Longbury, Tháng 10 Năm 1815

Edwina Gunn nhào qua cửa sau của căn nhà nông thôn và nhanh chóng xoay chiếc chìa trong ổ khóa. Cái then cài cửa cũng đã được bà đóng sầm cài chặt lại. Tim bà đập loạn xạ. Bà thở dốc. Bà đã hỏi quá nhiều, chõ mũi vào những chuyện mà người khác không muốn. Và điều duy nhất bà đạt được là đánh thức một con hổ đang chìm trong giấc ngủ.

“Hãy bình tĩnh lại đi Edwina,” bà tự nói với mình một cách cứng rắn. “Bà đã sáu mươi tuổi. Cứ cái đà này, bà sẽ tự khiến cho mình bị tai biến mạch máu! Bà không phải là mối đe dọa! Bà không thể chứng minh bất cứ điều gì. Và sau cả đoạn thời gian dài như thế trôi qua, hắn ta hẳn đã cảm thấy được an toàn.”

Khi bà đã lấy lại hơi, bà bước đến gần cửa sổ, nhưng vẫn giữ một khoảng cách khá xa để không bị nhìn thấy, rồi mới dòm ra ngoài. Ngôi nhà nhỏ của bà nằm ngay bên ngoài khu trang viện, và thứ duy nhất bà có thể nhìn thấy ngoài những mảnh vườn và các căn nhà chỉ là những gốc cây thủy tùng, cây sơn trà, và cây sồi mà giờ cũng chỉ là những chiếc lá khô còn sót lại sau mùa đông đang mục rữa bởi những trận mưa bất ngờ. Ngoài ra thì chẳng còn gì.

Cả bà cũng bị ướt như chuột lột. Bà cởi chiếc áo khoác ngoài và treo nó trên một cái móc bên cạnh cửa. Ngọn lửa trong lò sưởi đã được bà Ludlow ủ thêm tro để nó được cháy lâu hơn, bà Ludlow là người giúp việc của bà, nhưng bà Ludlow cũng có gia đình của mình để chăm lo và luôn ra về đúng giờ để chuẩn bị bữa tối cho gia đình.

Ngày mai bà ấy sẽ không thể vào nhà bởi cánh cửa đã bị cài then. Không còn cách nào khác. Bà phải tự dậy sớm để mở then cài, hoặc là bà Ludlow có thể sử dụng cái khoen gõ cửa. Vậy thì bà sẽ bị đánh thức.

Bà đang ở nhà một mình và người láng giềng gần nhất thì ở tận [nhà dòng] Priory.

Ý nghĩ này đã thúc đẩy bà đi kiểm tra lại một lần để bảo đảm rằng cửa cái và mọi cánh cửa sổ ở tầng dưới đã được khóa chặt. Đây là một thứ đã trở thành thói quen bà phải làm hằng đêm trước khi đi ngủ, mặc dù như đa số người thôn quê khác, bà luôn để cửa không khóa vào ban ngày. Từ giờ trở đi, bà sẽ khóa hết cửa [ngay cả] vào ban ngày.

“Thật là một bà lão khờ dại”, bà tự trách mình. Chắc bà đang trốn chạy một con chó hoang hoặc một người trông coi khu săn bắn.

Khi đã trấn tĩnh trở lại, bà bắt đầu leo lên các bậc thang. Leo lên giống như một cuộc vật lộn và bà đã phải sử dụng cái lan can để kéo mình lên. Vào lúc này bà đã quyết định sẽ chuyển phòng ngủ của mình đến căn phòng dành cho người hầu đã được bỏ trống cạnh gian nhà bếp. Căn phòng tuy nhỏ nhưng lại thuận tiện cho những ai không thể leo nổi cầu thang. Chính cái suy nghĩ đó đã làm bà cảm giác được tuổi tác của mình càng thêm sâu sắc.

Vào tới phòng mình, bà cuộn thân trong một chiếc áo choàng ấm áp, xỏ chân vào đôi dép lông trừu, sau đó khêu ngọn lửa trong lò khiến nó bừng sáng. Trong khi bà ngắm những ngọn lửa liếm láp quanh các cục than nhỏ, bà lại chìm đắm trong suy nghĩ một lần nữa.

Bà đã nghĩ đến Hannah, người mà vẫn mãi trẻ trung trong ký ức của bà, Hannah, người luôn yêu đời và đã sống một cách dũng cảm và mãnh liệt, đồng thời cũng là nguồn gốc của rất nhiều niềm đau thương.

Hai mươi năm trước cô đã rời khỏi chính căn nhà này và thề không bao giờ trở lại, và đó là lần cuối cùng có người nhìn thấy cô ấy.

Hannah ơi, em đang ở đâu? Điều gì xảy ra trong những năm qua?

Nếu Edwina được trẻ hơn và có sức khỏe khá hơn, bà sẽ lên tận Luân Đôn để thảo luận với Brand. Chàng thật gần gũi với bà như bất cứ một đứa con ruột nào, và những điều bà cần phải nói tốt hơn hết là nên nói khi mặt đối mặt. Nhưng bà không có đủ sức khỏe để đi đó đây, vì vậy bà đã làm điều tốt nhất có thể. Bà gửi một lá thư đến văn phòng Brand tại phố Frith để kể cho chàng sơ lược về những gì bà đã phát hiện được.

Lá thư đã được gửi đi hơn hai tuần, nhưng giờ vẫn chưa thấy hồi âm. Không phải bà đang bới lông tìm vết. Điều này chỉ có nghĩa là Brand chưa nhận được thư của bà. Chàng là một người đàn ông bận rộn và phải đi công cán khá nhiều. Lá thư rốt cuộc sẽ được chuyển đến tay chàng thôi.

Còn có một lá thư khác bà đã viết đi viết lại nhiều lần, nhưng chưa bao giờ được gửi đến người duy nhất mà có thể giải quyết cái bí ẩn này đơn giản bằng một cái phẩy tay: cháu gái của bà, Marion. Với suy nghĩ ấy, bà ngồi xuống bàn viết và chuẩn bị giấy bút để viết thư.

Sau khi chấm bút vào bình mực, bà dừng lại. Đây không phải là một bức thư dễ viết. Bà đã không gặp Marion gần hai mươi năm qua. Đôi bên rất ít khi trao đổi thư từ, chủ yếu là bởi vì bà và cô em gái Diana và cũng là mẹ của Marion đã từng có mâu thuẫn. Cái chết bi thảm của Diana vì một khối u vào ba năm trước và không lâu sau đó là cái chết của cha Marion đã mang Edwina và cháu gái bà lại gần nhau hơn.

Bà cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Cho dù là bà hối hận và tiếc nuối bao nhiêu cũng không có thể bù đắp những năm tháng đã phí hoài. Sao bà và cô em của bà lại có thể quá ngốc nghếch đến thế?

Bà sẽ không mắc phải sai lầm tương tự với Marion. Nhưng bà hầu như không biết phải bắt đầu từ đâu. Dù sao đi nữa, hai người cũng không biết về nhau cho lắm. Nếu bà tự dưng nêu ra những cáo buộc vô căn cứ, Marion sẽ nghĩ là bà bị loạn trí.

Bà quanh quẩn với cái ý tưởng mời Marion đến viếng thăm Longbury, nhưng rồi nó nhanh chóng bị loại bỏ. Thứ nhất nơi Marion sống cách xa Longbury những ba ngày lộ trình. Và còn điều nữa là nàng ấy bận đầu tắt mặt tối để chăm sóc hai cô em của mình. Edwina cũng không thích ý tưởng đưa Marion vào một hoàn cảnh đầy hiểm nguy.

Giá như có Brand ở đây, chàng đã có thể hội ý với bà.

Tuy nhiên trao đổi thư từ với cháu gái của bà cũng không có hại gì. Đôi bên có thể hồi tưởng về chuyến viếng thăm đầu tiên và cũng là lần duy nhất Marion đã đến thăm. Marion chắc chắn phải biết đêm ấy đã xảy ra chuyện gì. Nàng đã có mặt. Đã có người đã nhìn thấy nàng. Có lẽ những ký ức ấy đã bị khóa lại trong tâm trí của nàng và chỉ cần chút tác động thì sẽ được khôi phục lại hoàn toàn.

Bà bắt đầu hạ bút. Không lâu sau, bà nghe tiếng thanh gỗ lót sàn kêu kẽo kẹt. Miệng bà khô khốc và bà chậm rãi đứng lên. Khi thanh gỗ kêu lên một lần nữa, bà bước đến lò sưởi và lấy cây cời lò ra khỏi chỗ của nó. Bà dừng lại trong hành lang. Âm thanh duy nhất mà bà có thể nghe được là nhịp tim hổn loạn đập dồn dập trong lồng ngực mình. Không có gì có vẻ không ổn, không có gì bị khuấy động.

Bà trù trừ bước tới gần đầu cầu thang và nhìn xuống. Không có gì cả. Hạ cây cời lò xuống, bà đã quay nửa người chuẩn bị trở lại phòng và ngay lúc đó bà nhìn thấy bộ mặt của kẻ xâm nhập trước khi bà cảm giác được cú đánh đầu tiên.

Nhầm người rồi là ý tưởng kinh hoàng cuối cùng của bà trước khi bóng tối bao trùm lấy bà.

Sáng hôm sau, bà Ludlow đến đúng giờ như bình thường và đã tự mở cửa vào nhà. Dưới nách bà còn có một gói đồ, một cái đùi cừu ngon lành mà bà đã chọn từ hàng thịt vào buổi sáng, đủ để làm một nồi súp thịt lớn, và có lẽ còn một chút dư lại cho gia đình bà. Bà Gunn là người rộng rãi.

Sau khi cởi chiếc áo khoác ngoài và mặc tạp dề vào, bà bắt đầu nhúm lửa. Ấm nước để lọc tách trà sáng cho bà Gunn đã sớm réo inh ỏi trên ngăn nấu cạnh lò sưởi. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, bà sắp xếp chiếc khay và mang nó ra tiền sảnh. Vừa bước vào được vài bước, bà khựng người lại. Bà chủ đang nằm một đống bất động tại chân cầu thang, đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà.

Một giờ trôi qua trước khi viên cảnh sát đến hiện trường. Trong đầu ông ta không có chút nghi ngờ nào và cho rằng bà lão bị ngã xuống lầu. Chỉ có một việc khiến ông cảm thấy khó hiểu là trên những ngón tay của nạn nhân có những vết mực loang lổ, nhưng lại không tìm thấy bức thư nào, không có gì để biểu hiện cho việc những ngón tay dính mực.

Theo ông, đó là một chi tiết nhỏ nhặt và không đáng bận tâm.

Luân Đôn, tháng 5 năm 1816

Đó chỉ là một điều vặt vãnh, hoặc là vào thời điểm đó nó có vẻ như là vậy, nhưng những năm sau, Brand sẽ bật cười và bảo rằng kể từ giây phút ấy, cuộc sống của chàng đã hoàn toàn thay đổi không thể vãn hồi. Đó là đêm ngón chân của Lady Marion Dane bị bầm dập.

Nàng và cô em của nàng đang là khách của Brand, lập thành một nhóm tại lô phòng của chàng trong nhà hát. Đôi bên vừa quen nhau không bao lâu, chỉ vỏn vẹn một tháng, nhưng chàng đã hiểu rõ nàng còn nhiều hơn nàng tưởng.

Chàng và người dì quá cố của nàng, Edwina Gunn, là thân hữu, và thi thoảng Edwina cũng đề cập đến chuyện gia đình của người em gái bà sống gần Keswick tại huyện Lake. Trong vài tuần qua, chàng đã coi chuyện mình cần làm là tìm hiểu về tiểu thư Marion Dane càng rõ càng tốt.

Nàng là con gái của một bá tước, nhưng nàng chưa từng bao giờ trải qua một mùa giải[1] tại Luân Đôn, chưa bao giờ được ra mắt tại Hoàng Cung hoặc hưởng thụ những chuỗi tiệc tùng và các cuộc đi chơi mà các thiếu nữ trong giới thượng lưu như nàng xem như là chuyện tất nhiên. Nếu cha nàng không qua đời, thì nàng vẫn ở lại huyện Lake, tránh xa mọi mối nguy hiểm, và sẽ không cần chàng phải luôn để mắt đến nàng.

[1] Mùa giải: vào tiết đông thì người của tầng lớp thượng lưu tụ tập tại trong thành để cùng vui chơi cho qua mùa lạnh giá và cũng là chuyện quan trọng cho các cô thiếu nữ đến tuổi cập kê để ra mắt xã hội và tìm một tấm chồng.

Mặc dù chàng đã phác họa được hoàn cảnh của nàng nhưng chàng vẫn không thể đánh giá được [con người] nàng. Nàng là một cô gái sống nội tâm và rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Nhưng lúc trong nhà hát, khi ánh đèn đã được làm mờ đi và nàng nghĩ mình khá được an toàn khỏi những ánh mắt tò mò, nàng đã để mình bộc lộ hoàn toàn trước mọi cảm xúc được diễn tả trên sân khấu.

Vở kịch được gọi là “Bận Bịu Vì Không Đâu” [Much Ado About Nothing], và chàng có thể nhìn thấy từ trên khuôn mặt nàng những nhân vật nào đã hấp dẫn và những nhân vật nào đã không thu hút nàng. Nàng không hề đồng cảm với Claudio, hay cha vợ tương lai của anh ta, vì họ luôn có cùng một kiểu tỏ vẻ anh hùng giống hệt nhau, Benedict thì nàng có thể chịu đựng được, nhưng Beatrice đanh đá lại khiến nàng vô cùng ngưỡng mộ.

Xem vẻ mặt của Marion còn thú vị hơn là xem biểu diễn trên sân khấu.

Tấm màn cuối cùng được buông xuống, tiếng vỗ tay đã tắt, và những chiếc ghế được xếp lại khi mọi người đứng lên. Tiểu thư Marion vẫn còn ngồi trong ghế như miễn cưỡng không muốn rời đi. Em gái nàng, tiểu thư Emily - một người đang ở tuổi mười tám thích được tán tỉnh không cần phân biệt là ai- đang liếc mắt đưa tình về hướng chàng trai trẻ Henry Cavendish; riêng người bạn tốt của Brand, Ash Denison, thì đang che miệng ngáp dài.

Theo phép tắc mà nói những vụ như thế này sẽ không được hoàn hảo nếu không có một hai người hộ tống, và người có được vinh dự này tối nay là bà của Ash, nữ bá tước mệnh phụ phu nhân và bạn của bà, phu nhân Bethune. Lịch trình của buổi tối vẫn chưa kết thúc. Chàng đã sắp xếp một bữa ăn khuya tại khách sạn Clarendon nơi người cô họ của Marion, Fanny, và chồng bà, Reggie Wright, sẽ cùng đến chung vui với họ.

Mọi người đều khen ngợi không ngớt về buổi trình diễn, nhưng lời của Marion mới là thứ chàng muốn được nghe. Nàng ngước nhìn chàng với đôi mắt không chút phòng ngờ khi chàng giữ thành ghế của nàng [mời đứng lên], gương mặt của nàng vẫn rạng ngời niềm vui.

Rồi nàng khẽ thở dài và nói: “Cảm ơn anh đã mời chúng tôi [đến buổi trình diễn], Ông Hamilton.” Nàng nói một cách lịch sự và chàng cảm thấy hơi khó chịu. Nàng nói tiếp: “Trong tương lai, khi tôi nghĩ đến buổi trình diễn này, tôi sẽ nhớ đến nữ diễn viên đóng vai Beatrice. Cô ấy thực sự là đáng nhớ.”

Nàng đứng lên, một thiếu nữ duyên dáng trong bộ y phục lụa màu tím của hoa oải hương với một nụ cười man mát phù hợp với ánh mắt điềm tĩnh của nàng, và mái tóc vàng kim tuyệt vời được nhẹ vuốt ra sau khỏi gương mặt nàng.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chàng lại nói: “Trong tương lai, khi em nghĩ về buổi trình diễn này, tôi hy vọng em sẽ nhớ đến tôi.”

Một ánh chớp khó chịu lóe lên trong đôi mắt màu xám của nàng khiến chàng vô cùng thích thú. Kể từ khi họ gặp mặt, nàng đối xử với chàng với một sự tôn trọng như với một ông lão tám mươi. Chàng không phải là một người đàn ông phù phiếm, nhưng chàng vẫn là một người đàn ông. Sự cám dỗ để nàng công nhận chuyện [chàng cũng là một người đàn ông] ấy ngày càng khó kháng cự.

Bình tĩnh trở lại, nàng vô tâm mỉm cười và nhập bọn cùng em gái nàng. Chàng phải khâm phục chiến thuật của Marion: Nàng đã chuyển hướng sự quan tâm của chàng Cavendish trẻ trung đến ai đó trong lô phòng khác, nàng quàng tay Emily, và cố lèo lái cô em mình qua cánh cửa. Mọi việc được thực hiện trơn tru và thật hiệu quả.

Emily là một vưu vật hấp dẫn với đôi mắt to đen, một mái tóc lọn mềm mại, và một nụ cười mà theo ý của chàng là quá quyến rũ so với số tuổi ít ỏi của cô. Lúc nào cũng có mội chuỗi các chàng trai trẻ đua nhau để có được sự chú ý của cô. Và ngược lại. Tối nay Marion đã kiểm soát em gái nàng, nhưng việc này rất hiếm khi xảy ra.

Còn có một cô em gái, Phoebe, một cô bé mười tuổi mà chàng thích vô cùng. Mặc dù hơi yếu đuối, nhưng cô sẵn lòng giở bất cứ trò gì. Cô cũng là một nguồn kiến thức về việc đi lại của Marion.

Trong nơi riêng tư ở tâm trí chàng, chàng thường gọi nàng bằng cái tên thân mật, Marion. Nếu chàng bất cẩn và lỡ miệng gọi như thế nơi công chúng, thì tiểu thư Marion Dane, cô con gái điềm tĩnh và tự chủ của một vị bá tước, sẽ nghĩ sao?

“Cô ấy làm một người hộ tống tuyệt vời, phải không nào?” Ash Denison, một người bạn của Brand khi họ còn học tại trường Eton, thấp giọng nói. “Thứ duy nhất cô ấy cần là một chiếc nón ren [biểu tượng của người con gái đã quá tuổi lập gia đình] để bức tranh được hoàn chỉnh. Lúc đó cánh đàn ông sẽ biết rằng cô là một bà cô chưa chồng và tố hơn cả là giữ khoảng cách với cô.”

Ý nghĩ Marion đội một chiếc nón ren như các mệnh phụ phu nhân thường đội khiến tâm trạng của Brand trở nên chua chát. Dẫu sao đi nữa, chàng có thể thấy cái ngày ấy đang đến gần. Mặc dù nàng chỉ vừa hai mươi bảy, nàng dường như đã cam chịu cảnh độc thân. Không. Nói đúng hơn là nàng vui vẻ ôm ấp nó. Điều duy nhất nàng muốn có được từ một người đàn ông, cũng là điều duy nhất nàng cho phép, là một tình bạn thuần khiết.

Nàng có biết rằng nàng đã tạo ra một sự thách thức? Chàng để mặc cho cái ý tưởng ấy quẩn quanh trong tâm trí mình.

“Hãy cẩn thận đấy Brand,” Ash nói. “Cậu lại mỉm cười nữa rồi. Nếu cậu không cẩn thận, cậu sẽ khiến nó trở thành một thói quen.”

Brand quay sang nhìn chòng chọc vào người bạn của mình và nhăn mặt khi chàng cảm thấy bị Ash soi mói qua cái kính một tròng của anh ta. Không một ai khi nhìn vào Ash có thể tin rằng anh đã dành phần lớn của cuộc sống thành niên của anh đấu tranh cho đức vua và đất nước trong Chiến dịch Tây Ban Nha.

Brand dư biết rằng đấy là những năm tháng tàn khốc, mặc dù Ash luôn luôn nói nhẹ đi khi kể về chúng. Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, anh chàng lại liều mình trong những hưởng thụ. Anh là người thích ăn diện và là một đa-linh [darling: người yêu mến] của xã hội thượng lưu.

Brand không có kiên nhẫn cũng như khuynh hướng để khiến bản thân trở thành một đa-linh của xã hội thượng lưu ấy. Chàng biết xã hội hay thay đổi như thế nào. Là đứa con rơi của một công tước, chàng đã phải đối diện với biết bao thành kiến trong đời, nhưng đó là chuyện trước khi chàng có được một hạm đội báo chí kéo dài từ Luân Đôn đến mọi thành phố lớn tại miền nam Anh quốc.

Giờ đây chàng đã được tôn kính và mọi người đều muốn kết bạn cùng chàng - giờ đây chàng đã có đủ sức để đánh đổ những kẻ quyền cao chức trọng chỉ bằng một nét bút.

Chàng biết mọi người đã nói gì, rằng chàng có động cơ để chứng tỏ bản thân. Đấy là sự thật. Nhưng chàng chưa từng quên một người bạn hoặc một ai đã từng đối tốt với chàng khi chàng còn không có gì để đền đáp. Edwina Gunn là một trong những người ấy. Bởi vì chàng phải trả món nợ ân tình ấy của bà, nên chàng đã chăm sóc cho Marion và em út của nàng.

Ash đang đợi chàng nói điều gì đó. “Hình ảnh một mỹ nhân luôn khiến tôi mỉm cười.” Chàng nói.

“Tôi cho rằng chúng ta đang nói tới tiểu thư Marion? Ánh mắt của cậu chưa từng rời khỏi cô ấy suốt cả buổi.”

Đáp lại lời chế giễu thân thiện là sự im lặng.

“Cô ấy có xinh đẹp không?” Ash thăm dò.

“Không theo cách thông thường, nhưng cô ấy có phong cách.”

“Ưmm,” Ash trầm ngâm. “Nếu cô ấy cho phép tôi được chưng diện cho cô ấy, tôi có thể khiến cho cô trở thành một hoa khôi của thành[2]. Tôi sẽ bắt đầu bằng cách cắt mái tóc cô ấy để tạo một mái tóc mềm mại.

[2] toast of town: vào những dịp tiệc tùng vào thế kỷ 18, khi chủ tiệc nâng ly chúc mừng người nào thì thường là gái đẹp, nếu cô gái chấp nhận ly rượu mừng thì họ sẽ trở thành “the toast of the town”.

“Chúng ta cần phải hạ thấp viền cổ áo của những chiếc đầm của cô ta và nâng cao đường viền của váy phía dưới. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ lộng lẫy nhất khi mặc loại vải gạc trong suốt. Cậu nghĩ sao?”

Ash được biết đến là có cặp mắt thời trang, và nhiều quý bà thượng lưu cũng tìm tới anh để tham khảo. Theo Brand thì vẻ quyến rũ mới được phát hiện của họ không phải lúc nào cũng là một sự cải thiện.

“Cậu biết mọi người nói gì chứ” Brand di chuyển để đuổi kịp mọi người trong nhóm, và Ash cũng nhanh chân bước theo kịp chàng.

“Người ta nói gì?”

Có một đám đông ở đầu cầu thang và Brand cảm thấy một thoáng lo âu. Chàng thả lỏng người khi nhìn thấy mái tóc vàng óng ả xinh đẹp của Marion dưới ánh sáng của cây đèn chùm pha lê. Mái tóc lọn nâu đen của Emily thì lấp lánh như tơ lụa. Sau đó, chàng mất dấu họ trong đám đông.

“Người ta nói gì?” Ash lặp lại.

“Chiến lợi phẩm của đàn ông -”

Câu nói còn chưa dứt. Tiếng một phụ nữ la gào lên. Một số quan khách la ó. Khoảnh khắc sau đó Brand đã lao người về phía cầu thang.

Chàng xô đẩy mọi người dạt ra hai bên khi chàng như tia chớp phóng tới những bậc thang bằng cẩm thạch. Chàng tìm thấy nàng đang ngồi xệp trên sàn tại chân cầu thang, đầu gục xuống đầu gối. Emily đang ở bên cạnh.

“Đứng dang ra!” Chàng lớn tiếng với nhóm người đang vây quanh nàng. Họ đã lùi lại không một chút phản đối.

Chàng quỳ xuống và run rẩy chạm vào bờ vai nàng. “Marion?” chàng khẩn trương. “Đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói gì đi!”

Nàng ngước mắt nhìn lên chàng, mắt ngấn lệ đau đớn. “Ngón chân của tôi bị vấp,” nàng bực bội nói. “Không cần phải làm ầm ĩ lên.”

Rồi đó nàng ngất đi.

***

Marion lờ mờ ra thoát khỏi cái màn mờ mịt bao phủ mình. “Một người nào đó đã hất tôi bằng cùi chõ từ phía sau,” nàng nói một cách ai oán.

Một giọng đàn ông hỏi: “Ai muốn làm hại em, Marion?”

“David.”

Chỉ cần nói chữ này đã khiến đầu óc nàng thanh tỉnh lại. Nàng vén hàng mi và chớp chớp để xua đi làn sương mù trước mắt. Khuôn mặt lo lắng của Emily đang cúi xuống nhìn nàng. Sau đó, nàng nhận thức được sự hiện diện của Hamilton và cuối cùng, nỗi đau thốn của những ngón chân.

Nàng vùng vẫy ngồi dậy. Bọn họ hiện ở bên trong cỗ xe của Hamilton đang quẹo lên một con phố dẫn đến quảng trường Hanover, là nơi cô họ Fanny trú ngụ.

“Anh đưa tôi về nhà?”

Hamilton gật đầu. “Ngoài những thứ khác, em đã bị một cú va vào đầu khá nặng. Khi chúng ta đến nhà, tôi sẽ gọi bác sĩ. Tôi gửi người nhắn tin tới cô và dượng họ của em tại khách sạn Clarendon.”

“Chuyện đó thật không cần thiết! Nếu tôi không đến thì sẽ khiến cô Fanny và dượng Reggie lo lắng. Như tôi đã nói với anh, chỉ là tôi bị vấp bầm ngón chân.”

“Em đã nói David đẩy em.”

Nàng trở nên cảnh giác. “Tôi chưa từng nói điều đó.” Sau đó, với sự nhanh nhẹn của tâm trí mà ngay cả nàng cũng phải ngạc nhiên, nàng nói thêm: “David là ai?”

Khi Hamilton nhìn Emily, cô ta chỉ lắc đầu. Chủ đề về David vì thế mà được bỏ qua khiến Marion cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng Hamilton thì vẫn chưa xong. “Em có nhìn rõ người đã đẩy em không?”

“Không. Mọi thứ đã xảy ra quá nhanh. Và tôi không phải đã bị đẩy, mà là bị hất cùi chõ.” Ngón chân của nàng đang đau thốn từng cơn, nên nàng chỉ có thể biểu hiện ra một nụ cười yếu ớt.

Nàng tiếp: “Đây chính là vấn đề của Luân Đôn. Nó là một mối đe dọa. Mọi người luôn luôn vội vã. Tôi lúc nào cũng phải tránh đám đông khách hàng mua xắm xô đẩy, hoặc những cỗ xe chen lấn chạy bán sống bán chết đổ xô tới các điểm đỗ. Nhà hát cũng không khác gì. Và mọi người biết không, những người lớn tuổi là tệ nhất? Bà nội của Lãnh chúa Denison dùng gậy của bà như thể bà đang thúc gia súc.”

Sự cố gắng pha trò của nàng chỉ làm Emily cười khúc khích, nhưng vẻ mặt của ông Hamilton thì vẫn lạnh như tiền.

“Chị nói đúng về điều đó”, Emily nói. “Em đã nhìn thấy bà ấy làm như vậy. Nhưng chị đã nhầm về chuyện chị bị té. Em không nói rằng chị bị người khác cố tình đẩy, nhưng có ai đó đã ngã rất mạnh lên người chị. Chị Marion này, tay của chúng ta đang quàng vào nhau và chị đã bị giật mạnh khỏi tay em. May mắn cho chị, đã có một người đàn ông to lớn đứng ở phía trước. Ông ta giúp chị khỏi bị ngã lăn.”

“Chị không thể nhớ.” Và đó là sự thật. Tại thời điểm này, điều duy nhất nàng muốn là được trở về nhà để bà quản gia của Fanny có thể cho nàng một trong những thứ bột nhiệm mầu của bà để làm dịu cơn đau ở ngón chân nàng. “Tôi không thể hiểu,” nàng nói: “sao mà ngón chân bị bầm lại có thể đau đớn đến như vậy.”

“Hãy tạ ơn trời phật là cổ của em chưa bị gẫy.” Hamilton lên tiếng.

“Như dì Edwina đáng thương.” Emily lên tiếng. Đột nhiên nhận thức được những gì mình vừa nói, cô vội vã nói tiếp: “Em xin lỗi. Đó là một điều thật thiếu suy nghĩ để nói ra trong lúc này.”

Một màn im lặng bao trùm họ. Marion đã phải cố gắng để không biểu lộ ra rằng những lời của Emily đã ảnh hưởng đến nàng ngần nào. Cảm giác tội lỗi là một chiếc bóng đen vẫn mãi len lỏi trong tâm trí nàng. Nàng hầu như không biết đến người dì này, người mà đã để lại mọi di sản cho nàng - ngôi nhà nông Yew Cottage tại Longbury, hàng hoá và động sản, và một chút tiền dì đã dành dụm.

Điều duy nhất mà nàng đã làm cho người dì này là viết một vài lá thư tùy dịp. Và với mẹ nàng thì cũng vậy, mặc dù mẹ và Edwina là hai chị em. Hai bên đã có xích mích với nhau khi dì Edwina và dì út, Hannah, đến viếng thăm trong mùa nghỉ lễ tại huyện Lake, và chuyện xích mích lại chưa từng được hàn gắn, nếu có thì cũng đã được thực hiện không đúng cách. Và cũng chỉ là được che đậy, [chứ không hoàn toàn được giải quyết].

Không có di sản của dì Edwina, mấy chị em nàng sẽ sống trong tình cảnh thiếu thốn thảm khốc. Khi cha của các nàng qua đời, danh hiệu và bất động sản đã bị chuyển đến tay của ông anh họ Morley, và mấy chị em nàng phải chuyển đến ngôi nhà được làm của hồi môn.

Tuy nhiên không lâu sau đó ông anh họ Morley cũng đã sở hữu luôn nó. Anh ta muốn lấy lại ngôi nhà đó cho mẹ vợ anh, người đã ở lại trong nhà anh lâu hơn thời gian bà được chào đón. Mỗi người trong chị em nàng có một khoản tiền nhỏ từ bất động sản của cha nàng, anh ta bảo. Điều đó chắc sẽ đủ cho chị em nàng tự chăm sóc lấy mình.

Chuyện này có vẻ không được đúng đắn lắm khi sự bất hạnh bi thảm của người khác [dì Edwina] lại là một hồng ân với gia đình nàng.

Hamilton khuấy động. “Vì vậy, khi mùa giải kết thúc, các em sẽ đến Longbury để bắt đầu một cuộc sống mới?”

“Em định như vậy.” Marion trả lời.

“Cuộc sống cũ có cái gì không phải sao?”

Marion đã xen vào trước khi Emily có thể mở miệng. Người ta cần phải cẩn thận lời nói của mình trước mặt Brand Hamilton. Chàng là một nhà báo và có sở trường khiến người khác nói nhiều hơn mình muốn.

“Anh biết đó,” nàng nói. “Mọi thứ đã chấm dứt khi cha tôi qua đời. Ông anh họ Morley và phu nhân đã chiếm cứ căn nhà của chúng tôi. Khiến cho mọi thứ trở nên... khó xử.”

“Cũng vậy thôi,” chàng nói: “em chắc chắn sẽ nhớ đám bạn của em. Huyện Lake là một vùng rộng lớn. Em có thể bán căn nhà của Edwina và định cư tại một trong những ngôi làng với phong cảnh đẹp gần Keswick. Như thế, em có thể tránh ông anh họ Morley và vẫn giữ liên lạc với đám bạn bè.”

“Longbury có vẻ đẹp riêng của nó,” Marion đáp: “và tôi chắc rằng chúng tôi sẽ làm quen với những người bạn mới ở nơi đó.” Xem ra có vẻ như là chàng không muốn nàng đến Longbury.

“Ồ? Em còn nhớ ngôi làng, phải không? Và các khu rừng và các sườn đồi?”

Bọn họ đã từng có cuộc trò chuyện như thế này trước đây, và sự kiên trì của chàng trong việc cố khiến nàng nhớ lại làm nàng cảm thấy khó hiểu. “Tất nhiên, nhưng chỉ rất mơ hồ. Như tôi đã nói với anh, tôi chỉ là một đứa trẻ khi tôi và mẹ đến thăm Longbury.”

Nàng nghĩ kỳ nghỉ đó là một sự cố gắng để hòa giải giữa dì Edwina và Mẹ, nhưng nó đã không được thành công. “Nhưng nếu chúng tôi cho rằng nó không thích hợp, hoặc chúng tôi bắt đầu nhớ huyện Lake, chúng tôi có thể sẽ nghe theo lời khuyên của anh.”

“Chị Marion, thôi đi!” Emily xen vào. “Keswick thật là quá cô lập; Longbury thì lại gần Luân Đôn.” Đột nhiên cô chỉnh lại giọng nói, như thể nhớ đến tuổi tác của mình, cô nói tiếp: “Luân Đôn có nhiều thứ để làm. Chị cũng đã nói như vậy. Và còn cô họ Fanny? Chúng ta hứa rằng sẽ có mặt ở đấy trong dịp lễ Giáng sinh.”

Marion nhoẻn một nụ cười trìu mến với cô em gái. Một cô gái mười tám có thể được tha thứ cho lòng ham muốn theo đuổi những quyến rũ của cuộc sống trong thành phố với những chuỗi yến tiệc và buổi khiêu vũ, nhất là khi chị em nàng đã hầu như không có gì nhiều để chúc mừng trong những năm vừa qua.

Dường như họ vừa cởi bộ tang phục xuống thì lại phải mặc vào thêm lần nữa. Đã không có các yến tiệc nào, không có các cuộc đi chơi nào, không có tiếng cười nào và cũng chẳng có niềm vui. Thiệp mời của cô họ Fanny để chị em nàng cùng qua mùa giải trước khi đến Longbury thật là khó cưỡng lại. Các em của nàng xứng đáng có một chút nhộn nhịp trong cuộc sống và một thứ gì để mong chờ.

Marion đã nhận thức được rằng Hamilton nghĩ rằng nàng đã làm hư Emily, nhưng nàng không quan tâm đến suy nghĩ của chàng. Chàng không thể nào đoán được những năm vừa qua đã đau khổ dường nào, và nàng cũng không muốn để chàng biết.

Một là nàng không biết về chàng nhiều lắm, và điều khác là, những người đang trầm mình trong nỗi bất hạnh sớm nhận rằng mình không có bạn bè. Các em của nàng đã học lại cách vui cười thêm một lần nữa và đấy mới là những gì quan trọng đối với nàng.

Nàng buộc mình phải quên đi cái đau thốn từ các ngón chân và tìm một lời giải thích thuyết phục cho sự mong muốn của nàng để bắt đầu một cuộc sống mới. “Gia đình thật quan trọng đối với chúng tôi, Ông Hamilton, và cô họ Fanny là người thân duy nhất chúng tôi còn lại. Chúng tôi muốn được gần gũi với nhau. Huyện Lake thật là quá xa xôi nên chúng tôi chỉ được gặp nhau mỗi một lần trong mười năm qua.”

Chàng nghiêng đầu như thể chàng đã hiểu. Một khoảnh khắc trôi qua và chàng quan sát một cách vu vơ: “Tôi nhớ Edwina cũng đã nói một lời tương tự. Các em là những người thân duy nhất còn lại của bà, nhưng cuộc hành trình thật quá gian nan cho một bà lão.”

Nghe được thanh âm quở trách trong lời chàng nói, nàng ném cho chàng ta một cái nhìn sắc lẻm. Đôi mắt của chàng chẳng phản ánh gì chỉ ngoài vẻ quan tâm lịch sự.

Đôi khi nàng không biết phải nghĩ gì về người đàn ông trước mặt. Chàng đã xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà của cô Fanny vào cái ngày chị em nàng vừa đến Luân Đôn. Hóa ra là chàng và dượng Reggie, chồng của cô Fanny, là bạn thân, hai người họ cùng tham gia vào một câu lạc bộ và cùng chia sẻ niềm hứng thú với chính trị.

Dượng Reggie là một thành viên của Nghị viện tại khu bắc của Luân Đôn. Trên thực tế, dượng Reggie thật hy vọng sẽ thuyết phục được Ông Hamilton để trở thành một ứng cử viên trong cuộc bầu cử kế tiếp. Reggie nói Ông Hamilton đã phát triển từ một khởi đầu khiêm tốn để trở thành, ở tuổi ba mươi ba, một ông chủ sở hữu cả một hạm đội báo chí kéo dài từ Luân Đôn đến tất cả các thành phố lớn ở miền nam.

Fanny thì đã bộc trực hơn. Bà nói Ông Hamilton là con trai của một công tước nhưng lại sinh ra lộn bên của chiếc mền [không được như cậu ấm vì sinh ra bên ngoài mền]. Cả bà và Reggie đều đồng ý rằng với tham vọng và tầm ảnh hưởng của chàng, Ông Hamilton có thể tiến rất xa trên lĩnh vực chính trị.

Tuy nhiên cuộc viếng thăm của Hamilton mang nhiều lý do hơn là chỉ vì tình bạn của chàng với người dượng của nàng. Chàng nói chàng đến thăm họ bởi vì chàng đã từng sống tại Longbury và đã quen biết dì của nàng khá thân. Nàng cũng nghĩ rằng chắc chàng đã quen dì của nàng rất là thân, vì chàng không bao giờ gọi dì là Cô Gunn mà lại gọi theo tên Thánh của dì, Edwina.

Dù sao đi nữa, chàng chỉ có quan tâm đúng mực về chuyện các cô cháu gái của Edwina, và đã làm hết khả năng để đảm bảo rằng các nàng sẽ được vui vẻ với mùa giải đầu tiên tại Luân Đôn. Nhưng không thể quên đi cái sự thật rằng chàng là một nhà báo. Chàng hiếu kỳ tự nhiên [như một bản năng], và điều ấy đã khiến nàng trở nên thận trọng.

Khi cỗ xe ngừng lại bên ngoài ngôi nhà, Hamilton bước xuống trước, sau đó xoay người với hai cánh tay dang rộng. “Tôi sẽ bế cô,” chàng nói.

Marion ngần ngại khi nghĩ đến cánh tay của chàng ôm choàng quanh nàng, không phải vì nàng có tính cách tiểu thư mà vì nàng rất độc lập và có khả năng tự chăm sóc bản thân. Sau đó, nàng nhớ rằng nàng đã ngất đi và chàng đã phải bế nàng lên xe. Bây giờ đã quá muộn để phản đối.

“Marion,” chàng có vẻ hết kiên nhẫn nói: “Em không có mang giày. Chúng tôi đã phải tháo chúng ra để tôi có thể kiểm tra các ngón chân của em.”

“Em có chúng ngay đây,” Emily lên tiếng.

“Em có muốn cuốc bộ vào nhà ở với chân mang tất không?”

Nụ cười của nàng hơi căng thẳng, nhưng nàng đã chịu thua một cách duyên dáng. Khi chàng ôm nàng cao lên sát lòng ngực mình, Emily chạy đến kéo dây chuông. Vì Hamilton đang ngó về phía cửa, Marion tranh thủ thời gian để nhìn cẩn thận chàng một chút.

Các đường nét trên khuôn mặt chàng được khắc vào thật sâu và rất cổ điển, và đôi mắt màu xanh da trời sáng chói của chàng mà đôi khi lại quá quá mãnh liệt với nàng. Mái tóc màu nâu màu mỡ dài chạm cổ áo, và cái vết sẹo màu bạc cắt ngang một chân mày biểu hiện một tánh khí liều lĩnh.

Là một vết sẹo đã cuốn hút nàng. Nàng biết rằng chàng đã có được nó khi chàng đấu tay đôi với một tên kiếm khách người Pháp nổi tiếng. Hamilton là một người đàn ông khôn ngoan về sự nghiệp, chàng là tiêu điểm của sự tôn kính và ngưỡng mộ. Vì vậy tại sao một người đàn ông như thế lại có thể mạo hiểm tất cả trong một cuộc đấu?

“Tôi hy vọng em thấy hứng thú với những gì em đang nhìn”

Nàng bị bắt quả tang là đang nhìn chằm chằm lấy chàng. Nghe được tiếng chàng, nàng nhanh chóng kéo ánh mắt khỏi vết sẹo của chàng. Chưa bao giờ bị hiếm từ ngữ, nàng bình thản nói: “Anh đã may mắn không bị hỏng đi một mắt.”

Hàm răng trắng lấp lánh dưới ánh đèn. “Phải, nhưng đó không giống những gì em đang nghĩ, Marion.”

Cánh cửa cái được mở ra bởi người quản gia, và Marion đã tránh khỏi sự bẽn lẽn thẹn thùng vì không biết phải nói gì trong khi Hamilton leo lên bậc tam cấp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương