Cầm Đế
-
Chương 44: Giáo sư Diệp Âm Trúc
Không ai ngờ phản ứng của Tô Lạp lại kịch liệt như vậy, hắn cơ hồ là người đầu tiên đỡ Diệp Âm Trúc từ trên giường đi xuống. Nhưng sau đó lại như hành động kinh cung chi điểu.
-Ai u.
Diệp Âm Trúc cho dù ngủ có sâu hơn nữa mà bị quẳng từ trên giường xuống dưới đất thì cũng phải tỉnh dậy.
-Đau quá.
Ngồi dưới đất, Diệp Âm Trúc đang mơ màng cũng từ từ tỉnh táo lại, nhìn ba người chung quanh, hắn không nhịn được sửng sốt nói:
-Có chuyện gì vậy?
Cơ hồ là cùng một lúc Mã Lương, Ly Sát và Tô Lạp cùng lớn tiếng kêu lên:
-Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc từ dưới đất nhảy dựng lên, hắn nhận ra ánh mắt ba người trước mặt không giống nhau chút nào, Ly Sát như đang nghi hoặc cùng kinh ngạc lại mang theo vài phần suy tư vì không tìm được đầu mối, Mã Lương thì đang giật mình, còn vẻ mặt Tô Lạp là biến hóa nhất, có ngượng ngùng, có phẫn nộ, còn có rất nhiều cảm giác mà Diệp Âm Trúc không cách nào hình dung được. Trí nhớ trở lại, Diệp Âm Trúc đã nhớ ra hết mọi việc phát sinh đêm qua bèn quay sang Mã Lương hỏi:
-Sao ngươi lại tới đây?
Vẻ kinh ngạc trong mắt Mã Lương từ từ thu liễm, nhìn Diệp Âm Trúc có chút không nói lên lời:
-Vậy tiểu tử ngươi ở đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi yêu được loại này?
Vừa nói hắn vừa liếc mắt sang Tô Lạp đang đứng bên cạnh. Gần đây Diệp Âm Trúc cũng đã đọc khá nhiều sách, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Mã Lương, cũng không hề tức giận, nói:
-Ngươi mới là loại người…. đồng tính luyến ái thì có. Không thấy bọn ta ở đây đông người quá sao? Không có đủ chỗ nên ta chỉ có thể ngủ cùng Tô Lạp thôi.
Mã Lương lẩm bẩm:
-Đông người? Tư thế vừa rồi của các ngươi cũng mập mờ quá đi.
Lần này đến phiên Diệp Âm Trúc kinh ngạc:
-Tư thế? Tư thế gì.
Mã Lương vừa muốn mở miệng, nhưng cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạp bèn ngẩng đầu nhìn nhìn, trong mắt của Tô Lạp đầy vẻ uy hiếp như nói rằng nếu ngươi dám nói ra tình cảnh vừa rồi ta sẽ liều mạng với ngươi. Là một ma pháp sư mà đắc tội một thích khách tuyệt đối là bất trí nên Mã Lương giả vờ ho khan một tiếng, nói với Diệp Âm Trúc:
-Không có gì? Nga, được rồi, Âm Trúc, ta tới là muốn nói cho ngươi, đêm qua có đại sự xảy ra. Vùng ngoại ô của Thước Lan có hai vị ma pháp sư tuyệt đỉnh không biết từ đâu tới sử dụng cấm chú đấu bính với nhau khiến cả Thước Lan thành cũng rung động. Từ sáng nay học viện đã ra lệnh cấm tất cả đệ tử ra ngoài.
Nói đến đó, vẻ kinh ngạc từ từ biến mất chỉ còn lại vẻ mặt đầy hưng phấn. Trong lòng Diệp Âm Trúc rất căng thẳng, hắn nghiêm giọng hỏi:
-Cấm chú va chạm? Không lầm chứ, sao ta lại không biết.
Mã Lương hừ một tiếng nói:
-Một ma pháp sư như ngươi ban đêm nếu không minh tưởng thì cũng ngủ lăn ra, có thể biết mới là lạ. Đêm qua lúc ta minh tưởng còn cảm thấy có việc gì đó khác thường, ma pháp nguyên tố ba động trong không khí rất dị thường nhưng lúc ấy ta không có quá chú ý, nhưng sau khi cấm chú va chạm đã sinh ra ba động quá lớn ta mới nhận ra điều bất thường, bây giờ sợ rằng cả thành Thước Lan cũng chấn động rồi. Ở phụ cận thủ đô có người thi triển cấm chú, chuyện này nhất định ảnh hưởng rất lớn. Nếu chẳng may thì không phải sẽ khiến rất nhiều sanh linh đồ thán sao? Cấm chú, chính là cấm chú a!
Nhìn ánh mắt của Mã Lương, Diệp Âm Trúc không nhịn được lộ ra một tia cười khổ:
-Đúng là cấm chú a, mà ngươi cũng không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ. Sáng sớm đã làm ầm lên rồi.
Vừa nói Âm Trúc vừa ngáp một cái. Giấc ngủ say mấy tiếng còn chưa bù lại phần tiêu hao mà hắn sử dụng.
-Ngươi nói cái gì? Cấm chú? Lão đại, đó chính là mục tiêu của toàn bộ ma pháp sư chúng ta a! Chưa có thực lực của tử cấp tam giai thì cho dù là cấm chú yếu nhất cũng không có khả năng thi triển. Cấm chú chính lực lượng hủy thiên diệt địa đó, chẳng lẽ ngươi không?
Nhận thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tô Lạp và Ly Sát càng ngày càng nhiều Diệp Âm Trúc biết mình không thể tiếp tục tám cùng Mã Lương nên vừa nói dứt lời đã đi tới bên cạng Mã Lương vừa đẩy hắn ra ngoài miệng nói:
-Đến trời còn không hoàn mỹ. Cho dù cấm chú có cường thịnh đến mấy thì bây giờ cũng không phải là lúc thực lực chúng ta có thể bàn luận, tốt nhất hâm mộ không bằng hảo hảo tu luyện, ngươi về túc xá đi. Ta vẫn muốn ngủ tiếp một lúc nữa đây.
-Uy, ngươi đừng thôi ta a! Âm Trúc, mà trên tường phòng khách của ngươi sao lại có lỗ hổng kia vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
-Tô Lạp hôm qua không cẩn thận khi tập luyện đụng phải. Được rồi, gặp lại sau nhé.
Ta lao thẳng đến đẩy Mã Lương ra khỏi túc xá, ứng phó mất nửa ngày mới đưa tên đệ tử của họa tông đuổi đi được. Phanh, sau khi đóng cửa túc xá Diệp Âm Trúc thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng không đợi hắn trầm tĩnh lại Ly Sát và Tô Lạp cũng đã từ phòng ngủ đi ra, hai miệng đồng thanh lên tiếng hỏi:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Ách ……
Tâm niệm thay đổi thật nhanh. đại não nhanh chóng vận chuyển suy tính, trả lời như thế nào đây? Trí nhớ của bọn họ đều chỉ nhớ đến đoạn mình bị gọi đến.Hàn quang trong mắt Ly Sát lóe lên, ngân phát không gió tự động, một tầng tử quang nhàn nhạt bao quanh thân thể nàng. Nhưng cũng không biết tại sao, nàng vẫn không nghĩ đến việc uy hiếp Diệp Âm Trúc trước mặt, trong sâu thẳm tiềm thức, nàng phảng phất cảm giác được đêm qua dường như tên thanh niên thần âm sư này tựa hồ đã rất thân cận với nàng. Nhưng bất luận vắt óc thế nào cũng nhớ không nổi đêm qua đã phát sinh chuyện gì, tinh thần lực và ma pháp lực của nàng tựa hồ tiêu hao rất lớn, bây giờ chỉ còn không tới năm thành so với lúc bình thường, may là trên thân cũng không có cái gì khác thường.
-Chuyện là như thế này, đêm qua có một con Hắc Long không biết tại sao lại tìm tới ta gây sự. Sau đó ta đã triệu hồi ngươi về tới.
Diệp Âm Trúc nhìn nhìn Ly Sát rồi nói tiếp:
-Hắc Long đó rất cường đại, ba người chúng ta kết hợp cũng chỉ rất miễn cưỡng mới chống lại hắn được, hắn hình như còn thi triển hắc ám ngăn cách ma pháp gì đó, sau đó, chúng ta từ nơi này xông ra ngoài, ngươi đã quyết chiến cùng hắn, sau khi hắn chạy đi vì tinh thần lực của ngươi đã tiêu hao quá đại nên ngất đi, không có cách nào khác, ta chỉ có thể đưa ngươi trở về đây. Nga. Tô Lạp cũng bị ngất lúc cấm chú các ngươi phát ra va chạm vào nhau đó.
Trong lúc nhất thời Diệp Âm Trúc cũng không nghĩ cách giải thích nào hoàn mỹ hơn nên chỉ có thể miễn cưỡng dựa theo sự thực xảy ra đếm qua nói qua quít một lần. Ly Sát cau mày hỏi:
-Nói như vậy thì cấm chú mà ngươi vừa nói là do ta và đầu Hắc Long đấu nhau sao?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Đúng vậy!
Hừ một tiếng, ánh mắt Ly Sát nhất thời trở nên lạnh như băng đảo qua người Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, lạnh giọng nói:
-Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi và hắn có thể sinh tồn dưới lực chấn do cấm chú va chạm phát sinh? Nếu không có thực lực đồng cấp bậc, dưới chấn lực của cấm chú va chạm các ngươi chắc chắn đã biến thành những hạt nguyên tố nhỏ nhất rồi.
-Chuyện này ……
Ly Sát có vẻ thông minh hơn ta tưởng, nhìn nàng, Diệp Âm Trúc nhất thời nói không lên lời.
-Là bởi vì hắn có sinh mệnh thủ hộ, hơn nữa ta còn có Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi.
Tô Lạp đột nhiên mở miệng giải thích hộ, đúng lúc Diệp Âm Trúc không thể trả lời được rốt cục Tô Lạp đã từ kinh hoảng với ngượng ngùng tỉnh lại, đứng dậy nói. Nét sắc lạng trong mắt của Ly Sát chợt chuyển hóa thành kinh ngạc:
-Sinh mệnh thủ hộ? Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi?
Có sự nhắc nhở của Tô Lạp nên Diệp Âm Trúc nhất thời phản ứng theo, giơ lên cánh tay trái lộ ra sinh mệnh thủ hộ, than nhẹ một tiếng, nói:
-Vốn ta không muốn nói ra, vì đây bí mật của chúng ta, sinh mệnh thủ hộ, có thể thi triển tuyệt đối phòng ngự, lúc ấy Tô Lạp trốn ở sau lưng ta, Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi của nàng có thể miễn dịch vật lý công kích, đối với chấn lực do ma pháp tạo ra cũng có tác dụng phòng ngự nhất định, dưới sự bảo vệ của hai kiện ma pháp vật phẩm gần đạt cấp thần khí chúng ta mới miễn cưỡng sống sót sau vụ nổ do cấm chú của các ngươi gây ra.
Ly Sát là một Ngân long, ma pháp chi long, không cần cẩn thận dò xét chỉ cần dụng chút tinh thần lực kiểm tra nàng cũng có thể cảm giác được sự thần kỳ của sinh mệnh thủ hộ, đối với lời nói của Diệp Âm Trúc cũng tỏ ra tin vài phần, ánh mắt nhất thời trở nên ngưng trọng thêm vài phần:
-Hắc long tộc cũng dám xuất hiện trong phạm vi của Ngân long thành chúng ta, chuyện này đúng là muốn khiêu khích sự tôn nghiêm của Ngân long. Mục tiêu của bọn họ cũng là ngươi, xem ra, cũng ý thức được tác dụng do cầm khúc của ngươi đối với Long tộc. Nếu con Hắc Long kia đã có thể đến một lần thì cũng sẽ dám chắc sẽ đến thêm lần nữa, được rồi, ta quyết định, vì bảo vệ sự an toàn của ngươi, trong kỳ hẹn mười ngày này ta sẽ ở lại đây cùng ngươi. Có ta ở đây, Hắc Long tộc không thể nào bắt được ngươi.
-A?
-Cái gì?
Diệp Âm Trúc và Tô Lạp cơ hồ đồng thời kinh hô, hai người quay sang nhìn nhau, không nhịn được đều lộ ra thần sắc đầy bất đắc dĩ. Diệp Âm Trúc thử thăm dò nói:
-Ngươi không cần lưu lại đâu, chúng ta đã có linh hồn y phụ, khi cần ngươi trợ giúp ta sẽ triệu hồi ngươi.
Ly Sát giận dữ nói:
-Nếu lại gặp phải hắc ám ngăn cách của Hắc long ngươi triệu ta tới tìm chết sao? Chuyện đêm qua mặc dù ta nhớ không rõ, nhưng có thể khiến ta hôn mê khi thi triển cấm chú thì rõ ràng phải rất nguy hiểm. Ta lưu lại không phải vì ngươi mà chủ yếu là chính bản thân ta.
Nói xong, nàng không hề để ý tới hai người, đường hoàng chiếm lấy cái giường của Diệp Âm Trúc, khoanh chân ngồi lên trên, bắt đầu minh tư. Ánh mắt của Tô Lạp đầy phức tạp liếc nhìn Diệp Âm Trúc một cái:
-Ta đi làm điểm tâm.
Đối mặt với mối quan hệ phức tạp này cho dù Âm Trúc tâm chí thành thục hơn cũng không biết nên xử lý thế nào, đành bất đắc dĩ nói:
-Ta đi ngủ tiếp.
Nói xong, trực tiếp trở lại giường của Tô Lạp kéo chăn trùm kín trên đầu mình. Không khí hôm nay trong Thước Lan ma võ học viện có vẻ rất quái lạ dị. Khắp nơi đều có đệ tử thảo luận thành nhóm. Ngay cả một ít giáo sư của học viện cũng không ngoại lệ. Đề tài họ thảo luận tự nhiên là xung quanh chuyện cấm chú va chạm đêm hôm qua. Bởi vì học viện đã đóng cửa nên hôm nay Diệp Âm Trúc tự nhiên không thể đến hoàng gia đồ thư quán được, chỉ đành trở lại giáo học lâu của thần âm sư hệ đi học, trên đường đi mặt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, để cho một mỹ nữ ma pháp long lúc nào cũng có thể bùng nổ ở tại túc xá của chính mình tư vị này thật là khó nhận, giường bị chiếm dùng không nói, chỉ có điều tính tình của vị mỹ nữ long này tùy thời đều có thể phát sinh biến hóa, nếu vạn nhất có lúc nàng có điều khó chịu, thi triển một cấm chú trong túc xá của chính mình vậy sẽ gây ra phiền toái lớn.
-Âm Trúc, ngươi nói thật đi, đêm qua rốt cuộc tới cùng xảy ra chuyện gì. Tại sao buổi sáng khi ta tỉnh lại chẳng những không nhớ được cái gì mà còn đang nằm trong lòng ngươi nữa chứ?
Nói đến đây, Tô Lạp không khỏi đỏ mặt, hắn so với Ly Sát thì hiểu rõ Diệp Âm Trúc hơn nhiều, tự nhiên cũng tin tưởng hắn không cố tình sắp đặt, nếu không lúc ấy cũng sẽ không giúp hắn ra sức che giấu.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:
-Tô Lạp, ta không muốn lừa ngươi, nhưng có một số việc ngươi vốn hoàn toàn không biết rõ ràng, để tránh phiền toái về sau, ta chỉ có thể nói như vậy, những gì lúc nãy giải thích với Ly Sát đa phần đều là sự thật. Về phần ngươi tại sao lại nằm trong lòng ta mà ngủ, ta cũng không biết a! Hay là tại ngươi nghĩ người ta rất ấm áp nên cố ý chui vào cạnh ta để ngủ?
Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc giận dữ, phóng cước đá về phía hắn
-Ngươi chết đi!
Âm Trúc cười ha hả, nghiêng người né qua, thân hình chớp lên một cái, đã chuyển ra đường đi về phía phòng học của Thần Âm hệ. Nhìn bóng hắn rời đi, Tô Lạp không khỏi đỏ mặt, hai tay xoa má đang nóng bừng, tự nhủ thầm:
-Hắn, hắn không chiếm tiện nghi của mình sao. Tên bại hoại này, ngày càng xấu mà.
Diệp Âm Trúc bây giờ trong lòng không bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài được, Ngân long cùng Hắc long lần lượt xuất hiện, hơn nữa mục tiêu đều là nhắm vào hắn, hắn rất rõ ràng, với thực lực của chính mình hoàn toàn không thể nào đối kháng cùng với thượng vị Long tộc, cửu giai cao thủ. Cho dù Khô Mộc Long Ngâm Cầm còn hoàn hảo, đối với thực lực quá chênh lệch của Long tộc mà nói, cũng không phát sinh ra hiệu quả. Hắc Long Dạ Tinh Hủ kia bị Tử giết chết, bên phía Hắc long thành tạm thời sẽ không nhận được tin tức gì. Bây giờ chỉ hy vọng là trong vòng mười ngày ngắn ngủi này, Hắc long thành sẽ không phái thêm người đến.
Trong khi tự hỏi, hắn đã đi đến phòng học của Thần Âm hệ. Từ khi khai giảng đến nay, hắn tổng cộng cũng không hề ở chỗ này quá vài ngày, vừa vào cửa nhất thời bị mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào người.
Lúc này vẫn chưa bắt đầu vào học, Tuyết Linh khúc khích cười nói:
-Ui, danh nhân của Thần Âm hệ chúng ta, Cầm thành lĩnh chủ đại nhân cũng biết đi học a! Hiếm thấy, thật là hiếm thấy.
Diệp Âm Trúc tại Cầm thành đại triển thần uy, đánh lui quân đội Thú nhân tộc đã trở thành sự kiện lưu truyền khắp học viện. Trở thành tiền lệ chưa từng có, phát huy thực lực vốn có hạn đánh lui địch nhân mạnh hơn mình. Việc hắn được quốc vương phong thưởng tự nhiên mọi người đều hay biết.
Học sinh năm nhất của Thần Âm hệ tổng cộng chỉ có mười một người. Lúc này, toàn bộ 11 cô gái, tổng cộng 22 ánh mắt hoàn toàn tập trung lên người Diệp Âm Trúc, giống như bị vây quanh bởi muôn ngàn đao kiếm, cảm giác rất không thoải mái.
Diệp Âm Trúc lè lưỡi nhìn nhìn Tuyết Linh, chạy nhanh đến vị trí của mình ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi Lam Hi ngồi cùng:
-Hôm nay học môn gì vậy?
Lam Hi nghe Diệp Âm Trúc hỏi nàng, không hiểu sao bỗng nhiên đỏ mặt, thì thầm trả lời:
-Vốn là học môn Âm luật tri thức, nhưng vừa rồi sư phụ đột ngột tuyên bố, bởi vì xuất hiện tình huống đặc biệt, tất cả giáo sư phải đi dự họp nên chuyển thành giờ tự học, cho chúng ta tự tham khảo ma pháp âm nhạc lẫn nhau.
-A!
Nghe Lam Hi nói như vậy, Diệp Âm Trúc không khỏi có chút thất vọng, mặc dù về lý luận âm nhạc mà nói, hắn không cần học thêm điều gì, nhưng với các món nhạc khí khác, hắn vẫn rất hứng thú tìm hiểu. Cho nên mặc dù trước kia số ngày tham dự học không nhiều nhưng mỗi lần đi học hắn đều nghe giảng rất chăm chú.
Tuyết Linh ngồi phía trước quay mặt lại, nói với Diệp Âm Trúc:
-Âm Trúc, hay là người dạy bọn ta đi, có được không? Tại sao ma pháp cấp bậc của mọi người đều tương đương nhau mà thực lực Cầm ma pháp của ngươi lại cường đại như vậy? Thậm chí còn có thể dẫn dắt chúng ta, vốn luôn bị xem là yếu ớt Thần Âm hệ trở thành quán quân của Tân sinh tranh tài.
-Ta?? Ta không được.
Diệp Âm Trúc có chút quẫn bách trả lời. Mặc dù tâm tính đã phát triển hơn một chút nhưng hắn vẫn còn khá khờ khạo, nhất là khi đứng trước mặt nhiều nữ tử như vậy.
Tính tình của Tuyết Linh luôn rất thẳng thắn, rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đến chỗ Diệp Âm Trúc, mạnh mẽ kéo tay hắn đứng lên:
-Tại sao lại không được. Toàn bộ giáo sư của Thần Âm hệ chúng ta, kể cà Ny Na chủ nhiệm cũng đều khen ngợi ngươi không dứt. Bọn họ đều nói thực lực của ngươi cũng đủ để trở thành giáo sư của Thần Âm hệ rồi. Mặc dù chúng ta không sử dụng nhạc cụ giống nhau nhưng nguyên lý âm nhạc thì cũng như nhau cả. Chẳng lẽ ngươi lại giấu nghề không muốn chỉ dạy cho chúng ta?
Diệp Âm Trúc nhìn Tuyết Linh, lại quay sang nhìn vẻ mặt Lam Hi đầy tò mò, trong lòng đột nhiên phát sinh một ý nghĩ kì dị. Nhìn qua thực lực của hắn giờ đây đã là Kiếm Đảm Cầm Tâm 3 giai, tương đương với Lục cấp cao giai Đại ma pháp sư, nhưng cho dù hắn sử dụng năng lực của cổ cầm thần khí, cũng hoàn toàn không có khả năng uy hiếp đối thủ cao hơn mình nhiều cấp bậc. Nhưng độc tấu cũng không phải là cách chơi nhạc duy nhất. Tần Thương từng dạy cho hắn, nếu muốn cho thực lực của Thần âm sư chân chính phát huy thì phải sử dụng đến hợp tấu. Tiếc là cổ cầm thì không phù hợp để sử dụng với hợp tấu mà thôi. Bây giờ học sinh chung quanh đều là Thần âm sư, cho dù thực lực bọn họ cao thấp không đều nhưng nếu có thể cùng nhau phối hợp tấu lên một nhạc khúc, vậy sẽ mang lại hiệu quả như thế nào? Phải biết rằng, có một số ít cổ khúc mà hầu hết tất cả các loại nhạc khí đều có thể diễn tấu được.
Trong lúc hắn đang miên man nghĩ ngợi thì Tuyết Linh đã nói một tràng dài, nhìn Diệp Âm Trúc bộ dạng hồ đồ ngây ngốc, Tuyết Linh không nhịn được, khúc khích cười, nói:
-Được rồi, Diệp sư phụ, dạy cho chúng ta đi nào!
Nghe thanh âm của Tuyết Linh, Diệp Âm Trúc như từ trong mộng tỉnh lại, bất đắc dĩ nhìn chúng nữ, hỏi:
-Vậy các ngươi muốn nghe ta nói cái gì nào?
Tuyết Linh mỉm cười nói:
-Đương nhiên muốn nghe ngươi giải thích, tại sao cầm khúc của ngươi uy lực hơn hẳn các khúc nhạc do các loại nhạc khí khác? Ta cũng hỏi qua Lam Hi, mặc dù cô ấy cũng dùng cổ cầm nhưng khi tấu nhạc thì khúc nhạc cũng tuyệt không thể có khí phách chấn nhiếp nhân tâm như của ngươi được, vậy rốt cục là tại sao?
May mắn là học sinh năm nhất của Thần Âm hệ chỉ có mười mấy người, trải qua thời gian ngắn lúng túng, Diệp Âm Trúc cũng từ từ trầm tĩnh lại, dù sao thì hắn cũng từng tôi luyện qua chiến trận, thiên binh vạn mã chẳng hề e dè, mỉm cười nói:
-Kỳ thật vấn đề rất đơn giản, Thần Âm sư sử dụng nhạc khí gì cũng đều giống nhau cả. Cho dù là ta hay là các ngươi khi tấu nhạc cũng cùng có chung mục đích, chính là bằng vào khúc nhạc mình diễn tấu làm ảnh hưởng đến tâm lý người khác, nói ra thì đơn giản vậy nhưng muốn làm thì phức tạp hơn, nguyên nhân duy nhất mà khúc nhạc do các ngươi diễn tấu ảnh hưởng kém hơn khúc nhạc của ta là do các ngươi luyện tập chưa đủ.
Tuyết Linh sững người ra một lúc:
-Luyện tập không đủ? Tại sao? Một khúc nhạc đối với chúng ta mà nói, nhiều nhất là một tháng có thể luyện đến phi thường quen thuộc, tại sao lại nói là luyện tập không đủ?
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
-Ngươi nói luyện tập một tháng, chỉ là mới học được giai điệu và nhịp điệu mà thôi, cũng chỉ là phần ngoài của khúc nhạc, hoàn toàn không phải là tinh túy của nó. Ngươi muốn biết tại sao khúc nhạc của ta diễn tấu uy lực hơn nhiều so với các ngươi không? Không phải bởi vì tinh thần lực của ta cường đại hơn các ngươi mà chủ yếu là đối với khúc nhạc đó, ta lý giải và cảm nhận nó sâu sắc hơn các ngươi. Sư phụ ta từng dạy rằng, muốn tấu một khúc nhạc thật hay, trước hết là tâm hồn phải hòa hợp cùng khúc nhạc, khi nào tâm hồn các người đồng điệu cùng khúc nhạc thì cũng sẽ rung động theo giai điệu của khúc nhạc đó. Lúc đó mới có thể xem là tập luyện thành thục được. Nhưng cho dù là tập luyện thành thục cũng chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Muốn diễn tấu một khúc nhạc cho tốt, chủ yếu nhất là phải nắm được tâm tình của nhạc khúc đó. Khi ngươi diễn tấu thì mang tâm tình của mình dung hợp cùng tâm tình của khúc nhạc, có như vậy ngươi mới có thể phát huy tận lực bản chất của khúc nhạc đó. Cũng chỉ có trải qua quá trình như vậy, Thần Âm sư mới có thể tự đề thăng tinh thần lực của chính mình một cách nhanh chóng được.
Theo lời nói của Diệp Âm Trúc chính là phép luyện cầm bí mật của Cầm Tông, nhưng thật ra đây cũng không phải là bí mật gì quá to lớn, nói ra thật rất đơn giản nhưng muốn thực hiện được thì muôn ngàn khó khăn. Diệp Âm Trúc thiên tài như vậy cũng phải mất 16 năm ròng rã, khi hắn đột phá cảnh giới Xích Tử Cầm Tâm hoàn toàn mới có thể dung nhập tâm hồn vào cầm khúc, rung cảm theo từng giai điệu của cầm khúc. Còn đối với Thần Âm sư bình thường, như sư phụ Tần Thương của hắn, chỉ khi đột phá được Kiếm Đảm Cầm Tâm, đạt tới Tử Vi Cầm Tâm, mới có thể làm được điều tương tự. Đây cũng là lý do chính tại sao lúc đầu Tần Thương nhất định bắt Diệp Âm Trúc tu luyện Xích Tử Cầm Tâm trước. Ưu thế của Xích Tử Cầm Tâm rõ ràng được khẳng định, ma pháp sư đồng cấp với Diệp Âm Trúc tuyệt không có khả năng chiến thắng hắn.
Nghe lời Diệp Âm Trúc nói xong, toàn bộ nữ tử xung quanh đều trầm mặc tự hỏi, Tuyết Linh thì thào tự nhủ:
-Diễn tấu nhạc khúc mà còn phải hiểu được sâu xa tâm tình của nhạc khúc, phải mang toàn bộ tinh thần bản thân dung nhập vào nhạc khúc sao? Loại lý thuyết này lần đầu tiên ta mới nghe thấy…
Diệp Âm Trúc nói tiếp:
-Chỉ có làm được như vậy mới có thể được xem là Thần Âm sư chân chính. Các học hệ khác nói Thần Âm hệ chúng ta yếu ớt như gà, chính là bởi vì trong Thần Âm hệ chúng ta, cơ hồ không có Thần Âm sư chính thức.
Lam Hi đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt nàng nhìn Diệp Âm Trúc tựa như đệ tử nhìn sư phụ mình, toàn bộ mang theo ánh nhìn tôn kính cùng ngưỡng mộ:
-Đối với chúng ta mà nói, phải mất bao lâu mới có thể chân chính lĩnh hội một nhạc khúc đây?
-Cái này..
Diệp Âm Trúc nói ra có chút khó khăn, các nữ tử này tuổi tác so với mình không nhiều cách biệt, đều là khoảng 16,17 tuổi, nhưng trong số các nàng, ngay cả chanh cấp tinh thần lực cũng chưa ai đạt tới. Muốn lĩnh hội được tâm hồn của nhạc khúc, co hồ mất cả đời cũng chưa chắc có khả năng làm được. Nhưng mình vừa nói hùng hồn như vậy, những lời thế này làm cách nào nói ra được đây?
Lam Hi nhìn Diệp Âm Trúc băn khoăn khó nói, vội vã thay đổi câu hỏi của chính mình:
-Nói lại, ngươi phải mất thời gian bao lâu mới có thể đạt tới trình độ như hôm nay?
Diệp Âm Trúc thở phào nẹ nhõm, nói:
-Nghe sư phụ kể lại, ta từ khi đầy tháng đã được người hàng ngày ngồi bên cạnh đánh đàn, dùng tiếng đàn ảnh hưởng, nuôi dưỡng tâm hồn ta từ bé, mang lại cho ta cảm giác âm luật, chính là xây dựng căn cơ cho ta thật vững. Ngay khi ta tròn 3 tuổi, thì sư phụ chính thức truyền nghề cho ta. Năm nay ta 16 tuổi, hơn mười năm khổ luyện, cũng là thời gian trước khi ta tới học viện này. Mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn cơm với ngủ cũng đều luyện đàn. Nhưng mà lúc ta có thể dung hợp tâm hồn vào cầm khúc, có thể sử dụng cầm khúc không giống như trước kia, chính là ở cuộc so tài Tân sinh, trận đánh cùng với Nội Tư Tháp.
Ánh mắt đám nữ tử trên người Diệp Âm Trúc cơ hồ ngưng hẳn lại, 16 năm, suốt 16 năm dài a! Từ khi còn nhỏ đã lớn lên cùng tiếng đàn, mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn và ngủ thì đều là tập đàn, đây là khái niệm gì vậy?
Một nữ sinh năm nhất khác cất tiếng hỏi:
-Vậy ngươi hoàn toàn không có tuổi thơ hay sao?
Diệp Âm Trúc cười nói:
-Có chứ,cầm chính là tuổi thơ của ta.
Nói đến đây hắn không nhịn được khẽ mỉm cười,nhớ đến trước đây mình mỗi ngày lớn lên trong tiếng đàn,nhớ cảnh Tử đứng một bên lắng nghe. Bích Không Hải là một địa phương tràn ngập khí tức của tự nhiên, thật là mĩ diệu. Ít nhất ở đó mình cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, toàn bộ tinh thần đều có thể đặt hết lên việc đánh đàn.
Cho dù Tuyết Linh và Lam Hi đều còn có những nghi vấn ở trong lòng thì hai nữ hài tử này vẫn không nói ra. Suốt mười sáu năm khổ tu mới có được thành quả ngày hôm nay. Bây giờ các nàng hâm mộ Diệp Âm Trúc không phải vì hắn bằng vào âm nhạc của Thần Âm sư có được thành tích như hôm nay,mà đó là sự nỗ lực không ngừng mới đạt được. Điều này người thường căn bản là không thể tưởng tượng được.
Diệp Âm Trúc bảo:
-Bất cứ Ma pháp sư nào muốn tiến bộ cũng phải trải qua vô số lần rèn luyện gian khổ, chẳng qua chỉ là phương pháp tu hành khác nhau mà thôi. Không có đường tắt nào cả,muốn trở nên mạnh mẽ thì phải có sự cố gắng nỗ lực tương ứng.
Tuyết Linh vẫn chưa từ bỏ ý định,hỏi:
- Âm Trúc, thật sự không có cách nào giúp chúng ta nhanh chóng đạt tới cảnh giới tâm tình hòa cùng nhạc khúc sao?
Diệp Âm Trúc trầm ngâm một lát rồi bảo:
-Cũng không phải là không có cách. Chỉ là phương pháp này cực khó thực hiện, muốn hoàn toàn dung hợp vào trong âm nhạc thì khi diễn tấu phải dung nhập tâm tình vào trong cầm khúc, khó khăn không chỉ có thế, ngoài ra còn phải có năng lực lĩnh ngộ rất mạnh mới có thể làm được. Tuy nhiên, nếu chỉ chuyên tâm tập luyện một số ít cầm khúc, chỉ cần cố gắng nhất định sẽ đạt kết quả. Ta cũng đang định truyền cho các ngươi phương pháp này để nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân. Mỗi người các ngươi đều có hai sự lựa chọn, cách thứ nhất là cách phổ biến thường dùng: dụng tâm cảm thụ một cầm khúc để có thể diễn giải nó một cách sâu nhất, từ đó mà phát huy uy lực tối đa của nó, đồng thời cũng tốn ít thời gian nhất. Cách thứ hai là các ngươi thông qua hợp tấu để tăng cường uy lực cho cầm khúc. Mỗi người năng lực đều có hạn, cho nên hợp tấu mới là xu hướng phát triển đúng đắn của Thần Âm sư. Mặc dù ta chưa có thử qua nhưng ta nghĩ, cùng một khúc nhạc nhưng cách mỗi người cảm nhận và diễn đạt bên trong đó không giống nhau, vì vậy có thể giúp nhau tìm ra những điểm kì diệu vượt ngoài tưởng tượng. Đây là điều mà một người độc tấu tuyệt không thể làm được. Cách này thậm chí có thể làm biến đổi năng lực của các ngươi. Nếu các ngươi có lòng tin ta cũng không ngại thử qua một lần. Nếu thành công thì có thể chứng minh suy đoán của ta là chính xác. Dù sao trên chiến trường thì Ma pháp sư cũng được bảo vệ rất nghiêm mật, cho nên điều chúng ta cần làm là phát huy uy lực của ma pháp tới mức cực hạn.
Diệp Âm Trúc cũng không biết rằng những lời lẽ tưởng chừng như vô cùng đơn giản hắn nói ra ngày hôm nay, chính là nền móng cho những thành tựu đầy vinh quang mãi mãi về sau. Biến Cầm thành loại vũ khí có chiến lực mạnh nhất, đồng thời đưa loại nhạc cụ đầu tiên trong mười hai nhạc phường đi vào lịch sử của đại lục.
Tuyết Linh cười hì hì nói:
-Nếu chỉ là một khúc cầm thì ta có thể thử, nếu nhiều hơn nữa thì ta sợ là không thể kiên trì được.
Lam Hi cũng gật đầu:
-Ta sẽ cố gắng, nhưng bây giờ chúng ta chọn khúc cầm nào mới là tốt nhất đây?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một lát rồi bảo:
-Không bằng chọn khúc: đi. Cổ khúc này có thể diễn tấu bằng bất kì nhạc khí nào. Trước tiên các người tự luyện tập cho đến khi có cảm giác tâm tình mình hoàn toàn dung nhập vào trong khúc thì có thể bắt đầu thử hợp tấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn vừa dứt lời trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Ny Nhã không biết đã đứng đó từ bao giờ, vẻ mặt đầy vui mừng nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt lộ rõ nét tán thưởng.
-Ny Nhã nãi nãi, người tới rồi.
Diệp Âm Trúc đỏ mặt, rời khỏi bục giảng nhỏ giọng nói:
-Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của mình cho mọi người cùng tham khảo, không hề có ý chiếm dụng vị trí lão sư này a.
-Không sao, ngươi giảng giải tốt lắm. Xem ra ngươi không chỉ là Thần Âm sư thiên tài mà còn là tương lai hi vọng của Thần Âm sư bọn ta.
Nói đến đây, Ny Nhã không nhịn được, trong lòng thầm than:
-Tần thương à Tần Thương, xem ra ta còn chưa nhìn thấu con người ngươi. Quả nhiên là có con mắt độc đáo, chả trách ngươi lại muốn Âm Trúc tới học viện để làm lão sư. Chỉ có giao cho hắn thì đệ tử Thần Âm hệ mới có tương lai. Sau này Thần Âm hệ ma pháp mới có thể tồn tại sánh ngang với các chi hệ ma pháp cường đại khác.
Diệp Âm Trúc nghe thấy ngữ khí của Ny Nhã không có chút trách móc mới yên tâm ngồi lại vị trí của hắn trên bục giảng. Ny Nhã chậm rãi bước tới trước bục giảng cao giọng nói:
-Vừa rồi, đại bộ phận những gì Âm Trúc nói ta đều nghe thấy, đây quả là một ý kiến rất hay. Đã nhiều năm rồi, Thần Âm sư chúng ta thủy chung vẫn chưa thể bước lên vũ đài của đại lục, chính bởi vì chúng ta không đủ cường đại. Cho nên để các ngươi học trong một năm làm thí điểm, nếu thành công thì sẽ phổ biến phương pháp này ra cả Thần Âm hệ. Nhạc khúc cốt ở tinh mà không cần nhiều, cứ coi như đây là một kì khảo thí của các ngươi, sau một năm mà người nào chưa đạt tới cảnh giới tâm tình dung nhập vào trong thì chớ trách ta trở mặt không lưu tình!
Cuộc sống vẫn tiếp tục như trước, đối với đề nghị của Diệp Âm Trúc, môn hạ đệ tử cũng không thảo luận nhiều,mà đều bắt đầu diễn khúc . Diệp Âm Trúc nói với các nàng chỉ có không ngừng diễn luyện mới có thể từ trong đó dần dần cảm nhập hết thảy tâm tư vào trong nhạc khúc.
Nhìn chúng nữ, Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu tự hỏi chính mình, hợp tấu tịnh không đơn giản như hắn nói. Nhạc khí bất đồng, nhạc khúc cũng bất đồng, tình huống hợp tấu cũng không phải chỉ có một. Các loại nhạc khí khác nhau vừa có thể rất dễ xung đột lại có thể phụ trợ lẫn nhau. Đây là điều cần phải tính toán cẩn thận trước khi hợp tấu. Cho dù chỉ là một khúc nhạc ngắn thì cũng phải trải qua thời gian dài diễn luyện mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
-Diệp Âm Trúc, sau khi giảng xong người ghé qua chỗ ta một chút!
Vào lúc giữa trưa Ny Nhã ghé qua lớp Thần Âm hệ năm thứ nhất nói với hắn.
Rất nhanh, các nữ học viên đều nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt khác, không còn biểu tình giống như lúc mới bắt đầu nữa. Tất nhiên, ngoài sự hảo cảm với bề ngoài anh tuấn trẻ trung thì còn thêm vài phần tôn kính.
Buổi học kết thúc, Diệp Âm Trúc đi thẳng tới công thất của Ny Nhã, lập tức thấy được hai người quen. Chính là học viên năm thứ hai Hải Dương và học viên năm thứ ba Hương Loan, Ny Nhã ngồi đối diện với hai thiếu nữ đang nói chuyện gì đó, thấy Diệp Âm Trúc đến mới tạm dừng.
-Âm Trúc, đến đây!
Ny Nhã vẫy Diệp Âm Trúc đến chỗ mình.
Diệp Âm Trúc liếc qua nhị nữ, Hương Loan cười cười nhìn hắn, còn Hải Dương thì vẫn vận bạch y như trước, chỉ là thái độ có chút biến hóa, cảm giác băng lãnh trên người nàng cũng giảm đi vài phần.
-Ny Nhã nãi nãi, người gọi ta tới là…?
Ny Nhã mỉm cười nói:
-Hôm nay, người giảng bài cho học viên năm nhất rất tốt, đại bộ phận ta cũng nghe qua, ta thấy ngươi rất có ý tứ. Mặc dù ta không tán thành lắm chuyện hợp tấu, nhưng việc tu luyện chuyên tâm một khúc nhạc thì lại rất tương đồng với ý kiến của ta. Việc này có thể giúp cải thiện tinh thần lực của Thần Âm sư chúng ta, giảm bớt yếu điểm chậm chạp. Trước kia, Thần Âm sư chúng ta tu luyện cũng chủ yếu là diễn tấu, nhưng bất đồng ở chỗ là tự ngộ, còn việc chính thức giảng giải nội hàm của nhạc khúc thì chưa làm được. Ta vừa nói ý nghĩ của ngươi cho Hương Loan và Hải Dương nghe, để các nàng cùng học viên năm thứ nhất thử qua một chút, hi vọng là khi kết thúc khóa học có thể đạt được thành tựu. Các ngươi đều là các đệ tử xuất sắc nhất của Thần Âm hệ chúng ta. Tương lai của Thần Âm hệ sau này phải dựa hoàn toàn vào các ngươi đó.
Diệp Âm Trúc nói:
-Ny Nhã nãi nãi, sao người lại không đồng tình hợp tấu? Mặc dù nhạc khí bất đồng, hợp tấu phải cực kì tinh xảo chỉnh hợp nhưng không phải là không thể làm được!
Ny Nhã lắc đầu bảo:
-Ngươi nghĩ quá đơn giản. Hợp tấu một vài loại nhạc khí giống như lời ngươi nói là cần tinh xảo chỉnh hợp, nhưng đấy là kết quả lí tưởng nhất mà thôi. Mặc dù tất cả các Thần Âm sư đối với cùng một khúc nhạc đều hoàn toàn lãnh hội nhưng khi hợp tấu lại có thể gặp phải những hệ quả đặc thù, đó là ta còn chưa xem xét hết. Muốn hợp tấu các loại nhạc khí thật tinh xảo chỉnh hợp thì phải trải qua không ngừng điều chỉnh, không phải chỉ ngày một ngày hai mà đã thành ngay đâu.
Ny Nhã không chút kiêng dè dội ngay cho lòng nhiệt tình của Diệp Âm Trúc một chậu nước lạnh, nhưng hắn cũng không từ bỏ ý nghĩ của mình, chỉ yên lặng gật đầu, trong lòng lại thầm nhủ nhất định phải thử qua môt lần. Cho dù chỉnh hợp là rất khó khăn nhưng không phải là không thể làm được.
Hương Loan giả bộ dạng hung ác trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc:
-Hảo a Âm Trúc, có phương pháp tu luyện tốt như vậy mà mãi không chịu nói ra, có phải là ngươi có ý đồ gì không? Có phải là coi trọng các tiểu cô nương năm thứ nhất xinh đẹp nên mãi hôm nay mới nói không?
Khí chất của nàng tuyệt đối không sinh ra bất kì một chút uy hiếp nào cho người khác, cho nên dù có tỏ ra hung ác đi nữa thì dáng vẻ đó lại càng động lòng người.
Diệp Âm Trúc bối rối cười nói:
-Đương nhiên là không phải. Tại các ngươi không có hỏi ta mà! Bây giờ nói cũng chưa phải quá muộn, đúng không?
Hương Loan hừ lạnh một tiếng:
-Không được, không phải lí luận của ngươi rất phong phú sao? Hay lắm, sau này phải giảng giải cặn kẽ cho chúng ta. Ta và hải Dương đều là huyền nhạc, tính tương đồng cao hơn hẳn. Hơn nữa tinh thần lực của chúng ta cũng không kém ngươi. Ta không tin là ta lại không bằng kẻ phân tâm Ma - Vũ song tu như ngươi.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:
-Tốt, sau này có vấn đề gì ngươi cứ hỏi ta là được rồi. Bất quá ta không đảm bảo là câu trả lời của ta sẽ khiến ngươi hài lòng.
Hương Loan bật cười nói:
-Ta thích nhất là cái bộ dáng này của ngươi, trông rất đáng yêu!
Diệp Âm Trúc không chút tức giận ưỡn ngực nói:
-Hương Loan học tỷ, chữ này dùng cho một nam hài tử dường như có chút không thỏa đáng.
-Ai u.
Diệp Âm Trúc cho dù ngủ có sâu hơn nữa mà bị quẳng từ trên giường xuống dưới đất thì cũng phải tỉnh dậy.
-Đau quá.
Ngồi dưới đất, Diệp Âm Trúc đang mơ màng cũng từ từ tỉnh táo lại, nhìn ba người chung quanh, hắn không nhịn được sửng sốt nói:
-Có chuyện gì vậy?
Cơ hồ là cùng một lúc Mã Lương, Ly Sát và Tô Lạp cùng lớn tiếng kêu lên:
-Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc từ dưới đất nhảy dựng lên, hắn nhận ra ánh mắt ba người trước mặt không giống nhau chút nào, Ly Sát như đang nghi hoặc cùng kinh ngạc lại mang theo vài phần suy tư vì không tìm được đầu mối, Mã Lương thì đang giật mình, còn vẻ mặt Tô Lạp là biến hóa nhất, có ngượng ngùng, có phẫn nộ, còn có rất nhiều cảm giác mà Diệp Âm Trúc không cách nào hình dung được. Trí nhớ trở lại, Diệp Âm Trúc đã nhớ ra hết mọi việc phát sinh đêm qua bèn quay sang Mã Lương hỏi:
-Sao ngươi lại tới đây?
Vẻ kinh ngạc trong mắt Mã Lương từ từ thu liễm, nhìn Diệp Âm Trúc có chút không nói lên lời:
-Vậy tiểu tử ngươi ở đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi yêu được loại này?
Vừa nói hắn vừa liếc mắt sang Tô Lạp đang đứng bên cạnh. Gần đây Diệp Âm Trúc cũng đã đọc khá nhiều sách, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Mã Lương, cũng không hề tức giận, nói:
-Ngươi mới là loại người…. đồng tính luyến ái thì có. Không thấy bọn ta ở đây đông người quá sao? Không có đủ chỗ nên ta chỉ có thể ngủ cùng Tô Lạp thôi.
Mã Lương lẩm bẩm:
-Đông người? Tư thế vừa rồi của các ngươi cũng mập mờ quá đi.
Lần này đến phiên Diệp Âm Trúc kinh ngạc:
-Tư thế? Tư thế gì.
Mã Lương vừa muốn mở miệng, nhưng cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạp bèn ngẩng đầu nhìn nhìn, trong mắt của Tô Lạp đầy vẻ uy hiếp như nói rằng nếu ngươi dám nói ra tình cảnh vừa rồi ta sẽ liều mạng với ngươi. Là một ma pháp sư mà đắc tội một thích khách tuyệt đối là bất trí nên Mã Lương giả vờ ho khan một tiếng, nói với Diệp Âm Trúc:
-Không có gì? Nga, được rồi, Âm Trúc, ta tới là muốn nói cho ngươi, đêm qua có đại sự xảy ra. Vùng ngoại ô của Thước Lan có hai vị ma pháp sư tuyệt đỉnh không biết từ đâu tới sử dụng cấm chú đấu bính với nhau khiến cả Thước Lan thành cũng rung động. Từ sáng nay học viện đã ra lệnh cấm tất cả đệ tử ra ngoài.
Nói đến đó, vẻ kinh ngạc từ từ biến mất chỉ còn lại vẻ mặt đầy hưng phấn. Trong lòng Diệp Âm Trúc rất căng thẳng, hắn nghiêm giọng hỏi:
-Cấm chú va chạm? Không lầm chứ, sao ta lại không biết.
Mã Lương hừ một tiếng nói:
-Một ma pháp sư như ngươi ban đêm nếu không minh tưởng thì cũng ngủ lăn ra, có thể biết mới là lạ. Đêm qua lúc ta minh tưởng còn cảm thấy có việc gì đó khác thường, ma pháp nguyên tố ba động trong không khí rất dị thường nhưng lúc ấy ta không có quá chú ý, nhưng sau khi cấm chú va chạm đã sinh ra ba động quá lớn ta mới nhận ra điều bất thường, bây giờ sợ rằng cả thành Thước Lan cũng chấn động rồi. Ở phụ cận thủ đô có người thi triển cấm chú, chuyện này nhất định ảnh hưởng rất lớn. Nếu chẳng may thì không phải sẽ khiến rất nhiều sanh linh đồ thán sao? Cấm chú, chính là cấm chú a!
Nhìn ánh mắt của Mã Lương, Diệp Âm Trúc không nhịn được lộ ra một tia cười khổ:
-Đúng là cấm chú a, mà ngươi cũng không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ. Sáng sớm đã làm ầm lên rồi.
Vừa nói Âm Trúc vừa ngáp một cái. Giấc ngủ say mấy tiếng còn chưa bù lại phần tiêu hao mà hắn sử dụng.
-Ngươi nói cái gì? Cấm chú? Lão đại, đó chính là mục tiêu của toàn bộ ma pháp sư chúng ta a! Chưa có thực lực của tử cấp tam giai thì cho dù là cấm chú yếu nhất cũng không có khả năng thi triển. Cấm chú chính lực lượng hủy thiên diệt địa đó, chẳng lẽ ngươi không?
Nhận thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tô Lạp và Ly Sát càng ngày càng nhiều Diệp Âm Trúc biết mình không thể tiếp tục tám cùng Mã Lương nên vừa nói dứt lời đã đi tới bên cạng Mã Lương vừa đẩy hắn ra ngoài miệng nói:
-Đến trời còn không hoàn mỹ. Cho dù cấm chú có cường thịnh đến mấy thì bây giờ cũng không phải là lúc thực lực chúng ta có thể bàn luận, tốt nhất hâm mộ không bằng hảo hảo tu luyện, ngươi về túc xá đi. Ta vẫn muốn ngủ tiếp một lúc nữa đây.
-Uy, ngươi đừng thôi ta a! Âm Trúc, mà trên tường phòng khách của ngươi sao lại có lỗ hổng kia vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
-Tô Lạp hôm qua không cẩn thận khi tập luyện đụng phải. Được rồi, gặp lại sau nhé.
Ta lao thẳng đến đẩy Mã Lương ra khỏi túc xá, ứng phó mất nửa ngày mới đưa tên đệ tử của họa tông đuổi đi được. Phanh, sau khi đóng cửa túc xá Diệp Âm Trúc thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng không đợi hắn trầm tĩnh lại Ly Sát và Tô Lạp cũng đã từ phòng ngủ đi ra, hai miệng đồng thanh lên tiếng hỏi:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Ách ……
Tâm niệm thay đổi thật nhanh. đại não nhanh chóng vận chuyển suy tính, trả lời như thế nào đây? Trí nhớ của bọn họ đều chỉ nhớ đến đoạn mình bị gọi đến.Hàn quang trong mắt Ly Sát lóe lên, ngân phát không gió tự động, một tầng tử quang nhàn nhạt bao quanh thân thể nàng. Nhưng cũng không biết tại sao, nàng vẫn không nghĩ đến việc uy hiếp Diệp Âm Trúc trước mặt, trong sâu thẳm tiềm thức, nàng phảng phất cảm giác được đêm qua dường như tên thanh niên thần âm sư này tựa hồ đã rất thân cận với nàng. Nhưng bất luận vắt óc thế nào cũng nhớ không nổi đêm qua đã phát sinh chuyện gì, tinh thần lực và ma pháp lực của nàng tựa hồ tiêu hao rất lớn, bây giờ chỉ còn không tới năm thành so với lúc bình thường, may là trên thân cũng không có cái gì khác thường.
-Chuyện là như thế này, đêm qua có một con Hắc Long không biết tại sao lại tìm tới ta gây sự. Sau đó ta đã triệu hồi ngươi về tới.
Diệp Âm Trúc nhìn nhìn Ly Sát rồi nói tiếp:
-Hắc Long đó rất cường đại, ba người chúng ta kết hợp cũng chỉ rất miễn cưỡng mới chống lại hắn được, hắn hình như còn thi triển hắc ám ngăn cách ma pháp gì đó, sau đó, chúng ta từ nơi này xông ra ngoài, ngươi đã quyết chiến cùng hắn, sau khi hắn chạy đi vì tinh thần lực của ngươi đã tiêu hao quá đại nên ngất đi, không có cách nào khác, ta chỉ có thể đưa ngươi trở về đây. Nga. Tô Lạp cũng bị ngất lúc cấm chú các ngươi phát ra va chạm vào nhau đó.
Trong lúc nhất thời Diệp Âm Trúc cũng không nghĩ cách giải thích nào hoàn mỹ hơn nên chỉ có thể miễn cưỡng dựa theo sự thực xảy ra đếm qua nói qua quít một lần. Ly Sát cau mày hỏi:
-Nói như vậy thì cấm chú mà ngươi vừa nói là do ta và đầu Hắc Long đấu nhau sao?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Đúng vậy!
Hừ một tiếng, ánh mắt Ly Sát nhất thời trở nên lạnh như băng đảo qua người Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, lạnh giọng nói:
-Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi và hắn có thể sinh tồn dưới lực chấn do cấm chú va chạm phát sinh? Nếu không có thực lực đồng cấp bậc, dưới chấn lực của cấm chú va chạm các ngươi chắc chắn đã biến thành những hạt nguyên tố nhỏ nhất rồi.
-Chuyện này ……
Ly Sát có vẻ thông minh hơn ta tưởng, nhìn nàng, Diệp Âm Trúc nhất thời nói không lên lời.
-Là bởi vì hắn có sinh mệnh thủ hộ, hơn nữa ta còn có Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi.
Tô Lạp đột nhiên mở miệng giải thích hộ, đúng lúc Diệp Âm Trúc không thể trả lời được rốt cục Tô Lạp đã từ kinh hoảng với ngượng ngùng tỉnh lại, đứng dậy nói. Nét sắc lạng trong mắt của Ly Sát chợt chuyển hóa thành kinh ngạc:
-Sinh mệnh thủ hộ? Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi?
Có sự nhắc nhở của Tô Lạp nên Diệp Âm Trúc nhất thời phản ứng theo, giơ lên cánh tay trái lộ ra sinh mệnh thủ hộ, than nhẹ một tiếng, nói:
-Vốn ta không muốn nói ra, vì đây bí mật của chúng ta, sinh mệnh thủ hộ, có thể thi triển tuyệt đối phòng ngự, lúc ấy Tô Lạp trốn ở sau lưng ta, Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi của nàng có thể miễn dịch vật lý công kích, đối với chấn lực do ma pháp tạo ra cũng có tác dụng phòng ngự nhất định, dưới sự bảo vệ của hai kiện ma pháp vật phẩm gần đạt cấp thần khí chúng ta mới miễn cưỡng sống sót sau vụ nổ do cấm chú của các ngươi gây ra.
Ly Sát là một Ngân long, ma pháp chi long, không cần cẩn thận dò xét chỉ cần dụng chút tinh thần lực kiểm tra nàng cũng có thể cảm giác được sự thần kỳ của sinh mệnh thủ hộ, đối với lời nói của Diệp Âm Trúc cũng tỏ ra tin vài phần, ánh mắt nhất thời trở nên ngưng trọng thêm vài phần:
-Hắc long tộc cũng dám xuất hiện trong phạm vi của Ngân long thành chúng ta, chuyện này đúng là muốn khiêu khích sự tôn nghiêm của Ngân long. Mục tiêu của bọn họ cũng là ngươi, xem ra, cũng ý thức được tác dụng do cầm khúc của ngươi đối với Long tộc. Nếu con Hắc Long kia đã có thể đến một lần thì cũng sẽ dám chắc sẽ đến thêm lần nữa, được rồi, ta quyết định, vì bảo vệ sự an toàn của ngươi, trong kỳ hẹn mười ngày này ta sẽ ở lại đây cùng ngươi. Có ta ở đây, Hắc Long tộc không thể nào bắt được ngươi.
-A?
-Cái gì?
Diệp Âm Trúc và Tô Lạp cơ hồ đồng thời kinh hô, hai người quay sang nhìn nhau, không nhịn được đều lộ ra thần sắc đầy bất đắc dĩ. Diệp Âm Trúc thử thăm dò nói:
-Ngươi không cần lưu lại đâu, chúng ta đã có linh hồn y phụ, khi cần ngươi trợ giúp ta sẽ triệu hồi ngươi.
Ly Sát giận dữ nói:
-Nếu lại gặp phải hắc ám ngăn cách của Hắc long ngươi triệu ta tới tìm chết sao? Chuyện đêm qua mặc dù ta nhớ không rõ, nhưng có thể khiến ta hôn mê khi thi triển cấm chú thì rõ ràng phải rất nguy hiểm. Ta lưu lại không phải vì ngươi mà chủ yếu là chính bản thân ta.
Nói xong, nàng không hề để ý tới hai người, đường hoàng chiếm lấy cái giường của Diệp Âm Trúc, khoanh chân ngồi lên trên, bắt đầu minh tư. Ánh mắt của Tô Lạp đầy phức tạp liếc nhìn Diệp Âm Trúc một cái:
-Ta đi làm điểm tâm.
Đối mặt với mối quan hệ phức tạp này cho dù Âm Trúc tâm chí thành thục hơn cũng không biết nên xử lý thế nào, đành bất đắc dĩ nói:
-Ta đi ngủ tiếp.
Nói xong, trực tiếp trở lại giường của Tô Lạp kéo chăn trùm kín trên đầu mình. Không khí hôm nay trong Thước Lan ma võ học viện có vẻ rất quái lạ dị. Khắp nơi đều có đệ tử thảo luận thành nhóm. Ngay cả một ít giáo sư của học viện cũng không ngoại lệ. Đề tài họ thảo luận tự nhiên là xung quanh chuyện cấm chú va chạm đêm hôm qua. Bởi vì học viện đã đóng cửa nên hôm nay Diệp Âm Trúc tự nhiên không thể đến hoàng gia đồ thư quán được, chỉ đành trở lại giáo học lâu của thần âm sư hệ đi học, trên đường đi mặt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, để cho một mỹ nữ ma pháp long lúc nào cũng có thể bùng nổ ở tại túc xá của chính mình tư vị này thật là khó nhận, giường bị chiếm dùng không nói, chỉ có điều tính tình của vị mỹ nữ long này tùy thời đều có thể phát sinh biến hóa, nếu vạn nhất có lúc nàng có điều khó chịu, thi triển một cấm chú trong túc xá của chính mình vậy sẽ gây ra phiền toái lớn.
-Âm Trúc, ngươi nói thật đi, đêm qua rốt cuộc tới cùng xảy ra chuyện gì. Tại sao buổi sáng khi ta tỉnh lại chẳng những không nhớ được cái gì mà còn đang nằm trong lòng ngươi nữa chứ?
Nói đến đây, Tô Lạp không khỏi đỏ mặt, hắn so với Ly Sát thì hiểu rõ Diệp Âm Trúc hơn nhiều, tự nhiên cũng tin tưởng hắn không cố tình sắp đặt, nếu không lúc ấy cũng sẽ không giúp hắn ra sức che giấu.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:
-Tô Lạp, ta không muốn lừa ngươi, nhưng có một số việc ngươi vốn hoàn toàn không biết rõ ràng, để tránh phiền toái về sau, ta chỉ có thể nói như vậy, những gì lúc nãy giải thích với Ly Sát đa phần đều là sự thật. Về phần ngươi tại sao lại nằm trong lòng ta mà ngủ, ta cũng không biết a! Hay là tại ngươi nghĩ người ta rất ấm áp nên cố ý chui vào cạnh ta để ngủ?
Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc giận dữ, phóng cước đá về phía hắn
-Ngươi chết đi!
Âm Trúc cười ha hả, nghiêng người né qua, thân hình chớp lên một cái, đã chuyển ra đường đi về phía phòng học của Thần Âm hệ. Nhìn bóng hắn rời đi, Tô Lạp không khỏi đỏ mặt, hai tay xoa má đang nóng bừng, tự nhủ thầm:
-Hắn, hắn không chiếm tiện nghi của mình sao. Tên bại hoại này, ngày càng xấu mà.
Diệp Âm Trúc bây giờ trong lòng không bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài được, Ngân long cùng Hắc long lần lượt xuất hiện, hơn nữa mục tiêu đều là nhắm vào hắn, hắn rất rõ ràng, với thực lực của chính mình hoàn toàn không thể nào đối kháng cùng với thượng vị Long tộc, cửu giai cao thủ. Cho dù Khô Mộc Long Ngâm Cầm còn hoàn hảo, đối với thực lực quá chênh lệch của Long tộc mà nói, cũng không phát sinh ra hiệu quả. Hắc Long Dạ Tinh Hủ kia bị Tử giết chết, bên phía Hắc long thành tạm thời sẽ không nhận được tin tức gì. Bây giờ chỉ hy vọng là trong vòng mười ngày ngắn ngủi này, Hắc long thành sẽ không phái thêm người đến.
Trong khi tự hỏi, hắn đã đi đến phòng học của Thần Âm hệ. Từ khi khai giảng đến nay, hắn tổng cộng cũng không hề ở chỗ này quá vài ngày, vừa vào cửa nhất thời bị mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào người.
Lúc này vẫn chưa bắt đầu vào học, Tuyết Linh khúc khích cười nói:
-Ui, danh nhân của Thần Âm hệ chúng ta, Cầm thành lĩnh chủ đại nhân cũng biết đi học a! Hiếm thấy, thật là hiếm thấy.
Diệp Âm Trúc tại Cầm thành đại triển thần uy, đánh lui quân đội Thú nhân tộc đã trở thành sự kiện lưu truyền khắp học viện. Trở thành tiền lệ chưa từng có, phát huy thực lực vốn có hạn đánh lui địch nhân mạnh hơn mình. Việc hắn được quốc vương phong thưởng tự nhiên mọi người đều hay biết.
Học sinh năm nhất của Thần Âm hệ tổng cộng chỉ có mười một người. Lúc này, toàn bộ 11 cô gái, tổng cộng 22 ánh mắt hoàn toàn tập trung lên người Diệp Âm Trúc, giống như bị vây quanh bởi muôn ngàn đao kiếm, cảm giác rất không thoải mái.
Diệp Âm Trúc lè lưỡi nhìn nhìn Tuyết Linh, chạy nhanh đến vị trí của mình ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi Lam Hi ngồi cùng:
-Hôm nay học môn gì vậy?
Lam Hi nghe Diệp Âm Trúc hỏi nàng, không hiểu sao bỗng nhiên đỏ mặt, thì thầm trả lời:
-Vốn là học môn Âm luật tri thức, nhưng vừa rồi sư phụ đột ngột tuyên bố, bởi vì xuất hiện tình huống đặc biệt, tất cả giáo sư phải đi dự họp nên chuyển thành giờ tự học, cho chúng ta tự tham khảo ma pháp âm nhạc lẫn nhau.
-A!
Nghe Lam Hi nói như vậy, Diệp Âm Trúc không khỏi có chút thất vọng, mặc dù về lý luận âm nhạc mà nói, hắn không cần học thêm điều gì, nhưng với các món nhạc khí khác, hắn vẫn rất hứng thú tìm hiểu. Cho nên mặc dù trước kia số ngày tham dự học không nhiều nhưng mỗi lần đi học hắn đều nghe giảng rất chăm chú.
Tuyết Linh ngồi phía trước quay mặt lại, nói với Diệp Âm Trúc:
-Âm Trúc, hay là người dạy bọn ta đi, có được không? Tại sao ma pháp cấp bậc của mọi người đều tương đương nhau mà thực lực Cầm ma pháp của ngươi lại cường đại như vậy? Thậm chí còn có thể dẫn dắt chúng ta, vốn luôn bị xem là yếu ớt Thần Âm hệ trở thành quán quân của Tân sinh tranh tài.
-Ta?? Ta không được.
Diệp Âm Trúc có chút quẫn bách trả lời. Mặc dù tâm tính đã phát triển hơn một chút nhưng hắn vẫn còn khá khờ khạo, nhất là khi đứng trước mặt nhiều nữ tử như vậy.
Tính tình của Tuyết Linh luôn rất thẳng thắn, rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đến chỗ Diệp Âm Trúc, mạnh mẽ kéo tay hắn đứng lên:
-Tại sao lại không được. Toàn bộ giáo sư của Thần Âm hệ chúng ta, kể cà Ny Na chủ nhiệm cũng đều khen ngợi ngươi không dứt. Bọn họ đều nói thực lực của ngươi cũng đủ để trở thành giáo sư của Thần Âm hệ rồi. Mặc dù chúng ta không sử dụng nhạc cụ giống nhau nhưng nguyên lý âm nhạc thì cũng như nhau cả. Chẳng lẽ ngươi lại giấu nghề không muốn chỉ dạy cho chúng ta?
Diệp Âm Trúc nhìn Tuyết Linh, lại quay sang nhìn vẻ mặt Lam Hi đầy tò mò, trong lòng đột nhiên phát sinh một ý nghĩ kì dị. Nhìn qua thực lực của hắn giờ đây đã là Kiếm Đảm Cầm Tâm 3 giai, tương đương với Lục cấp cao giai Đại ma pháp sư, nhưng cho dù hắn sử dụng năng lực của cổ cầm thần khí, cũng hoàn toàn không có khả năng uy hiếp đối thủ cao hơn mình nhiều cấp bậc. Nhưng độc tấu cũng không phải là cách chơi nhạc duy nhất. Tần Thương từng dạy cho hắn, nếu muốn cho thực lực của Thần âm sư chân chính phát huy thì phải sử dụng đến hợp tấu. Tiếc là cổ cầm thì không phù hợp để sử dụng với hợp tấu mà thôi. Bây giờ học sinh chung quanh đều là Thần âm sư, cho dù thực lực bọn họ cao thấp không đều nhưng nếu có thể cùng nhau phối hợp tấu lên một nhạc khúc, vậy sẽ mang lại hiệu quả như thế nào? Phải biết rằng, có một số ít cổ khúc mà hầu hết tất cả các loại nhạc khí đều có thể diễn tấu được.
Trong lúc hắn đang miên man nghĩ ngợi thì Tuyết Linh đã nói một tràng dài, nhìn Diệp Âm Trúc bộ dạng hồ đồ ngây ngốc, Tuyết Linh không nhịn được, khúc khích cười, nói:
-Được rồi, Diệp sư phụ, dạy cho chúng ta đi nào!
Nghe thanh âm của Tuyết Linh, Diệp Âm Trúc như từ trong mộng tỉnh lại, bất đắc dĩ nhìn chúng nữ, hỏi:
-Vậy các ngươi muốn nghe ta nói cái gì nào?
Tuyết Linh mỉm cười nói:
-Đương nhiên muốn nghe ngươi giải thích, tại sao cầm khúc của ngươi uy lực hơn hẳn các khúc nhạc do các loại nhạc khí khác? Ta cũng hỏi qua Lam Hi, mặc dù cô ấy cũng dùng cổ cầm nhưng khi tấu nhạc thì khúc nhạc cũng tuyệt không thể có khí phách chấn nhiếp nhân tâm như của ngươi được, vậy rốt cục là tại sao?
May mắn là học sinh năm nhất của Thần Âm hệ chỉ có mười mấy người, trải qua thời gian ngắn lúng túng, Diệp Âm Trúc cũng từ từ trầm tĩnh lại, dù sao thì hắn cũng từng tôi luyện qua chiến trận, thiên binh vạn mã chẳng hề e dè, mỉm cười nói:
-Kỳ thật vấn đề rất đơn giản, Thần Âm sư sử dụng nhạc khí gì cũng đều giống nhau cả. Cho dù là ta hay là các ngươi khi tấu nhạc cũng cùng có chung mục đích, chính là bằng vào khúc nhạc mình diễn tấu làm ảnh hưởng đến tâm lý người khác, nói ra thì đơn giản vậy nhưng muốn làm thì phức tạp hơn, nguyên nhân duy nhất mà khúc nhạc do các ngươi diễn tấu ảnh hưởng kém hơn khúc nhạc của ta là do các ngươi luyện tập chưa đủ.
Tuyết Linh sững người ra một lúc:
-Luyện tập không đủ? Tại sao? Một khúc nhạc đối với chúng ta mà nói, nhiều nhất là một tháng có thể luyện đến phi thường quen thuộc, tại sao lại nói là luyện tập không đủ?
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
-Ngươi nói luyện tập một tháng, chỉ là mới học được giai điệu và nhịp điệu mà thôi, cũng chỉ là phần ngoài của khúc nhạc, hoàn toàn không phải là tinh túy của nó. Ngươi muốn biết tại sao khúc nhạc của ta diễn tấu uy lực hơn nhiều so với các ngươi không? Không phải bởi vì tinh thần lực của ta cường đại hơn các ngươi mà chủ yếu là đối với khúc nhạc đó, ta lý giải và cảm nhận nó sâu sắc hơn các ngươi. Sư phụ ta từng dạy rằng, muốn tấu một khúc nhạc thật hay, trước hết là tâm hồn phải hòa hợp cùng khúc nhạc, khi nào tâm hồn các người đồng điệu cùng khúc nhạc thì cũng sẽ rung động theo giai điệu của khúc nhạc đó. Lúc đó mới có thể xem là tập luyện thành thục được. Nhưng cho dù là tập luyện thành thục cũng chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Muốn diễn tấu một khúc nhạc cho tốt, chủ yếu nhất là phải nắm được tâm tình của nhạc khúc đó. Khi ngươi diễn tấu thì mang tâm tình của mình dung hợp cùng tâm tình của khúc nhạc, có như vậy ngươi mới có thể phát huy tận lực bản chất của khúc nhạc đó. Cũng chỉ có trải qua quá trình như vậy, Thần Âm sư mới có thể tự đề thăng tinh thần lực của chính mình một cách nhanh chóng được.
Theo lời nói của Diệp Âm Trúc chính là phép luyện cầm bí mật của Cầm Tông, nhưng thật ra đây cũng không phải là bí mật gì quá to lớn, nói ra thật rất đơn giản nhưng muốn thực hiện được thì muôn ngàn khó khăn. Diệp Âm Trúc thiên tài như vậy cũng phải mất 16 năm ròng rã, khi hắn đột phá cảnh giới Xích Tử Cầm Tâm hoàn toàn mới có thể dung nhập tâm hồn vào cầm khúc, rung cảm theo từng giai điệu của cầm khúc. Còn đối với Thần Âm sư bình thường, như sư phụ Tần Thương của hắn, chỉ khi đột phá được Kiếm Đảm Cầm Tâm, đạt tới Tử Vi Cầm Tâm, mới có thể làm được điều tương tự. Đây cũng là lý do chính tại sao lúc đầu Tần Thương nhất định bắt Diệp Âm Trúc tu luyện Xích Tử Cầm Tâm trước. Ưu thế của Xích Tử Cầm Tâm rõ ràng được khẳng định, ma pháp sư đồng cấp với Diệp Âm Trúc tuyệt không có khả năng chiến thắng hắn.
Nghe lời Diệp Âm Trúc nói xong, toàn bộ nữ tử xung quanh đều trầm mặc tự hỏi, Tuyết Linh thì thào tự nhủ:
-Diễn tấu nhạc khúc mà còn phải hiểu được sâu xa tâm tình của nhạc khúc, phải mang toàn bộ tinh thần bản thân dung nhập vào nhạc khúc sao? Loại lý thuyết này lần đầu tiên ta mới nghe thấy…
Diệp Âm Trúc nói tiếp:
-Chỉ có làm được như vậy mới có thể được xem là Thần Âm sư chân chính. Các học hệ khác nói Thần Âm hệ chúng ta yếu ớt như gà, chính là bởi vì trong Thần Âm hệ chúng ta, cơ hồ không có Thần Âm sư chính thức.
Lam Hi đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt nàng nhìn Diệp Âm Trúc tựa như đệ tử nhìn sư phụ mình, toàn bộ mang theo ánh nhìn tôn kính cùng ngưỡng mộ:
-Đối với chúng ta mà nói, phải mất bao lâu mới có thể chân chính lĩnh hội một nhạc khúc đây?
-Cái này..
Diệp Âm Trúc nói ra có chút khó khăn, các nữ tử này tuổi tác so với mình không nhiều cách biệt, đều là khoảng 16,17 tuổi, nhưng trong số các nàng, ngay cả chanh cấp tinh thần lực cũng chưa ai đạt tới. Muốn lĩnh hội được tâm hồn của nhạc khúc, co hồ mất cả đời cũng chưa chắc có khả năng làm được. Nhưng mình vừa nói hùng hồn như vậy, những lời thế này làm cách nào nói ra được đây?
Lam Hi nhìn Diệp Âm Trúc băn khoăn khó nói, vội vã thay đổi câu hỏi của chính mình:
-Nói lại, ngươi phải mất thời gian bao lâu mới có thể đạt tới trình độ như hôm nay?
Diệp Âm Trúc thở phào nẹ nhõm, nói:
-Nghe sư phụ kể lại, ta từ khi đầy tháng đã được người hàng ngày ngồi bên cạnh đánh đàn, dùng tiếng đàn ảnh hưởng, nuôi dưỡng tâm hồn ta từ bé, mang lại cho ta cảm giác âm luật, chính là xây dựng căn cơ cho ta thật vững. Ngay khi ta tròn 3 tuổi, thì sư phụ chính thức truyền nghề cho ta. Năm nay ta 16 tuổi, hơn mười năm khổ luyện, cũng là thời gian trước khi ta tới học viện này. Mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn cơm với ngủ cũng đều luyện đàn. Nhưng mà lúc ta có thể dung hợp tâm hồn vào cầm khúc, có thể sử dụng cầm khúc không giống như trước kia, chính là ở cuộc so tài Tân sinh, trận đánh cùng với Nội Tư Tháp.
Ánh mắt đám nữ tử trên người Diệp Âm Trúc cơ hồ ngưng hẳn lại, 16 năm, suốt 16 năm dài a! Từ khi còn nhỏ đã lớn lên cùng tiếng đàn, mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn và ngủ thì đều là tập đàn, đây là khái niệm gì vậy?
Một nữ sinh năm nhất khác cất tiếng hỏi:
-Vậy ngươi hoàn toàn không có tuổi thơ hay sao?
Diệp Âm Trúc cười nói:
-Có chứ,cầm chính là tuổi thơ của ta.
Nói đến đây hắn không nhịn được khẽ mỉm cười,nhớ đến trước đây mình mỗi ngày lớn lên trong tiếng đàn,nhớ cảnh Tử đứng một bên lắng nghe. Bích Không Hải là một địa phương tràn ngập khí tức của tự nhiên, thật là mĩ diệu. Ít nhất ở đó mình cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, toàn bộ tinh thần đều có thể đặt hết lên việc đánh đàn.
Cho dù Tuyết Linh và Lam Hi đều còn có những nghi vấn ở trong lòng thì hai nữ hài tử này vẫn không nói ra. Suốt mười sáu năm khổ tu mới có được thành quả ngày hôm nay. Bây giờ các nàng hâm mộ Diệp Âm Trúc không phải vì hắn bằng vào âm nhạc của Thần Âm sư có được thành tích như hôm nay,mà đó là sự nỗ lực không ngừng mới đạt được. Điều này người thường căn bản là không thể tưởng tượng được.
Diệp Âm Trúc bảo:
-Bất cứ Ma pháp sư nào muốn tiến bộ cũng phải trải qua vô số lần rèn luyện gian khổ, chẳng qua chỉ là phương pháp tu hành khác nhau mà thôi. Không có đường tắt nào cả,muốn trở nên mạnh mẽ thì phải có sự cố gắng nỗ lực tương ứng.
Tuyết Linh vẫn chưa từ bỏ ý định,hỏi:
- Âm Trúc, thật sự không có cách nào giúp chúng ta nhanh chóng đạt tới cảnh giới tâm tình hòa cùng nhạc khúc sao?
Diệp Âm Trúc trầm ngâm một lát rồi bảo:
-Cũng không phải là không có cách. Chỉ là phương pháp này cực khó thực hiện, muốn hoàn toàn dung hợp vào trong âm nhạc thì khi diễn tấu phải dung nhập tâm tình vào trong cầm khúc, khó khăn không chỉ có thế, ngoài ra còn phải có năng lực lĩnh ngộ rất mạnh mới có thể làm được. Tuy nhiên, nếu chỉ chuyên tâm tập luyện một số ít cầm khúc, chỉ cần cố gắng nhất định sẽ đạt kết quả. Ta cũng đang định truyền cho các ngươi phương pháp này để nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân. Mỗi người các ngươi đều có hai sự lựa chọn, cách thứ nhất là cách phổ biến thường dùng: dụng tâm cảm thụ một cầm khúc để có thể diễn giải nó một cách sâu nhất, từ đó mà phát huy uy lực tối đa của nó, đồng thời cũng tốn ít thời gian nhất. Cách thứ hai là các ngươi thông qua hợp tấu để tăng cường uy lực cho cầm khúc. Mỗi người năng lực đều có hạn, cho nên hợp tấu mới là xu hướng phát triển đúng đắn của Thần Âm sư. Mặc dù ta chưa có thử qua nhưng ta nghĩ, cùng một khúc nhạc nhưng cách mỗi người cảm nhận và diễn đạt bên trong đó không giống nhau, vì vậy có thể giúp nhau tìm ra những điểm kì diệu vượt ngoài tưởng tượng. Đây là điều mà một người độc tấu tuyệt không thể làm được. Cách này thậm chí có thể làm biến đổi năng lực của các ngươi. Nếu các ngươi có lòng tin ta cũng không ngại thử qua một lần. Nếu thành công thì có thể chứng minh suy đoán của ta là chính xác. Dù sao trên chiến trường thì Ma pháp sư cũng được bảo vệ rất nghiêm mật, cho nên điều chúng ta cần làm là phát huy uy lực của ma pháp tới mức cực hạn.
Diệp Âm Trúc cũng không biết rằng những lời lẽ tưởng chừng như vô cùng đơn giản hắn nói ra ngày hôm nay, chính là nền móng cho những thành tựu đầy vinh quang mãi mãi về sau. Biến Cầm thành loại vũ khí có chiến lực mạnh nhất, đồng thời đưa loại nhạc cụ đầu tiên trong mười hai nhạc phường đi vào lịch sử của đại lục.
Tuyết Linh cười hì hì nói:
-Nếu chỉ là một khúc cầm thì ta có thể thử, nếu nhiều hơn nữa thì ta sợ là không thể kiên trì được.
Lam Hi cũng gật đầu:
-Ta sẽ cố gắng, nhưng bây giờ chúng ta chọn khúc cầm nào mới là tốt nhất đây?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một lát rồi bảo:
-Không bằng chọn khúc: đi. Cổ khúc này có thể diễn tấu bằng bất kì nhạc khí nào. Trước tiên các người tự luyện tập cho đến khi có cảm giác tâm tình mình hoàn toàn dung nhập vào trong khúc thì có thể bắt đầu thử hợp tấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn vừa dứt lời trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Ny Nhã không biết đã đứng đó từ bao giờ, vẻ mặt đầy vui mừng nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt lộ rõ nét tán thưởng.
-Ny Nhã nãi nãi, người tới rồi.
Diệp Âm Trúc đỏ mặt, rời khỏi bục giảng nhỏ giọng nói:
-Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của mình cho mọi người cùng tham khảo, không hề có ý chiếm dụng vị trí lão sư này a.
-Không sao, ngươi giảng giải tốt lắm. Xem ra ngươi không chỉ là Thần Âm sư thiên tài mà còn là tương lai hi vọng của Thần Âm sư bọn ta.
Nói đến đây, Ny Nhã không nhịn được, trong lòng thầm than:
-Tần thương à Tần Thương, xem ra ta còn chưa nhìn thấu con người ngươi. Quả nhiên là có con mắt độc đáo, chả trách ngươi lại muốn Âm Trúc tới học viện để làm lão sư. Chỉ có giao cho hắn thì đệ tử Thần Âm hệ mới có tương lai. Sau này Thần Âm hệ ma pháp mới có thể tồn tại sánh ngang với các chi hệ ma pháp cường đại khác.
Diệp Âm Trúc nghe thấy ngữ khí của Ny Nhã không có chút trách móc mới yên tâm ngồi lại vị trí của hắn trên bục giảng. Ny Nhã chậm rãi bước tới trước bục giảng cao giọng nói:
-Vừa rồi, đại bộ phận những gì Âm Trúc nói ta đều nghe thấy, đây quả là một ý kiến rất hay. Đã nhiều năm rồi, Thần Âm sư chúng ta thủy chung vẫn chưa thể bước lên vũ đài của đại lục, chính bởi vì chúng ta không đủ cường đại. Cho nên để các ngươi học trong một năm làm thí điểm, nếu thành công thì sẽ phổ biến phương pháp này ra cả Thần Âm hệ. Nhạc khúc cốt ở tinh mà không cần nhiều, cứ coi như đây là một kì khảo thí của các ngươi, sau một năm mà người nào chưa đạt tới cảnh giới tâm tình dung nhập vào trong thì chớ trách ta trở mặt không lưu tình!
Cuộc sống vẫn tiếp tục như trước, đối với đề nghị của Diệp Âm Trúc, môn hạ đệ tử cũng không thảo luận nhiều,mà đều bắt đầu diễn khúc . Diệp Âm Trúc nói với các nàng chỉ có không ngừng diễn luyện mới có thể từ trong đó dần dần cảm nhập hết thảy tâm tư vào trong nhạc khúc.
Nhìn chúng nữ, Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu tự hỏi chính mình, hợp tấu tịnh không đơn giản như hắn nói. Nhạc khí bất đồng, nhạc khúc cũng bất đồng, tình huống hợp tấu cũng không phải chỉ có một. Các loại nhạc khí khác nhau vừa có thể rất dễ xung đột lại có thể phụ trợ lẫn nhau. Đây là điều cần phải tính toán cẩn thận trước khi hợp tấu. Cho dù chỉ là một khúc nhạc ngắn thì cũng phải trải qua thời gian dài diễn luyện mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
-Diệp Âm Trúc, sau khi giảng xong người ghé qua chỗ ta một chút!
Vào lúc giữa trưa Ny Nhã ghé qua lớp Thần Âm hệ năm thứ nhất nói với hắn.
Rất nhanh, các nữ học viên đều nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt khác, không còn biểu tình giống như lúc mới bắt đầu nữa. Tất nhiên, ngoài sự hảo cảm với bề ngoài anh tuấn trẻ trung thì còn thêm vài phần tôn kính.
Buổi học kết thúc, Diệp Âm Trúc đi thẳng tới công thất của Ny Nhã, lập tức thấy được hai người quen. Chính là học viên năm thứ hai Hải Dương và học viên năm thứ ba Hương Loan, Ny Nhã ngồi đối diện với hai thiếu nữ đang nói chuyện gì đó, thấy Diệp Âm Trúc đến mới tạm dừng.
-Âm Trúc, đến đây!
Ny Nhã vẫy Diệp Âm Trúc đến chỗ mình.
Diệp Âm Trúc liếc qua nhị nữ, Hương Loan cười cười nhìn hắn, còn Hải Dương thì vẫn vận bạch y như trước, chỉ là thái độ có chút biến hóa, cảm giác băng lãnh trên người nàng cũng giảm đi vài phần.
-Ny Nhã nãi nãi, người gọi ta tới là…?
Ny Nhã mỉm cười nói:
-Hôm nay, người giảng bài cho học viên năm nhất rất tốt, đại bộ phận ta cũng nghe qua, ta thấy ngươi rất có ý tứ. Mặc dù ta không tán thành lắm chuyện hợp tấu, nhưng việc tu luyện chuyên tâm một khúc nhạc thì lại rất tương đồng với ý kiến của ta. Việc này có thể giúp cải thiện tinh thần lực của Thần Âm sư chúng ta, giảm bớt yếu điểm chậm chạp. Trước kia, Thần Âm sư chúng ta tu luyện cũng chủ yếu là diễn tấu, nhưng bất đồng ở chỗ là tự ngộ, còn việc chính thức giảng giải nội hàm của nhạc khúc thì chưa làm được. Ta vừa nói ý nghĩ của ngươi cho Hương Loan và Hải Dương nghe, để các nàng cùng học viên năm thứ nhất thử qua một chút, hi vọng là khi kết thúc khóa học có thể đạt được thành tựu. Các ngươi đều là các đệ tử xuất sắc nhất của Thần Âm hệ chúng ta. Tương lai của Thần Âm hệ sau này phải dựa hoàn toàn vào các ngươi đó.
Diệp Âm Trúc nói:
-Ny Nhã nãi nãi, sao người lại không đồng tình hợp tấu? Mặc dù nhạc khí bất đồng, hợp tấu phải cực kì tinh xảo chỉnh hợp nhưng không phải là không thể làm được!
Ny Nhã lắc đầu bảo:
-Ngươi nghĩ quá đơn giản. Hợp tấu một vài loại nhạc khí giống như lời ngươi nói là cần tinh xảo chỉnh hợp, nhưng đấy là kết quả lí tưởng nhất mà thôi. Mặc dù tất cả các Thần Âm sư đối với cùng một khúc nhạc đều hoàn toàn lãnh hội nhưng khi hợp tấu lại có thể gặp phải những hệ quả đặc thù, đó là ta còn chưa xem xét hết. Muốn hợp tấu các loại nhạc khí thật tinh xảo chỉnh hợp thì phải trải qua không ngừng điều chỉnh, không phải chỉ ngày một ngày hai mà đã thành ngay đâu.
Ny Nhã không chút kiêng dè dội ngay cho lòng nhiệt tình của Diệp Âm Trúc một chậu nước lạnh, nhưng hắn cũng không từ bỏ ý nghĩ của mình, chỉ yên lặng gật đầu, trong lòng lại thầm nhủ nhất định phải thử qua môt lần. Cho dù chỉnh hợp là rất khó khăn nhưng không phải là không thể làm được.
Hương Loan giả bộ dạng hung ác trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc:
-Hảo a Âm Trúc, có phương pháp tu luyện tốt như vậy mà mãi không chịu nói ra, có phải là ngươi có ý đồ gì không? Có phải là coi trọng các tiểu cô nương năm thứ nhất xinh đẹp nên mãi hôm nay mới nói không?
Khí chất của nàng tuyệt đối không sinh ra bất kì một chút uy hiếp nào cho người khác, cho nên dù có tỏ ra hung ác đi nữa thì dáng vẻ đó lại càng động lòng người.
Diệp Âm Trúc bối rối cười nói:
-Đương nhiên là không phải. Tại các ngươi không có hỏi ta mà! Bây giờ nói cũng chưa phải quá muộn, đúng không?
Hương Loan hừ lạnh một tiếng:
-Không được, không phải lí luận của ngươi rất phong phú sao? Hay lắm, sau này phải giảng giải cặn kẽ cho chúng ta. Ta và hải Dương đều là huyền nhạc, tính tương đồng cao hơn hẳn. Hơn nữa tinh thần lực của chúng ta cũng không kém ngươi. Ta không tin là ta lại không bằng kẻ phân tâm Ma - Vũ song tu như ngươi.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:
-Tốt, sau này có vấn đề gì ngươi cứ hỏi ta là được rồi. Bất quá ta không đảm bảo là câu trả lời của ta sẽ khiến ngươi hài lòng.
Hương Loan bật cười nói:
-Ta thích nhất là cái bộ dáng này của ngươi, trông rất đáng yêu!
Diệp Âm Trúc không chút tức giận ưỡn ngực nói:
-Hương Loan học tỷ, chữ này dùng cho một nam hài tử dường như có chút không thỏa đáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook