Cam chịu vì anh
-
Chương 1:
Editor: Khánh Nhi
Beta: Heulwen
Chương 1
Có lẽ từ một khắc lúc mới sinh ra kia, không, cũng có lẽ là từ khi cha hắn tính kế cùng mẹ hắn sinh ra hắn, Francis đã bị nuôi dạy giống như một chiếc gậy tiếp sức để thừa hưởng vinh quang nối truyền qua 16 đời của đại gia tộc, thế hệ thứ 16 tại tín ngưỡng Thiên Chúa giáo ở nước Pháp:
“You should be proud of your family, your blood, especially your ancestor have given you ( con nên vì gia tộc, vì huyết thống của con, đặc biệt là tổ tiên của con đã để lại cho con đồ vật đáng kiêu ngạo như vậy ).”
Xác thật Cotton (Khoa Đốn) rất đáng giá để lão tiên sinh vô cùng kiêu ngạo, cho dù đứng trong đám người đều là nhóm tiên sinh công tước nói chuyện với nhau, dưới chân hắn lại giống như bước lên sân khấu nhận giải thưởng quán quân. Đã trải qua gần ngàn năm thay đổi triều đại, từ lúc thế kỷ kết thúc lại đến thời đại công nghiệp bắt đầu, lúc cư dân ở London gần một triệu người, chính thức có được danh hiệu quý tộc chỉ được mấy trăm gia tộc, mấy ngàn gia tộc còn lại đều gần như tuyệt tích trong sự thay đổi lịch sử này. Trái ngược với thế lực vẫn luôn khống chế được chính trị của Anh quốc, bọn họ hoàn toàn biến mất là do những chi phí khủng khiếp phải trả để vào triều đình và tổn thất chính trị do tình trạng nhàn rỗi lâu dài của các cư dân ở quê nhà.
Mỗi khi nhà bình luận châm chọc nói tới “Cứ trong 500 người rảnh rỗi thì có tới 400 người là những quý tộc giàu có, có giáo dưỡng”, Khoa Đốn lão tiên sinh chỉ bình tĩnh thoải mái dùng khăn tay che miệng, sau đó nỗ lực nhịn xuống khóe miệng đã giơ lên. So với những người thông qua việc gả con gái tới những gia tộc có tài sản cùng với quyền thừa kế tước vị để làm giàu, đây mới là đều làm ông kiêu ngạo nhất, bởi vì tổ tiên của ông là những người yêu thích các hoạt động mạo hiểm, đã dùng một loạt các sự kiện lịch sử để củng cố địa vị của gia tộc đến mức giống như kim tự tháp ------ dấn thân vào hoạt động tư bản chủ nghĩa của Châu Âu, hỗ trợ các chuyến thám hiểm của nước ngoài, thành lập công ty mới và duy trì tiến bộ kỹ thuật, còn làm cho những người thích nói bậy ngậm miệng lại.
Nhưng Francis cũng không để ý đến mấy chuyện đó. Suy cho cùng thì quyền thừa kế và kết hôn theo sắp xếp của gia tộc là chuyện của con trai trưởng, không quan hệ gì tới hắn. Hắn chỉ cần dậy sớm, ngồi vào chiếc ghế có con dao buộc vào lưng ghế dùng cơm, tham gia lớp học buổi sáng, học tiếng Latin, triết học và lịch sử, buổi chiều thì học nhạc, săn thú, còn dư lại khoảng nửa giờ là thời gian cha Fith giải đáp nghi vấn, sau đó kết thúc một ngày bằng việc dùng xong bữa tối trên chiếc ghế có gắn con dao sau lưng ghế kia.
Đều mà hắn vô cùng hưởng thụ chính là thời khắc nằm trên giường tự hỏi, hắn đặt tên cho quá trình này là “Lọc”. Mà những thứ còn dư lại sau khi “lọc” luôn là những gì được lặp đi lặp lại, cân nhắc, phân tích, mỗi một chữ, thậm chí mỗi chữ mà trong miệng nhả ra đều tạm dừng lại một chút, cuối cùng luôn hội tụ đến một hình ảnh ------ cha và mẹ.
Honour thy father and thy mother (Hãy hiếu kính với cha mẹ).
Tình cảm giữa hắn và mẹ hơn bất cứ loại tình cảm nào khác.
Trên người bà có mùi hương ngọt ngào, tay bị bao bọc bởi găng tay tơ lụa……
Cùng ở trên bãi biển Shellness, bà quay lưng lại với ánh nắng ấm áp buổi sáng cong người cười, vòng cổ trên cổ rũ xuống từ chỗ cổ áo, mặc hắn nắm trong tay. Trong bàn tay hắn cầm viên đá quý xinh đẹp, trên đó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của bà……
Mùa hạ mỗi năm lúc ở Shellness bà đều cười vui vẻ như vậy, cởi bỏ mọi đoan trang.
Bà sẽ cổ vũ hắn chơi những bản nhạc lỗi thời, vẽ bất cứ cái gì mà hắn muốn vẽ.
Từ trong đôi mắt xinh đẹp kia của bà hắn nhìn thấy một cái gì đó khác mà chỉ trong tương lai mới có thể hiểu được
-----------------
Mà lúc cuối mùa hè lại hoàn toàn tương phản với lúc đầu hè. Bà ngồi trên giường, đối mặt với khung cửa sổ hướng về phía bờ biển xinh đẹp khóc, đau khổ như vậy, giống như trái tim của bà vẫn luôn đặt ở đây, một khi rời đi chính là giống như đang sống sờ sờ lại đem nó đào ra.
“What wrong, mother (Mẹ, mẹ làm sao vậy)?” Hắn vòng đến bên kia giường, dùng sức giơ tay, lòng bàn tay chứa đầy nước mắt của bà.
“If not for you (Nếu không phải vì con)” Bà nỗ lực chịu đựng nghẹn ngào, như không muốn để hắn thấy, nhưng cảm xúc kia lại quá mãnh liệt khó có thể áp chế được: “I would have gone instantly (Ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này).”
Tiểu Francis bắt đầu có ý thức trách nhiệm rất lớn, như là toàn bộ thiên đường của mẹ hắn đều đè lên vai hắn. Hắn ngày ngày nghĩ phải làm thế nào để mẹ có thể vui vẻ, hơn nữa ngóng trông chuyến đi nghỉ hè tiếp theo tới bãi biển Shellness. Mà thẳng đến khi hắn lên bảy tuổi, gánh nặng kia chợt tăng lên, thậm chí ép hắn tới mức phủ phục bò sát.
Hắn hiểu rất rõ mỗi đêm ở đây, những người đó vì “Phòng ngừa bị gió biển thổi bệnh” mà hắn bị buộc uống đoái rượu sữa bò, cùng với Shellness trở thành nguyên nhân của suối nguồn vui vẻ của bà.
Mẹ của hắn đang bị một người đàn ông đè trên giường, giọng bà nức nở tinh tế, âm thanh dễ nghe làm lòng người phát ngứa, bọn họ tiếp tục hôn nhau dưới ánh trăng, từng câu từng lời âu yếm giống như vĩnh viễn bất tận.
Biệt thự cổ xưa, lúc cửa gỗ bị hắn đẩy ra, trong chớp mắt đã lập tức phát ra âm thanh không hài hòa nhỏ.
Hắn thẳng tắp đứng ở đó, chờ bị phát hiện, cảm thấy thẹn, chán ghét cùng đau đớn lộn xộn ở bên nhau, va chạm với nhau, làm hắn không cách nào phản ứng. Ngực vừa buồn vừa tê dại, nhưng ngứa ngáy giấu đáy lòng lại lặng lẽ nảy mầm, dần dần hấp dẫn lực chú ý của mọi giác quan.
“Francis!” Bà đè nặng giọng nói gầm nhẹ, đẩy người đàn ông trên người ra, nhanh chóng mặc tốt áo ngủ, nhưng cho dù đã buộc lại dây lưng, hắn vẵn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng dưới ánh trăng, bộ ngực tuyết trắng ngày càng cách hắn càng gần.
“Shame on you (Thật đáng xấu hổ)!” Một khắc kia lúc bị bắt phải vào trong tủ quần áo, đôi mắt đen kia hung tợn nhìn thẳng hắn.
Hắn ở trong cái tủ quần áo không chút ánh sáng vừa đánh vừa đá, thét chói tai kêu khóc, quần áo quét trên cổ hắn như ác quỷ mà dính sát vào hắn, hắn liều mạng lôi kéo những quần áo bay phất phơi trong tủ quần áo ra, thậm chí làm gãy cây ngang để treo quần áo.
Nhưng như vậy cũng không thể giúp hắn được “Tha thứ”, thẳng đến khi hắn ngất đi.
------------------------------------------------------------------------------
Lại mở mắt lần nữa, ánh mặt trời đã chiếu rọi vào toàn bộ căn phòng, mà hắn đang nằm trên giường.
“Francis!” Hắn xoay đầu, phát hiện bà đoan chính đoan trang ngồi trên ghế bên mép giường, gương mặt có chút đỏ lên, trên bàn bên cạnh có một chén trà nóng.
Hắn nhắm mắt mấy lần, hồi ức này có phải là một cái ác mộng hay không.
“Francis. I am so sorry (Francis, mẹ rất xin lỗi).” Tay bà đặt trên cổ tay hắn, cho dù là mùa hè, cách bao tay vẫn có thể cảm nhận được làn da lạnh lẽo của bà.
Hắn chớp đôi mắt khô khốc, rũ lông mi nhìn xuống đôi bao tay thêu chỉ vàng đẹp đẽ tinh xảo gần như bao trùm toàn bộ cánh tay của bà, lại giương mắt thẳng tắp nhìn vào mắt hắn.
“Could you please promise me not to tell anyone, especially your father( Con có thể bảo đảm với mẹ sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết không, đặc biệt là cha con? )?” Bà vội vàng ngồi lên mép giường, đưa ra thỉnh cầu đã nghẹn thật lâu trong lòng.
Hắn lại thẳng tắp nhìn chằm chằm bà một hồi, xoay người cuộn mình lại, mặt đối diện với cửa sổ hướng ra bãi biển.
Ánh mắt thuần khiết không chứa bất cứ cảm xúc gì làm bà cảm thấy xấu hổ.
“Of course, mother (Vâng, mẹ).” Trầm mặc thật lâu, hắn cũng đồng ý nói.
Hắn không có cách nào để ngưng tự hỏi một vấn đề. Vấn đề vẫn luôn khiến hắn bối rối từ khi rời khỏi Shellness đó là:
Vì sao mẹ hắn lại khẩn trương như vậy?
Chuyện này quan trọng như vậy, lại giấu diếm như vậy, nếu sau khi bị hắn phát hiện sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm trọng như vậy sao?
Đến tột cùng là bọn họ đang làm gì, là quá trình tạo ra một sinh mệnh mới sao?
Cách giáo dục của bọn họ vẫn luôn cật lực bỏ qua vấn đề này, hắn đành chỉ có thể ngây thơ mờ mịt tự mình suy đoán, hiện tại đã tới lúc cần xác minh.
“Brother (Anh ơi)” hắn quay sang hỏi Albert đang ngồi ở một cái bàn khác: “How do men and women give birth to a child (Đàn ông và phụ nữ làm thế nào để tạo ra một sinh mệnh mới)?”
Kết quả chính là hắn bị ăn mấy thước của cô Iris dạy tiếng Latinh.
Vấn đề kia đáng sợ như thế, trừng phạt cũng tăng lên gấp bội, đêm đó hắn thậm chí chỉ có thể ghé vào trên giường ngủ.
Tiếp đó toàn bộ chương trình học mấy tháng đều sửa thành khóa học giải tội, vì để thuận tiện, cha sứ Fith bị cha hắn yêu cầu ở lại trang viên.
“Father, why Albert call this ‘filthy’(Cha sứ ơi, vì sao Albert lại cho rằng vấn đề này là ‘hạ lưu’)?” Hắn hỏi.
“Because it` s sin. We should keep away from desire about flesh, This will make your soul eternal (Bởi vì đây là tội ác. Chúng ta nên rời xa khát vọng với nhục dục. Điều này sẽ giúp linh hồn con tồn tại mãi mãi).” Ông nghiêm túc nói: “And bring us closer to God (Và giúp chúng ta càng gần với thượng đế hơn).”
Đây là hạ lưu sao? Cha mẹ hắn đã làm loại chuyện hạ lưu này nên mới có Albert và hắn sao? Vậy hành vi kia của mẹ hắn thì sao? Gấp đôi hạ lưu sao?
Bọn họ đang giấu giếm chân tướng.
Bọn họ đang nói dối!
Hắn âm thầm thề, hắn cần phải quan sát và tự hỏi, mà tất cả chuyện này không thể để cho bất luận kẻ nào biết, toàn bộ đều phải tiến hành trong tối.
Mùa hè tiếp theo.
Hắn ngồi trên lưng ngựa hơi hơi nhìn xuống mẹ mình, nhìn bà ưu nhã nện bước lên xe ngựa. Từng luồng gió ấm áp thổi tới, cuốn theo mùi hương trên người bà. Hắn nhịn không được thở sâu, mùi hương mời gọi, xoay quanh chóp mũi hắn, mang theo từng đợt ngứa ngáy quen thuộc.
Đêm đó hắn lập tức thấy tình nhân của bà.
Hắn ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường trong phòng ngủ, tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, một khe hở hẹp hòi hoàn toàn thấy rõ hai bóng người đang dây dưa với nhau.
Lửa giận bùng lên từ trái tim đốt lên tận gương mặt, khiến cho ngực hắn tê dại từng đợt, mà loại cảm giác ngứa ngáy khác cũng cùng nhau xông lên, bên trong truyền ra âm thanh ôn nhu, hơi thở trầm thấp xa lạ của người đàn ông cùng với tiếng chất lỏng va chạm với nhau.
Hắn bị dọa đến té ngã lộn nhào chạy về phòng, dùng sức đẩy cửa sổ ra, kéo dây lưng bên hông áo ngủ ra, sau đó nằm sấp trên giường.
Ngày hôm sau hắn liền bị bệnh, suối nguồn vui vẻ của bà cũng bị cưỡng chế mà cắt đứt. Vì giấu tai mắt của người khác, bà tận lực giảm bớt người hầu, thậm chí còn bỏ cả bác sĩ gia đình, thời điểm mấu chốt như thế, cho dù không muốn rời xa tình nhân, bà cũng không thể không mang hắn về lại trang viên.
Hắn có chút vui mừng. Ít nhất quyết định này cũng chứng minh hắn so với tên tình nhân kia của bà quan trọng hơn, hoặc xen lẫn trong đó là sự vui vẻ vì đã đánh gãy được chuyện tốt của bà, nhưng sau khi bà nhận được bức thư do người hầu dùng khay bưng tới liền vội vàng đi ra ngoài, thậm chí đi mấy giờ liền.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cho dù luôn có khăn vải ướt lạnh khăn vải lau đi lau lại trên làn da, nhưng trên người hắn vẫn nóng giống lửa đốt như cũ, cơ bắp đau đớn, hắn thậm chí đã vô lực mở to mắt, mà lồng ngực vẫn cứ áp lực đến tê dại, thậm chí không thở nổi, bên trong trái tim lại từng đợt lạnh cả người.
“Mother (Mẹ)…” Hắn nhẹ nhàng kêu ra tiếng, nhưng không có người đáp lại.
------------------------------------------------------------------------------
Sinh hoạt lại trở về quỹ đạo như trước, nhưng chỉ trong lòng hắn biết rõ, đây chỉ là biểu hiện giả dối.
“Madam, how do men and women give birth to a child (Đàn ông và phụ nữ làm thế nào để tạo ra một sinh mệnh mới)?” Đối tượng mà hắn thỉnh giáo từ Albert trực tiếp biến thành cô Iris. Mà cũng giống như trong dự đoán, vì hỏi chuyện “Thô lỗ” và “Hạ lưu” này đã đổi lấy chính là một trận đòn thêm gấp bội.
Hắn cười trộm lại có chút tuyệt vọng thừa nhận từng đợt đòn roi đau đớn trên mông, càng buồn cười chính là, trong những đòn roi kia thậm chí còn mang theo loại cảm giác ngứa ngáy thần bí.
Hắn đưa con gái nhỏ của Bá tước Bart đến phòng ngủ của mẹ, nhân lúc cô không chú ý dùng sức đè nàng lên trên giường hôn môi, hương trái cây ngọt ngào quanh quẩn bên môi cùng răng, mà đối phương rất nhanh đã từ bỏ giãy giụa.
“I always thought you are more handsome than your brother (Em vốn cho rằng anh đẹp trai hơn anh trai của mình).” Cô ghé vào trên người hắn, bộ ngực mềm mại tuyết trắng chỉ cần hơi rũ mắt xuống là có thể thấy.
“I still don’t know your name (Anh vẫn còn chưa biết tên em).” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, mũi dán lên cần cổ tinh tế của cô.
“Gladys.”
Hắn cảm thấy có cái gì đó đang chui ra. Mà cảm giác áp lực thần bí này chỉ có thể ngẫu nhiên phóng thích một chút trong lúc trộm hôn môi với các tiểu thư, nhưng hành động lén lút lại làm cho cảm giác ngứa ngáy cấm kỵ kia càng tăng thêm gấp bội……
Vì sao phụ nữ lại tốt đẹp như vậy?
Hắn mịt mờ đảo qua bộ ngực đầy đặn của các cô, ngửi mùi hương tinh tế còn vương lại trong không khí, lẳng lặng nghe tiếng cười của các cô, quan sát tư thái vừa tĩnh vừa động của các cô, cùng tưởng tượng thấy làn váy dính sát vào làn da……
Mẹ hắn cũng là như thế.
Nhưng các cô lại vì sao lại dơ bẩn, dối trá, máu lạnh, thích phản bội! như vậy?
Từ lần đầu tiên phát hiện ra bí mật, hắn liền bắt đầu lén xem xét thư tín của mẹ hắn, thậm chí chặn được sau đó trộm đốt đi một số thư có lời ngon tiếng ngọt làm hắn cảm thấy buồn nôn, chỉ chừa lại mấy lá thư viết minh xác về thời gian địa điểm hẹn hò.
Mùa hè này, trang viên Khoa Đốn sẽ rất náo nhiệt, bởi vì hôn lễ của Albert sẽ tiến hành vào tháng sáu. Cùng với Gladys.
Hắn rút ra một phong thư từ sấp thư trên tay, nhéo một góc bỏ vào trên khay trong một góc trên bàn làm việc của mẹ hắn.
Tình nhân của bà đã chờ không kịp, thậm chí muốn đích thân mạo hiểm tới trang viên gặp bà.
Hắn đã sớm cân nhắc qua, hơn nữa sẽ không nói cho cha biết. Hắn phải đích thân vạch trần tầng tầng lớp lớp tấm vải đã che dấu đi việc làm đáng ghê tởm này, làm lòng tự tôn của bà trong nháy mắt kia không còn sót lại gì, làm bà về sau không dám nhìn thẳng hai mắt hắn.
Hắn muốn trừng phạt người phụ nữ mà chính mình đã phạm tội lại còn nhốt hắn vào tủ quần áo, vứt bỏ hắn đang sinh bệnh không quan tâm, ngược lại đi gặp tình nhân.
Hắn muốn bà phải hối hận, làm bà đau đớn muốn chết.
“Mother, who is this gentleman (Mẹ, vị thân sĩ này là ai vậy)?” Hắn thẳng sống lưng đứng ở cửa, gương mặt bị lửa giận thiêu đốt nên có chút nóng, lại bị từng đợt khoái cảm trả thù hòa tan.
Hắn tò mò mỉm cười, nhìn tư thế bọn họ gần như dính ở bên nhau ôm hôn, đem chìa khóa bỏ vào túi của mình.
Hắn tiến vào lúc này không thừa không thiếu lại cực kỳ vừa vặn.
Làn váy tỉ mỉ bằng tơ lụa của bà sớm đã bị gấp nếp, quần áo trên người đã cởi đến hông, thắt lưng cũng đã bị cởi ra một nửa…... Dáng vẻ chỉnh tề đoan trang ban đầu đã bị vứt ra sau đầu, đều là vì người đàn ông này!
Hắn mỉm cười cùng ra khỏi phòng ngủ với tên tình nhân đã mặc xong quần áo kia, cho mẹ hắn không gian rửa mặt chải đầu trang điểm.
“Thou shalt not covet thy neighbours wife, nor any thing that is thy neighbours (Không thể tham luyến vợ của người khác, tất cả đều là của ông ấy sở hữu).” Hắn chậm rãi nói, nhìn động tác sửa sang lại lễ phục của đối phương dừng lại một chút, quay người gõ cửa mấy tiếng tượng trưng, không chờ bên trong trả lời đã trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Shame on you (Mẹ thật cảm thấy thẹn cho con).” Trên tay bà vừa cầm một bộ đồ tơ lụa vừa phát run, giống như nhờ vào cái này có thể dời đi lực chú ý của bà, một mặt khiển trách hắn thô tục vô lễ.
“What about the man who has been secretly met for ten years every summer in Shellness Beach? Whats that inappropriate (Vậy lúc mẹ ở bãi biển Shellness vụng trộm gặp đàn ông mười mấy năm thì sao? Có gì không đúng sao)?”
“How dare you disrespect your mother (Con làm thế là đang không tôn kính mẹ của mình)!” Bà bị chọc giận đến phát run, đôi bao tay bao bọc cánh tay cũng bà nắm chặt đến mức hiện ra nếp gấp.
“How dare you disrespect my trust (Vậy tại sao mẹ lại phản bội sự tin tưởng của tôi)?” Hắn thu lại ý cười, nghiêng người, bàn tay chậm rãi đưa vào túi quần, sống lưng thẳng tắp nhìn bà, nhìn đôi mắt có màu sắc tương tự mình mấy phần noid “You used me, you hurt me(Mẹ lợi dụng tôi, thương tổn tôi),” hắn dừng một chút “You betrayed me (Bà phản bội tôi).”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook