Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 49: Thiên lý truy huynh (hạ)

Lăng Ngạo ngày ngày ngồi nhìn đôi giày còn sót lại của Tô Dục bên bờ sông, nếu không phải vì hắn đi bắt cá, hắn sẽ không mất tích. Y chính là đầu sỏ gây tội.

“Tử Trúc, đừng quá lo lắng nữa, võ công Tô Dục không tồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hiên Viên Cẩm nhẹ đặt tay lên đầu Lăng Ngạo, vỗ vỗ.

“Mong là vậy. Nếu hắn có chuyện, ta nghĩ cả đời này ta sẽ sống trong hổ thẹn.” Hài tử vô lương tâm, đã nói nhận định ca ca này, đã nói có chuyện gì cũng muốn bên nhau, nhìn mục quang nóng bỏng không chút che giấu của hắn, Lăng Ngạo cảm thấy toàn thân mình đều ấm lên. Có lúc thậm chí thật sự đã quên tuổi tác chính xác của mình, sống cùng bọn họ cảm thấy rất vui, thật sự rất vui.

Hiên Viên Cẩm đau lòng vì y, nếu cả đời này y không vui, vậy thì Hiên Viên Cẩm cảm thấy cả đời hắn cũng không thể nào vui nổi. Hiện tại tất cả lực chú ý của hắn đều đặt trên người Lăng Ngạo, từng cái nhướng mắt từng nụ cười, mỗi lần nhíu mày, đều khuấy động tâm hắn, cho dù hiện tại phải cùng người chia sẻ y, hắn cũng muốn ở bên y, chăm sóc y, như vậy đã rất tốt rồi.

“Sẽ không đâu, tên hỗn tiểu tử Tô Dục đó nếu biết ngươi nhớ mong hắn như vậy, dù hai chân biến thành tám chân cũng phải bò về.” Hiên Viên Cẩm nói xong, Lăng Ngạo cười, cười rất nhẹ nhõm: “Động vật tám chân nhiều lắm, ngươi đang nói loại nào?”

Hiên Viên Cẩm nhìn nụ cười khó có được của y, vội nói vài chuyện vui vẻ, Lăng Ngạo cũng vô cùng phối hợp cười nhạt. “Hiên Viên Cẩm, đã rất lâu ngươi không ôm ta.” Nụ cười trên mặt Lăng Ngạo tan đi, con ngươi đen nhìn chăm chăm hắn, nói rất nghiêm túc.

“Tử Trúc, ta…” Ôm Lăng Ngạo vào lòng, hết sức cẩn thận, tim hắn đập thình thịch không ngừng, giống như đang đánh trống. “Ta không phải không muốn, mà là không dám.” Hắn sợ lúc này hắn cầu hoan sẽ bị y chán ghét.

Lăng Ngạo đang ở trong trạng thái này thì có chỗ nào mà thích hợp để hoan ái, cho dù hắn có không có mắt đi nữa cũng hiểu đạo lý này. Hắn yêu y, cũng muốn y, rất muốn y, nhưng hắn không dám muốn y vào lúc này. Có lúc thậm chí hắn còn nghĩ, nếu một ngày Tô Dục không trở lại, bọn họ sẽ không thể nào bên nhau.

“Ôm ta đi, ta cảm thấy lạnh.” Không chỉ là lạnh trên thân thể, là nhiều hơn là cái lạnh đến từ trong tim, kỳ thật y đang sợ hãi, đang lo lắng, nếu Tô Dục thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y sẽ càng lạnh. Từ trong ra ngoài, tim giống như đã đóng băng.

Con người luôn kỳ quái như thế, rõ ràng trước đó tính ngàn kế vạn kế để cự tuyệt, nhưng thời gian tiếp xúc lâu dần, tim sẽ dao động, y phải thừa nhận bản thân không phải người có lập trường kiên định, y muốn ấm áp, muốn hạnh phúc, y sợ cô đơn. Cho nên, khi tên râu sơn dương hạ chung Tô Dục, y không cảm thấy rất xấu, thời gian càng lúc càng lâu, ngược lại y cảm thấy chuyện này là chuyện không tệ, bên cạnh luôn có người yêu thương bản thân, mỗi lần khi quay đầu, đều sẽ có ánh mắt ấm áp nhìn mình, vươn tay ra, luôn sẽ có người nắm lấy, tốt lắm.

Hiên Viên Cẩm ôm y vào lòng, y cảm thấy thân thể băng lạnh ấm áp hơn một chút, chỉ là một chút nhiệt độ nho nhỏ này còn lâu mới đủ sưởi ấm lòng y. Vì Tô Dục mất tích, máu lưu chuyển qua tim y đã bị ngưng kết, thậm chí y cảm thấy được nó đang khô cạn từng chút một.

Hiên Viên Cẩm dùng sức ôm, truyền hơi ấm, thậm chí y không thèm quan tâm liêm sỉ la lớn bảo hắn nhanh một chút, y cần sự trùng kích mãnh liệt hơn nữa để làm tê liệt đầu óc, đẩy bóng dáng Tô Dục ra, cho dù chỉ một chút cũng được, y muốn ngủ một giấc ngon lành, đa số thời gian đều là nhắm mắt mà không thể ngủ, khi mở mắt thì trời đã sáng, Tô Dục rất ít gọi y là ca, chỉ mới gọi qua vài lần, thanh âm trầm thấp đó, giọng nam từ tính đó mê hoặc y.

Lúc này y được Hiên Viên Cẩm ôm vào lòng, trong đầu lại vẫn không thể xua tan bóng dáng Tô Dục. Nhắm chặt mắt, hét lớn: “Nhanh lên, nhanh thêm một chút.”

Tốt nhất có thể giày vò y ngất đi, như vậy y có thể không cần nghĩ gì nữa mà ngủ yên.

Hiên Viên Cẩm biết trong lòng y tích tụ quá nhiều áp lực, y luôn không nói gì, chỉ thường ngồi ngây ngẩn một mình. Hắn biết y đang nhớ Tô Dục, cho nên, hắn không dám làm ồn, hiện tại cho dù ôm y, nhưng hắn cũng hiểu, trong lòng Lăng Ngạo rất trống trải, vô cùng trống trải, cho dù hiện tại hai người ôm nhau chặt chẽ, cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó, trái tim của y đã thiếu mất một nửa.

Hiên Viên Cẩm đau lòng, nhìn Lăng Ngạo ăn từng ngày ít dần đi, thể trọng từng ngày nhẹ dần đi. Hắn sợ sẽ có một ngày, y sẽ bay đi như một cơn gió.

“Tử Trúc, đừng rời khỏi ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi!” Trùng kích càng thêm mãnh liệt vào nội thể y, hắn dùng lực ngày càng mạnh, xuyên xỏ ngày càng sâu. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn cảm thấy bản thân không thể lắp đầy y, Tô Dục ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Rốt cuộc phải giày vò y đến lúc nào?

___

Tô Dục lên đường vội vã, hắn rất khẩn thiết mong được nhìn thấy người khiến hắn ngày nhớ đêm mong. ‘Quỷ’ của Thập Tam rất có bản lĩnh, người của hắn rất nhanh đã truyền tin tức về là nhân mã của Hiên Viên tướng quân đã đến biên quan. Hiện tại bọn họ đã có mục tiêu xác định, chỉ cần ngựa không ngừng vó thì sẽ có thể sớm một ngày gặp được người đó.

“Tử Dục, tên của người đó của ngươi và ngươi chỉ khác nhau một chữ, các ngươi là huynh đệ sao?” Thập Tam co trong lòng ‘quỷ’ nhà nhóc, chớp mắt linh động hỏi.

“Ân.” Từ trước tới nay Tô Dục không hề cảm thấy bọn họ bên nhau có gì không thỏa đáng, cũng như khi thấy Thập Tam và nam nhân của nhóc ở bên nhau khanh khanh ta ta, hắn một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng.

“Là huynh đệ a, vậy không phải là thân càng thêm thân sao?” Thập Tam lập tức lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

“Ân.” Tô Dục lại ân một tiếng. Bọn họ không ngồi xe ngựa, liên tục đổi ngựa trên đường, nam nhân của Thập Tam đã chuẩn bị sẵn, mỗi khi tới chỗ thì luôn có người chuẩn bị sẵn ngựa tốt đợi bọn họ.

Tô Dục không có tâm tình nghiên cứu thân phận của nam nhân của Thập Tam, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh gặp được Lăng Ngạo, ôm chặt y vào lòng.

____

Lăng Ngạo sinh bệnh, từ sau lần hoan hảo cùng Hiên Viên Cẩm thì bắt đầu sinh bệnh, cứ liên tục mơ mơ hồ hồ ngủ mãi không tỉnh, khi tỉnh thì sẽ mắng lão thiên gia bất công. Nói lão thiên không tốt với y, để y chết cũng không được chết yên, còn bắt y đau lòng.

Hiên Viên Cẩm ở bên y, biết y bị tâm bệnh, nhưng mà, Tô Dục không ở đây, tâm bệnh không thể trị, các đại phu cũng bó tay không biện pháp, chỉ có bỏ được tâm bệnh, người mới có thể khỏi.

Lăng Ngạo mỗi ngày ngủ càng nhiều hơn, khi tỉnh cũng càng lúc càng ít. Có một ngày Lăng Ngạo cảm thấy bản thân giống như đã trôi nổi lên, trước mắt một mảng trắng xóa, không biết đang ở nơi nào.

“Ngươi mau trở về!” Có người nói chuyện với y, khi quay đầu lại, thì không thấy ai.

“Ai đang ở đó?” Lăng Ngạo tìm kiếm bốn phía.

“Ngươi mau trở về! Ngươi phải yêu hắn, thay ta yêu hắn.” Thanh âm đó lại vang lên, Lăng Ngạo nhớ ra, thanh âm này từng có lúc nói chuyện với y, trong sâu thẩm bên trong y.

“Ngươi là Tô Tử Trúc?” Lăng Ngạo hỏi ngược lại.

“Ngươi trở về đi, thay ta yêu hắn.” Sau khi người đó lập lại câu này, thì không mở miệng nữa. Mặc Lăng Ngạo có la hét: “Tử Trúc, ngươi trở lại, ta có chuyện hỏi ngươi!” thế nào, cũng không lên tiếng đáp lại, Lăng Ngạo bị chính tiếng hét của mình thức tỉnh, khi y giật mình tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, Hiên Viên Cẩm đang ở bên cạnh giường, nắm chặt tay y, hai mắt đỏ bừng nhìn y.

Kỳ thật y không biết, trước đó y đã đoạn khí rồi, nếu không phải Tô Tử Trúc xuất hiện, thân thể này của y đã bắt đầu lạnh dần. “Tử Trúc, Tử Trúc, ta biết mà, ngươi sẽ không rời bỏ ta!” Hiên Viên Cẩm gần như không dám tin vào mắt của mình.

Y đoạn khí ngay trước mắt hắn, tâm mạch cũng không còn, hắn đang tuyệt vọng muốn đi theo, kết quả Tử Trúc lại mở bừng mắt ra, sao hắn có thể không cao hứng.

Khi nước mắt rơi xuống, hắn hoàn toàn không biết, Lăng Ngạo nhấc tay lau nước mắt cho hắn, thanh âm khàn khàn: “Thật xấu, ngươi khóc trông thật xấu.”

“Tử Trúc!” Lúc này còn quan tâm xấu đẹp sao? Ôm Lăng Ngạo khóc thỏa thuê, hắn là một tướng quân, là nam nhân kiên cường, nhưng khi hắn mất đi tình yêu, hắn chỉ là một người bình thường, hắn sẽ buồn, sẽ tan vỡ, sẽ đau đớn.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.” Lăng Ngạo biết bản thân có thể đã dọa chết hắn, rờ đầu hắn, y vẫn còn rất mệt, tay dần vô lực rũ xuống. Y thật muốn ngủ, buồn ngủ chết rồi.

“Tử Trúc, ngươi đừng ngủ, đừng ngủ nữa. Đừng ngủ một mình nữa, đừng bỏ lại ta!” Hiên Viên Cẩm vừa thấy Lăng Ngạo lại sắp nhắm mắt, bị dọa không ngừng gọi tên y, không ngừng nói chuyện với y.

“Ngươi ồn quá đi! Lên đây, ôm ta ngủ một lát.” Lăng Ngạo nhắm mắt vươn tay ra, Hiên Viên Cẩm trèo lên giường, nằm cạnh y, ôm y, lắng nghe hơi thở khẽ khàng nhưng đều đặn của y, lúc này mới an tâm được.

Lăng Ngạo ngủ say, Hiên Viên Cẩm bảo đại phu vào chẩn mạch cho y, đại phu cũng cảm thấy không thể tin nổi, chẳng qua tình huống chết giả cũng rất nhiều, chuyện ‘người chết giả’ rõ ràng đã đoạn khí, nhưng sau một lát lại sống lại cũng từng xảy ra. Hiện tại mạch tượng tuy yếu, nhưng bình ổn, vô sự.

An ủi Hiên Viên Cẩm xong, đại phu đi bốc dược, thân thể này quá yếu, vẫn phải bồi bổ nhiều.

Nếu nói hai huynh đệ này một chút cảm ứng cũng không có đó là lừa người, cũng như ngày hôm đó Tô Dục xảy ra chuyện Lăng Ngạo đã hoảng sợ một cách khó hiểu, thì khi Lăng Ngạo nghẹn khí, Tô Dục lập tức rớt xuống ngựa, nếu không phải Thập Tam thân thủ đủ nhanh, hắn rất có khả năng bị ngã khỏi cầu gỗ, rơi xuống nước.

“Tử Dục, ngươi sao vậy?” Thập Tam vỗ mặt Tô Dục, gương mặt Tô Dục trắng tái, rất lâu mới bình ổn lại.

“Đau đớn!” Cơn đau đó, cứ như trái tim đang nứt ra.

Thập Tam bắt mạch cho hắn, chớp con mắt to đen, nhãn châu đảo đảo, “Trùng tử đó cũng không cắn vào tâm mạch ngươi, sao lại đau đớn chứ?” Thập Tam dễ dàng nói ra trùng độc hắn trúng, cũng kiểm tra thân thể hắn, không có gì khác thường.

“Vừa rồi đột nhiên, rất đau.” Tô Dục vuốt ngực mình, mục quang nhìn đi thật xa, còn phải mất ba ngày nữa mới được thấy y, ba ngày. “Lên đường thôi.” Trèo lại lên ngựa, giật dây cương, ngựa phóng như bay.

“Ngươi cứ như vậy được không?” Thập Tam vẫn lo lắng, nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Dục, như vậy không phải tự làm khó bản thân sao, cứ như đang chơi đùa với mạng sống.

“Được.” Nhất định phải đi thật nhanh, hắn không muốn chậm trễ một phút nào.

“Vậy được, chúng ta đi thôi.” Thập Tam lại ngồi vào lòng nam nhân nhà mình, cái mông nhỏ cọ cọ vào phần hông nam nhân, cười xấu xa vô cùng, nam nhân sầm mặt, sau khi Tô Dục phóng ngựa đi, hắn liền kéo quần Thập Tam, Thập Tam trừng mắt vô tội, nam nhân nghiến răng nói nhỏ bên tai nhóc: “Tiểu phôi đản, xem ta làm sao thu thập ngươi.” Một tay ôm thân thể nho nhỏ của Thập Tam, tay còn lại nâng cái mông nho nhỏ lên, trực tiếp đè xuống vật ngạnh to của mình, Thập Tam đau chảy nước mắt.

“Ngươi xấu ngươi xấu!” Mật cao cũng không dùng một chút, muốn làm chết nhóc a!

“Một lát ngươi sẽ không nói ta xấu nữa.” Nam nhân kẹp bụng ngựa, ngựa phi về phía trước, Thập Tam kêu lên, ôm chặt hai bờ vai cứng chắc của nam nhân. Ngay khi ngựa vừa phi, nam nhân xuyên xỏ vào nhóc, có lẽ là bẩm sinh khác người, không có mật dịch cũng không chảy máu, cảm giác không thích ứng qua một lát liền biến mất, đau đớn cũng bị phủ mờ, chỉ còn lại hoan lạc.

Tô Dục không có tâm tình để ý tới hai người kia, bọn họ muốn ồn thế nào thì ồn, còn hắn chỉ liều mạng lên đường.

Lộ trình ba ngày, Tô Dục đi trong vòng hai ngày, khi bước vào doanh trướng của Hiên Viên Cẩm, hắn cảm thấy bản thân như đang lâng lâng, trái tim cũng muốn bay lên.

Hiên Viên Cẩm nghe thuộc hạ bẩm báo nói Tô Dục tới, vội ra ngoài trướng đón. Hắn mang theo đầy nộ hỏa, nếu không phải Tô Dục không có bản lĩnh, mất tích, Lăng Ngạo cũng sẽ không giày vò bản thân thành như thế, hầu như người không ra người quỷ không ra quỷ.

Hắn đau lòng, thật đau lòng.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Tô Dục, nộ hỏa của hắn giảm đi hơn nửa, nhưng vẫn dùng nắm đấm hỏi thăm Tô Dục, không đánh tên này một cái thì khó tiêu hận trong lòng.

“Để ta gặp y!” Tô Dục không tránh, chuyện này vốn là do hắn không đúng, hiện tại hắn chỉ muốn sớm gặp người đó. Thân ảnh đó luôn luẩn quẩn trong lòng hắn.

“Ngươi thay y phục đã, đừng đi gặp y với bộ dạng này.” Hiên Viên Cẩm phân phó xong, lúc này mới thấy người sau lưng Tô Dục. Hiên Viên Cẩm chỉnh chỉnh vạt áo, chuẩn bị quỳ xuống, thì nghe người đó nói: “Đừng quỳ, ta đến chơi thôi, không cần tục lễ như thế.” Nam nhân của Thập Tam vươn tay, Hiên Viên Cẩm hơi cúi đầu, lệnh người chuẩn bị một doanh trướng sạch sẽ, rồi đưa nước nóng và y phục sạch qua.

Thập Tam và nam nhân của nhóc tắm một cái thoải mái, Tô Dục thì đã chạy đi gặp Lăng Ngạo từ sớm. Thập Tam trề môi mắng Tô Dục: “Thứ không lương tâm, đã nói để ta gặp trước!”

Nam nhân kéo tay Thập Tam, bước nhanh đi nhìn cái người mà Thập Tam ngày ngày nói biết cắn ra dấu răng rất đẹp. Hắn cũng rất muốn gặp nam tử trong lời đồn, nam nhân với nhiều phiên bản như thế rốt cuộc có bộ dáng thế nào.

Kết quả không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa, sau khi chậc chậc vài tiếng, thì chỉ có hai chữ để hình dung cảm giác của mình: Thất vọng.

Đó căn bản không phải là một người, chỉ là một bộ xương được bọc bằng da người, ốm không ra hình. Tô Dục quỳ trước mặt người đó, nhẹ khóc, người đó vẫn còn đang ngủ, giống như mắc phải trọng bệnh. Thập Tam đi sang bắt mạch cho người ta, trước tiên tách miệng người ta, muốn nhìn thử xem hàm răng của người này có hình dáng thế nào.

Nam nhân chống đầu, thực không còn gì để nói. Bảo bối nhà hắn chính là khả ái như thế, trước giờ không hành động theo một nguyên tắc nào.

Thập Tam kiểm tra hàm răng và miệng của người ta xong, bĩu môi lầm bầm: “Cũng không có gì đặc biệt mà, tại sao lại cắn ra được vết răng đẹp như thế chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương