Cầm Đế
-
Chương 57: Tử tinh vãng sự dữ tam đại thần thú
- Thiên phạt rốt cuộc là cái gì?
Diệp Âm trúc không nhịn được phải hỏi. Từ ánh mắt của Tử, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra thiên phạt đối với bỉ mông tộc gây ra thương tổn như thế nào.
Tâm tình của Tử rõ ràng có chút kích động:
- Là va chạm từ một khối thể tích cực lớn, có thể so với diện tích đại lục của chúng ta hiện nay. Nó từ trên trời rơi thẳng xuống dưới đại dương, một phần của nó va chạm kịch liệt với đại lục vốn có của chúng ta.
Diệp Âm Trúc kinh hô:
- Ý ngươi nói là mặt đất của Long Khi Nỗ Tư đại lục hiện nay là do hai khối đại lục va chạm với nhau mà sinh ra ư?
Tử trầm trọng gật đầu:
- . Lần va chạm đó mang đến một tai nạn vô cùng lớn, tại vị trí trung tâm vụ va chạm, không biết đã có bao nhiêu sinh vật hôi phi yên diệt, cho dù có là cường đại cấm chú cũng không thể so sánh được với một phần nhỏ của vụ va chạm đó. Va chạm kịch liệt đó khiến cho thiên địa bị rung chuyển, bầu trời cũng xuất hiện một vết rách lớn. Tại vị trí hạch tâm hai khối địa lục va chạm, vô số dị chủng địch nhân từ trong vết rách lao ra, điên cuồng chém giết những sinh vật khai thủy của chúng ta.
- Dị chủng sinh vật? Rốt cuộc là gì vậy?
Tử cười khổ nói:
- Tổ tiên của ta gọi chúng là tử linh. Chúng tựa hồ không có sinh mệnh, cũng không úy kỵ tử vong, thậm chí không biết đau là gì. Mặc dù thân thể và thực lực của chúng không cường đại nhưng số lượng lại nhiều vô kể, phảng phất là vô cùng vô tận. Điều dáng sợ nhất là sự xuất hiện của chúng kèm theo căn bệnh ôn dịch, không một chủng tộc nào có thể ngăn cản nổi căn bệnh đó, nó tựa như một vòng tròn tử vong lấy chúng làm hạch tâm không ngừng khuếch tán ra ngoài. Nơi nào chúng qua không còn lấy một ngọn cỏ. Đặc điểm của tử linh là có đôi mắt màu xanh biếc, ngoài ra những ghi chép khác về sinh vật này là vô cùng ít. Trong trí nhớ của tổ tiên ta lưu lại chỉ tràn ngập những con mắt màu xanh biếc của bọn tử linh cùng những lục vụ ( khói xanh) không ngừng tỏa ra từ thân thể chúng, khiến căn bệnh ôn dịch được khuếch tán không ngừng, thậm chí đã lây lan đến ¼ tổng diện tích cả hai đại lục, các chủng tộc sinh vật chết vì chúng nhiều vô kể. sự khủng hoảng bao trumg khắp nơi. Vốn là đối địch nhưng trước thảm họa tử linh, bỉ mông cùng long tộc nhanh chóng thiết lập một liên minh, liên hợp tất cả các chủng tộc trên Long khi nỗ tư đại lục, hướng tới đám tử linh toàn lực công kích. Chúng ta tuyệt đối không thể để cho căn bệnh ôn dịch lan tràn, không để cho bọn tử linh chiếm lấy đất đai của quê hương chúng ta.
Nghe Tử kể lại truyền thuyết, Diệp Âm Trúc phảng phất như thấy được một cảnh tượng vô cùng kinh dị, vô số dị hình sinh vật đánh sâu vào trong đại lục trong khi bỉ mông cùng long tộc thống lĩnh tất cả các chủng tộc đứng lên đánh đuổi kẻ xâm lược.
- Như vậy là hàng vạn năm trước cự long và các ngươi tại đây đã đánh nhau với...
Tử khó nhọc gật đầu:
- Tại chiến trường, chúng ta đột nhiên phát hiện tử linh xâm thực không phải chỉ riêng khối đại lục của chúng ta mà còn có một bộ phận khác tiến về đông phương đại lục. Mà ở đông phương đại lục chống trả tử linh so với chúng ta càng thêm mãnh liệt hơn, một chủng tộc không có cánh nhưng lại có thể tự do bay lượn trên không trung, thân thể vừa dài vừa lớn có màu hoàng kim cầm đầu, đại quân gồm vô số chiến sĩ mặc kim sắc khôi giáp, hướng tới tử linh công kích những đòn mãnh liệt. Sau này tổ tiên ta mới biết sinh vật không có cánh mà có thể bay lượn trên không trung đó là long tộc ở phương đông, mỗi người dân ở đông phương đều xưng là truyền nhân của rồng.
Truyền nhân của rồng? Không biết tại sao mỗi khi nghe đến bốn chữ này trong nội tâm của Diệp Âm Trúc lại xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ quái.
- Từ người phương đông, chúng ta mới hiểu được nguyên lai loài người cũng có thể chiến đấu. Bọn họ có đấu khí vô cùng cường đại cùng những ký xảo hoa lệ, so với những vũ ký đơn giản của chúng ta mạnh không biết gấp bao nhiêu lần. Hơn nữa đông phương cự long cùng đông phương nhân là một tổ hợp, sự phối hợp của họ so với chúng ta xuất sắc hơn rất nhiều. Khi chúng ta còn đang chật vật với đám tử linh, có thể sẽ không thể chống cự được thêm lâu nữa thì họ đã dùng một loại chiến pháp bỏ mạng, dốc sức dồn hết bọn tử linh về phía sau, thấy chết không sờn lòng. Vì đem toàn lực chiến đấu với tử linh nên thương vong của bọn họ so với chúng ta cũng lớn hơn rất nhiều. Càng quan sát kỹ càng thấy đông phương cự long mới chính thức là rồng a, so với đám ( thằn lằn) của chúng ta mạnh không biết bao nhiêu lần. Đó mới chính thức là chủ lực hủy diệt trong chiến tranh.
- Đông phương đại lục có tên không? Loài người ở đó có đặc điểm gì?
Diệp Âm Trúc buột miệng nói ra những nghi hoặc trong lòng mình.
Tử liếc mắt nhìn hắn thật lâu rồi mới nói:
- Đại lục của bọn họ có danh xưng là Đông long đại lục, trên đại lục đó cũng chỉ có duy nhất một quốc gia, đó là Đông long đế quốc.
- Cái gì? Ngươi nói Đông long đế quốc?
Quang mang trong mắt Diệp Âm Trúc chợt lóe. Thật là Đông long đế quốc sao. Như vậy đối với Đông long bát tông của mình có mối quan hệ gì đây?
Tử gật đầu, đáp:
- Ngươi nghĩ đúng hướng đấy, nếu ta đoán không sai Đông long bát tông các ngươi có thể là hậu nhân của Đông long đế quốc bởi người dân của Đông long đế quốc có đặc điểm từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi là tóc đen, mặc dù tại đại lục của chúng ta có vô số chủng tộc đa dạng nhưng cũng không có chủng tộc nào có mái tóc đen cả. Chỉ cần thấy một người trên đại lục này có mái tóc màu đen thì đó nhất định là di dân của Đông long đế quốc.
Đột nhiên Diệp Âm Trúc tiến lên một buốc, bàn tay nắm chặt lấy bả vai Tử:
- Sau đó thế nào? Kết quả của cuộc chiến tranh ra làm sao? Tuy Đông long đế quốc trong cuộc chiến tranh tổn thất không ít nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại...
Tử đáp:
- Sau đó bỉ mông, long tộc cùng đông phương đế quốc ra sức tiến lên, tử linh rốt cuộc cũng bị chấn lui trở lại vết rách không gian và bị phong ấn. Nhưng do số lượng của chúng quá đông nên không thể phong ấn hết được, vẫn còn một số tử linh ở bên ngoài. Chỉ trong một năm làm cho phần lớn sinh vật lầm vào tình trạng thương vong, mỗi một chủng tộc đều chịu thương vong thảm trọng. Chủng tộc của chúng ta sinh ra để chiến đấu, số lượng đã rất thưa thớt, hơn nữa đại đa số đều lây ôn dịch, số lượng tộc nhân càng ngày càng giảm. Nếu chúng ta không thể chống đỡ nổi nữa, chúng sẽ lại từ vết rách không gian chui ra, một lần nữa đại lục sẽ bị bọn chúng xâm chiếm, mà sợ rằng chúng ta sẽ không có lấy một cơ hội để phản công.
Trong mắt Tử lóe lên những tia quang mang sùng kính:
- Trong trí nhớ của tổ tiên ta truyền lại có một đoạn vô cùng ấn tượng, khắc sâu vào tâm trí ta. Ngay lúc nguy cơ nhất, bốn mươi bảy hoàng kim cự long của Đông long đế quốc đã đồng loạt bay lên, dùng toàn bộ lực lượng cuối cùng của mình chuyển vết rách từ không trung xuống mặt đất, sau đó dùng thân thể khổng lồ của mình bố trí một phong ấn trên vết rách không gian đó, dùng tánh mạng để đổi lấy thế giới.Kết thúc cuộc chiến tranh, số dũng sĩ của Đông long đế quốc còn lại không đến mười vạn người, đó là những gì còn lại của cả một đại lục a! Mặc dù bỉ mông tộc chúng ta cực kỳ căm ghét long tộc nhưng đối với đông phương cự long lại vô cùng sùng kính, họ đã cứu lấy tất cả các chủng tộc của chúng ta.
Đông phương cự long, bốn chữ này khắc sâu vào trong đầu Diệp Âm Trúc. Truyền nhân của rồng, hắn tự hỏi không biết chính mình có phải là hậu nhân của họ không đây?
Nói đến đây, ngữ khí của Tử đột nhiên trở nên phẫn nộ:
- Mặc dù cuộc chiến tranh hủy diệt đã kết thúc nhưng tại Long khi nỗ tư đại lục lại chưa có hồi kết. Một khắc sau khi bốn mươi bảy đông phương cự long dùng thân mình phong ấn vết rách không gian nọ, chúng ta lại tiến vào thời kỳ ngàn năm hỗn loạn. Nguyên do bắt đầu cũng chính là do thần thánh cự long Nặc Khắc Hi đánh lén, một kẻ cực kỳ hèn hạ. Thấy địch nhân đã không còn có thể uy hiếp, hắn đột nhiên quay sang đánh lén tổ tiên của chúng ta – lúc đó là Tử tinh bỉ mông vương.Cơ hồ tất cả các chủng tộc đều lâm vào tình cảnh kiệt sức sau cuộc chiến tranh, có ai ngờ rằng mình sẽ bị tập kích từ sau lưng đâu. Do không đề phòng, tổ tiên ta đã bị một kích toàn lực của Nặc Khắc Hi tiêu diệt, nhưng trước khi chết, người cũng kịp phản kích một đòn trí mạng. Hắn cũng bị thương nặng. Vừa mới ngừng chiến đấu, bắt tay giảng hòa đế liên minh chống lại địch nhân, cả hai chủng tộc lại lao vào một cuộc chiến mới. Những người còn sống sót của long tộc và bỉ mông tộc đã cực kỳ ít, không biết đã có bao nhiêu tộc nhân trở thành thi cốt vô tồn ( xương cốt cũng không còn). Chúng ta trở về bằng thiên tuyệt địa ở cực bắc hoang nguyên, mà long tộc cũng trở về phương tây. Nguyên do hỗn loạn bắt đầu xảy ra là như vậy. Thay mặt tử tinh nhất tộc, ta phải cảm ơn ngươi vì đã hủy diệt hoàn toàn Nặc Khắc Hi.
Diệp Âm Trúc tiếp tục hỏi:
- Vậy những người của Đông long đế quốc đâu? Bọn họ sau đó thế nào?
Tử thở dài một hơi, nói:
- Trận chiến hủy diệt đó đối với Đông long đế quốc đả kích cực kỳ lớn, trong số mười vạn người còn sống đại bộ phận cũng đều lây lan ôn dịch, sau đó một thời gian dài, số lượng của bọn họ không ngừng giảm bớt, căn bản không đủ khả năng để phục hồi lại đất nước. Mà tại đây, tại phương tây của chúng ta hỗn loạn cũng bắt đầu quật khởi, không biết Đông long đế quốc có bị ảnh hưởng hay không, chỉ biết là bọn họ hoàn toàn lui về sống ẩn nhẫn, nhiều năm rồi không thấy xuất hiện. Trong ngàn năm qua, số lượng dân cư bọn họ tăng mạnh, phải biết rằng khả năng sinh sản của bỉ mông tộc và long tộc là cực kỳ yếu, ngay cả á long cũng không ngoại lệ, ít nhất là còn kém loài người các ngươi rất nhiều. Tại trận chiến hủy diệt, loài người phương tây thậm chí còn không đủ tư cách làm một binh sĩ quèn, vì vậy bọn họ vẫn ẩn mình ở phía sau, tuy vậy cũng phải chịu không biết bao nhiêu thương tổn. Trải qua ngàn năm cố gắng, bọn họ nhanh chóng phát triển đi lên, thành lập Tây long đế quốc. Bởi vì thú nhân của chúng ta cư trú tại cực bắc hoang nguyên rét lạnh, đối với bọn họ cũng không sinh ra ảnh hưởng gì lớn nên bọn họ cũng chưa xâm lấn địa bàn của chúng ta. Nhưng kể từ khi bọn họ cung long tộc kết liên minh, bọn họ bắt đầu xâm chiếm khắp nơi trên đại lục, mà mục tiêu của bọn họ ngoài trừ tại đại lục phương tây này đương nhiên phải có Đông long đại lục, muốn dung hợp hai đại lục làm một. Khi đó, nhân tài của Đông long đế quốc cũng bắt đầu khôi phục được một ít, dân số cũng đạt đến con số ngàn vạn người. Chiến tranh lại bắt đầu, lần này là cuộc chiến của riêng loài người mà thôi. Đáng thương cho Đông long đế quốc, mất đi hộ quốc thần long, lại không am hiểu ma pháp, chỉ bằng đấu khí cùng những kỹ xảo hoa lệ thì cho dù bọn họ có cường đại đến bao nhiêu vẫn bị số lượng địch nhân khuất phục. Đối thủ của bọn họ lại còn có long tộc tây phương trợ giúp. Cầm cự được chừng trăm năm, Đông long đế quốc bị tiêu diệt.
- Lẽ nào lại như vậy, như thế cũng được sao? Chẳng phải trong cuộc chiến hủy diệt Đông long đế quốc đã cứu lấy tất cả các chủng tộc phương tây sao? Tại sao người phương tây lại còn muốn chiếm lấy đất đai quê hương của bọn họ?
Lửa giận trong lòng thiêu đốt, Diệp Âm trúc không tự chủ được dùng sức nắm chặt lấy bả vai của Tử.
Tử cũng không có tránh né, bả vai vẫn để yên cho Diệp Âm Trúc muốn làm gì tùy ý, trên mặt thậm chí còn không có lấy một tia thống khổ, cười khổ nói:
- Đều là vì lợi ích cá nhân cả. Ta không thể giải thích về vấn đế tình cảm cho ngươi, nhưng mà đối mặt với lợi ích, với những tài nguyên phì nhiêu của đông phương đại lục, ngươi cho rằng người phương tây có thể tùy ý để cho Đông long đế quốc hồi phục nguyên khí phát triển đi lên sao? Không. Bọn họ sẽ không để như vậy xảy ra. Nếu đế Đông long đế quốc tiếp tục phát triển hoặc lại xuất hiện đông phương cự long, vậy số phận bọn họ sẽ ra sao đây? Cho nên, bọn họ bắt buộc phải phát động chiến tranh xâm lược Đông long đế quốc, hoàn toàn tiêu diệt quốc gia này. Chỉ có một số ít người của Đông long chạy thoát được, bao nhiêu di sản văn hóa của Đông long đế quốc để lại đều bị Tây long đế quốc thôn phệ, chuyển hóa thành những vật của mình. Nếu không có những văn minh của Đông long đế quốc để lại, sợ rằng loài người không có khả năng phát triển đến mức áp đảo các chủng tộc khác như hiện nay, ngay cả long tộc cũng phải úy kỵ
Nghe Tử nói, lửa giận trong lòng Diệp Âm Trúc dần dần hạ xuống, chậm rãi buông tay khỏi bả vai Tử. Nhưng Tử thấy Âm Trúc tỉnh táo trong nháy mắt như thế lại cảm thấy có chút lo lắng. Hắn biết, Âm Trúc bởi vì chính mình dạy dỗ, tâm địa đan thuần ban đầu nay đã xảy ra chút biến hóa.
- Tử, ta không có việc gì, ngươi tiếp tục nói đi, ta muốn biết toàn bộ.
Thanh âm của Diệp Âm Trúc vang lên lạnh lùng, thậm chí so với không khí bên ngoài của cực bắc hoang nguyên còn muốn lạnh hơn.
Tử nói:
- Mặc dù thủ đoạn của Tây long đế quốc đối với Đông long đế quốc là vô cùng hèn hạ nhưng bọn họ cũng không phải là những người hồ đồ. Ngươi biết Tây long đế quốc bằng vào cái gì để có thể chiến thắng được Đông long đế quốc không? Là ma pháp, thân phận của ma pháp sư kể từ đó cũng trở nên cao quý. Khi đó Tây long đế quốc mặc dù là một đế quốc nhưng lại không có quốc vương, đế quốc do nguyên lão viện khống chế. Mỗi một thành viên của nguyên lão viện đều là cường đại ma pháp sư. Đây cũng là nguyên do khiến cho Tây long đế quốc phân liệt sau này, nguyên lão viện chính là tiền thân của Pháp lam hiện nay hay còn gọi là Pháp lam thất tháp. Sau khi thống nhất được đại lục, nguyên lão viện lập tức tuyên bố thành lập Pháp lam là nơi thần thánh, không cho bất cứ ai được xâm phạm. Thực chất bên trong Pháp lam chính là nơi mà bốn mươi bảy kim long phong ấn vết rách không gian, Pháp lam thất tháp cũng được xây dựng ngay trên đấy, khiến cho phong ấn càng thêm vững vàng. Nguyên lão viện lựa chọn bảy tên ma pháp sư cường đại nhất của bảy hệ thành tháp chủ đời thứ nhất. Mặc dù bây giờ Long Khi Nỗ Tư đại lục có tám quốc gia nhưng không có nghĩa là Tây long đế quốc đã bị hủy diệt, quyền lực chính thức vẫn nằm trong tay của Pháp lam. Bất luận là quốc gia nào, cho dù có cường đại như Mễ lan đi chăng nữa cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Pháp lam thất tháp.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc được nghe nói về lịch sử của các quốc gia, tại đồ thư quán của hoàng gia Mễ lan đế quốc, hắn cũng đã đọc qua một số quyển nói về lịch sử đại lục nhưng đều bắt đầu kể từ khi các quốc gia bắt đầu được thành lập. Tựa hồ như kể từ khi Long Khi Nỗ Tư đại lục sinh ra đến nay, Pháp lam đã tồn tại như một điều tự nhiên. Lúc này từ miệng Tử, hắn mới biết được mọi điều về tiền nhân, nhưng tại sao hai ông nội lại không nói cho mình biết đây? Chẳng lẽ thực lực bản thân mình còn chưa đủ cường đại hay sao?
- Tử, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết những việc này. Vậy còn ngươi thì sao, tại sao ngươi lại xuất hiện tại Bích không hải?
Tử đáp:
- Thú nhân chúng ta trở về cực bắc hoang nguyên, sau đó cũng bắt đầu tự mình phát triển, khôi phục nguyên khí. Có một điểm thú nhân rất giống loài người, đó là khả năng sinh sản, ngoại trừ bỉ mông tộc sinh sản ít ỏi như long tộc, những chủng loại thú nhân bình thường sinh sản rất nhanh, dần dần chiếm lĩnh được toàn bộ cực bắc hoang nguyên. Sự phát triển cũng được phân biệt, hùng nhân, sư nhân cùng hổ nhân là tam đại chủng tộc trụ cột bởi vì có số lượng hoàn toàn chiếm ưu thế. Bỉ mông tộc chúng ta không hề chiếm cứ vị trí chủ đạo nhưng bởi thực lực cường hãn của mình, trong thú nhân tộc chúng ta cũng có vị trí không nhỏ. Tam đại chủng tộc thú nhân đối với chúng ta phi thường tôn kính. Cầm đầu long tộc chính là thần thánh cự long nhưng cự long bình thường muốn tu luyện đạt đến mức đó là cực kỳ khó khăn, cho dù bọn họ có sống lâu đến đâu thì trong long tộc cũng không xuất hiện một thần thánh cự long thứ hai. Nhưng ta sợ rằng có lẽ cái chết của Nặc Khắc Hi sẽ khiến trong tương lai không xa sẽ xuất hiện một thần thánh cự long mới. Nhưng bỉ mông chúng ta lại không giống như thế, không phải tu luyện như bỉ mông bình thường, cũng không phải thông qua giao phối để duy trì nòi giống, tử tinh bỉ mông thọ mạng tới gần ngàn năm, khi một tử tinh bỉ mông tử vong thì không đến ngàn năm sau sẽ có một hậu đại của hoàng kim bỉ mông biến dị thành tử tinh bỉ mông. Giống với thần thánh cự long, tử tinh bỉ mông cũng chỉ có một. Một khi tử tinh bỉ mông xuất hiện, hắn sẽ là chúa tể của thú nhân, tam tộc thú nhân sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của hắn đưa ra. Khi tam tộc thú nhân vừa mới quật khởi, họ còn chấp hành điều này một cách nghiêm túc. Nhưng theo thời gian trôi đi, thực lực của chủng tộc họ không ngừng phát triển, những lời tổ huấn này không được tiếp thu mà dần rơi vào quên lãng. Tam đại chủng tộc chia nhau cai quản ba phần của cực bắc hoang nguyên. Nếu có một ngày một kẻ nào đó bỗng dưng xuất hiện bảo ngươi phải nghe lệnh của hắn thì ngươi có nghe không? Vì thế tử tinh bỉ mông không được thú nhân ủng hộ làm vương giả mà ngược lại còn trở thành mục tiêu của tam tộc thú nhân. Tử tinh bỉ mông sinh ra trước ta vừa mới ra đời đã bị tam tộc bí mật sát hại. Cho nên long tộc không có thần thánh cự long xuất hiện thì thú nhân cũng không có tử tinh bỉ mông xuất hiện.
Nói đến đây, trong mắt Tử lại toát ra thần sắc thống khổ:
- Sự tự tư của thú nhân chính là hạn chế lớn nhất của bọn họ. Tử tinh bỉ mông không những là bỉ mông mạnh nhất mà còn chiếm vị trí rất lớn trong lòng những bỉ mông khác. Với cái nhìn thiển cận, thú nhân căn bản không biết là không có tử tinh bỉ mông, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng ra khỏi cực bắc hoang nguyên, vĩnh viễn không thể kháng lại long tộc. Tử tinh bỉ mông chúng ta phát triển cần không nhiều thời gian, chỉ cần trăm năm là một tử tinh bỉ mông có thể trở thành thập cấp ma thú. Nhưng để có trăm năm bình yên phát triển là giấc mộng đẹp của chúng ta. Lúc ta mới sinh thì so với những bỉ mông khác cũng không có gì khác nhau nhưng tuổi ngày một tăng, thân thể của những đứa nhỏ bỉ mông khác rất nhanh phát triển trong khi ta càng ngày lại càng trở nên giống loài người. Chẳng những thân thể không phát triển mà ngay cả tóc và con mắt cũng bắt đầu chuyển thành màu tím. Lập tức ta bị Lôi thần tù trưởng phát hiện, hắn phái người đến bắt ta, tìm cách hủy diệt ta. May mà còn có một vị thúc thúc từng thụ ân gia đình ta tới báo tin tức, thừa dịp cha mẹ ta chống cự lại Lôi thần tù trưởng, người đó lén lút mang ta trốn đi. Ông nói vóc người của ta và đứa con trai đã chết của ông rất giống nhau, đứa con ông mới được hai tuổi thì toàn thân trở nên tím bầm rồi chết. Ước mơ của ông là trợ giúp ta trở thành vua của thú nhân tộc, để bảo vệ ta, cũng không muốn liên quan đến những người khác, ông dặn ta không được nói bí mật của ta cho bất kỳ người nào được biết. Sau này ông chết đi trong một trận đánh với loài người. Không có thúc thúc bảo vệ, trong mười lăm năm ta không ngừng trốn chui trốn lủi trong lãnh địa của thú nhân tộc, thậm chí cũng không dám liên lạc với những thân nhân trong bỉ mông tộc, bởi vì ta không muốn liên lụy tới bất kỳ người nào nữa. Cuối cùng ta cũng đã trốn thoát khỏi Lôi thần bộ lạc và tiến vào thế giới loài người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong mắt Tử lóe lên sự thương cảm và phẫn nộ:
- Khi đó ta đã nghĩ phải rời Lôi thần bộ lạc càng xa càng tốt, để bản thân có thể an toàn, khi ta hoàn toàn phát triển mới trở về, bắt những kẻ thù của ta phải hứng chịu hết thảy những cay đắng mà ta đã phải trải qua. Vì thế ta đi về phía nam, đến A tạp địch á. Khi ta đi qua Bích không hải vừa lúc nghe được tiếng đàn của ngươi. Lúc đó do ta còn bé nên thân thể cũng phát triển chậm rãi, nhìn qua cũng chỉ tương đương tầm tuổi ngươi mà thôi. Hình dáng của Tử tinh bỉ mông chúng ta rất giống loài người, chỉ đến khi trưởng thành mới có thể huyễn hóa thành bản thể, bình thường muốn sử dụng hết thực lực còn phải đợi thêm tám mươi năm nữa. Dĩ nhiên tại Bích không hải, cầm khúc của ngươi đối với sự phát triển của ta cực kỳ thuận lợi, xúc tiến thân thể ta phát triển. Ở với ngươi mười năm bằng năm mươi năm ở bên ngoài, bây giờ thực lực của ta cũng đã đạt đến thất cấp, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian nữa, để cho ta hoàn toàn phát triển, nên biết tử tinh bỉ mông căn bản không thứ gì có thể ngăn cản.
Diệp Âm trúc chợt nói:
- Nguyên lai là như vậy, khó trách ngươi khi đó mỗi ngày đều đến nghe ta đạn cầm. Sau khoảng thời gian này, ngày nào ta cũng sẽ đến đạn cầm cho ngươi nghe, trợ giúp ngươi phát triển.
Gương mặt cương nghị của Tử toát ra vẻ tươi cười:
- Lúc thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước, ban đầu ta cũng chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi, ta cũng không nghĩ rằng ngươi không chút do dự dùng lần thiết lập khế ước duy nhất trong cuộc đời mình để kết hợp với ta. Khi đó ta mới hiểu được rằng ngươi chính là người huynh đệ tốt nhất cả đời ta. Âm Trúc, thứ lỗi cho ta vì đã giấu diếm quá nhiều điều, ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Là đối tượng truy đuổi gắt gao của thú nhân, để bảo vệ chính mình, bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của ta, cho dù là long tộc hay thú nhân tộc, ta đều phải ra tay hủy diệt.
Diệp Âm Trúc trang trọng nói:
- Chúng ta là huynh đệ, nối khổ của ngươi ta có thể hiểu được. Tử, ngươi đã chịu nhiều khổ cực rồi.
Tử lắc đầu, ngang nhiên đáp:
- Mọi việc đều đã xảy ra trong quá khứ. Âm Trúc, chúng ta có đồng đẳng bổn mạng khế ước, cho dù ngươi có vắng mặt không ở bên ta thì lúc ngươi đạn cầm lực lượng của ta cũng chịu ảnh hưởng, huống chi việc thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước với ngươi khiến cho tinh thần lực của ta được hưởng tiện nghi lớn, tốc độ phát triển mỗi lúc một nhanh hơn. Chỉ trong vòng mười năm nữa ta có thể đạt đến trạng thái tử tinh bỉ mông trưởng thành. Âm Trúc, mọi chuyện của ta đều đã nói cho ngươi nghe cả rồi. Ta cần sự trợ giúp của ngươi.
Diệp Âm Trúc gật đầu, đáp:
- Ngươi nói đi, chỉ cần trong phạm vi ta có thể thực hiện. Chúng ta là huynh đệ, không cần khách khí.
Tử nói:
- Thực lực của tam đại chủng tộc thú nhân hiện nay vô cùng cường đại, mặc dù ta có thể đứng lên kêu gọi tất cả bỉ mông tộc nhân đứng lên chiến đấu nhưng số lượng bỉ mông vẫn còn quá ít, đàn kiến còn có thể cắn chết voi lớn, huống chi là thú nhân với thực lực phi thường cường đại. Một khi phát sinh nội chiến, hưởng lợi chỉ có loài người cùng long tộc. Mặc dù ta nhất định phải trở thành thủ lĩnh của thú nhân, tất cả sau này sẽ đều là của ta nhưng ta cũng không muốn trong tương lai phát động đại quy mô chiến tranh. Cho nên chỉ với bỉ mông tộc, căn bản là không đủ, không thể giúp ta cầm cự được lâu dài.
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tử, hiện nay dưới tay ngươi chỉ có chưa đến 1/10 tổng số bỉ mông cự thú, mặc dù ta có thể giúp ngươi nhưng lực lượng của chúng ta vẫn còn quá ít ỏi, nếu không muốn phát động chiến tranh phải nghĩ ra cách khiến cho tất cả thú nhân phải thuần phục. Vậy thực lực của ngươi phải đạt đến thập cấp ma thú mới được. Ta đề nghị ngươi không nên nôn nóng quá, nếu không sẽ đem lại không ít phiền toái cho bản thân. Tam đại chủng tộc đã thống trị thú nhân nhiều năm như vậy, thế lực đã đạt đến mức thâm căn cố đế, muốn loại bỏ sự thống trị của bọn họ, chúng ta phải dùng kế sách lâu dài.
Nghe Diệp Âm Trúc nói vậy, Tử chẳng buồn rầu chút nào, ngược lại còn gật đầu đồng ý:
- Âm Trúc, ngươi thật sự đã trưởng thành rồi. Muốn trở thành thủ lĩnh của thú nhân, ta phải cần thời gian. Hơn nữa chỉ với bỉ mông tộc thì không đủ. Ta không chỉ phải cầm cự với nhân loại mà còn phải cầm cự với cả thú nhân. Vì thế lần này ta muốn mời ngươi cùng ta trở về sâu bên trong cực bắc hoang nguyên, tìm kiếm một ít bằng hữu của tổ tiên ta. Nếu có thêm bọn họ, khả năng chống chọi của chúng ta cũng sẽ tăng lên, đợi thêm đến lúc ta trưởng thành thì cho dù thực lực của tam tộc thú nhân có cường đại đến đâu cũng không dám phản kháng chúng ta.
Diệp Âm Trúc nói:
- Muốn ta làm gì ngươi hãy nói đi. Bất quá bây giờ ta còn phải học ở học viện, không thể cứ nói đi là đi ngay được. Ngươi có thể chờ ta kết thúc năm học này rồi mơi đi có được không? Học chế của Mễ lan học viện gồm năm năm, vào mùa thu hàng năm bắt đầu đi học, đến mùa xuân thì chấm dứt, vào mùa hè thì được nghỉ ngơi thoải mái. Đại khái là chỉ còn một tháng nữa là ta được nghỉ, lúc đó ta có bốn tháng thời gian nghỉ ngơi để đi cùng ngươi.
Tử gật đầu, đáp:
- Đương nhiên có thể, bây giờ ta chỉ thương lượng một chút với ngươi mà thôi. Thẳng thắn mà nói, đối với lần này đi tìm lại những bằng hữu cũ của tổ tiên, ta cũng không có hy vọng quá lớn.
Diệp Âm Trúc tò mò hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn tìm kiếm chủng tộc thú nhân gì?
Tử nói:
- Cho dù bỉ mông tộc chúng ta có cường đại nhất thì số lượng cũng không vượt quá con số hai vạn, sở dĩ có thể cùng mười vạn cự long kháng cự chính là bởi vì chúng ta có minh hữu cường đại. Nếu long tộc chỉ có duy nhất một thần thánh cự long là thập cấp ma thú thì thú nhân chúng ta có đến tổng cộng bốn thập cấp ma thú, do tử tinh bỉ mông đứng đầu, được xưng là tứ đại thần thú. Thứ ta muốn tìm kiếm chính là hậu nhân của tam đại thần thú còn lại. Tứ đại thần thú đồng thời ra mặt, thử xem thú nhân sẽ phản ứng ra sao đây?
- Tam đại thần thú? Bọn họ cũng cường đại như tử tinh bỉ mông sao? Ta từng nghe Nặc Khắc Hi nói ngoài hắn ra thú nhân tộc còn có những thập cấp ma thú khác nữa, nhưng đều có khuyết điểm, không có cách nào có thể so sánh vởi tử tinh bỉ mông.
Tử gật đầu, đáp:
- Điểm này Nặc Khắc Hi nói đúng. Nhưng cho dù bọn họ có khuyết điểm thì cũng là thập cấp a! Thập cấp ma thú chính là đã đạt đến mức thần thú trong truyền thuyết, thập cấp ư, đó là khái niệm gì chứ. Ngoại trừ tử tinh bỉ mông cự thú ra, tam đại thần thú còn lại phân biệt là: bài danh đệ nhị là chiến tranh cự thú, cùng bài danh đệ tam là sơn lĩnh cự nhân cùng kim giáp cấm trùng. Trong đó chiến tranh cự thú có một khả năng nổi tiếng khắp thiên hạ là lực phòng ngự, cho dù là tử tinh bỉ mông trưởng thành hay thần thánh cự long cũng không thể so sánh được. Thân hình thật lớn, giống như một ngọn núi. Đơn giản mà nói, tam đại chủng tộc thú nhân mặc dù có những tòa thành kiên cố thật nhưng nếu có một chiến tranh cự thú thì không cần một binh chủng nào phối hợp, họ có thể dễ dàng công phá một thành tường. Cho nên chiến tranh cự thú còn có một danh xưng khác là . Nhưng khuyết điểm của bọn họ là lực lượng không được khỏe cho lắm. Đầu tiên là về tốc độ, tiếp đó là công kích chỉ có duy nhất một cách đơn giản. Chiến tranh cự thú chỉ biết công kích những kẻ trước mặt mà thôi.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
- Chỉ có như vậy thì tại sao họ lại có thể đạt đến cấp bậc thần thú?
Tử mỉm cười, đáp:
- Nếu ngươi thực sự nhìn thấy chiến tranh cự thú, ngươi sẽ không có nghi vấn này. Lực phòng ngự của họ ngay cả ta cũng cảm thấy kinh khủng, đó là bất tử chiến thần, cho dù có là một tử tinh bỉ mông muốn giết chết một chiến tranh cự thú phải không ngừng công kích trong một tháng, may ra mới có thể hủy diệt họ. Cấm chú đối với chiến tranh cự thú mà nói chả là cái gì cả, tuyệt đối không thể xuyên qua lực phòng ngự của bọn họ. Do có thể ngăn cản mọi lực công kích mà bọn họ trở thành thập cấp thần thú. Ngươi thử nghĩ lại xem, quân đội có thể linh hoạt tránh né một chiến tranh cự thú lao đến nhưng thành thị thì sao, đó chỉ là những vật chết. Chỉ cần một chiến tranh cự thú lao vào, mọi lực phòng ngự của tòa thành đó coi như là không có rồi.
Nghe Tử giới thiệu về chiến tranh cự thú như vậy, trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi nảy sinh hứng thú:
- Vậy hai loại thập cấp thần thú còn lại thì sao? Bọn họ có năng lực gì?
Tử nói:
- Sơn lĩnh cự nhân còn được gọi là thạch cự nhân hoặc độc nhãn cự nhân. Da của bọn họ cứng như là kim cương, hoàn toàn miễn dịch với mọi loại ma pháp, kể cả tinh thần ma pháp, vì thế còn được gọi là sát thủ ma pháp. Như cầm khúc của ngươi, cho dù cường đại đến mức nào cũng không sinh ra ảnh hưởng đối với bọn họ. Mà lực phòng ngự vật lý của bọn họ mặc dù không kinh khủng như chiến tranh cự thú nhưng cũng đủ để khiến người ta khiếp sợ. Mỗi một sơn lĩnh cự nhân đều cao hơn năm mươi thước, vì thể khuyết điểm của bọn họ cũng giống như chiến tranh cự thú, có điều nhanh hơn một chút thôi. Nếu nói tại Long Khi Nỗ Tư đại lục có chung cực trọng trang bộ binh thì không thể nghi ngờ gì nữa, chính là sơn lĩnh cự nhân. Lực lượng của bọn họ cũng cực kỳ kinh khủng, có thể dễ dàng hạ gục cả bốn hoàng kim bỉ mông vây công. Hơn nữa bọn họ còn có một loại công kích đặc thù, tên là Lôi đình chi nhãn, có thể trong nháy mắt phát ra một đạo sét đánh từ con mắt, không một người nào có thể chạy trốn được. Nhược điểm của sơn lĩnh cự nhân ở ngay con mắt duy nhất của bọn họ. Phải dùng lực công kích vật lý cường đại trực tiếp công kích thì mới có thể hạ được bọn họ. Bất quá với thực lực của bọn họ, việc bảo vệ mắt mình cực kỳ cẩn thận. Đồ đằng tổ tiên của Lôi thần bộ lạc chính là sơn lĩnh cự nhân, bọn họ trực tiếp gọi sơn lĩnh cự nhân là lôi thần. Cho nên nếu ta có thể thuyết phục được sơn lĩnh cự nhân, đầu tiên có thể giải quyết được vấn đề về Lôi thần bộ lạc, mà chiến tranh cự thú cũng là đồ đằng của Chiến thần bộ lạc. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ta lại hy vọng có được hai chủng loại thần thú này không?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
- Vậy bài danh cuối cùng Kim giáp cấm trùng thì sao? Chủng loại đó có thực lực gì cường đại?
Tử đáp:
- Kim giáp cấm trùng là đồ đằng của Sở la môn bộ lạc, so với chiến tranh cự thú và sơn lĩnh cự nhân lại hoàn toàn trái ngược. Năng lực của họ không phải ở lực phòng ngự, mặc dù thân thể dài chừng mười thước lại có thêm một tầng huyễn lệ kim sắc giáp trụ bao phủ nhưng lực phòng ngự của họ lại cực kỳ yếu. Hơn nữa tốc độ so với chiến tranh cự thú còn muốn chậm hơn. Một khi phát động cường đại công kích tấn công bọn họ, có thể dễ dàng hủy diệt bọn họ, nhưng ngàn lần không nên coi thường kim giáp cấm trùng. Nếu tại chiến tranh có thể vận dụng hợp lý năng lực của họ thì lực sát thương so với chiến tranh cự thú và sơn lĩnh cự nhân còn muốn kinh khủng hơn. Năng lực duy nhất của kim giáp cấm trùng chính là phóng ra nguyên tố đạn. Đó là một loại hỗn hợp giữa đấu khí cùng ma pháp nguyên tố, một loại công kích vô cùng đặc thù, khi chạm đến mục tiêu sẽ nổ mạnh. Loại công kích đó không thuộc về bất kỳ một hệ ma pháp nguyên tố nào, cho dù là sơn lĩnh cự nhân cũng không thể hoàn toàn miễn dịch. Nhưng một chích kim giáp cấm trùng phải trải qua mười ngày hấp thu nguyên tố bên ngoại giới mới có thể thuấn phát ra ba phát nguyên tố đạn. Ngoài thực lực cường hãn thì nguyên tố đạn còn có thể truy tung theo địch thủ, phạm vi bao trùm vượt qua ba mươi dặm. Nếu tính một cách chính xác, uy lực mỗi một viên nguyên tố đạn đều tương đương với một nửa cấm chú, nhưng phạm vi bao trùm lại gấp hai lần cấm chú. Ngươi còn nhớ lần trước cấm chú của ngân long và hắc long không? Phạm vi bao trùm của nguyên tố đạn so với lần đó không sai biệt nhiều lắm, chỉ có điều uy lực kém hơn mà thôi. Bởi vì do chính đấu khí cùng ma pháp của mình dung hợp nên tạo ra một tính chất đặc thù, không một loại vật phẩm phòng ngự kháng ma hay kháng vật nào có thể chịu đựng nổi. Đáng tiếc là trong khi chiến đấu với Long tộc tổ tiên ta cũng không dám dễ dàng đưa kim giáp cấm trùng ra chiến đấu bởi một khi họ xuất hiện sẽ trở thành mục tiêu cho toàn bộ long tộc công kích.
Nghe Tử nói xong, Diệp Âm Trúc không khỏi nhịn được đảo hấp một ngụm lương khí. Phạm vi công kích hơn ba mươi thước, đối với một cường giả có lẽ không đủ đả kích nhưng đối mặt với quân đột thì tuyệt đối là huyết tẩy a! Lại còn có thể thuấn phát ba phát nữa chứ, không hổ danh là thập cấp ma thú, mặc dù lực phòng ngự hơi thấp nhưng bù lại lực công kích quả thực biến thái. Lúc này ngay cả Diệp Âm Trúc cũng có chút mong chờ đi tìm ba chủng loại thần thú, đối với thực lực kinh khủng của chúng không cách nào có thể hình dung ra được
- Tử, vậy ngươi biết bọn họ ở nơi nào không?
Tử thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Nếu ta đã biết cũng không phải phiền phức như bây giờ. Ta thậm chí còn không chắc lắm là bọn họ còn tồn tại từ thời thượng cổ đến nay hay không nữa. Phải biết rằng trong cuộc chiến tranh hủy diệt, bọn họ phải chịu thương vong nặng nề, mặc dù số lượng không phải duy nhất như tử tinh bỉ mông chúng ta nhưng cũng không vượt qua con số một ngàn. Ta biết được sự tồn tại của bọn họ là do phần ký ức của tổ tiên lưu trong trí nhớ, nhưng cũng không chỉ rõ bọn họ ở địa phương nào. Tại sâu trong cực bắc hoang nguyên có những cường đại ma thú sinh tồn, ngay cả thú nhân cũng không dám dễ dàng đi tới, bây giờ chỉ có thể hy vọng vu vơ là có thể tìm được bọn họ thôi. Bất quá tam đại bộ lạc đối với đồ đằng của bọn họ cũng không ngừng tìm kiếm mà qua nhiều năm như vậy vẫn chưa có chút dấu vết nào. Xem ra chỉ có thể trông cậy vào vận khí thôi, nếu có thể có được một người trong số bọn họ đối với ta là một sự trợ giúp vô cùng lớn rồi.
Diệp Âm trúc không nhịn được phải hỏi. Từ ánh mắt của Tử, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra thiên phạt đối với bỉ mông tộc gây ra thương tổn như thế nào.
Tâm tình của Tử rõ ràng có chút kích động:
- Là va chạm từ một khối thể tích cực lớn, có thể so với diện tích đại lục của chúng ta hiện nay. Nó từ trên trời rơi thẳng xuống dưới đại dương, một phần của nó va chạm kịch liệt với đại lục vốn có của chúng ta.
Diệp Âm Trúc kinh hô:
- Ý ngươi nói là mặt đất của Long Khi Nỗ Tư đại lục hiện nay là do hai khối đại lục va chạm với nhau mà sinh ra ư?
Tử trầm trọng gật đầu:
- . Lần va chạm đó mang đến một tai nạn vô cùng lớn, tại vị trí trung tâm vụ va chạm, không biết đã có bao nhiêu sinh vật hôi phi yên diệt, cho dù có là cường đại cấm chú cũng không thể so sánh được với một phần nhỏ của vụ va chạm đó. Va chạm kịch liệt đó khiến cho thiên địa bị rung chuyển, bầu trời cũng xuất hiện một vết rách lớn. Tại vị trí hạch tâm hai khối địa lục va chạm, vô số dị chủng địch nhân từ trong vết rách lao ra, điên cuồng chém giết những sinh vật khai thủy của chúng ta.
- Dị chủng sinh vật? Rốt cuộc là gì vậy?
Tử cười khổ nói:
- Tổ tiên của ta gọi chúng là tử linh. Chúng tựa hồ không có sinh mệnh, cũng không úy kỵ tử vong, thậm chí không biết đau là gì. Mặc dù thân thể và thực lực của chúng không cường đại nhưng số lượng lại nhiều vô kể, phảng phất là vô cùng vô tận. Điều dáng sợ nhất là sự xuất hiện của chúng kèm theo căn bệnh ôn dịch, không một chủng tộc nào có thể ngăn cản nổi căn bệnh đó, nó tựa như một vòng tròn tử vong lấy chúng làm hạch tâm không ngừng khuếch tán ra ngoài. Nơi nào chúng qua không còn lấy một ngọn cỏ. Đặc điểm của tử linh là có đôi mắt màu xanh biếc, ngoài ra những ghi chép khác về sinh vật này là vô cùng ít. Trong trí nhớ của tổ tiên ta lưu lại chỉ tràn ngập những con mắt màu xanh biếc của bọn tử linh cùng những lục vụ ( khói xanh) không ngừng tỏa ra từ thân thể chúng, khiến căn bệnh ôn dịch được khuếch tán không ngừng, thậm chí đã lây lan đến ¼ tổng diện tích cả hai đại lục, các chủng tộc sinh vật chết vì chúng nhiều vô kể. sự khủng hoảng bao trumg khắp nơi. Vốn là đối địch nhưng trước thảm họa tử linh, bỉ mông cùng long tộc nhanh chóng thiết lập một liên minh, liên hợp tất cả các chủng tộc trên Long khi nỗ tư đại lục, hướng tới đám tử linh toàn lực công kích. Chúng ta tuyệt đối không thể để cho căn bệnh ôn dịch lan tràn, không để cho bọn tử linh chiếm lấy đất đai của quê hương chúng ta.
Nghe Tử kể lại truyền thuyết, Diệp Âm Trúc phảng phất như thấy được một cảnh tượng vô cùng kinh dị, vô số dị hình sinh vật đánh sâu vào trong đại lục trong khi bỉ mông cùng long tộc thống lĩnh tất cả các chủng tộc đứng lên đánh đuổi kẻ xâm lược.
- Như vậy là hàng vạn năm trước cự long và các ngươi tại đây đã đánh nhau với...
Tử khó nhọc gật đầu:
- Tại chiến trường, chúng ta đột nhiên phát hiện tử linh xâm thực không phải chỉ riêng khối đại lục của chúng ta mà còn có một bộ phận khác tiến về đông phương đại lục. Mà ở đông phương đại lục chống trả tử linh so với chúng ta càng thêm mãnh liệt hơn, một chủng tộc không có cánh nhưng lại có thể tự do bay lượn trên không trung, thân thể vừa dài vừa lớn có màu hoàng kim cầm đầu, đại quân gồm vô số chiến sĩ mặc kim sắc khôi giáp, hướng tới tử linh công kích những đòn mãnh liệt. Sau này tổ tiên ta mới biết sinh vật không có cánh mà có thể bay lượn trên không trung đó là long tộc ở phương đông, mỗi người dân ở đông phương đều xưng là truyền nhân của rồng.
Truyền nhân của rồng? Không biết tại sao mỗi khi nghe đến bốn chữ này trong nội tâm của Diệp Âm Trúc lại xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ quái.
- Từ người phương đông, chúng ta mới hiểu được nguyên lai loài người cũng có thể chiến đấu. Bọn họ có đấu khí vô cùng cường đại cùng những ký xảo hoa lệ, so với những vũ ký đơn giản của chúng ta mạnh không biết gấp bao nhiêu lần. Hơn nữa đông phương cự long cùng đông phương nhân là một tổ hợp, sự phối hợp của họ so với chúng ta xuất sắc hơn rất nhiều. Khi chúng ta còn đang chật vật với đám tử linh, có thể sẽ không thể chống cự được thêm lâu nữa thì họ đã dùng một loại chiến pháp bỏ mạng, dốc sức dồn hết bọn tử linh về phía sau, thấy chết không sờn lòng. Vì đem toàn lực chiến đấu với tử linh nên thương vong của bọn họ so với chúng ta cũng lớn hơn rất nhiều. Càng quan sát kỹ càng thấy đông phương cự long mới chính thức là rồng a, so với đám ( thằn lằn) của chúng ta mạnh không biết bao nhiêu lần. Đó mới chính thức là chủ lực hủy diệt trong chiến tranh.
- Đông phương đại lục có tên không? Loài người ở đó có đặc điểm gì?
Diệp Âm Trúc buột miệng nói ra những nghi hoặc trong lòng mình.
Tử liếc mắt nhìn hắn thật lâu rồi mới nói:
- Đại lục của bọn họ có danh xưng là Đông long đại lục, trên đại lục đó cũng chỉ có duy nhất một quốc gia, đó là Đông long đế quốc.
- Cái gì? Ngươi nói Đông long đế quốc?
Quang mang trong mắt Diệp Âm Trúc chợt lóe. Thật là Đông long đế quốc sao. Như vậy đối với Đông long bát tông của mình có mối quan hệ gì đây?
Tử gật đầu, đáp:
- Ngươi nghĩ đúng hướng đấy, nếu ta đoán không sai Đông long bát tông các ngươi có thể là hậu nhân của Đông long đế quốc bởi người dân của Đông long đế quốc có đặc điểm từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi là tóc đen, mặc dù tại đại lục của chúng ta có vô số chủng tộc đa dạng nhưng cũng không có chủng tộc nào có mái tóc đen cả. Chỉ cần thấy một người trên đại lục này có mái tóc màu đen thì đó nhất định là di dân của Đông long đế quốc.
Đột nhiên Diệp Âm Trúc tiến lên một buốc, bàn tay nắm chặt lấy bả vai Tử:
- Sau đó thế nào? Kết quả của cuộc chiến tranh ra làm sao? Tuy Đông long đế quốc trong cuộc chiến tranh tổn thất không ít nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại...
Tử đáp:
- Sau đó bỉ mông, long tộc cùng đông phương đế quốc ra sức tiến lên, tử linh rốt cuộc cũng bị chấn lui trở lại vết rách không gian và bị phong ấn. Nhưng do số lượng của chúng quá đông nên không thể phong ấn hết được, vẫn còn một số tử linh ở bên ngoài. Chỉ trong một năm làm cho phần lớn sinh vật lầm vào tình trạng thương vong, mỗi một chủng tộc đều chịu thương vong thảm trọng. Chủng tộc của chúng ta sinh ra để chiến đấu, số lượng đã rất thưa thớt, hơn nữa đại đa số đều lây ôn dịch, số lượng tộc nhân càng ngày càng giảm. Nếu chúng ta không thể chống đỡ nổi nữa, chúng sẽ lại từ vết rách không gian chui ra, một lần nữa đại lục sẽ bị bọn chúng xâm chiếm, mà sợ rằng chúng ta sẽ không có lấy một cơ hội để phản công.
Trong mắt Tử lóe lên những tia quang mang sùng kính:
- Trong trí nhớ của tổ tiên ta truyền lại có một đoạn vô cùng ấn tượng, khắc sâu vào tâm trí ta. Ngay lúc nguy cơ nhất, bốn mươi bảy hoàng kim cự long của Đông long đế quốc đã đồng loạt bay lên, dùng toàn bộ lực lượng cuối cùng của mình chuyển vết rách từ không trung xuống mặt đất, sau đó dùng thân thể khổng lồ của mình bố trí một phong ấn trên vết rách không gian đó, dùng tánh mạng để đổi lấy thế giới.Kết thúc cuộc chiến tranh, số dũng sĩ của Đông long đế quốc còn lại không đến mười vạn người, đó là những gì còn lại của cả một đại lục a! Mặc dù bỉ mông tộc chúng ta cực kỳ căm ghét long tộc nhưng đối với đông phương cự long lại vô cùng sùng kính, họ đã cứu lấy tất cả các chủng tộc của chúng ta.
Đông phương cự long, bốn chữ này khắc sâu vào trong đầu Diệp Âm Trúc. Truyền nhân của rồng, hắn tự hỏi không biết chính mình có phải là hậu nhân của họ không đây?
Nói đến đây, ngữ khí của Tử đột nhiên trở nên phẫn nộ:
- Mặc dù cuộc chiến tranh hủy diệt đã kết thúc nhưng tại Long khi nỗ tư đại lục lại chưa có hồi kết. Một khắc sau khi bốn mươi bảy đông phương cự long dùng thân mình phong ấn vết rách không gian nọ, chúng ta lại tiến vào thời kỳ ngàn năm hỗn loạn. Nguyên do bắt đầu cũng chính là do thần thánh cự long Nặc Khắc Hi đánh lén, một kẻ cực kỳ hèn hạ. Thấy địch nhân đã không còn có thể uy hiếp, hắn đột nhiên quay sang đánh lén tổ tiên của chúng ta – lúc đó là Tử tinh bỉ mông vương.Cơ hồ tất cả các chủng tộc đều lâm vào tình cảnh kiệt sức sau cuộc chiến tranh, có ai ngờ rằng mình sẽ bị tập kích từ sau lưng đâu. Do không đề phòng, tổ tiên ta đã bị một kích toàn lực của Nặc Khắc Hi tiêu diệt, nhưng trước khi chết, người cũng kịp phản kích một đòn trí mạng. Hắn cũng bị thương nặng. Vừa mới ngừng chiến đấu, bắt tay giảng hòa đế liên minh chống lại địch nhân, cả hai chủng tộc lại lao vào một cuộc chiến mới. Những người còn sống sót của long tộc và bỉ mông tộc đã cực kỳ ít, không biết đã có bao nhiêu tộc nhân trở thành thi cốt vô tồn ( xương cốt cũng không còn). Chúng ta trở về bằng thiên tuyệt địa ở cực bắc hoang nguyên, mà long tộc cũng trở về phương tây. Nguyên do hỗn loạn bắt đầu xảy ra là như vậy. Thay mặt tử tinh nhất tộc, ta phải cảm ơn ngươi vì đã hủy diệt hoàn toàn Nặc Khắc Hi.
Diệp Âm Trúc tiếp tục hỏi:
- Vậy những người của Đông long đế quốc đâu? Bọn họ sau đó thế nào?
Tử thở dài một hơi, nói:
- Trận chiến hủy diệt đó đối với Đông long đế quốc đả kích cực kỳ lớn, trong số mười vạn người còn sống đại bộ phận cũng đều lây lan ôn dịch, sau đó một thời gian dài, số lượng của bọn họ không ngừng giảm bớt, căn bản không đủ khả năng để phục hồi lại đất nước. Mà tại đây, tại phương tây của chúng ta hỗn loạn cũng bắt đầu quật khởi, không biết Đông long đế quốc có bị ảnh hưởng hay không, chỉ biết là bọn họ hoàn toàn lui về sống ẩn nhẫn, nhiều năm rồi không thấy xuất hiện. Trong ngàn năm qua, số lượng dân cư bọn họ tăng mạnh, phải biết rằng khả năng sinh sản của bỉ mông tộc và long tộc là cực kỳ yếu, ngay cả á long cũng không ngoại lệ, ít nhất là còn kém loài người các ngươi rất nhiều. Tại trận chiến hủy diệt, loài người phương tây thậm chí còn không đủ tư cách làm một binh sĩ quèn, vì vậy bọn họ vẫn ẩn mình ở phía sau, tuy vậy cũng phải chịu không biết bao nhiêu thương tổn. Trải qua ngàn năm cố gắng, bọn họ nhanh chóng phát triển đi lên, thành lập Tây long đế quốc. Bởi vì thú nhân của chúng ta cư trú tại cực bắc hoang nguyên rét lạnh, đối với bọn họ cũng không sinh ra ảnh hưởng gì lớn nên bọn họ cũng chưa xâm lấn địa bàn của chúng ta. Nhưng kể từ khi bọn họ cung long tộc kết liên minh, bọn họ bắt đầu xâm chiếm khắp nơi trên đại lục, mà mục tiêu của bọn họ ngoài trừ tại đại lục phương tây này đương nhiên phải có Đông long đại lục, muốn dung hợp hai đại lục làm một. Khi đó, nhân tài của Đông long đế quốc cũng bắt đầu khôi phục được một ít, dân số cũng đạt đến con số ngàn vạn người. Chiến tranh lại bắt đầu, lần này là cuộc chiến của riêng loài người mà thôi. Đáng thương cho Đông long đế quốc, mất đi hộ quốc thần long, lại không am hiểu ma pháp, chỉ bằng đấu khí cùng những kỹ xảo hoa lệ thì cho dù bọn họ có cường đại đến bao nhiêu vẫn bị số lượng địch nhân khuất phục. Đối thủ của bọn họ lại còn có long tộc tây phương trợ giúp. Cầm cự được chừng trăm năm, Đông long đế quốc bị tiêu diệt.
- Lẽ nào lại như vậy, như thế cũng được sao? Chẳng phải trong cuộc chiến hủy diệt Đông long đế quốc đã cứu lấy tất cả các chủng tộc phương tây sao? Tại sao người phương tây lại còn muốn chiếm lấy đất đai quê hương của bọn họ?
Lửa giận trong lòng thiêu đốt, Diệp Âm trúc không tự chủ được dùng sức nắm chặt lấy bả vai của Tử.
Tử cũng không có tránh né, bả vai vẫn để yên cho Diệp Âm Trúc muốn làm gì tùy ý, trên mặt thậm chí còn không có lấy một tia thống khổ, cười khổ nói:
- Đều là vì lợi ích cá nhân cả. Ta không thể giải thích về vấn đế tình cảm cho ngươi, nhưng mà đối mặt với lợi ích, với những tài nguyên phì nhiêu của đông phương đại lục, ngươi cho rằng người phương tây có thể tùy ý để cho Đông long đế quốc hồi phục nguyên khí phát triển đi lên sao? Không. Bọn họ sẽ không để như vậy xảy ra. Nếu đế Đông long đế quốc tiếp tục phát triển hoặc lại xuất hiện đông phương cự long, vậy số phận bọn họ sẽ ra sao đây? Cho nên, bọn họ bắt buộc phải phát động chiến tranh xâm lược Đông long đế quốc, hoàn toàn tiêu diệt quốc gia này. Chỉ có một số ít người của Đông long chạy thoát được, bao nhiêu di sản văn hóa của Đông long đế quốc để lại đều bị Tây long đế quốc thôn phệ, chuyển hóa thành những vật của mình. Nếu không có những văn minh của Đông long đế quốc để lại, sợ rằng loài người không có khả năng phát triển đến mức áp đảo các chủng tộc khác như hiện nay, ngay cả long tộc cũng phải úy kỵ
Nghe Tử nói, lửa giận trong lòng Diệp Âm Trúc dần dần hạ xuống, chậm rãi buông tay khỏi bả vai Tử. Nhưng Tử thấy Âm Trúc tỉnh táo trong nháy mắt như thế lại cảm thấy có chút lo lắng. Hắn biết, Âm Trúc bởi vì chính mình dạy dỗ, tâm địa đan thuần ban đầu nay đã xảy ra chút biến hóa.
- Tử, ta không có việc gì, ngươi tiếp tục nói đi, ta muốn biết toàn bộ.
Thanh âm của Diệp Âm Trúc vang lên lạnh lùng, thậm chí so với không khí bên ngoài của cực bắc hoang nguyên còn muốn lạnh hơn.
Tử nói:
- Mặc dù thủ đoạn của Tây long đế quốc đối với Đông long đế quốc là vô cùng hèn hạ nhưng bọn họ cũng không phải là những người hồ đồ. Ngươi biết Tây long đế quốc bằng vào cái gì để có thể chiến thắng được Đông long đế quốc không? Là ma pháp, thân phận của ma pháp sư kể từ đó cũng trở nên cao quý. Khi đó Tây long đế quốc mặc dù là một đế quốc nhưng lại không có quốc vương, đế quốc do nguyên lão viện khống chế. Mỗi một thành viên của nguyên lão viện đều là cường đại ma pháp sư. Đây cũng là nguyên do khiến cho Tây long đế quốc phân liệt sau này, nguyên lão viện chính là tiền thân của Pháp lam hiện nay hay còn gọi là Pháp lam thất tháp. Sau khi thống nhất được đại lục, nguyên lão viện lập tức tuyên bố thành lập Pháp lam là nơi thần thánh, không cho bất cứ ai được xâm phạm. Thực chất bên trong Pháp lam chính là nơi mà bốn mươi bảy kim long phong ấn vết rách không gian, Pháp lam thất tháp cũng được xây dựng ngay trên đấy, khiến cho phong ấn càng thêm vững vàng. Nguyên lão viện lựa chọn bảy tên ma pháp sư cường đại nhất của bảy hệ thành tháp chủ đời thứ nhất. Mặc dù bây giờ Long Khi Nỗ Tư đại lục có tám quốc gia nhưng không có nghĩa là Tây long đế quốc đã bị hủy diệt, quyền lực chính thức vẫn nằm trong tay của Pháp lam. Bất luận là quốc gia nào, cho dù có cường đại như Mễ lan đi chăng nữa cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Pháp lam thất tháp.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc được nghe nói về lịch sử của các quốc gia, tại đồ thư quán của hoàng gia Mễ lan đế quốc, hắn cũng đã đọc qua một số quyển nói về lịch sử đại lục nhưng đều bắt đầu kể từ khi các quốc gia bắt đầu được thành lập. Tựa hồ như kể từ khi Long Khi Nỗ Tư đại lục sinh ra đến nay, Pháp lam đã tồn tại như một điều tự nhiên. Lúc này từ miệng Tử, hắn mới biết được mọi điều về tiền nhân, nhưng tại sao hai ông nội lại không nói cho mình biết đây? Chẳng lẽ thực lực bản thân mình còn chưa đủ cường đại hay sao?
- Tử, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết những việc này. Vậy còn ngươi thì sao, tại sao ngươi lại xuất hiện tại Bích không hải?
Tử đáp:
- Thú nhân chúng ta trở về cực bắc hoang nguyên, sau đó cũng bắt đầu tự mình phát triển, khôi phục nguyên khí. Có một điểm thú nhân rất giống loài người, đó là khả năng sinh sản, ngoại trừ bỉ mông tộc sinh sản ít ỏi như long tộc, những chủng loại thú nhân bình thường sinh sản rất nhanh, dần dần chiếm lĩnh được toàn bộ cực bắc hoang nguyên. Sự phát triển cũng được phân biệt, hùng nhân, sư nhân cùng hổ nhân là tam đại chủng tộc trụ cột bởi vì có số lượng hoàn toàn chiếm ưu thế. Bỉ mông tộc chúng ta không hề chiếm cứ vị trí chủ đạo nhưng bởi thực lực cường hãn của mình, trong thú nhân tộc chúng ta cũng có vị trí không nhỏ. Tam đại chủng tộc thú nhân đối với chúng ta phi thường tôn kính. Cầm đầu long tộc chính là thần thánh cự long nhưng cự long bình thường muốn tu luyện đạt đến mức đó là cực kỳ khó khăn, cho dù bọn họ có sống lâu đến đâu thì trong long tộc cũng không xuất hiện một thần thánh cự long thứ hai. Nhưng ta sợ rằng có lẽ cái chết của Nặc Khắc Hi sẽ khiến trong tương lai không xa sẽ xuất hiện một thần thánh cự long mới. Nhưng bỉ mông chúng ta lại không giống như thế, không phải tu luyện như bỉ mông bình thường, cũng không phải thông qua giao phối để duy trì nòi giống, tử tinh bỉ mông thọ mạng tới gần ngàn năm, khi một tử tinh bỉ mông tử vong thì không đến ngàn năm sau sẽ có một hậu đại của hoàng kim bỉ mông biến dị thành tử tinh bỉ mông. Giống với thần thánh cự long, tử tinh bỉ mông cũng chỉ có một. Một khi tử tinh bỉ mông xuất hiện, hắn sẽ là chúa tể của thú nhân, tam tộc thú nhân sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của hắn đưa ra. Khi tam tộc thú nhân vừa mới quật khởi, họ còn chấp hành điều này một cách nghiêm túc. Nhưng theo thời gian trôi đi, thực lực của chủng tộc họ không ngừng phát triển, những lời tổ huấn này không được tiếp thu mà dần rơi vào quên lãng. Tam đại chủng tộc chia nhau cai quản ba phần của cực bắc hoang nguyên. Nếu có một ngày một kẻ nào đó bỗng dưng xuất hiện bảo ngươi phải nghe lệnh của hắn thì ngươi có nghe không? Vì thế tử tinh bỉ mông không được thú nhân ủng hộ làm vương giả mà ngược lại còn trở thành mục tiêu của tam tộc thú nhân. Tử tinh bỉ mông sinh ra trước ta vừa mới ra đời đã bị tam tộc bí mật sát hại. Cho nên long tộc không có thần thánh cự long xuất hiện thì thú nhân cũng không có tử tinh bỉ mông xuất hiện.
Nói đến đây, trong mắt Tử lại toát ra thần sắc thống khổ:
- Sự tự tư của thú nhân chính là hạn chế lớn nhất của bọn họ. Tử tinh bỉ mông không những là bỉ mông mạnh nhất mà còn chiếm vị trí rất lớn trong lòng những bỉ mông khác. Với cái nhìn thiển cận, thú nhân căn bản không biết là không có tử tinh bỉ mông, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng ra khỏi cực bắc hoang nguyên, vĩnh viễn không thể kháng lại long tộc. Tử tinh bỉ mông chúng ta phát triển cần không nhiều thời gian, chỉ cần trăm năm là một tử tinh bỉ mông có thể trở thành thập cấp ma thú. Nhưng để có trăm năm bình yên phát triển là giấc mộng đẹp của chúng ta. Lúc ta mới sinh thì so với những bỉ mông khác cũng không có gì khác nhau nhưng tuổi ngày một tăng, thân thể của những đứa nhỏ bỉ mông khác rất nhanh phát triển trong khi ta càng ngày lại càng trở nên giống loài người. Chẳng những thân thể không phát triển mà ngay cả tóc và con mắt cũng bắt đầu chuyển thành màu tím. Lập tức ta bị Lôi thần tù trưởng phát hiện, hắn phái người đến bắt ta, tìm cách hủy diệt ta. May mà còn có một vị thúc thúc từng thụ ân gia đình ta tới báo tin tức, thừa dịp cha mẹ ta chống cự lại Lôi thần tù trưởng, người đó lén lút mang ta trốn đi. Ông nói vóc người của ta và đứa con trai đã chết của ông rất giống nhau, đứa con ông mới được hai tuổi thì toàn thân trở nên tím bầm rồi chết. Ước mơ của ông là trợ giúp ta trở thành vua của thú nhân tộc, để bảo vệ ta, cũng không muốn liên quan đến những người khác, ông dặn ta không được nói bí mật của ta cho bất kỳ người nào được biết. Sau này ông chết đi trong một trận đánh với loài người. Không có thúc thúc bảo vệ, trong mười lăm năm ta không ngừng trốn chui trốn lủi trong lãnh địa của thú nhân tộc, thậm chí cũng không dám liên lạc với những thân nhân trong bỉ mông tộc, bởi vì ta không muốn liên lụy tới bất kỳ người nào nữa. Cuối cùng ta cũng đã trốn thoát khỏi Lôi thần bộ lạc và tiến vào thế giới loài người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong mắt Tử lóe lên sự thương cảm và phẫn nộ:
- Khi đó ta đã nghĩ phải rời Lôi thần bộ lạc càng xa càng tốt, để bản thân có thể an toàn, khi ta hoàn toàn phát triển mới trở về, bắt những kẻ thù của ta phải hứng chịu hết thảy những cay đắng mà ta đã phải trải qua. Vì thế ta đi về phía nam, đến A tạp địch á. Khi ta đi qua Bích không hải vừa lúc nghe được tiếng đàn của ngươi. Lúc đó do ta còn bé nên thân thể cũng phát triển chậm rãi, nhìn qua cũng chỉ tương đương tầm tuổi ngươi mà thôi. Hình dáng của Tử tinh bỉ mông chúng ta rất giống loài người, chỉ đến khi trưởng thành mới có thể huyễn hóa thành bản thể, bình thường muốn sử dụng hết thực lực còn phải đợi thêm tám mươi năm nữa. Dĩ nhiên tại Bích không hải, cầm khúc của ngươi đối với sự phát triển của ta cực kỳ thuận lợi, xúc tiến thân thể ta phát triển. Ở với ngươi mười năm bằng năm mươi năm ở bên ngoài, bây giờ thực lực của ta cũng đã đạt đến thất cấp, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian nữa, để cho ta hoàn toàn phát triển, nên biết tử tinh bỉ mông căn bản không thứ gì có thể ngăn cản.
Diệp Âm trúc chợt nói:
- Nguyên lai là như vậy, khó trách ngươi khi đó mỗi ngày đều đến nghe ta đạn cầm. Sau khoảng thời gian này, ngày nào ta cũng sẽ đến đạn cầm cho ngươi nghe, trợ giúp ngươi phát triển.
Gương mặt cương nghị của Tử toát ra vẻ tươi cười:
- Lúc thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước, ban đầu ta cũng chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi, ta cũng không nghĩ rằng ngươi không chút do dự dùng lần thiết lập khế ước duy nhất trong cuộc đời mình để kết hợp với ta. Khi đó ta mới hiểu được rằng ngươi chính là người huynh đệ tốt nhất cả đời ta. Âm Trúc, thứ lỗi cho ta vì đã giấu diếm quá nhiều điều, ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Là đối tượng truy đuổi gắt gao của thú nhân, để bảo vệ chính mình, bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của ta, cho dù là long tộc hay thú nhân tộc, ta đều phải ra tay hủy diệt.
Diệp Âm Trúc trang trọng nói:
- Chúng ta là huynh đệ, nối khổ của ngươi ta có thể hiểu được. Tử, ngươi đã chịu nhiều khổ cực rồi.
Tử lắc đầu, ngang nhiên đáp:
- Mọi việc đều đã xảy ra trong quá khứ. Âm Trúc, chúng ta có đồng đẳng bổn mạng khế ước, cho dù ngươi có vắng mặt không ở bên ta thì lúc ngươi đạn cầm lực lượng của ta cũng chịu ảnh hưởng, huống chi việc thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước với ngươi khiến cho tinh thần lực của ta được hưởng tiện nghi lớn, tốc độ phát triển mỗi lúc một nhanh hơn. Chỉ trong vòng mười năm nữa ta có thể đạt đến trạng thái tử tinh bỉ mông trưởng thành. Âm Trúc, mọi chuyện của ta đều đã nói cho ngươi nghe cả rồi. Ta cần sự trợ giúp của ngươi.
Diệp Âm Trúc gật đầu, đáp:
- Ngươi nói đi, chỉ cần trong phạm vi ta có thể thực hiện. Chúng ta là huynh đệ, không cần khách khí.
Tử nói:
- Thực lực của tam đại chủng tộc thú nhân hiện nay vô cùng cường đại, mặc dù ta có thể đứng lên kêu gọi tất cả bỉ mông tộc nhân đứng lên chiến đấu nhưng số lượng bỉ mông vẫn còn quá ít, đàn kiến còn có thể cắn chết voi lớn, huống chi là thú nhân với thực lực phi thường cường đại. Một khi phát sinh nội chiến, hưởng lợi chỉ có loài người cùng long tộc. Mặc dù ta nhất định phải trở thành thủ lĩnh của thú nhân, tất cả sau này sẽ đều là của ta nhưng ta cũng không muốn trong tương lai phát động đại quy mô chiến tranh. Cho nên chỉ với bỉ mông tộc, căn bản là không đủ, không thể giúp ta cầm cự được lâu dài.
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tử, hiện nay dưới tay ngươi chỉ có chưa đến 1/10 tổng số bỉ mông cự thú, mặc dù ta có thể giúp ngươi nhưng lực lượng của chúng ta vẫn còn quá ít ỏi, nếu không muốn phát động chiến tranh phải nghĩ ra cách khiến cho tất cả thú nhân phải thuần phục. Vậy thực lực của ngươi phải đạt đến thập cấp ma thú mới được. Ta đề nghị ngươi không nên nôn nóng quá, nếu không sẽ đem lại không ít phiền toái cho bản thân. Tam đại chủng tộc đã thống trị thú nhân nhiều năm như vậy, thế lực đã đạt đến mức thâm căn cố đế, muốn loại bỏ sự thống trị của bọn họ, chúng ta phải dùng kế sách lâu dài.
Nghe Diệp Âm Trúc nói vậy, Tử chẳng buồn rầu chút nào, ngược lại còn gật đầu đồng ý:
- Âm Trúc, ngươi thật sự đã trưởng thành rồi. Muốn trở thành thủ lĩnh của thú nhân, ta phải cần thời gian. Hơn nữa chỉ với bỉ mông tộc thì không đủ. Ta không chỉ phải cầm cự với nhân loại mà còn phải cầm cự với cả thú nhân. Vì thế lần này ta muốn mời ngươi cùng ta trở về sâu bên trong cực bắc hoang nguyên, tìm kiếm một ít bằng hữu của tổ tiên ta. Nếu có thêm bọn họ, khả năng chống chọi của chúng ta cũng sẽ tăng lên, đợi thêm đến lúc ta trưởng thành thì cho dù thực lực của tam tộc thú nhân có cường đại đến đâu cũng không dám phản kháng chúng ta.
Diệp Âm Trúc nói:
- Muốn ta làm gì ngươi hãy nói đi. Bất quá bây giờ ta còn phải học ở học viện, không thể cứ nói đi là đi ngay được. Ngươi có thể chờ ta kết thúc năm học này rồi mơi đi có được không? Học chế của Mễ lan học viện gồm năm năm, vào mùa thu hàng năm bắt đầu đi học, đến mùa xuân thì chấm dứt, vào mùa hè thì được nghỉ ngơi thoải mái. Đại khái là chỉ còn một tháng nữa là ta được nghỉ, lúc đó ta có bốn tháng thời gian nghỉ ngơi để đi cùng ngươi.
Tử gật đầu, đáp:
- Đương nhiên có thể, bây giờ ta chỉ thương lượng một chút với ngươi mà thôi. Thẳng thắn mà nói, đối với lần này đi tìm lại những bằng hữu cũ của tổ tiên, ta cũng không có hy vọng quá lớn.
Diệp Âm Trúc tò mò hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn tìm kiếm chủng tộc thú nhân gì?
Tử nói:
- Cho dù bỉ mông tộc chúng ta có cường đại nhất thì số lượng cũng không vượt quá con số hai vạn, sở dĩ có thể cùng mười vạn cự long kháng cự chính là bởi vì chúng ta có minh hữu cường đại. Nếu long tộc chỉ có duy nhất một thần thánh cự long là thập cấp ma thú thì thú nhân chúng ta có đến tổng cộng bốn thập cấp ma thú, do tử tinh bỉ mông đứng đầu, được xưng là tứ đại thần thú. Thứ ta muốn tìm kiếm chính là hậu nhân của tam đại thần thú còn lại. Tứ đại thần thú đồng thời ra mặt, thử xem thú nhân sẽ phản ứng ra sao đây?
- Tam đại thần thú? Bọn họ cũng cường đại như tử tinh bỉ mông sao? Ta từng nghe Nặc Khắc Hi nói ngoài hắn ra thú nhân tộc còn có những thập cấp ma thú khác nữa, nhưng đều có khuyết điểm, không có cách nào có thể so sánh vởi tử tinh bỉ mông.
Tử gật đầu, đáp:
- Điểm này Nặc Khắc Hi nói đúng. Nhưng cho dù bọn họ có khuyết điểm thì cũng là thập cấp a! Thập cấp ma thú chính là đã đạt đến mức thần thú trong truyền thuyết, thập cấp ư, đó là khái niệm gì chứ. Ngoại trừ tử tinh bỉ mông cự thú ra, tam đại thần thú còn lại phân biệt là: bài danh đệ nhị là chiến tranh cự thú, cùng bài danh đệ tam là sơn lĩnh cự nhân cùng kim giáp cấm trùng. Trong đó chiến tranh cự thú có một khả năng nổi tiếng khắp thiên hạ là lực phòng ngự, cho dù là tử tinh bỉ mông trưởng thành hay thần thánh cự long cũng không thể so sánh được. Thân hình thật lớn, giống như một ngọn núi. Đơn giản mà nói, tam đại chủng tộc thú nhân mặc dù có những tòa thành kiên cố thật nhưng nếu có một chiến tranh cự thú thì không cần một binh chủng nào phối hợp, họ có thể dễ dàng công phá một thành tường. Cho nên chiến tranh cự thú còn có một danh xưng khác là . Nhưng khuyết điểm của bọn họ là lực lượng không được khỏe cho lắm. Đầu tiên là về tốc độ, tiếp đó là công kích chỉ có duy nhất một cách đơn giản. Chiến tranh cự thú chỉ biết công kích những kẻ trước mặt mà thôi.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
- Chỉ có như vậy thì tại sao họ lại có thể đạt đến cấp bậc thần thú?
Tử mỉm cười, đáp:
- Nếu ngươi thực sự nhìn thấy chiến tranh cự thú, ngươi sẽ không có nghi vấn này. Lực phòng ngự của họ ngay cả ta cũng cảm thấy kinh khủng, đó là bất tử chiến thần, cho dù có là một tử tinh bỉ mông muốn giết chết một chiến tranh cự thú phải không ngừng công kích trong một tháng, may ra mới có thể hủy diệt họ. Cấm chú đối với chiến tranh cự thú mà nói chả là cái gì cả, tuyệt đối không thể xuyên qua lực phòng ngự của bọn họ. Do có thể ngăn cản mọi lực công kích mà bọn họ trở thành thập cấp thần thú. Ngươi thử nghĩ lại xem, quân đội có thể linh hoạt tránh né một chiến tranh cự thú lao đến nhưng thành thị thì sao, đó chỉ là những vật chết. Chỉ cần một chiến tranh cự thú lao vào, mọi lực phòng ngự của tòa thành đó coi như là không có rồi.
Nghe Tử giới thiệu về chiến tranh cự thú như vậy, trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi nảy sinh hứng thú:
- Vậy hai loại thập cấp thần thú còn lại thì sao? Bọn họ có năng lực gì?
Tử nói:
- Sơn lĩnh cự nhân còn được gọi là thạch cự nhân hoặc độc nhãn cự nhân. Da của bọn họ cứng như là kim cương, hoàn toàn miễn dịch với mọi loại ma pháp, kể cả tinh thần ma pháp, vì thế còn được gọi là sát thủ ma pháp. Như cầm khúc của ngươi, cho dù cường đại đến mức nào cũng không sinh ra ảnh hưởng đối với bọn họ. Mà lực phòng ngự vật lý của bọn họ mặc dù không kinh khủng như chiến tranh cự thú nhưng cũng đủ để khiến người ta khiếp sợ. Mỗi một sơn lĩnh cự nhân đều cao hơn năm mươi thước, vì thể khuyết điểm của bọn họ cũng giống như chiến tranh cự thú, có điều nhanh hơn một chút thôi. Nếu nói tại Long Khi Nỗ Tư đại lục có chung cực trọng trang bộ binh thì không thể nghi ngờ gì nữa, chính là sơn lĩnh cự nhân. Lực lượng của bọn họ cũng cực kỳ kinh khủng, có thể dễ dàng hạ gục cả bốn hoàng kim bỉ mông vây công. Hơn nữa bọn họ còn có một loại công kích đặc thù, tên là Lôi đình chi nhãn, có thể trong nháy mắt phát ra một đạo sét đánh từ con mắt, không một người nào có thể chạy trốn được. Nhược điểm của sơn lĩnh cự nhân ở ngay con mắt duy nhất của bọn họ. Phải dùng lực công kích vật lý cường đại trực tiếp công kích thì mới có thể hạ được bọn họ. Bất quá với thực lực của bọn họ, việc bảo vệ mắt mình cực kỳ cẩn thận. Đồ đằng tổ tiên của Lôi thần bộ lạc chính là sơn lĩnh cự nhân, bọn họ trực tiếp gọi sơn lĩnh cự nhân là lôi thần. Cho nên nếu ta có thể thuyết phục được sơn lĩnh cự nhân, đầu tiên có thể giải quyết được vấn đề về Lôi thần bộ lạc, mà chiến tranh cự thú cũng là đồ đằng của Chiến thần bộ lạc. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ta lại hy vọng có được hai chủng loại thần thú này không?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
- Vậy bài danh cuối cùng Kim giáp cấm trùng thì sao? Chủng loại đó có thực lực gì cường đại?
Tử đáp:
- Kim giáp cấm trùng là đồ đằng của Sở la môn bộ lạc, so với chiến tranh cự thú và sơn lĩnh cự nhân lại hoàn toàn trái ngược. Năng lực của họ không phải ở lực phòng ngự, mặc dù thân thể dài chừng mười thước lại có thêm một tầng huyễn lệ kim sắc giáp trụ bao phủ nhưng lực phòng ngự của họ lại cực kỳ yếu. Hơn nữa tốc độ so với chiến tranh cự thú còn muốn chậm hơn. Một khi phát động cường đại công kích tấn công bọn họ, có thể dễ dàng hủy diệt bọn họ, nhưng ngàn lần không nên coi thường kim giáp cấm trùng. Nếu tại chiến tranh có thể vận dụng hợp lý năng lực của họ thì lực sát thương so với chiến tranh cự thú và sơn lĩnh cự nhân còn muốn kinh khủng hơn. Năng lực duy nhất của kim giáp cấm trùng chính là phóng ra nguyên tố đạn. Đó là một loại hỗn hợp giữa đấu khí cùng ma pháp nguyên tố, một loại công kích vô cùng đặc thù, khi chạm đến mục tiêu sẽ nổ mạnh. Loại công kích đó không thuộc về bất kỳ một hệ ma pháp nguyên tố nào, cho dù là sơn lĩnh cự nhân cũng không thể hoàn toàn miễn dịch. Nhưng một chích kim giáp cấm trùng phải trải qua mười ngày hấp thu nguyên tố bên ngoại giới mới có thể thuấn phát ra ba phát nguyên tố đạn. Ngoài thực lực cường hãn thì nguyên tố đạn còn có thể truy tung theo địch thủ, phạm vi bao trùm vượt qua ba mươi dặm. Nếu tính một cách chính xác, uy lực mỗi một viên nguyên tố đạn đều tương đương với một nửa cấm chú, nhưng phạm vi bao trùm lại gấp hai lần cấm chú. Ngươi còn nhớ lần trước cấm chú của ngân long và hắc long không? Phạm vi bao trùm của nguyên tố đạn so với lần đó không sai biệt nhiều lắm, chỉ có điều uy lực kém hơn mà thôi. Bởi vì do chính đấu khí cùng ma pháp của mình dung hợp nên tạo ra một tính chất đặc thù, không một loại vật phẩm phòng ngự kháng ma hay kháng vật nào có thể chịu đựng nổi. Đáng tiếc là trong khi chiến đấu với Long tộc tổ tiên ta cũng không dám dễ dàng đưa kim giáp cấm trùng ra chiến đấu bởi một khi họ xuất hiện sẽ trở thành mục tiêu cho toàn bộ long tộc công kích.
Nghe Tử nói xong, Diệp Âm Trúc không khỏi nhịn được đảo hấp một ngụm lương khí. Phạm vi công kích hơn ba mươi thước, đối với một cường giả có lẽ không đủ đả kích nhưng đối mặt với quân đột thì tuyệt đối là huyết tẩy a! Lại còn có thể thuấn phát ba phát nữa chứ, không hổ danh là thập cấp ma thú, mặc dù lực phòng ngự hơi thấp nhưng bù lại lực công kích quả thực biến thái. Lúc này ngay cả Diệp Âm Trúc cũng có chút mong chờ đi tìm ba chủng loại thần thú, đối với thực lực kinh khủng của chúng không cách nào có thể hình dung ra được
- Tử, vậy ngươi biết bọn họ ở nơi nào không?
Tử thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Nếu ta đã biết cũng không phải phiền phức như bây giờ. Ta thậm chí còn không chắc lắm là bọn họ còn tồn tại từ thời thượng cổ đến nay hay không nữa. Phải biết rằng trong cuộc chiến tranh hủy diệt, bọn họ phải chịu thương vong nặng nề, mặc dù số lượng không phải duy nhất như tử tinh bỉ mông chúng ta nhưng cũng không vượt qua con số một ngàn. Ta biết được sự tồn tại của bọn họ là do phần ký ức của tổ tiên lưu trong trí nhớ, nhưng cũng không chỉ rõ bọn họ ở địa phương nào. Tại sâu trong cực bắc hoang nguyên có những cường đại ma thú sinh tồn, ngay cả thú nhân cũng không dám dễ dàng đi tới, bây giờ chỉ có thể hy vọng vu vơ là có thể tìm được bọn họ thôi. Bất quá tam đại bộ lạc đối với đồ đằng của bọn họ cũng không ngừng tìm kiếm mà qua nhiều năm như vậy vẫn chưa có chút dấu vết nào. Xem ra chỉ có thể trông cậy vào vận khí thôi, nếu có thể có được một người trong số bọn họ đối với ta là một sự trợ giúp vô cùng lớn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook