Cầm Đế
-
Chương 53: Thần khí tiến hóa Siêu thần khí
Dung hợp, mất đi tinh thần để khống chế linh hồn, con đường sống duy nhất chỉ có dung hợp, dung hợp vào Long hồn mộc hay nói cách khác là dung hợp vào Khô mộc long ngâm cầm.
Nhìn quang mang màu trắng trên thân cầm từ từ phai nhạt trong khi màu vàng lợt mỗi lúc lại thêm trong suốt, trong mắt Diệp Âm Trúc toát lên một tia cảm kích, nhìn về phía chân trời xa xăm, miệng thì thào tự nhủ:
-Phất Cách Sâm sư phụ, cảm ơn người. Ny Na nãi nãi, cảm ơn người. Nếu không có hai người, cho dù con có phát hiện được ý đồ của Nặc Khắc Hi, sợ rằng cũng không thể tránh được kiếp nạn này. Hai người đã cứu con một mạng
Nguyên lai khi Ngân long thành phái Ly Sát tới gây phiền toái cho Diệp Âm Trúc, Phất Cách Sâm cũng đã biết. Để bảo vệ tính mạng đệ tử yêu quý của mình, ông đã tìm đến Diệp Âm Trúc, nói cho hắn biết bí mật của thủ hộ tam kiện sáo.
Thủ hộ tam kiện sáo, chia làm Tâm Linh thủ hộ, Sanh Mệnh thủ hộ cùng Nguyệt Thần thủ hộ, phân biệt hạng liên, thủ trạc, pháp bào. Ba kiện bảo vật này vốn là một bộ ma pháp vật phẩm, cho dù có phân tán ra thì cũng cực kỳ cường đại. Sanh mệnh thủ hộ có thể khiến cho người sử dụng có thêm một cơ hội sống sót. Tâm linh thủ hộ bảo hộ cho ma pháp sư khi xuất hiện vấn đề về tinh thần lạc ấn, trong khi Nguyệt Thần thủ hộ tùy vào thực lực của ma pháp sư mà công hiệu không ngừng tăng lên. Mỗi vật phẩm này tuy có rất nhiều công dụng nhưng cũng không được gọi là thần khí, cho dù là người giữ chúng bao nhiêu năm như Ny Na cũng không biết. Thật ra ba kiện bảo vật còn được gọi là thủ hộ tam kiện sáo bởi chúng còn có một kỹ năng dung hợp.
Phàm là những ma pháp vật phẩm bình liên hợp thường khác, chỉ cần đeo ở trên người là hiệu dụng liên hợp có thể phát huy ra. Nhưng thủ hộ tam kiện sáo lại không như thế. Kỹ năng dung hợp của chúng phải thông qua tại một địa phương đặc thù mới có thể phát sinh ra hiệu quả, mà cũng chỉ có kỹ năng này mới có thể được xưng là thần khí cấp bậc. Đó chính là tuyệt kỹ tinh thần mà Diệp Âm Trúc vừa thi triển – di hoa tiếp mộc.
Di hoa tiếp mộc, dụng tinh thần lực khống chế, muốn thi triển phải thông qua sự liên hệ giữa tinh thần lực và thủ hộ tam kiện sáo, khi bổn nguyên lực của tam kiện sáo dung hợp tại tinh thần chi hải, có thể tùy ý sử dụng theo ý muốn. Di hoa tiếp mộc không phải là loại năng lực phòng ngự, cũng không phải là loại năng lực tấn công, hiệu quả của nó chỉ trong hai chữ: chuyển dịch, khi địch nhân sắp gây thương tổn, người sử dụng có thể chuyển nó dời đến mục tiêu khác.
Nói cách khác, nếu có một người sử dụng ma pháp công kích Diệp Âm Trúc, hắn sử dụng di hoa tiếp mộc có thể chuyển hướng ma pháp đó đến bất kỳ đâu, kể cả quay ngược lại công kích đối thủ. Di hoa tiếp mộc cùng sanh mệnh thủ hộ giống nhau ở điểm một ngày chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa nó cũng không phải là tuyệt đối hoàn mỹ. Nếu lực công kích của đối phương vượt qua khả năng có thể tiếp nhận của di hoa tiếp mộc thì nó không cách nào chuyển dời công kích đó đi được. Nhưng di hoa tiếp mộc ũng có hai ưu điểm, thứ nhất nó có thể tiến hóa. Muốn điều động bổn nguyên lực của thủ hộ tam kiện sáo dung hợp một chỗ, phải sử dụng tinh thần lực của bản thân làm trụ cột. Tinh thần càng mạnh, hiệu quả của di hoa tiếp mộc lại càng cao. Ưu điểm thứ hai là di hoa tiếp mộc có thể chuyển dịch mọi hình thái công kích, bất luận là ma pháp, đấu khí, công kích vật lý hay tinh thần công kích đều không thể miễn dịch đối với nó.
Khi Diệp Âm Trúc phát hiện Nặc Khắc Hi có những biểu hiện kỳ lạ, trong lòng hắn đã cẩn thận suy nghĩ lại. Nặc Khắc Hi đã đưa cho Âm Truc tất cả những nguyên liệu tốt nhất để chế tạo cổ cầm, khiến thân hình hắn lâm vào tình trạng cực kỳ suy yếu, căn bản không cách nào có thể dùng thân thể công kích, có khả năng hắn đợi đến lúc cuối cúng, khi kết hợp tinh thần lực cùng tinh thần lạc ấn mới ra tay. Cho nên Diệp Âm Trúc phán đoán nếu Nặc Khắc Hi thật sự muốn gây bất lợi cho mình, vậy hắn chỉ có thể sử dụng tinh thần xuyên thấu. Âm Trúc đã nghĩ rằng tuyệt kỹ di hoa tiếp mộc do mình thi triển ra chưa chắc đã có thể sánh nổi với tinh thần xuyên thấu của thần thánh cự long, nhưng Nặc Khắc Hi thật sự là đang rất yếu, chút linh hồn lực còn sót lại của hắn chắc chỉ tương đương với tử cấp sơ giai ma pháp sư, mặc dù so với Âm Trúc còn cao hơn rất nhiều nhưng cũng không cách nào đột phá được di hoa tiếp mộc. Đây là kết luận cuối cùng của Diệp Âm Trúc sau khi trải qua một hồi đắn đo tính toán.
Đúng như sự tính toán của Diệp Âm Trúc, chỉ là hắn không muốn thấy một kết cục như thế này. Hắn cảm giác được Nặc Khắc Hi vì long tộc mà nỗ lực hết mình, cho nên hắn hy vọng Nặc Khắc Hi có thể thanh thản ra đi, vậy mà giờ đây chỉ tràn ngập sự không cam tâm, tuyệt vọng, bi phẫn cùng sợ hãi khi bị di hoa tiếp mộc đưa vào phong ấn trong Khô mộc long ngâm cầm.
Nhưng mà bây giờ hết thảy đều đã được định đoạt, lâm vào kết cục thế này, chỉ có thể nói là do chính vị thần thánh cự long tự chuốc lấy, khiến cho linh hồn của bản thân mình vĩnh viễn không được an bình.
Cuối cùng Diệp Âm Trúc cũng được thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong lòng có chút cảm thán đối với kết cục của Nặc Khắc Hi nhưng hắn vẫn còn thanh thản, ít nhất mình cũng đã vượt qua được nguy cơ này. Cuối cùng cũng có thể rời khỏi thánh địa của long tộc được rồi.
Trong lúc Diệp Âm Trúc suy tư, quang mang màu trắng đã hoàn toàn dung nhập vào trong thân cầm.
Ooooooong... Bảy dây của Khô mộc long ngâm cầm đồng thời rung động, bảy đạo quang mang phóng ra, cầm thể trong phút chốc đã nhanh chóng biến thành trong suốt, trong đó tựa hồ như có một du long không ngừng chuyển động.
Bảy đạo quang mang bắn thẳng lên trời, phảng phất như muốn thoát khỏi sự kìm hãm trong thân cầm. Diệp Âm Trúc chỉ thấy một đạo quang mang màu vàng lợt từ Khô mộc long ngâm cầm cũng phóng theo, trong khi bảy đạo quang mang lúc này đã phóng đi rất xa, tựa như bảy vì sao sáng, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo giữa không trung.
Long nguyệt cũng có phản ứng, quang mang màu tím tỏa ra chói lòa, một đạo thần quang phủ xuống, bao phủ lấy thân cầm. Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy trong tinh thần chi hải tựa hồ có một vật gì đó đang lớn lên rất nhanh, đang không ngừng phát triển mạnh mẽ.
Chất biến, chắc chắn là cảm giác về chất biến. Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, không biết thần khí Khô mộc long ngâm cầm qua chất biến sẽ biến thành cái gì đây?
Cầm có hồn mới chính thức là hảo cầm, giống như Phi bộc liên châu, trong đó bởi vì có linh hồn của cô gái có tên là Minh Châu nên mới thành thần khí. Nhưng hiện giờ tình trạng của Khô mộc long ngâm cầm thì ngay cả Phi bộc liên châu cầm cũng không thể so sánh, không nói tới nguyên liệu chế tạo toàn là những nguyên liệu thượng hảo, trong đó còn có linh hồn của một thần thánh cự long, đủ biết nó sẽ mạnh hơn biết bao nhiêu lần rồi.
Trong không trung ngưng tụ thành một đạo thần quang chói mắt, các loại màu sắc ở trong đó không ngừng biến đổi, sự thăng hoa của khí tức không theo một quy luật nào, năng lượng khổng lồ vẫn tăng vọt lên như trước. Đây mới đúng là hoàn toàn dung hợp, kết hợp giữa cực phẩm Long hồn mộc, sừng và răng của thần thánh cự long, lại thêm cả bảy sợi gân của long vương cùng hồn của thần thánh cự long, dưới sự chiếu rọi của Long nguyệt đã hoàn toàn dung hợp.
Những cốt long trong long vực cũng cảm nhận được quang mang mãnh liệt này, trong phút chốc chúng lâm vào trạng thái khủng hoảng. Dưới sự tác động của chút tiềm thức còn sót lại, chúng đã hoàn toàn quy phục, thân thể không ngừng run rẩy, quay về quang ảnh nơi Khô mộc long ngâm cầm phát ra hành lễ.
Siêu thần khí, từ ngữ đặc thù này xuất hiện trong đầu của Diệp Âm Trúc. Phất Cách Sâm tuy dạy hắn không nhiều nhưng cũng đã nói qua cho hắn biết, trên thế giới còn có một loại có thể áp đảo cả những thần khí hiện tại, cũng không phải là những ma pháp vật phẩm.
Trên Long khi nỗ tư đại lục có tám quốc gia, hai đại đế quốc đều có không dưới mười kiện thần khí, cho dù là A tạp địch á nhỏ bé cũng có thần khí, bất quá số lượng ít ỏi mà thôi. Nhưng chưa có một quốc gia nào sở hữu một siêu thần khí. Theo như Phất Cách Sâm nói, siêu thần khí chỉ có thần mới sở hữu, chẳng những thông linh mà thực lực không thể nào tưởng tượng nổi. Thậm chí có lẽ không người nào có thể sử dụng siêu thần khí bởi nó cần một nguồn năng lượng quá lớn. Chẳng lẽ Khô mộc long ngâm cầm ở trước mặt mình đang tiến hóa thành siêu thần khí sao?
Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn lên không trung, sau những phút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn chỉ có thể cười khổ, siêu thần khí mặc dù quá tốt nhưng lại không có biện pháp nào để có thể sử dụng a! Nếu là Khô mộc long ngâm cầm trước đây khi chưa tiến hóa mình sử dụng cũng đã khó khăn rồi, nay lại tiến hóa nữa thì đủ hiểu sự khó khăn lớn đến mức nào. Mặc dù chất biến lúc này khiến nó tiến lên một cảnh giới khó có thể tưởng tượng nhưng mà với thực lực hiện tại của bản thân căn bản không có một điểm hữu ích nào, cho dù là tử cấp cũng chưa chắc phát huy được uy lực của nó. Sự công kích của loại năng lượng này quả thực quá mãnh mẽ a!
Kỳ thật cũng phải nói là Diệp Âm Trúc may mắn. Siêu thần khí không thể nghi ngờ gì nữa sẽ thuộc về mình, muốn siêu thần khí nhận chủ, đầu tiên phải điều chỉnh năng lượng bản thân gần bằng cấp bậc của siêu cấp thần khí đã. Mà hiện nay thực lực của Diệp Âm Trúc còn kém, muốn đạt đến mức ấy còn quá xa vời. Nhưng thần may mắn lại chiếu cố cho hắn, khi Khô Mộc Long Ngâm Cầm vẫn còn là thần khí, bằng vào thân phận ngoại tịch ngân long hắn đã chế tạo lại cây cầm này, cho nên cây cầm này dù tiến hóa cũng vấn thuộc về hắn.
Quang mang trong không trung càng ngày càng thịnh, đột nhiên cường quang lóe ra giống như sao băng rơi, ý thức cuối cùng của Diệp Âm Trúc là một đạo quang hoa phóng thích trong nháy mắt kèm theo một cỗ năng lượng khổng lồ chui sâu vào trong thân thể hắn, khiến cho bản thân hắn như vỡ tan thành từng mảnh, dần dần ý thức của hắn chìm trong bóng tối. Xung quang cũng tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Hắn cũng không chứng kiến được ánh sáng từ đó tỏa ra bao bọc lấy thân thể hắn, không ngừng rót năng lượng vào, trong khi một chu kỳ của Long nguyệt cũng vừa kết thúc, tất cả cốt long lâm vào trạng thái ngủ say.
Tại Pháp lam – thánh địa của Long khi nỗ tư đại lục, trong một sát na, cả bảy người đồng thời cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt già nua mà thâm thúy nhìn về phía xa xăm. Lúc này nội tâm bọn họ đều tràn ngập sự rung động bởi họ vừa cảm nhận được trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi có một loại nguyên tố kỳ dị ba động, khiến tâm linh bọn họ chấn động, đang trong trạng thái thần minh cũng phải thức tỉnh.
Cái gì? Rốt cuộc là cái gì đây? Ngay cả bọn họ cũng không biết.
Bảy đạo cột sáng màu sắc bất đồng cơ hồ như đồng thời phóng lên từ bảy đỉnh tháp cao nhất của Pháp Lam, hợp lại giữa không trung, họ hy vọng có thể xác định được chuẩn xác vị trí nguyên tố ba động.
Trong Pháp lam không ngừng vang lên những thanh âm ngợi ca quyền năng của bảy vị tháp chủ.
Nhưng ngay sau đó, bảy cặp mắt đều mang theo sự thất vọng bởi bọn họ cảm giác được có sự ngăn cản, thậm chí lực lượng so với bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều, làm cho bọn họ không cách nào có thể xác định được vị trí nguyên tố ba động. Nhưng khi bọn họ tiến hành kết hợp lại cùng một chỗ thì sự ba động đó lại biến mất một cách kỳ quái.
Một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ lấy thân hình Diệp Âm Trúc, chậm rãi cải biến thân thể hắn, thể chất của hắn vốn đã vô cùng thuần túy nay lại được một loại năng lượng đặc dị kích thích, bắt đầu phát sinh biến hóa. Xuất hiện đầu tiên chính là những tinh thể màu tím giống như ở trên người Tử, mặc dù có mờ nhạt hơn nhưng toàn thân thể hắn đều được lớp tinh thể màu tím bao phủ, sau đó từ từ thẩm thấu vào trong da thịt hắn. Tiếp đó trên trán Diệp Âm Trúc sáng lên một đạo quang ảnh cực nhỏ, quang ảnh ngưng kết trong nháy mắt kèm theo một năng lượng khổng lồ ba động, lơ lửng tại vị trí trái tim của hắn. Một đồ án cổ cầm kỳ dị đột nhiên xuất hiện. Đồ án không lớn lắm nhưng trông rất sống động, thậm chí nhìn như thực thể vậy. Đó chính là Khô Mộc Long Ngâm Cầm.
Nhân cầm một thể, Khô Mộc Long Ngâm!
Sự phán đoán của Diệp Âm Trúc quả không sai. Khô Mộc Long Ngâm Cầm quả thực đã tiến hóa thành siêu cấp thần khí, nhưng bởi vì thực lực của chủ nhân quá yếu ớt, Khô Mộc Long Ngâm Cầm lâm vào trạng thái ngủ say, hơn nữa lại trú đúng vị trí trái tim của Âm Trúc, bảo vệ cho chủ nhân. Khi thực lực của Diệp Âm Trúc đủ khả năng sử dụng nó thì siêu cấp thần khí sẽ thức tỉnh từ trong trạng thái ngủ say.
Khi Diệp Âm Trúc tỉnh lại phát hiện bản thân không có điểm nào thương tổn, hơn nữa toàn thân còn cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái. Nhìn xuống Nguyệt thần thủ hộ, hắn phát hiện tại vị trí trái tim mình có một lập thể cầm ảnh. Tuy hắn cảm giác trong trái tim mình không hề có thêm bất kỳ vật gì nhưng lại có một tia năng lượng kỳ dị không ngừng tỏa ra từ vị trí trái tim, kích thích tinh thần lực cùng trúc đấu khí của hắn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Âm Trúc thầm nghĩ chính mình đã phải phí mất bao nhiêu tâm huyết để chế ra nhất kiện tác phẩm đầu tay, vậy mà giờ nó lại tiến vào trong thân thể của mình, chỉ còn cách hy vọng đến một ngày bản thân đủ thực lực có thể sử dụng được nó. Bây giờ cũng nên rời khỏi nơi này thôi.
Âm Trúc đứng lên, vặn vẹo thân thể cho bớt chút cứng ngắc trong khi ánh mắt quan sát xung quanh.Đám cốt long đã ngủ say, hơn nữa Long nguyệt cũng đã biền thành huyền nguyệt. Tự nhiên trong đầu Diệp Âm Trúc nảy sinh ý nghĩ bây giờ mình có nên đạn tấu khúc hủy diệt nơi này không nhỉ? Điều đó sẽ là một đả kích trầm trọng đối với long tộc.
Dùng sức lắc đầu, Âm Trúc cũng phải tự hỏi tại sao trong đầu mình lại nảy sinh ý nghĩ như vậy cơ chứ, chẳng lẽ mới chỉ ở nơi này mấy ngày mà chính bản thân mình cũng biến đổi sao? Phá hư nơi này đối với mình cũng chẳng có ích gì, có khi lại bị long tộc đuổi giết, vậy cần gì phải làm như thế?
Bất quá mặc dù không phá hủy nơi này nhưng cũng không có nghĩa là không được mang một ít đồ vật từ nơi này ra ngoài. Không gian giới chỉ đến lúc này mới tỏ ra cực kỳ hữu dụng, đầu tiên là cái sừng còn lại của Nặc Khắc Hi, mặc dù phẩm chất so với Nặc Khắc Hi chi kiếm có kém một chút nhưng dù sao cũng là sừng của thần thánh cự long a! Còn có những mảnh Long hồn mộc dùng để chế tạo Khô mộc long ngâm cầm nữa chứ, cũng đều là hảo đồ vật a. Đương nhiên còn có bảy đoạn gân long vương nữa, sau này muốn làm dây đàn thì đúng là lựa chọn tốt nhất rồi.
Những đồ vật này mặc dù rất trân quý nhưng cũng chưa phải là trân quý nhất, trân quý nhất là cái gì nhỉ? Ánh mắt Diệp Âm Trúc rơi vào thân hình khổng lồ của Nặc Khắc Hi cách đó không xa, nếu ngươi đã chết thì long cốt của ngươi cũng không cần phải lưu lại đây nữa, bất quá ngươi yên tâm, những long cốt khác của tộc nhân ngươi ta sẽ không động đến.
Long giác ( sừng), long nha ( răng) đối với Diệp Âm Trúc đều lưu lại ấn tượng sâu sắc, toàn thân thần thánh cự long đều là bảo bối. Do phút cuối cùng hắn đánh lén nên Âm Trúc đối với hắn tràn ngập ác cảm, cũng không cần ái ngại, đưa tay thu thập hết tất cả mọi thứ, hảo đồ vật không thể lãng phí được.
Vì vậy, tại trung tâm của Long vực, quang nhũ màu trắng lóe ra từ xương cốt của thần thánh cự long cứ như vậy mà dần dần biến mất. Nặc Khắc Hi nếu còn ý thức không biết có hối hận vì đã ra tay đánh lén Diệp Âm Trúc không đây.
Mang theo sung túc những chiến lợi phẩm, Diệp Âm Trúc cất bước hướng ra bên ngoài. Các nguyên tố cuồng loạn trong không khí bây giờ đối với hắn không đáng gì, trong khi đám cốt long lại ngủ say, hắn cứ chậm rãi mà đi.
Khi Diệp Âm Trúc rời khỏi trung tâm của Long vực, hắn biết Nặc Khắc Hi cũng không có điểm nào lừa gạt hắn. Một lần nữa hắc sâm lâm lại xuất hiện trước mặt hắn. Không vội vã rời đi, trong mắt Diệp Âm Trúc bỗng toát ra một tia quang mang giảo hoạt, đã mất công đi đến nơi này thì cũng phải để lại một kỷ niệm chứ. Vừa nghĩ, hữu thủ của Diệp Âm Trúc đã vung lên, mặc dù Long hồn mộc cứng rắn vô song nhưng đối với Nặc Khắc Hi chi kiếm sự cứng rắn đó chả là gì cả.
Bất quá Diệp Âm Trúc cũng vẫn còn biết điểm dừng, hắn chỉ mang đi có gần trăm cây Long hồn mộc mà thôi. Mặc dù giới chỉ của An Nhã đưa cho hắn là loại cực phẩm nhưng phải chứa cả một bộ xương của cự long kèm theo một số thứ khác nữa nên không còn nhiều chỗ trống cho lắm.
Tâm tình của Tinh Tàn đã có chút khẩn trương, hai ngày nay hắn không ngừng có cảm giác kinh hãi. Bên trong Long vực xuất hiện sự va động nguyên tố kịch liệt cùng những quang ảnh mãnh liệt khiến cho hắn kinh nghi khôn xiết, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì nữa. Mà hôm nay cũng là ngày cuối cùng của thời hạn, trong lòng hắn thầm nghĩ bất luận Diệp Âm Trúc có thể còn sống rời khỏi nơi này hay không thì bản thân mình cũng phải rời khỏi địa phương kinh khủng này. Nơi này là thánh địa của long tộc, cũng là long tộc mộ địa a, trừ khi là sắp chết, nếu không không một cự long nào nguyện ý đến nơi này.
Trong lúc Tinh Tàn đnag không ngừng nhẩm tính thời gian thì hắn phát hiện một đạo thân ảnh màu trắng đang chậm rãi tiến đến. Màu trắng của ma pháp bào vẫn như lúc rời đi, không một chút bụi bẩn, mái tóc có chút rối loạn, gương mặt có chút thất sắc nhưng cặp mắt vẫn như cũ, tạo cho người đối diện một cảm giác sâu thẳm. Cho dù là trong tình cảnh hiện tại, Tinh Tàn vẫn cảm giác được sự ưu nhã từ phát ra, nhưng không hiểu sao Tinh Tàn còn cảm giác được trong sự ưu nhã ấy lại ẩn dấu một khí tức lạnh như bằng khiến cho hắn cũng phải sợ hãi.
- Âm Trúc, ngươi rốt cục cũng đã ra rồi.
Tinh Tàn có chút do dự rồi mới nói.
Diệp Âm Trúc gật đầu:
- Chúng ta đi thôi.
-Hảo
Tinh Tàn đang muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thân hình nhoáng lên một cái đã hiện về bản thể. Khi hắn cảm giác được Âm Trúc nhẹ nhàng phi thân lên trên người mình thì bắt đầu mở ra hai cánh, sử dụng phong nguyên tố nhẹ nhàng đưa thân thể mình bay lên không trung.
Không khí rét lạnh không ngừng ập đến thân thể của Diệp Âm Trúc nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác vô cùng thoải mái, ít nhất so với không khí lạnh như băng kèm theo tử khí nồng nặc ở Long vực thì cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Âm Trúc không nói năng gì mà Tinh Tàn cũng không có hỏi. Làm một thành viên của long tộc, trừ khi là trước khi chết, không một ai có thể biết được rốt cục trong Long vực có những thứ gì. Diệp Âm Trúc cũng cảm thấy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bản thân đã trường thành lên rất nhiều, ma luyện vĩnh viễn là cách để cho bản thân phát triển tốt nhất. Là một người sạch sẽ, đương nhiên Diệp Âm Trúc cũng không ngại yêu cầu Tinh Tàn sử dụng thủy nguyên tố giúp hắn tẩy táo thân thể, về phần móng tay dài quá, đã có Nặc Khắc Hi chi kiếm. Sử dụng thần khí để cắt móng tay trên đại lục sợ rằng chỉ có một mình Diệp Âm Trúc a!
Giống như lúc đi, bọn họ cũng mất một khoảng thời gian tương tự để trở về Ngân long thành. Khi bọn họ vừa mới trở vào sơn cốc, Diệp Âm Trúc cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi có Ly Sát đích thân ra đón.
Không hóa thân thành ngân long, trong bản thể loài người, sử dụng phong nguyên tố trợ giúp, thân thể nàng lơ lửng trên không trung, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Diệp Âm Trúc đang tiến đến.
Nàng phát hiện Diệp Âm Trúc cũng không có quá nhiều biến hóa, không thể ngờ rằng hắn cũng không thể hiện sự phẫn nộ hay vui mừng, y như lúc đi vậy, vẫn là khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất ưu nhã mà cao quý.
Nhẹ nhàng đá lên trên thân thể Tinh Tàn, quay về đối mặt với Diệp Âm Trúc, Ly Sát cắn chặt môi một lúc rồi nói:
- Ngươi đã trở về.
-Ừm
Diệp Âm Trúc gật đầu.
- Thành công không?
- Nếu không thành công, ngươi nghĩ ta có thể còn sống mà rời khỏi thánh địa của long tộc sao?
Nhìn Diệp Âm Trúc, Ly Sát rốt cục cũng đã phát hiện ra điểm bất đồng so với trước đây. Trong giọng nói của hắn mang thêm vài phần bi thương, mà ánh mắt có thêm một vầng sáng màu tím nhìn lạnh lùng hơn rất nhiều, so với ánh mắt đen thẳm mà Ly Sát lần đầu gặp thì nay nó trở nên vô cùng thâm thúy.
Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên từ bên trong Ngân long thành truyền ra, đồng thời một thân ảnh thật lớn từ trong sơn cốc bay thẳng lên trời.
Lần đầu nhìn thấy ngân long vương Hoắc Hoa Đức phi hành mới biết thân thể hắn khổng lồ đến mức nào, thân hình dài đến tám mươi thước, hai cánh mở rộng ra như muốn che đi cả mặt trời, thậm chí còn lớn hơn cả thần thánh cự long. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lân phiến màu bạc phản xạ những quang mang chói mắt, khiến cho mọi vật xung quanh nhìn như ảm đạm đi rất nhiều.
- Hoan nghênh ngươi trở về, tộc nhân của ta.
Thân hình của Hoắc Hoa Đức bình hành với Tinh Tàn, long mục nhìn chăm chú vào Diệp Âm Trúc. Bẳng thực lực cường đại của mình, hắn đương nhiên biết Âm Trúc tới Long vực đã thành công, ngữ khí so với trước đây cũng hòa hoãn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Âm Trúc mỉm cười hành lễ:
- Ca ngợi Pháp lam, ngài hảo, Đại trưởng lão tôn kính.
Hoắc Hoa Đức sửng sốt một chút, trong ánh mắt mang theo vài phần bất mãn:
- Trong ngôn ngữ của Long tộc chúng ta không nói , điểm này ngươi phải nhớ kỹ. Có thể trở thành ngoại tịch ngân long, ngươi đã là một dũng sĩ của Ngân long thành. Theo ta đến đây đi, dũng sĩ của ta.
Nhìn bóng lưng Ly Sát rời đi, ánh mắt Diệp Âm Trúc lóe lên một cái, nếu nói Ngân Long thành có ai có thể khiến hắn còn một chút hảo cảm mà nói, sợ rằng cũng chỉ có Ly Sát.
Lại đi tới một cái huyệt động thật lớn, lúc này đây, Diệp Âm Trúc lại không có gặp phải áp lực gì, Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức để cho Tinh Tàn đi ra ngoài trước, cả tòa huyệt động chỉ còn lại có hắn và Diệp Âm Trúc.
-Hoan nghênh ngươi từ Long vực trở về. Vốn ta đã muốn bỏ qua, mà ngay lúc này, ta cảm giác được khí tức của ngươi, khí tức thuộc về Ngân Long nhất tộc chúng ta.
Ngân quang chợt lóe, Hoắc Hoa Đức đã biến thân thành người, nhưng thân hình ông ta cao lớn, vẫn bao phủ Diệp Âm Trúc như trước.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, nói:
-Chỉ là vận khí tốt mà thôi, ta không tính là dạng dũng sĩ gì.
Hoắc Hoa Đức liếc hắn một cái thật sâu. Ánh mắt thâm thúy có vài phần rung động nhẹ nhàng
-Có thể nói cho ta biết, ngươi là như thế nào thông qua sự khảo nghiệm của Long vực?
Đối với nghi vấn của Hoắc Hoa Đức, Diệp Âm Trúc trên đường quay trở lại sớm đã có phương pháp ứng đối.
-Xin lỗi Đại trưởng lão, nhận lệnh của Nặc Khắc Hi tiền bối, tất cả mọi chuyện trong Long vực đều không thể tiết lộ.
Ánh mắt của Hoắc Hoa Đức đột nhiên trở nên kích động, run giọng nói:
-Ngươi, ngươi gặp Nặc Khắc Hi? Đúng rồi, ngươi nhất định là gặp ông ta, nếu không như thế nào lại được Long vực chấp nhận đây. Ngươi nói đúng, hết thảy trong Long vực như thế nào lại có thể nói ra. Nặc Khắc Hi, ông ta vẫn khỏe chứ?
Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, Hoắc Hoa Đức như thế nào lại kích động như vậy, chẳng lẽ ông ta và Nặc Khắc Hi có quan hệ gì?
-Ông ta khỏe lắm, ông ta là ngươi mạnh nhất mà ta từng gặp. Không hổ là thần thánh cự long trong truyền thuyết của Long tộc. Ngài biết ông ta sao? Với tuổi của ngài, ta nghĩ hẳn là sẽ chưa gặp qua thần thánh cự long Nặc Khắc Hi tiền bối.
Hoắc Hoa Đức thở dài một tiếng, nói:
-Đúng vậy. Ta chưa bao giờ gặp qua ông ta. Chỉ là nghe cha nói rất nhiều về chuyện xưa của ông ta. Âm Trúc, ngươi biết tại sao Ngân Long chúng ta có thể áp đảo trên những long thành khác, có danh xưng là long tộc cao quý nhất không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Đó là bởi vì, trong lịch sử thần thánh cự long duy nhất, chính là xuất xứ từ Ngân Long nhất tộc chúng ta. Mà Nặc Khắc Hi, chính là ông nội của ta.
Nghe xong những lời này, Diệp Âm Trúc không khỏi sắc mặt biến đổi, ánh mắt cũng trở nên quái dị rất nhiều
-Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi là ông nội của ngài?
Hoắc Hoa Đức tự hào gật đầu, nói:
-Không sai, từ khi Long tộc sinh ra tới giờ, đã gần mười ngàn năm rồi. Long tộc chúng ta, cơ hồ là sinh ra cùng với sự sinh ra của Long Khi Nỗ Tư đại lục. Mỗi một tòa Long thành đều xuất hiện ba đến bốn vị long vương. Ngân Long thành chúng ta đảm nhận long vương đầu tiên, chính là thần thánh cự long Nặc Khắc Hi tiền bối mà ngươi đã gặp, là người dẫn dắt long tộc có địa vị như bây giờ. Người là niềm kiêu hãnh của Long tộc chúng ta. Mà vị long vương tiền nhiệm cũng chính là cha ta. Ba đại long vương của Ngân Long thành có thể nói là nhất mạch thừa kế xuống, chúng ta là nối tiếp huyết mạch của thần thánh cự long. Cho nên chúng ta mới là Long tộc cao quý nhất.
Diệp Âm Trúc chợt nói:
-Nguyên lai là như thế. Xem ra ta có thể trở thành ngoại tịch Ngân Long, thật sự là rất may mắn.
Ngoài miệng mặc dù nói không đổi sắc, nhưng trong lòng lại ngầm cười khổ, nếu theo như Hoắc Hoa Đức nói, vậy long giác và long nha của ông nội lão, là tài liệu trên thân Khô mộc long ngâm. Thậm chí ngay cả linh hồn đều bị phong ấn trong cầm, mà gân của cha của Hoắc Hoa Đức, tiền nhiệm Ngân Long vương chính là một cái dây trên Khô mộc long ngâm cầm. Nếu vị Ngân Long vương trước mắt này biết việc đó, sợ là sẽ không cho rằng mình là dũng sĩ của Ngân Long thành rồi. Nhìn Hoắc Hoa Đức, khoái cảm trả thù tràn ngập trong nội tâm. Diệp Âm Trúc trên mặt tươi cười không khỏi càng đậm.
Hoắc Hoa Đức cũng không có phát hiện sự khác thường của Diệp Âm Trúc, có lẽ là hưng phấn bởi vì biết ông nội còn tồn tại.
-Âm Trúc, từ nay về sau, ngươi không chỉ là một thành viên Ngân Long thành chúng ta, cũng là đồng bọn hợp tác trọng yếu của Ngân Long nhất tộc chúng ta. Ngươi đã có linh hồn y phụ của tiểu Ly Sát, một khi gặp phải vấn đề gì, muốn cầu trợ Ngân Long thành, ta sẽ giúp ngươi hết sức.
-Vậy đa tạ ngài rồi, Đại trưởng lão, không biết ta lúc nào mới có thể quay về Mễ lan đế quốc, là một đệ tử của Mễ Lan Ma võ học viện, việc học của ta vẫn còn phi thường trọng yếu.
Hoắc Hoa Đức gật đầu, nói:
-Đương nhiên có thể, ngươi tùy thời đều có thể trở về. Bất quá, ngươi mới từ Long vực quay lại, không bằng nghỉ ngơi hai ngày rồi đi. Là một thành viên Ngân Long thành, ngươi phải quen thuộc nhà của mình.
Ngữ khí ông ta phi thường ấm áp, ý tứ lung lạc cực kỳ rõ ràng.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
-Ta không lưu lại lâu dài. Ngài cũng hy vọng ta sớm có thể có lực lượng của chính mình trợ giúp Long thành chúng ta, không phải sao? Tôn kính Đại trưởng lão.
Hoắc Hoa Đức ha ha cười
-Đúng vậy. Ngươi rất thông minh. Không hổ là dũng sĩ Ngân Long tộc chúng ta, nếu ngươi không muốn ở lâu, vậy để cho tiểu Ly Sát đưa ngươi trở về. Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận lúc nào, đại môn của Ngân Long thành đều mở rộng với ngươi, nơi này cũng là nhà của ngươi. À, đúng rồi, nếu ngươi bị Hắc Long tập kích, nhất định phải báo cho chúng ta biết trước. Hắc Long tộc luôn luôn là tử địch của chúng ta, tuyệt không thể để cho bọn họ tại trong phạm vi thế lực của Ngân Long thành chúng ta mà kiêu ngạo.
-Dĩ nhiên rồi.
Ngân quang chợt lóe, trong tay Hoắc Hoa Đức có thêm một món đồ
-Ngươi thành ngoại tịch Ngân Long, cái này cho ngươi, hy vọng ngươi sớm ngày đột phá cảnh giới hiện có, tiến vào tử cấp.
Trong tay Hoắc Hoa Đức là một viên thủy tinh cầu màu tím, to nhỏ như đầu người, toàn thân tròn xoe, trong suốt nhìn thấu qua không hề có tỳ vết nào, trong đó vầng sáng màu tím lưu chuyển nhìn qua cực kỳ xinh đẹp. Mà trong đó ẩn chứa nguyên tố ba động, càng mãnh liệt dị thường, có loại cảm giác đập vào mặt mà đến.
-Đại trưởng lão, đây là?
Diệp Âm Trúc trong lòng cười thầm, chính mình suýt nữa hủy Long vực, trở về lại còn có lễ vật mang đi. Nếu không phải ấn tượng đầu tiên đã khiến cho hắn đối với Ngân Long thành tràn ngập ghét cay ghét đắng, lúc này nói không chừng còn có thể sinh ra vài phần cảm kích.
Hoắc Hoa Đức nghiêm sắc mặt nói:
-Mặc dù nhìn qua nó chỉ là một viên thủy tinh cầu bình thường, nhưng là nó lại là một trong những bảo vật của Ngân Long thành chúng ta. Mặc dù không phải thần khí, nhưng năng lực của nó cũng không có thần khí nào có. Tên là định hướng Truyền tống trận thủy tinh. Tự nó có thể hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí bổ sung. Thông qua tinh thần định vị, có thể xuyên qua khắp các ngõ ngách đại lục, nhưng điều kiện tiên quyết không thể thiếu là phải có tinh thần lạc ấn định vị mới có thể truyền tống. Khi nó nạp đủ năng lựng, một lần có thể truyền tống khoảng trăm người.
Vừa nói, lão đưa thủy tinh cầu trong tay giao cho Diệp Âm Trúc, tay phải giơ lên, một chút ánh sáng tím rót vào trong mi tâm Diệp Âm Trúc, làm hắn cảm giác được trong tinh thần chi hải có thêm một chút gì đó.
-Phương pháp chế tạo định vị ma pháp trận ta đã khắc ở trong đầu ngươi. Khi ngươi tới một chỗ tương đối trọng yếu, có thể ở đó lưu lại ma pháp trận định vị, trong pháp trận chỉ cần lưu một chút tinh thần lạc ấn của ngươi. Lúc nào muốn đi qua địa phương đó chỉ cần thông qua quả thủy tinh cầu màu tím này tiến hành rót vào tinh thần lực, tại nháy mắt công phu sẽ tới địa phương ngươi định vị. Tại Ngân Long thành chúng ta đã có định vị ma pháp trận, khi ngươi muốn quay trở về đây, không cần phi hành khoảng cách dài nữa. Ta đề nghị ngươi tại trong Mễ Lan thành cũng đặt một cái, như vậy có thể tại hai vùng tự do qua lại.
Đồ tốt, đây quả nhiên là đồ tốt. Vuốt ve thủy tinh cầu quang hoa chói lóa trong tay, Diệp Âm Trúc nhất thời tươi cười đầy mặt. Có đồ vật này, sau này chỉ cần trên đại lục đi nhiều nơi một chút, vậy còn muốn đi lần nữa đều không cần phải đi bộ. Nhất là dùng để chạy trốn khi bị đuổi giết, quả thực là công cụ tốt nhất a! Khó trách Hoắc Hoa Đức nói công hiệu của nó thần khí cũng không có.
-Cám ơn ngài, Đại trưởng lão. Ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Về phần không thất vọng là cái gì, Diệp Âm Trúc cũng sẽ không nhiều lời.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười gật đầu, trong mắt toát ra một tia ánh mắt đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, thu mua loài người quả thực quá dễ dàng. Diệp Âm Trúc có thể còn sống từ Long vực trở về, cũng được thần thánh cự long chấp nhận, tương lai không lâu, hắn có thể mang đến cho Hắc Long tộc bao nhiêu đả kích đã có thể đoán được. Hắc Long vương a! Ngươi chờ xem, chúng ta Ngân Long nhất tộc cao quý nhất không bao lâu sắp quật khởi.
Một người một rồng, đều có tâm sự bất đồng nhìn nhau cười, trong long huyệt hào khí có vẻ cực kỳ hài hòa. Hoắc Hoa Đức rất nhanh kêu Ly Sát lên huyện động của mình.
-Tiểu Ly Sát, vẫn là ngươi đưa Âm Trúc trở về. Sau này hắn là một thành viên Ngân Long tộc chúng ta.
Ly Sát cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Đại trưởng lão, ta xin cáo từ.
Uy hiếp của Ngân Long thành rốt cục hóa giải, Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được mình rất mệt mỏi, ứng phó với long tộc đầy tính toán giả tạo làm nội tâm hắn tràn ngập cảm giác khó chịu, thầm nghĩ nhanh trở lại học viện cùng bằng hữu của mình ở một chỗ.
Chờ một chút, Âm Trúc, có một việc ta quên nói cho ngươi, mặc dù ngươi có linh hồn y phụ của tiểu Ly Sát, nhưng là long tộc cao quý, bởi vì ngươi thực lực còn không đủ, tạm thời không thể triệu hoán nàng giúp ngươi tác chiến. Lúc nào khi ngươi tiến vào tử cấp cảnh giới, ta sẽ cho phép tiểu Ly Sát thành đồng bọn của ngươi. Cho nên, ngươi cần phải nỗ lực.
Diệp Âm Trúc nhìn Hoắc Hoa Đức, lại nhìn Ly Sát, chỉ mỉm cười gật đầu, nhưng lại cũng không có nói thêm cái gì.
Ly Sát ngâm nhẹ một tiếng, ngân quang lóe lên, biến về bản thể, không đợi Diệp Âm Trúc vừa bay lên ngồi vững đã tung cánh tăng tốc bay hướng ra phía ngoài.
Từ khi đến đây đến khi rời đi, đã hơn một tháng thời gian, hơn một tháng này, đối với Diệp Âm Trúc mà nói có thể nói là ảnh hưởng thật lớn. Lúc rời Bích Không Hải, hắn vẫn không gặp qua cái gì gian nan hiểm trở, nhưng lúc này hiểm tử hoàn sanh tại Ngân Long thành và Long vực lại đối với sự phát triển của hắn tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Ly Sát vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí so với trước còn lạnh hơn, trên đường đi, nàng cơ hồ không có chủ động cùng Diệp Âm Trúc nói chuyện nhiều.
Theo thực lực tăng lên, nhất là được ban cho năng lực của Ngân Long, Diệp Âm Trúc phát hiện, mình đối với các loại ma pháp nguyên tố thân hòa lực so với trước kia tăng lên không biết bao nhiêu lần. Ít nhất bây giờ ngồi trên lưng Ly Sát hắn có thể ngồi thẳng, gió mạnh chính diện thổi đến cảm nhận được trên người hắn khí tức ba động thuộc về Ngân Long thì tự nhiên tách ra.
Cuộc chiến này rốt cục kết thúc, trở lại Mễ Lan, trở lại trường học, còn có cái gì đợi Âm Trúc đây?
Nhìn quang mang màu trắng trên thân cầm từ từ phai nhạt trong khi màu vàng lợt mỗi lúc lại thêm trong suốt, trong mắt Diệp Âm Trúc toát lên một tia cảm kích, nhìn về phía chân trời xa xăm, miệng thì thào tự nhủ:
-Phất Cách Sâm sư phụ, cảm ơn người. Ny Na nãi nãi, cảm ơn người. Nếu không có hai người, cho dù con có phát hiện được ý đồ của Nặc Khắc Hi, sợ rằng cũng không thể tránh được kiếp nạn này. Hai người đã cứu con một mạng
Nguyên lai khi Ngân long thành phái Ly Sát tới gây phiền toái cho Diệp Âm Trúc, Phất Cách Sâm cũng đã biết. Để bảo vệ tính mạng đệ tử yêu quý của mình, ông đã tìm đến Diệp Âm Trúc, nói cho hắn biết bí mật của thủ hộ tam kiện sáo.
Thủ hộ tam kiện sáo, chia làm Tâm Linh thủ hộ, Sanh Mệnh thủ hộ cùng Nguyệt Thần thủ hộ, phân biệt hạng liên, thủ trạc, pháp bào. Ba kiện bảo vật này vốn là một bộ ma pháp vật phẩm, cho dù có phân tán ra thì cũng cực kỳ cường đại. Sanh mệnh thủ hộ có thể khiến cho người sử dụng có thêm một cơ hội sống sót. Tâm linh thủ hộ bảo hộ cho ma pháp sư khi xuất hiện vấn đề về tinh thần lạc ấn, trong khi Nguyệt Thần thủ hộ tùy vào thực lực của ma pháp sư mà công hiệu không ngừng tăng lên. Mỗi vật phẩm này tuy có rất nhiều công dụng nhưng cũng không được gọi là thần khí, cho dù là người giữ chúng bao nhiêu năm như Ny Na cũng không biết. Thật ra ba kiện bảo vật còn được gọi là thủ hộ tam kiện sáo bởi chúng còn có một kỹ năng dung hợp.
Phàm là những ma pháp vật phẩm bình liên hợp thường khác, chỉ cần đeo ở trên người là hiệu dụng liên hợp có thể phát huy ra. Nhưng thủ hộ tam kiện sáo lại không như thế. Kỹ năng dung hợp của chúng phải thông qua tại một địa phương đặc thù mới có thể phát sinh ra hiệu quả, mà cũng chỉ có kỹ năng này mới có thể được xưng là thần khí cấp bậc. Đó chính là tuyệt kỹ tinh thần mà Diệp Âm Trúc vừa thi triển – di hoa tiếp mộc.
Di hoa tiếp mộc, dụng tinh thần lực khống chế, muốn thi triển phải thông qua sự liên hệ giữa tinh thần lực và thủ hộ tam kiện sáo, khi bổn nguyên lực của tam kiện sáo dung hợp tại tinh thần chi hải, có thể tùy ý sử dụng theo ý muốn. Di hoa tiếp mộc không phải là loại năng lực phòng ngự, cũng không phải là loại năng lực tấn công, hiệu quả của nó chỉ trong hai chữ: chuyển dịch, khi địch nhân sắp gây thương tổn, người sử dụng có thể chuyển nó dời đến mục tiêu khác.
Nói cách khác, nếu có một người sử dụng ma pháp công kích Diệp Âm Trúc, hắn sử dụng di hoa tiếp mộc có thể chuyển hướng ma pháp đó đến bất kỳ đâu, kể cả quay ngược lại công kích đối thủ. Di hoa tiếp mộc cùng sanh mệnh thủ hộ giống nhau ở điểm một ngày chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa nó cũng không phải là tuyệt đối hoàn mỹ. Nếu lực công kích của đối phương vượt qua khả năng có thể tiếp nhận của di hoa tiếp mộc thì nó không cách nào chuyển dời công kích đó đi được. Nhưng di hoa tiếp mộc ũng có hai ưu điểm, thứ nhất nó có thể tiến hóa. Muốn điều động bổn nguyên lực của thủ hộ tam kiện sáo dung hợp một chỗ, phải sử dụng tinh thần lực của bản thân làm trụ cột. Tinh thần càng mạnh, hiệu quả của di hoa tiếp mộc lại càng cao. Ưu điểm thứ hai là di hoa tiếp mộc có thể chuyển dịch mọi hình thái công kích, bất luận là ma pháp, đấu khí, công kích vật lý hay tinh thần công kích đều không thể miễn dịch đối với nó.
Khi Diệp Âm Trúc phát hiện Nặc Khắc Hi có những biểu hiện kỳ lạ, trong lòng hắn đã cẩn thận suy nghĩ lại. Nặc Khắc Hi đã đưa cho Âm Truc tất cả những nguyên liệu tốt nhất để chế tạo cổ cầm, khiến thân hình hắn lâm vào tình trạng cực kỳ suy yếu, căn bản không cách nào có thể dùng thân thể công kích, có khả năng hắn đợi đến lúc cuối cúng, khi kết hợp tinh thần lực cùng tinh thần lạc ấn mới ra tay. Cho nên Diệp Âm Trúc phán đoán nếu Nặc Khắc Hi thật sự muốn gây bất lợi cho mình, vậy hắn chỉ có thể sử dụng tinh thần xuyên thấu. Âm Trúc đã nghĩ rằng tuyệt kỹ di hoa tiếp mộc do mình thi triển ra chưa chắc đã có thể sánh nổi với tinh thần xuyên thấu của thần thánh cự long, nhưng Nặc Khắc Hi thật sự là đang rất yếu, chút linh hồn lực còn sót lại của hắn chắc chỉ tương đương với tử cấp sơ giai ma pháp sư, mặc dù so với Âm Trúc còn cao hơn rất nhiều nhưng cũng không cách nào đột phá được di hoa tiếp mộc. Đây là kết luận cuối cùng của Diệp Âm Trúc sau khi trải qua một hồi đắn đo tính toán.
Đúng như sự tính toán của Diệp Âm Trúc, chỉ là hắn không muốn thấy một kết cục như thế này. Hắn cảm giác được Nặc Khắc Hi vì long tộc mà nỗ lực hết mình, cho nên hắn hy vọng Nặc Khắc Hi có thể thanh thản ra đi, vậy mà giờ đây chỉ tràn ngập sự không cam tâm, tuyệt vọng, bi phẫn cùng sợ hãi khi bị di hoa tiếp mộc đưa vào phong ấn trong Khô mộc long ngâm cầm.
Nhưng mà bây giờ hết thảy đều đã được định đoạt, lâm vào kết cục thế này, chỉ có thể nói là do chính vị thần thánh cự long tự chuốc lấy, khiến cho linh hồn của bản thân mình vĩnh viễn không được an bình.
Cuối cùng Diệp Âm Trúc cũng được thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong lòng có chút cảm thán đối với kết cục của Nặc Khắc Hi nhưng hắn vẫn còn thanh thản, ít nhất mình cũng đã vượt qua được nguy cơ này. Cuối cùng cũng có thể rời khỏi thánh địa của long tộc được rồi.
Trong lúc Diệp Âm Trúc suy tư, quang mang màu trắng đã hoàn toàn dung nhập vào trong thân cầm.
Ooooooong... Bảy dây của Khô mộc long ngâm cầm đồng thời rung động, bảy đạo quang mang phóng ra, cầm thể trong phút chốc đã nhanh chóng biến thành trong suốt, trong đó tựa hồ như có một du long không ngừng chuyển động.
Bảy đạo quang mang bắn thẳng lên trời, phảng phất như muốn thoát khỏi sự kìm hãm trong thân cầm. Diệp Âm Trúc chỉ thấy một đạo quang mang màu vàng lợt từ Khô mộc long ngâm cầm cũng phóng theo, trong khi bảy đạo quang mang lúc này đã phóng đi rất xa, tựa như bảy vì sao sáng, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo giữa không trung.
Long nguyệt cũng có phản ứng, quang mang màu tím tỏa ra chói lòa, một đạo thần quang phủ xuống, bao phủ lấy thân cầm. Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy trong tinh thần chi hải tựa hồ có một vật gì đó đang lớn lên rất nhanh, đang không ngừng phát triển mạnh mẽ.
Chất biến, chắc chắn là cảm giác về chất biến. Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, không biết thần khí Khô mộc long ngâm cầm qua chất biến sẽ biến thành cái gì đây?
Cầm có hồn mới chính thức là hảo cầm, giống như Phi bộc liên châu, trong đó bởi vì có linh hồn của cô gái có tên là Minh Châu nên mới thành thần khí. Nhưng hiện giờ tình trạng của Khô mộc long ngâm cầm thì ngay cả Phi bộc liên châu cầm cũng không thể so sánh, không nói tới nguyên liệu chế tạo toàn là những nguyên liệu thượng hảo, trong đó còn có linh hồn của một thần thánh cự long, đủ biết nó sẽ mạnh hơn biết bao nhiêu lần rồi.
Trong không trung ngưng tụ thành một đạo thần quang chói mắt, các loại màu sắc ở trong đó không ngừng biến đổi, sự thăng hoa của khí tức không theo một quy luật nào, năng lượng khổng lồ vẫn tăng vọt lên như trước. Đây mới đúng là hoàn toàn dung hợp, kết hợp giữa cực phẩm Long hồn mộc, sừng và răng của thần thánh cự long, lại thêm cả bảy sợi gân của long vương cùng hồn của thần thánh cự long, dưới sự chiếu rọi của Long nguyệt đã hoàn toàn dung hợp.
Những cốt long trong long vực cũng cảm nhận được quang mang mãnh liệt này, trong phút chốc chúng lâm vào trạng thái khủng hoảng. Dưới sự tác động của chút tiềm thức còn sót lại, chúng đã hoàn toàn quy phục, thân thể không ngừng run rẩy, quay về quang ảnh nơi Khô mộc long ngâm cầm phát ra hành lễ.
Siêu thần khí, từ ngữ đặc thù này xuất hiện trong đầu của Diệp Âm Trúc. Phất Cách Sâm tuy dạy hắn không nhiều nhưng cũng đã nói qua cho hắn biết, trên thế giới còn có một loại có thể áp đảo cả những thần khí hiện tại, cũng không phải là những ma pháp vật phẩm.
Trên Long khi nỗ tư đại lục có tám quốc gia, hai đại đế quốc đều có không dưới mười kiện thần khí, cho dù là A tạp địch á nhỏ bé cũng có thần khí, bất quá số lượng ít ỏi mà thôi. Nhưng chưa có một quốc gia nào sở hữu một siêu thần khí. Theo như Phất Cách Sâm nói, siêu thần khí chỉ có thần mới sở hữu, chẳng những thông linh mà thực lực không thể nào tưởng tượng nổi. Thậm chí có lẽ không người nào có thể sử dụng siêu thần khí bởi nó cần một nguồn năng lượng quá lớn. Chẳng lẽ Khô mộc long ngâm cầm ở trước mặt mình đang tiến hóa thành siêu thần khí sao?
Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn lên không trung, sau những phút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn chỉ có thể cười khổ, siêu thần khí mặc dù quá tốt nhưng lại không có biện pháp nào để có thể sử dụng a! Nếu là Khô mộc long ngâm cầm trước đây khi chưa tiến hóa mình sử dụng cũng đã khó khăn rồi, nay lại tiến hóa nữa thì đủ hiểu sự khó khăn lớn đến mức nào. Mặc dù chất biến lúc này khiến nó tiến lên một cảnh giới khó có thể tưởng tượng nhưng mà với thực lực hiện tại của bản thân căn bản không có một điểm hữu ích nào, cho dù là tử cấp cũng chưa chắc phát huy được uy lực của nó. Sự công kích của loại năng lượng này quả thực quá mãnh mẽ a!
Kỳ thật cũng phải nói là Diệp Âm Trúc may mắn. Siêu thần khí không thể nghi ngờ gì nữa sẽ thuộc về mình, muốn siêu thần khí nhận chủ, đầu tiên phải điều chỉnh năng lượng bản thân gần bằng cấp bậc của siêu cấp thần khí đã. Mà hiện nay thực lực của Diệp Âm Trúc còn kém, muốn đạt đến mức ấy còn quá xa vời. Nhưng thần may mắn lại chiếu cố cho hắn, khi Khô Mộc Long Ngâm Cầm vẫn còn là thần khí, bằng vào thân phận ngoại tịch ngân long hắn đã chế tạo lại cây cầm này, cho nên cây cầm này dù tiến hóa cũng vấn thuộc về hắn.
Quang mang trong không trung càng ngày càng thịnh, đột nhiên cường quang lóe ra giống như sao băng rơi, ý thức cuối cùng của Diệp Âm Trúc là một đạo quang hoa phóng thích trong nháy mắt kèm theo một cỗ năng lượng khổng lồ chui sâu vào trong thân thể hắn, khiến cho bản thân hắn như vỡ tan thành từng mảnh, dần dần ý thức của hắn chìm trong bóng tối. Xung quang cũng tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Hắn cũng không chứng kiến được ánh sáng từ đó tỏa ra bao bọc lấy thân thể hắn, không ngừng rót năng lượng vào, trong khi một chu kỳ của Long nguyệt cũng vừa kết thúc, tất cả cốt long lâm vào trạng thái ngủ say.
Tại Pháp lam – thánh địa của Long khi nỗ tư đại lục, trong một sát na, cả bảy người đồng thời cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt già nua mà thâm thúy nhìn về phía xa xăm. Lúc này nội tâm bọn họ đều tràn ngập sự rung động bởi họ vừa cảm nhận được trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi có một loại nguyên tố kỳ dị ba động, khiến tâm linh bọn họ chấn động, đang trong trạng thái thần minh cũng phải thức tỉnh.
Cái gì? Rốt cuộc là cái gì đây? Ngay cả bọn họ cũng không biết.
Bảy đạo cột sáng màu sắc bất đồng cơ hồ như đồng thời phóng lên từ bảy đỉnh tháp cao nhất của Pháp Lam, hợp lại giữa không trung, họ hy vọng có thể xác định được chuẩn xác vị trí nguyên tố ba động.
Trong Pháp lam không ngừng vang lên những thanh âm ngợi ca quyền năng của bảy vị tháp chủ.
Nhưng ngay sau đó, bảy cặp mắt đều mang theo sự thất vọng bởi bọn họ cảm giác được có sự ngăn cản, thậm chí lực lượng so với bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều, làm cho bọn họ không cách nào có thể xác định được vị trí nguyên tố ba động. Nhưng khi bọn họ tiến hành kết hợp lại cùng một chỗ thì sự ba động đó lại biến mất một cách kỳ quái.
Một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ lấy thân hình Diệp Âm Trúc, chậm rãi cải biến thân thể hắn, thể chất của hắn vốn đã vô cùng thuần túy nay lại được một loại năng lượng đặc dị kích thích, bắt đầu phát sinh biến hóa. Xuất hiện đầu tiên chính là những tinh thể màu tím giống như ở trên người Tử, mặc dù có mờ nhạt hơn nhưng toàn thân thể hắn đều được lớp tinh thể màu tím bao phủ, sau đó từ từ thẩm thấu vào trong da thịt hắn. Tiếp đó trên trán Diệp Âm Trúc sáng lên một đạo quang ảnh cực nhỏ, quang ảnh ngưng kết trong nháy mắt kèm theo một năng lượng khổng lồ ba động, lơ lửng tại vị trí trái tim của hắn. Một đồ án cổ cầm kỳ dị đột nhiên xuất hiện. Đồ án không lớn lắm nhưng trông rất sống động, thậm chí nhìn như thực thể vậy. Đó chính là Khô Mộc Long Ngâm Cầm.
Nhân cầm một thể, Khô Mộc Long Ngâm!
Sự phán đoán của Diệp Âm Trúc quả không sai. Khô Mộc Long Ngâm Cầm quả thực đã tiến hóa thành siêu cấp thần khí, nhưng bởi vì thực lực của chủ nhân quá yếu ớt, Khô Mộc Long Ngâm Cầm lâm vào trạng thái ngủ say, hơn nữa lại trú đúng vị trí trái tim của Âm Trúc, bảo vệ cho chủ nhân. Khi thực lực của Diệp Âm Trúc đủ khả năng sử dụng nó thì siêu cấp thần khí sẽ thức tỉnh từ trong trạng thái ngủ say.
Khi Diệp Âm Trúc tỉnh lại phát hiện bản thân không có điểm nào thương tổn, hơn nữa toàn thân còn cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái. Nhìn xuống Nguyệt thần thủ hộ, hắn phát hiện tại vị trí trái tim mình có một lập thể cầm ảnh. Tuy hắn cảm giác trong trái tim mình không hề có thêm bất kỳ vật gì nhưng lại có một tia năng lượng kỳ dị không ngừng tỏa ra từ vị trí trái tim, kích thích tinh thần lực cùng trúc đấu khí của hắn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Âm Trúc thầm nghĩ chính mình đã phải phí mất bao nhiêu tâm huyết để chế ra nhất kiện tác phẩm đầu tay, vậy mà giờ nó lại tiến vào trong thân thể của mình, chỉ còn cách hy vọng đến một ngày bản thân đủ thực lực có thể sử dụng được nó. Bây giờ cũng nên rời khỏi nơi này thôi.
Âm Trúc đứng lên, vặn vẹo thân thể cho bớt chút cứng ngắc trong khi ánh mắt quan sát xung quanh.Đám cốt long đã ngủ say, hơn nữa Long nguyệt cũng đã biền thành huyền nguyệt. Tự nhiên trong đầu Diệp Âm Trúc nảy sinh ý nghĩ bây giờ mình có nên đạn tấu khúc hủy diệt nơi này không nhỉ? Điều đó sẽ là một đả kích trầm trọng đối với long tộc.
Dùng sức lắc đầu, Âm Trúc cũng phải tự hỏi tại sao trong đầu mình lại nảy sinh ý nghĩ như vậy cơ chứ, chẳng lẽ mới chỉ ở nơi này mấy ngày mà chính bản thân mình cũng biến đổi sao? Phá hư nơi này đối với mình cũng chẳng có ích gì, có khi lại bị long tộc đuổi giết, vậy cần gì phải làm như thế?
Bất quá mặc dù không phá hủy nơi này nhưng cũng không có nghĩa là không được mang một ít đồ vật từ nơi này ra ngoài. Không gian giới chỉ đến lúc này mới tỏ ra cực kỳ hữu dụng, đầu tiên là cái sừng còn lại của Nặc Khắc Hi, mặc dù phẩm chất so với Nặc Khắc Hi chi kiếm có kém một chút nhưng dù sao cũng là sừng của thần thánh cự long a! Còn có những mảnh Long hồn mộc dùng để chế tạo Khô mộc long ngâm cầm nữa chứ, cũng đều là hảo đồ vật a. Đương nhiên còn có bảy đoạn gân long vương nữa, sau này muốn làm dây đàn thì đúng là lựa chọn tốt nhất rồi.
Những đồ vật này mặc dù rất trân quý nhưng cũng chưa phải là trân quý nhất, trân quý nhất là cái gì nhỉ? Ánh mắt Diệp Âm Trúc rơi vào thân hình khổng lồ của Nặc Khắc Hi cách đó không xa, nếu ngươi đã chết thì long cốt của ngươi cũng không cần phải lưu lại đây nữa, bất quá ngươi yên tâm, những long cốt khác của tộc nhân ngươi ta sẽ không động đến.
Long giác ( sừng), long nha ( răng) đối với Diệp Âm Trúc đều lưu lại ấn tượng sâu sắc, toàn thân thần thánh cự long đều là bảo bối. Do phút cuối cùng hắn đánh lén nên Âm Trúc đối với hắn tràn ngập ác cảm, cũng không cần ái ngại, đưa tay thu thập hết tất cả mọi thứ, hảo đồ vật không thể lãng phí được.
Vì vậy, tại trung tâm của Long vực, quang nhũ màu trắng lóe ra từ xương cốt của thần thánh cự long cứ như vậy mà dần dần biến mất. Nặc Khắc Hi nếu còn ý thức không biết có hối hận vì đã ra tay đánh lén Diệp Âm Trúc không đây.
Mang theo sung túc những chiến lợi phẩm, Diệp Âm Trúc cất bước hướng ra bên ngoài. Các nguyên tố cuồng loạn trong không khí bây giờ đối với hắn không đáng gì, trong khi đám cốt long lại ngủ say, hắn cứ chậm rãi mà đi.
Khi Diệp Âm Trúc rời khỏi trung tâm của Long vực, hắn biết Nặc Khắc Hi cũng không có điểm nào lừa gạt hắn. Một lần nữa hắc sâm lâm lại xuất hiện trước mặt hắn. Không vội vã rời đi, trong mắt Diệp Âm Trúc bỗng toát ra một tia quang mang giảo hoạt, đã mất công đi đến nơi này thì cũng phải để lại một kỷ niệm chứ. Vừa nghĩ, hữu thủ của Diệp Âm Trúc đã vung lên, mặc dù Long hồn mộc cứng rắn vô song nhưng đối với Nặc Khắc Hi chi kiếm sự cứng rắn đó chả là gì cả.
Bất quá Diệp Âm Trúc cũng vẫn còn biết điểm dừng, hắn chỉ mang đi có gần trăm cây Long hồn mộc mà thôi. Mặc dù giới chỉ của An Nhã đưa cho hắn là loại cực phẩm nhưng phải chứa cả một bộ xương của cự long kèm theo một số thứ khác nữa nên không còn nhiều chỗ trống cho lắm.
Tâm tình của Tinh Tàn đã có chút khẩn trương, hai ngày nay hắn không ngừng có cảm giác kinh hãi. Bên trong Long vực xuất hiện sự va động nguyên tố kịch liệt cùng những quang ảnh mãnh liệt khiến cho hắn kinh nghi khôn xiết, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì nữa. Mà hôm nay cũng là ngày cuối cùng của thời hạn, trong lòng hắn thầm nghĩ bất luận Diệp Âm Trúc có thể còn sống rời khỏi nơi này hay không thì bản thân mình cũng phải rời khỏi địa phương kinh khủng này. Nơi này là thánh địa của long tộc, cũng là long tộc mộ địa a, trừ khi là sắp chết, nếu không không một cự long nào nguyện ý đến nơi này.
Trong lúc Tinh Tàn đnag không ngừng nhẩm tính thời gian thì hắn phát hiện một đạo thân ảnh màu trắng đang chậm rãi tiến đến. Màu trắng của ma pháp bào vẫn như lúc rời đi, không một chút bụi bẩn, mái tóc có chút rối loạn, gương mặt có chút thất sắc nhưng cặp mắt vẫn như cũ, tạo cho người đối diện một cảm giác sâu thẳm. Cho dù là trong tình cảnh hiện tại, Tinh Tàn vẫn cảm giác được sự ưu nhã từ phát ra, nhưng không hiểu sao Tinh Tàn còn cảm giác được trong sự ưu nhã ấy lại ẩn dấu một khí tức lạnh như bằng khiến cho hắn cũng phải sợ hãi.
- Âm Trúc, ngươi rốt cục cũng đã ra rồi.
Tinh Tàn có chút do dự rồi mới nói.
Diệp Âm Trúc gật đầu:
- Chúng ta đi thôi.
-Hảo
Tinh Tàn đang muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thân hình nhoáng lên một cái đã hiện về bản thể. Khi hắn cảm giác được Âm Trúc nhẹ nhàng phi thân lên trên người mình thì bắt đầu mở ra hai cánh, sử dụng phong nguyên tố nhẹ nhàng đưa thân thể mình bay lên không trung.
Không khí rét lạnh không ngừng ập đến thân thể của Diệp Âm Trúc nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác vô cùng thoải mái, ít nhất so với không khí lạnh như băng kèm theo tử khí nồng nặc ở Long vực thì cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Âm Trúc không nói năng gì mà Tinh Tàn cũng không có hỏi. Làm một thành viên của long tộc, trừ khi là trước khi chết, không một ai có thể biết được rốt cục trong Long vực có những thứ gì. Diệp Âm Trúc cũng cảm thấy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bản thân đã trường thành lên rất nhiều, ma luyện vĩnh viễn là cách để cho bản thân phát triển tốt nhất. Là một người sạch sẽ, đương nhiên Diệp Âm Trúc cũng không ngại yêu cầu Tinh Tàn sử dụng thủy nguyên tố giúp hắn tẩy táo thân thể, về phần móng tay dài quá, đã có Nặc Khắc Hi chi kiếm. Sử dụng thần khí để cắt móng tay trên đại lục sợ rằng chỉ có một mình Diệp Âm Trúc a!
Giống như lúc đi, bọn họ cũng mất một khoảng thời gian tương tự để trở về Ngân long thành. Khi bọn họ vừa mới trở vào sơn cốc, Diệp Âm Trúc cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi có Ly Sát đích thân ra đón.
Không hóa thân thành ngân long, trong bản thể loài người, sử dụng phong nguyên tố trợ giúp, thân thể nàng lơ lửng trên không trung, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Diệp Âm Trúc đang tiến đến.
Nàng phát hiện Diệp Âm Trúc cũng không có quá nhiều biến hóa, không thể ngờ rằng hắn cũng không thể hiện sự phẫn nộ hay vui mừng, y như lúc đi vậy, vẫn là khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất ưu nhã mà cao quý.
Nhẹ nhàng đá lên trên thân thể Tinh Tàn, quay về đối mặt với Diệp Âm Trúc, Ly Sát cắn chặt môi một lúc rồi nói:
- Ngươi đã trở về.
-Ừm
Diệp Âm Trúc gật đầu.
- Thành công không?
- Nếu không thành công, ngươi nghĩ ta có thể còn sống mà rời khỏi thánh địa của long tộc sao?
Nhìn Diệp Âm Trúc, Ly Sát rốt cục cũng đã phát hiện ra điểm bất đồng so với trước đây. Trong giọng nói của hắn mang thêm vài phần bi thương, mà ánh mắt có thêm một vầng sáng màu tím nhìn lạnh lùng hơn rất nhiều, so với ánh mắt đen thẳm mà Ly Sát lần đầu gặp thì nay nó trở nên vô cùng thâm thúy.
Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên từ bên trong Ngân long thành truyền ra, đồng thời một thân ảnh thật lớn từ trong sơn cốc bay thẳng lên trời.
Lần đầu nhìn thấy ngân long vương Hoắc Hoa Đức phi hành mới biết thân thể hắn khổng lồ đến mức nào, thân hình dài đến tám mươi thước, hai cánh mở rộng ra như muốn che đi cả mặt trời, thậm chí còn lớn hơn cả thần thánh cự long. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lân phiến màu bạc phản xạ những quang mang chói mắt, khiến cho mọi vật xung quanh nhìn như ảm đạm đi rất nhiều.
- Hoan nghênh ngươi trở về, tộc nhân của ta.
Thân hình của Hoắc Hoa Đức bình hành với Tinh Tàn, long mục nhìn chăm chú vào Diệp Âm Trúc. Bẳng thực lực cường đại của mình, hắn đương nhiên biết Âm Trúc tới Long vực đã thành công, ngữ khí so với trước đây cũng hòa hoãn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Âm Trúc mỉm cười hành lễ:
- Ca ngợi Pháp lam, ngài hảo, Đại trưởng lão tôn kính.
Hoắc Hoa Đức sửng sốt một chút, trong ánh mắt mang theo vài phần bất mãn:
- Trong ngôn ngữ của Long tộc chúng ta không nói , điểm này ngươi phải nhớ kỹ. Có thể trở thành ngoại tịch ngân long, ngươi đã là một dũng sĩ của Ngân long thành. Theo ta đến đây đi, dũng sĩ của ta.
Nhìn bóng lưng Ly Sát rời đi, ánh mắt Diệp Âm Trúc lóe lên một cái, nếu nói Ngân Long thành có ai có thể khiến hắn còn một chút hảo cảm mà nói, sợ rằng cũng chỉ có Ly Sát.
Lại đi tới một cái huyệt động thật lớn, lúc này đây, Diệp Âm Trúc lại không có gặp phải áp lực gì, Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức để cho Tinh Tàn đi ra ngoài trước, cả tòa huyệt động chỉ còn lại có hắn và Diệp Âm Trúc.
-Hoan nghênh ngươi từ Long vực trở về. Vốn ta đã muốn bỏ qua, mà ngay lúc này, ta cảm giác được khí tức của ngươi, khí tức thuộc về Ngân Long nhất tộc chúng ta.
Ngân quang chợt lóe, Hoắc Hoa Đức đã biến thân thành người, nhưng thân hình ông ta cao lớn, vẫn bao phủ Diệp Âm Trúc như trước.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, nói:
-Chỉ là vận khí tốt mà thôi, ta không tính là dạng dũng sĩ gì.
Hoắc Hoa Đức liếc hắn một cái thật sâu. Ánh mắt thâm thúy có vài phần rung động nhẹ nhàng
-Có thể nói cho ta biết, ngươi là như thế nào thông qua sự khảo nghiệm của Long vực?
Đối với nghi vấn của Hoắc Hoa Đức, Diệp Âm Trúc trên đường quay trở lại sớm đã có phương pháp ứng đối.
-Xin lỗi Đại trưởng lão, nhận lệnh của Nặc Khắc Hi tiền bối, tất cả mọi chuyện trong Long vực đều không thể tiết lộ.
Ánh mắt của Hoắc Hoa Đức đột nhiên trở nên kích động, run giọng nói:
-Ngươi, ngươi gặp Nặc Khắc Hi? Đúng rồi, ngươi nhất định là gặp ông ta, nếu không như thế nào lại được Long vực chấp nhận đây. Ngươi nói đúng, hết thảy trong Long vực như thế nào lại có thể nói ra. Nặc Khắc Hi, ông ta vẫn khỏe chứ?
Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, Hoắc Hoa Đức như thế nào lại kích động như vậy, chẳng lẽ ông ta và Nặc Khắc Hi có quan hệ gì?
-Ông ta khỏe lắm, ông ta là ngươi mạnh nhất mà ta từng gặp. Không hổ là thần thánh cự long trong truyền thuyết của Long tộc. Ngài biết ông ta sao? Với tuổi của ngài, ta nghĩ hẳn là sẽ chưa gặp qua thần thánh cự long Nặc Khắc Hi tiền bối.
Hoắc Hoa Đức thở dài một tiếng, nói:
-Đúng vậy. Ta chưa bao giờ gặp qua ông ta. Chỉ là nghe cha nói rất nhiều về chuyện xưa của ông ta. Âm Trúc, ngươi biết tại sao Ngân Long chúng ta có thể áp đảo trên những long thành khác, có danh xưng là long tộc cao quý nhất không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Đó là bởi vì, trong lịch sử thần thánh cự long duy nhất, chính là xuất xứ từ Ngân Long nhất tộc chúng ta. Mà Nặc Khắc Hi, chính là ông nội của ta.
Nghe xong những lời này, Diệp Âm Trúc không khỏi sắc mặt biến đổi, ánh mắt cũng trở nên quái dị rất nhiều
-Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi là ông nội của ngài?
Hoắc Hoa Đức tự hào gật đầu, nói:
-Không sai, từ khi Long tộc sinh ra tới giờ, đã gần mười ngàn năm rồi. Long tộc chúng ta, cơ hồ là sinh ra cùng với sự sinh ra của Long Khi Nỗ Tư đại lục. Mỗi một tòa Long thành đều xuất hiện ba đến bốn vị long vương. Ngân Long thành chúng ta đảm nhận long vương đầu tiên, chính là thần thánh cự long Nặc Khắc Hi tiền bối mà ngươi đã gặp, là người dẫn dắt long tộc có địa vị như bây giờ. Người là niềm kiêu hãnh của Long tộc chúng ta. Mà vị long vương tiền nhiệm cũng chính là cha ta. Ba đại long vương của Ngân Long thành có thể nói là nhất mạch thừa kế xuống, chúng ta là nối tiếp huyết mạch của thần thánh cự long. Cho nên chúng ta mới là Long tộc cao quý nhất.
Diệp Âm Trúc chợt nói:
-Nguyên lai là như thế. Xem ra ta có thể trở thành ngoại tịch Ngân Long, thật sự là rất may mắn.
Ngoài miệng mặc dù nói không đổi sắc, nhưng trong lòng lại ngầm cười khổ, nếu theo như Hoắc Hoa Đức nói, vậy long giác và long nha của ông nội lão, là tài liệu trên thân Khô mộc long ngâm. Thậm chí ngay cả linh hồn đều bị phong ấn trong cầm, mà gân của cha của Hoắc Hoa Đức, tiền nhiệm Ngân Long vương chính là một cái dây trên Khô mộc long ngâm cầm. Nếu vị Ngân Long vương trước mắt này biết việc đó, sợ là sẽ không cho rằng mình là dũng sĩ của Ngân Long thành rồi. Nhìn Hoắc Hoa Đức, khoái cảm trả thù tràn ngập trong nội tâm. Diệp Âm Trúc trên mặt tươi cười không khỏi càng đậm.
Hoắc Hoa Đức cũng không có phát hiện sự khác thường của Diệp Âm Trúc, có lẽ là hưng phấn bởi vì biết ông nội còn tồn tại.
-Âm Trúc, từ nay về sau, ngươi không chỉ là một thành viên Ngân Long thành chúng ta, cũng là đồng bọn hợp tác trọng yếu của Ngân Long nhất tộc chúng ta. Ngươi đã có linh hồn y phụ của tiểu Ly Sát, một khi gặp phải vấn đề gì, muốn cầu trợ Ngân Long thành, ta sẽ giúp ngươi hết sức.
-Vậy đa tạ ngài rồi, Đại trưởng lão, không biết ta lúc nào mới có thể quay về Mễ lan đế quốc, là một đệ tử của Mễ Lan Ma võ học viện, việc học của ta vẫn còn phi thường trọng yếu.
Hoắc Hoa Đức gật đầu, nói:
-Đương nhiên có thể, ngươi tùy thời đều có thể trở về. Bất quá, ngươi mới từ Long vực quay lại, không bằng nghỉ ngơi hai ngày rồi đi. Là một thành viên Ngân Long thành, ngươi phải quen thuộc nhà của mình.
Ngữ khí ông ta phi thường ấm áp, ý tứ lung lạc cực kỳ rõ ràng.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
-Ta không lưu lại lâu dài. Ngài cũng hy vọng ta sớm có thể có lực lượng của chính mình trợ giúp Long thành chúng ta, không phải sao? Tôn kính Đại trưởng lão.
Hoắc Hoa Đức ha ha cười
-Đúng vậy. Ngươi rất thông minh. Không hổ là dũng sĩ Ngân Long tộc chúng ta, nếu ngươi không muốn ở lâu, vậy để cho tiểu Ly Sát đưa ngươi trở về. Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận lúc nào, đại môn của Ngân Long thành đều mở rộng với ngươi, nơi này cũng là nhà của ngươi. À, đúng rồi, nếu ngươi bị Hắc Long tập kích, nhất định phải báo cho chúng ta biết trước. Hắc Long tộc luôn luôn là tử địch của chúng ta, tuyệt không thể để cho bọn họ tại trong phạm vi thế lực của Ngân Long thành chúng ta mà kiêu ngạo.
-Dĩ nhiên rồi.
Ngân quang chợt lóe, trong tay Hoắc Hoa Đức có thêm một món đồ
-Ngươi thành ngoại tịch Ngân Long, cái này cho ngươi, hy vọng ngươi sớm ngày đột phá cảnh giới hiện có, tiến vào tử cấp.
Trong tay Hoắc Hoa Đức là một viên thủy tinh cầu màu tím, to nhỏ như đầu người, toàn thân tròn xoe, trong suốt nhìn thấu qua không hề có tỳ vết nào, trong đó vầng sáng màu tím lưu chuyển nhìn qua cực kỳ xinh đẹp. Mà trong đó ẩn chứa nguyên tố ba động, càng mãnh liệt dị thường, có loại cảm giác đập vào mặt mà đến.
-Đại trưởng lão, đây là?
Diệp Âm Trúc trong lòng cười thầm, chính mình suýt nữa hủy Long vực, trở về lại còn có lễ vật mang đi. Nếu không phải ấn tượng đầu tiên đã khiến cho hắn đối với Ngân Long thành tràn ngập ghét cay ghét đắng, lúc này nói không chừng còn có thể sinh ra vài phần cảm kích.
Hoắc Hoa Đức nghiêm sắc mặt nói:
-Mặc dù nhìn qua nó chỉ là một viên thủy tinh cầu bình thường, nhưng là nó lại là một trong những bảo vật của Ngân Long thành chúng ta. Mặc dù không phải thần khí, nhưng năng lực của nó cũng không có thần khí nào có. Tên là định hướng Truyền tống trận thủy tinh. Tự nó có thể hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí bổ sung. Thông qua tinh thần định vị, có thể xuyên qua khắp các ngõ ngách đại lục, nhưng điều kiện tiên quyết không thể thiếu là phải có tinh thần lạc ấn định vị mới có thể truyền tống. Khi nó nạp đủ năng lựng, một lần có thể truyền tống khoảng trăm người.
Vừa nói, lão đưa thủy tinh cầu trong tay giao cho Diệp Âm Trúc, tay phải giơ lên, một chút ánh sáng tím rót vào trong mi tâm Diệp Âm Trúc, làm hắn cảm giác được trong tinh thần chi hải có thêm một chút gì đó.
-Phương pháp chế tạo định vị ma pháp trận ta đã khắc ở trong đầu ngươi. Khi ngươi tới một chỗ tương đối trọng yếu, có thể ở đó lưu lại ma pháp trận định vị, trong pháp trận chỉ cần lưu một chút tinh thần lạc ấn của ngươi. Lúc nào muốn đi qua địa phương đó chỉ cần thông qua quả thủy tinh cầu màu tím này tiến hành rót vào tinh thần lực, tại nháy mắt công phu sẽ tới địa phương ngươi định vị. Tại Ngân Long thành chúng ta đã có định vị ma pháp trận, khi ngươi muốn quay trở về đây, không cần phi hành khoảng cách dài nữa. Ta đề nghị ngươi tại trong Mễ Lan thành cũng đặt một cái, như vậy có thể tại hai vùng tự do qua lại.
Đồ tốt, đây quả nhiên là đồ tốt. Vuốt ve thủy tinh cầu quang hoa chói lóa trong tay, Diệp Âm Trúc nhất thời tươi cười đầy mặt. Có đồ vật này, sau này chỉ cần trên đại lục đi nhiều nơi một chút, vậy còn muốn đi lần nữa đều không cần phải đi bộ. Nhất là dùng để chạy trốn khi bị đuổi giết, quả thực là công cụ tốt nhất a! Khó trách Hoắc Hoa Đức nói công hiệu của nó thần khí cũng không có.
-Cám ơn ngài, Đại trưởng lão. Ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Về phần không thất vọng là cái gì, Diệp Âm Trúc cũng sẽ không nhiều lời.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười gật đầu, trong mắt toát ra một tia ánh mắt đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, thu mua loài người quả thực quá dễ dàng. Diệp Âm Trúc có thể còn sống từ Long vực trở về, cũng được thần thánh cự long chấp nhận, tương lai không lâu, hắn có thể mang đến cho Hắc Long tộc bao nhiêu đả kích đã có thể đoán được. Hắc Long vương a! Ngươi chờ xem, chúng ta Ngân Long nhất tộc cao quý nhất không bao lâu sắp quật khởi.
Một người một rồng, đều có tâm sự bất đồng nhìn nhau cười, trong long huyệt hào khí có vẻ cực kỳ hài hòa. Hoắc Hoa Đức rất nhanh kêu Ly Sát lên huyện động của mình.
-Tiểu Ly Sát, vẫn là ngươi đưa Âm Trúc trở về. Sau này hắn là một thành viên Ngân Long tộc chúng ta.
Ly Sát cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Đại trưởng lão, ta xin cáo từ.
Uy hiếp của Ngân Long thành rốt cục hóa giải, Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được mình rất mệt mỏi, ứng phó với long tộc đầy tính toán giả tạo làm nội tâm hắn tràn ngập cảm giác khó chịu, thầm nghĩ nhanh trở lại học viện cùng bằng hữu của mình ở một chỗ.
Chờ một chút, Âm Trúc, có một việc ta quên nói cho ngươi, mặc dù ngươi có linh hồn y phụ của tiểu Ly Sát, nhưng là long tộc cao quý, bởi vì ngươi thực lực còn không đủ, tạm thời không thể triệu hoán nàng giúp ngươi tác chiến. Lúc nào khi ngươi tiến vào tử cấp cảnh giới, ta sẽ cho phép tiểu Ly Sát thành đồng bọn của ngươi. Cho nên, ngươi cần phải nỗ lực.
Diệp Âm Trúc nhìn Hoắc Hoa Đức, lại nhìn Ly Sát, chỉ mỉm cười gật đầu, nhưng lại cũng không có nói thêm cái gì.
Ly Sát ngâm nhẹ một tiếng, ngân quang lóe lên, biến về bản thể, không đợi Diệp Âm Trúc vừa bay lên ngồi vững đã tung cánh tăng tốc bay hướng ra phía ngoài.
Từ khi đến đây đến khi rời đi, đã hơn một tháng thời gian, hơn một tháng này, đối với Diệp Âm Trúc mà nói có thể nói là ảnh hưởng thật lớn. Lúc rời Bích Không Hải, hắn vẫn không gặp qua cái gì gian nan hiểm trở, nhưng lúc này hiểm tử hoàn sanh tại Ngân Long thành và Long vực lại đối với sự phát triển của hắn tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Ly Sát vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí so với trước còn lạnh hơn, trên đường đi, nàng cơ hồ không có chủ động cùng Diệp Âm Trúc nói chuyện nhiều.
Theo thực lực tăng lên, nhất là được ban cho năng lực của Ngân Long, Diệp Âm Trúc phát hiện, mình đối với các loại ma pháp nguyên tố thân hòa lực so với trước kia tăng lên không biết bao nhiêu lần. Ít nhất bây giờ ngồi trên lưng Ly Sát hắn có thể ngồi thẳng, gió mạnh chính diện thổi đến cảm nhận được trên người hắn khí tức ba động thuộc về Ngân Long thì tự nhiên tách ra.
Cuộc chiến này rốt cục kết thúc, trở lại Mễ Lan, trở lại trường học, còn có cái gì đợi Âm Trúc đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook