Cạm Bẫy Dịu Dàng
-
21: “thằng Nhóc Đó Nó Thích Cấp Dưới Của Mình”
Editor: YuuBuổi chiều, Nam Chức phải tới đài truyền hình để tham gia buổi gặp mặt ứng viên của chương trình《Bên trong giọng nói》.
Sau khi chốt lại thời gian, cô tạm biệt Lý Tử Lâm rồi rời đi.
Công viên Sáng Ý vào buổi chiều giống như một đứa trẻ ngủ trưa không thể dậy nổi, đâu đâu cũng mang theo hương vị của sự lười biếng, ngoài đường đến một bóng người còn không có.
Nam Chức đứng bên ngoài tòa nhà cao ốc, trong tay cầm một chiếc ô che nắng.
“Vậy cuối tuần này chúng ta cùng đi xem phim nhé… Được không? Anh đã mua vé và đồ ăn vặt rồi.”
Thật là một giọng nói nhỏ nhẹ.
Nam Chức xoa xoa cánh tay, cũng không có ý định làm mấy chuyện xấu như nghe lén chuyện của người ta.
Đang định rón rén rời đi thì giây tiếp theo, chàng trai kia trả lời lại: “Thôi cũng được.”
“…”
Chu Trạch?!
Nam Chức nghĩ, không nên quay đầu lại.
Người ta yêu đương với ai là quyền tự do của người ta, tò mò chỉ giết chết con mèo mà thôi.
Đài truyền hình Tinh Hải thành phố B.
Nam Chức lên tầng 14 theo thông báo, tìm tới phòng 1407.
Trong phòng có không ít người, nam nữ đều có đủ, tuổi tác nào cũng có.
Một số người trong đó có lẽ chỉ là lồng tiếng bán thời gian, nhưng bọn họ cũng đã chuẩn bị một tiết mục nhỏ.
Có vẻ như chương trình này mang tính giải trí nhiều hơn.
Bản thân Nam Chức không có hứng thú gì với việc tham gia biểu diễn, cô chỉ tìm một chỗ ngồi nào đó rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trên hàng lang có mấy công nhân đang di chuyển đạo cụ, Nam Chức đã cẩn thận để tránh nhưng vẫn không tránh được, đành phải đứng ở một bên để nhường người ta đi qua trước.
Nhưng đột nhiên có người ôm lấy eo cô, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở vào tai cô: “Cẩn thận.”
Cô thấy ghê tởm, lập tức né sang một bên, nghiêm mặt nói: “Không cần anh phải nhọc tâm.”
Người đàn ông đó thoáng sửng sốt, quan sát cô rồi cười hỏi: “Cô là người mới sao? Đi nhầm tầng rồi, đây là…”
“Xin lỗi, tôi đi trước.” Nam Chức trực tiếp rời đi.
Người đàn ông quay đầu nhìn cô gái rời đi, nhướng mày.
Không lâu sau đó, buổi gặp mặt bắt đầu.
Các nhân viên đã giới thiệu qua về mục đích và quá trình tham gia chương trình, đồng thời còn nhấn mạnh rằng chương trình được tổ chức nhằm giúp cho nghề lồng tiếng trở nên phổ biến hơn.
Khi nói đến điều này, không ít người lập tức hào hứng hẳn lên, mong muốn được công hiến hết mình cho chương trình kể từ bây giờ.
Nam Chức chống cằm, lướt xem tài liệu trên điện thoại để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt tối nay với Mạnh Hân Dĩnh.
Đột nhiên trong phòng vang lên từng tràng hò hét nhiệt tình, mấy người cạnh cô còn ngẩng cổ nhìn về phía trước.
Nhà sản xuất của 《Bên trong giọng nói》 —— Giang Nguyên, tự mình lộ diện.
“Chào buổi chiều, các vị diễn viên lồng tiếng.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao dong dỏng, khí chất nhõ nhã lịch thiệp thu hút không ít sự chú ý của các cô gái ở đây.
Nam Chức cũng nhìn theo.
Đây chính là người vừa ôm lấy cô.
“…”
Thời đại này ai cũng có thể trở nên nổi tiếng được sao?
Giang Nguyên tiếp tục giải thích ý nghĩa và dự định ban đầu của 《Bên trong giọng nói》 trên màn chiếu.
Anh ta mỉm cười thân thiện, nói chuyện khá hài hước, mọi người đều bị anh ta dẫn dắt, hết cười rồi lại hưng phấn, đều chìm đắm trong sức quyến rũ cá nhân của Giang Nguyên.
Cuối cùng, Giang Nguyên nói: “Mọi người hãy tham gia nhóm trao đổi trực tiếp để sau này tiện liên lạc với chúng tôi nhé.”
“Nhà sản xuất Giang, anh cũng ở trong đó sao?” Một cô gái hỏi.
Những người khác cũng nhao nhao hỏi theo.
Giang Nguyên cười nói: “Đương nhiên rồi.
Mọi người có vấn đề gì đều có thể trao đổi trực tiếp với tôi, bởi vì chương trình này không có sự phân biệt nào về chức vụ hay trình độ cả.”
Mọi người đều cảm thấy Giang Nguyên này là một người tốt bụng và khiêm tốn, sôi nổi lấy điện thoại ra để quét mã.
Nam Chức miễn cưỡng phải quét mã.
Buổi gặp mặt kéo dài gần hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Nam Chức bước từ trong đài truyền hình ra.
Trần Diệp An gửi lời mời ăn tối trong nhóm nhỏ của bọn họ.
Anh Trần: [Hôm nay tớ vừa nhận được một quảng cáo, hãy đi ăn nhân lúc tớ còn tiền đi.]
Tây ngốc: [Ôm đùi.JPG]
Chức Chức: [Tớ không đi được rồi, tối nay tớ có việc đã được sắp xếp trước.
Hai cậu cứ đi ăn đi, ăn nhiều vào một chút, ăn luôn cả phần của tớ đi.]
Trần Diệp An và Viên Tây thấy vậy đều nói bọn họ sẽ đổi thời gian.
Nam Chức đang gõ bàn phím thì tiếng còi xe ô tô xẹt qua bên tai.
Một chiếc Mercedes Benz dừng lại trước mặt cô.
“Đi đâu vậy? Tôi sẽ cho cô đi nhờ một đoạn.” Giang Nguyên cười để lộ hàm răng trắng nhỏ.
Nam Chức nói: “Không cần đâu.”
Giang Nguyên gật đầu, cũng không có ép cô: “Bỏ đi.
Nhưng mà tôi không ngờ cô lại là diễn viên lồng tiếng đó.
Tôi còn tưởng cô là người mới, điều kiện ngoại hình tốt như vậy cơ mà.”
Ha ha.
Nam Chức thậm chí còn không muốn cười gượng với người này.
Cô bắt một chiếc xe rồi rời đi.
*
1901, phòng riêng.
Lúc Khang Tuyền đang chọn rượu vang đỏ thì Mạnh Hân Dĩnh đẩy cửa bước vào.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ ôm lấy cơ thể một cách hoàn hảo, cổ áo hình chữ V để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay ẩn sau chiếc kính râm, làm nổi bật lên làn da trắng trẻo của cô ấy.
“Buổi phỏng vấn kết thúc rồi sao?”
Mạnh Hân Dĩnh phớt lờ Khang Tuyền, đi thẳng đến ghế sofa rồi ngồi xuống, ném giày cao gót sang một bên.
Khang Tuyền cầm lấy cái ly chân dài, ôm lấy vai người phụ nữ, đút cho cô ấy một ngụm rượu vang đỏ.
Mạnh Hân Dĩnh khép hờ đôi mắt, lạnh lùng nói: “Hương vị tạm được.”
Năm nay Mạnh Hân Dĩnh 34 tuổi, cô ấy gặp Khang Tuyền trong một bữa tiệc, rồi sau đó, mọi chuyện thuận theo tự nhiên mà trở thành câu chuyện “phong hoa tuyết nguyệt” (*).
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca, nhưng sau này nó còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nội dung nghèo nàn, rỗng tuếch.
Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm, ăn chơi đàng điếm.
Chỉ là không ai nghĩ tới, câu chuyện vẫn tiếp tục cho đến tận bây giờ.
Cô ấy không đòi hỏi danh phận, mà anh ta cũng chưa từng đề cập đến —— Thú vui trai gái, cứ hưởng thụ trước đã.
“Lát nữa sẽ có người đến bàn chuyện với em, anh tránh đi.” Mạnh Hân Dĩnh nói.
Khang Tuyền gật đầu: “Triệu tổng và những người khác cũng đã đến rồi, anh vừa hay cũng phải đi chào hỏi.”
“Hừ.” Mạnh Hân Dĩnh mở mắt ra, cười nhạt: “Anh đừng nên tới chào hỏi Triệu tổng mà phải khuyên nhủ ông ta đừng có vấy bẩn mấy cô gái trẻ tuổi, coi chừng bị quả báo đó.”
Khang Tuyền cũng cười, sau đó gạt đi sợi tóc rơi xuống trên vai người phụ nữ, nói: “Hôm nay anh thật sự muốn thiết đãi Triệu tổng mà, làm sao có sự xuất hiện của mấy cô gái xinh đẹp được chứ? Anh còn phải để ý đến mấy cậu em tốt của mình nữa.”
Cậu em?
Mạnh Hân Dĩnh suy nghĩ một hồi, có lẽ là đang nhắc đến tên ngốc si tình Ngôn Trạm.
Cô ấy đã tiếp xúc với Ngôn Trạm vài lần.
Khuôn mặt đẹp trai tới mức có thể hủy diệt đất trời, nếu xuất hiện trong giới giải trí thì phải đạt tới cấp độ thần thánh.
Tiếc là tính cách quá lạnh lùng, nói chuyện cũng quá cứng rắn, chỉ cần mở miệng là có thể khiến người ta nghẹn đến chết.
Quả thực uổng phí khuôn mặt ấy…
Nam Chức tìm tới 1901.
Sau khi báo số phòng ở quầy lễ tân, người phục vụ đưa cô tới một phòng riêng ở cuối tầng ba.
Đứng ở ngoài cửa, Nam Chức hít một hơi thật sâu.
Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ t.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook