Cầm Đế
-
Chương 18: Cầm hoán minh thuyết
Diệp Âm Trúc nói: " Một lần trị liệu không đủ. Ta cần phải đả thông kinh mạch nàng ấy nhiều lần nữa bằng tử trúc châm thì phần kinh mạch bị thương tổn mới có thể phục hồi lại được. Sau đó, cơ thể Hải Dương sẽ dần dần bài trừ dư độc từ bên trong ra. Ta nghĩ phải qua mười lần thí châm thì mới phát sinh biến hóa rõ ràng. Còn về sự phục hồi đạt đến mức nào, ta cũng không dám chắc, nhưng ít ra dung mạo của nàng ấy cũng phục hồi lại được bảy phần ".
Nhìn dáng điệu mệt mỏi của Diệp Âm Trúc, Hương Loan đột nhiên phát hiện: thần âm hệ có một nam đệ tử như hắn quả thật vô cùng vinh dự, hơn nữa nhìn hắn còn rất đáng yêu. Ánh mắt hắn trong sáng như hài tử, khiến Hương Loan càng thểm sinh hảo cảm trong long với hắn. .
Diệp Âm Trúc mỉm cười, lúc này, cảm giác mệt mỏi tăng lên mãnh liệt, khiến hắn chỉ muốn đi ngủ ngay tức khắc: .
. Hương Loan vội hỏi.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, hắn cắn lưỡi, lấy cơn đau để giúp mình tính táo một chút rồi bước đi đến phía cửa. Nhìn thân ảnh của Diệp Âm Trúc rời đ, Hương Loan nở một nụ cười tán thưởng: .
. Tô Lạp ở bên ngoài vội đỡ lấy Diệp Âm Trúc, giật mình hỏi hắn.
.
Tô Lạp tha nhẹ một tiếng, nói: . Vừa nói, hắn vừa khoát cánh tay của Diệp Âm Trúc lên vai, nhằm hướng khu hỗn hợp túc xá mà đi. Trong ánh mắt của hắn toát lên những tia yêu thương vô hạn, chỉ vì trong bóng đêm mông lung, lại thểm tinh thần Diệp Âm Trúc tiêu hao quá nhiều nên cũng không nhận ra. Gió đêm mát mẻ, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, dễ chịu. Tâm tình Diệp Âm Trúc lúc này so với ngọn gió còn muốn khinh khoái ( nhẹ hơn). Trước khi trị liệu cho Hải Dương, hắn chưa từng dồn toàn bộ sức lực, tinh thần để quyết tâm làm một việc gì. Việc ngày hôm nay đã khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều, hơn nữa cái cảm giác bản thân làm được một việc tốt thật thống khoái. Nụ cười tự nhiên xuất hiện trên khóe miệng, cảm thụ làn gió thu mát mẻ, hắn phát hiện bản thân ngày càng gắn bó với Mễ lan học viện.
Trong khi đó, tại thần âm hệ túc xá: . Hải Dương đã tỉnh lại. Bên ngoài vẫn là màn đêm sâu thẳm, Hương Loan đnag ngồi bên cạnh, dung khăn lau chùi thân thể nàng.
. Hương Loan ân cần hỏi thăm.
Hải Dương sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ lại những chuyện vừa phát sinh, có chút thống khổ hỏi: .
Hương Loan gật đầu. Hải Dương than nhẹ một chút, ánh mắt trở về trạng thái lạnh như băng: .
Hương Loan mỉm cười: .
Hải Dương đỏ mặt, vội phản bác: .
Hương Loan cười nói: .
Hải Dương sắc mặt hơi đổi, lắc đầu nói: .
Hương Loan hỏi lại: .
. Đột nhiên Hải Dương như ý thức được cái gì, nhìn Hương Loan bằng ánh mắt khác thường, run run giọng hỏi: .
Hương Loan lấy một cái gương đồng đưa cho Hải Dương, mỉm cười nói: .
Run rẩy tiếp nhận cái gương, Hải Dương phải thật vất vả mới có thể ổn định lại tâm trạng của mình, lúc ấy mới dàm nhìn hình ảnh của chính mình trong gương. Nàng thấy vết sẹo trên mặt vẫn chưa biến mất, tâm trạng không khỏi có chút thất vọng nhưng đã nhanh chóng tan biến bởi Hải Dương đã phát hiện sự biến đổi trên gương mặt mình. Vốn vết sẹo màu đỏ thẫm nay đã trở thành màu phấn hồng, nhìn đã bớt ghê hơn, hơn nữa vùng da thịt bị tổn thương dường như đã có cảm giác trở lại.
. Hải Dương kinh hãi nhìn gương mặt của mình trong gương, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của chính mình. Nàng bị thương từ khi còn bé, nửa gương mặt đã hoàn toàn không có cảm giác từ rất lâu rồi. Mười bảy năm! Đây là những cảm giác đầu tiên trên khuôn mặt của nàng sau mười bảy năm, dù là rất nhỏ nhưng đã tạo mầm mống hy vọng mãnh liệt trong lòng nàng.
Hương Loan nói: " Đừng hỏi ta là hắn đã làm như thế nào, ta cũng không biết nữa. Lúc ấy động tác của hắn rất nhanh. Ta chỉ nhìn ra là sau khi xong việc hắn rất mệt,đến dứng còn không xong nữa. Hắn nói vết thương trên mặt ngươi còn phải trị nhiệu thểm nhiều lần nữa, ước chừng khoảng mười lần thì dung mạo ngươi sẽ khôi phục được bảy, tám phần. Ngươi nói xem ngươi có định thực hiện lời hứa từ nhỏ với hắn không? ".
Hải Dương trầm lặng không nói, đếm nay đối với nàng mà nói nhất định sẽ là một đêm thức trắng.
Sáng hôm sau, khi những tia mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai rọi vào cửa sổ của ký túc xá thì cũng là lúc Diệp Âm Trúc tỉnh dậy. Tối hôm quan hắn đã rất mệt mỏi, vậy mà bây giờ toàn thân cảm thấy cực kì sung sức. Nắm chặt tay, hắn không nhịn được lầm nhẩm trong miệng: .
. Tô Lạp đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, có lẽ do hôm qua kiếm được một công việc cực tốt nên bữa sáng hôm nay nhìn thịnh soạn hơn hẳn.
. Diệp Âm Trúc ngửi hương thơm từ bữa sáng đã không nhịn được bước đến, nhưng nhìn lại Tô lạp đang trừng mắt nhìn, hắn chỉ còn cách đi rửa mặt. Trong lòng hắn cho ràng Tô Lạp đúng là quản gia tốt nhất, ít nhất cũng đã khiến hắn bất đắc dĩ đi rửa mặt.
. Tô Lạp tức giận hừ một tiếng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn có thể đoán là hắn không nghỉ ngơi đêm qua.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi: Nhìn ngươi kìa. Chẳng lẽ ngươi dậy từ nửa đêm ư? Nếu vậy thì ngươi cũng khỏe quá a! Ngươi cho rằng ai cũng lười biếng giống ngươi, ngủ đến giữa trưa mới dậy. Mau tới ăn sáng đi ".
Ngồi xuống bàn ăn, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước mình đã vô ý nói với hắn rằng hồi bé mình rất thích ăn thịt gà … Chẳng lẽ Tô Lạp hắn …
Từ Mễ lan học viện đi đến thực đường quả thực là rất phiên toái. Khoảng cách giữa hai ít nhất phải hai mươi dặm, gấp chục lần so với khoảng cách đến Mễ lan thành. Hơn nữa còn phải đến thật sớm để mua thực phẩm, không nhanh sẽ hết, mà mỗi ngày chỉ có bốn con gà được cung cấp cho cả học viện, quả thực là vô cùng hiếm hoi. Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được sự tình, khóe mắt tựa hồ có chút ươn ướt: " Tô Lạp, ngươi cũng ăn thịt gà đi! Ta từ nhỏ không thích ăn thịt gà, chỉ có ngươi thích mà thôi. Thịt gà có gì ngon cơ chứ. Ta ăn đủ no rồi Diệp Âm Trúc có ở đây không? Là ngươi? Ngươi tìm Âm Trúc định làm gì? Tìm hắn tự nhiên có việc. Diệp Âm Trúc, ngươi ra đây cho ta Nguyệt Minh? Ngươi tìm ta có việc gì? Ngươi theo ta ra đây nói chuyện Âm Trúc, không nên đi Nguyệt Minh, trận đấu vừa qua ngươi đã thua, giờ chẳng lẽ muốn tìm Âm Trúc để trả thù hay sao? Cẩn thận không ta lại dạy cho ngươi một bài học nữa đấy Diệp Âm Trúc, không phải ngươi rất lợi hại sao? Chẳng lẽ ngươi lại sợ ta, phải cần đến người khác bảo vệ Không có việc gì xảy ra đâu. Ta đi một lát rồi sẽ trở về luôn Vậy ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu nàng đánh lén ngươi, ngươi cứ lớn tiếng tri hô. Ta sẽ đến giúp ngươi ngay Tô Lạp, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, quyết không để kẻ nào làm ngươi thương tổn Ngươi nói ngươi sẽ bảo vệ ta? Đây là lời hứa của ta. Ngươi là người thứ hai ta hứa sẽ bảo vệ ".
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Tô Lạp không ngừng biến đổi, có chút khó coi. Người thứ hai ư? Vậy người thứ nhất là ai? Hải Dương? Hương Loan? An Nhã? Tất cả đều là mỹ nữ. Đương nhiên hắn không thể biết, người thứ nhất nhận lời hứa bảo vệ của Diệp Âm Trúc chính là người bạn đã ở cùng hắn suốt mười năm.
Diệp Âm Trúc đi theo Nguyệt Minh tiến vào khu rừng. Làn gió thu mơn man thổi, cuốn đi những chiếc lá lìa cành, nhẹ nhàng đặt chúng dưới mặt đất. Khung cảnh mang vài phần thể lương, ảm đạm.
Nguyệt Minh đi tới khu vực trung ương của khu rừng mới dừng lại, nàng xoay người, nhìn Diệp Âm trúc với cặp mắt đầy đầy phẫn nộ: " Diệp Âm Trúc, ngươi rốt cuộc đã làm gì Minh Tuyết? Ngươi nói tới ma thú của ngươi sao? Ta tuyệt đối không làm gì nó Ngươi nói dối. Nếu ngươi không làm gì nó, tại sao kể từ sau trận đấu nó vẫn hôn mê, bất luận ta làm gì nó cũng không tỉnh lại Việc này ta không biết. Ngày đó tại trận đấu, khi ta dùng cầm ca chống đỡ lại đợt công kích của nó, ta tựa hồ đã cảm nhận được tâm tình của nó. Nó rất bi thương, phảng phất có sự giãy dụa muốn thoát ly khế ước cùng ngươi. Cho nên ta bây giờ phải nói với ngươi rằng: ngươi nên đối xử với nó tốt hơn, quan tâm tới nó. Ma thú là một người bạn giúp ngươi chứ không phải là công cụ của ngươi Nhưng mà Minh Tuyết chưa bao giờ ngủ say đến vậy. Nó chính là lễ vật ông nội tặng ta khi ta mười hai tuổi. Đã bốn năm nay, ta và Minh Tuyết đều cùng ăn cùng ngủ, mặc dù nó không biết nói chuyện nhưng ta luôn coi nó làm bạn, có nó bên cạnh ta tu luyện ám ma pháp cũng không cảm thấy cô độc. Nó làm sao có thể bi thương chứ? Nó thậm chí còn không có trí tuệ, không có tâm tình Ngươi nghĩ vậy là sai rồi. Tại đại lục, mỗi vật đều có tâm tình, cho dù chúng có trí tuệ thấp đến đâu thì cũng có tình cảm. Không nói đến Minh Tuyết của ngươi, cho dù là ta mỗi lần đích cầm thì tâm tình cũng không giống nhau. Ngươi phải thật sự dụng tâm cùng chúng trao đổi thì mới có thể nhận biết tâm tình của chúng. Chính ta đã nghe Ny Na hệ chủ nói, Minh Tuyết của ngươi là vong linh hệ ma thú, sau này trưởng thành có thể đạt đến cửu cấp. Sau này nó sẽ là ma thú có trí tuệ cực cao, làm thế nào mà không có cảm giác đối với ngoại giới đây? Chỉ là ngươi đối với nó còn chưa hiểu rõ mà thôi. Ngày đó ta tấu cầm khúc có tên là , có lẽ làm cho nó xúc động cho nên mới có thể cảm nhận sự bi thương trong long nó A! Chẳng lẽ Minh Tuyết bi thương vì không có cha mẹ? Không có cha mẹ? Thu phục ma thú có vài phương pháp. Cách bình thường nhất là đánh bại ma thú rồi trực tiếp thu phục, nhưng sau này sẽ khiến ma thú khó phát triển hơn. Cách thứ hai là tiểu thâu, bắt trộm ma thú còn non. Khi chưa bước vào thất cấp, trí tuệ của ma thú vẫn chưa phát triển phát triển đầy đủ, vì vậy ma thú cha mẹ đều cẩn thận bảo vệ chúng. Khi chúng tiến vào thất cấp rồi thì lại rất khó thu phục. Ông nội ta đã phí rất nhiều tâm lực dẫn dụ cha mẹ của Minh Tuyết đi để cho ta có thể dễ dàng bắt nó thiết lập khế ước Các ngươi sao có thể làm như vậy? Cách đó có khác gì cường đạo đi cướp bóc? Ngươi không nghĩ thử xem nếu ngươi đang ở bên cha mẹ mình mà bị bắt đi thì sẽ có cảm giác như thế nào? Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không thương tâm sao? Chẳng trách Minh Tuyết tâm hồn bị tổn thương, nó đang nhớ về cha mẹ nó ở phương xa. Nó muốn thoát hỏi khế ước giữa ngươi và nó. Nguyên lai cách ngươi có ma thú là như vậy, thật là hèn hạ Ngươi mắng ta? Mắng ngươi thì làm sao? Chẳng lẽ ta mắng ngươi là hèn hạ không đúng ư? Ta, ta nên làm gì bây giờ? Ta thật sự rất thích Minh Tuyết, thậm chí còn coi nó như muội muội. Ta không thể không có nó bên cạnh Ta cũng không biết phải khuyên ngươi nên làm gì bây giờ. Nếu ngươi thật sự thích nó, hãy thả nó ra, để nó có thể trở về với cha mẹ nó, tiếp tục cuộc sống vui vẻ trước đây. Lời ta đã hết, giờ ta đi đây Chờ một chút Ngươi có thể giúp cho Tuyết Minh tỉnh lại được không? Nếu nó thật sự muốn trở về bên cha mẹ nó, ta sẽ để cho nó đi Ta thật sự không biết cách nào có thể làm Minh Tuyết thức tỉnh. Ta được biết ông nội ngươi là hội trưởng công hội ma pháp sư của Mễ lan đế quốc, chẳng lẽ ông ngươi cũng không có cách nào hay sao? Ông nội ta thử rồi nhưng không thành công. Ngay cả ông cũng không rõ tại sao Minh Tuyết lâm vào trạng thái ngủ say như vậy, nếu không ta đã chẳng đến tìm ngươi. Ông nội ta bảo rằng đó là một trận đấu hết sức công bình nên ông sẽ khong giúp ta, để cho ta phải tự mình đến nhờ ngươi giúp Như vậy đi, ngươi có cách nào giúp Minh Tuyết nghe được thanh âm của thế giới bên ngoài không? Có thể. Khi ta kiến tạo một thông đạo, nó sẽ liên kết được với thế giới bên ngoài Vậy ngươi làm đi. Ta sẽ dùng tiếng đàn thử xem có thể lay tỉnh nó dậy hay không. Nếu không được, ta cũng hết cách. Nhưng mà nếu nó tỉnh lại thì ngươi nhớ kĩ những gì ngươi vừa nói đấy, phải cho Minh Tuyết về nhà ".
Âm Trúc khoanh chân ngồi xuống, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hải nguyệt thanh cổ cầm, gật đầu ra hiệu với Nguyệt Minh. Mặc dù không dám chắc chắn nhưng Âm Trúc mơ hồ có cảm giác tiếng đàn của mình có liên hệ đặc thù với Minh Tuyết.
Nguyệt Minh hữu thủ tại không trung hư họa, quang mang ma pháp màu vàng trong nháy mắt phóng thích, tạo ra một kết giới lục vong tinh màu lam. " Xuất hiện đi, hỡi đồng minh của ta, MInh Tuyết ".
Ma pháp ba động, nhưng Minh Tuyết hoàn toàn không xuất hiên trước mặt nàng. Diệp Âm Trúc bắt đầu động thủ, bát chỉ phiêu động trên những dây đàn, âm thanh êm dịu phát ra. Nhạc khúc nhẹ nhàng bắt đầu, như đưa người nghe vào một không gian mờ ảo, tràn ngập hoa lá cùng tiếng chim hót rộn ràng, tạo cảm giác yên bình, thư thái. Diệp Âm Trúc khống chế âm thanh, hướng tới kết giới lục vong tinh kia truyền đến. Đây là " tiêu tương thủy vân tiêu tương " thuộc về duyệt tình tư, thông qua tinh thần lực mà sinh ra cộng minh, sử dụng tình cảm để lay động đối thủ, tràn ngập nỗi niềm thương cảm. Diệp Âm Trúc kết hợp giữa tình cảm bản thân và hoàn cảnh của vong linh ma thú Minh Tuyết để tấu lên khúc này. Tốc độ gảy đàn không nhanh mà hết sức chậm rãi, tuy thế lại tạo cho con người ta thiên biến vạn hóa các loại cảm giác. Cho dù cầm khúc không phải lấy mục tiêu là Nguyệt Minh nhưng khi nghe một khúc " tiêu tương thủy vân xích cấp ", khi đạt cấp cao hơn thì không biết uy lực sẽ còn kinh khủng đến mức nào!
Diệp Âm Trúc toàn thân đã dung hợp vào trong cầm khúc, cầm huyền cùng tâm huyền đồng thời chiến đấu. Nguyệt Minh lo lắng chờ đợi, bên trong vòng lục vong tinh vẫn không có động tĩnh gì. Mở một thông đạo tuy rất nhanh nhưng để duy trì nó cần tiêu hao ma pháp lực, nếu ma pháp lực tiêu hao hết trước khi Minh Tuyết tỉnh lại thì không biết phải làm sao …
" Tiêu tương thủy vân Không được sao? Đừng lo lắng. Mặc dù ta không làm Minh Tuyết thức tỉnh nhưng ta đã biết chuyện gì xảy ra. Ngươi nên vì Minh Tuyết mà cao hứng mới đúng Cao hứng? Minh Tuyết rốt cuộc làm sao vậy? Có lẽ ngày ấy ta tấu cầm khúc đã kích thích Minh Tuyết, khiến cơ thể nó tiến hóa, hiện đang trong thời gian thành hình. Cho nên mới phải nghỉ ngơi, tập trung toàn bộ năng lực cho việc tiến hóa Nếu thật sự như thế thì tốt quá. Tiếng đàn của ngươi thật sự có thể giúp ma thú tiến hóa ư? Ông nội đã từng nói Minh Tuyết cần ít nhất một năm nữa mới có thể tiến hóa lên ngũ cấp Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ do trùng hợp thôi. Mọi chuyện ổn rồi, giờ ta đi đây Diệp Âm Trúc Làm sao vậy? Chuyện hôm nay có thể không nói với ai được không? Nhất là những lời ngươi nói với ta ấy. Ta sẽ đáp ứng với ngươi, sau này Minh Tuyết tỉnh lại, khi ta tốt nghiệp học viện sẽ đưa nó về với cha mẹ. Nhưng chuyện này chỉ mình ngươi biết thôi đấy, ông nội ta mà biết nhất định sẽ không đồng ý Ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện hôm nay. Minh Tuyết nếu biết ngươi đồng ý thả nó về nhà hẳn sẽ phi thương cao hứng Diệp Âm Trúc, đến lúc đó ngươi có thể cùng ta đi tiễn Minh Tuyết không? Ta cho đến bây giờ vẫn chưa được đi đâu xa trên đại lục … ". Nàng trong lòng có chút sợ hãi, chỉ là không dám trực tiếp nói ra.
Diệp Âm Trúc đã hiểu rõ hơn về Nguyệt Minh, mặc dù nàng tu luyện ám ma pháp nhưng bản chất thật sự của nàng là một cô gái thiện lương, từ nhỏ đến lớn chỉ chuyên chú tu luyện ma pháp nên mới có thành tựu như bây giờ. Về điểm này nàng rất giống Diệp Âm Trúc.
Lúc nãy giáo huấn nàng đã đủ nên trong con mắt của Diệp Âm Trúc, nàng giờ đây chỉ là một nữ tử bình thường." Hảo, đây là một chuyện tốt, ta nhất định sẽ giúp ngươi Âm Trúc, ngươi vừa đi đâu về thế? Ny Na nãi nãi, người mới tới a. Vừa rồi ta cùng một vị đồng học hàn huyên vài câu. Người tới có chuyện gì thế? Thu thập đồ đạc rồi theo ta đi. Ta mới an bài cho ngươi một chỗ ở mới tốt lắm A? Ny Na nãi nãi, không cần đâu, ta ở chỗ này cũng tốt lắm rồi Bớt nói nhảm đi, mau đi thu dọn đồ đạc nhanh lên. Ngươi là thần âm hệ đệ tử, tại học viện phải tuân theo sự chỉ đạo của ta Ny Na nãi nãi, ở ký túc xá kia ta ở cùng ai? Ngươi đúng là hỗn tiểu tử, vấn đề này mà còn phải hỏi. Thần âm hệ mình ngươi là nam, chẳng lẽ ngươi muốn cùng phòng với nữ tử đồng môn? Định chiếm tiện nghi với con gái nhà người ta phải không? Ách …, ngài biết ta không phải có ý này mà. Ta muốn nói, nếu bên kia chỉ có mình ta ở thì có thể cho Tô Lạp qua luôn bên kia với ta được không? Chúng ta rất thân với nhau, hơn nữa mình ta ở một phòng cũng cảm thấy cô độc không được, tiểu tử kia là thích khách hệ đệ tử, sao có thể ở ký túc xá thần âm hệ chúng ta. Ngươi mau thu dọn đồ đạc đi, ta không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này Nếu vậy thì thôi, Ny Na nãi nãi, ta không dọn đi đâu Cái gì? Diệp Âm Trúc, Ny Na hệ chủ chuẩn bị cho ngươi một tòa biệt thự giống như của Hải Dương đó. Ngươi còn không mau thu dọc đồ đạc và cám ơn hệ chủ đi Không. Tô Lạp đối với ta là người bạn cực tốt, ta không muốn tách xa hắn Theo ý ngươi vậy, dù sao bên kia hãy còn rộng. Bất quá ta hy vọng không phải nghe thấy chuyện gì có liên quan đến tư tình nam nữ. Nếu có chuyện như vậy, ngươi và hắn sẽ phải cuốn gói rời đi ngay lập tức Trời ạ! Hệ chủ đổi tính từ bao giờ thế? Sao người đối với ngươi lại dịu dàng vậy? Ngày hôm qua cám ơn ngươi Hải Dương học tả, lúc đầu nếu không nhờ ngươi thì ta cũng không có biện pháp để vào học viện a! Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ nhau là việc nên làm mà Hải Dương hôm nay lại chịu hạ mình cảm ơn người khác a. Còn chin lần trị liệu nữa, đến lúc đó phải phiền ngươi rồi. Được rồi, chúng ta giúp ngươi thu dọn đồ đạc Ngươi ở nơi này thật khổ, qua thần âm hệ túc xá của chúng ta bên kia sẽ thoải mái hơn ".
Lúc này, chung quanh túc xá của Diệp Âm Trúc đã có rất nhiều ánh mắt dò xét, đệ nhất mỹ nữ của thần âm hệ ở đây mà lại, uy danh của nàng thật sự quá lớn a! Ngay cả thuần hậu như Diệp Âm Trúc khi ở cạnh nàng tim cũng đập thình thịch thì nói gì tới người bình thường. Hương Loan mỗi lần mỉm cười, mỗi một động tác đơn giản đối với bọn họ mà nói như là thần nữ hạ phàm, vô cùng có sức hấp dẫn.
Diệp Âm Trúc nhìn quanh bốn phía: " Không biết Tô Lạp chạy đâu rồi. Hai vị học tả, các ngươi cứ về trước đi, ta đợi Tô Lạp về rồi sẽ đi sau Ta ở đây ".
Như một bóng ma, Tô Lạp chậm rãi đi ra, trong mắt tràn ngập những tia phức tạp. Diệp Âm Trúc cùng hai nữ tử không biết hắn đi ra bằng cách nào. Tay áo hắn đã che đi ngọn chủy thủ màu đen ở trong hữu thủ đang run lẩy bẩy. Đương nhiên Diệp Âm Trúc khi đi cùng Nguyệt Minh đã không phát hiện Tô Lạp vẫn theo sau bảo vệ hắn, ngay cả lúc hắn nói chuyện với Ny Na hệ chủ thì Tô Lạp cũng đều nghe hết không sót một chữ.
" Tô Lạp, ngươi về đúng lúc lắm. Ny Na hệ chủ đã cho chúng ta một căn túc xá mới ở thần âm hệ. Sau này ngươi đi học có lẽ sẽ xa hơn một chút nhưng chắc không thành vấn đề với ngươi nhỉ Chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc thôi ".
Ny Na an bài cho Diệp Âm Trúc một túc xá rất gần túc xá của Hải Dương, cũng là một căn biệt thự màu trắng, phòng ngủ tuy chỉ có một nhưng rất rộng lớn, lại có thểm phòng khách, phòng bếp, xí sở, mỗi nơi so với trước kia đều tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Âm Trúc rất thích cảnh vật xung quanh nơi đây. Nơi này cách thần âm hệ túc xá không xa, chung quanh được cây cối cao lớn bao phủ, chẳng những không khí trong lành mà còn phi thường an tĩnh. Thỉnh thoảng lại được nghe nhạc khúc từ khu túc xá truyền đến, khiến lòng người càng trở nên thanh thản, thảnh thơi.
Được vài ngày, cuộc sống cảu Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đã vận hành theo quy luật. Mỗi sáng, hai người ăn xong điểm tâm rồi Tô Lạp sẽ tới học viện của thích khách hệ tu luyện, Diệp Âm Trúc ở lại luyện cầm ma pháp. Giữa trưa, Tô Lạp trở về nấu bữa trưa, hai người ăn xong thì đến phiêu lan hiên làm việc. Tô Lạp làm phục vụ còn Diệp Âm Trúc diễn tấu suốt buổi chiều. Đến khi phiêu lan hiên đóng cửa thì hai người cùng trở về. Sau bữa tối lại là thời gian tu luyện, chủ yếu là ngồi tại giường minh tường, chấm dứt một ngày mệt mỏi. Diệp Âm Trúc tại bích không hải cũng sống như vậy, mỗi ngày đều bình lặng qua đi theo quy luật. Cuộc sống này là mới là thói quen sống của hắn. Chỉ là hắn phát hiện, từ ngày đến nơi đây, Tô Lạp có sự biến đổi, mặc dù vẫn chăm chỉ như trước nhưng thỉnh thoảng lại tự ngồi một chỗ suy nghĩ đến xuất thần, nếu hỏi thì lại lắc đầu không nói.
Thời gian vụt trôi, nhoắng cái đã qua sáu ngày. Đêm đến, khi Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp trở về từ phiêu lan hiên thì đã thấy Hương Loan cùng Hải Dương đứng chờ trước cửa.
" Âm Trúc, các ngươi đi đâu vậy? Sao giờ này mới về? Không có gì, ta cùng Tô Lạp ra ngoài một chút Ngày mai sẽ tiếp tục quyết đấu tranh tài, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả. Học tả, đối thủ ngày mai của chúng ta là ai? ".
Nhìn dáng điệu mệt mỏi của Diệp Âm Trúc, Hương Loan đột nhiên phát hiện: thần âm hệ có một nam đệ tử như hắn quả thật vô cùng vinh dự, hơn nữa nhìn hắn còn rất đáng yêu. Ánh mắt hắn trong sáng như hài tử, khiến Hương Loan càng thểm sinh hảo cảm trong long với hắn. .
Diệp Âm Trúc mỉm cười, lúc này, cảm giác mệt mỏi tăng lên mãnh liệt, khiến hắn chỉ muốn đi ngủ ngay tức khắc: .
. Hương Loan vội hỏi.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, hắn cắn lưỡi, lấy cơn đau để giúp mình tính táo một chút rồi bước đi đến phía cửa. Nhìn thân ảnh của Diệp Âm Trúc rời đ, Hương Loan nở một nụ cười tán thưởng: .
. Tô Lạp ở bên ngoài vội đỡ lấy Diệp Âm Trúc, giật mình hỏi hắn.
.
Tô Lạp tha nhẹ một tiếng, nói: . Vừa nói, hắn vừa khoát cánh tay của Diệp Âm Trúc lên vai, nhằm hướng khu hỗn hợp túc xá mà đi. Trong ánh mắt của hắn toát lên những tia yêu thương vô hạn, chỉ vì trong bóng đêm mông lung, lại thểm tinh thần Diệp Âm Trúc tiêu hao quá nhiều nên cũng không nhận ra. Gió đêm mát mẻ, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, dễ chịu. Tâm tình Diệp Âm Trúc lúc này so với ngọn gió còn muốn khinh khoái ( nhẹ hơn). Trước khi trị liệu cho Hải Dương, hắn chưa từng dồn toàn bộ sức lực, tinh thần để quyết tâm làm một việc gì. Việc ngày hôm nay đã khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều, hơn nữa cái cảm giác bản thân làm được một việc tốt thật thống khoái. Nụ cười tự nhiên xuất hiện trên khóe miệng, cảm thụ làn gió thu mát mẻ, hắn phát hiện bản thân ngày càng gắn bó với Mễ lan học viện.
Trong khi đó, tại thần âm hệ túc xá: . Hải Dương đã tỉnh lại. Bên ngoài vẫn là màn đêm sâu thẳm, Hương Loan đnag ngồi bên cạnh, dung khăn lau chùi thân thể nàng.
. Hương Loan ân cần hỏi thăm.
Hải Dương sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ lại những chuyện vừa phát sinh, có chút thống khổ hỏi: .
Hương Loan gật đầu. Hải Dương than nhẹ một chút, ánh mắt trở về trạng thái lạnh như băng: .
Hương Loan mỉm cười: .
Hải Dương đỏ mặt, vội phản bác: .
Hương Loan cười nói: .
Hải Dương sắc mặt hơi đổi, lắc đầu nói: .
Hương Loan hỏi lại: .
. Đột nhiên Hải Dương như ý thức được cái gì, nhìn Hương Loan bằng ánh mắt khác thường, run run giọng hỏi: .
Hương Loan lấy một cái gương đồng đưa cho Hải Dương, mỉm cười nói: .
Run rẩy tiếp nhận cái gương, Hải Dương phải thật vất vả mới có thể ổn định lại tâm trạng của mình, lúc ấy mới dàm nhìn hình ảnh của chính mình trong gương. Nàng thấy vết sẹo trên mặt vẫn chưa biến mất, tâm trạng không khỏi có chút thất vọng nhưng đã nhanh chóng tan biến bởi Hải Dương đã phát hiện sự biến đổi trên gương mặt mình. Vốn vết sẹo màu đỏ thẫm nay đã trở thành màu phấn hồng, nhìn đã bớt ghê hơn, hơn nữa vùng da thịt bị tổn thương dường như đã có cảm giác trở lại.
. Hải Dương kinh hãi nhìn gương mặt của mình trong gương, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của chính mình. Nàng bị thương từ khi còn bé, nửa gương mặt đã hoàn toàn không có cảm giác từ rất lâu rồi. Mười bảy năm! Đây là những cảm giác đầu tiên trên khuôn mặt của nàng sau mười bảy năm, dù là rất nhỏ nhưng đã tạo mầm mống hy vọng mãnh liệt trong lòng nàng.
Hương Loan nói: " Đừng hỏi ta là hắn đã làm như thế nào, ta cũng không biết nữa. Lúc ấy động tác của hắn rất nhanh. Ta chỉ nhìn ra là sau khi xong việc hắn rất mệt,đến dứng còn không xong nữa. Hắn nói vết thương trên mặt ngươi còn phải trị nhiệu thểm nhiều lần nữa, ước chừng khoảng mười lần thì dung mạo ngươi sẽ khôi phục được bảy, tám phần. Ngươi nói xem ngươi có định thực hiện lời hứa từ nhỏ với hắn không? ".
Hải Dương trầm lặng không nói, đếm nay đối với nàng mà nói nhất định sẽ là một đêm thức trắng.
Sáng hôm sau, khi những tia mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai rọi vào cửa sổ của ký túc xá thì cũng là lúc Diệp Âm Trúc tỉnh dậy. Tối hôm quan hắn đã rất mệt mỏi, vậy mà bây giờ toàn thân cảm thấy cực kì sung sức. Nắm chặt tay, hắn không nhịn được lầm nhẩm trong miệng: .
. Tô Lạp đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, có lẽ do hôm qua kiếm được một công việc cực tốt nên bữa sáng hôm nay nhìn thịnh soạn hơn hẳn.
. Diệp Âm Trúc ngửi hương thơm từ bữa sáng đã không nhịn được bước đến, nhưng nhìn lại Tô lạp đang trừng mắt nhìn, hắn chỉ còn cách đi rửa mặt. Trong lòng hắn cho ràng Tô Lạp đúng là quản gia tốt nhất, ít nhất cũng đã khiến hắn bất đắc dĩ đi rửa mặt.
. Tô Lạp tức giận hừ một tiếng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn có thể đoán là hắn không nghỉ ngơi đêm qua.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi: Nhìn ngươi kìa. Chẳng lẽ ngươi dậy từ nửa đêm ư? Nếu vậy thì ngươi cũng khỏe quá a! Ngươi cho rằng ai cũng lười biếng giống ngươi, ngủ đến giữa trưa mới dậy. Mau tới ăn sáng đi ".
Ngồi xuống bàn ăn, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước mình đã vô ý nói với hắn rằng hồi bé mình rất thích ăn thịt gà … Chẳng lẽ Tô Lạp hắn …
Từ Mễ lan học viện đi đến thực đường quả thực là rất phiên toái. Khoảng cách giữa hai ít nhất phải hai mươi dặm, gấp chục lần so với khoảng cách đến Mễ lan thành. Hơn nữa còn phải đến thật sớm để mua thực phẩm, không nhanh sẽ hết, mà mỗi ngày chỉ có bốn con gà được cung cấp cho cả học viện, quả thực là vô cùng hiếm hoi. Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được sự tình, khóe mắt tựa hồ có chút ươn ướt: " Tô Lạp, ngươi cũng ăn thịt gà đi! Ta từ nhỏ không thích ăn thịt gà, chỉ có ngươi thích mà thôi. Thịt gà có gì ngon cơ chứ. Ta ăn đủ no rồi Diệp Âm Trúc có ở đây không? Là ngươi? Ngươi tìm Âm Trúc định làm gì? Tìm hắn tự nhiên có việc. Diệp Âm Trúc, ngươi ra đây cho ta Nguyệt Minh? Ngươi tìm ta có việc gì? Ngươi theo ta ra đây nói chuyện Âm Trúc, không nên đi Nguyệt Minh, trận đấu vừa qua ngươi đã thua, giờ chẳng lẽ muốn tìm Âm Trúc để trả thù hay sao? Cẩn thận không ta lại dạy cho ngươi một bài học nữa đấy Diệp Âm Trúc, không phải ngươi rất lợi hại sao? Chẳng lẽ ngươi lại sợ ta, phải cần đến người khác bảo vệ Không có việc gì xảy ra đâu. Ta đi một lát rồi sẽ trở về luôn Vậy ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu nàng đánh lén ngươi, ngươi cứ lớn tiếng tri hô. Ta sẽ đến giúp ngươi ngay Tô Lạp, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, quyết không để kẻ nào làm ngươi thương tổn Ngươi nói ngươi sẽ bảo vệ ta? Đây là lời hứa của ta. Ngươi là người thứ hai ta hứa sẽ bảo vệ ".
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Tô Lạp không ngừng biến đổi, có chút khó coi. Người thứ hai ư? Vậy người thứ nhất là ai? Hải Dương? Hương Loan? An Nhã? Tất cả đều là mỹ nữ. Đương nhiên hắn không thể biết, người thứ nhất nhận lời hứa bảo vệ của Diệp Âm Trúc chính là người bạn đã ở cùng hắn suốt mười năm.
Diệp Âm Trúc đi theo Nguyệt Minh tiến vào khu rừng. Làn gió thu mơn man thổi, cuốn đi những chiếc lá lìa cành, nhẹ nhàng đặt chúng dưới mặt đất. Khung cảnh mang vài phần thể lương, ảm đạm.
Nguyệt Minh đi tới khu vực trung ương của khu rừng mới dừng lại, nàng xoay người, nhìn Diệp Âm trúc với cặp mắt đầy đầy phẫn nộ: " Diệp Âm Trúc, ngươi rốt cuộc đã làm gì Minh Tuyết? Ngươi nói tới ma thú của ngươi sao? Ta tuyệt đối không làm gì nó Ngươi nói dối. Nếu ngươi không làm gì nó, tại sao kể từ sau trận đấu nó vẫn hôn mê, bất luận ta làm gì nó cũng không tỉnh lại Việc này ta không biết. Ngày đó tại trận đấu, khi ta dùng cầm ca chống đỡ lại đợt công kích của nó, ta tựa hồ đã cảm nhận được tâm tình của nó. Nó rất bi thương, phảng phất có sự giãy dụa muốn thoát ly khế ước cùng ngươi. Cho nên ta bây giờ phải nói với ngươi rằng: ngươi nên đối xử với nó tốt hơn, quan tâm tới nó. Ma thú là một người bạn giúp ngươi chứ không phải là công cụ của ngươi Nhưng mà Minh Tuyết chưa bao giờ ngủ say đến vậy. Nó chính là lễ vật ông nội tặng ta khi ta mười hai tuổi. Đã bốn năm nay, ta và Minh Tuyết đều cùng ăn cùng ngủ, mặc dù nó không biết nói chuyện nhưng ta luôn coi nó làm bạn, có nó bên cạnh ta tu luyện ám ma pháp cũng không cảm thấy cô độc. Nó làm sao có thể bi thương chứ? Nó thậm chí còn không có trí tuệ, không có tâm tình Ngươi nghĩ vậy là sai rồi. Tại đại lục, mỗi vật đều có tâm tình, cho dù chúng có trí tuệ thấp đến đâu thì cũng có tình cảm. Không nói đến Minh Tuyết của ngươi, cho dù là ta mỗi lần đích cầm thì tâm tình cũng không giống nhau. Ngươi phải thật sự dụng tâm cùng chúng trao đổi thì mới có thể nhận biết tâm tình của chúng. Chính ta đã nghe Ny Na hệ chủ nói, Minh Tuyết của ngươi là vong linh hệ ma thú, sau này trưởng thành có thể đạt đến cửu cấp. Sau này nó sẽ là ma thú có trí tuệ cực cao, làm thế nào mà không có cảm giác đối với ngoại giới đây? Chỉ là ngươi đối với nó còn chưa hiểu rõ mà thôi. Ngày đó ta tấu cầm khúc có tên là , có lẽ làm cho nó xúc động cho nên mới có thể cảm nhận sự bi thương trong long nó A! Chẳng lẽ Minh Tuyết bi thương vì không có cha mẹ? Không có cha mẹ? Thu phục ma thú có vài phương pháp. Cách bình thường nhất là đánh bại ma thú rồi trực tiếp thu phục, nhưng sau này sẽ khiến ma thú khó phát triển hơn. Cách thứ hai là tiểu thâu, bắt trộm ma thú còn non. Khi chưa bước vào thất cấp, trí tuệ của ma thú vẫn chưa phát triển phát triển đầy đủ, vì vậy ma thú cha mẹ đều cẩn thận bảo vệ chúng. Khi chúng tiến vào thất cấp rồi thì lại rất khó thu phục. Ông nội ta đã phí rất nhiều tâm lực dẫn dụ cha mẹ của Minh Tuyết đi để cho ta có thể dễ dàng bắt nó thiết lập khế ước Các ngươi sao có thể làm như vậy? Cách đó có khác gì cường đạo đi cướp bóc? Ngươi không nghĩ thử xem nếu ngươi đang ở bên cha mẹ mình mà bị bắt đi thì sẽ có cảm giác như thế nào? Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không thương tâm sao? Chẳng trách Minh Tuyết tâm hồn bị tổn thương, nó đang nhớ về cha mẹ nó ở phương xa. Nó muốn thoát hỏi khế ước giữa ngươi và nó. Nguyên lai cách ngươi có ma thú là như vậy, thật là hèn hạ Ngươi mắng ta? Mắng ngươi thì làm sao? Chẳng lẽ ta mắng ngươi là hèn hạ không đúng ư? Ta, ta nên làm gì bây giờ? Ta thật sự rất thích Minh Tuyết, thậm chí còn coi nó như muội muội. Ta không thể không có nó bên cạnh Ta cũng không biết phải khuyên ngươi nên làm gì bây giờ. Nếu ngươi thật sự thích nó, hãy thả nó ra, để nó có thể trở về với cha mẹ nó, tiếp tục cuộc sống vui vẻ trước đây. Lời ta đã hết, giờ ta đi đây Chờ một chút Ngươi có thể giúp cho Tuyết Minh tỉnh lại được không? Nếu nó thật sự muốn trở về bên cha mẹ nó, ta sẽ để cho nó đi Ta thật sự không biết cách nào có thể làm Minh Tuyết thức tỉnh. Ta được biết ông nội ngươi là hội trưởng công hội ma pháp sư của Mễ lan đế quốc, chẳng lẽ ông ngươi cũng không có cách nào hay sao? Ông nội ta thử rồi nhưng không thành công. Ngay cả ông cũng không rõ tại sao Minh Tuyết lâm vào trạng thái ngủ say như vậy, nếu không ta đã chẳng đến tìm ngươi. Ông nội ta bảo rằng đó là một trận đấu hết sức công bình nên ông sẽ khong giúp ta, để cho ta phải tự mình đến nhờ ngươi giúp Như vậy đi, ngươi có cách nào giúp Minh Tuyết nghe được thanh âm của thế giới bên ngoài không? Có thể. Khi ta kiến tạo một thông đạo, nó sẽ liên kết được với thế giới bên ngoài Vậy ngươi làm đi. Ta sẽ dùng tiếng đàn thử xem có thể lay tỉnh nó dậy hay không. Nếu không được, ta cũng hết cách. Nhưng mà nếu nó tỉnh lại thì ngươi nhớ kĩ những gì ngươi vừa nói đấy, phải cho Minh Tuyết về nhà ".
Âm Trúc khoanh chân ngồi xuống, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hải nguyệt thanh cổ cầm, gật đầu ra hiệu với Nguyệt Minh. Mặc dù không dám chắc chắn nhưng Âm Trúc mơ hồ có cảm giác tiếng đàn của mình có liên hệ đặc thù với Minh Tuyết.
Nguyệt Minh hữu thủ tại không trung hư họa, quang mang ma pháp màu vàng trong nháy mắt phóng thích, tạo ra một kết giới lục vong tinh màu lam. " Xuất hiện đi, hỡi đồng minh của ta, MInh Tuyết ".
Ma pháp ba động, nhưng Minh Tuyết hoàn toàn không xuất hiên trước mặt nàng. Diệp Âm Trúc bắt đầu động thủ, bát chỉ phiêu động trên những dây đàn, âm thanh êm dịu phát ra. Nhạc khúc nhẹ nhàng bắt đầu, như đưa người nghe vào một không gian mờ ảo, tràn ngập hoa lá cùng tiếng chim hót rộn ràng, tạo cảm giác yên bình, thư thái. Diệp Âm Trúc khống chế âm thanh, hướng tới kết giới lục vong tinh kia truyền đến. Đây là " tiêu tương thủy vân tiêu tương " thuộc về duyệt tình tư, thông qua tinh thần lực mà sinh ra cộng minh, sử dụng tình cảm để lay động đối thủ, tràn ngập nỗi niềm thương cảm. Diệp Âm Trúc kết hợp giữa tình cảm bản thân và hoàn cảnh của vong linh ma thú Minh Tuyết để tấu lên khúc này. Tốc độ gảy đàn không nhanh mà hết sức chậm rãi, tuy thế lại tạo cho con người ta thiên biến vạn hóa các loại cảm giác. Cho dù cầm khúc không phải lấy mục tiêu là Nguyệt Minh nhưng khi nghe một khúc " tiêu tương thủy vân xích cấp ", khi đạt cấp cao hơn thì không biết uy lực sẽ còn kinh khủng đến mức nào!
Diệp Âm Trúc toàn thân đã dung hợp vào trong cầm khúc, cầm huyền cùng tâm huyền đồng thời chiến đấu. Nguyệt Minh lo lắng chờ đợi, bên trong vòng lục vong tinh vẫn không có động tĩnh gì. Mở một thông đạo tuy rất nhanh nhưng để duy trì nó cần tiêu hao ma pháp lực, nếu ma pháp lực tiêu hao hết trước khi Minh Tuyết tỉnh lại thì không biết phải làm sao …
" Tiêu tương thủy vân Không được sao? Đừng lo lắng. Mặc dù ta không làm Minh Tuyết thức tỉnh nhưng ta đã biết chuyện gì xảy ra. Ngươi nên vì Minh Tuyết mà cao hứng mới đúng Cao hứng? Minh Tuyết rốt cuộc làm sao vậy? Có lẽ ngày ấy ta tấu cầm khúc đã kích thích Minh Tuyết, khiến cơ thể nó tiến hóa, hiện đang trong thời gian thành hình. Cho nên mới phải nghỉ ngơi, tập trung toàn bộ năng lực cho việc tiến hóa Nếu thật sự như thế thì tốt quá. Tiếng đàn của ngươi thật sự có thể giúp ma thú tiến hóa ư? Ông nội đã từng nói Minh Tuyết cần ít nhất một năm nữa mới có thể tiến hóa lên ngũ cấp Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ do trùng hợp thôi. Mọi chuyện ổn rồi, giờ ta đi đây Diệp Âm Trúc Làm sao vậy? Chuyện hôm nay có thể không nói với ai được không? Nhất là những lời ngươi nói với ta ấy. Ta sẽ đáp ứng với ngươi, sau này Minh Tuyết tỉnh lại, khi ta tốt nghiệp học viện sẽ đưa nó về với cha mẹ. Nhưng chuyện này chỉ mình ngươi biết thôi đấy, ông nội ta mà biết nhất định sẽ không đồng ý Ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện hôm nay. Minh Tuyết nếu biết ngươi đồng ý thả nó về nhà hẳn sẽ phi thương cao hứng Diệp Âm Trúc, đến lúc đó ngươi có thể cùng ta đi tiễn Minh Tuyết không? Ta cho đến bây giờ vẫn chưa được đi đâu xa trên đại lục … ". Nàng trong lòng có chút sợ hãi, chỉ là không dám trực tiếp nói ra.
Diệp Âm Trúc đã hiểu rõ hơn về Nguyệt Minh, mặc dù nàng tu luyện ám ma pháp nhưng bản chất thật sự của nàng là một cô gái thiện lương, từ nhỏ đến lớn chỉ chuyên chú tu luyện ma pháp nên mới có thành tựu như bây giờ. Về điểm này nàng rất giống Diệp Âm Trúc.
Lúc nãy giáo huấn nàng đã đủ nên trong con mắt của Diệp Âm Trúc, nàng giờ đây chỉ là một nữ tử bình thường." Hảo, đây là một chuyện tốt, ta nhất định sẽ giúp ngươi Âm Trúc, ngươi vừa đi đâu về thế? Ny Na nãi nãi, người mới tới a. Vừa rồi ta cùng một vị đồng học hàn huyên vài câu. Người tới có chuyện gì thế? Thu thập đồ đạc rồi theo ta đi. Ta mới an bài cho ngươi một chỗ ở mới tốt lắm A? Ny Na nãi nãi, không cần đâu, ta ở chỗ này cũng tốt lắm rồi Bớt nói nhảm đi, mau đi thu dọn đồ đạc nhanh lên. Ngươi là thần âm hệ đệ tử, tại học viện phải tuân theo sự chỉ đạo của ta Ny Na nãi nãi, ở ký túc xá kia ta ở cùng ai? Ngươi đúng là hỗn tiểu tử, vấn đề này mà còn phải hỏi. Thần âm hệ mình ngươi là nam, chẳng lẽ ngươi muốn cùng phòng với nữ tử đồng môn? Định chiếm tiện nghi với con gái nhà người ta phải không? Ách …, ngài biết ta không phải có ý này mà. Ta muốn nói, nếu bên kia chỉ có mình ta ở thì có thể cho Tô Lạp qua luôn bên kia với ta được không? Chúng ta rất thân với nhau, hơn nữa mình ta ở một phòng cũng cảm thấy cô độc không được, tiểu tử kia là thích khách hệ đệ tử, sao có thể ở ký túc xá thần âm hệ chúng ta. Ngươi mau thu dọn đồ đạc đi, ta không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này Nếu vậy thì thôi, Ny Na nãi nãi, ta không dọn đi đâu Cái gì? Diệp Âm Trúc, Ny Na hệ chủ chuẩn bị cho ngươi một tòa biệt thự giống như của Hải Dương đó. Ngươi còn không mau thu dọc đồ đạc và cám ơn hệ chủ đi Không. Tô Lạp đối với ta là người bạn cực tốt, ta không muốn tách xa hắn Theo ý ngươi vậy, dù sao bên kia hãy còn rộng. Bất quá ta hy vọng không phải nghe thấy chuyện gì có liên quan đến tư tình nam nữ. Nếu có chuyện như vậy, ngươi và hắn sẽ phải cuốn gói rời đi ngay lập tức Trời ạ! Hệ chủ đổi tính từ bao giờ thế? Sao người đối với ngươi lại dịu dàng vậy? Ngày hôm qua cám ơn ngươi Hải Dương học tả, lúc đầu nếu không nhờ ngươi thì ta cũng không có biện pháp để vào học viện a! Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ nhau là việc nên làm mà Hải Dương hôm nay lại chịu hạ mình cảm ơn người khác a. Còn chin lần trị liệu nữa, đến lúc đó phải phiền ngươi rồi. Được rồi, chúng ta giúp ngươi thu dọn đồ đạc Ngươi ở nơi này thật khổ, qua thần âm hệ túc xá của chúng ta bên kia sẽ thoải mái hơn ".
Lúc này, chung quanh túc xá của Diệp Âm Trúc đã có rất nhiều ánh mắt dò xét, đệ nhất mỹ nữ của thần âm hệ ở đây mà lại, uy danh của nàng thật sự quá lớn a! Ngay cả thuần hậu như Diệp Âm Trúc khi ở cạnh nàng tim cũng đập thình thịch thì nói gì tới người bình thường. Hương Loan mỗi lần mỉm cười, mỗi một động tác đơn giản đối với bọn họ mà nói như là thần nữ hạ phàm, vô cùng có sức hấp dẫn.
Diệp Âm Trúc nhìn quanh bốn phía: " Không biết Tô Lạp chạy đâu rồi. Hai vị học tả, các ngươi cứ về trước đi, ta đợi Tô Lạp về rồi sẽ đi sau Ta ở đây ".
Như một bóng ma, Tô Lạp chậm rãi đi ra, trong mắt tràn ngập những tia phức tạp. Diệp Âm Trúc cùng hai nữ tử không biết hắn đi ra bằng cách nào. Tay áo hắn đã che đi ngọn chủy thủ màu đen ở trong hữu thủ đang run lẩy bẩy. Đương nhiên Diệp Âm Trúc khi đi cùng Nguyệt Minh đã không phát hiện Tô Lạp vẫn theo sau bảo vệ hắn, ngay cả lúc hắn nói chuyện với Ny Na hệ chủ thì Tô Lạp cũng đều nghe hết không sót một chữ.
" Tô Lạp, ngươi về đúng lúc lắm. Ny Na hệ chủ đã cho chúng ta một căn túc xá mới ở thần âm hệ. Sau này ngươi đi học có lẽ sẽ xa hơn một chút nhưng chắc không thành vấn đề với ngươi nhỉ Chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc thôi ".
Ny Na an bài cho Diệp Âm Trúc một túc xá rất gần túc xá của Hải Dương, cũng là một căn biệt thự màu trắng, phòng ngủ tuy chỉ có một nhưng rất rộng lớn, lại có thểm phòng khách, phòng bếp, xí sở, mỗi nơi so với trước kia đều tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Âm Trúc rất thích cảnh vật xung quanh nơi đây. Nơi này cách thần âm hệ túc xá không xa, chung quanh được cây cối cao lớn bao phủ, chẳng những không khí trong lành mà còn phi thường an tĩnh. Thỉnh thoảng lại được nghe nhạc khúc từ khu túc xá truyền đến, khiến lòng người càng trở nên thanh thản, thảnh thơi.
Được vài ngày, cuộc sống cảu Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đã vận hành theo quy luật. Mỗi sáng, hai người ăn xong điểm tâm rồi Tô Lạp sẽ tới học viện của thích khách hệ tu luyện, Diệp Âm Trúc ở lại luyện cầm ma pháp. Giữa trưa, Tô Lạp trở về nấu bữa trưa, hai người ăn xong thì đến phiêu lan hiên làm việc. Tô Lạp làm phục vụ còn Diệp Âm Trúc diễn tấu suốt buổi chiều. Đến khi phiêu lan hiên đóng cửa thì hai người cùng trở về. Sau bữa tối lại là thời gian tu luyện, chủ yếu là ngồi tại giường minh tường, chấm dứt một ngày mệt mỏi. Diệp Âm Trúc tại bích không hải cũng sống như vậy, mỗi ngày đều bình lặng qua đi theo quy luật. Cuộc sống này là mới là thói quen sống của hắn. Chỉ là hắn phát hiện, từ ngày đến nơi đây, Tô Lạp có sự biến đổi, mặc dù vẫn chăm chỉ như trước nhưng thỉnh thoảng lại tự ngồi một chỗ suy nghĩ đến xuất thần, nếu hỏi thì lại lắc đầu không nói.
Thời gian vụt trôi, nhoắng cái đã qua sáu ngày. Đêm đến, khi Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp trở về từ phiêu lan hiên thì đã thấy Hương Loan cùng Hải Dương đứng chờ trước cửa.
" Âm Trúc, các ngươi đi đâu vậy? Sao giờ này mới về? Không có gì, ta cùng Tô Lạp ra ngoài một chút Ngày mai sẽ tiếp tục quyết đấu tranh tài, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả. Học tả, đối thủ ngày mai của chúng ta là ai? ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook