Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 45: Rời khỏi nơi thị phi

Chân mày tam vương gia nhăn lại thành hình chữ xuyên, hắn căn bản không tin đây là sự thật. “Tử Trúc, ngươi nói đây là Mặc sư phụ làm?”

“Ha ha, vương gia, ngài không tin chứ gì?” Lăng Ngạo đứng lên, chỉ vào Tô Dục. “Người này, ngài biết hắn là ai, hắn bị người hạ chung, nếu hắn không hoan hảo cùng ta, thì phải chết. Ta và hắn có quan hệ gì a? Ngài không phải không biết, chúng ta ở bên nhau là nghịch đức. Nhưng chúng ta có thể không bên nhau được sao? Không được, ta không muốn hắn chết, hắn cũng không thể chết như vậy.”

“Sẽ không, Mặc dạo gần đây căn bản không ở trong kinh thành, ta bảo hắn đi giúp ta hành sự, hắn căn bản không ở nơi này.” Tam vương gia lắc đầu, hắn thật sự không tin, hơn nữa hắn cũng vô pháp tin tưởng, một người ngoài xa ngàn dặm lại có thể hại người như thế.

“Vương gia, bất kể ngài tin hay không tin, ta và hắn không thể tách rời. Chúng ta từ nhỏ không thể bên nhau, nửa đời sau cũng không cần tách rời nữa, có thể tương thân tương ái.” Lăng Ngạo nói xong cười nhạo một tiếng, tình yêu này trong mắt ai cũng đều là cấm kỵ, tam vương gia có thể bình thường đối đãi sao? Y không tin.

Quả nhiên tam vương gia khi nghe tới khúc tương thân tương ái, sắc mặt trở nên càng khó coi. “Tử Trúc, ngươi làm vậy không phải là đang bức ta sao?”

“Vương gia, ta bức ngài cái gì?” Ta chính là tới đây nói cho ngài biết chuyện ngài không biết. Bất kể ngài có muốn đối mặt hay không, dám thừa nhận chuyện này hay không, dù sao nó thật sự thật sự phát sinh, ta và Dục nhi không thể nào tách rời. Ngài nếu có thể giúp chúng ta thì giúp một tay, không thể giúp thì ta cũng không thể nói gì ngài.” Lăng Ngạo đứng lên, khẽ cúi đầu với tam vương gia, y kéo tay Tô Dục, hiên ngang đường hoàng rời khỏi tầm mắt tam vương gia. Y chính là muốn để tam vương gia biết, sau này bọn họ sẽ thường xuyên dùng phương thức này xuất hiện trước mặt hắn, bất kể hắn có muốn nhìn thấy không, bất kể hắn có thích nhìn thấy không, hắn đều phải chịu đựng.

”Ngươi không đi gặp nữ nhân đó sao?” Lăng Ngạo không mở miệng gọi nữ nhân đó là mẹ, y không thể gọi nổi, mở miệng thế nào cũng cảm thấy quái quái.

“Không đi.” Từ sau khi Tô Dục cảm thấy nữ nhân đó ái mộ hư vinh, hắn đã không còn ý niệm muốn giành nàng về. Nếu nàng đã không cần hắn mà một lòng truy cầu hạnh phúc, thì hắn cũng không tất yếu phải cướp người về, cho dù cướp về rồi cũng không có hạnh phúc gì.

“Được, chúng ta đến phủ tướng quân ăn uống đi!” Lăng Ngạo cũng không xem bản thân là người ngoài, tên Hiên Viên Cẩm đó rất mong y tới mà.

Vừa vào phủ tướng quân, từ xa đã thấy Hiên Viên Cẩm ra đón, vừa tới đã kéo Lăng Ngạo ôm vào lòng: “Ta còn cho rằng quản gia lừa ta.” Thật không ngờ Lăng Ngạo có thể chủ động đến cửa, Hiên Viên Cẩm vui rạo rực.

“Chú ý hình tượng chút đi.” Lăng Ngạo vỗ vai hắn, nhiều hạ nhân nhìn như thế, sao hắn không biết tránh né gì hết. Dù sao là một tướng quân, hành động như hài tử thế, không phải để các hạ nhân xem thường sao.

“Bọn họ ai dám cười ta, ta liền trừ tiền công của họ.” Hiên Viên Cẩm kéo tay Lăng Ngạo đi vào nội viện. “Đợi đã, ngươi đừng cho rằng ta tới đây sà vào lòng ngươi, ta đói rồi, đến đây chỉ ăn chực bữa cơm thôi.” Lăng Ngạo lập tức lên tiếng ngăn cản, nếu không một lát bị ăn sạch thế nào cũng không biết.

“Chuẩn bị yến.” Hiên Viên Cẩm phân phó hạ nhân đi nấu nướng.

Hắn nhìn chăm chăm Lăng Ngạo, ánh mắt đã thay đổi, giống như mắt lang. Hắn nghẹn đã rất lâu, từ sau khi nhận định y rồi, trên cơ bản hắn không muốn chạm vào người khác nữa. “Tử Trúc, muốn chết ta rồi.”

Lăng Ngạo dù đã trải qua trăm ngàn tôi luyện, cũng phải nóng mặt. Câu nói này quá trắng trợn, Lăng Ngạo liếc liếc hắn, lại nhìn nhìn Tô Dục, ánh mắt đó cũng như lửa thiêu, không kém hơn Hiên Viên Cẩm bao nhiêu.

“Lát nữa sẽ ăn cơm, không có nhiều thời gian, không thể giày vò ta quá mức.” Lăng Ngạo cũng muốn lắm, dưỡng thương khá lâu, ngày ngày hai soái ca đi qua đi lại trước mặt mình, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, nói không suy nghĩ bậy bạ là lừa người, y lại không phải Liễu Hạ Huệ, không phải kẻ vô năng, sao có thể không muốn cho được.

“Sẽ không, chúng ta thương ngươi còn không kịp, sao có thể giày vò ngươi chứ.” Hiên Viên Cẩm ôm y mang vào trong phòng, Tô Dục một bước không rời theo sát. Lăng Ngạo nhìn Tô Dục, cắn răng, vào thì vào thôi, dù sao cũng tránh không khỏi. Nhưng mà, hôm nay y cũng không dự định để hai người họ đè mình hết đâu.

Vừa vào cửa, Hiên Viên Cẩm đã cấp bánh khẩn thiết ôm y lên giường. “Ngươi muốn dọa chết ta a!” Lăng Ngạo vội ôm cổ hắn, sợ hắn không cẩn thận làm mình bị ngã.

“Tử Trúc, ta rất muốn ngươi.” Hiên Viên Cẩm áp y lên giường, Lăng Ngạo nhìn Tô Dục hai mắt đỏ bừng, “Dục Nhi, ngươi muốn bây giờ, hay về nhà mới tính.”

Tô Dục cái gì cũng không nói, chỉ đóng chặt cửa, hắn cũng không muốn nhịn nữa, ai sau khi hưởng qua tư vị tình ái rồi còn có thể ngồi nhìn bữa ăn mà không động đũa? “Hai tiểu vương bát đản các ngươi lát nữa nếu dám đâm đầu vào chỗ chết giày vò lão tử, ta làm chết các ngươi!” Lăng Ngạo không chút lực độ uy hiếp người ta.

Kết quả hai tiểu vương bát đản trong miệng y, trực tiếp lột sạch y, một người từ trên, một người từ dưới khẳng cắn.

Lăng Ngạo từ trước tới nay chưa từng bị kích thích như thế, thật dễ chịu a, thanh âm phát ra từ miệng, ngay cả bản thân cũng chưa từng nghe qua: “Hiên Viên Cẩm, ngươi…” Còn chưa đợi y nói xong câu hoàn chỉnh, tên đó đã cắn lên, đại não y say say đến tê dại, bên dưới bị người ngậm mút, đầu lưỡi cũng bị Tô Dục đoạt đi.

Khi bị Hiên Viên Cẩm đỉnh vào, y đang cùng Tô Dục chiến đầấu đầu lưỡi, ra sức hấp duyện nước bọt của đối phương. Kết quả xém chút đã cắn phải lưỡi Tô Dục.

“Mẹ nó, ngươi nhẹ chút!” Lần sau đỉnh sâu hơn lần trước, lần sau đỉnh mạnh hơn lần trước, đỉnh tới mức ngũ tạng của y muốn cuộn trào. Tiểu tử này còn nói không giày vò y, đây không phải giày vò thì là gì.

Nhưng mà, mẹ nó thật là thoải mái! Trước mắt Lăng Ngạo lóe lên vì sao, xém ngất a, y không có tâm tình tiếp tục nghĩ bậy nữa, chỉ có ân a ha a.

“Tử Trúc, ngươi thật tuyệt.” Hiên Viên Cẩm vừa đỉnh vừa dùng đầu lưỡi lướt sau lưng y, trơn nhẵn a, Hiên Viên Cẩm dùng sức tách hai mông y, như vậy có thể tiến nhập càng sâu hơn.

“Nhẹ chút nhẹ chút!” Lăng Ngạo vì không có cố kỵ, cho nên càng thêm phóng túng, tuy miệng nói nhẹ chút, nhưng lại thập phần phối hợp uốn éo thắt lưng, khi tiểu tử thúi Tô Dục đó nhét thứ của mình vào miệng y, y cũng không có cơ hội phản đối.

Theo sự đỉnh đụng của Hiên Viên Cẩm, thứ đó của Tô Dục tự nhiên cũng trượt vào nơi sâu nhất trong cổ họng y, kỳ tích chính là y một chút cũng không cảm thấy buồn nôn.

Mây vần mưa vũ cũng chính là cảm giác này đi, cả người đều mất hết lý trí, giống như phiêu lượng, lại giống như được bay trên tầng mây, thật sảng khoái.

Bọn họ không giày vò y nhiều, tuy còn chưa thỏa mãn, nhưng đều sợ sau này y phát uy, nên mọi người đều nhịn, đồ ngon thì phải thưởng thức từ từ, không thể ăn tống ăn tháo.

Làm xong rồi, vô cùng mệt mỏi, Hiên Viên Cẩm dặn dò hạ nhân chuẩn bị thùng tắm, không bao lâu đã có người khiêng hai thùng tắm vào. Mỗi cái đều có thể chứa hai người. Lăng Ngạo mơ mơ hồ hồ nghe thấy hai người cãi nhau, nội dung cãi vã thì ra là chuyện y nên tắm chung với ai.

Hai người này ở đó ồn ào không nghỉ tranh đoạt, Lăng Ngạo đề hơi, dùng lực rống: “Các ngươi đủ chưa, lão tử tự tắm.”

Hai người đồng thời ngậm miệng, cuối cùng thế nhưng dùng phương pháp nguyên thủy nhất, hơn nữa cũng không ồn ào gì, bao búa kéo giải quyết.

Tô Dục thắng, cao hứng ôm Lăng Ngạo vào thùng tắm, hắn thanh tẩy mặt sau cho y rất nhẹ nhàng, thánh địa non mềm căng chặt của Lăng Ngạo, khiến Tô Dục lại khí huyết dâng trào, một mặt không mấy thành thật sờ sờ mông Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo vốn đang gục bên cạnh thùng, Tô Dục ở sau lưng y, hiện tại bị Tô Dục sờ mó như vậy, y không dám để chỗ đó của mình đối mặt với hung khí của Tô Dục, sẽ bị giải quyết gọn ngay. Quay người qua, gục lên vai Tô Dục, tay y men xuống mặt dưới, thứ đó nhảy nhảy trong tay y, đang rất sống động.

“Thành thật chút, nếu không bẻ gẫy ngươi.” Tô Dục vẻ mặt say mê, hoàn toàn bỏ lơ lời uy hiếp không có đủ trọng lượng của y. Lăng Ngạo phải vì hắn làm bằng tay, làm đến mức nước cũng lạnh rồi, mới coi như xong chuyện, kết quả khi y bị Tô Dục ôm ra, Hiên Viên Cẩm vẻ mặt ủy khuất. Hắn không được ôm mỹ nhân cùng tắm đã thiệt lắm rồi, còn không được hưởng thụ đối đãi đặc thù của mỹ nhân.

“Ngươi còn bày gương mặt khổ qua đó cho ta coi, chúng ta liền về nhà, cơm cũng không cần ăn nữa.” Lăng Ngạo vừa mở miệng, Hiên Viên Cẩm càng thêm ủy khuất, cứ như cô vợ nhỏ bị nam nhân vứt bỏ, sau đó khi vứt bỏ còn đánh thêm một trận. Chân mày anh tuấn dựng thẳng hết lên, cúi đầu đi an bài yến tịch.

Tô Dục hầu hạ y mặc xong y phục, Lăng Ngạo thế nhưng lại ngủ mất tiêu, một là mệt, hai là có người hầu hạ quá thoải mái, hưởng thụ hưởng thụ liền ngủ mất.

Khi Hiên Viên Cẩm đi vào gọi họ dùng thiện, Lăng Ngạo ngủ rất ngon. Đầu gối lên vai Tô Dục, Tô Dục ôm y trong lòng, cứ nhìn y như vậy, đây chính là hạnh phúc hiện tại của họ.

Hiên Viên Cẩm cầm chăn mỏng đắp lên người Lăng Ngạo: “Hôm nay y mệt lắm rồi. Trước đó các ngươi tới tam vương phủ, có phải đi đòi công đạo không?”

Tô Dục gật đầu. “Tam vương gia có phải khiến y thất vọng không?” Hiên Viên Cẩm hỏi tiếp. Mục quang Tô Dục ảm đạm, trầm mặc.

Hiên Viên Cẩm xoay người gọi nha hoàn vào, tiểu nha hoàn cúi đầu, động tác nhanh nhẹn thay sàng đan mới sạch sẽ, còn đổi chăn sạch: “Đặt y xuống đi, để y ngủ một lát, chúng ta dùng thiện sau.”

Tô Dục cúi người, định đặt Lăng Ngạo lên giường, Lăng Ngạo lại cọ cọ vào cổ hắn, tay còn nắm phần áo trước ngực hắn, Tô Dục liền không nỡ đặt xuống. Cứ ôm y như vậy, bản thân thì ngồi trên giường, cố gắng cho y ngủ thoải mái hơn.

Hiên Viên Cẩm và Tô Dục tùy tiện nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, cố không làm ồn tới y. “Các ngươi theo ta đến biên quan, là ủy khuất cho các ngươi, nhưng trong thành nhiều thị phi, cũng không thể ở lâu.” Thật ra trong lời nói của Hiên Viên Cẩm còn có ý khác, đối với người không màn chuyện thị phi trong kinh như Tô Dục mà nói, trước giờ hắn chưa bao giờ đặt trong lòng, hiện tại chỉ cần giữa hắn và Lăng Ngạo không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, đừng tách rời bọn họ, còn về những thứ khác, không liên quan gì tới hắn.

“Y đi đâu ta đi đó.” Tô Dục dùng ngón giữa vén tóc rũ xuống mặt cho Lăng Ngạo, vẻ mặt nhu tình. Hiên Viên Cẩm biết họ không thể tách rời, bất kể tên râu sơn dương có phải thật sự hạ chung không, Lăng Ngạo cũng không mạo hiểm với tính mạng của Tô Dục, nếu đã không thể tránh, vậy thì cứ đối diện, hôm nay là lần đầu tiên ba người ở chung, kỳ thật như vậy cũng được, tuy trong lòng có bất cam, nhưng dù sao ai cũng không mất gì, hơn nữa nhìn biểu tình Lăng Ngạo, thì y không ghét họ đối với y như vậy.

Huống hồ, ba người bên nhau cũng có chỗ tốt, giả như vạn nhất một bên bị thương, Lăng Ngạo còn có người chiếu cố. Hiện tại, sự an toàn của Lăng Ngạo Hiên Viên Cẩm còn xem trọng hơn tính mạng của bản thân, kỳ thật người như Tô Dục trừ có hơi đầu gỗ một chút, nhưng đối với Lăng Ngạo là một lòng một dạ, quan trọng là Tô Dục không để ý tới sự tồn tại của hắn.

Tuy trong lòng muốn đá đối phương ra ngoài, nhưng trước khi tất cả chuẩn bị đầy đủ, ai cũng không thể dễ dàng vọng động.

Lăng Ngạo ngủ lần này đặc biệt ngon, đợi khi y tỉnh, trăng đã treo lên cao, “Đói quá!” Sờ sờ cái bụng không ngừng kháng nghị, Lăng Ngạo lầm rầm: “Đói rồi, chúng ta khai tiệc đi.” Bỏ thức ăn nóng vào nồi, đồ lạnh thì không cần đụng tới, Lăng Ngạo không thích phô trương lãng phí, ngay cả ngự yến của hoàng đế y còn nói được vài câu, huống hồ là một tướng quân nho nhỏ, hắn nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho y.

“Được. Ta cảm thấy mình có thể ăn cả một con bò!” Đói muốn chết, cũng không nghĩ xem dạ dày của mình lớn bao nhiêu, còn nói ăn một con bò, cho dù một cái đầu bò thôi, y cũng nuốt không hết.

“Ha ha ha, nếu ngươi có thể ăn hết một con bò, đương nhiên làm gì cũng được.” Hiên Viên Cẩm lắc đầu, xem ra thật sự bảo bối của hắn đã đói lắm rồi.

“Đương nhiên có thể, một con bò ta phân ra ăn, rồi sẽ có một ngày ăn hết. Ngươi không quy định phải ăn hết trong bao lâu, cho nên, trận cược này ta thắng chắc.” Lăng Ngạo trượt khỏi đùi Tô Dục xuống giường, lại vì bị tê hai chân mà nhờ Tô Dục kéo dậy, lúc này mới đi về phía thiện phòng.

Đấu võ mồm, nói chuyện phiếm, Lăng Ngạo ăn rất cao hứng, ăn xong rồi, Hiên Viên Cẩm mới mở miệng: “Tử Trúc, chúng ta đi trước thời gian đi, ngươi thấy thế nào?”

“Có gì thay đổi sao?” Lăng Ngạo nhướng mày hỏi. Là trong kinh thành xảy ra chuyện, hay ở biên quan xảy ra chuyện? Là ai gây chuyện?

“Nơi này sẽ biến thành một chốn thị phi, chúng ta nên sớm rút ra. Còn về bọn họ nghĩ thế nào, chúng ta không lo tới, đến lúc đó liên lụy ai cũng không tốt.” Hiên Viên Cẩm biết tam vương gia thích y, năm đó khi mất binh phù, lại thêm nhiều chuyện nối tiếp, hắn đã đoán được Tử Trúc là do tam vương gia phái đến cạnh mình.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại nằm ngoài lòng bàn tay của tam vương gia, hiển nhiên là Tử Trúc không còn chịu khống chế của tam vương gia nữa. Quan trọng hơn là, tam vương gia thương y vô cùng. Hiện tại tam vương gia và hoàng thượng đang không vui, hắn sợ sẽ có người lôi Tử Trúc vào.

“Được, vậy cứ nghe theo sắp xếp của ngươi. Trên đường ta phải về nhà gỗ một chuyến, ta còn vài món đồ ở đó chưa lấy.” Lăng Ngạo nhớ mong hai bộ dao của mình.

“Ân, chúng ta cứ ra khỏi kinh thành thì dễ nói rồi.” Hiên Viên Cẩm chính là không muốn cuốn vào vòng đấu tranh hoàng quyền, bất kể cuối cùng là bên nào thắng, đều không có đường sống cho kẻ nắm trọng binh trong tay như hắn, hắn không muốn làm phản thần, hắn càng không muốn chết, cho nên, hắn chỉ có thể chọn lựa ly khai.

Nhưng ra ngoài cũng sẽ có phiền phức ở ngoài, Lăng Ngạo sao lại quên mất tên khốn râu sơn dương kia, đang đợi hãm hại y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương