Cấm Ái Chi Tương Sủng
-
Chương 8: Vương gia khả nghi
Lăng Ngạo mắng chửi ầm ĩ trong lòng, tổ tông mười tám đời cũng đều bị lôi ra. Người đó lại không có chút động tĩnh, hiển nhiên đang đợi nhân vật có thân phận còn cao hơn hắn.
Những người này cũng không sợ y thấy được mặt bọn họ, xem ra thật sự dự tính tiền gian hậu sát rồi. Nhưng mà, trong lòng Lăng Ngạo luôn tin rằng mình sẽ không chết.
“Tam vương gia, báu vật này, ta dâng cho ngài trước tiên, lát nữa ngài hưởng dụng đủ rồi, nhớ phải thưởng cho tiểu nhân.” Nam nhân đó cong lưng, dáng vẻ nịnh hót, nhìn khiến người thấy ớn. Tam vương gia là một nam nhân hơn bốn mươi, mày rậm mắt to, mục quang âm lạnh, khi thấy Tô Tử Trúc, cũng không lộ ra mục quang *** ô gì, chỉ là hơi phẩy tay, nam nhân gương mặt chữ quốc đó liền lui xuống.
Tam vương gia nhìn Tô Tử Trúc, chân mày càng nhăn càng chặt, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Tử Trúc, ngươi chịu khổ rồi.”
Tam vương gia giải khai dây cột trên tay y, lấy mảnh bố nhét trong miệng y ra. Lăng Ngạo hoạt động cằm một chút, cũng may, vẫn còn tri giác. Đang muốn mở miệng, tam vương gia đã nhào lên người y, cắn tai y nói: “Tử Trúc, ngươi không biết đâu, ta đợi ngày này đã lâu rồi.”
Mẹ nó, ai có thể nói cho ta, đây là tình huống gì? Đây là trò gì nữa?
“Tử Trúc, Tử Trúc ~~” Tam vương gia nhào lên người y khẳng cắn. Lăng Ngạo muốn nâng tay đẩy hắn ra, nhưng phát hiện toàn thân mình đều mềm nhũn vô lực, thì ra mấy loại ‘nhuyễn cốt tán’ gì đó là có thật.
“Vương gia ~” Y nên nói cái gì, nên nói ra sao?
Y vừa mở miệng, tam vương gia đó liền như hóa thạch đông cứng tại chỗ, rất lâu sau mới tỉnh táo lại: “Tử Trúc, ngươi nguyện ý nói chuyện với ta rồi? Ngươi không hận ta nữa sao?” Tam vương gia đó kích động cứ như vừa trúng thưởng năm trăm vạn.
Đầu óc Lăng Ngạo càng thêm loạn, y vốn không giỏi suy đoán nhân tâm, hiện tại tình huống phức tạp không rõ này đối với y mà nói muốn phân tính rõ ràng một hai, thật sự là làm khó y.
“Tử Trúc, ngươi nguyện ý tha thứ cho ta sao?” Tam vương gia ôm y vào lòng, không ngừng hỏi y, mà Lăng Ngạo chỉ quay mặt sang một bên, vì tránh lộ sơ hở, cũng không mở miệng nữa.
“Tử Trúc, ta biết năm đó là ta không tốt. Nhưng sai lầm đã phạm, ta có làm sao cũng vô pháp đền bù lại một muội muội cho ngươi. Điều kiện khác ngươi có thể nêu với ta, cái gì cũng được, chỉ cần ta có thể làm được.”
Tam vương gia nói vô cùng thành khẩn, Lăng Ngạo chuyển mục quang lại, lặng lẽ quan sát hắn, nghĩ nghĩ: “Ngày sau ngươi phải làm cho ta ba việc không trả giá.”
Ba việc chắc có thể rồi, nhiều quá thì chính là tham lam, ít quá thì lại không có lợi. Muốn xem thành ý của hắn có bao nhiêu, thì phải coi hắn có đồng ý không.
Tam vương gia không chút do dự, gật đầu nói: “Được!”
Lăng Ngạo thầm vui, bất kể người này và Tô Tử Trúc trước đây có oán hận gì, sau này nói không chừng sẽ có chuyện có thể tương cầu hắn, tóm lại, lưu trước một hậu lộ.
Lăng Ngạo bên này tính toán như ý, tam vương gia bên kia đã bắt đầu giải khai y đới. Lăng Ngạo tức giận ngập trời, mẹ nó, một giây trước còn vẻ mặt hối hận không thôi, một giây sau đã biến thành cầm thú!
“Tử Trúc, ngươi đừng trừng ta, nếu bổn vương đêm nay cái gì cũng không làm, bổn vương sẽ vô pháp mang ngươi ra khỏi căn phòng này.” Trong mục quang của tam vương gia lộ ra lo âu, hắn thân ở trong triều, cũng có nỗi khổ của hắn. “Tử Trúc, ngươi từ nhỏ ta đã thích ngươi, không ngờ ngươi lớn lên càng lúc càng tuấn tú, nghĩ tới việc ngươi tới cạnh tên mao tiểu tử Hiên Viên đó, ta liền hận, thật không nỡ để ngươi đi chịu khổ. Lần này tên lão bất tử hoàng thượng đó thế nhưng không trị tội tên Hiên Viên Cẩm kia, coi như là tiện nghi cho hắn, lần sau hắn không được may mắn như vậy nữa đâu.”
Cuối cùng thành khẩn đối đãi, hai người đều xích lõa, Lăng Ngạo toàn thân không còn sức lực, nếu không thật sự muốn đá văng tên nam nhân này đi. Muốn chiếm tiện nghi của lão tử, còn tìm nhiều lý do như vậy. Ngươi nếu dám động tới lão tử, lão tử liền cắn chết ngươi!!!
“Tử Trúc, ngươi không biết ta muốn thân thể này của ngươi bao lâu rồi đâu ~” Tam vương gia cúi người hôn xuống, Lăng Ngạo nghiêng đầu đi. Mẹ nó, đem cái mồm thúi của ngươi tránh ra! Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng thì không nói như thế, dù sao bản thân có thể sống sót ra khỏi đây hay không, hiện tại còn phải dựa vào tên già còn không mệt này.
“Tử Trúc, ai…” Tam vương gia thở dài, hắn lật người Tô Tử Trúc lại, cho y nằm sấp lên giường.
Lăng Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho ta giải dược!”
Thân thể y mềm nhũn, nhất định là trúng dược gì, nếu không y không thể một chút sức phản kháng cũng không có.
“Tử Trúc, ủy khuất ngươi rồi. Ta thật sự rất thích ngươi, tương lai bổn vương nếu có thể vinh đăng đại bảo nhất định sẽ không phụ ngươi.” Nói rồi hai tay mò lên.
Lăng Ngạo cảm thấy bị mò đến buồn nôn, tuy trước đây y cũng cùng bạn trai có gần bốn năm, nhưng dù sao là lưỡng tình tương duyệt, hiện tại bị người cường thượng, còn thượng đến mức lý thẳng khí hùng này, y hận!
“Giải dược!” Lăng Ngạo phun ra hai chữ từ kẽ răng.
“Không được ~” Tam vương gia thở dài, rồi điểm vào á huyện của y, lần này y âm thanh gì cũng không thể phát ra. Chỉ có thể cảm giác được tay của người đó đang du tẩu trên người mình, tấm lương tiêm gầy quang lõa, sau đó là thắt lưng dưới, cuối cùng đến bờ mông chắc nịch tròn trịa.
Mẹ nhà nó, ta thao mẹ ngươi. Hôm nay nếu ngươi dám làm lão tử đau, lão tử sau này ra ngoài được nhất định kẹp chết ngươi!!
Tam vương gia không phải nam nhân có thể nhẫn nại dục vọng, tuy làm như vậy là cấp bách không thể đợi, nhưng tiền hí thì một chút cũng không thiếu. Hơn nữa Lăng Ngạo có thể cảm giác được, người này kinh nghiệm lão luyện. Ít nhất khi hắn bôi dược trơn tề cũng rất dịu dàng. Trong lòng đem mười tám đời tổ tông của tam vương gia ra mắng một lượt, biết hôm nay chạy không thoát vận mệnh, dứt khoát thả lỏng bản thân, tránh cho cuối cùng người chịu tội là thân thể này.
Dù sao hiện tại thân thể này đã thuộc về y rồi, không thể không trân trọng cẩn thận, làm hư rồi, lão thiên gia khẳng định sẽ không cho y một cái khác nữa.
Tam vương gia coi như đối với y không tồi, khi mặt sau đã toàn bộ mở rộng mới đem căn nguyên thị phi đó nhét vào. Lăng Ngạo hít sâu mấy hơi, cố gắng phối hợp với hắn. Để tránh cho mình quá đau, ở phương điện này y cũng có chút kinh nghiệm.
Tam vương gia thật sự đủ dịu dàng, tuy suốt đêm không ngừng giày vò y, nhưng lại không làm tới mức y chảy máu không ngừng. Cho dù ở trên người cũng bị hôn hôn cắn cắn, nhưng không cắn tới mức thảm không chịu nổi. Bạn đang �
“Tử Trúc, ta sẽ nghĩ cách mang ngươi đi.” Tam vương gia lui ra khỏi thân thể y, cẩn thận kéo chăn phủ lên thân hai người, Lăng Ngạo nửa híp mắt, mệt đến mức không còn chút khí lực. Hắn thích nói cái gì thì nói cái đó đi, y mơ mơ hồ hồ nghe, “Lần này nếu có thể thuận lợi ly khai, ta đi tìm sư phụ của ngươi, bảo hắn giải huyệt đạo cho ngươi, ngươi cũng sẽ hồi phục võ công, tránh bị người ta ức hiếp hoài, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có.”
Tin tức kinh thiên a! Lăng Ngạo vốn đang muốn ngủ, vừa nghe tới hai chữ võ công liền sống dậy, thân thể này còn biết võ công sao?
“Đừng kinh ngạc, ta nói được làm được. Nhất định sẽ trả võ công cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể đi đâu như ý.” Tam vương gia thở dài, nhẹ nói thêm: “Bổn vương cũng không thể lưu nổi ngươi ~”
Đó là đương nhiên, lão gia hỏa nhà ngươi đã tới tuổi cha của Tô Tử Trúc rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non, không sợ gặm rớt mấy cái răng già cỗi đó sao!!
Tam vương gia kéo y lại ôm chặt hơn, nhẹ hôn lên tóc y dịu giọng nói: “Ngủ đi, sáng ngày mai ta sẽ mạng ngươi ly khai.”
Tam vương gia là người nói lời giữ lời, khi trời sáng dùng áo bào của hắn bọc y lại rồi ly khai, nam nhân gương mặt chữ quốc đó muốn ngăn cản, liền bị tam vương gia đạp một cước văng sang một bên, sau đó hai người họ nghênh ngang mà đi.
Tên mặt chữ quốc địa vị thấp kém, cũng chỉ có thể nhịn tức giận không dám lên tiếng. Hắn sao dám đấu miệng với một vương gia, càng huống hồ, vương gia này còn là một người sắp soán vị.
Những người này cũng không sợ y thấy được mặt bọn họ, xem ra thật sự dự tính tiền gian hậu sát rồi. Nhưng mà, trong lòng Lăng Ngạo luôn tin rằng mình sẽ không chết.
“Tam vương gia, báu vật này, ta dâng cho ngài trước tiên, lát nữa ngài hưởng dụng đủ rồi, nhớ phải thưởng cho tiểu nhân.” Nam nhân đó cong lưng, dáng vẻ nịnh hót, nhìn khiến người thấy ớn. Tam vương gia là một nam nhân hơn bốn mươi, mày rậm mắt to, mục quang âm lạnh, khi thấy Tô Tử Trúc, cũng không lộ ra mục quang *** ô gì, chỉ là hơi phẩy tay, nam nhân gương mặt chữ quốc đó liền lui xuống.
Tam vương gia nhìn Tô Tử Trúc, chân mày càng nhăn càng chặt, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Tử Trúc, ngươi chịu khổ rồi.”
Tam vương gia giải khai dây cột trên tay y, lấy mảnh bố nhét trong miệng y ra. Lăng Ngạo hoạt động cằm một chút, cũng may, vẫn còn tri giác. Đang muốn mở miệng, tam vương gia đã nhào lên người y, cắn tai y nói: “Tử Trúc, ngươi không biết đâu, ta đợi ngày này đã lâu rồi.”
Mẹ nó, ai có thể nói cho ta, đây là tình huống gì? Đây là trò gì nữa?
“Tử Trúc, Tử Trúc ~~” Tam vương gia nhào lên người y khẳng cắn. Lăng Ngạo muốn nâng tay đẩy hắn ra, nhưng phát hiện toàn thân mình đều mềm nhũn vô lực, thì ra mấy loại ‘nhuyễn cốt tán’ gì đó là có thật.
“Vương gia ~” Y nên nói cái gì, nên nói ra sao?
Y vừa mở miệng, tam vương gia đó liền như hóa thạch đông cứng tại chỗ, rất lâu sau mới tỉnh táo lại: “Tử Trúc, ngươi nguyện ý nói chuyện với ta rồi? Ngươi không hận ta nữa sao?” Tam vương gia đó kích động cứ như vừa trúng thưởng năm trăm vạn.
Đầu óc Lăng Ngạo càng thêm loạn, y vốn không giỏi suy đoán nhân tâm, hiện tại tình huống phức tạp không rõ này đối với y mà nói muốn phân tính rõ ràng một hai, thật sự là làm khó y.
“Tử Trúc, ngươi nguyện ý tha thứ cho ta sao?” Tam vương gia ôm y vào lòng, không ngừng hỏi y, mà Lăng Ngạo chỉ quay mặt sang một bên, vì tránh lộ sơ hở, cũng không mở miệng nữa.
“Tử Trúc, ta biết năm đó là ta không tốt. Nhưng sai lầm đã phạm, ta có làm sao cũng vô pháp đền bù lại một muội muội cho ngươi. Điều kiện khác ngươi có thể nêu với ta, cái gì cũng được, chỉ cần ta có thể làm được.”
Tam vương gia nói vô cùng thành khẩn, Lăng Ngạo chuyển mục quang lại, lặng lẽ quan sát hắn, nghĩ nghĩ: “Ngày sau ngươi phải làm cho ta ba việc không trả giá.”
Ba việc chắc có thể rồi, nhiều quá thì chính là tham lam, ít quá thì lại không có lợi. Muốn xem thành ý của hắn có bao nhiêu, thì phải coi hắn có đồng ý không.
Tam vương gia không chút do dự, gật đầu nói: “Được!”
Lăng Ngạo thầm vui, bất kể người này và Tô Tử Trúc trước đây có oán hận gì, sau này nói không chừng sẽ có chuyện có thể tương cầu hắn, tóm lại, lưu trước một hậu lộ.
Lăng Ngạo bên này tính toán như ý, tam vương gia bên kia đã bắt đầu giải khai y đới. Lăng Ngạo tức giận ngập trời, mẹ nó, một giây trước còn vẻ mặt hối hận không thôi, một giây sau đã biến thành cầm thú!
“Tử Trúc, ngươi đừng trừng ta, nếu bổn vương đêm nay cái gì cũng không làm, bổn vương sẽ vô pháp mang ngươi ra khỏi căn phòng này.” Trong mục quang của tam vương gia lộ ra lo âu, hắn thân ở trong triều, cũng có nỗi khổ của hắn. “Tử Trúc, ngươi từ nhỏ ta đã thích ngươi, không ngờ ngươi lớn lên càng lúc càng tuấn tú, nghĩ tới việc ngươi tới cạnh tên mao tiểu tử Hiên Viên đó, ta liền hận, thật không nỡ để ngươi đi chịu khổ. Lần này tên lão bất tử hoàng thượng đó thế nhưng không trị tội tên Hiên Viên Cẩm kia, coi như là tiện nghi cho hắn, lần sau hắn không được may mắn như vậy nữa đâu.”
Cuối cùng thành khẩn đối đãi, hai người đều xích lõa, Lăng Ngạo toàn thân không còn sức lực, nếu không thật sự muốn đá văng tên nam nhân này đi. Muốn chiếm tiện nghi của lão tử, còn tìm nhiều lý do như vậy. Ngươi nếu dám động tới lão tử, lão tử liền cắn chết ngươi!!!
“Tử Trúc, ngươi không biết ta muốn thân thể này của ngươi bao lâu rồi đâu ~” Tam vương gia cúi người hôn xuống, Lăng Ngạo nghiêng đầu đi. Mẹ nó, đem cái mồm thúi của ngươi tránh ra! Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng thì không nói như thế, dù sao bản thân có thể sống sót ra khỏi đây hay không, hiện tại còn phải dựa vào tên già còn không mệt này.
“Tử Trúc, ai…” Tam vương gia thở dài, hắn lật người Tô Tử Trúc lại, cho y nằm sấp lên giường.
Lăng Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho ta giải dược!”
Thân thể y mềm nhũn, nhất định là trúng dược gì, nếu không y không thể một chút sức phản kháng cũng không có.
“Tử Trúc, ủy khuất ngươi rồi. Ta thật sự rất thích ngươi, tương lai bổn vương nếu có thể vinh đăng đại bảo nhất định sẽ không phụ ngươi.” Nói rồi hai tay mò lên.
Lăng Ngạo cảm thấy bị mò đến buồn nôn, tuy trước đây y cũng cùng bạn trai có gần bốn năm, nhưng dù sao là lưỡng tình tương duyệt, hiện tại bị người cường thượng, còn thượng đến mức lý thẳng khí hùng này, y hận!
“Giải dược!” Lăng Ngạo phun ra hai chữ từ kẽ răng.
“Không được ~” Tam vương gia thở dài, rồi điểm vào á huyện của y, lần này y âm thanh gì cũng không thể phát ra. Chỉ có thể cảm giác được tay của người đó đang du tẩu trên người mình, tấm lương tiêm gầy quang lõa, sau đó là thắt lưng dưới, cuối cùng đến bờ mông chắc nịch tròn trịa.
Mẹ nhà nó, ta thao mẹ ngươi. Hôm nay nếu ngươi dám làm lão tử đau, lão tử sau này ra ngoài được nhất định kẹp chết ngươi!!
Tam vương gia không phải nam nhân có thể nhẫn nại dục vọng, tuy làm như vậy là cấp bách không thể đợi, nhưng tiền hí thì một chút cũng không thiếu. Hơn nữa Lăng Ngạo có thể cảm giác được, người này kinh nghiệm lão luyện. Ít nhất khi hắn bôi dược trơn tề cũng rất dịu dàng. Trong lòng đem mười tám đời tổ tông của tam vương gia ra mắng một lượt, biết hôm nay chạy không thoát vận mệnh, dứt khoát thả lỏng bản thân, tránh cho cuối cùng người chịu tội là thân thể này.
Dù sao hiện tại thân thể này đã thuộc về y rồi, không thể không trân trọng cẩn thận, làm hư rồi, lão thiên gia khẳng định sẽ không cho y một cái khác nữa.
Tam vương gia coi như đối với y không tồi, khi mặt sau đã toàn bộ mở rộng mới đem căn nguyên thị phi đó nhét vào. Lăng Ngạo hít sâu mấy hơi, cố gắng phối hợp với hắn. Để tránh cho mình quá đau, ở phương điện này y cũng có chút kinh nghiệm.
Tam vương gia thật sự đủ dịu dàng, tuy suốt đêm không ngừng giày vò y, nhưng lại không làm tới mức y chảy máu không ngừng. Cho dù ở trên người cũng bị hôn hôn cắn cắn, nhưng không cắn tới mức thảm không chịu nổi. Bạn đang �
“Tử Trúc, ta sẽ nghĩ cách mang ngươi đi.” Tam vương gia lui ra khỏi thân thể y, cẩn thận kéo chăn phủ lên thân hai người, Lăng Ngạo nửa híp mắt, mệt đến mức không còn chút khí lực. Hắn thích nói cái gì thì nói cái đó đi, y mơ mơ hồ hồ nghe, “Lần này nếu có thể thuận lợi ly khai, ta đi tìm sư phụ của ngươi, bảo hắn giải huyệt đạo cho ngươi, ngươi cũng sẽ hồi phục võ công, tránh bị người ta ức hiếp hoài, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có.”
Tin tức kinh thiên a! Lăng Ngạo vốn đang muốn ngủ, vừa nghe tới hai chữ võ công liền sống dậy, thân thể này còn biết võ công sao?
“Đừng kinh ngạc, ta nói được làm được. Nhất định sẽ trả võ công cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể đi đâu như ý.” Tam vương gia thở dài, nhẹ nói thêm: “Bổn vương cũng không thể lưu nổi ngươi ~”
Đó là đương nhiên, lão gia hỏa nhà ngươi đã tới tuổi cha của Tô Tử Trúc rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non, không sợ gặm rớt mấy cái răng già cỗi đó sao!!
Tam vương gia kéo y lại ôm chặt hơn, nhẹ hôn lên tóc y dịu giọng nói: “Ngủ đi, sáng ngày mai ta sẽ mạng ngươi ly khai.”
Tam vương gia là người nói lời giữ lời, khi trời sáng dùng áo bào của hắn bọc y lại rồi ly khai, nam nhân gương mặt chữ quốc đó muốn ngăn cản, liền bị tam vương gia đạp một cước văng sang một bên, sau đó hai người họ nghênh ngang mà đi.
Tên mặt chữ quốc địa vị thấp kém, cũng chỉ có thể nhịn tức giận không dám lên tiếng. Hắn sao dám đấu miệng với một vương gia, càng huống hồ, vương gia này còn là một người sắp soán vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook