Cứ việc vẫn không có được sự lượng thứ của mẹ vợ, mà bà cũng kiên quyết không chịu nói ra Nhược Hinh đang ở nơi nào, nhưng Lục Tĩnh Dương cũng không vì thế mà từ bỏ, hắn vẫn tiếp tục hai ngày liền đi Hà gia báo danh.

“Ngươi sao lại tới nữa?” Ngày thứ ba lại nhìn thấy hắn, Thái Văn Quế thật sự không thể tin được. “Ngươi vẫn còn ở Tân Gia Pha sao, không về công ty có thể chứ?”

“Cảm ơn mẹ quan tâm, nhưng không được nhìn thấy Nhược Hinh con sẽ không trở về Đài Loan.”

“Ngươi trở về đi, ta sẽ không có khả năng cho ngươi thấy nó đâu, hơn nữa gần đây ta tính đưa nó rời khỏi Tân Gia Pha, cho nên ngươi không cần lại đến nữa.”

Nhìn cánh cửa lại chuẩn bị đóng, Lục Tĩnh Dương nội tâm thất bại không thôi, hơn nữa bụng hắn cũng đã đau ba ngày nay.

Xem ra mẹ Nhược Hinh là quyết tâm không nói cho hắn nàng đang ở nơi nào, mà nơi hắn có thể tìm được nàng cũng chỉ có nơi này. Hắn đi về phía trước trong chốc lát, nhưng bởi vì bụng ngày càng không thoải mái nên đành ngồi xuống ở ghế ven đường.

Hắn rốt cục nên làm thế nào thì mẹ vợ mới thay đổi thành kiến với hắn đây?

Hắn vốn nghĩ sau khi đến Tân Gia Pha, rất nhanh là có thể nhìn thấy tiểu nữ nhân kia, rất nhanh là có thể mang nàng cùng nhau trở vê Đài Loan, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ trong lúc này khoảng cách vô tình càng lúc càng xa rồi, bởi vì hắn hoàn toàn không biết nàng đang ở đâu. Nàng thật sự không cần Tĩnh Dương ca của nàng nữa sao? Vừa nghĩ đến làm hắn thật đau khổ, hắn cảm thấy bụng bắt đầu nóng rực lên đau đơn, cúi đầu đem mặt vùi vào hai tay.

Bụng hắn thật sự đau quá…..

Lúc này một chiếc xe cách Lục Tĩnh Dương một khoảng không xa bỗng dừng lại. “Nữ tu sĩ a, làm sao vậy?” Hà Nhược Hinh hỏi nữ tu sĩ đang lái xe.

Vài ngày trước nàng theo lời mẹ đi chiếu cố nữ tu sĩ Marisa đang sinh bệnh, thẳng đến buổi sáng hôm nay, tình trạng bệnh của tu sĩ Marisa mới có chuyển biến tốt, đã khoẻ mạnh hơn, bởi vậy nàng mới cùng với một vị tu sĩ đi mua một số đồ dùng cần thiết.

“Ta thấy nam nhân ngồi ở trên ghế kia giống như cần giúp đỡ, thoạt nhìn hình như là thân thể không khoẻ đó.” Nam nhân cúi đầu xuống làm người ta không thấy rõ mặt, nhưng động tác của hắn thoạt nhìn là lạ.

“Phải không?” Hà Nhược Hinh theo cửa sổ nhìn ra ngoài. Thật sự có một nam nhân ngồi ở trên ghế, chính là nàng cảm thấy thân ảnh kia tự hồ thực quen mắt….

Cực kì giống Tĩnh Dương ca, nhưng Tĩnh Dương ca làm sao có thể ở Tân Gia Pha này? Bất quá đúng như tu sĩ nói, nam nhân kia nhìn xác thực là có chút kì quái, hắn thật không thoải mái ở đâu sao?

“Con đi xuống xem một chút.”

“Hảo, vậy con nên cẩn thận một chút.”

Hà Nhược Hinh xuống xe, sau đó đi về phía nam nhân đang cúi đầu chôn mặt trong lòng bàn tay, hỏi. “Tiên sinh, người có cần hỗ trợ gì sao?”

Tiếng nói ngọt ngào ôn nhu quen thuộc truyền đến, Lục Tĩnh Dương kinh ngạc nâng mặt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng là bộ dáng kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo Hà Nhược Hinh lại xoay người chạy đi.

Đúng là Tĩnh Dương ca! Nhưng Tĩnh Dương ca làm sao có thể ở chỗ này? Quá mức kinh ngạc làm nàng nhất thời không có phản ứng, nhưng nàng chợt nhớ tới hắn đã từng nói không bao giờ muốn gặp lại nàng, bởi vậy nàng theo bản năng liền xoay người rời đi.

“Hà Nhược Hinh, em đứng lại đó cho anh…..” (Min: đến nước này rồi nên để anh em nha ss). Lục Tĩnh Dương hô một tiếng, đứng dậy muốn đuổi theo tiểu nữ nhân đang chạy trốn kia. Hắn thật vất vả biết bao mới có thể gặp được nàng….. Kết quả hắn mới đi được hai bước, lập tức bởi vì bụng trở nên đau nhức mà gục ngã xuống đất.

Hà Nhược Hinh nghe thấy âm thanh quay đầu, nhìn thấy hắn ngã trên mặt đất, nàng lập tức quay trở lại.

“Tĩnh Dương ca, anh làm sao vậy?” Nàng lo lắng chạy vội đến bên nguời Lục Tĩnh Dương.

Nàng vừa mới tới gần, bàn tay to của hắn lập tức gắt gao cầm lấy tay nàng, nàng cảm thấy tay hắn lạnh như băng, hơn nữa sắc mặt lại tái nhợt.

“Tĩnh Dương ca, anh không được làm em sợ, em lập tức đưa anh đến bệnh viện.” Hà Nhược Hinh khẩn trương đến nước mắt trào ra, bởi vì nàng thật không biết hắn tại sao lại bị như vậy. (Min: chính là vì tỷ a…)

“Em…. Hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không được lại rời xa anh.” Lục Tĩnh Dương đâu đến mất đi ý thức, nhưng bàn tay vắn nắm chặt tay nàng không buông.

“Tĩnh Dương ca!” (Min: ò e! ò e! tiếng xe cấp cứu… ^^~)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương