mặt cha mẹ Minh Tuyết cũng đồng thời hòa hoãn xuống.

Dưới sự khiên dẫn của khí kỵ, Diệp Âm Trúc đình chỉ

Than nhẹ một tiếng, thu hồi Phi Bộc Liên Châu Cầm, đỡ Nguyệt Minh từ trên mặt đất lạnh như băng lên. Trúc đấu khí thuần hòa đưa vào trong cơ thể Nguyệt Minh, duy trì trứ sự ấm áp của thân thể nàng. Tinh thần lực hao phí quá độ đã làm nàng cực kỳ suy yếu. Nếu không kịp thời trị liệu, rất có thể gặp phải vấn đề lớn.

Cột sáng màu đen bao phủ quanh Minh Tuyết rốt cục tiêu thật, Minh Tuyết đầu tiên là vọt đến trước người Nguyệt Minh, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu bi thảm. Đáng tiếc, Nguyệt Minh đã giải trừ khế ước, bây giờ đã không thể nào hiểu được thanh âm của nàng.

Nguyệt Minh sắc mặt mặc dù trắng bệch, nhưng ánh mắt nàng lại sáng ngời, tâm kết rốt cục đã được giải bỏ, làm cho thân thể mệt mỏi của nàng tràn ngập cảm giác giải thoát. Nhẹ nhàng đích vuốt ve Minh Tuyết vừa lớn lên một ít, lộ ra nụ cười, mặc dù chỉ có thể chạm vào hư không, nhưng lúc này nàng vô cùng thỏa mãn.

-Đừng khóc, Minh Tuyết. rốt cục ta đã trả lại tất cả những gì ta lấy của ngươi. Mặc dù ta biết như vậy cũng không đền bù được mười năm thống khổ phải xa phụ mẫu của ngươi, nhưng ta chỉ có thể làm được như vậy. Minh Tuyết, ta chưa bao giờ xem ngươi như một ma thú. Ngươi là thân nhân của ta, là muội muội của ta. Âm Trúc nói đúng, thích một người không nhất định phải ở cùng người đó một chút, chỉ khi nào để người đó hạnh phúc mới là tốt nhất cho người đó. Đi thôi, trở lại bên cạnh cha mẹ ngươi đi. Ngươi ở cùng một chỗ với bọn họ ta cũng yên tâm hơn nhiều, nếu sau này còn có cơ hội đến băng sâm, ta nhất định sẽ đến thăm ngươi.

Nguyệt Minh đang cười, nhưng nước mắt nàng vẫn như trước không ngừng chảy xuống, cho dù nàng đã đem toàn lực khống chế, cũng không thể khống chế được cảm giác không muốn chia lìa trong nội tâm.

-Có lẽ thật sự là chúng ta hiểu lầm.

Phụ mẫu Minh Tuyết bay tới trước mặt Diệp Âm Trúc một khoảng không xa, bọn họ không dám đến quá gần Tử, nhưng lúc này sắc mặt đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Diệp Âm Trúc ôm Nguyệt Minh, nói:

-Lúc đầu, gia gia của Nguyệt Minh vì muốn tôn nữ của mình tương lai sẽ cường đại hơn nên đã bắt nữ nhi của các ngươi. Lần này chúng ta đến là để xin lỗi các ngươi, hơn nữa đem Minh Tuyết về cho các ngươi. Mặc dù Nguyệt Minh và Minh Tuyết ký kết khế ước, nhưng các ngươi cũng thấy được, ở cùng với Nguyệt Minh, Minh Tuyết cũng không có chịu khổ. Hy vọng các ngươi có thể tha thứ cho chúng ta. Nguyệt Minh hy vọng nhất chính là Minh Tuyết có thể hạnh phúc.

Cánh tay hắn ôm Nguyệt Minh rất kiên định, bởi vì hắn có thể cảm giác được Nguyệt Minh bây giờ cần nhất chính là một bộ ngực ấm áp.

Phụ thân của Minh Tuyết trầm giọng nói.

-Ta gọi là Minh Huy, đây là thê tử của ta Minh Nguyệt. Ta xin lỗi vì hành động của chúng ta vừa rồi. Không ngờ loài người còn có nữ hài tử thiện lương như vậy, mặc dù mất đi nữ nhi mười năm làm ta rất khó chịu. Nhưng những lời nữ hài này nói lúc nãy đã làm ta tha thứ nàng.

Minh Nguyệt ôm nữ nhi vào trong lòng, than nhẹ một tiếng

-Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác muốn khóc. Lão công, giúp nữ hài này đi. Sự thiện lương của nàng làm ta thấy rất tôn trọng.

Minh Huy gật đầu, vươn cánh tay phải hư vô đặt phía trên đỉnh đầu Nguyệt Minh, quang mang màu ám lam giống như sương khói bình thường rót vào trong mi tâm Nguyệt Minh.

Hắc ám khí tức lạnh như băng làm lệnh Diệp Âm Trúc có chút không thoải mái, nhưng đây là năng lượng thích hợp nhất cho Nguyệt Minh, thân thể suy yếu nhất thời nhận được sự bổ sung tốt nhất, bên ngoài da thịt xuất hiện một tầng quang ảnh màu ám lam, hai mắt không chịu khống chế chậm rãi khép lại, bắt đầu ngủ say.

Minh Huy thu tay lại, nói:

-Nàng đã không có việc gì rồi, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì thương tổn do giải trừ phong ấn sẽ hoàn toàn biến mất. Đáng tiếc, nàng sau này không thể thiêm ước với ma thú khác.

Minh Tuyết đột nhiên lo lắng thét chói tai hai tiếng, chỉ chỉ vào mình, rồi chỉ chỉ vào Nguyệt Minh.

Minh Huy biến sắc

-Tuyết nhi, ngươi nói ngươi muốn làm ma thú của nàng? Không, tuyệt đối không được. Ngươi vất vả lắm mới trở về bên cạnh ba ba, mụ mụ. Mặc dù ta thừa nhận nữ hài tử này tâm địa thiện lương, Nhưng chúng ta không thể mất ngươi lần nữa.

Minh Tuyết lo lắng lắc đầu, chỉ chỉ Nguyệt Minh, lại phân biệt chỉ chỉ phụ mẫu, lại chỉ chỉ băng cốc, cuống quít thét chói tai.

Minh Huy sắc mặt hòa hoãn một ít

-Ý ngươi là để nàng ở cùng một chỗ với chúng ta?

Minh Tuyết dùng sức gật đầu.

Minh Huy nhíu mày nói:

-Nhưng nàng dù sao cũng là nhân loại. Nơi này không thuộc về nàng. Nàng cũng không thuộc về nơi này.

Minh Tuyết chớp chớp đôi mắt to động lòng người, nước mắt lại muốn chảy xuống, buồn bã thét chói tai không ngừng.

Thật vất vả mới nhìn thấy nữ nhi, Minh Huy thật sự không muốn làm Minh Tuyết thất vọng, chỉ phải bất đắc dĩ nói:

-Nếu nàng nguyện ý thì để cho nàng lưu lại. Thuộc tính của nàng cùng chúng ta tương hợp. Có lẽ nàng có thể trở thành ma pháp sư thứ nhất tu luyện trong băng sâm. Nàng vì ngươi mà mất đi năng lực thiêm ước ma thú, lại thiện lương như thế, đây coi như là một chút bồi thường của chúng ta với nàng. Đã lâu lắm rồi tâm tình không có ba động mãnh liệt đến như vậy, nữ nhi ngoan, đừng khóc, được không?

Minh Tuyết có chút hưng phấn gật đầu, nước mắt ẩn chứa trong mắt nhất thời tiêu thất.

Minh Huy chuyển ánh mắt về phía Tử đã thu hồi khí thể, trong mắt toát ra thần quang cung kính

-Ngài và bằng hữu của ngài xin theo ta đến đây đi.

Tử lạnh nhạt gật đầu, hoa tay trong không trung phát ra một đạo tử quang, Diệp Âm Trúc hỏi:

-Có cần kêu tất cả mọi người tới hay không?

Tử lắc đầu, nói:

-Ta phát tín hiệu để cho Địch Tư bọn họ chờ ở đó rồi. Ta có chuyện muốn hỏi u minh tuyết phách, quan hệ đến bí mật của thú nhân tộc, bọn họ không nghe thì tốt hơn, nơi này là lãnh địa của u minh tuyết phách, bọn họ không có địch ý, người của chúng ta sẽ không có việc gì đâu.

Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:

-Được.

Ôm Nguyệt Minh trong lòng, cùng với Tử đi theo hai vị u minh tuyết phách đi vào sâu bên trong băng cốc.

Vẻ mặt Tử rất bình tĩnh, mặc dù hắn còn chưa phát triển đến đỉnh phong, nhưng khí tức uy nghiêm của thượng vị giả cũng làm hai vị u minh tuyết phách không thề so sánh được.

Băng cốc diện tích cũng không lớn lắm, dưới sự dẫn đường của hai vị u minh tuyết phách, bọn họ rất nhanh đã đi đến trung tâm của băng cốc. Minh Huy dừng lại cước bộ, đợi cho Diệp Âm Trúc và Tử đi tới phía sau hắn thì phóng ra một vòng quang hoàn màu ám lam, băng cứng dưới chân bắt đầu chuyển động, phảng phất trong nháy mắt trở nên hư vô, một cổ năng lượng vô hình chậm rãi đưa mọi người đi xuống.

Một bên vừa đi xuống, Minh Huy vừa thở dài nói:

-Vốn chúng ta ngụ bên trong băng cốc, nhưng từ khi lạc mất Tuyết nhi, chúng ta chuyển lên phía trên băng cốc, đã nhiều năm rồi không có ra ngoài, nếu không phải nghe được Tuyết nhi hô hoán, chắc ta và Minh Nguyệt vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi.

Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc hỏi:

-Lúc đầu các ngươi đánh mất nữ nhi, tại sao không đi tìm nàng?

Minh Huy buồn bả nói:

-Long Khi Nỗ Tư đại lục rộng như thế, muốn tìm Tuyết nhi dễ vậy sao, chúng ta còn không biết nàng vẫn ở trong cực bắc hoang nguyên hay đã tiến vào thế giới loài người. Làm sao mà tìm kiếm đây? Đối với ma thú loại u hồn chúng ta mà nói, chỉ có thế giới âm lãnh mới thích hợp để chúng ta sinh tồn. một khi rời đi băng sâm chúng ta liền trở nên một mảnh mờ mịt. Cửu cấp ma thú thì sao? Bị loài người các ngươi săn giết ít lắm sao? Ma hạch do cửu cấp ma thú chúng ta ngưng kết chính là thứ mà loài người khát vọng nhất.

Đang nói, dưới chân chấn động, đã chạm vào thật địa, năng lượng vô hình tiêu thất, Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn thì phát hiện lúc này thân bị vây trong băng quật, không cần hỏi, nơi nàychính là phía dưới của băng cốc rồi, mặt trên băng cứng không biết dày bao nhiêu, nhưng lúc này hàn băng chung quanh đều tản ra lam quang nhàn nhạt, làm cho băng quật nhìn qua cũng không hôn ám.

Trở lại trong băng quật, Minh vợ chồng Huy, Minh Nguyệt hai người rõ ràng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, hai người đồng thời chuyển hướng Tử, cung kính hành lễ

-Tham kiến tử tinh đại nhân.

Tử phất phất tay, nói:

-Miễn lễ.

Minh Huy cung thanh nói:

-Không ngờ chúng ta có thể gặp được Tử Đế, xin ngài tha thứ cho sự lỗ mãng trước đây của chúng ta.

Tử nhàn nhạt nói:

-Không biết không có tội, không ngờ các ngươi còn nhớ được sự tồn tại của tử tinh nhất tộc này. Bây giờ còn có bao nhiêu thú nhân nhớ kỹ thượng cổ tứ đại thần thú chứ?

Vợ chồng Minh Huy cũng không biết Tử còn chưa hoàn toàn phát triển, lúc trước khi giằng co với Tử và Diệp Âm Trúc, khí tức trên người Tử tản mát ra làm tận sâu trong linh hồn họ run sợ. Tâm tình bọn họ hòa hoãn lại là vì sự thiện lương của Nguyệt Minh, nhưng ai dám chắc không có quan hệ đến khí tức của tử tinh bỉ mông đây? Bất cứ chủng tộc nào cũng đều tôn trọng cường giả giống nhau.

Minh Huy hỏi dò:

-Tử đế đại nhân, chẳng lẽ ngài lần này đến băng sâm là để đưa tiểu nữ về sao?

Tử lắc đầu, nói:

-Đương nhiên không phải, ta lần này đến tìm kiếm bằng hữu của tổ tiên. Trong cực bắc hoang nguyên, băng sâm là cấm địa lớn nhất. Nơi này có sơn lĩnh cự nhân và chiến tranh cự thú tồn tại không?

Minh Huy sắc mặt hơi đổi, trầm ngâm một lát sau mới nói:

-Xin lỗi, tử đế đại nhân, ta không biết.

-Không biết?

Sắc mặt Tử nhất thời trầm xuống

-Các ngươi vẫn sinh tồn ở chỗ này, ngay cả tình huống trong băng sâm cũng không biết sao? Làm cửu cấp ma thú loại u hồn, cho dù trong băng sâm này thì ma thú có thể chiến thắng vợ chồng các ngươi cũng không nhiều.

Thần sắc Minh Huy có vẻ có chút sợ hãi

-Tử đế đại nhân, xin ngài đừng động nộ, ngài nghe chúng ta giải thích là hiểu được ngay. Băng sâm lúc nào thành hình thì không ai biết, nhưng nơi này tuyệt đối là nơi lạnh nhất của Long Khi Nỗ Tư đại lục. Lúc ngài và bằng hữu đến chẳng lẽ không phát hiện ra băng sâm rất yên tĩnh sao? Chắc cũng không gặp ma thú gì xuất hiện.

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

-Đúng vậy, ngoại trừ tuyết phách phiêu phù tại không khí ra, chúng ta cũng không có gặp được ma thú gì.

Minh Huy nói:

-Cái này thì đúng rồi, tuyết phách ở bên ngoài vì chúng không có tư cách tiến hành triêu bái khiêu chiến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:

-Triêu bái khiêu chiến? Là cái gì?

Minh Huy nói:

-Kỳ thật ở trong băng sâm này, mặc dù chúng ta không e ngại ai, nhưng nếu luận thực lực chính xác thì chỉ xếp thứ chín. Cho nên, chúng ta cũng bị ma thú trong băng sâm nội xưng là đệ cửu ma thú. Trong băng sâm, ngoại trừ nơi trung ương của băng sâm,ngay cả cửu cấp ma thú cũng không dám tiến vào ra, tám phương hướng do tám cường đại cửu cấp ma thú phân biệt nắm trong tay băng sâm đông, nam, tây, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc tất cả ma thú của tám phương hướng. Là chúa tể của băng sâm. Mỗi tháng một lần, ma thú sinh sống trên tám phương hướng đều phải tiến cống cho bát đại cường giả, bát đại cường giả chọn lựa ai đó thì người đó trở thành thực vật cho họ. Hôm này vừa lúc là ngày triêu bái khiêu chiến, nếu không thì các người muốn tiến vào đây cũng không dễ dàng gì. Bất cứ xâm lấn giả nào vào đây đều bị lôi đình đả kích. Đừng nói là loài người các ngươi, cho dù là thú nhân tiến vào đến nơi đây thì ma thú cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Đương nhiên, nếu tử đế phóng thích khí tức ra thì ma thú dám khiêu chiến uy nghiêm của tử đế sợ rằng cũng không nhiều lắm.

Diệp Âm Trúc hỏi:

-Vậy các ngươi chẳng phải là cửu cấp ma thú sao? Hai vợ chồng ngươi sao không đi tranh đọat địa bàn?

Minh Huy lắc đầu, nói:

-U minh tuyết phách chúng ta đầu tiên là không cần thực vật, chỉ cần nguyên tố năng lượng cũng đủ rồi. Hơn nữa bị mất nữ nhi nên đối với quyền lực không có hứng thú, chỉ lấy băng cốc và khu vực phụ cận làm lãnh địa của mình, nếu như không trêu chọc bát đại cường giả, cũng sẽ không có ma thú đến trêu chọc chúng ta. Có cuộc sống thanh nhàn như vậy sợ rằng cũng chỉ có vợ chồng chúng ta. Hơn nữa trong phiến băng sâm này không chỉ có cửu đại ma thú chúng ta là cửu cấp ma thú, còn có một ít cửu cấp ma thú nhưng thực lực yếu hơn một ít, triêu bái khiêu chiến, hai chữ khiêu chiến chính là thử thách của bát đại cường giả, Nếu người khiêu chiến chiến thắng, lập tức là có thể thay thế cường giả kia trở thành tân chúa tể. Chỉ có điều đã nhiều năm rồi không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của bát đại cường giả, dù sao thì trong số cửu cấp ma thú thực lực của họ thật sự quá mạnh mẽ. Ngay cả ta cũng chỉ biết ma thú trấn thủ phương hướng chúng ta là gì, về phần bảy phương hướng khác thì không biết, cho nên vừa rồi Tử đế đại nhân hỏi thì ta không thể trả lời được. Bởi vì nhiều năm trước khi bát đại cường giả định hình thì đã thay đổi rất nhiều, có sơn lĩnh cự nhân hoặc là chiến tranh cự thú xuất hiện hay không thì không ai biết. Nhưng ta tin là nếu bọn họ thật sự có thật thì trấn thủ một phương không phải là vấn đề.

Tử nói:

-Cửu cấp ma thú trấn thủ nơi này là cái gì?

Minh Huy nói:

-Vị lân cư này của chúng là người yếu nhất trong bát đại cường giả, trải qua trăm năm nay cũng chỉ có hắn chịu vài lần khiêu chiến. Công bằng mà nói cũng nhờ vợ chồng chúng ta ủng hộ hắn mới giữ được vị trí của mình, là một đầu cửu cấp ma thú tuyết long báo. Hắn có được sự cường hãn của long và tốc độ của báo, bất luận là vật lý công kích hay là băng hệ ma pháp đều là tuyệt đỉnh, ít nhất tương đương với cường giả tử cấp thất giai của loài người. So với vợ chồng chúng ta còn cao hơn nửa giai.

Diệp Âm Trúc không nhịn được thầm giật mình,

Tử hỏi:

-Vậy tuyết long báo này có biết bảy đại ma thú khác là gì không?

Minh Huy suy nghĩ một chút, nói:

-Mặc dù bát đại ma thú trấn giữ bát phương, tuân theo quy định của băng sâm không xâm phạm lẫn nhau để tránh phát động chiến tranh trong băng sâm, nhưng ta nghĩ hắn có lẽ biết một chút, dù sao hắn tiếp xúc với các ma thú khác tương đối nhiều, không giống vợ chồng chúng ta chỉ sống trong phạm vi băng cốc này. Nếu ngài có hứng thú, chúng ta có thể đưa ngài đi tìm hắn hỏi một chút.

Tử gật đầu, nói:

-Như vậy là tốt nhất, cũng đỡ hơn chúng ta đi tìm đại.

Nếu có người dẫn đường thì tốt hơn đi tìm kiếm khắp nơi trong băng sâm nhiều, phạm vi băng sâm cực lớn, chiếm cứ gần một phần ba diện tích của cực bắc hoang nguyên, cơ hồ tương đương với A Tạp Địch Á vương quốc, muốn dò xét qua một lần thì cần phải tốn rất nhiều thời gian.

Diệp Âm Trúc nói:

-Cứ như vậy đi, bên ngoài quá lạnh, hơn nữa dễ dàng gặp phải ma thú, để cho bằng hữu của chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này của ngài, chúng ta chỉ chọn lựa vài người cùng đi với ngài tìm tuyết long báo được không.

Minh Huy gật đầu, nói:

-Đương nhiên có thể. Tiểu cô nương này cũng phải nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục được.

Diệp Âm Trúc và Minh Huy một lần nữa ra băng quật, đến bên ngoài băng cốc đưa Hải Dương, Tô Lạp và mọi người vào trong băng cốc, mọi người biết được chuyện của Nguyệt Minh đã thành công giải quyết đều cao hứng thay cho nàng. Diệp Âm Trúc và Tử thương lượng sơ qua một chút, quyết định hai người mang theo An Kỳ và hoàng kim bỉ mông Địch Tư theo vợ chồng Minh Huy đi gặp tuyết long báo, Mạt Kim Tư lưu lại bảo vệ những người khác. Nơi này dù sao cũng là chỗ của bọn họ, dù sao cũng phải đề phòng một chút. Minh Huy là cửu cấp ma thú, có trí tuệ cực cao, tự nhiên biết Diệp Âm Trúc và Tử cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng hắn, quyết định để nữ nhi ở lại chiếu cố Nguyệt Minh. Vợ chồng hai người mang theo Diệp Âm Trúc bốn người rời khỏi băng cốc.

Vợ chồng Minh Huy không hổ là đệ cửu ma thú trong băng sâm, có ma thú loại u hồn bọn họ ở đây, tuyết phách đang phiêu đãng trong không khí còn cách trăm thước đã chạy tứ tán, một chút cũng không dám đến gần. Tốc độ phi hành của hai vị u minh tuyết phách rất nhanh, bốn người Diệp Âm Trúc triển khai thân hình mới có thể đuổi kịp cước bộ của bọn họ.

-Minh Huy, ma thú trong băng sâm nếu ra bên ngoài thì sẽ biến hóa ra sao, hay là sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?

Tử nhìn về phía thân ảnh màu ám lam bên người hỏi.

Minh Huy cung kính nói:

-Ảnh hưởng thì cũng có một chút nhất định, nhất là ma thú thuộc tính băng. Bọn họ chỉ có ở chỗ này mới có thể phát huy thực lực tối đa, cũng chỉ có nơi này mới là nơi thích hợp nhất cho bọn họ tu luyện. Nhưng chỉ cần không đến nơi cực kỳ nóng ra thì ảnh hưởng cũng không phải rất lớn. Chỉ là ma thú này đều đã sinh sống trong băng sâm lâu năm, từng đời từng đời truyền xuống tới, nơi này đã là lãnh địa cố hữu của bọn họ, cho dù cách một đoạn thời gian lại có ma thú trở thành thực vật của bát đại ma thú trấn giữ, nhưng cũng rất ít có ma thú rời khỏi địa bàn của mình. Mặc dù chúng ta đều có thực lực không kém, nhưng thế giới bên ngoài đối với chúng ta mà nói dù sao cũng quá xa lạ. bất quá nếu ngài có thể làm cho bát đại ma thú trấn thủ nghe mệnh lệnh của ngài, có lẽ cũng có thể.

Minh Huy dù sao cũng là cường giả trong cửu cấp ma thú, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, hắn đã mơ hồ phát hiện Tử cũng không phải ở trong trạng thái cực mạnh của tử tinh bỉ mông, cho nên mới có chút nghi hoặc về thực lực của hắn.

Tử nhàn nhạt gật đầu, cũng không có nói thêm gì, tử quang trong mắt lóe ra, tựa hồ đang tự hỏi.

Có hai vị u minh tuyết phách đi theo, gió rét xung quanh đều bị quang mang màu ám lam trên người bọn họ tản mát ngăn cản ở bên ngoài, hơn nữa bọn họ quen đường, sẽ không đi đường quanh co, tốc độ đi so với trước kia nhanh hơn nhiều.

-Cũng sắp tới rồi, mỗi một vị ma thú trấn thủ đều ở ngay trung tâm lãnh địa của mình.

Minh Huy nói.

Đúng lúc này thì một tiếng long ngâm phẫn nộ vang lên ở xa xa, rồng ngâm giống như liệt thạch xuyên kim bình thường, có lực xuyên thấu rất mạnh, trong tiếng gầm tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng.

Minh Huy sắc mặt hơi đổi

-Không ổn, tuyết báo huynh hình như đã xảy ra chuyện. Chẳng lẽ trong lãnh địa này còn có người có thực lực thắng hắn sao? Không có khả năng a!

Tử trầm giọng nói:

-Chúng ta đi xem.

Mọi người đi nhanh hơn về phía trước, xa xa, Diệp Âm Trúc đã phát hiện phía trước không giống bình thường, đầu tiên thấy chính là một số lượng lớn ma thú màu tuyết trắng ở bên ngoài, ma thú này hình thái lớn nhỏ khác nhau, mỗi một ma thú đều tản ra khí tức cực kỳ cường hãn, nhưng đều đanh có chút bất an thấp giọng gầm gừ. Mắt thấy vợ chồng u minh tuyết phách đến, đám ma thú thất cấp này không dám ngăn trở, vội vàng tránh đường. Trong thế giới ma thú, quan niệm cấp bậc thậm chí còn rõ ràng hơn loài người, thực lực chính là tất cả, thất cấp ma thú đối mặt với cửu cấp ma thú ngay cả ngăn cản cũng không dám. Huống chi vợ chồng Minh Huy ở chỗ này đã sinh tồn không biết bao nhiêu lâu, ma thú nơi này đều nhận biết bọn họ.

Có khí tức của vợ chồng Minh Huy, bốn người Diệp Âm Trúc tự nhiên cũng sẽ không bị công kích, cố gắng không quan sát ma thú chung quanh, rất nhanh tiến vào bên trong.

Càng đến gần bên trong, Diệp Âm Trúc phát hiện ma thú chung quanh khí tức càng trở nên mạnh mẽ hơn, rõ ràng là thực lực mạnh hơn. Trong lòng thầm nghĩ, cái này hình như giống với thứ tự sắp xếp các đại thần trong đại điện của Thước Lan đế quốc. Tuyết long báo giống như là đế vương của nơi này, càng gần hắn thì càng lợi hại, Cũng giống như trong đại điện Thước Lan đại thần nào càng gần Tây Nhĩ Duy Áo thì quan hàm càng cao.

Minh Huy đột nhiên gia tốc, trong miệng phát ra một tiếng hú to, tiếng hú chói tai làm cho ma thú chung quanh đồng thời quỵ trên mặt đất mau chóng lùi ra phía sau, xa xa, tiếng long ngâm lại vang lên, chỉ bất quá từ phẫn nộ biến thành lo lắng, mặc dù nghe không hiểu loại thanh âm trao đổi này của ma thú, nhưng Diệp Âm Trúc cũng có thể mơ hồ cảm giác được tuyết long báo là đang cầu cứu.

Băng trụ, băng mạo chung quanh rõ ràng ít đi rất nhiều, bát cấp ma thú bên trong tuy không dám mạo phạm u minh tuyết phách, nhưng những đôi mắt tràn ngập khí tức sâm hàn lại không ngừng quan sát bốn người Diệp Âm Trúc, nhưng bên người Diệp Âm Trúc bọn họ còn có khí tức của Minh Nguyệt thủ hộ, đám ma thú này không cách nào đoán được Diệp Âm Trúc bọn họ có cường đại hay không.

Thân thể của Minh Huy giống như một mũi tên màu ám lam bay ra ngoài, hóa thành một hư ảnh, trong chớp mắt đã biến mất. Diệp Âm Trúc thất kinh trong lòng, không hổ là cửu cấp ma thú, đây mới là tốc độ chính thức của Minh Huy, xem ra lần trước hắn vẫn còn giấu diếm thực lực. hôm nay nếu thật sự phải chiến đấu, mặc dù có hai vị hoàng kim bỉ mông, nhưng cũng vị tất có thể thắng được u minh tuyết phách có khả năng miễn dịch với vật lý công kích. Hơn nữa với tốc độ của bọn họ, thậm chí còn mang đến cho đối phương phiền toái rất lớn.

Từng tiếng kêu to không ngừng từ phía trước truyền đến, thanh âm đã trở nên phức tạp không cách nào nhận ra, Minh Huy tựa hồ đã chạy tới hiện trường.

Diệp Âm Trúc đem trúc đấu khí của mình tăng lên đến cực hạn, trong số mọi người thì thật ra tốc độ của hắn là chậm nhất, dưới tình huống hắn đẩy nhanh tốc độ, mọi người nhanh chóng tiến gần vào bên trong.

Xa xa, Diệp Âm Trúc đã thấy được biến hóa phía trước, xuyên qua một mảnh băng lâm thiên nhiên do băng trụ hình thành

Ma thú đã trở nên cực kỳ ít, nhưng mỗi một đầu đều cực kỳ cường hãn, thậm chí đối mặt với khí tức của Minh Nguyệt cũng không e ngại, thậm chí còn có ý tứ lên thăm dò. Trong miệng Minh Nguyệt liên tục phát ra vài tiếng kêu to, ám băng song hệ nguyên tố thích phóng ra, ma thú lúc này mới hậm hực đứng tại chỗ không tiến hành công kích.

Tử truyền âm nói cho Diệp Âm Trúc, ma thú mà bọn họ thấy ở đây mặc dù không phải là cửu cấp ma thú, nhưng đều là tồn tại cao nhất trong số bát cấp ma thú, thậm chí đã tiếp cận thực lực cửu cấp rồi, có khả năng tiếp tục tiến hóa.

Xuyên qua băng sâm, bọn họ rốt cục đi tới hiện trường, Diệp Âm Trúc liếc mắt một cái đã thấy được thân ảnh Minh Huy đang cao thấp bay lượn, nguyên tố ba động màu ám lam giống như từng đạo lưỡi dao sắc bén không ngừng công kích về phía địch nhân của hắn. Lúc này Diệp Âm Trúc mới kinh ngạc phát hiện, ma thú trong sân so với hắn tưởng tượng còn nhiều hơn, không ngờ có đến bảy đầu, ngoại trừ Minh Huy ra, sáu ma thú còn lại đều có hình thái sinh vật. Đối thủ của Minh Huy là một viên nhân màu tuyết trắng thân thể cực lớn, ma pháp nguyên tố ám băng song hệ của hắn đang va chạm kịch liệt với hàn băng khí lưu do đối thủ từng quyền oanh kích ra. Mặc dù Minh Huy rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, nhưng phạm vi công kích của viên nhân này cực lớn, đã vây khốn hắn bên trong, rất khó thoát ra. Bốn ma thú khác trong sân đang vây công một đầu tuyết báo hình thể cực lớn, đầu tuyết báo này toàn thân màu tuyết trắng, sau lưng là một đôi long dực rất dài, bốn lợi trảo cũng là hình thái của long trảo, mỗi một lần phản kích đều cực kỳ hung ác, trên người tản mát ra quang hoàn màu lam một lần lại một lần hóa giải công kích của đối phương. Nhưng lúc này trên người nó đã có nhiều chỗ bị thương.

Minh Nguyệt có chút kinh ngạc nói:

-Chuyện gì xảy ra, tốc độ của tuyết báo huynh hôm nay tại sao lại chậm như vậy?

Vừa nói, thân thế của nàng vừa tiến tới, nhằm vào phương hướng của tuyết long báo, theo một tiếng rít bén nhọn, trên trăm đạo quang ảnh màu ám lam đồng thời công kích vào bốn đầu ma thú đang vây công tuyết long báo.

Cấp tốc chạy như điên làm khí tức của Diệp Âm Trúc có chút bất ổn, ở một bên điều tức đấu khí của mình, khi hắn thấy rõ tình hình cuộc chiến giữa sân thì không nhịn được hít vào một ngụm lương khí, sự phán đoán đối với ma thú trong băng sâm lại tăng lên một bậc. Đó là vì tính cả vợ chồng Minh Huy bên trong, tám ma thú đang giao thủ đều là cửu cấp ma thú.

Đầu viên nhân màu tuyết trắng giao thủ với Minh Huy thân cao hơn sáu thước, bả vai cực kỳ rộng rãi, bộ lông màu tuyết trắng lóng lánh lam quang nhàn nhạt, một đôi mắt đỏ bừng đích tựa hồ như phun ra hỏa, mặc dù có bộ lông bao trùm nhưng hoàn toàn có thể nhìn thấy cơ thể rắn chắc của hắn. Hai chân giống như trụ đá, vững vàng đứng trên mặt đất bất động, chỉ huy động hai tay công kích Minh Huy, mỗi một quyền đều phát ra một đạo khí lưu màu lam dài mấy chục thước, khí lưu bao trùm một diện tích thật lớn, dùng để ngăn cản song hệ công kích sắc bén như lưỡi dao của Minh Huy, cũng không phải trong đó ẩn chứa băng nguyên tố, mà là lực trùng kích cường đại, làm cho tốc độ ma pháp của Minh Huy rất khó phát huy.

Một bên khác, bốn đầu ma thú vốn vây công tuyết long báo đã phân ra một đầu chặn đánh Minh Nguyệt, đó là một đầu kiếm xỉ hổ có bộ lông màu kim bạch, so với tuyết báo có chút cùng loại, nó cũng có một đôi cánh nhưng trên cánh không có lông mà là một ít hoa văn màu vàng, tốc độ cực kỳ nhanh, không hề thua kém Minh Nguyệt là ma thú loại u hồn bao nhiêu. trong miệng không ngừng phun ra từng đạo hàn băng, chỉ có điều không ngạnh tiếp với Minh Nguyệt, một kích tức thối, thân hình không ngừng biến hóa, tựa hồ như biết mình không phải là đối thủ của Minh Nguyệt, chỉ muốn cầm chân nàng rồi.

Tử nhíu mày

-Một trong số các cường giả băng hệ, vật lý công kích cũng rất cường hãn, băng cực ma viên, kim văn kiếm xỉ hổ vương tựa hồ là biến dị, vốn nó chỉ là bát cấp ma thú, có thể là hấp thu khí tức trong băng sâm, trải qua nhiều năm tu luyện mới đạt được cảnh giới cửu cấp. mặc dù chỉ là cửu cấp hạ vị nhưng cũng không thể xem thường. Ba người kia cũng có hai người là băng cực ma viên, chẳng lẻ là ba huynh đệ rất hiếm thấy? Còn lại một là cụ phong mãng vương. Cả năm tên này đáng lý đều không phải là cửu cấp ma thú mà chỉ là đỉnh phong của bát cấp, xem ra băng nguyên tố trong băng sâm này rất thần kỳ, không ngờ giúp chúng nó đều tiến hóa thành cửu cấp hạ vị, năm tên này khiêu chiến tuyết long báo, xem ra là muốn làm chúa tể của lãnh địa này.

Trong số ba ma thú vây công tuyết long báo con lại, có hai ma thú giống y chang ma viên đang ngăn cản Minh Huy, ngay cả vóc người cũng không sai biệt lắm, còn lại một đầu cự mãng thân thể dài hơn hai mươi thước,toàn thân màu đen điểm một ít màu trắng, thân thể khổng lồ của nó cũng không kềnh càng, mang theo ba đôi cánh trong suốt, nửa thân trước rời khỏi mặt đất, một vòng quyển phong nhận cực kỳ sắc bén giống như suối chảy phối hợp với hai ma viên không ngừng công kích tuyết long báo, phần lớn vết thương trên người tuyết long báo đều là do phong nhận nó phát ra đánh trúng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương