Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)
-
Chương 13
David Kerr đứng cách khá xa khung cửa sổ được che rèm tại phòng ăn của Khách sạn Castle và theo dõi Ông Hamilton giúp tiểu thư Marion bước lên cỗ xe. Hắn vẫn tiếp tục nhìn dõi theo cỗ xe cho đến khi nó đi khỏi. Khi nó quẹo cua lên phố Marine Parade, hắn quay lại bàn của mình và búng ngón tay để gọi một người phục vụ đến.
“Rượu đỏ Claret,” hắn gọi: “và loại tốt nhất trong nhà.”
Hắn mỉm cười thích chí, nghĩ rằng vận may của mình sắp tới.
Hắn đã không đến Brighton với mục đích để tìm Marion. Khi hắn rời khỏi Luân Đôn, hắn cho rằng nàng đã gần như bị phá sản bởi vụ dùng tiền bịt miệng hắn, và tiền thì không thể mọc ra từ đất đá. Mặc dù đã từng thấy nàng đi cùng Hamilton trong trấn, nhưng chưa bao giờ hắn có ý nghĩ sự hứng thú của Hamilton là nghiêm chỉnh. Sao lại có thể? Chàng là một trong những người đàn ông giàu sang nhất Anh quốc. Chàng có thể chọn lựa phụ nữ của mình, và Marion thì lý thú như một con búp bê bằng gỗ.
Ít ra đấy là cách mà hắn đã thường nghĩ về nàng, khi hắn còn đính hôn với nàng. Không phải là hắn đã muốn kết hôn với nàng. Có thể bởi vì phần của hồi môn của nàng quá nhỏ nhoi. Ngoài ra nàng không phải là loại phụ nữ hấp dẫn đối với hắn. Nàng được giáo dục quá đàng hoàng, một đứa con gái quá hiếu thảo, và quá rụt rè nhút nhát. Ngay cả bề ngoài của nàng cũng quá khiêm nhường. Nàng chỉ là một con tốt hắn đã sử dụng để tiếp cận cha nàng.
Cuộc sống vẫn luôn đầy ắp bất ngờ. Khi hắn theo dấu được nàng tại Luân Đôn, hắn hầu như không còn nhận ra nàng. Nàng đã học được cách chưng diện. Nhưng bản tính thì khó có thể thay đổi. Nàng vẫn chỉ là một con tốt mà hắn có thể điều khiển tùy thích.
Khi hắn đọc được thông báo về chuyện đính hôn của nàng trong tờ Gazette của tuần trước, hắn há hốc mồm. Hắn ước sao hắn đã đòi nhiều tiền bịt miệng hơn. Tuy nhiên, hắn càng nghĩ thì càng thấy vụ đính hôn này có lợi với hắn. Số tiền có được từ di sản của dì nàng chỉ là giọt nước so với số tiền có được từ đấng phu quân giàu nứt đố đổ vách của nàng. Hắn có thể thấy được tương lai hạnh phúc của mình cận kề ngay trước mắt, với một số thu nhập thường xuyên - tất cả đều nhờ vào Marion.
Người phục vụ mang đến một chai rượu đỏ và rót một ít vào ly của hắn. Hắn nhấm nháp chậm rãi, thưởng thức hương vị, đẩy nó quanh lưỡi của mình như là một kẻ sành điệu. Hương vị nhẹ nhàng và tinh khiết đúng như kiểu rượu vang phải có. “Tuyệt vời,” hắn vừa nói vừa đưa chiếc ly của mình ra cho người phục vụ rót vào.
Hắn rất yêu thích rượu đỏ, yêu thích Khách sạn Castle với những khung cửa sổ cao, dài và thanh nhã và những phòng cư ngụ thật đẹp đẽ. Mọi thứ đều là chất lượng tốt nhất. Thật đáng tiếc là nó vượt khỏi tầm khả năng của hắn, nhưng hắn lại thích thơ thẩn trong tiền sảnh hoặc tửu quán và đôi khi ngồi dùng bữa tối. Khách sạn của hắn cũng đủ tiện nghi nhưng không thể cùng đẳng cấp. Vấn để của hắn là tay hắn không giữ được tiền và tài sản duy nhất của hắn là trí thông minh của mình.
Nó đã giúp hắn trông giống như một quý ông người Anh điển hình, bảo thủ, dễ nhìn hơn là đẹp trai, với loại khuôn mặt mà cả nam lẫn nữ đều có thể tin cậy. Cách cư xử của hắn thật hoàn hảo, không tì vết; hắn có thể khiến người ta ban tặng những lời khen thanh nhã; hắn là một đối tượng biết lắng nghe. Và cũng tốt cho hắn bởi không ai có thể đọc được ý nghĩ của hắn hoặc họ sẽ biết rằng trí thông minh nhanh nhẹn của hắn chỉ dùng để tính toán tỷ lệ đặt cược, quyết định con mồi cả tin ngốc nghếch nào sẽ là nạn nhân tiếp theo của mình.
Giá như vận mệnh ban cho hắn ta cái may mắn được làm một kẻ giàu có, hắn sẽ không phải tìm cách để gạ gẫm những “món quà” và “vay mượn” từ những người “bạn” giàu có hơn. Bọn họ gọi nó là “tống tiền”, nhưng đấy là hành vi phạm tội và hắn không xem bản thân là một tội phạm. Hắn không phải kẻ có điều gì đó phải che giấu.
Hắn gọi thêm một phần phi lê cá bơn vùng Torbay với tất cả những món kèm, rồi ngả người vào lưng ghế, nhấm nháp ly rượu đỏ của mình, suy tính xem phải làm thế hắn mới có thể tận dụng cái lợi thế của cái vận may bất ngờ đã đến với hắn.
Lần đầu tiên là do phụ thân của nàng đã trả tiền để bịt miệng hắn, con số thật nhỏ nhoi và cũng chỉ đủ cho hắn sống thoải mái tại Tân Thế giới, hắn đã tưởng là vậy. Trên thực tế, cái kinh nghiệm đó lại hóa ra là một thảm họa. Quý ông tại Upper Canada [15] đã không có cuộc sống vui chơi giải trí. Họ phải làm việc trong đồn điền của họ như những nông dân, vai kề vai với người làm thuê. Tất nhiên hắn đã không biết chút gì về nông nghiệp và đã mất vốn đầu tư của mình trong thời gian ngắn.
[15] Upper Canada: thuộc địa của Đế quốc Anh bên Canada, nằm ngay phía bắc của Ngũ hồ.
Trong vài năm sau đó, hắn đã phải sống trong tình cảnh eo hẹp, nhưng luôn tồn tại trong tâm trí của hắn là cái ý tưởng nếu tình cảnh quá tồi tệ thì hắn có thể trở lại Anh quốc và ép ra một “món quà” từ phụ thân của Marion. Nhưng chuyện đã không xảy ra như hắn muốn, mãi cho đến khi hắn kiếm đủ tiền để quay về Anh, hắn thất vọng tràn trề khi phát hiện rằng vị bá tước đã chết và Marion thì gần như là một kẻ ăn xin. “Món quà” duy nhất mà hắn có thể ép ra từ nàng là một khoản tiền ít ỏi.
Mọi việc đã thay đổi khi hắn phát hiện ra là nàng đã thừa hưởng một di sản từ một người dì. Giờ hắn đã có đủ phương tiện để tận hưởng tại Brighton vào thời điểm cao trào giữa mùa giải, khi những kẻ thông minh từ Luân Đôn lũ lượt đến đây để hưởng thụ không khí ấm của biển. Xã hội thượng lưu tại Brighton phóng túng hơn tại Luân Đôn. Lúc ấy hắn nghĩ, nếu hắn chọn đúng nước đi của mình [đi đúng lá bài], hắn có thể tóm lấy một nữ thừa kế hoặc một góa phụ giàu sang.
Đấy chính là điều hắn toan tính, nhưng lời công bố về vụ đính hôn của Marion đã thay đổi kế hoạch của hắn. Tại sao phải vướng víu với một bà phu nhân trong khi hắn có một thùng châu báu của riêng mình có thể cung cấp tất cả các thứ hăn muốn?
Marion.
Hắn biết rằng Hamilton sẽ đến Brighton khi hội nghị của đảng [tự do] Whig bắt đầu. Hắn đã đọc về nó trong tờ Gazette. Tất cả các nhân vật quan trọng sẽ đều có mặt, ít nhất là những ai được cho là nhân vật quan trọng trong các quận phía Nam. Hắn đã không mất nhiều thời gian để khám phá ra đây chính là khách sạn ưa thích của họ. Hắn hy vọng sẽ tạo ra ấn tượng với Hamilton và được mời đến Longbury, nơi hắn có thể tiếp cận với Marion một cách công khai với thân phận là một người bạn của chồng nàng. Nàng sẽ biết rằng một lời từ hắn sẽ xóa tan tất cả niềm hy vọng của nàng. Một người đàn ông như Hamilton với một tương lai tươi sáng trong nền chính trị sẽ không muốn dính líu tới tiểu thư Marion Dane.
Một lần nữa, kế hoạch của hắn bị thất bại. Hiển nhiên là Hamilton không phải là loại đàn ông dễ gây ấn tượng bởi một khuôn mặt trung thực, hoặc những lời xu nịnh, hoặc một khả năng lắng nghe tốt. Hắn biết được điều này bởi vì đêm trước, khi Hamilton vào tửu quán gọi một vại bia, hắn đã cố bắt chuyện với chàng. Điều duy nhất hắn nhận được từ đoạn mở màn thân thiện ấy là một ánh mắt nhìn trừng trừng đã cảnh báo hắn rằng người đàn ông này sẽ không chịu thua thiệt làm một kẻ khờ khạo [bị gạt] một cách vui vẻ. Đối với hắn, chuyện có vẻ hoàn toàn điên rồ bởi một gã đàn ông như thế lại bước lên con đường chính trị, trừ khi chàng có ý định làm những cử tri của mình phát sợ để bỏ phiếu cho mình.
Tuy nhiên, không phải đã hoàn toàn thua cả bởi Hamilton đã đưa tiểu thư Marion đến Brighton. Kerr đã có mặt tại tiền sảnh của khách sạn khi hai người họ vừa đến sáng hôm qua và đã nhanh chóng quay sang một bên để Marion không bắt gặp hắn. Sẽ có nơi, có lúc để hắn để tự xuất hiện trước mặt nàng, đấy là lúc mà vị hôn phu cừ khôi của nàng bị giam chân ở đâu đó. Người hộ tống của nàng, một cô hầu gái, sẽ chẳng khiến hắn sờn lòng. Hắn biết cách để luồn lách khỏi những cô hầu gái.
Người phục vụ mang bữa tối của hắn đến, một miếng phi lê cá bơn mọng nước trong nước sốt kem, khoai tây mới kiểu Pháp, và một loạt các loại rau quả tươi. Hắn đã tận hưởng từng miếng một và cũng chẳng chớp mắt khi nhìn thấy hóa đơn chát chúa mà người phục vụ đã đưa đến sau bữa ăn.
Marion cũng sẽ thanh toán nó thôi.
***
Ash Denison nhìn theo một quý ông với mái tóc vàng nhạt rời khỏi phòng ăn, sau đó anh gọi người phục vụ qua để lấy hóa đơn của mình. Anh ta lấy làm khó hiểu bởi hành vi của người đàn ông ấy. Anh đã có mặt trong quán rượu cùng với Brand vào tối hôm qua khi một kẻ lạ mặt đã cố xen vào cuộc nói chuyện của họ. Tuy nhiên, hắn đã làm một chuyện sai lầm khi hắn cố tâng bốc Brand. Brand chán ghét xu nịnh bợ đỡ dưới mọi hình thức, và chàng đã sớm khiến kẻ lạ mặt ăn nói lưu loát ấy sợ hãi mà rút lui. Rồi hôm nay, cùng một kẻ lạ mặt này đã theo dõi Brand và Marion khi hai người họ rời khỏi khách sạn để đi đến một cuộc mít tinh chính trị tại sân cỏ của Brighton.
Gã này đang có ý định gì chứ?
Khi người phục vụ đưa đến hóa đơn của anh, anh nói: “Người đàn ông vừa rời khỏi phòng ăn? Tôi dường như đã gặp ông ta ở một nơi nào đó.”
Người phục vụ nhìn qua cánh cửa mở đến tiền sảnh, sau đó quay lại với Ash. “Ý ông là Ông Kerr phải không, thưa ông?”
“Có phải ông ấy là một quý ông trẻ tuổi với mái tóc vàng nhạt?”
Người phục vụ gật đầu. “Ông David Kerr. Ông ấy đã làm nông nghiệp tại Upper Canada, hoặc là ông ấy đã từng làm.”
“Không,” Ash nói: “đó không phải là người đàn ông tôi đang nghĩ đến.”
Anh thanh toán hóa đơn của mình, đứng dậy mà không vội vàng, và nhàn tản vào tiền sảnh của khách sạn. Kerr chỉ vừa mới rời đi. Ash liền theo gót hắn nhưng vẫn giữ một khoảng cách kín đáo giữa họ.
Marion chưa từng đặc biệt quan tâm đến chính trị bao giờ, và sau khi nghe các ứng cử viên đọc diễn văn với quần chúng đang đứng xung quanh bục của người phát ngôn, nàng không nghĩ nàng sẽ có hứng thú. Không ai màng đến chuyện có cả một thế giới rộng lớn ngoài kia đang khẩn thiết cần một bàn tay giúp đỡ. Mối quan tâm cấp bách nhất của những người dân địa phương dường như là những con đê chắn sóng lớn hơn và tốt hơn để bảo vệ bờ biển. Đê chắn sóng, cầu cống, và đường giao thông - đấy là những vấn đề mà có thể dao động đám đông này.
Như những phụ nữ khác, nàng vẫn theo dõi những hành động từ bên trong một trong những cỗ xe ngựa đang đậu tại rìa của sân cỏ. Nàng đang ở trong cỗ xe của Brand, ở cùng với nàng là Bà Monteith, phu nhân của một trong những quan chức của đảng, và hai cô con gái đáng yêu của bà. Không có một phụ nữ nào trong sân. Đám đàn ông không thể cho phép chuyện đó. Họ dường như nghĩ rằng sự hiện diện của phụ nữ sẽ ngăn cản cuộc tranh luận; là vậy, hoặc là họ sẽ phải để ý đến ngôn ngữ và hành vi của họ.
Bà Monteith dường như hiểu được sự thiếu nhiệt tình của Marion. Đôi mắt sáng như chim của bà lóe lên ánh hài hước. “Đây không phải là cuộc bầu cử,” bà nói. “Đây chỉ là một buổi diễn tập, cô biết đấy, để các ứng cử viên có triển vọng của chúng ta thực tập lời hoa mỹ của họ. Họ sẽ khá lên theo thời gian thôi. Tất cả bọn họ đều như vậy. Hãy nhìn kìa! Đã đến lượt của Ông Hamilton. Xem kìa, cậu ấy là một nhà hùng biện thật sự.”
Marion nhìn theo khi Brand bước lên bục. Chàng có vẻ vừa tự tin lại vừa thong dong thoải mái. Marion thì không. Thần kinh của nàng bị kéo căng như thể nàng là người phải đứng đấy diễn thuyết. Nàng đã quên bẵng đi chuyện lo sợ khi nàng bắt đầu lắng nghe. Brand đã không đọc một bài diễn văn. Chàng nói như thể chàng đang nói chuyện với từng người một trong đám đông, ngay cả những phụ nữ. Chàng thừa nhận sự đóng góp của những người phát ngôn khác và tầm quan trọng của những vấn đề địa phương, sau đó chàng đã đưa những thính giả của mình đi thêm một bước nữa. Chàng đã nói về sự cần thiết phải thu hẹp khoảng cách giữa người giàu và người nghèo để không có trẻ em trong nước sẽ phải đi ngủ với cái đói và rét.
Chàng đã không nói đến một điều nào mà Marion đã không đọc chúng trong một trong những tờ báo của chàng. Nàng đã biết rằng chàng đại biểu cho chuyện giáo dục cho mọi người và chấm dứt lao động trẻ em, nhưng lời nói của chàng dường như mang theo nhiều sức mạnh hơn. Trái tim nàng đang bùng cháy. Chàng khiến nàng cảm thấy rằng bất cứ điều gì cũng có thể, chỉ cần mọi người đều quyết chí thay đổi chúng.
“Anh ấy quả là tuyệt vời, phải không nào?” Giọng nàng thì thào.
Nữ nhân gia tộc Monteith đều cười. Bà Monteith nói: “Tất nhiên cậu ấy là vậy. Nhưng có nhiều điều hơn thế. Ông Monteith nói rằng đó là niềm đam mê của cậu ấy khiến cho Ông Hamilton biến thành một người phát ngôn hấp dẫn. Cậu ấy quan tâm đến những người sống tại bên rìa của xã hội bởi vì bản thân cậu ta cũng đã từng ở đấy.” Bà vỗ nhẹ vào tay Marion. “Ông Monteith và tôi rất đỗi vui mừng vì Brand đã tìm thấy một người để chia sẻ cuộc sống của mình. Là một cuộc sống cô đơn mà tôi chắc rằng cô cũng biết.”
Một cuộc sống cô đơn. Lời ấy đã chạm vào một nốt nào đấy sâu trong tâm khảm của Marion. Nỗi sợ hãi bởi bị bộc bạch đã khiến nàng giữ khoảng cách với mọi người. Với Brand, nàng đoán đó là nỗi sợ bị ruồng bỏ. Nhưng đó là chuyện trong quá khứ, ít ra là với chàng. Bất cứ ai có mắt để nhìn đều thấy được rằng chàng rất được ngưỡng mộ và kính trọng. Chàng còn muốn gì hơn nữa chứ?
Khi nhóm phụ nữ gia tộc Monteith nói chuyện với nhau, nàng để dòng suy nghĩ của mình trôi dạt. Nàng ngẫm nghĩ, người phụ nữ nào kết hôn với Brand Hamilton sẽ phải quan tâm đến những gì chàng cảm thấy hứng thú. Chàng không phải là một quý ông người Anh điển hình mà không có gì quan trọng trong tâm trí hơn là làm một nhân vật cao quý trong xã hội hoặc lãng phí thời gian với những cuộc mua vui.
Chàng có tham vọng. Chàng muốn có được một ghế ngồi trong Quốc hội. Phu nhân của chàng nên có ích cho chàng.
Ý nghĩ đó thật là đáng buồn thay.
Nàng có một viễn cảnh thật rõ ràng là được cùng ngồi ăn sáng với Brand và bầy con thơ - tất cả đều là những đứa trẻ tinh quái với hình ảnh của cha chúng - và ở đấy, cho cả thế giới đều được thấy, trong tờ báo buổi sáng, sẽ ca ngợi câu chuyện của cuộc đời nàng.
Chỉ cần suy nghĩ đến nó đã khiến nàng rùng mình.
“À,” Bà Monteith nói: “giờ thì Ông Hamilton đã ở đây rồi.”
Marion ngồi thẳng lên và ghim một nụ cười lên khuôn mặt của mình, ngay khi Brand xuất hiện tại cửa sổ xe.
“Vâng, em nghĩ sự kiện đã tiến triển ra sao?” Đôi mắt chàng nhìn vào Marion.
Nàng không muốn nghe có vẻ như một nữ trầm trồ khi nhóm phụ nữ Monteith đang lắng nghe từng lời nàng nói, nhưng nàng cũng không muốn phá hỏng đi khoảnh khắc huy hoàng của chàng “Anh đã rất thuyết phục,” nàng ấm áp nói.
“‘Tuyệt vời’, cô ấy đã kêu anh là thế”, một cô gái trẻ cười khúc khích nói thêm: “nhưng nó không kém hơn những gì chúng tôi dự kiến từ hôn thê của anh.”
Một nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt chàng.
Bà Monteith dẹp yên đứa con gái của mình với một cái cau mày chóng vánh. “Thêm một lời nhận xét lơ là như thế nữa, Sally ạ, thì con có thể ở nhà bầu bạn với bà của con trong khi mọi người đến nhà hát nhé.”
“Mama! Con đâu có... con sẽ không...”
“Đủ rồi!” Quay sang Brand, bà Monteith nói: “Nếu cậu không dành được sự đề cử, tôi sẽ trở thành một người của đảng [bảo thủ] Tory.”
Sau đó bà nói với Marion: “Chúng ta sẽ gặp lại cô tại buổi tiếp tân của Phu nhân Hove vào đêm mai chứ?”
“Tôi mong chờ điều đó”, Marion đáp.
Nàng có hơi nói quá. Phu nhân Hove là mẹ của Tiểu thư Veronica, và tất cả các đảng viên trung thành sẽ có mặt, không chỉ để xem qua các ứng cử viên lần này, mà cũng để xem những cô dâu tương lai của họ. Nàng phải tạo ra ấn tượng tốt có lợi cho Brand.
Những người phụ nữ đã rời đi để trở lại cỗ xe của họ, nhưng Brand đã không ở lại bầu bạn với Marion.
“Vẫn còn chưa xong,” chàng nói, liếc ngang qua vai của mình. “Tại những sự kiện này, các ứng cử viên được dự kiến sẽ phải kết thân với những người địa phương, em biết đấy, đãi bọn họ một chầu thức uống.”
Nàng nhìn qua vai đến cụm nhà ở phía đối diện sân cỏ. Hiển nhiên là những người đàn ông đang lũ lượt kéo nhau vào quán Cat & Fiddle [Mèo & Vi-ô-lông].
“Em nghe như là hối lộ,” nàng nói, nhưng có một nụ cười trong giọng nói của nàng.
“Không hề. Anh không nghĩ có hơn hai mươi người đàn ông trong đám đông ấy hội đủ điều kiện để bỏ phiếu.”
Nàng ngạc nhiên “Sao?”
“Họ không kiếm đủ tiền để hội đủ điều kiện.”
“Em thấy chuyện này không có vẻ dân chủ gì cả!”
“Đúng là thế.” Chàng nhún vai. “Khi đàn ông trở nên có giáo dục, họ sẽ yêu cầu được bỏ phiếu. Đấy là khi mọi thứ sẽ thay đổi. Trong lúc này, điều duy nhất tụi anh làm là khiến họ dễ tiếp thu các ý kiến của bọn anh.”
“Bằng bia sao?”
“Không. Bằng cách gặp mặt họ trên sân nhà của họ; bằng cách lắng nghe quan điểm của họ và tranh luận quan điểm của chúng ta. Nếu bọn anh cung cấp bia thì đã sao? Bọn anh nên làm vậy. Đây là những người lao động. Họ không được mời tham gia buổi tiếp tân của Phu nhân Hove, và họ sẽ không cảm ơn nếu có nhận được thiệp mời.” Chàng nhìn qua vai mình. “Khi nghĩ đến chuyện này, hầu hết các quý ông sẽ nhấm nháp rượu sâm banh tại buổi tiếp tân đều thà được thư giãn tại quán Cat & Fiddle với một vại bia.”
Ánh mắt nàng lướt qua sân cỏ. “Em không thấy tiểu thư Veronica hoặc Ông Coyne.”
“Đây không phải là những chuyện thích hợp với họ. Như anh đã nói với em, trong số những người nay, rất ít người hội đủ điều kiện để bỏ phiếu, và những người có thể thì đều là người của đảng bảo thủ mà thôi. Elliot có nhiều chuyện tốt hơn để làm với thời gian của mình.”
“Anh thì không?”
“Không, anh bất đồng ý kiến với Elliot. Anh muốn biết mọi người nghĩ gì và có cảm giác ra sao. Họ có thể không có tư cách để bỏ phiếu, nhưng họ có thể ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của anh, và anh có thể lên tiếng dùm họ nếu anh được bầu vào Quốc hội.” Đôi mắt chàng đột nhiên xoáy vào vào đáy mắt nàng. “Anh để lại em dưới sự chăm sóc của Manley. Nếu em bước chân ra ngoài khách sạn, ông ấy phải đi cùng em. Dù ông ấy bảo em làm gì, em sẽ nghe theo. Em có hiểu không?”
Sự thay đổi chủ đề đột ngột này khiến nàng bị bất ngờ. “Được, nhưng -”
“Không có nhưng gì cả.” Chàng nhìn lên chỗ phu xe ngồi. “Manley, mang tiểu thư Marion trở về khách sạn. Ông đã có những chỉ thị của tôi.”
“Vâng, thưa ông!”
Khi cỗ xe chuyển bánh, Marion khoanh tay trước ngực mình và trút một hơi thở giận dỗi. Thật là mất thể diện khi bị đối xử như một đứa trẻ. Nàng đã phải trưởng thành khi mẹ nàng qua đời, nàng đã phải chăm sóc gia đình nàng. Nàng đã phải vượt qua biết bao giông tố mà Brand không thể tưởng được. Nhưng chàng nên biết dũng khí của nàng, nên nhớ là nàng đã làm sao để cố giật lấy khẩu súng từ tay của kẻ tấn công họ.
Nếu nàng thật rất dũng cảm, tại sao nàng không thể nói cho Brand sự thật về bản thân mình?
Nàng mải suy nghĩ đến chuyện ấy suốt đoạn đường trở về khách sạn.
Gã đàn ông có mái tóc vàng nhạt vẫn theo dõi cỗ xe của Marion chạy theo chiều dài của bãi cỏ, sau đó hắn bước vào quán rượu. Hắn đã hy vọng được tiếp cận Marion trong khi sự chú ý của mọi người đều đặt vào các phát ngôn viên, nhưng không có cách nào vượt qua đôi mắt đại bàng của gã phu xe đứng trông chừng nàng, hoặc những người phụ nữ đã cùng ngồi trong xe của nàng. Nhưng đó chỉ là một trở ngại nhỏ. Những gì hắn phải làm bây giờ là có được thiệp mời đến buổi tiếp tân của Phu nhân Hove. Điều đó không quá khó khăn. Hắn trông cũng lịch sự và dễ làm quen. Và những tấm phiếu thì thật là khó có được trong đám người đảng bảo thủ này. Điều duy nhất hắn cần làm là tự giới thiệu mình với một vài nhân vật chính yếu, hỏi một vài thông tin về những bất động sản đang bị bỏ trống ở khu vực mà hắn có thể thuê, và kết quả sẽ là chuyện chắc chắn.
Hắn tình cờ gặp một người đàn ông đang mang hai ly bia trong hai tay, mặc dù không đủ mạnh để đổ tràn bia ra ngoài. “Tôi biết anh!” hắn nói, tiêm thêm vào một lượng lớn nhiệt tình vào giọng nói của mình. “Anh là người đàn ông đã nói rất hùng hồn về chuyện tái kiến lại các con đê chắn sóng. Bài diễn văn của anh được thực hiện rất khá. À phải, tôi là David Kerr.”
“Michael Graves. Chào anh.”
Một quý ông khác đã tham gia với họ. “Xin chúc mừng,” ông ta nhìn vào Graves nói. “Anh đã làm rất tốt.”
Graves cười rạng rỡ. “Cảm ơn anh. Mà này, sao hai anh không đến ngồi tại bàn của tôi và tôi sẽ đãi hai người một ly bia?”
“Cám ơn,” người mới đến nói. “Tôi là Denison, Ash Denison.”
Họ khom người chào nhau theo lễ nghi, rồi cả ba người đàn ông tiến đến cái bàn nằm trong góc của tửu quán.
“Rượu đỏ Claret,” hắn gọi: “và loại tốt nhất trong nhà.”
Hắn mỉm cười thích chí, nghĩ rằng vận may của mình sắp tới.
Hắn đã không đến Brighton với mục đích để tìm Marion. Khi hắn rời khỏi Luân Đôn, hắn cho rằng nàng đã gần như bị phá sản bởi vụ dùng tiền bịt miệng hắn, và tiền thì không thể mọc ra từ đất đá. Mặc dù đã từng thấy nàng đi cùng Hamilton trong trấn, nhưng chưa bao giờ hắn có ý nghĩ sự hứng thú của Hamilton là nghiêm chỉnh. Sao lại có thể? Chàng là một trong những người đàn ông giàu sang nhất Anh quốc. Chàng có thể chọn lựa phụ nữ của mình, và Marion thì lý thú như một con búp bê bằng gỗ.
Ít ra đấy là cách mà hắn đã thường nghĩ về nàng, khi hắn còn đính hôn với nàng. Không phải là hắn đã muốn kết hôn với nàng. Có thể bởi vì phần của hồi môn của nàng quá nhỏ nhoi. Ngoài ra nàng không phải là loại phụ nữ hấp dẫn đối với hắn. Nàng được giáo dục quá đàng hoàng, một đứa con gái quá hiếu thảo, và quá rụt rè nhút nhát. Ngay cả bề ngoài của nàng cũng quá khiêm nhường. Nàng chỉ là một con tốt hắn đã sử dụng để tiếp cận cha nàng.
Cuộc sống vẫn luôn đầy ắp bất ngờ. Khi hắn theo dấu được nàng tại Luân Đôn, hắn hầu như không còn nhận ra nàng. Nàng đã học được cách chưng diện. Nhưng bản tính thì khó có thể thay đổi. Nàng vẫn chỉ là một con tốt mà hắn có thể điều khiển tùy thích.
Khi hắn đọc được thông báo về chuyện đính hôn của nàng trong tờ Gazette của tuần trước, hắn há hốc mồm. Hắn ước sao hắn đã đòi nhiều tiền bịt miệng hơn. Tuy nhiên, hắn càng nghĩ thì càng thấy vụ đính hôn này có lợi với hắn. Số tiền có được từ di sản của dì nàng chỉ là giọt nước so với số tiền có được từ đấng phu quân giàu nứt đố đổ vách của nàng. Hắn có thể thấy được tương lai hạnh phúc của mình cận kề ngay trước mắt, với một số thu nhập thường xuyên - tất cả đều nhờ vào Marion.
Người phục vụ mang đến một chai rượu đỏ và rót một ít vào ly của hắn. Hắn nhấm nháp chậm rãi, thưởng thức hương vị, đẩy nó quanh lưỡi của mình như là một kẻ sành điệu. Hương vị nhẹ nhàng và tinh khiết đúng như kiểu rượu vang phải có. “Tuyệt vời,” hắn vừa nói vừa đưa chiếc ly của mình ra cho người phục vụ rót vào.
Hắn rất yêu thích rượu đỏ, yêu thích Khách sạn Castle với những khung cửa sổ cao, dài và thanh nhã và những phòng cư ngụ thật đẹp đẽ. Mọi thứ đều là chất lượng tốt nhất. Thật đáng tiếc là nó vượt khỏi tầm khả năng của hắn, nhưng hắn lại thích thơ thẩn trong tiền sảnh hoặc tửu quán và đôi khi ngồi dùng bữa tối. Khách sạn của hắn cũng đủ tiện nghi nhưng không thể cùng đẳng cấp. Vấn để của hắn là tay hắn không giữ được tiền và tài sản duy nhất của hắn là trí thông minh của mình.
Nó đã giúp hắn trông giống như một quý ông người Anh điển hình, bảo thủ, dễ nhìn hơn là đẹp trai, với loại khuôn mặt mà cả nam lẫn nữ đều có thể tin cậy. Cách cư xử của hắn thật hoàn hảo, không tì vết; hắn có thể khiến người ta ban tặng những lời khen thanh nhã; hắn là một đối tượng biết lắng nghe. Và cũng tốt cho hắn bởi không ai có thể đọc được ý nghĩ của hắn hoặc họ sẽ biết rằng trí thông minh nhanh nhẹn của hắn chỉ dùng để tính toán tỷ lệ đặt cược, quyết định con mồi cả tin ngốc nghếch nào sẽ là nạn nhân tiếp theo của mình.
Giá như vận mệnh ban cho hắn ta cái may mắn được làm một kẻ giàu có, hắn sẽ không phải tìm cách để gạ gẫm những “món quà” và “vay mượn” từ những người “bạn” giàu có hơn. Bọn họ gọi nó là “tống tiền”, nhưng đấy là hành vi phạm tội và hắn không xem bản thân là một tội phạm. Hắn không phải kẻ có điều gì đó phải che giấu.
Hắn gọi thêm một phần phi lê cá bơn vùng Torbay với tất cả những món kèm, rồi ngả người vào lưng ghế, nhấm nháp ly rượu đỏ của mình, suy tính xem phải làm thế hắn mới có thể tận dụng cái lợi thế của cái vận may bất ngờ đã đến với hắn.
Lần đầu tiên là do phụ thân của nàng đã trả tiền để bịt miệng hắn, con số thật nhỏ nhoi và cũng chỉ đủ cho hắn sống thoải mái tại Tân Thế giới, hắn đã tưởng là vậy. Trên thực tế, cái kinh nghiệm đó lại hóa ra là một thảm họa. Quý ông tại Upper Canada [15] đã không có cuộc sống vui chơi giải trí. Họ phải làm việc trong đồn điền của họ như những nông dân, vai kề vai với người làm thuê. Tất nhiên hắn đã không biết chút gì về nông nghiệp và đã mất vốn đầu tư của mình trong thời gian ngắn.
[15] Upper Canada: thuộc địa của Đế quốc Anh bên Canada, nằm ngay phía bắc của Ngũ hồ.
Trong vài năm sau đó, hắn đã phải sống trong tình cảnh eo hẹp, nhưng luôn tồn tại trong tâm trí của hắn là cái ý tưởng nếu tình cảnh quá tồi tệ thì hắn có thể trở lại Anh quốc và ép ra một “món quà” từ phụ thân của Marion. Nhưng chuyện đã không xảy ra như hắn muốn, mãi cho đến khi hắn kiếm đủ tiền để quay về Anh, hắn thất vọng tràn trề khi phát hiện rằng vị bá tước đã chết và Marion thì gần như là một kẻ ăn xin. “Món quà” duy nhất mà hắn có thể ép ra từ nàng là một khoản tiền ít ỏi.
Mọi việc đã thay đổi khi hắn phát hiện ra là nàng đã thừa hưởng một di sản từ một người dì. Giờ hắn đã có đủ phương tiện để tận hưởng tại Brighton vào thời điểm cao trào giữa mùa giải, khi những kẻ thông minh từ Luân Đôn lũ lượt đến đây để hưởng thụ không khí ấm của biển. Xã hội thượng lưu tại Brighton phóng túng hơn tại Luân Đôn. Lúc ấy hắn nghĩ, nếu hắn chọn đúng nước đi của mình [đi đúng lá bài], hắn có thể tóm lấy một nữ thừa kế hoặc một góa phụ giàu sang.
Đấy chính là điều hắn toan tính, nhưng lời công bố về vụ đính hôn của Marion đã thay đổi kế hoạch của hắn. Tại sao phải vướng víu với một bà phu nhân trong khi hắn có một thùng châu báu của riêng mình có thể cung cấp tất cả các thứ hăn muốn?
Marion.
Hắn biết rằng Hamilton sẽ đến Brighton khi hội nghị của đảng [tự do] Whig bắt đầu. Hắn đã đọc về nó trong tờ Gazette. Tất cả các nhân vật quan trọng sẽ đều có mặt, ít nhất là những ai được cho là nhân vật quan trọng trong các quận phía Nam. Hắn đã không mất nhiều thời gian để khám phá ra đây chính là khách sạn ưa thích của họ. Hắn hy vọng sẽ tạo ra ấn tượng với Hamilton và được mời đến Longbury, nơi hắn có thể tiếp cận với Marion một cách công khai với thân phận là một người bạn của chồng nàng. Nàng sẽ biết rằng một lời từ hắn sẽ xóa tan tất cả niềm hy vọng của nàng. Một người đàn ông như Hamilton với một tương lai tươi sáng trong nền chính trị sẽ không muốn dính líu tới tiểu thư Marion Dane.
Một lần nữa, kế hoạch của hắn bị thất bại. Hiển nhiên là Hamilton không phải là loại đàn ông dễ gây ấn tượng bởi một khuôn mặt trung thực, hoặc những lời xu nịnh, hoặc một khả năng lắng nghe tốt. Hắn biết được điều này bởi vì đêm trước, khi Hamilton vào tửu quán gọi một vại bia, hắn đã cố bắt chuyện với chàng. Điều duy nhất hắn nhận được từ đoạn mở màn thân thiện ấy là một ánh mắt nhìn trừng trừng đã cảnh báo hắn rằng người đàn ông này sẽ không chịu thua thiệt làm một kẻ khờ khạo [bị gạt] một cách vui vẻ. Đối với hắn, chuyện có vẻ hoàn toàn điên rồ bởi một gã đàn ông như thế lại bước lên con đường chính trị, trừ khi chàng có ý định làm những cử tri của mình phát sợ để bỏ phiếu cho mình.
Tuy nhiên, không phải đã hoàn toàn thua cả bởi Hamilton đã đưa tiểu thư Marion đến Brighton. Kerr đã có mặt tại tiền sảnh của khách sạn khi hai người họ vừa đến sáng hôm qua và đã nhanh chóng quay sang một bên để Marion không bắt gặp hắn. Sẽ có nơi, có lúc để hắn để tự xuất hiện trước mặt nàng, đấy là lúc mà vị hôn phu cừ khôi của nàng bị giam chân ở đâu đó. Người hộ tống của nàng, một cô hầu gái, sẽ chẳng khiến hắn sờn lòng. Hắn biết cách để luồn lách khỏi những cô hầu gái.
Người phục vụ mang bữa tối của hắn đến, một miếng phi lê cá bơn mọng nước trong nước sốt kem, khoai tây mới kiểu Pháp, và một loạt các loại rau quả tươi. Hắn đã tận hưởng từng miếng một và cũng chẳng chớp mắt khi nhìn thấy hóa đơn chát chúa mà người phục vụ đã đưa đến sau bữa ăn.
Marion cũng sẽ thanh toán nó thôi.
***
Ash Denison nhìn theo một quý ông với mái tóc vàng nhạt rời khỏi phòng ăn, sau đó anh gọi người phục vụ qua để lấy hóa đơn của mình. Anh ta lấy làm khó hiểu bởi hành vi của người đàn ông ấy. Anh đã có mặt trong quán rượu cùng với Brand vào tối hôm qua khi một kẻ lạ mặt đã cố xen vào cuộc nói chuyện của họ. Tuy nhiên, hắn đã làm một chuyện sai lầm khi hắn cố tâng bốc Brand. Brand chán ghét xu nịnh bợ đỡ dưới mọi hình thức, và chàng đã sớm khiến kẻ lạ mặt ăn nói lưu loát ấy sợ hãi mà rút lui. Rồi hôm nay, cùng một kẻ lạ mặt này đã theo dõi Brand và Marion khi hai người họ rời khỏi khách sạn để đi đến một cuộc mít tinh chính trị tại sân cỏ của Brighton.
Gã này đang có ý định gì chứ?
Khi người phục vụ đưa đến hóa đơn của anh, anh nói: “Người đàn ông vừa rời khỏi phòng ăn? Tôi dường như đã gặp ông ta ở một nơi nào đó.”
Người phục vụ nhìn qua cánh cửa mở đến tiền sảnh, sau đó quay lại với Ash. “Ý ông là Ông Kerr phải không, thưa ông?”
“Có phải ông ấy là một quý ông trẻ tuổi với mái tóc vàng nhạt?”
Người phục vụ gật đầu. “Ông David Kerr. Ông ấy đã làm nông nghiệp tại Upper Canada, hoặc là ông ấy đã từng làm.”
“Không,” Ash nói: “đó không phải là người đàn ông tôi đang nghĩ đến.”
Anh thanh toán hóa đơn của mình, đứng dậy mà không vội vàng, và nhàn tản vào tiền sảnh của khách sạn. Kerr chỉ vừa mới rời đi. Ash liền theo gót hắn nhưng vẫn giữ một khoảng cách kín đáo giữa họ.
Marion chưa từng đặc biệt quan tâm đến chính trị bao giờ, và sau khi nghe các ứng cử viên đọc diễn văn với quần chúng đang đứng xung quanh bục của người phát ngôn, nàng không nghĩ nàng sẽ có hứng thú. Không ai màng đến chuyện có cả một thế giới rộng lớn ngoài kia đang khẩn thiết cần một bàn tay giúp đỡ. Mối quan tâm cấp bách nhất của những người dân địa phương dường như là những con đê chắn sóng lớn hơn và tốt hơn để bảo vệ bờ biển. Đê chắn sóng, cầu cống, và đường giao thông - đấy là những vấn đề mà có thể dao động đám đông này.
Như những phụ nữ khác, nàng vẫn theo dõi những hành động từ bên trong một trong những cỗ xe ngựa đang đậu tại rìa của sân cỏ. Nàng đang ở trong cỗ xe của Brand, ở cùng với nàng là Bà Monteith, phu nhân của một trong những quan chức của đảng, và hai cô con gái đáng yêu của bà. Không có một phụ nữ nào trong sân. Đám đàn ông không thể cho phép chuyện đó. Họ dường như nghĩ rằng sự hiện diện của phụ nữ sẽ ngăn cản cuộc tranh luận; là vậy, hoặc là họ sẽ phải để ý đến ngôn ngữ và hành vi của họ.
Bà Monteith dường như hiểu được sự thiếu nhiệt tình của Marion. Đôi mắt sáng như chim của bà lóe lên ánh hài hước. “Đây không phải là cuộc bầu cử,” bà nói. “Đây chỉ là một buổi diễn tập, cô biết đấy, để các ứng cử viên có triển vọng của chúng ta thực tập lời hoa mỹ của họ. Họ sẽ khá lên theo thời gian thôi. Tất cả bọn họ đều như vậy. Hãy nhìn kìa! Đã đến lượt của Ông Hamilton. Xem kìa, cậu ấy là một nhà hùng biện thật sự.”
Marion nhìn theo khi Brand bước lên bục. Chàng có vẻ vừa tự tin lại vừa thong dong thoải mái. Marion thì không. Thần kinh của nàng bị kéo căng như thể nàng là người phải đứng đấy diễn thuyết. Nàng đã quên bẵng đi chuyện lo sợ khi nàng bắt đầu lắng nghe. Brand đã không đọc một bài diễn văn. Chàng nói như thể chàng đang nói chuyện với từng người một trong đám đông, ngay cả những phụ nữ. Chàng thừa nhận sự đóng góp của những người phát ngôn khác và tầm quan trọng của những vấn đề địa phương, sau đó chàng đã đưa những thính giả của mình đi thêm một bước nữa. Chàng đã nói về sự cần thiết phải thu hẹp khoảng cách giữa người giàu và người nghèo để không có trẻ em trong nước sẽ phải đi ngủ với cái đói và rét.
Chàng đã không nói đến một điều nào mà Marion đã không đọc chúng trong một trong những tờ báo của chàng. Nàng đã biết rằng chàng đại biểu cho chuyện giáo dục cho mọi người và chấm dứt lao động trẻ em, nhưng lời nói của chàng dường như mang theo nhiều sức mạnh hơn. Trái tim nàng đang bùng cháy. Chàng khiến nàng cảm thấy rằng bất cứ điều gì cũng có thể, chỉ cần mọi người đều quyết chí thay đổi chúng.
“Anh ấy quả là tuyệt vời, phải không nào?” Giọng nàng thì thào.
Nữ nhân gia tộc Monteith đều cười. Bà Monteith nói: “Tất nhiên cậu ấy là vậy. Nhưng có nhiều điều hơn thế. Ông Monteith nói rằng đó là niềm đam mê của cậu ấy khiến cho Ông Hamilton biến thành một người phát ngôn hấp dẫn. Cậu ấy quan tâm đến những người sống tại bên rìa của xã hội bởi vì bản thân cậu ta cũng đã từng ở đấy.” Bà vỗ nhẹ vào tay Marion. “Ông Monteith và tôi rất đỗi vui mừng vì Brand đã tìm thấy một người để chia sẻ cuộc sống của mình. Là một cuộc sống cô đơn mà tôi chắc rằng cô cũng biết.”
Một cuộc sống cô đơn. Lời ấy đã chạm vào một nốt nào đấy sâu trong tâm khảm của Marion. Nỗi sợ hãi bởi bị bộc bạch đã khiến nàng giữ khoảng cách với mọi người. Với Brand, nàng đoán đó là nỗi sợ bị ruồng bỏ. Nhưng đó là chuyện trong quá khứ, ít ra là với chàng. Bất cứ ai có mắt để nhìn đều thấy được rằng chàng rất được ngưỡng mộ và kính trọng. Chàng còn muốn gì hơn nữa chứ?
Khi nhóm phụ nữ gia tộc Monteith nói chuyện với nhau, nàng để dòng suy nghĩ của mình trôi dạt. Nàng ngẫm nghĩ, người phụ nữ nào kết hôn với Brand Hamilton sẽ phải quan tâm đến những gì chàng cảm thấy hứng thú. Chàng không phải là một quý ông người Anh điển hình mà không có gì quan trọng trong tâm trí hơn là làm một nhân vật cao quý trong xã hội hoặc lãng phí thời gian với những cuộc mua vui.
Chàng có tham vọng. Chàng muốn có được một ghế ngồi trong Quốc hội. Phu nhân của chàng nên có ích cho chàng.
Ý nghĩ đó thật là đáng buồn thay.
Nàng có một viễn cảnh thật rõ ràng là được cùng ngồi ăn sáng với Brand và bầy con thơ - tất cả đều là những đứa trẻ tinh quái với hình ảnh của cha chúng - và ở đấy, cho cả thế giới đều được thấy, trong tờ báo buổi sáng, sẽ ca ngợi câu chuyện của cuộc đời nàng.
Chỉ cần suy nghĩ đến nó đã khiến nàng rùng mình.
“À,” Bà Monteith nói: “giờ thì Ông Hamilton đã ở đây rồi.”
Marion ngồi thẳng lên và ghim một nụ cười lên khuôn mặt của mình, ngay khi Brand xuất hiện tại cửa sổ xe.
“Vâng, em nghĩ sự kiện đã tiến triển ra sao?” Đôi mắt chàng nhìn vào Marion.
Nàng không muốn nghe có vẻ như một nữ trầm trồ khi nhóm phụ nữ Monteith đang lắng nghe từng lời nàng nói, nhưng nàng cũng không muốn phá hỏng đi khoảnh khắc huy hoàng của chàng “Anh đã rất thuyết phục,” nàng ấm áp nói.
“‘Tuyệt vời’, cô ấy đã kêu anh là thế”, một cô gái trẻ cười khúc khích nói thêm: “nhưng nó không kém hơn những gì chúng tôi dự kiến từ hôn thê của anh.”
Một nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt chàng.
Bà Monteith dẹp yên đứa con gái của mình với một cái cau mày chóng vánh. “Thêm một lời nhận xét lơ là như thế nữa, Sally ạ, thì con có thể ở nhà bầu bạn với bà của con trong khi mọi người đến nhà hát nhé.”
“Mama! Con đâu có... con sẽ không...”
“Đủ rồi!” Quay sang Brand, bà Monteith nói: “Nếu cậu không dành được sự đề cử, tôi sẽ trở thành một người của đảng [bảo thủ] Tory.”
Sau đó bà nói với Marion: “Chúng ta sẽ gặp lại cô tại buổi tiếp tân của Phu nhân Hove vào đêm mai chứ?”
“Tôi mong chờ điều đó”, Marion đáp.
Nàng có hơi nói quá. Phu nhân Hove là mẹ của Tiểu thư Veronica, và tất cả các đảng viên trung thành sẽ có mặt, không chỉ để xem qua các ứng cử viên lần này, mà cũng để xem những cô dâu tương lai của họ. Nàng phải tạo ra ấn tượng tốt có lợi cho Brand.
Những người phụ nữ đã rời đi để trở lại cỗ xe của họ, nhưng Brand đã không ở lại bầu bạn với Marion.
“Vẫn còn chưa xong,” chàng nói, liếc ngang qua vai của mình. “Tại những sự kiện này, các ứng cử viên được dự kiến sẽ phải kết thân với những người địa phương, em biết đấy, đãi bọn họ một chầu thức uống.”
Nàng nhìn qua vai đến cụm nhà ở phía đối diện sân cỏ. Hiển nhiên là những người đàn ông đang lũ lượt kéo nhau vào quán Cat & Fiddle [Mèo & Vi-ô-lông].
“Em nghe như là hối lộ,” nàng nói, nhưng có một nụ cười trong giọng nói của nàng.
“Không hề. Anh không nghĩ có hơn hai mươi người đàn ông trong đám đông ấy hội đủ điều kiện để bỏ phiếu.”
Nàng ngạc nhiên “Sao?”
“Họ không kiếm đủ tiền để hội đủ điều kiện.”
“Em thấy chuyện này không có vẻ dân chủ gì cả!”
“Đúng là thế.” Chàng nhún vai. “Khi đàn ông trở nên có giáo dục, họ sẽ yêu cầu được bỏ phiếu. Đấy là khi mọi thứ sẽ thay đổi. Trong lúc này, điều duy nhất tụi anh làm là khiến họ dễ tiếp thu các ý kiến của bọn anh.”
“Bằng bia sao?”
“Không. Bằng cách gặp mặt họ trên sân nhà của họ; bằng cách lắng nghe quan điểm của họ và tranh luận quan điểm của chúng ta. Nếu bọn anh cung cấp bia thì đã sao? Bọn anh nên làm vậy. Đây là những người lao động. Họ không được mời tham gia buổi tiếp tân của Phu nhân Hove, và họ sẽ không cảm ơn nếu có nhận được thiệp mời.” Chàng nhìn qua vai mình. “Khi nghĩ đến chuyện này, hầu hết các quý ông sẽ nhấm nháp rượu sâm banh tại buổi tiếp tân đều thà được thư giãn tại quán Cat & Fiddle với một vại bia.”
Ánh mắt nàng lướt qua sân cỏ. “Em không thấy tiểu thư Veronica hoặc Ông Coyne.”
“Đây không phải là những chuyện thích hợp với họ. Như anh đã nói với em, trong số những người nay, rất ít người hội đủ điều kiện để bỏ phiếu, và những người có thể thì đều là người của đảng bảo thủ mà thôi. Elliot có nhiều chuyện tốt hơn để làm với thời gian của mình.”
“Anh thì không?”
“Không, anh bất đồng ý kiến với Elliot. Anh muốn biết mọi người nghĩ gì và có cảm giác ra sao. Họ có thể không có tư cách để bỏ phiếu, nhưng họ có thể ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của anh, và anh có thể lên tiếng dùm họ nếu anh được bầu vào Quốc hội.” Đôi mắt chàng đột nhiên xoáy vào vào đáy mắt nàng. “Anh để lại em dưới sự chăm sóc của Manley. Nếu em bước chân ra ngoài khách sạn, ông ấy phải đi cùng em. Dù ông ấy bảo em làm gì, em sẽ nghe theo. Em có hiểu không?”
Sự thay đổi chủ đề đột ngột này khiến nàng bị bất ngờ. “Được, nhưng -”
“Không có nhưng gì cả.” Chàng nhìn lên chỗ phu xe ngồi. “Manley, mang tiểu thư Marion trở về khách sạn. Ông đã có những chỉ thị của tôi.”
“Vâng, thưa ông!”
Khi cỗ xe chuyển bánh, Marion khoanh tay trước ngực mình và trút một hơi thở giận dỗi. Thật là mất thể diện khi bị đối xử như một đứa trẻ. Nàng đã phải trưởng thành khi mẹ nàng qua đời, nàng đã phải chăm sóc gia đình nàng. Nàng đã phải vượt qua biết bao giông tố mà Brand không thể tưởng được. Nhưng chàng nên biết dũng khí của nàng, nên nhớ là nàng đã làm sao để cố giật lấy khẩu súng từ tay của kẻ tấn công họ.
Nếu nàng thật rất dũng cảm, tại sao nàng không thể nói cho Brand sự thật về bản thân mình?
Nàng mải suy nghĩ đến chuyện ấy suốt đoạn đường trở về khách sạn.
Gã đàn ông có mái tóc vàng nhạt vẫn theo dõi cỗ xe của Marion chạy theo chiều dài của bãi cỏ, sau đó hắn bước vào quán rượu. Hắn đã hy vọng được tiếp cận Marion trong khi sự chú ý của mọi người đều đặt vào các phát ngôn viên, nhưng không có cách nào vượt qua đôi mắt đại bàng của gã phu xe đứng trông chừng nàng, hoặc những người phụ nữ đã cùng ngồi trong xe của nàng. Nhưng đó chỉ là một trở ngại nhỏ. Những gì hắn phải làm bây giờ là có được thiệp mời đến buổi tiếp tân của Phu nhân Hove. Điều đó không quá khó khăn. Hắn trông cũng lịch sự và dễ làm quen. Và những tấm phiếu thì thật là khó có được trong đám người đảng bảo thủ này. Điều duy nhất hắn cần làm là tự giới thiệu mình với một vài nhân vật chính yếu, hỏi một vài thông tin về những bất động sản đang bị bỏ trống ở khu vực mà hắn có thể thuê, và kết quả sẽ là chuyện chắc chắn.
Hắn tình cờ gặp một người đàn ông đang mang hai ly bia trong hai tay, mặc dù không đủ mạnh để đổ tràn bia ra ngoài. “Tôi biết anh!” hắn nói, tiêm thêm vào một lượng lớn nhiệt tình vào giọng nói của mình. “Anh là người đàn ông đã nói rất hùng hồn về chuyện tái kiến lại các con đê chắn sóng. Bài diễn văn của anh được thực hiện rất khá. À phải, tôi là David Kerr.”
“Michael Graves. Chào anh.”
Một quý ông khác đã tham gia với họ. “Xin chúc mừng,” ông ta nhìn vào Graves nói. “Anh đã làm rất tốt.”
Graves cười rạng rỡ. “Cảm ơn anh. Mà này, sao hai anh không đến ngồi tại bàn của tôi và tôi sẽ đãi hai người một ly bia?”
“Cám ơn,” người mới đến nói. “Tôi là Denison, Ash Denison.”
Họ khom người chào nhau theo lễ nghi, rồi cả ba người đàn ông tiến đến cái bàn nằm trong góc của tửu quán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook