Cầm Đế
-
Chương 65: Kim cấm giáp trùng
Lúc này Tử đang nghĩ đến những việc khác, trước tiên hắn nghĩ đến chính là việc Bạch Kỷ bị hồng linh lừa, Hồng Linh sở dĩ quay trở lại không phải là kế muốn bắt cố ý thả của Bạch Kỷ, mà là bởi vì đã trộm mất khắc kim của thế lực lớn nhất hoang nguyên, vì sinh tồn đành phải dựa vào Bạch Kỷ. Nhưng hắn nghĩ đến một việc khác càng trọng yếu hơn. Khắc kim lớn như thế tuyệt đối là vô giới chi bảo, đến cùng là ai đưa cho Lôi Thần bộ lạc đây?
Dưới sự cầu khẩn của Xích Tinh Hồng Linh, Khắc kim đã được Diệp Âm Trúc thu nhận. Nhóm mười người của bọn họ cũng biến thành mười một người.
Đánh bại lang kỵ binh mặc dù cũng không khó khăn, nhưng Tử và Diệp Âm Trúc sau khi thương lượng quyết định đổi lộ trình.Nếu tin tức của lang kỵ binh truyền trở về, rất có thể sẽ đưa tới đại quân của Lôi Thần bộ lạc, mặc dù nơi này cách Lôi Thần chi chùy pháo đài một đoạn khá xa, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn. Cực bắc hoang nguyên rất lạnh, một chút cũng không có cảm giác mùa xuân, càng đi về hướng bắc cảm giác này càng trở nên rõ ràng. Vấn đề thực phẩm đối với mọi người cũng không khó giải quyết. Cực bắc hoang nguyên có rất nhiều dã thú, bởi vì hoàn cảnh rét lạnh, dã thú phần lớn thịt đều rất dày, còn tuyết ở khắp nơi cũng đủ để cung cấp nước sung túc.
Dọc theo đường đi, bọn họ hết sức tránh né các bộ lạc thú nhân trong cực bắc hoang nguyên, chuyên môn lựa chọn những đường đi hoang sơn vắng vẻ để đi. Lúc này thì tác dụng của Mã Lương hoàn toàn hiển hiện ra, bất luận là địa hình gì hắn đều có thể dựa vào triệu hoán thuật của Bạch Kỷ để triệu hoán tọa kỵ thích hợp nhất, giúp tốc độ của mọi người thủy chung không bị ảnh hưởng
Sau khi thuận lợi tiến vào cực bắc hoang nguyên năm ngày, mọi người sau khi bay qua một ngọn núi không cao thì tạm thời đóng ở chân núi.
Chỗ ở rất đơn giản, dưới tình huống có núi này thì trướng bồng đã được chuẩn bị sẵn căn bản là không cần đến. Mạt Kim Tư và Đỗ Tư mỗi người một quyền tạo thành một cái động lớn trên vách núi cũng đủ để che gió lạnh cho mọi người. Sự tôn kính của hai huynh đệ này đối với Tử là phát ra từ huyết mạch, không cần Tử phân phó, sau khi chuẩn bị chỗ ở xong lập tức đi tìm dã thú. Năm ngày nay đều là như vậy. Tất cả thực vật cơ hồ đều là do bọn họ kiếm
Sau khi đi một ngày, tất cả mọi người đã có chút mệt mỏi, nhất là ma pháp sư, sau khi vào trong huyệt động mới được khai phá lập tức bắt đầu minh tư. Diệp Âm Trúc và Tử ngồi cùng một chỗ, An Kỳ vẫn ở bên người Tử. Trải qua mấy ngày này, hai luồng tinh thần lực trong tinh thần lạc ấn của nàng vẫn bình thường như cũ, một chút cũng không có dấu hiệu phát sinh xung đột. mỗi ngày đều quấn lấy Tử, thậm chí ngay cả buổi tối khi đi ngủ cũng không muốn rời xa Tử. Mặc dù từ ánh mắt của Tử toát ra một ít vẻ không nhịn được, nhưng Diệp Âm Trúc lại rõ ràng cảm giác được, ánh mắt Tử nhìn An Kỳ càng ngày càng trở nên ôn nhu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Tử, còn phải bao lâu chúng ta mới có thể tiến vào sâu trong cực bắc hoang nguyên?
Diệp Âm Trúc hỏi.
Tử suy nghĩ một chút, nói:
-Dựa theo cự ly mà nói, chúng ta ít nhất phải đi mười lăm ngày nữa mới hoàn toàn ra khỏi phạm vi của các bộ lạc thú nhân, tiến vào phạm vi băng sâm của cực bắc hoang nguyên. Băng sâm là nơi lạnh nhất của cả đại lục, nơi đó tuyết phủ hàng năm, bất luận xuân hạ thu đông, độ ấm thủy chung cực thấp. Lấy băng sâm làm trung tâm, chiếm cứ một phần ba diện tích của cực bắc hoang nguyên chính là mục tiêu cần tìm của chúng ta. Ta nghe Mạt Kim Tư nói, người của lôi thần bộ lạc từng nhìn thấy dấu chân của sơn lĩnh cự nhân tại phụ cận băng sâm, nhưng cho dù dốc sức của cả bộ lạc ra tìm vẫn không tìm được gì, ngược lại bị ma thú trong băng sâm công kích phải rút lui. Ma thú có thể tại sinh tồn tại nơi khốc hàn này, cấp bậc ít nhất cũng từ thất cấp trở lên.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Ta đã nghe nói qua chỗ này, nghe nói băng sâm là cấm địa nguy hiểm nhất của cả đại lục. không chỗ nào không có ma thú cường đại, tùy thời đều chuẩn bị thôn phệ sinh mạng.
-Nhà của Minh tuyết ở trong băng sâm. Lúc đầu gia gia chính là ở nơi này bắt nàng về cho ta.
Thanh âm của Nguyệt Minh đột nhiên vang lên, nàng từ minh tư mở hai mắt ra. Năm ngày này đối với một cô gái như nàng thật sự rất khổ sở, cho dù có tọa kỵ triệu hồi thì sự khổ cực cũng làm thần sắc nàng tiều tụy rất nhiều. Trong mấy vị ma pháp sư, khổ cực nhất chính là nàng. Ma pháp sư chỉ có nàng và Hải Dương là nữ hài tử, mà Hải Dương mỗi ngày chẳng những mặc áo choàng thật dày, còn có thể đường hoàng dựa vào Diệp Âm Trúc, so với nàng thì thoải mái hơn rất nhiều. Nguyệt Minh rất cao ngạo, tính cách cũng rất quật cường, cho dù khổ cực, nàng cũng chưa từng than thở lấy một câu.
-Nguyệt Minh, ngươi thấy sao, thân thể không thành vấn đề chứ?
Diệp Âm Trúc xoay người lại hỏi.
Nguyệt Minh lắc đầu, đi tới bên cạnh hai người ngồi xuống
-Gia gia từng nói, băng sâm phi thường nguy hiểm, ma thú băng thuộc tính, phong thuộc tính cường đại nhất toàn đại lục cơ hồ đều ở nơi này. Cho dù là cửu cấp ma thú u minh tuyết phách ở chỗ đó cũng không phải là sinh vật cường đại nhất. Lúc đầu gia gia đi băng sâm là vì tìm kiếm một ít đặc thù phí ma đằng pháp văn tài liệu, thuận tiện bắt Minh Tuyết trở về. Dựa vào thực lực tử cấp ngũ giai của gia gia mà mấy lần gặp phải hiểm cảnh. Thực lực của chúng ta không biết có chống lại cửu cấp ma thú hay không?
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Yên tâm đi, sau khi chúng ta tiến vào phạm vi băng sâm, chuyện đầu tiên chúng ta làm là giúp ngươi tìm chỗ ở của cha mẹ Minh Tuyết. Ta nghĩ Minh Tuyết với nhà mình chắc là rất quen thuộc. Khi đó chúng ta ngược lại phải để nàng dẫn đường.
Trong mắt Nguyệt MInh toát ra một tia không muốn, gật đầu nói:
-Hy vọng như thế. Cái này cho các ngươi, có lẽ sẽ có chút trợ giúp. Là ám băng phù của gia gia.
Hơn mười ngọc phù màu đen xuất hiện trong tay nàng. Ngọc phù rất tinh xảo, toàn thân màu xám, bởi vì Diệp Âm Trúc thân là ngoại tịch ngân long, thân mình đối với các loại ma pháp nguyên tố cực kỳ mẫn cảm, lập tức phát hiện bên trong ngọc phù tồn tại băng và ám hai hệ nguyên tố. Những nguyên tố này sắp xếp theo một ít thứ tự đặc thù, không biết dùng để làm gì.
Nguyệt Minh lấy ám băng phù để vào trong tay Diệp Âm Trúc, giải thích:
-Đem theo nó có thể phát ra một tầng khí tức giống như băng quanh thân thể, lại dựa vào tác dụng của ám nguyên tố, tiến hành song trọng ngăn cản với khí tức của chúng ta. Như vậy sẽ không dễ dàng bị ma thú phát hiện. Băng, phong lưỡng hệ ma thú đối với khí tức của sinh vật rất mẫn cảm, nếu chúng ta tùy tiện tiến vào, có thể dẫn tới đại lượng ma thú công kích.
Tử lấy từ trong tay Diệp Âm Trúc hai cái ám băng phù, trong mắt toát ra vài phần tán thưởng
-Cám ơn.
Vừa nói, hắn chính mình giữ một cái, còn một cái nhét vào trong tay An Kỳ. An Kỳ tò mò đặt ám băng phù vào trong lòng bàn tay, tựa hồ phát hiện ra cái gì, một tầng tử quang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay nàng toát ra, quang mang chợt lóe, ám băng phù trong nháy mắt quang mang đại thịnh, một vầng sáng màu lam xoay tròn quanh thân thể của nàng, quang mang hoa mỹ làm nàng nở nụ cười.
Nguyệt Minh giật mình nói:
-Ma pháp ba động thật mạnh đích. Nàng, nàng là tử cấp ám, băng song hệ đại ma đạo sư?
Tình huống giống như vậy nàng từng thấy gia gia làm qua, nhưng ma pháp nguyên tố tựa hồ còn không bằng thiếu nữ tuổi dường như không lớn trước mặt này. Diệp Âm Trúc cười khổ nói
-Không, nàng không chỉ là ám băng song hệ, là tự nhiên cùng hắc ám song hệ. Tất cả ma pháp nguyên tố liệt vào nhóm tự nhiên tự và ám nguyên tố nàng đều có thể khống chế. Không nên hỏi thân phận của nàng, đối với ngươi không có chỗ tốt.
Nguyệt Minh trầm mặc, tại giờ khắc này, nàng cảm giác thấy thực lực của mình vô cùng nhỏ bé. Đúng lúc này thì Địch Tư và Mạt Kim Tư đã từ bên ngoài trở về trong tay một người cầm hai hào trư thật lớn, người kia thì ôm một đống gỗ lớn để làm củi. Đem đồ vật chuyển qua nơi khác để tạo chỗ trống, Địch Tư lập tức đi tới bên người Tô Lạp đang khoanh chân tu luyện cách đó không xa, siểm mị nói:
-Tô Lạp tiểu huynh đệ. Đồ vật ta đã đem về. Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.
Quang mang đấu khí màu xanh biếc thu liễm, Tô Lạp mở hai mắt, nhìn Địch Tư ở trước mặt mình hiện ra đại đầu bóng lưỡng, không nhịn được mỉm cười
-Đem đến đây, để ta bắt đầu.
Trong mười một người, chỉ có một mình Tô Lạp chuyên nấu cơm. Mặc dù mỗi ngày đều là ăn thịt, nhưng kỹ thuật nấu ăn của Tô Lạp làm mọi người rất thích. Thịt hắn làm đã ăn mấy ngày nhưng mọi người không ai có vẻ chán, ngược lại trên đường đi phần lớn đều chờ mong. Đặc biệt là hai vị hoàng kim bỉ mông một trong những người cường đại nhất của thú nhân tộc, bọn họ trước kia mặc dù cũng ăn thịt, nhưng kỹ thuật nấu ăn của thú nhân tộc sao có thể so sánh với loài người? Từ sau lần đầu tiên ăn thịt do Tô Lạp làm, hai vị hoàng kim bỉ mông nhất thời tôn kính đặt Tô Lạp ngang hàng với Diệp Âm Trúc và Tử. Có thể nói, sự tồn tại của Tô lạp là động lực lớn nhất để bọn hắn đi tìm thức ăn mỗi ngày.
Dưới sự chỉ huy của Tô Lạp, Địch Tư và Mạt Kim Tư bắt đầu rửa sạch hai đầu hào trư. Nhìn hinh dáng hối hả của bọn họ, Diệp Âm Trúc từ không gian giới chỉ lấy ra Hải Nguyệt Thanh Huy cầm, rung nhẹ dây đàn, bắt đầu đạn tấu.
Thức ăn củaTô Lạp và cầm khúc của Diệp Âm Trúc đều là những thứ mà mọi người thích nhất trong những ngày vất vả này. Bạch y, cổ cầm, ngay khi hai tay tiếp xúc với dây đàn, khí chất của Diệp Âm Trúc lập tức khôi phục bộ dáng ưu nhã nhất, bất luận ở địa phương nào, bất luận dưới tình huống gì, chỉ cần là đạn cầm đều gặp tình cảnh như vậy. Tựa hồ cầm cùng hắn không thể phân biệt được với nhau, cũng chỉ có ở trong tay hắn, cổ cầm mới có thể hoàn toàn phát xuất ra quang huy của mình.
Hai tay cùng động, tay trái hơi ấn xuống, tay phải hơi nhấc lên, một khúc nhạc lay động lòng người phiêu nhiên vang lên, tiếng đàn dìu dặt hàm súc, ngón tay nhẹ nhàng khống chế độ nhanh, chậm, tăng, giảm. Tiết tấu nhanh triền miên quất quít, như tiếng ngâm nga thấm đẫm vào sâu thẳm lòng người. Hoàng quang theo âm luật từ hai tay hắn lay động, lặng lẽ phát ra trên dây đàn gần như trong suốt, chính là một khúc .
Ở nơi băng thiên tuyết địa này, lắng nghe thanh âm tiên nhạc, nhất thời sinh ra cảm giác tâm minh.
Ánh mắt củaTử trở nên chuyên chú, An Kỳ đang chơi với ám băng phù cũng dời ánh mắt sang trên người Diệp Âm Trúc, mấy ma pháp sư đang tu luyện trước sau đều mở mắt, tiếng đàn của Diệp Âm Trúc chẳng những đại biểu cho việc sắp có cơm, cũng là giai điệu tốt nhất khiến tâm thần bọn họ thoải mái.
Mạt Kim Tư vẻ mặt nôn nóng than thở:
-Lạc thú lớn nhất của nhân gian là cái gì?
Địch Tư cười hắc hắc, thấp giọng nói:
-Tự nhiên là thức ăn do Tô Lạp làm và cầm khúc của cầm đế, đi theo Tử đế quả nhiên có phúc, quay trở lại bằng cách nào cũng phải đem tất cả các huynh đệ đến bên cạnh Tử đế, có phúc cùng hưởng mà.
Có thể trở thành huynh đệ của hắn thì chỉ có bỉ mông đồng cấp.
Cầm khúc không mang theo tinh thần lực không ngừng vang lên, trong số mọi người thì Hải Dương tinh thông âm luật nhất, nhưng lúc này nàng lại không dám gia nhập diễn tấu, bởi vì nàng sợ tranh âm của mình sẽ phá tan sự hài hòa trước mắt. So sánh với việc hợp tấu với Diệp Âm Trúc thì nàng càng nguyện ý ngồi một bên si ngốc nhìn bộ dáng hắn đạn cầm.
Bên trong huyệt động nổi lên một đống lửa làm cho mọi người một thân hàn ý cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, lắng nghe tiếng đàn hài hòa, thấy thịt được nướng trên đống lửa dần dần phát ra hương khí, trong lòng mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác ấm áp. Lên đường được năm ngày, mọi người cùng một chỗ mặc dù cũng không nhiều, nhưng năng lực của mọi người từ từ biểu hiện ra, hơn nữa mỗi ngày đều gặp lại tình cảnh trước mắt, làm cho lực ngưng tụ đặc thù của đoàn đội trở nên càng ngày càng mạnh.
Ô -, trong khi mọi người đang đợi thịt chuyển sang màu vàng thì một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên từ ngoài huyệt động truyền đến, mọi người định thần nhìn lên, không biết lúc nào, ở cửa huyệt động xuất hiện thêm hai đôi mắt.
Thân thể mập mạp nhìn qua hơi ngốc nghếch, thân dài khoảng một thước, đôi mắt nhỏ màu vàng lóe ra quang mang nhàn nhạt, thân thể chúng nó màu kem sữa, nếu đặt ở trong tuyết tuyệt đối không thể phát hiện được. Nhìn qua giống như là hai trùng tử to lớn, lúc này chúng đang dùng đôi mắt nhỏ màu vàng nhìn Diệp Âm Trúc, trên chỏm đầu, điểm màu trắng nhỏ xíu như cái mũi liên tục dao động, tiếng gầm nhẹ vừa rồi là một trong chúng nó phát ra.
-Di, đây là cái gì vậy?
Mạt Kim Tư tò mò đích nhìn về phía hai trùng tử, tại cực bắc hoang nguyên, ma thú hắn không nhận ra rất ích. Hai trùng tử trước mắt này cũng không giống ma thú, bởi vì trên người chúng nó cũng không có xuất hiện nguyên tố ba động, nhưng khí tức của hoàng kim bỉ mông so với bất cứ dã thú gì cũng đều rất kinh khủng, chẳng lẽ chúng nó không e ngại khí tức của mình và Địch Tư sao?
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Mạt Kim Tư giao cho Địch Tư nướng thịt để cho hai tay hắn rảnh rỗi, xoay người đi về phía cửa động.
Hai đại trùng hiển nhiên cảm giác được Mạt Kim Tư tới gần, ánh mắt vốn nhìn kỹ Diệp Âm Trúc nhất thời chuyển sang hắn, quang mang trong đôi mắt màu vàng nhỏ lóe ra, cũng đồng thời hướng Mạt Kim Tư gầm một tiếng.
Đúng vậy, tiếng gầm lúc trước chính là do chúng nó phát ra, tiếng gầm nhẹ có chút quái dị này dường như rất có lực uy hiếp, đôi mắt nhỏ cũng lộ ra thần sắc đe dọa.
-Ha ha, tiểu đồ vật này cũng uy hiếp ta, chỉ là không biết loại đại trùng tử này có thể ăn được hay không?
Làm hoàng kim bỉ mông, Mạt Kim Tư sao phải sợ hai trùng tử này chứ? Hạ người xuống, hai bàn tay to chộp lên trên người hai trùng tử.
Lúc hắn sắp bắt được hai trùng tử, đột nhiên trên thân hai trùng tử đồng thời dựng lên, thân thể chúng nó cùng lúc thả ra quang mang màu trắng sữa, trong suốt như ngọc, thân thể tựa hồ bành trướng lên vài phần, sự bành trướng nhanh chóng tăng lên.
Tử vốn cũng không có để ý đến sự xuất hiện của hai trùng tử, khi bị quang mang màu trắng sữa ảnh hưởng đến mới quay đầu lại, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, hét lớn:
-Bất hảo, Địch Tư, Mạt Kim Tư, ngăn cản chúng nó.
Vừa nói, tay phải của hắn cũng nhanh chóng quăng An Kỳ quăng ra ngoài, tay trái đẩy Diệp Âm Trúc ra, một đoàn tử quang chói mắt từ trong cơ thể hắn bạo phát, hình thành một tầng tử tinh kết giới che ở trước mọi người.
Hai trùng tử từ trong miệng phun ra chỉ hai quang cầu màu trắng sữa không lớn lắm,hơn nữa quang mang rất yếu ớt, nghe được Tử nhắc nhở, Mạt Kim Tư trước tiên thu hồi hai tay định bắt trùng tử chắn ngang qua phía trước, Địch Tư cũng đã đi ra. Dựa vào thân thể thật lớn của hai người, gần như ngăn trở toàn bộ động khẩu.
Nhìn hai quang cầu màu trắng sữa vừa nhỏ vừa bạc nhược, hai vị hoàng kim bỉ mông đều có cảm giác buồn cười, trong khi họ đang cho rằng thần kinh Tử quá mẫn cảm quá thì một màn quỷ dị xuất hiện.
Quang cầu màu trắng đó trên người không có ma pháp nguyên tố ba động, nhưng khi chúng nó thoát ra khỏi miệng hai trùng tử thì phong vân biến sắc, lấy hai quang cầu màu trắng sữa làm trung tâm, máp pháp nguyên tố trong phương viên trăm thước chung quanh bắt đầu cuồng bạo lên, trong nháy mắt tập trung vào hai quang cầu với tốc độ kinh người. Nhưng khi ma pháp nguyên tố này cuồng bạo đổ vào bên trong quang cầu thì thể tích của nó cũng không tăng lên, ngược lại còn kịch liệt áp súc.
Hai trùng tử lúc này cũng có vẻ rất mất tinh thần, trong đôi mắt nhỏ màu vàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, tựa hồ chúng nó cũng không thể tiếp nhận hậu quả khi hai quang cầu này bạo phát.
Diệp Âm Trúc bị Tử một chưởng đẩy lui, vừa lúc đến sát bên vách động, từ giữa khe hở trên người hai vị hoàng kim bỉ mông nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai trùng tử. Không biết tại sao khi hắn chứng kiến quang mang trong mắt hai trùng tử thì lại nhớ đến tình cảnh mình tại long vực gặp hơn một ngàn cốt long, đồng dạng là tuyệt vọng. Chỉ có gặp phải tử vong chính thức mới có ánh mắt a! Trong lòng không khỏi phát ra vài phần đồng tình, tay phải run lên, lưỡng đạo ngân ti từ trong bàn tay bắn ra, dưới tác dụng của trúc đấu khí, trong chớp mắt vượt qua không gian, ngay khi quang cầu màu trắng sữa được áp súc sắp bùng nổ thì quấn quanh hai trùng tử, mạnh mẽ đem chúng nó tới bên người mình.
Tiếng kinh hô của Tử làm Diệp Âm Trúc cảm thấy được sự sợ hãi của hắn, sau khi bắt được hai trùng tử, phản ứng đầu tiên của hắn là kéo lấy Hải Dương vào trong lòng mình, tay kia kéo Tô Lạp, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, nguyệt thần thủ hộ toàn lực phát ra, dùng lưng của mình quay về phía cửa động.
Oanh -, một tiếng oanh minh vang lên, không có cách nào hình dung sự khủng khiếp của nó, chỉ là trong nháy mắt, kể cả hai hoàng kim bỉ mông ở bên trong, mỗi người đều tạm thời hãm vào trạng thái mơ hồ. Chấn động kịch liệt, năng lượng ba động cường hãn, Diệp Âm Trúc chỉ từng cảm thụ qua khi hắc long Dạ Tinh Hủ cùng ngân long công chúa Ly Sát dùng cấm chú đối kháng.
Nổ mạnh kịch liệt làm cả ngọn núi đều rung rẩy, chung quanh trong nháy mắt lâm vào một mảnh bụi đất, thân thể của hai đầu hoàng kim bỉ mông cường hãn như thế, nhưng khi tiếng nổ mạnh vang lên cũng giống như đạn pháo bị đánh bay đi, nặng nề đánh lên tử tinh kết giới do Tử tạo thành.
Từng đạo vết nứt kinh khủng xuất hiện trên tử tinh kết giới trên, theo một tiếng bạo hưởng, dưới ảnh hưởng của lực trùng kích khủng khiếp, kết giới Tử toàn lực phát ra căn bản không cách nào ngăn trở hai vị hoàng kim bỉ mông bị đánh bay về cùng với đạo trùng kích vô cùng cường hãn kia. Kết quả là tử quang hoàn toàn vỡ tan, mà sau một khắc, thân thể thật lớn của hai vị hoàng kim bỉ mông cùng với khí lưu cuồng bạo hỗn hợp với đá vụn giống như vô số tiễn bắn vào. Phải biết rằng, ở bên trong động, ngoại trừ Diệp Âm Trúc và Tô Lạp thân thể còn có năng lực chống đở nhất định ra, những người còn lại đều là ma pháp sư yếu đuối a!
Trong tình cảnh vạn phần nguy cơ trước mắt, một đạo thân ảnh mãnh khảnh hiện lên, quang mang màu tím mênh mông phảng phất như một dòng suối hiện lên, tử quang trước tiên bao phủ lấy thân thể của hai hoàng kim bỉ mông, cánh tay mảnh khảng của nàng đặt lên thân thể của Địch Tư và Mạt Kim Tư, tử quang mênh mông như suối chảy, trong nháy mắt trước sau tạo thành bảy đạo kết giới cơ hồ chắn ngang hoàn toàn huyệt động, theo một trận tiếng động mãnh liệt, vách đá chung quanh bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nhưng cỗ năng lượng trùng kích kia cũng đã bị ngăn chặn lại rồi.
Chật vật nhất chính là hai vị hoàng kim bỉ mông, mặc dù đã được Tử nhắc nhở, nhưng hai trùng tử trước mắt này thật sự khó có thể làm bọn họ sinh ra cảnh giác. Cho nên cũng không có xuất toàn lực, thậm chí ngay cả bổn nguyên lực lượng của hoàng kim bỉ mông cũng không sử dụng. Lúc này cả hai đều bị bụi đất bám đầy người, quần áo trên người đã rách nát cả. Nhưng bọn hắn không hổ là hoàng kim bỉ mông, dựa vào thân thể cường hãn của mình, cho dù là bị cuồng bạo công kích như vậy nhưng trên người cũng không có một chút vết thương, nhưng bị đánh bay đi cũng làm hai mắt họ phẫn nộ đỏ bừng lên, từ trên mặt đất đứng dậy, lập tức đi tìm bóng dáng của hai trùng tử.
Người kịp thời ngăn cơn sóng dữ không phải Diệp Âm Trúc cũng không phải Tử, năng lực thực tế của Tử còn thấp hơn cả hai vị hoàng kim bỉ mông. Dưới tình huống này, cho dù hắn cố tình xuất ra bản thể của mình cũng không kịp rồi, đứng ở phía sau hai vị hoàng kim bỉ mông, dùng hai tay nâng bọn họ chính là An Kỳ. Những người khác đều bị chấn ngã trên mặt đất, chỉ có nàng còn đứng ở nơi đó, đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp lóe ra quang mang mê mang, hai tay nâng cao như trước, tựa hồ đang tự hỏi cái gì,không còn thấy ở nàng ánh mắt vốn thuần chân khi ở bên cạnh Tử.
-Tử đế, ta ……
Hai vị hoàng kim bỉ mông đang phẫn nộ đỏ cả mắt lên, cảm nhận được sự tức giận của Tử thì lập tức tiêu mất, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết nên giải thích như thế nào, rụt rè đứng ở nơi đó, chẳng biết nên làm như thế nào cho tốt.
Tử bất đắc dĩ lắc đầu, than thầm trong lòng, may là không có thành sai lầm to lớn, nếu thực lực của mình cường đại hơn một chút cũng sẽ không như vậy rồi, bước đi đến bên người An Kỳ, nhìn nàng vẫn duy trì bộ dáng hai tay giơ ra trước, vội vàng nắm lấy một tay thăm dò trạng thái của nàng.
Ngay khi Tử chạm vào tay nàng thì sự mờ mịt trong mắt An Kỳ từ từ tiêu thất, thuần chân một lần nữa xuất hiện, ôm lấy cánh tay của Tử, có chút kinh ngạc nói:
-Tử ca ca, vừa rồi là làm sao vậy, ta, ta làm sao vậy?
Tử thương tiếc sờ sờ đầu nàng
-Không có việc gì cả, đều đã qua rồi, là ngươi cứu mọi người, nếu không sợ rằng bên ngoài có không ít người bị thương.
-Mọi người đều không sao chứ?
Diệp Âm Trúc một bên từ trên mặt đất đứng lên, một bên hỏi, không, chuẩn xác thì là hắn đứng lên từ trên thân thể của Tô Lạp và Hải Dương mới đúng. Dưới sự tác dụng của đòn trùng kích mãnh liệt vừa rồi, phòng ngự của nguyệt thần thủ hộ lập tức bể tan tành, cũng may là bản thân hắn thực lực kinh người, hơn nữa bên ngoài có An Kỳ chống đở một phần lớn lực trùng kích, lúc này mới không có tạo thành thương tổn,
Thân thể Tô Lạp và Hải Dương chạm vào đều rất mềm mại, hắn vốn lo lắng các nàng bị thương, nhưng sau khi đứng lên, nhìn các nàng từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt không nhịn được lộ vẻ tươi cười.
Tô Lạp và Hải Dương cũng không có bị thương, bởi vì lúc các nàng bị Diệp Âm Trúc đè xuống cũng không phải trúng chỗ cứng rắn trong huyệt động. Trong lúc các nàng sắp bị ép **ng vào mặt đất thì Diệp Âm Trúc kịp thời dùng cầm huyền đem hai đại trùng tử tới, hai thân thể dài một thước của đại trùng tử là điểm tựa tốt nhất cho các nàng, chỉ là chúng nó bị ép đến nhe răng nhếch miệng, một bên nhuyễn động một bên bất mãn grừ grừ.
Nguyệt Minh vận khí cũng không tệ, ngay khi lực trùng kích xuất hiện, Mã Lương và Thường Hạo đang ở bên cạnh nàng, ba người mặc dù đồng thời ngã xuống đất, nhưng vì bọn họ ở chỗ sâu nhất bên trong động, thừa nhận lực trùng kích nhỏ nhất, cho nên mặc dù toàn thân đau đớn, nhưng cũng không bị thương tổn gì, chỉ là hai đầu hào trư đã nướng được bảy thành rơi xuống trên mặt đất, dính đầy tro bụi.
Lúc này, mỗi người đều có bộ dáng vô cùng chật vật, trên người ngoại trừ bụi đất còn có tro tàn từ đống lửa lúc nãy, chỉ có Xích Tinh Hồng Linh thân thể cuộn tròn lại một chỗ hoàn hảo một chút, từ lúc tiến vào cực bắc hoang nguyên đến nay, ngày hôm này là ngày bọn họ chật vật nhất.
Hai đại trùng tử tựa hồ một chút cũng không có hiểu được tất cả vừa rồi là do mình tạo thành, hai hào trư dính tro bụi đang ở cách người chúng nó không xa, thong thả bò tới, khi tới khoảng cách đủ gần. Rất ăn ý há miệng ra, đồng thời cắn lấy hai hào trư, cũng không chê bẩn cứ đứng yên như vậy mà ăn.
-Hảo oa, nguyên lai hai tiểu tử các ngươi ở đây, ta giết chết các ngươi.
Hai trùng tử từ bên cạnh ba người Diệp Âm Trúc bò ra vừa lúc bị Địch Tư thấy, tiến lên một bước, hắn đứng thẳng người lên, quang mang màu vàng kim tràn ngập toàn thân, bị biến thành bộ dáng dọa người như thế, Địch Tư sớm đã phẫn nộ dị thường, đối với Tử hắn tự nhiên không dám phát tác, nhưng phát giác ra tác giả ở đây,hắn làm sao còn nhịn được?
-Địch Tư, đừng động thủ.
Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, bích ti một vòng đem hai trùng tử đang ăn hào trư về bên cạnh người mình.
-Cầm ……, ngài đừng ngăn cản ta. Hai trùng tử này suýt nữa hại chết mọi người, ngay cả cơm tối cũng không có nữa, ta phải giết chết chúng nó.
Diệp Âm Trúc che ở trước mặt hai trùng tử, cười khổ nói:
-Ngươi không sợ chúng nó tấn công một lần nữa sao? Huống chi sơn động này tùy thời đều có thể sụp đổ, chẳng lẽ ngươi muốn cho mọi người đều bị chôn sống ở chỗ này?
Dựa vào thực lực của Địch Tư, nếu bị một cước tràn ngập hoàng kim khí tức của hắn, sợ rằng thạch động chịu không nổi nữa.
Địch Tư sửng sốt một chút, lúc này mới hậm hực thu quang mang lại.
Chi chi -, hai đại trùng tử phân biệt kêu một tiếng, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy giác hai chân bị cái gì đó mềm mại **ng chạm, cúi đầu nhìn xuống, buồn cười phát hiện, ra hai đại trùng tử đang phân biệt cạ vào hai chân của mình, trong đôi mắt nhỏ màu vàng lộ ra vẻ xu nịnh.
Hải Dương nói:
-Chúng nó hình như không có địch ý đâu?
Ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ sờ đại trùng tử đang ôm lấy chân trái của Diệp Âm Trúc. Thân thể đại trùng tử mềm mại như miên hoa, chạm vào rất ôn nhuyễn sảng hoạt, phi thường thoải mái. Mà chúng nó dường như cũng được Hải Dương vuốt ve rất thoải mái, hiện ra bộ dáng hưởng thụ, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Tử lôi kéo An Kỳ ngồi xuống, quần áo trên người hắn cũng đã hư hại rất nhiều, trên người Tử đều là tro bụi, ngay cả trên mặt cũng vậy, Diệp Âm Trúc lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng chật vật của hắn, không nhịn được nở nụ cười
-Tử, ngươi không sao chứ?
Tử dĩ nhiên cũng đang cười, hơn nữa cười so với Diệp Âm Trúc còn vui vẻ hơn, -Ta đương nhiên không có việc gì, hơn nữa tốt đến mức không thể tốt hơn, Âm Trúc, không biết là ngươi vận khí tốt hay là ta vận khí tốt, còn chưa vào trong băng sâm chúng ta đã gặp một trong các mục tiêu rồi.
-A?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn về phía hai đại trùng tử dưới chân, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức hồi tưởng đến tam đại thượng cổ thần thú mà Tử từng nói với hắn, đi tìm thượng cổ thần thú chính là mục đích lần này của bọn họ.
Hai trùng tử hiển nhiên không có khả năng là chiến tranh cự thú và sơn lĩnh cự nhân, duy nhất có thể cũng chỉ có kim giáp cấm trùng, nhưng kim giáp cấm trùng không phải trên người có bao trùm kim giáp sao?
Tử hiển nhiên không muốn,để những người cùng tới với Diệp Âm Trúc biết lai lịch của hai trùng tử này, nói với Âm Trúc:
-Chúng nó hẳn là bị tiếng đàn của ngươi dẫn tới, đối với ngươi rất có hảo cảm, mang theo chúng nó, chúng ta rời đi nơi này trước, tìm một chỗ khác rồi hãy nói.
Hai người có đồng đẳng bổn mạng khế ước, tự nhiên tâm ý tương thông, Diệp Âm Trúc hiểu được ý tứ của Tử, gật đầu, mỗi tay bế một đại trùng tử lên. chúng nó đúng là không nhẹ, mặc dù nhìn qua chỉ dài một thước, đường kính thân thể khoảng ba mươi li, nhưng ôm trong ngực cảm thấy nặng đến cả trăm cân, đương nhiên chút trọng lượng này đối với Diệp Âm Trúc cũng không là gì.
Phủi đi tro bụi trên người, mọi người chật vật rời khỏi thạch động đầy vết nứt này, ra ngoài tìm kiếm một chỗ khác để trú ngụ.
Cực bắc hoang nguyên vô cùng lạnh, đặc biệt là ban đêm, lúc vừa bắt đầu lên đường Tử từng nói qua, tại cực bắc hoang nguyên, di chuyển vào ban đêm là không có đầu óc,bởi vì nơi này ban đêm nhiệt độ so với ban ngày thấp hơn gấp đôi, lúc nãy ở trong huyệt động còn không rõ lắm, nhưng khi vừa bước ra ngoài, mọi người nhất thời cảm giác được hàn ý lãnh nhân, mấy ma pháp sư đều có chút nhịn không được.
Tô Lạp tay phải đặt trước ngực, ngân quang sáng lên, Ngân Tệ bị hắn thả ra, trải qua khoảng thời gian này hấp thu năng lượng trong nghịch lân để phát triển, tiểu Ngân Tệ thân thể đã dài khoảng ba thước, từ ấu sanh kỳ tiến vào thành trường kỳ, tốc độ phát triển cũng chậm lại. đương nhiên đây là nó tự so sánh với mình, nếu so với ngân long bình thường thi tốc độ này là cực kỳ kinh người, đây là ưu điểm của khế ước, sau khi ký kết khế ước thì tốc độ phát triển của ma thú tăng lên rất nhiều.
Đột nhiên thấy ngân long xuất hiện, mặc dù là tiểu long, nhưng Địch Tư và Mạt Kim Tư cũng lập tức cảnh giác, khi bọn họ phát hiện là ma thú khế ước của Tô Lạp thì trên mặt mới thoải mái được vài phần.
Ngân Tệ bây giờ vẫn còn chưa bay được, thân thể mập mạp nhảy nhảy bên người Tô Lạp, dưới sự ra lệnh của Tô Lạp, một vòng quang hoàn màu đỏ xuất hiện chung quanh thân thể mọi người. Đúng là hỏa hệ ma pháp cấp thấp -Kháng cự hỏa diễm, đương nhiên, lúc này tác dụng của kháng cự hỏa diễm cũng không phải phòng ngự, mà dùng để sưởi ấm.
Dưới tác dụng của kháng cự hỏa diễm, hàn ý bị khu trừ vài phần, mọi người cũng thoải mái hơn.
Diệp Âm Trúc đi theo bên người Tử, hai vị hoàng kim bỉ mông một trước một sau, sau khi ra khỏi sơn động, bọn họ phát hiện vừa rồi không chỉ có thạch động bị nứt vỡ mà cả ngọn núi cũng bị tổn hại thật lớn, cho nên bọn họ phải tìm một chỗ khác. Nếu tìm không được ngọn núi thích hợp nào để khai động, vậy cũng chỉ còn cách dựng trướng bồng lộ thiên ngoài trời, nhưng như vậy cũng phải chịu cái rét của cực bắc hoang nguyên.
Diệp Âm Trúc truyền âm hỏi Tử.
Tử gật đầu, đồng dạng truyền âm nói:
-"Đúng vậy, ngoại trừ kim giáp cấm trùng ra, còn có sinh vật nào có thể công kích vô thuộc tính cường đại đến như vậy? Một chút vừa rồi tuy không đạt đến uy lực cấm chú, nhưng hai cái ma pháp đạn vô thuộc tính suýt làm chúng ta đều táng thân trong thạch động, nếu ta xem không sai, hai trùng tử trong lòng người chính là kim giáp trùng chúng ta đang tìm kiếm ở trạng thái ấu sanh. Với năng lực của chúng nó bây giờ, tựa hồ chỉ có thể phát động một lần nguyên tố đạn, hơn nữa uy lực cũng không quá lớn, đây đều là công lao của tiếng đàn a! Tìm được chúng nó rồi. Cho dù lần này đi băng sâm không có thu hoạch gì cũng đáng giá."
Diệp Âm Trúc nói:
Tử nói:
"Không đâu, bởi vì là ấu sanh kỳ cho nên trí tuệ của chúng nó còn có hạn, thậm chí còn không thể nói tiếng người, chỉ có khi gặp uy hiếp mới có thể phát động công kích. Nhưng lúc này là lúc kim giáp trùng dệ tiếp xúc nhất, chúng nó rõ ràng rất thích tiếng đàn của ngươi, bằng vào sự ỷ lại của chúng nó với ngươi, sau này sẽ không phát sinh vấn đề gì. Ta nghĩ chúng nó cũng cảm giác được tiếng đàn của ngươi có thể giúp cho chúng nó phát triển. Đợi lát nữa chúng ta tìm được chỗ nghỉ, ngươi có thể thử trao đổi với chúng nó một chút."
Diệp Âm Trúc nói:
Tử mỉm cười, nói:
"Ta đã đợi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn quan tâm đến việc đợi thêm một chút nữa sao? Vận khí của chúng ta đã tốt lắm rồi, không thể cầu thêm gì nữa, có lẽ chúng là hai kim giáp cấm trùng duy nhất còn lại của cực bắc hoang nguyên. Huống chi có cầm khúc của ngươi, tốc độ phát triển của chúng nó như thế nào ai mà nói trước được? Theo sự tiến bộ của cầm ma pháp, tác dụng của cầm khúc với ma thú cũng sẽ mạnh lên, để cho chúng nó đi theo ngươi đi, đợi khi chúng nó có đủ thực lực thì đem chúng đến trợ giúp ta là được, đáng tiếc ngươi cùng ta đã ký kết khế ước, nếu không thừa dịp bây giờ chúng nó đối với ngươi rất ỷ lại, ngươi hoàn toàn có thể cho chúng trở thành ma thú khế ước của ngươi."
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
Liếc nhau, hai người không nhịn được đều nở nụ cười.
Dưới sự cầu khẩn của Xích Tinh Hồng Linh, Khắc kim đã được Diệp Âm Trúc thu nhận. Nhóm mười người của bọn họ cũng biến thành mười một người.
Đánh bại lang kỵ binh mặc dù cũng không khó khăn, nhưng Tử và Diệp Âm Trúc sau khi thương lượng quyết định đổi lộ trình.Nếu tin tức của lang kỵ binh truyền trở về, rất có thể sẽ đưa tới đại quân của Lôi Thần bộ lạc, mặc dù nơi này cách Lôi Thần chi chùy pháo đài một đoạn khá xa, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn. Cực bắc hoang nguyên rất lạnh, một chút cũng không có cảm giác mùa xuân, càng đi về hướng bắc cảm giác này càng trở nên rõ ràng. Vấn đề thực phẩm đối với mọi người cũng không khó giải quyết. Cực bắc hoang nguyên có rất nhiều dã thú, bởi vì hoàn cảnh rét lạnh, dã thú phần lớn thịt đều rất dày, còn tuyết ở khắp nơi cũng đủ để cung cấp nước sung túc.
Dọc theo đường đi, bọn họ hết sức tránh né các bộ lạc thú nhân trong cực bắc hoang nguyên, chuyên môn lựa chọn những đường đi hoang sơn vắng vẻ để đi. Lúc này thì tác dụng của Mã Lương hoàn toàn hiển hiện ra, bất luận là địa hình gì hắn đều có thể dựa vào triệu hoán thuật của Bạch Kỷ để triệu hoán tọa kỵ thích hợp nhất, giúp tốc độ của mọi người thủy chung không bị ảnh hưởng
Sau khi thuận lợi tiến vào cực bắc hoang nguyên năm ngày, mọi người sau khi bay qua một ngọn núi không cao thì tạm thời đóng ở chân núi.
Chỗ ở rất đơn giản, dưới tình huống có núi này thì trướng bồng đã được chuẩn bị sẵn căn bản là không cần đến. Mạt Kim Tư và Đỗ Tư mỗi người một quyền tạo thành một cái động lớn trên vách núi cũng đủ để che gió lạnh cho mọi người. Sự tôn kính của hai huynh đệ này đối với Tử là phát ra từ huyết mạch, không cần Tử phân phó, sau khi chuẩn bị chỗ ở xong lập tức đi tìm dã thú. Năm ngày nay đều là như vậy. Tất cả thực vật cơ hồ đều là do bọn họ kiếm
Sau khi đi một ngày, tất cả mọi người đã có chút mệt mỏi, nhất là ma pháp sư, sau khi vào trong huyệt động mới được khai phá lập tức bắt đầu minh tư. Diệp Âm Trúc và Tử ngồi cùng một chỗ, An Kỳ vẫn ở bên người Tử. Trải qua mấy ngày này, hai luồng tinh thần lực trong tinh thần lạc ấn của nàng vẫn bình thường như cũ, một chút cũng không có dấu hiệu phát sinh xung đột. mỗi ngày đều quấn lấy Tử, thậm chí ngay cả buổi tối khi đi ngủ cũng không muốn rời xa Tử. Mặc dù từ ánh mắt của Tử toát ra một ít vẻ không nhịn được, nhưng Diệp Âm Trúc lại rõ ràng cảm giác được, ánh mắt Tử nhìn An Kỳ càng ngày càng trở nên ôn nhu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Tử, còn phải bao lâu chúng ta mới có thể tiến vào sâu trong cực bắc hoang nguyên?
Diệp Âm Trúc hỏi.
Tử suy nghĩ một chút, nói:
-Dựa theo cự ly mà nói, chúng ta ít nhất phải đi mười lăm ngày nữa mới hoàn toàn ra khỏi phạm vi của các bộ lạc thú nhân, tiến vào phạm vi băng sâm của cực bắc hoang nguyên. Băng sâm là nơi lạnh nhất của cả đại lục, nơi đó tuyết phủ hàng năm, bất luận xuân hạ thu đông, độ ấm thủy chung cực thấp. Lấy băng sâm làm trung tâm, chiếm cứ một phần ba diện tích của cực bắc hoang nguyên chính là mục tiêu cần tìm của chúng ta. Ta nghe Mạt Kim Tư nói, người của lôi thần bộ lạc từng nhìn thấy dấu chân của sơn lĩnh cự nhân tại phụ cận băng sâm, nhưng cho dù dốc sức của cả bộ lạc ra tìm vẫn không tìm được gì, ngược lại bị ma thú trong băng sâm công kích phải rút lui. Ma thú có thể tại sinh tồn tại nơi khốc hàn này, cấp bậc ít nhất cũng từ thất cấp trở lên.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Ta đã nghe nói qua chỗ này, nghe nói băng sâm là cấm địa nguy hiểm nhất của cả đại lục. không chỗ nào không có ma thú cường đại, tùy thời đều chuẩn bị thôn phệ sinh mạng.
-Nhà của Minh tuyết ở trong băng sâm. Lúc đầu gia gia chính là ở nơi này bắt nàng về cho ta.
Thanh âm của Nguyệt Minh đột nhiên vang lên, nàng từ minh tư mở hai mắt ra. Năm ngày này đối với một cô gái như nàng thật sự rất khổ sở, cho dù có tọa kỵ triệu hồi thì sự khổ cực cũng làm thần sắc nàng tiều tụy rất nhiều. Trong mấy vị ma pháp sư, khổ cực nhất chính là nàng. Ma pháp sư chỉ có nàng và Hải Dương là nữ hài tử, mà Hải Dương mỗi ngày chẳng những mặc áo choàng thật dày, còn có thể đường hoàng dựa vào Diệp Âm Trúc, so với nàng thì thoải mái hơn rất nhiều. Nguyệt Minh rất cao ngạo, tính cách cũng rất quật cường, cho dù khổ cực, nàng cũng chưa từng than thở lấy một câu.
-Nguyệt Minh, ngươi thấy sao, thân thể không thành vấn đề chứ?
Diệp Âm Trúc xoay người lại hỏi.
Nguyệt Minh lắc đầu, đi tới bên cạnh hai người ngồi xuống
-Gia gia từng nói, băng sâm phi thường nguy hiểm, ma thú băng thuộc tính, phong thuộc tính cường đại nhất toàn đại lục cơ hồ đều ở nơi này. Cho dù là cửu cấp ma thú u minh tuyết phách ở chỗ đó cũng không phải là sinh vật cường đại nhất. Lúc đầu gia gia đi băng sâm là vì tìm kiếm một ít đặc thù phí ma đằng pháp văn tài liệu, thuận tiện bắt Minh Tuyết trở về. Dựa vào thực lực tử cấp ngũ giai của gia gia mà mấy lần gặp phải hiểm cảnh. Thực lực của chúng ta không biết có chống lại cửu cấp ma thú hay không?
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Yên tâm đi, sau khi chúng ta tiến vào phạm vi băng sâm, chuyện đầu tiên chúng ta làm là giúp ngươi tìm chỗ ở của cha mẹ Minh Tuyết. Ta nghĩ Minh Tuyết với nhà mình chắc là rất quen thuộc. Khi đó chúng ta ngược lại phải để nàng dẫn đường.
Trong mắt Nguyệt MInh toát ra một tia không muốn, gật đầu nói:
-Hy vọng như thế. Cái này cho các ngươi, có lẽ sẽ có chút trợ giúp. Là ám băng phù của gia gia.
Hơn mười ngọc phù màu đen xuất hiện trong tay nàng. Ngọc phù rất tinh xảo, toàn thân màu xám, bởi vì Diệp Âm Trúc thân là ngoại tịch ngân long, thân mình đối với các loại ma pháp nguyên tố cực kỳ mẫn cảm, lập tức phát hiện bên trong ngọc phù tồn tại băng và ám hai hệ nguyên tố. Những nguyên tố này sắp xếp theo một ít thứ tự đặc thù, không biết dùng để làm gì.
Nguyệt Minh lấy ám băng phù để vào trong tay Diệp Âm Trúc, giải thích:
-Đem theo nó có thể phát ra một tầng khí tức giống như băng quanh thân thể, lại dựa vào tác dụng của ám nguyên tố, tiến hành song trọng ngăn cản với khí tức của chúng ta. Như vậy sẽ không dễ dàng bị ma thú phát hiện. Băng, phong lưỡng hệ ma thú đối với khí tức của sinh vật rất mẫn cảm, nếu chúng ta tùy tiện tiến vào, có thể dẫn tới đại lượng ma thú công kích.
Tử lấy từ trong tay Diệp Âm Trúc hai cái ám băng phù, trong mắt toát ra vài phần tán thưởng
-Cám ơn.
Vừa nói, hắn chính mình giữ một cái, còn một cái nhét vào trong tay An Kỳ. An Kỳ tò mò đặt ám băng phù vào trong lòng bàn tay, tựa hồ phát hiện ra cái gì, một tầng tử quang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay nàng toát ra, quang mang chợt lóe, ám băng phù trong nháy mắt quang mang đại thịnh, một vầng sáng màu lam xoay tròn quanh thân thể của nàng, quang mang hoa mỹ làm nàng nở nụ cười.
Nguyệt Minh giật mình nói:
-Ma pháp ba động thật mạnh đích. Nàng, nàng là tử cấp ám, băng song hệ đại ma đạo sư?
Tình huống giống như vậy nàng từng thấy gia gia làm qua, nhưng ma pháp nguyên tố tựa hồ còn không bằng thiếu nữ tuổi dường như không lớn trước mặt này. Diệp Âm Trúc cười khổ nói
-Không, nàng không chỉ là ám băng song hệ, là tự nhiên cùng hắc ám song hệ. Tất cả ma pháp nguyên tố liệt vào nhóm tự nhiên tự và ám nguyên tố nàng đều có thể khống chế. Không nên hỏi thân phận của nàng, đối với ngươi không có chỗ tốt.
Nguyệt Minh trầm mặc, tại giờ khắc này, nàng cảm giác thấy thực lực của mình vô cùng nhỏ bé. Đúng lúc này thì Địch Tư và Mạt Kim Tư đã từ bên ngoài trở về trong tay một người cầm hai hào trư thật lớn, người kia thì ôm một đống gỗ lớn để làm củi. Đem đồ vật chuyển qua nơi khác để tạo chỗ trống, Địch Tư lập tức đi tới bên người Tô Lạp đang khoanh chân tu luyện cách đó không xa, siểm mị nói:
-Tô Lạp tiểu huynh đệ. Đồ vật ta đã đem về. Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.
Quang mang đấu khí màu xanh biếc thu liễm, Tô Lạp mở hai mắt, nhìn Địch Tư ở trước mặt mình hiện ra đại đầu bóng lưỡng, không nhịn được mỉm cười
-Đem đến đây, để ta bắt đầu.
Trong mười một người, chỉ có một mình Tô Lạp chuyên nấu cơm. Mặc dù mỗi ngày đều là ăn thịt, nhưng kỹ thuật nấu ăn của Tô Lạp làm mọi người rất thích. Thịt hắn làm đã ăn mấy ngày nhưng mọi người không ai có vẻ chán, ngược lại trên đường đi phần lớn đều chờ mong. Đặc biệt là hai vị hoàng kim bỉ mông một trong những người cường đại nhất của thú nhân tộc, bọn họ trước kia mặc dù cũng ăn thịt, nhưng kỹ thuật nấu ăn của thú nhân tộc sao có thể so sánh với loài người? Từ sau lần đầu tiên ăn thịt do Tô Lạp làm, hai vị hoàng kim bỉ mông nhất thời tôn kính đặt Tô Lạp ngang hàng với Diệp Âm Trúc và Tử. Có thể nói, sự tồn tại của Tô lạp là động lực lớn nhất để bọn hắn đi tìm thức ăn mỗi ngày.
Dưới sự chỉ huy của Tô Lạp, Địch Tư và Mạt Kim Tư bắt đầu rửa sạch hai đầu hào trư. Nhìn hinh dáng hối hả của bọn họ, Diệp Âm Trúc từ không gian giới chỉ lấy ra Hải Nguyệt Thanh Huy cầm, rung nhẹ dây đàn, bắt đầu đạn tấu.
Thức ăn củaTô Lạp và cầm khúc của Diệp Âm Trúc đều là những thứ mà mọi người thích nhất trong những ngày vất vả này. Bạch y, cổ cầm, ngay khi hai tay tiếp xúc với dây đàn, khí chất của Diệp Âm Trúc lập tức khôi phục bộ dáng ưu nhã nhất, bất luận ở địa phương nào, bất luận dưới tình huống gì, chỉ cần là đạn cầm đều gặp tình cảnh như vậy. Tựa hồ cầm cùng hắn không thể phân biệt được với nhau, cũng chỉ có ở trong tay hắn, cổ cầm mới có thể hoàn toàn phát xuất ra quang huy của mình.
Hai tay cùng động, tay trái hơi ấn xuống, tay phải hơi nhấc lên, một khúc nhạc lay động lòng người phiêu nhiên vang lên, tiếng đàn dìu dặt hàm súc, ngón tay nhẹ nhàng khống chế độ nhanh, chậm, tăng, giảm. Tiết tấu nhanh triền miên quất quít, như tiếng ngâm nga thấm đẫm vào sâu thẳm lòng người. Hoàng quang theo âm luật từ hai tay hắn lay động, lặng lẽ phát ra trên dây đàn gần như trong suốt, chính là một khúc .
Ở nơi băng thiên tuyết địa này, lắng nghe thanh âm tiên nhạc, nhất thời sinh ra cảm giác tâm minh.
Ánh mắt củaTử trở nên chuyên chú, An Kỳ đang chơi với ám băng phù cũng dời ánh mắt sang trên người Diệp Âm Trúc, mấy ma pháp sư đang tu luyện trước sau đều mở mắt, tiếng đàn của Diệp Âm Trúc chẳng những đại biểu cho việc sắp có cơm, cũng là giai điệu tốt nhất khiến tâm thần bọn họ thoải mái.
Mạt Kim Tư vẻ mặt nôn nóng than thở:
-Lạc thú lớn nhất của nhân gian là cái gì?
Địch Tư cười hắc hắc, thấp giọng nói:
-Tự nhiên là thức ăn do Tô Lạp làm và cầm khúc của cầm đế, đi theo Tử đế quả nhiên có phúc, quay trở lại bằng cách nào cũng phải đem tất cả các huynh đệ đến bên cạnh Tử đế, có phúc cùng hưởng mà.
Có thể trở thành huynh đệ của hắn thì chỉ có bỉ mông đồng cấp.
Cầm khúc không mang theo tinh thần lực không ngừng vang lên, trong số mọi người thì Hải Dương tinh thông âm luật nhất, nhưng lúc này nàng lại không dám gia nhập diễn tấu, bởi vì nàng sợ tranh âm của mình sẽ phá tan sự hài hòa trước mắt. So sánh với việc hợp tấu với Diệp Âm Trúc thì nàng càng nguyện ý ngồi một bên si ngốc nhìn bộ dáng hắn đạn cầm.
Bên trong huyệt động nổi lên một đống lửa làm cho mọi người một thân hàn ý cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, lắng nghe tiếng đàn hài hòa, thấy thịt được nướng trên đống lửa dần dần phát ra hương khí, trong lòng mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác ấm áp. Lên đường được năm ngày, mọi người cùng một chỗ mặc dù cũng không nhiều, nhưng năng lực của mọi người từ từ biểu hiện ra, hơn nữa mỗi ngày đều gặp lại tình cảnh trước mắt, làm cho lực ngưng tụ đặc thù của đoàn đội trở nên càng ngày càng mạnh.
Ô -, trong khi mọi người đang đợi thịt chuyển sang màu vàng thì một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên từ ngoài huyệt động truyền đến, mọi người định thần nhìn lên, không biết lúc nào, ở cửa huyệt động xuất hiện thêm hai đôi mắt.
Thân thể mập mạp nhìn qua hơi ngốc nghếch, thân dài khoảng một thước, đôi mắt nhỏ màu vàng lóe ra quang mang nhàn nhạt, thân thể chúng nó màu kem sữa, nếu đặt ở trong tuyết tuyệt đối không thể phát hiện được. Nhìn qua giống như là hai trùng tử to lớn, lúc này chúng đang dùng đôi mắt nhỏ màu vàng nhìn Diệp Âm Trúc, trên chỏm đầu, điểm màu trắng nhỏ xíu như cái mũi liên tục dao động, tiếng gầm nhẹ vừa rồi là một trong chúng nó phát ra.
-Di, đây là cái gì vậy?
Mạt Kim Tư tò mò đích nhìn về phía hai trùng tử, tại cực bắc hoang nguyên, ma thú hắn không nhận ra rất ích. Hai trùng tử trước mắt này cũng không giống ma thú, bởi vì trên người chúng nó cũng không có xuất hiện nguyên tố ba động, nhưng khí tức của hoàng kim bỉ mông so với bất cứ dã thú gì cũng đều rất kinh khủng, chẳng lẽ chúng nó không e ngại khí tức của mình và Địch Tư sao?
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Mạt Kim Tư giao cho Địch Tư nướng thịt để cho hai tay hắn rảnh rỗi, xoay người đi về phía cửa động.
Hai đại trùng hiển nhiên cảm giác được Mạt Kim Tư tới gần, ánh mắt vốn nhìn kỹ Diệp Âm Trúc nhất thời chuyển sang hắn, quang mang trong đôi mắt màu vàng nhỏ lóe ra, cũng đồng thời hướng Mạt Kim Tư gầm một tiếng.
Đúng vậy, tiếng gầm lúc trước chính là do chúng nó phát ra, tiếng gầm nhẹ có chút quái dị này dường như rất có lực uy hiếp, đôi mắt nhỏ cũng lộ ra thần sắc đe dọa.
-Ha ha, tiểu đồ vật này cũng uy hiếp ta, chỉ là không biết loại đại trùng tử này có thể ăn được hay không?
Làm hoàng kim bỉ mông, Mạt Kim Tư sao phải sợ hai trùng tử này chứ? Hạ người xuống, hai bàn tay to chộp lên trên người hai trùng tử.
Lúc hắn sắp bắt được hai trùng tử, đột nhiên trên thân hai trùng tử đồng thời dựng lên, thân thể chúng nó cùng lúc thả ra quang mang màu trắng sữa, trong suốt như ngọc, thân thể tựa hồ bành trướng lên vài phần, sự bành trướng nhanh chóng tăng lên.
Tử vốn cũng không có để ý đến sự xuất hiện của hai trùng tử, khi bị quang mang màu trắng sữa ảnh hưởng đến mới quay đầu lại, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, hét lớn:
-Bất hảo, Địch Tư, Mạt Kim Tư, ngăn cản chúng nó.
Vừa nói, tay phải của hắn cũng nhanh chóng quăng An Kỳ quăng ra ngoài, tay trái đẩy Diệp Âm Trúc ra, một đoàn tử quang chói mắt từ trong cơ thể hắn bạo phát, hình thành một tầng tử tinh kết giới che ở trước mọi người.
Hai trùng tử từ trong miệng phun ra chỉ hai quang cầu màu trắng sữa không lớn lắm,hơn nữa quang mang rất yếu ớt, nghe được Tử nhắc nhở, Mạt Kim Tư trước tiên thu hồi hai tay định bắt trùng tử chắn ngang qua phía trước, Địch Tư cũng đã đi ra. Dựa vào thân thể thật lớn của hai người, gần như ngăn trở toàn bộ động khẩu.
Nhìn hai quang cầu màu trắng sữa vừa nhỏ vừa bạc nhược, hai vị hoàng kim bỉ mông đều có cảm giác buồn cười, trong khi họ đang cho rằng thần kinh Tử quá mẫn cảm quá thì một màn quỷ dị xuất hiện.
Quang cầu màu trắng đó trên người không có ma pháp nguyên tố ba động, nhưng khi chúng nó thoát ra khỏi miệng hai trùng tử thì phong vân biến sắc, lấy hai quang cầu màu trắng sữa làm trung tâm, máp pháp nguyên tố trong phương viên trăm thước chung quanh bắt đầu cuồng bạo lên, trong nháy mắt tập trung vào hai quang cầu với tốc độ kinh người. Nhưng khi ma pháp nguyên tố này cuồng bạo đổ vào bên trong quang cầu thì thể tích của nó cũng không tăng lên, ngược lại còn kịch liệt áp súc.
Hai trùng tử lúc này cũng có vẻ rất mất tinh thần, trong đôi mắt nhỏ màu vàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, tựa hồ chúng nó cũng không thể tiếp nhận hậu quả khi hai quang cầu này bạo phát.
Diệp Âm Trúc bị Tử một chưởng đẩy lui, vừa lúc đến sát bên vách động, từ giữa khe hở trên người hai vị hoàng kim bỉ mông nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai trùng tử. Không biết tại sao khi hắn chứng kiến quang mang trong mắt hai trùng tử thì lại nhớ đến tình cảnh mình tại long vực gặp hơn một ngàn cốt long, đồng dạng là tuyệt vọng. Chỉ có gặp phải tử vong chính thức mới có ánh mắt a! Trong lòng không khỏi phát ra vài phần đồng tình, tay phải run lên, lưỡng đạo ngân ti từ trong bàn tay bắn ra, dưới tác dụng của trúc đấu khí, trong chớp mắt vượt qua không gian, ngay khi quang cầu màu trắng sữa được áp súc sắp bùng nổ thì quấn quanh hai trùng tử, mạnh mẽ đem chúng nó tới bên người mình.
Tiếng kinh hô của Tử làm Diệp Âm Trúc cảm thấy được sự sợ hãi của hắn, sau khi bắt được hai trùng tử, phản ứng đầu tiên của hắn là kéo lấy Hải Dương vào trong lòng mình, tay kia kéo Tô Lạp, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, nguyệt thần thủ hộ toàn lực phát ra, dùng lưng của mình quay về phía cửa động.
Oanh -, một tiếng oanh minh vang lên, không có cách nào hình dung sự khủng khiếp của nó, chỉ là trong nháy mắt, kể cả hai hoàng kim bỉ mông ở bên trong, mỗi người đều tạm thời hãm vào trạng thái mơ hồ. Chấn động kịch liệt, năng lượng ba động cường hãn, Diệp Âm Trúc chỉ từng cảm thụ qua khi hắc long Dạ Tinh Hủ cùng ngân long công chúa Ly Sát dùng cấm chú đối kháng.
Nổ mạnh kịch liệt làm cả ngọn núi đều rung rẩy, chung quanh trong nháy mắt lâm vào một mảnh bụi đất, thân thể của hai đầu hoàng kim bỉ mông cường hãn như thế, nhưng khi tiếng nổ mạnh vang lên cũng giống như đạn pháo bị đánh bay đi, nặng nề đánh lên tử tinh kết giới do Tử tạo thành.
Từng đạo vết nứt kinh khủng xuất hiện trên tử tinh kết giới trên, theo một tiếng bạo hưởng, dưới ảnh hưởng của lực trùng kích khủng khiếp, kết giới Tử toàn lực phát ra căn bản không cách nào ngăn trở hai vị hoàng kim bỉ mông bị đánh bay về cùng với đạo trùng kích vô cùng cường hãn kia. Kết quả là tử quang hoàn toàn vỡ tan, mà sau một khắc, thân thể thật lớn của hai vị hoàng kim bỉ mông cùng với khí lưu cuồng bạo hỗn hợp với đá vụn giống như vô số tiễn bắn vào. Phải biết rằng, ở bên trong động, ngoại trừ Diệp Âm Trúc và Tô Lạp thân thể còn có năng lực chống đở nhất định ra, những người còn lại đều là ma pháp sư yếu đuối a!
Trong tình cảnh vạn phần nguy cơ trước mắt, một đạo thân ảnh mãnh khảnh hiện lên, quang mang màu tím mênh mông phảng phất như một dòng suối hiện lên, tử quang trước tiên bao phủ lấy thân thể của hai hoàng kim bỉ mông, cánh tay mảnh khảng của nàng đặt lên thân thể của Địch Tư và Mạt Kim Tư, tử quang mênh mông như suối chảy, trong nháy mắt trước sau tạo thành bảy đạo kết giới cơ hồ chắn ngang hoàn toàn huyệt động, theo một trận tiếng động mãnh liệt, vách đá chung quanh bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nhưng cỗ năng lượng trùng kích kia cũng đã bị ngăn chặn lại rồi.
Chật vật nhất chính là hai vị hoàng kim bỉ mông, mặc dù đã được Tử nhắc nhở, nhưng hai trùng tử trước mắt này thật sự khó có thể làm bọn họ sinh ra cảnh giác. Cho nên cũng không có xuất toàn lực, thậm chí ngay cả bổn nguyên lực lượng của hoàng kim bỉ mông cũng không sử dụng. Lúc này cả hai đều bị bụi đất bám đầy người, quần áo trên người đã rách nát cả. Nhưng bọn hắn không hổ là hoàng kim bỉ mông, dựa vào thân thể cường hãn của mình, cho dù là bị cuồng bạo công kích như vậy nhưng trên người cũng không có một chút vết thương, nhưng bị đánh bay đi cũng làm hai mắt họ phẫn nộ đỏ bừng lên, từ trên mặt đất đứng dậy, lập tức đi tìm bóng dáng của hai trùng tử.
Người kịp thời ngăn cơn sóng dữ không phải Diệp Âm Trúc cũng không phải Tử, năng lực thực tế của Tử còn thấp hơn cả hai vị hoàng kim bỉ mông. Dưới tình huống này, cho dù hắn cố tình xuất ra bản thể của mình cũng không kịp rồi, đứng ở phía sau hai vị hoàng kim bỉ mông, dùng hai tay nâng bọn họ chính là An Kỳ. Những người khác đều bị chấn ngã trên mặt đất, chỉ có nàng còn đứng ở nơi đó, đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp lóe ra quang mang mê mang, hai tay nâng cao như trước, tựa hồ đang tự hỏi cái gì,không còn thấy ở nàng ánh mắt vốn thuần chân khi ở bên cạnh Tử.
-Tử đế, ta ……
Hai vị hoàng kim bỉ mông đang phẫn nộ đỏ cả mắt lên, cảm nhận được sự tức giận của Tử thì lập tức tiêu mất, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết nên giải thích như thế nào, rụt rè đứng ở nơi đó, chẳng biết nên làm như thế nào cho tốt.
Tử bất đắc dĩ lắc đầu, than thầm trong lòng, may là không có thành sai lầm to lớn, nếu thực lực của mình cường đại hơn một chút cũng sẽ không như vậy rồi, bước đi đến bên người An Kỳ, nhìn nàng vẫn duy trì bộ dáng hai tay giơ ra trước, vội vàng nắm lấy một tay thăm dò trạng thái của nàng.
Ngay khi Tử chạm vào tay nàng thì sự mờ mịt trong mắt An Kỳ từ từ tiêu thất, thuần chân một lần nữa xuất hiện, ôm lấy cánh tay của Tử, có chút kinh ngạc nói:
-Tử ca ca, vừa rồi là làm sao vậy, ta, ta làm sao vậy?
Tử thương tiếc sờ sờ đầu nàng
-Không có việc gì cả, đều đã qua rồi, là ngươi cứu mọi người, nếu không sợ rằng bên ngoài có không ít người bị thương.
-Mọi người đều không sao chứ?
Diệp Âm Trúc một bên từ trên mặt đất đứng lên, một bên hỏi, không, chuẩn xác thì là hắn đứng lên từ trên thân thể của Tô Lạp và Hải Dương mới đúng. Dưới sự tác dụng của đòn trùng kích mãnh liệt vừa rồi, phòng ngự của nguyệt thần thủ hộ lập tức bể tan tành, cũng may là bản thân hắn thực lực kinh người, hơn nữa bên ngoài có An Kỳ chống đở một phần lớn lực trùng kích, lúc này mới không có tạo thành thương tổn,
Thân thể Tô Lạp và Hải Dương chạm vào đều rất mềm mại, hắn vốn lo lắng các nàng bị thương, nhưng sau khi đứng lên, nhìn các nàng từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt không nhịn được lộ vẻ tươi cười.
Tô Lạp và Hải Dương cũng không có bị thương, bởi vì lúc các nàng bị Diệp Âm Trúc đè xuống cũng không phải trúng chỗ cứng rắn trong huyệt động. Trong lúc các nàng sắp bị ép **ng vào mặt đất thì Diệp Âm Trúc kịp thời dùng cầm huyền đem hai đại trùng tử tới, hai thân thể dài một thước của đại trùng tử là điểm tựa tốt nhất cho các nàng, chỉ là chúng nó bị ép đến nhe răng nhếch miệng, một bên nhuyễn động một bên bất mãn grừ grừ.
Nguyệt Minh vận khí cũng không tệ, ngay khi lực trùng kích xuất hiện, Mã Lương và Thường Hạo đang ở bên cạnh nàng, ba người mặc dù đồng thời ngã xuống đất, nhưng vì bọn họ ở chỗ sâu nhất bên trong động, thừa nhận lực trùng kích nhỏ nhất, cho nên mặc dù toàn thân đau đớn, nhưng cũng không bị thương tổn gì, chỉ là hai đầu hào trư đã nướng được bảy thành rơi xuống trên mặt đất, dính đầy tro bụi.
Lúc này, mỗi người đều có bộ dáng vô cùng chật vật, trên người ngoại trừ bụi đất còn có tro tàn từ đống lửa lúc nãy, chỉ có Xích Tinh Hồng Linh thân thể cuộn tròn lại một chỗ hoàn hảo một chút, từ lúc tiến vào cực bắc hoang nguyên đến nay, ngày hôm này là ngày bọn họ chật vật nhất.
Hai đại trùng tử tựa hồ một chút cũng không có hiểu được tất cả vừa rồi là do mình tạo thành, hai hào trư dính tro bụi đang ở cách người chúng nó không xa, thong thả bò tới, khi tới khoảng cách đủ gần. Rất ăn ý há miệng ra, đồng thời cắn lấy hai hào trư, cũng không chê bẩn cứ đứng yên như vậy mà ăn.
-Hảo oa, nguyên lai hai tiểu tử các ngươi ở đây, ta giết chết các ngươi.
Hai trùng tử từ bên cạnh ba người Diệp Âm Trúc bò ra vừa lúc bị Địch Tư thấy, tiến lên một bước, hắn đứng thẳng người lên, quang mang màu vàng kim tràn ngập toàn thân, bị biến thành bộ dáng dọa người như thế, Địch Tư sớm đã phẫn nộ dị thường, đối với Tử hắn tự nhiên không dám phát tác, nhưng phát giác ra tác giả ở đây,hắn làm sao còn nhịn được?
-Địch Tư, đừng động thủ.
Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, bích ti một vòng đem hai trùng tử đang ăn hào trư về bên cạnh người mình.
-Cầm ……, ngài đừng ngăn cản ta. Hai trùng tử này suýt nữa hại chết mọi người, ngay cả cơm tối cũng không có nữa, ta phải giết chết chúng nó.
Diệp Âm Trúc che ở trước mặt hai trùng tử, cười khổ nói:
-Ngươi không sợ chúng nó tấn công một lần nữa sao? Huống chi sơn động này tùy thời đều có thể sụp đổ, chẳng lẽ ngươi muốn cho mọi người đều bị chôn sống ở chỗ này?
Dựa vào thực lực của Địch Tư, nếu bị một cước tràn ngập hoàng kim khí tức của hắn, sợ rằng thạch động chịu không nổi nữa.
Địch Tư sửng sốt một chút, lúc này mới hậm hực thu quang mang lại.
Chi chi -, hai đại trùng tử phân biệt kêu một tiếng, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy giác hai chân bị cái gì đó mềm mại **ng chạm, cúi đầu nhìn xuống, buồn cười phát hiện, ra hai đại trùng tử đang phân biệt cạ vào hai chân của mình, trong đôi mắt nhỏ màu vàng lộ ra vẻ xu nịnh.
Hải Dương nói:
-Chúng nó hình như không có địch ý đâu?
Ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ sờ đại trùng tử đang ôm lấy chân trái của Diệp Âm Trúc. Thân thể đại trùng tử mềm mại như miên hoa, chạm vào rất ôn nhuyễn sảng hoạt, phi thường thoải mái. Mà chúng nó dường như cũng được Hải Dương vuốt ve rất thoải mái, hiện ra bộ dáng hưởng thụ, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Tử lôi kéo An Kỳ ngồi xuống, quần áo trên người hắn cũng đã hư hại rất nhiều, trên người Tử đều là tro bụi, ngay cả trên mặt cũng vậy, Diệp Âm Trúc lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng chật vật của hắn, không nhịn được nở nụ cười
-Tử, ngươi không sao chứ?
Tử dĩ nhiên cũng đang cười, hơn nữa cười so với Diệp Âm Trúc còn vui vẻ hơn, -Ta đương nhiên không có việc gì, hơn nữa tốt đến mức không thể tốt hơn, Âm Trúc, không biết là ngươi vận khí tốt hay là ta vận khí tốt, còn chưa vào trong băng sâm chúng ta đã gặp một trong các mục tiêu rồi.
-A?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn về phía hai đại trùng tử dưới chân, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức hồi tưởng đến tam đại thượng cổ thần thú mà Tử từng nói với hắn, đi tìm thượng cổ thần thú chính là mục đích lần này của bọn họ.
Hai trùng tử hiển nhiên không có khả năng là chiến tranh cự thú và sơn lĩnh cự nhân, duy nhất có thể cũng chỉ có kim giáp cấm trùng, nhưng kim giáp cấm trùng không phải trên người có bao trùm kim giáp sao?
Tử hiển nhiên không muốn,để những người cùng tới với Diệp Âm Trúc biết lai lịch của hai trùng tử này, nói với Âm Trúc:
-Chúng nó hẳn là bị tiếng đàn của ngươi dẫn tới, đối với ngươi rất có hảo cảm, mang theo chúng nó, chúng ta rời đi nơi này trước, tìm một chỗ khác rồi hãy nói.
Hai người có đồng đẳng bổn mạng khế ước, tự nhiên tâm ý tương thông, Diệp Âm Trúc hiểu được ý tứ của Tử, gật đầu, mỗi tay bế một đại trùng tử lên. chúng nó đúng là không nhẹ, mặc dù nhìn qua chỉ dài một thước, đường kính thân thể khoảng ba mươi li, nhưng ôm trong ngực cảm thấy nặng đến cả trăm cân, đương nhiên chút trọng lượng này đối với Diệp Âm Trúc cũng không là gì.
Phủi đi tro bụi trên người, mọi người chật vật rời khỏi thạch động đầy vết nứt này, ra ngoài tìm kiếm một chỗ khác để trú ngụ.
Cực bắc hoang nguyên vô cùng lạnh, đặc biệt là ban đêm, lúc vừa bắt đầu lên đường Tử từng nói qua, tại cực bắc hoang nguyên, di chuyển vào ban đêm là không có đầu óc,bởi vì nơi này ban đêm nhiệt độ so với ban ngày thấp hơn gấp đôi, lúc nãy ở trong huyệt động còn không rõ lắm, nhưng khi vừa bước ra ngoài, mọi người nhất thời cảm giác được hàn ý lãnh nhân, mấy ma pháp sư đều có chút nhịn không được.
Tô Lạp tay phải đặt trước ngực, ngân quang sáng lên, Ngân Tệ bị hắn thả ra, trải qua khoảng thời gian này hấp thu năng lượng trong nghịch lân để phát triển, tiểu Ngân Tệ thân thể đã dài khoảng ba thước, từ ấu sanh kỳ tiến vào thành trường kỳ, tốc độ phát triển cũng chậm lại. đương nhiên đây là nó tự so sánh với mình, nếu so với ngân long bình thường thi tốc độ này là cực kỳ kinh người, đây là ưu điểm của khế ước, sau khi ký kết khế ước thì tốc độ phát triển của ma thú tăng lên rất nhiều.
Đột nhiên thấy ngân long xuất hiện, mặc dù là tiểu long, nhưng Địch Tư và Mạt Kim Tư cũng lập tức cảnh giác, khi bọn họ phát hiện là ma thú khế ước của Tô Lạp thì trên mặt mới thoải mái được vài phần.
Ngân Tệ bây giờ vẫn còn chưa bay được, thân thể mập mạp nhảy nhảy bên người Tô Lạp, dưới sự ra lệnh của Tô Lạp, một vòng quang hoàn màu đỏ xuất hiện chung quanh thân thể mọi người. Đúng là hỏa hệ ma pháp cấp thấp -Kháng cự hỏa diễm, đương nhiên, lúc này tác dụng của kháng cự hỏa diễm cũng không phải phòng ngự, mà dùng để sưởi ấm.
Dưới tác dụng của kháng cự hỏa diễm, hàn ý bị khu trừ vài phần, mọi người cũng thoải mái hơn.
Diệp Âm Trúc đi theo bên người Tử, hai vị hoàng kim bỉ mông một trước một sau, sau khi ra khỏi sơn động, bọn họ phát hiện vừa rồi không chỉ có thạch động bị nứt vỡ mà cả ngọn núi cũng bị tổn hại thật lớn, cho nên bọn họ phải tìm một chỗ khác. Nếu tìm không được ngọn núi thích hợp nào để khai động, vậy cũng chỉ còn cách dựng trướng bồng lộ thiên ngoài trời, nhưng như vậy cũng phải chịu cái rét của cực bắc hoang nguyên.
Diệp Âm Trúc truyền âm hỏi Tử.
Tử gật đầu, đồng dạng truyền âm nói:
-"Đúng vậy, ngoại trừ kim giáp cấm trùng ra, còn có sinh vật nào có thể công kích vô thuộc tính cường đại đến như vậy? Một chút vừa rồi tuy không đạt đến uy lực cấm chú, nhưng hai cái ma pháp đạn vô thuộc tính suýt làm chúng ta đều táng thân trong thạch động, nếu ta xem không sai, hai trùng tử trong lòng người chính là kim giáp trùng chúng ta đang tìm kiếm ở trạng thái ấu sanh. Với năng lực của chúng nó bây giờ, tựa hồ chỉ có thể phát động một lần nguyên tố đạn, hơn nữa uy lực cũng không quá lớn, đây đều là công lao của tiếng đàn a! Tìm được chúng nó rồi. Cho dù lần này đi băng sâm không có thu hoạch gì cũng đáng giá."
Diệp Âm Trúc nói:
Tử nói:
"Không đâu, bởi vì là ấu sanh kỳ cho nên trí tuệ của chúng nó còn có hạn, thậm chí còn không thể nói tiếng người, chỉ có khi gặp uy hiếp mới có thể phát động công kích. Nhưng lúc này là lúc kim giáp trùng dệ tiếp xúc nhất, chúng nó rõ ràng rất thích tiếng đàn của ngươi, bằng vào sự ỷ lại của chúng nó với ngươi, sau này sẽ không phát sinh vấn đề gì. Ta nghĩ chúng nó cũng cảm giác được tiếng đàn của ngươi có thể giúp cho chúng nó phát triển. Đợi lát nữa chúng ta tìm được chỗ nghỉ, ngươi có thể thử trao đổi với chúng nó một chút."
Diệp Âm Trúc nói:
Tử mỉm cười, nói:
"Ta đã đợi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn quan tâm đến việc đợi thêm một chút nữa sao? Vận khí của chúng ta đã tốt lắm rồi, không thể cầu thêm gì nữa, có lẽ chúng là hai kim giáp cấm trùng duy nhất còn lại của cực bắc hoang nguyên. Huống chi có cầm khúc của ngươi, tốc độ phát triển của chúng nó như thế nào ai mà nói trước được? Theo sự tiến bộ của cầm ma pháp, tác dụng của cầm khúc với ma thú cũng sẽ mạnh lên, để cho chúng nó đi theo ngươi đi, đợi khi chúng nó có đủ thực lực thì đem chúng đến trợ giúp ta là được, đáng tiếc ngươi cùng ta đã ký kết khế ước, nếu không thừa dịp bây giờ chúng nó đối với ngươi rất ỷ lại, ngươi hoàn toàn có thể cho chúng trở thành ma thú khế ước của ngươi."
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
Liếc nhau, hai người không nhịn được đều nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook