Cạm Bẫy Dịu Dàng
-
6: “cô Nam Điều Kiện Thế Nào Tùy Cô”
Editor: YuuNam Chức bị đánh “đòn hiểm” một cách tàn nhẫn.
Đây rốt cuộc là cái ân oán thù hận chết tiệt nào khiến một người có tấm lòng rộng lượng như cô cũng không thể nhân nhượng và vị tha được vậy?
Hai người đã được vận mệnh sắp đặt là phải làm tổn thương lẫn nhau sao?
Nam Chức đau đầu, lòng bàn chân cũng trở nên bỏng rát.
Trần Diệp An lại gửi Wechat khác tới: [Vậy cậu phải cẩn thận đừng có bật đèn flash đó.
Nếu không đến lúc đó giám đốc đầu trọc sẽ trở thành cái bánh trôi /Cười gian/]
“…”
Anh ta không hói, không hói chút nào, thật sự đấy.
Nam Chức bực bội đẩy cửa phòng tiếp khách ra.
Trong phòng, ngoại trừ Lý Tử Lâm và trưởng phòng Ngô thì còn có một người đàn ông trẻ tuổi nữa.
Người đàn ông này có một đôi mắt đan phương đa tình và khuôn mặt tuấn tú, nhưng lông mày của anh ta lại hơi cụp xuống, nụ cười cũng mang theo nét phong lưu của riêng anh ta.
“Vị này chính là cô Nam Chức sao.” Lăng Hách kìm nén trái tim nhỏ đang phấn khích, nở nụ cười lịch lãm như một quý ông: “Rất hân hạnh được gặp mặt.
Tôi là giám đốc vận hành kiêm giám đốc điều hành của L.Z, tôi họ Lăng, tên chỉ có một chữ là Hách.”
“…”
Ngay cả khi anh được gọi là tiên hạc thì cũng vô ích.
Nam Chức lịch sự gật đầu sau đó nhìn Lý Tử Lâm, nhỏ giọng nói với cô ấy vài câu.
Lý Tử Lâm nhíu mày: “Em chắc chắn chứ?”
“Vâng.”
Lý Tử Lâm không hỏi lại nhiều.
Bọn họ nằm dưới trướng của lồng tiếng Linh Khuynh, bất cứ lúc nào cũng phải cân nhắc đến lợi ích của tập thể.
Nhưng lồng tiếng không phải thứ máy móc khuôn phép, không thể ép buộc các diễn viên lồng tiếng được.
Về vấn đề này, cô Trần đã nhấn mạnh rất nhiều lần —— Hãy nhận nhiệm vụ mà bạn có thể đảm nhận, tận tâm tạo ra những sản phẩm có chất lượng.
“Lăng tổng, trưởng phòng Ngô, xin thứ lỗi.” Lý Tử Lâm đứng lên, nói: “Sau khi cân nhắc về việc lồng tiếng, quyết định của chúng tôi…”
Cô ấy còn chưa kịp dứt lời, cửa phòng tiếp khách lại mở ra lần nữa.
Người đàn ông cao lớn sải bước vào trong phòng, căn phòng tiếp khách rộng rãi và sáng sủa lập tức trở nên chật hẹp, dường như không thể chứa đựng được khí chất mạnh mẽ của người đàn ông này.
À, lão Phật gia sao.
Phải là chùa cũng không chứa nổi mới phải.
“Cô Nam, tôi là giám đốc kỹ thuật của L.Z.” Người đàn ông gật đầu, ánh mắt kiên định và kiêu ngạo: “Ngôn Trạm.”
Ngôn Trạm?
Nam Chức cảm thấy cái tên này có hơi quen, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô chắc chắn mình không quen biết người này, mà trên đời này cũng có rất nhiều người trùng tên, đây không phả chuyện cô nên suy nghĩ nhiều.
Trưởng phòng Ngô đi đến bên cạnh Ngôn Trạm, kiễng chân nói nhỏ vào tai anh.
Sau khi nghe xong, trên mặt Ngôn Trạm cũng không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô gái mà không hề lảng tránh, mỗi giây nhìn vào, anh lại có thể bắt được một ngôi sao trong đó.
Mặc dù rất thô tục, nhưng anh vẫn nhớ tới một câu nói trên mạng: Trong mắt có biển sao mênh mông.
Câu này mô tả cô rất chính xác.
Ngôn Trạm ra hiệu cho Lý Tử Lâm và Nam Chức ngồi xuống trước: “Cô Nam có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ đáp ứng tất cả.”
Nam Chức cười chế nhạo: Tôi muốn anh nói với cả thế giới rằng anh bị mắc chứng ảo tưởng cộng thêm tự cho mình là nhất, anh có đáp ứng không?
“Tiểu Nam.” Lý Tử Lâm siết chặt tay Nam Chức: “Có vấn đề gì thì cứ nói ra.”
Nam Chức hít một hơi thật sâu, những bất bình cá nhân thực sự không nên để lẫn vào công việc được.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, phải không?” Cô khẽ cười: “Tôi…”
Hai má của Nam Chức hơi núng nính, theo lý mà nói các đường nét trên khuôn mặt một đứa trẻ béo sẽ bị vùi lấp, nhưng cô lại có sống mũi cao.
Hai má núng nính cộng thêm với sống mũi cao đem đến sự kết hợp hoàn hảo giữa sự thân thiện và sự tinh tế —— Tràn đầy sức sống, nhưng không mất đi sự kiêu hãnh.
Ngôn Trạm nhìn cô chăm chú, chờ đợi câu sau đó, kết quả ——
“Thật trùng hợp.”
Nam Chức gần như nghiến răng khi nói ra ba chữ này.
Ngôn Trạm sửng sốt, Lăng Hách ở bên cạnh lập tức hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
Không thể nào.
Diện mạo như này, nếu anh đã từng gặp qua chắc chắn sẽ không quên.
Anh nghi hoặc nhìn Nam Chức.
Nam Chức nắm chặt tay, kìm nén bản thân không được hành động theo cảm tính, giải thích: “Vừa rồi tôi vô tình đụng phải giám đốc kỹ thuật Ngôn ở hành lang phòng vệ sinh.
Chúng tôi không quen biết nhau.”
Thì ra là vậy.
Ngôn Trạm chỉ vào ghế da: “Cô Nam, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Không cần.” Nam Chức nói: “Tôi không thể nhận công việc này được.
Tôi xin lỗi.”
Lăng Hách dựng tóc gáy!
Nếu cô không nhận, anh ta chắc chắn sẽ cạo trọc đầu đi làm hòa thượng! Dù sao sản phẩm cũng không thể sản xuất được, sớm muộn gì cũng bị hói đầu.
“Xin hỏi vì lý do gì.” Giọng điệu của Ngôn Trạm bình thản như mặt nước, giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Lý Tử Lâm cũng tò mò.
Thù lao và chế độ đãi ngộ hậu hĩnh như vậy, tuy rằng yêu cầu công việc hơi nhiều một chút, nhưng cũng không đụng đến các nguyên tắc.
Hơn nữa Nam Chức còn là người mới, có cơ hội như vậy nên thử sức, là cơ hội đến nên nắm bắt lấy chứ không nên cưỡng cầu.
Cứ từ bỏ như vậy sao?
Nam Chức gạt sợi tóc mai ra sau tai, trả lời: “Bởi vì tôi có một số lý do cá nhân.”
“Cô có tiện nói ra không?”
“Lúc trước tôi bị bệnh.” Cô nhìn thẳng vào mắt Ngôn Trạm, từ “Bệnh” được đặc biệt nhấn mạnh: “Sau khi khỏi bệnh, bác sĩ khuyên tôi nên chú ý chăm sóc nhiều hơn.
Nếu nhiệt độ phòng vượt quá 26 độ, cổ họng tôi sẽ không được thoải mái; Nếu nhiệt độ nước vượt quá 40 độ, cổ họng tôi cũng sẽ không được thoải mái.”
“Cô Nam, cô như vậy…”
Trưởng phòng Ngô nói chen vào.
Ngôn Trạm liếc nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức ngậm miệng.
Nam Chức cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Ngoài ra, bên các vị cũng cần phải trang hoàng lại phòng lồng tiếng, nếu dụng cụ và thiết bị có mùi, tôi sẽ cảm thấy khó chịu.
Cho nên, tôi cũng chỉ muốn tích đức thôi, xin hãy thứ lỗi cho tôi, giám đốc kỹ thuật Ngôn.”
“…”
“…”
“…”
Lý Tử Lâm là sư phụ của Nam Chức, tại sao cô ấy lại không biết Nam Chức còn có nhiều vấn đề như vậy chứ?
Lăng Hách cũng ngạc nhiên khi biết trong giới lồng tiếng lại có nhiều điều cần phải lưu ý như vậy.
Về phần trưởng phòng Ngô, anh ta là người thân cận nhất với giám đốc kỹ thuật Ngôn, Nam Chức như vậy anh ta không sợ, chỉ sợ giám đốc mà tức giận sẽ chém chết anh ta.
Trưởng phòng Ngô khẽ meo meo lùi lại phía sau hai bước.
Sau khi nói xong những “lý do” này, Nam Chức cũng ngạc nhiên bởi khả năng nhảm nhí của mình.
Xem ra đôi khi không nung nấu lòng căm thù thì không thể khai thác được tiềm năng của bản thân.
“Tôi thực sự, thực sự xin lỗi.” Cô chớp mắt, thoạt nhìn rất vô tội và ngây thơ: “Đây đều là vấn đề cá nhân của tôi, nó không có nghĩa là tất cả các diễn viên lồng tiếng đều như vậy.
Tôi hy vọng giám đốc Ngôn có thể tìm được…”
“Có thể.”
“Cái, cái gì cơ?”
Ngôn Trạm vẫn không hề thay đổi sắc mặt, thờ ơ nói: “Các yêu cầu của cô Nam đây, L.Z đều có thể đáp ứng được.
Nhiệt độ ổn định trong phòng, nước uống riêng, khử mùi hoàn toàn trong phòng lồng tiếng, lọc không khí 24 giờ.”
“Không phải, tôi…”
“Hơn nữa, vốn cơ sở ban đầu, thù lao tăng 10%.”
“…”
Tên chó này định dùng tiền đánh cô sao! Sao cô có thể khom lưng vì năm thùng gạo được!
“Tôi không…”
“20%.”
“…”
Vậy là bao nhiêu tiền chứ? Cô thực sự muốn dùng máy tính để tính toán lại.
“30%.”
Những người khác có mặt ở đây hít thở một hơi.
Ngôn Trạm hạ kính xuống, thu lại sự sắc bén trong ánh mắt: “Cô Nam, điều kiện thế nào tùy cô.”
“Có nhiều diễn viên lồng tiếng như vậy, anh làm gì…”
“Chỉ cần cô ký hợp đồng.”
*
Tiệm bánh ngọt Thiến Thiến.
Trên chiếc ghế sofa hình trái tim cạnh cửa sổ phía đông, cái miệng nhỏ của Nam Chức hé mở, ca ngợi những việc làm cảm động, không so đo, hiềm khích vì sự nghiệp của mình, nhân tiện còn mắng chửi không thương tiếc chủ nghĩa tư bản ma quỷ của Ngôn Trạm.
“Tớ tán đồng việc cậu kiếm tiền từ chỗ anh ta!” Trần Diệp An nói: “Đây là biện pháp trả thù anh ta tốt nhất.”
Nam Chức vươn tay ra, hai người đập tay với nhau.
Trần Diệp An mỉm cười, mím môi dưới, nói: “Nhưng dù thế nào cậu với anh ta cũng coi như là có xích mích, anh ta có thể không có thành kiến với cậu được sao? Nhỡ anh ta ngáng chân cậu thì phải làm sao?”
Nam Chức không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận được ——
“Cậu thấy bộ dạng của tớ khi đó với bộ dạng của tớ bây giờ, anh ta có thể nhận ra được không?”
“Không chắc.” Trần Diệp An hoàn hồn, chống cằm: “Vậy cậu không cảm thấy khó chịu khi phải làm việc dưới trướng một tên quái đản như vậy sao? Bởi vì anh ta mà cậu phải tới sở cảnh sát đó.
Tây ngốc, là cậu thì cậu có tình nguyện không?”
Viên Tây đang lau mắt kính, nghe thấy tiếng gọi liền nhanh chóng đeo kính vào, vẻ mặt đờ đẫn nhìn xung quanh.
Khóe miệng Trần Diệp An giật giật: “Cậu có đang nghe bọn tớ nói chuyện không vậy?”
Viên Tây gật đầu, vô cùng nghiêm túc mà nói lại: “Chức Chức nhận một công việc, đối phương chính là tên kiêu ngạo đã khiến các cậu phải tới sở cảnh sát trước đó.
Nhưng người đàn ông này có rất nhiều tiền, anh ta đã dùng tiền để mua chuộc Chức Chức.
Chức Chức không có cách nào có thể kháng cự được tiền, cho nên…”
Trần Diệp An bịt miệng Viên Tây lại.
Tại sao cô nhóc này có thể nói ra sự thật một cách bình thản như vậy chứ?
“Con nhỏ này quá ngốc.” Cô ấy mỉm cười với Nam Chức: “Cậu đừng so đo.”
Ngón tay Nam Chức xoắn xoắn lọn tóc dài, miệng hơi chu lên, đôi mắt to long lanh chớp chớp, bộ dạng nghịch ngợm như một con mèo tinh ranh.
“Tớ vốn định nói với người chị em phụ trách buổi trà chiều nay của chúng ta là sẽ đến đây mua một ít đồ vào lần sau, bây giờ xem ra…”
Viên Tây đẩy Trần Diệp An ra, nhào tới ôm lấy Nam Chức, chân thành nói: “Tớ có thể kết bạn với một người vì sự nghiệp mà vứt bỏ mọi ân oán cá nhân, hiên ngang lẫm liệt như cậu, đó là vinh hạnh của tớ! Mời cậu đến chỗ tớ ăn thử… Chức Chức Tử vừa đẹp người vừa đẹp nết ~”
“…”
Con thuyền nhỏ tình bạn có thể chịu được sóng gió như thế này.
Buổi chiều cuối tuần, thời điểm lười biếng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Làn gió nhẹ lướt qua chiếc chuông gió trên cửa sổ, phát ra những tiếng leng keng trong trẻo.
Viên Tây mang chiếc bánh kem do chính tay cô ấy làm trước khi bận việc ra, chúc mừng Nam Chức đã “tái sinh”.
Cô ấy và Trần Diệp An cùng ăn ý mà không nhắc đến hai chữ “Đường Hề”.
Đó là tên trước khi về nước của Nam Chức, theo họ của ba cô.
Bây giờ, cô đã đổi tên thành Nam Chức, theo họ mẹ, là một khởi đầu hoàn toàn mới.
“Quá khứ không thể đuổi theo, nhưng tương lai vẫn còn rất dài.” Trần Diệp An nói: “Chúc Chức Chức của chúng ta thống trị giới lồng tiếng! Cắt bánh!”
Viên Tây cắt bánh thành những hình tam giác, chia cho từng người chị em: “Hoan nghênh Chức Chức về nước.”
Nam Chức cầm một chiếc đĩa giấy, hai chữ “Nam Chức” được viết bằng mứt dâu tây rơi vào mắt cô, trong lòng dâng trào một sự chua xót khó tả.
Cô cười nói: “Cảm ơn các chị em, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
*
Vì Viên Tây bận việc nên Nam Chức và Trần Diệp An cũng không quấy rầy cô ấy nữa.
Hai người cùng nhau tới trung tâm thương mại gần đó.
Nam Chức vừa mới mua sắm trực tuyến nên hiệu quả chiến đấu không cao.
Trần Diệp An thì không có hứng thú với mấy bộ quần áo nữ, hai người ở đó không lâu liền chuẩn bị rời đi.
Khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, Nam Chức nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Cô quay đầu lại, Chu Trạch đang chạy từ từ về phía cô.
“Thật đúng là cậu sao.” Chu Trạch cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền lớn: “Đi mua sắm với bạn à?”
Chu Trạch là một nhà thiết kế trò chơi, studio của anh ta nằm ở tầng dưới lồng tiếng Linh Khuynh.
Bọn họ có giờ làm việc gần như giống nhau, thỉnh thoảng gặp nhau sẽ chào hỏi nhau một tiếng.
“À, chuẩn bị về rồi.” Nam Chức nói: “Cậu…”
Như thể sợ Nam Chức hiểu lầm, Chu Trạch lập tức nói: “Tôi đi ăn thịt nướng với mấy người bạn cùng phòng.”
Nam Chức gật đầu, Trần Diệp An cũng vẫy tay, mọi người tạm biệt nhau.
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Trần Diệp An lại bắt đầu buôn chuyện.
“Được đó, Tiểu Chức Chức, đâu đâu cũng có người thích.”
Nam Chức thở dài: “Quan hệ của tớ với người ta cũng chỉ là biết mỗi cái tên, đầu óc cậu có thể đừng suy diễn như vậy được không? Canh gà có độc cậu cũng có thể viết thành tiểu thuyết được.”
Trần Diệp An cũng lười phản bác, quay đầu lại nhìn, chàng trai chỉ biết mỗi cái tên vẫn đứng đó nhìn chết mê chết mệt cô gái nào đó.
*
Ngôn Trạm hiếm khi hoàn thành công việc sớm như vậy.
Ngồi vào xe, anh nhắm mắt nghỉ ngơi sau khi giao công việc cho Phương Bác.
Phương Bác liếc nhìn Boss.
Tuy rằng anh vẫn luôn làm như vậy trên đường về nhà mỗi ngày, nhưng Phương Bác có thể cảm nhận được rõ ràng Boss đang có tâm trạng rất tốt —— Nguyên do vì sao thì không rõ.
Nhưng với đặc tính công việc, Phương Bác vẫn hỏi: “Ngôn tổng, Lăng tổng nhờ tôi hỏi anh một chuyện.
Chuyến team building của L.Z năm nay anh có tham gia không?”
“Nói lại.” Giọng nói của Ngôn Trạm khàn khàn, giống như âm thanh siêu trầm của xe hơi, tràn đầy từ tính.
“…”
Nghĩa là không tham gia.
Phương Bác thở dài, sẵn sàng báo cáo kết quả với Lăng Hách.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của chung cư Vân Nặc.
Ngôn Trạm vừa nghe điện thoại vừa bước vào thang máy, vừa đến nơi liền không để ý đến tiếng động của thang máy bên cạnh, đi thẳng về nhà.
Nam Chức xuống dưới nhà để lấy đồ ăn.
Chung cư Vân Nặc rất tốt, không phải chịu phí bất động sản cao.
Nhưng có một điều đó là không được giao hàng tới tận cửa.
Gọi cơm hộp chính là không phải ra khỏi cửa.
Không cho phép lên tầng thì còn nói làm gì nữa?
“Cô Nam, đồ ăn của cô.” Nhân viên bất động sản mỉm cười đưa cơm hộp cho cô.
Nam Chức ngửi thấy mùi nước hầm xương nồng đậm, thầm nghĩ chính là như vậy, chỉ có đồ ăn ngon mới không phụ lòng người.
Cô ngâm nga một bài hát lúc lên nhà, nhìn số tầng từ từ tăng lên, những con số màu đỏ liên tục thay đổi, cũng không biết tại sao lại thấy sởn gai ốc, nhớ tới tình huống xấu hổ trong thang máy với lão Phật gia.
Khoan đã!
Lão Phật gia…
Nếu cô nhớ không lầm thì thực tập sinh ở L.Z cũng đặt biệt danh cho giám đốc kỹ thuật của bọn họ là “Lão Phật gia”.
Có vẻ người này gây khó chịu ở khắp mọi nơi.
Nam Chức “Hừ” một tiếng, xách theo lẩu cay về nhà.
*
Thứ hai, nhiệt độ lại tăng vọt.
Nam Chức dậy rất sớm, nhưng cô vẫn không thể đánh bại những người trẻ tuổi năng động, bị buộc phải rời khỏi chuyến tàu điện ngầm đầu tiên.
Cũng may cô vẫn đến trụ sở chính của L.Z sớm trước 10 phút.
L.Z quả không hổ danh là công ty công nghệ, vừa bước vào cổng thì việc chấm công cũng đã được ghi lại thành công.
Cô thư ký nhỏ cũng thân mật dặn dò cô nên đi thang máy nào lên khu văn phòng càng sớm càng tốt.
Trong lúc chờ đợi, Nam Chức đứng trước tấm kim loại của thang máy chỉnh lại quần áo của mình.
Khi làm việc thì cũng nên có bộ dạng và tinh thần khi làm việc, không thể trì hoãn việc kiếm tiền của cô được.
Đinh ——
Thang máy đến, Nam Chức ngẩng đầu, ưỡn ngực chuẩn bị đi vào.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra giống như cuộn giấy cuộn lại, từ từ để lộ khuôn mặt của lão Phật gia.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Trạm: Tôi chính là tên ngốc nhiều tiền, người gặp người yêu.
Nam Chức: Hãy bỏ từ “yêu” đi
Ngôn Trạm: Hả?
Nam Chức: Đổi thành từ “bệnh”..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook