Cạm Bẫy Dịu Dàng
-
13: Đừng Tự Mình Đa Tình Nữa Nhanh Chóng Thay Lòng Đi Thôi
Sáng sớm thứ hai.
Nam Chức đến văn phòng tìm trưởng phòng Ngô.
“Khi nào thì nguồn âm thanh được thu xong?” Trưởng phòng Ngô vừa mới nuốt cái bánh bao nhỏ không lâu, bây giờ nó đột nhiên ứ lên: “Cô Nam, cô, không phải là cô có công việc khác đấy chứ?”
Nam Chức siết chặt điện thoại, không trả lời.
Mấy ngày nay, tin đồn bên phía Linh Khuynh không những không ngừng nghỉ mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Ngay cả thầy Trần cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng thực ra cũng lo lắng rằng người mới bên mình và lãnh đạo cấp cao bên A có mối quan hệ không rõ ràng, đến lúc đó truyền ra ngoài, danh tiếng trong ngành sẽ giảm sút.
Miệng lưỡi con người thật đáng sợ.
Nam Chức sau đó cũng có suy nghĩ lại, thái độ của cô với Ngôn Trạm ngày hôm đó thực sự cũng hơi quá.
Bởi vì Ngôn Trạm thật ra cũng không làm gì cả, hai người còn chẳng phải là bạn bè bình thường, lời đồn nổi lên khắp nơi cũng không phải do người ta.
Vì vậy, giải pháp cắt gốc thực sự chính là mau chóng kết thúc công việc bên L.Z.
“Trưởng phòng Ngô, do tôi có một vài lý do cá nhân.” Nam Chức xin lỗi: “Nhưng anh yên tâm, một khi chưa thu xong nguồn âm thanh, tôi sẽ không rời khỏi vị trí của mình.”
Trưởng phòng Ngô thở phào, nhưng cái bánh bao nhỏ ứ lên còn chưa trở lại vị trí cũ của nó mà bị nghẹn lại.
“Nhưng tôi có thể yêu cầu L.Z rút ngắn lại giờ làm việc không?” Cô nói: “Ý tôi không phải cắt xén bớt công việc, mà là mỗi thứ hai, ba, năm, tôi sẽ làm thêm giờ để đẩy nhanh tốc độ.”
“Tăng thêm giờ làm?”
Nam Chức gật đầu.
Cô đã ký hợp đồng bốn tháng với L.Z, nếu chờ đến lúc hết hạn, cô không cần phải trở về Linh Khuynh mà trực tiếp nhảy xuống sông Hoàng Phố cũng được.
Trưởng phòng Ngô rót trà trong ấm tử sa ra cốc rồi đưa lên miệng nhưng lại không uống, hỏi lại: “Cô thật sự có chuyện rất quan trọng sao?”
“Đúng vậy.” Nam Chức thở dài: “Xin anh.”
Đây là một vấn đề lớn.
Nam Chức không biết việc thu thập nguồn âm thanh thực ra là do giám đốc kỹ thuật Ngôn phụ trách.
Mỗi ngày sau khi thu âm xong, Đinh Đang đều sẽ gửi bản ghi âm tới cho anh ta, sau đó anh ta sẽ gửi cho giám đốc kỹ thuật Ngôn.
Giám đốc kỹ thuật Ngôn nói, anh phải đích thân kiểm tra để đảm bảo không xảy ra bất cứ sự cố nào.
Đối với thời hạn hợp đồng bốn tháng, thời gian có thể nói là khá dài, nhưng điều khoản này là đích thân giám đốc kỹ thuật Ngôn sửa.
Giám đốc kỹ thuật Ngôn là người chặt chẽ và khoa học, đương nhiên sẽ suy xét vì lợi ích tổng thể của L.Z.
“Cô Nam, tôi có thể hỏi ý kiến cấp trên một chút, được không?” Trưởng phòng Ngô lùi một bước: “Cô cho tôi một, hai ngày đi.”
“Vâng!” Cô gái chắp tay trước ngực, đôi mắt to ngấn nước: “Trưởng phòng Ngô, tôi gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Trưởng phòng Ngô hắng giọng, hai tai bất giác đỏ bừng.
Một cô gái xinh đẹp như vậy không thích hợp để làm việc ở một nơi khắt khe như chỗ bọn họ.
Bởi vì không phải ai cũng nghiêm khắc, kiềm chế bản thân, công chính nghiêm minh như giám đốc kỹ thuật Ngôn đâu.
*
Trưởng phòng Ngô không dám trì hoãn vấn đề của Nam Chức.
Anh ta đã tìm được một thời điểm thích hợp, vừa hay Lăng Hách cũng ở đó nên đã đề cập đến.
Chỉ là sau khi báo cáo xong, giám đốc kỹ thuật Ngôn hoàn toàn không có phản ứng gì, còn Lăng tổng lại nhảy dựng lên trước tiên.
“Tại sao?” Lăng Hách hỏi: “Chỗ chúng ta có đồ ăn ngon, không khí được thanh lọc suốt 24 tiếng.
Còn cả bình nước kia nữa, là hàng nhập khẩu đó! Cô ấy không hài lòng ở chỗ nào mà muốn đi?”
Trưởng phòng nói: “Cô Nam không nhắc đến, chỉ nói là vì lý do cá nhân.
Cô ấy cũng đã bảo đảm với tôi, sẽ không cắt xén bớt công việc, nhất định…”
“Đi ra ngoài.”
“Hả?”
Trưởng phòng Ngô nhìn về phía giám đốc kỹ thuật Ngôn, không hiểu vì sao nhưng anh ta cảm thấy trên người giám đốc kỹ thuật như đang tỏa ra một cơn tức giận kìm nén “Tôi đang nhịn, nhưng tôi không thể nhịn được nữa”.
“Ồ, ồ! Được!” Trưởng phòng Ngô lập tức rút lui.
Trong văn phòng yên lặng gần một phút.
Ngôn Trạm giống như bị Đường Tăng nhập vào, mắt kính lạnh băng không thể che giấu được tia sáng lạnh lẽo trong mắt anh.
Anh không nói lời nào, so với nổi giận còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Lăng Hách nhìn cũng thấy sốt ruột, không khỏi hỏi: “Cậu với cô ấy xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cậu dọa người ta sợ rồi đúng không? Tôi nói rồi mà, cái mặt này của cậu cũng vô ích thôi.
Nếu đổi sang cho tôi, nữ thần nào tôi cũng có thể cưới được về nhà.”
Ngôn Trạm vẫn vững chãi như núi Thái Sơn, vẫn bất động như cũ, thậm chí còn không thèm “thưởng” cho Lăng Hách một cái liếc mắt.
“Lão Ngôn?” Lăng Hách không cợt nhả nữa: “Không sao chứ? Cậu nói cho tôi biết đi, tôi sẽ phân tích giúp cậu.
Cậu chưa từng theo đuổi một cô gái nào, không có kinh nghiệm là chuyện đương nhiên.”
Nói?
Nói cái gì mới được?
Từ đầu đến cuối, anh cũng chưa làm cái gì cả.
Nhưng cô lại không vừa mắt anh ở mọi điểm, mở miệng ra chính là phản bác lại anh.
Bây giờ trực tiếp rời đi, là muốn thoát khỏi anh hoàn toàn sao?
Xương bàn tay đang cầm chuột của Ngôn Trạm nhô lên.
Một lát sau, anh mở ngăn kéo lấy một viên kẹo bạc hà ra rồi bỏ vào trong miệng, tiếp tục làm việc.
*
Bên phía trưởng phòng Ngô vẫn luôn không có tin tức, Nam Chức cũng không tiện thúc giục.
Hợp đồng đã ký, nếu người ta thực sự không muốn buông tha, cô muốn chạy trốn cũng không được.
Nhoáng cái đã tới thứ sáu.
Trần Diệp An và Viên Tây biết tâm trạng của Nam Chức không tốt nên đã đặc biệt mời cô đi ăn đồ Nhật.
Trần Diệp An nói rằng ba mẹ cô ấy lại sắp xếp cho cô ấy ba bốn buổi xem mắt gì đó, lần này còn đặc biệt nhấn mạnh là cô ấy phải đi mua một cái váy, đừng để mình trông giống đàn ông.
“Các cậu nói xem, tớ giống đàn ông là tại tớ sao?” Trần Diệp An vô cùng buồn rầu: “Giọng nói của tớ vốn như vậy, là người ta tự cho rằng tớ là đàn ông mà? Đôi khi chính tớ còn không phân biệt được.”
Nam Chức và Viên Tây cười không chút thương tiếc.
Thật ra, Trần Diệp An sở hữu một vẻ đẹp nữ tính tiêu chuẩn, da trắng, môi hồng, mắt hạnh tròn tròn.
Chỉ là giọng điệu của cô ấy khá đặc biệt, khi đi học còn luôn bị các bạn cùng lớp chế giễu và xa lánh.
Mà bản thân cô ấy thì, cũng không phải là người có mạch não bình thường.
Không phải nói tôi đàn ông sao? Vậy thì tôi sẽ đàn ông cho bạn xem.
Vì vậy, Trần Diệp An ngày càng đi xa hơn trên con đường “Anh Trần”.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đeo khuyên tai màu đen, người cao 1m72, mê hoặc vô số cô gái, chỉ thiếu mỗi các chàng trai.
“Nếu không cậu tìm một tên ẻo lả nào cũng được.” Viên Tây nói: “Thỏa mãn ước nguyện muốn bảo vệ của cậu.”
Trần Diệp An bĩu môi: “Tớ không cần.
Chức Chức, cậu thấy tớ thật sự rất giống đàn ông sao? Cậu ăn mặc, trang điểm đẹp nhất ở đây, hay là cậu chỉnh trang lại bộ dạng thục nữ cho tớ đi.”
Nam Chức mỉm cười.
Cô biết, Trần Diệp An như vậy là muốn cô không nghĩ đến những lời đồn nữa.
“Cậu như thế này là được rồi.” Nam Chức nói: “Anh Trần độc nhất vô nhị.
Nếu người khác không biết thưởng thức cậu thì chính là người ta bị mù!”
Viên Tây gật đầu, nói: “Đúng vậy! Là bọn họ bị mù!”
Ba người bạn thân vừa nói chuyện vừa cười đùa, mỗi người đều vứt bỏ những phiền não trong lòng và tận hưởng khoảnh khắc này.
Khi bọn họ đến gần nhà hàng Nhật thì có ai đó gọi tên Nam Chức.
Thật là trùng hợp, lại là Chu Trạch.
Chu Trạch cũng không nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ luôn gặp nhau trong trung tâm thương mại nhiều như vậy.
Anh ta còn đang xách theo một túi quần áo trẻ em màu hồng, giải thích một cách ngượng ngùng: “Chị họ tôi vừa mới sinh em bé, tôi dành chút thời gian đi chọn quà tặng cho cháu trai của mình.
Bây giờ các cậu đi ăn sao?”
Nam Chức đang định gật đầu thì Trần Diệp An chủ động nói: “Anh đẹp trai, chúng ta cùng nhau đi đi.”
“…”
Cậu mời người ta ăn cơm có thể đừng như lúc đùa giỡn con gái nhà lành mọi khi được không?
Chu Trạch cười gượng, nói: “Tôi cũng định như vậy, để tôi mời các cậu.
Ba người đẹp đây có sẵn lòng dùng bữa với tôi không?”
Lưu lượng khách vào tối thứ sáu khá đông.
Bốn người bọn họ phải đợi hơn hai mươi phút mới được gọi số, sau đó được đưa tới bàn cạnh cửa sổ.
Nam Chức và Viên Tây thuộc về nhóm người chỉ có thể bộc lộ bản chất trước mặt người quen, bầu không khí trên bàn ăn cơ bản được duy trì bởi Trần Diệp An.
Cô ấy với Chu Trạch mỗi người một câu, rất vui vẻ.
“Tây ngốc của bọn tôi rất khéo tay.” Trần Diệp An tự hào nói: “Ở trung tâm thương mại này có một tiệm bánh chuyên về red velvet, rất nổi tiếng.
Tay nghề của Tây ngốc cũng ngon như vậy đó.”
Tuy trong lòng Viên Tây nói rằng tất cả đều là sự thật, nhưng cũng đừng khen ngợi cô ấy như vậy trước mặt người ngoài, cô ấy xấu hổ lắm.
Chu Trạch nhìn Viên Tây.
Cô gái này thanh tú, trắng trẻo, đeo gọng kính tròn màu đen, nhẹ nhàng và ngoan ngoãn.
“Tôi có biết tiệm bánh đó.” Anh ta nói: “Tôi có đi ngang qua lúc đi lên từ bãi đỗ xe.
Hôm nay đang tổ chức hoạt động gì đó thì phải, còn có giảm giá nữa.”
Giảm giá?!
Viên Tây không nói lời nào, lập tức lôi Trần Diệp An lao ra khỏi nhà hàng Nhật.
“…”
Nam Chức đỡ trán, thấy Chu Trạch có vẻ thất thần liền giải thích: “Ngại quá.
Viên Tây mắc bệnh nghề nghiệp, thích ăn thử đồ ngọt, lát nữa sẽ quay lại đây thôi.
Cậu cứ ăn trước đi, không cần phải chờ bọn họ đâu.”
Chu Trạch còn tưởng rằng mình đã nói sai điều gì đó, bây giờ thì có thể thả lỏng rồi.
Anh ta và Nam Chức gặp nhau không đến vài lần, ngoại trừ lần mượn tư liệu rồi xảy ra vài chuyện, sau đó cũng chưa từng liên lạc lại.
Mà bữa ăn lần này cũng coi như là để cảm ơn Nam Chức.
“Cậu quá khách sáo rồi.” Nam Chức nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì đâu.
Lần trước tôi nghe cậu nói em họ của cậu muốn đăng ký chuyên ngành phát thanh truyền hình ở đại học S.
Chuyên ngành này ở đại học S không tốt bằng đại học B đâu.”
Chu Trạch nói: “Người nhà cũng khuyên con bé nên thi đại học B.
Thật ra trước đây tôi cũng học đại học B, nếu con bé tới đó, tôi cũng quen biết khá nhiều.”
“Cậu học đại học B sao?”
“Ừ.” Chu Trạch nắm chặt đôi đũa: “Đúng rồi, nhắc đến cũng thật trùng hợp, Đổng Tình ở văn phòng cậu cũng học cùng trường với tôi, chỉ khác viện thôi.”
Nam Chức sửng sốt: “Vậy sao?”
Chu Trạch gật đầu.
Anh ta đã tìm kiếm hết mọi chuyện trong lòng, hận không thể nói ra tất cả những thứ có liên quan đến Nam Chức.
“Còn nữa, còn nữa, ở L.Z cũng có.” Anh ta gãi đầu: “Tôi quên mất tên với công việc cụ thể của cô ấy rồi, nhưng cô gái đó là bạn cùng trường cấp ba của tôi.
À, Đổng Tình cũng là bạn cùng trường cấp ba với tôi.
Chúng tôi đã đề cập đến chuyện đó ở buổi gặp mặt nửa năm trước.”
Nam Chức liên tục trả lời “Thật trùng hợp”.
Cô cầm cốc nước trái cây lên uống vài ngụm, không nói gì…
Lăng Hách bực bội bước từ trong nhà vệ sinh ra.
Đang yên đang lành, anh ta ngồi trên ghế nói chuyện điện thoại thì một chiếc bánh kem rơi từ trên trời xuống, không nghiêng không lệch mà rơi xuống đùi anh ta.
Nhưng cái bánh kem từ đâu đến thì không ai biết.
Nói xem có tức hay không?
“Anh Hách, anh không sao chứ? Em đói quá, chúng ta đi ăn thôi.”
Lăng Hách còn tâm trạng nào chứ?
Nhưng nhìn “cô em gái” trong lòng đang nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ như vậy, anh ta không nỡ trút bỏ gánh nặng của một người “anh trai”.
Hai người đi đến khu ẩm thực.
Lăng Hách ăn gì không quan trọng nên đã để “cô em gái” kia tự chọn, còn mình tiếp tục cuộc điện thoại vừa rồi.
“Dì Tuyền, cháu thực sự không biết.
Ngôn Trạm vẫn như thường lệ, công tác, đi làm, đi làm, công tác.”
“…”
“Vâng, vâng.
Dì quan sát cháu lớn lên từ nhỏ, cháu có thể không về phe dì được sao ạ?”
“…”
“Dì yên tâm! Chỉ cần có ngọn gió thổi cỏ lay nào ở chỗ Ngôn Trạm, cháu sẽ báo cáo cho dì đầu tiên.”
Cúp điện thoại, Lăng Hách vuốt lại tóc mái.
Ngôn Trạm với mẹ anh, một người mang ơn một người không thể động đến.
Anh ta bị kẹp ở giữa, không ai thương tiếc.
Nhưng phải nói đường tình duyên của Ngôn Trạm cũng khá gập ghềnh, vị hôn thê có sẵn thì không cần, nhất quyết phải theo đuổi em gái lồng tiếng.
Nhưng em gái lồng tiếng có người rồi, cô…
Lăng Hách chớp chớp mắt, không thể tin được, lập tức bật camera lên phóng to tiêu cự.
Thật sự là em gái lồng tiếng!
Mà đối diện cô… Thực sự có người khác!
Chỉ sau ba giây do dự, Lăng Hách chụp tách tách mấy cái rồi gửi cho Ngôn Trạm.
Lăng bảnh trai: [Người anh em, tự nhìn đi.
Đừng tự mình đa tình nữa, nhanh chóng thay lòng đi thôi / mỉm cười /].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook