Cấm Ái Chi Tương Sủng
-
Chương 46: Tô dục mất tích
Tam vương gia bảo vệ người của mình Lăng Ngạo không thể nói gì, y cũng không phải thần tử, muốn đi đâu cũng không cần báo cáo với hoàng đế lão tử. Cho nên, y thu xếp y phục, y phục tam vương gia cho y, y cũng gói hết lại, đó toàn bộ là thượng phẩm, mặc rất thoải mái, không nhất thiết phải để mình chịu thiệt.
Tô Dục thì không có gì khó khăn, đồ đạc của hắn ít đến đáng thương, mấy gói lớn đều là của Lăng Ngạo. Lăng Ngạo chọn những thứ không dùng tới, đánh giá thấy chất lượng không tồi đưa vào phủ của Hiên Viên Cẩm, đặt trong nhà hắn, đợi khi nào đó y hưng khởi về thăm nhà thì còn có thể dùng.
“Đi thôi, chúng ta.” Lăng Ngạo vô cùng tự nhiên kéo tay Tô Dục, vẻ mặt Tô Dục lập tức sáng lạn như mặt trời. Nếu mặt hắn là đóa băng hoa, cũng đã mở rồi đó.
Người sắc mặt không tốt là Hiên Viên Cẩm, hắn vẫn còn nhớ chuyện lần trước Lăng Ngạo tắm chung với tên hỗn tiểu tử Tô Dục, sau đó còn đặc biệt cho tiểu tử đó một lần khen thưởng. Hắn vẫn còn nhớ đó, trong đầu toàn là tình cảnh bàn tay nhỏ nhắn của Lăng Ngạo sờ trên thứ đó của mình, không được, nói thế nào cũng phải giành về mới được. Chuyện thiệt khác có thể chịu, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể chịu.
Lăng Ngạo không cưỡi ngựa được, giáo huấn đau đớn lần trước y vẫn còn nhớ rõ. Y co người trong xe ngựa, đánh cờ năm quân với Tô Dục, vốn cho rằng tên đầu gỗ Tô Dục không biết đánh loại cờ nào, kết quả gia hỏa này lại thắng, mà nếu thua một ván cờ thì phải cởi một kiện y phục, lần này ngay cả cái khố nhỏ của y cũng không giữ được rồi.
“Tiểu tử ngươi bình thường đều giả ngốc cho ta xem sao?” Trình độ này dù có thế nào cũng đạt mức tuyển thủ quốc gia. Lăng Ngạo đẩy mạnh bàn cờ trước mặt, không được rồi. Còn tiếp tục nữa thì trong mắt của y chỉ còn lại hai viên tròn đen trắng, không còn nhìn được gì khác.
“Ta còn nhớ trước đây ngươi luôn nói ta ngốc, ta chưa từng một lần hơn được ngươi.” Tô Dục phân cờ theo màu bỏ vào hộp, mục quang nhu tình dịu dàng nhìn y.
Thiết! Đó là ca ngươi, ta là hàng giả, ta không thông minh bằng ca ngươi, không đấu lại ngươi. Có điều, cũng phải nói lại, trình độ của y cũng chỉ có thể giết thời gian, y cũng không phải người thông minh gì, tự nhiên không bằng người có cơ bản như Tô Tử Dục. “Buồn ngủ rồi, đừng làm ồn, ta phải ngủ.” Không muốn nói chuyện với hắn nữa, thì trực tiếp bảo hắn cách xa một chút, bớt để y ghét thêm.
“Ân.” Tô Dục nghe lời, y nói gì trước nay hắn chưa bao giờ phản bác.
“Đúng rồi, ngươi có về thăm y không?” Lăng Ngạo ám chỉ Tô Mộ Dung, Tô Dục ra ngoài cũng đã được một thời gian, trước giờ y không nghe Tô Dục nhắc tới chuyện của Tô Mộ Dung. Có thể thấy tuổi thơ của Tô Dục không có một chút vui vẻ, nếu không sao ngay cả dưỡng phụ của mình cũng không thèm nhắc tới một câu.
“Không về nữa. Y nói ta không giết được tam vương gia, thì không cho ta về. Nếu ta trở về, y cũng không vui vẻ gì.” Mục quang Tô Dục ảm đạm, trong lòng hắn chỉ có Tô Mộ Dung mới là phụ thân của hắn, là thân nhân. Còn về vương gia gì đó, hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn, có thể nói hắn rất hận tam vương gia.
“Không thăm thì không thăm, dù sao cũng không có gì để thăm. Sống với nhau nhiều năm như vậy, muốn nhìn cũng nhìn đủ rồi. Sau này nếu nhớ y cứ nhìn ta là được, ha ha.” Lăng Ngạo nói đùa, y phát hiện da mặt của mình sau khi đến đây vô hình trung đã dày hơn rất nhiều. Trước đây những câu nói không cần mặt mũi có đánh chết y cũng không thốt ra, nhưng hiện tại, không cần phải suy nghĩ trước, mở miệng là nói.
“Ân.” Tô Dục không phản đối, hắn gật đầu, coi như đồng ý với cách nhìn của y.
“Ngươi nói chúng ta có phải rất giống?” Không chỉ tam vương gia nói tướng mạo họ rất giống nhau, mà ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy như vậy.
“Rất giống.” Tô Dục nhìn y, mỉm cười nói.
Tướng mạo hai người giống nhau y không phải chưa từng gặp qua, song bào thai có rất nhiều. Nhi tử và phụ thân là do một khuôn khắc ra, cũng rất có khả năng. Cứ nhìn y hiện tại đi, hình dạng này, có thể tưởng tượng được, Tô Mộ Dung có tướng mạo tiêu chuẩn cỡ nào.
Câu này y không tiện nói ra, như vậy cũng quá tự kỷ đi. Nào có ai tự khen mình như thế bao giờ. Lăng Ngạo đỏ mặt quay đi, đắp chăn ngủ.
�
Trên xe lắc lư, không phải đặc biệt là chỗ sốc nảy, kỳ thật cảm giác cứ như nằm trong nôi thế này, rất thoải mái.
Hiên Viên Cẩm đi quanh vài vòng ngoài xe ngựa, cũng không tiện tiến vào. Hắn phải cưỡi trên ngựa mới đúng, xe chỉ chuẩn bị cho người như Tử Trúc thôi.
Bọn họ xuất thành, trên đường đi, kỳ thật nói chung lại là rất an tĩnh. Có điều, sáng hôm nay thức dậy, Lăng Ngạo liền cảm thấy mí mắt của mình giật một cách bất thường, mắt trái giật xong lại tới mắt phải, sau đó giật tới mức y cũng bực mình.
“Tô Dục Tô Dục!” Lăng Ngạo gọi Tô Dục, hiện tại người y khá xem trọng ngoại trừ Hiên Viên Cẩm mà y thích, thì chính là đệ đệ Tô Dục này. Y không hy vọng hai người này xảy ra chuyện, cho nên, hễ bọn họ rời khỏi tầm mắt của y một lát, y sẽ cảm thấy không yên tâm.
“Sao vậy? Sao vậy?” Hiên Viên Cẩm từ doanh trướng tiến vào, hỏi Lăng Ngạo.
“Dục Nhi đi đâu rồi? Sao không thấy hắn?” Lăng Ngạo khoác y phục muốn ra ngoài tìm người.
“Ngươi đừng gấp a, vừa rồi ta thấy hắn ra bờ hồ, hắn nói muốn bắt vài xâu cá về nấu canh cho ngươi.” Hiên Viên Cẩm vỗ lưng Lăng Ngạo, để y yên tâm. Sự bất an đến quá nhanh, quá bất thường, cả hắn cũng bị dọa.
“Hắn tự đi sao?” Lăng Ngạo hỏi ngược lại.
“Không sao, hắn đã lớn rồi, lại có bản lĩnh, ngươi còn sợ hắn xảy ra chuyện sao?” Hiên Viên Cẩm cười hi hi, y nhọc lòng cũng quá không đúng chỗ.
“Sáng nay mí mắt của ta cứ giật mãi, lòng cũng không yên, ngươi nhanh bảo người đi gọi hắn về. Ta không cần canh, hắn chỉ cần ở bên ta là được.” Lăng Ngạo cũng bất kể câu nói này có buồn nôn hay không, y đẩy Hiên Viên Cẩm ra ngoài trước, để hắn phân phó người đi gọi Tô Dục về.
“Sao ngươi không lo lắng cho ta chứ?” Hiên Viên Cẩm ăn dấm chua, suốt quãng đường hai người này đều ngồi bên nhau, hắn nhìn đến đỏ mắt, cũng sắp tới mức bị bệnh mắt đỏ, nhưng không thấy Lăng Ngạo an ủi hay khẩn trương một chút.
“Tránh qua một bên! Lúc này không có thời gian cho ngươi ghen. Ngươi không tìm người, ta tự đi tìm hắn về.” Lăng Ngạo mặc y phục mang giày xong thì chạy ra khỏi doanh trướng, hiện tại ngay cả tim y cũng đập không có quy luật, nào còn tâm tình đàm tình gì với Hiên Viên Cẩm.
“Tử Trúc, ngươi quá phận lắm, ta cũng là một người, sao ngươi không thương ta chứ?” Hiên Viên Cẩm đi theo sau không chịu yên.
Hắn không nghĩ chuyện Tô Dục ra bờ hồ bắt cá có gì đáng ngại, nhưng trong mắt Lăng Ngạo, đây lại là chuyện lớn, tên râu sơn dương không vừa mắt y, ngay cả con riêng Tô Dục của tam vương gia cũng không vừa mắt, lần trước tên râu sơn dương bắt hai người làm chuyện nghịch đức, sau đó khiến tam vương gia thất vọng với y, cũng thất vọng với đứa con Tô Dục. Sau đó tên râu sơn dương sẽ cao hứng, sao hắn có thể xấu xa như vậy chứ?
Đối với hành vi quá mức xem trọng Tô Dục của Lăng Ngạo, Hiên Viên Cẩm vô cùng không vui. Nhưng hắn không kỳ kèo thêm nữa, nếu còn nói thêm, thì không phù hợp với tính cách của mình, chỉ rầu rĩ đi theo Lăng Ngạo ra bờ sông.
Kết quả hai người đến bờ sông, chỉ thấy giày của Tô Dục, nào còn người ở đó?
Tô Dục thì không có gì khó khăn, đồ đạc của hắn ít đến đáng thương, mấy gói lớn đều là của Lăng Ngạo. Lăng Ngạo chọn những thứ không dùng tới, đánh giá thấy chất lượng không tồi đưa vào phủ của Hiên Viên Cẩm, đặt trong nhà hắn, đợi khi nào đó y hưng khởi về thăm nhà thì còn có thể dùng.
“Đi thôi, chúng ta.” Lăng Ngạo vô cùng tự nhiên kéo tay Tô Dục, vẻ mặt Tô Dục lập tức sáng lạn như mặt trời. Nếu mặt hắn là đóa băng hoa, cũng đã mở rồi đó.
Người sắc mặt không tốt là Hiên Viên Cẩm, hắn vẫn còn nhớ chuyện lần trước Lăng Ngạo tắm chung với tên hỗn tiểu tử Tô Dục, sau đó còn đặc biệt cho tiểu tử đó một lần khen thưởng. Hắn vẫn còn nhớ đó, trong đầu toàn là tình cảnh bàn tay nhỏ nhắn của Lăng Ngạo sờ trên thứ đó của mình, không được, nói thế nào cũng phải giành về mới được. Chuyện thiệt khác có thể chịu, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể chịu.
Lăng Ngạo không cưỡi ngựa được, giáo huấn đau đớn lần trước y vẫn còn nhớ rõ. Y co người trong xe ngựa, đánh cờ năm quân với Tô Dục, vốn cho rằng tên đầu gỗ Tô Dục không biết đánh loại cờ nào, kết quả gia hỏa này lại thắng, mà nếu thua một ván cờ thì phải cởi một kiện y phục, lần này ngay cả cái khố nhỏ của y cũng không giữ được rồi.
“Tiểu tử ngươi bình thường đều giả ngốc cho ta xem sao?” Trình độ này dù có thế nào cũng đạt mức tuyển thủ quốc gia. Lăng Ngạo đẩy mạnh bàn cờ trước mặt, không được rồi. Còn tiếp tục nữa thì trong mắt của y chỉ còn lại hai viên tròn đen trắng, không còn nhìn được gì khác.
“Ta còn nhớ trước đây ngươi luôn nói ta ngốc, ta chưa từng một lần hơn được ngươi.” Tô Dục phân cờ theo màu bỏ vào hộp, mục quang nhu tình dịu dàng nhìn y.
Thiết! Đó là ca ngươi, ta là hàng giả, ta không thông minh bằng ca ngươi, không đấu lại ngươi. Có điều, cũng phải nói lại, trình độ của y cũng chỉ có thể giết thời gian, y cũng không phải người thông minh gì, tự nhiên không bằng người có cơ bản như Tô Tử Dục. “Buồn ngủ rồi, đừng làm ồn, ta phải ngủ.” Không muốn nói chuyện với hắn nữa, thì trực tiếp bảo hắn cách xa một chút, bớt để y ghét thêm.
“Ân.” Tô Dục nghe lời, y nói gì trước nay hắn chưa bao giờ phản bác.
“Đúng rồi, ngươi có về thăm y không?” Lăng Ngạo ám chỉ Tô Mộ Dung, Tô Dục ra ngoài cũng đã được một thời gian, trước giờ y không nghe Tô Dục nhắc tới chuyện của Tô Mộ Dung. Có thể thấy tuổi thơ của Tô Dục không có một chút vui vẻ, nếu không sao ngay cả dưỡng phụ của mình cũng không thèm nhắc tới một câu.
“Không về nữa. Y nói ta không giết được tam vương gia, thì không cho ta về. Nếu ta trở về, y cũng không vui vẻ gì.” Mục quang Tô Dục ảm đạm, trong lòng hắn chỉ có Tô Mộ Dung mới là phụ thân của hắn, là thân nhân. Còn về vương gia gì đó, hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn, có thể nói hắn rất hận tam vương gia.
“Không thăm thì không thăm, dù sao cũng không có gì để thăm. Sống với nhau nhiều năm như vậy, muốn nhìn cũng nhìn đủ rồi. Sau này nếu nhớ y cứ nhìn ta là được, ha ha.” Lăng Ngạo nói đùa, y phát hiện da mặt của mình sau khi đến đây vô hình trung đã dày hơn rất nhiều. Trước đây những câu nói không cần mặt mũi có đánh chết y cũng không thốt ra, nhưng hiện tại, không cần phải suy nghĩ trước, mở miệng là nói.
“Ân.” Tô Dục không phản đối, hắn gật đầu, coi như đồng ý với cách nhìn của y.
“Ngươi nói chúng ta có phải rất giống?” Không chỉ tam vương gia nói tướng mạo họ rất giống nhau, mà ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy như vậy.
“Rất giống.” Tô Dục nhìn y, mỉm cười nói.
Tướng mạo hai người giống nhau y không phải chưa từng gặp qua, song bào thai có rất nhiều. Nhi tử và phụ thân là do một khuôn khắc ra, cũng rất có khả năng. Cứ nhìn y hiện tại đi, hình dạng này, có thể tưởng tượng được, Tô Mộ Dung có tướng mạo tiêu chuẩn cỡ nào.
Câu này y không tiện nói ra, như vậy cũng quá tự kỷ đi. Nào có ai tự khen mình như thế bao giờ. Lăng Ngạo đỏ mặt quay đi, đắp chăn ngủ.
�
Trên xe lắc lư, không phải đặc biệt là chỗ sốc nảy, kỳ thật cảm giác cứ như nằm trong nôi thế này, rất thoải mái.
Hiên Viên Cẩm đi quanh vài vòng ngoài xe ngựa, cũng không tiện tiến vào. Hắn phải cưỡi trên ngựa mới đúng, xe chỉ chuẩn bị cho người như Tử Trúc thôi.
Bọn họ xuất thành, trên đường đi, kỳ thật nói chung lại là rất an tĩnh. Có điều, sáng hôm nay thức dậy, Lăng Ngạo liền cảm thấy mí mắt của mình giật một cách bất thường, mắt trái giật xong lại tới mắt phải, sau đó giật tới mức y cũng bực mình.
“Tô Dục Tô Dục!” Lăng Ngạo gọi Tô Dục, hiện tại người y khá xem trọng ngoại trừ Hiên Viên Cẩm mà y thích, thì chính là đệ đệ Tô Dục này. Y không hy vọng hai người này xảy ra chuyện, cho nên, hễ bọn họ rời khỏi tầm mắt của y một lát, y sẽ cảm thấy không yên tâm.
“Sao vậy? Sao vậy?” Hiên Viên Cẩm từ doanh trướng tiến vào, hỏi Lăng Ngạo.
“Dục Nhi đi đâu rồi? Sao không thấy hắn?” Lăng Ngạo khoác y phục muốn ra ngoài tìm người.
“Ngươi đừng gấp a, vừa rồi ta thấy hắn ra bờ hồ, hắn nói muốn bắt vài xâu cá về nấu canh cho ngươi.” Hiên Viên Cẩm vỗ lưng Lăng Ngạo, để y yên tâm. Sự bất an đến quá nhanh, quá bất thường, cả hắn cũng bị dọa.
“Hắn tự đi sao?” Lăng Ngạo hỏi ngược lại.
“Không sao, hắn đã lớn rồi, lại có bản lĩnh, ngươi còn sợ hắn xảy ra chuyện sao?” Hiên Viên Cẩm cười hi hi, y nhọc lòng cũng quá không đúng chỗ.
“Sáng nay mí mắt của ta cứ giật mãi, lòng cũng không yên, ngươi nhanh bảo người đi gọi hắn về. Ta không cần canh, hắn chỉ cần ở bên ta là được.” Lăng Ngạo cũng bất kể câu nói này có buồn nôn hay không, y đẩy Hiên Viên Cẩm ra ngoài trước, để hắn phân phó người đi gọi Tô Dục về.
“Sao ngươi không lo lắng cho ta chứ?” Hiên Viên Cẩm ăn dấm chua, suốt quãng đường hai người này đều ngồi bên nhau, hắn nhìn đến đỏ mắt, cũng sắp tới mức bị bệnh mắt đỏ, nhưng không thấy Lăng Ngạo an ủi hay khẩn trương một chút.
“Tránh qua một bên! Lúc này không có thời gian cho ngươi ghen. Ngươi không tìm người, ta tự đi tìm hắn về.” Lăng Ngạo mặc y phục mang giày xong thì chạy ra khỏi doanh trướng, hiện tại ngay cả tim y cũng đập không có quy luật, nào còn tâm tình đàm tình gì với Hiên Viên Cẩm.
“Tử Trúc, ngươi quá phận lắm, ta cũng là một người, sao ngươi không thương ta chứ?” Hiên Viên Cẩm đi theo sau không chịu yên.
Hắn không nghĩ chuyện Tô Dục ra bờ hồ bắt cá có gì đáng ngại, nhưng trong mắt Lăng Ngạo, đây lại là chuyện lớn, tên râu sơn dương không vừa mắt y, ngay cả con riêng Tô Dục của tam vương gia cũng không vừa mắt, lần trước tên râu sơn dương bắt hai người làm chuyện nghịch đức, sau đó khiến tam vương gia thất vọng với y, cũng thất vọng với đứa con Tô Dục. Sau đó tên râu sơn dương sẽ cao hứng, sao hắn có thể xấu xa như vậy chứ?
Đối với hành vi quá mức xem trọng Tô Dục của Lăng Ngạo, Hiên Viên Cẩm vô cùng không vui. Nhưng hắn không kỳ kèo thêm nữa, nếu còn nói thêm, thì không phù hợp với tính cách của mình, chỉ rầu rĩ đi theo Lăng Ngạo ra bờ sông.
Kết quả hai người đến bờ sông, chỉ thấy giày của Tô Dục, nào còn người ở đó?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook