Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 39: Ân oán vướng mắc cuối cùng rõ ràng

Dưới ngàn dặn vạn dò lải nhải tận tình khuyên can của Lăng Ngạo, Tô Dục bị kéo theo cùng tới chỗ tam vương gia mừng năm mới. Vừa mở cửa đã bị dọa nhảy dựng, tổng quản tam vương phủ ăn mặc phúc hậu, cong người đứng nơi đó chờ.

Vừa thấy Lăng Ngạo mở cửa, lập tức trưng ra bộ mặt nịnh nọt lấy lòng cười nói: “Vương gia lệnh nô tài đến đón Tô công tử, Tô công tử xin mời qua bên này.” Tổng quản vương phủ khi ở trước mặt người bình thường thì nghênh ngang hống hách, nhưng dù sao vương gia sủng người này sủng tận trời, hắn dù có quyền lớn hơn nữa cũng chỉ là một nô tài, vẫn còn có mắt nhìn.

“Cực nhọc rồi.” Lăng Ngạo theo sự dẫn dắt của tổng quản, đi lên một chiếc xe ngựa hoa lệ, Tô Dục khó chịu ngồi cạnh y. Trong xe có đồ ăn đồ uống, Lăng Ngạo cũng không khách khí, tách nhân hạt dẻ, đặt vào tay Tô Dục. “Ăn đi, rất ngon đó.”

Tên kiệm lời Tô Dục đỏ mặt, mắt cũng đỏ, Lăng Ngạo rờ đầu hắn nhẹ giọng nói: “Hài tử đáng thương, không có ai thương yêu.”

Nói xong lại đi tách thêm.

Xe lay lắt cuối cùng cũng tới được vương phủ, Tô Dục xuống trước, vươn tay muốn tiếp y, y cười đặt tay lên, Tô Dục cằm chặt không buông, hôm nay Lăng Ngạo tới đây một là vì giữ chữ tín, hai cũng là vì chứng minh một chuyện, chuyện rất quan trọng.

Khi vào phòng, người trong phòng a, nữ nhân nam nhân nhét đầy nghẹt. Lăng Ngạo vừa thấy liền nhíu mày, quay đầu muốn trở về.

“Tử Trúc, dừng bước.” Hoàng đế lão tử mở miệng giữ người. Lăng Ngạo không thể bước tiếp, dù sao người ta là hoàng đế, nắm chắc đại quyền sinh sát. Năm mới cũng đừng đi động chạm long uy của người ta.

“Hoàng thượng, năm mới an lành.” Lăng Ngạo ngoài cười trong không cười kéo khóe miệng, thập phần không tình nguyện mở miệng.

“Được được, Tử Trúc nhanh qua đây ngồi, sao vừa thấy trẫm liền quay đầu bỏ đi rồi? Có phải là không muốn gặp trẫm không?” Hoàng đế lão tử xuống khỏi thượng tọa, đi qua đám người cunng kính quỳ một bên, đích thân cầm tay Lăng Ngạo, kéo y lên thượng tọa, Lăng Ngạo không buông tay Tô Dục ra, ba người kéo nhau đi, trông vô cùng kỳ cục.

“Trẫm vừa hỏi ngươi, tại sao quay đầu bỏ đi?” Hoàng đế luôn uy nghiêm không vì Lăng Ngạo bất kính mà tức giận, ngược lại thân thiết hỏi Lăng Ngạo. “Phòng đầy người, dọa ta, cho rằng đi lầm chỗ.” Câu trả lời của Lăng Ngạo không biết có phải đã làm hoàng đế ngạc nhiên không, hoàng đế cười vô cùng vui vẻ, ha ha nửa ngày, cuối cùng cười đến sắp ứa nước mắt. “Tử Trúc a, câu này do ngươi nói ra nghe giống hệt như thật, người khác mà nói, trẫm sẽ cho rằng bọn họ đang cố ý gây sự chú ý với trẫm.”

Hừ! Lăng Ngạo hừ lạnh trong lòng, phỉ nhổ, cho rằng ai cũng muốn lấy lòng ngươi sao, tự đại!

“Vương gia, năm mới an lành.” Lăng Ngạo rút tay mình khỏi tay hoàng đế, quay người dùng vẻ mặt không tốt mấy chào hỏi tam vương gia.

“Tử Trúc, ngươi mặt bộ y phục này nhìn rất đẹp.” Tam vương gia nhìn ngoại sam hồng diễm trên người y, thắt lưng phối thêm dây lưng kim sắc, có đủ không khí chúc mừng, tô điểm thêm cho làn da trắng tuyết của y càng thêm tuấn mỹ, mắt cũng đặc biệt sáng.

Y phục này là năm ngoái Lăng Ngạo tự mình chọn chất liệu, tiêu mất một khối bạc vụn làm ra, y thích mặt màu đỏ khi đón tết, như vậy năm mới sẽ được cát lợi, có được hồng vận.

“Tạ tam vương gia tán thưởng.” Lăng Ngạo quay đầu nhìn nam nhân nữ nhân bên dưới, chỉ vào họ. “Cho bọn họ đứng lên đi, năm mới mà, cứ để người ta quỳ không cho tiền thưởng thì không tốt.” Lăng Ngạo không thích nhìn người ta quỳ trước mặt mình, y lại không có ngân lượng ban thưởng, muốn ám thị cho hai lão gia hỏa kia moi tiền ra.

“Thưởng thưởng, sao có thể không thưởng. Đều lui xuống lĩnh thưởng đi.” Tam vương gia phất tay, vội thuận theo ý Lăng Ngạo. Người bên dưới nhất tề cúi đầu. “Tạ hoàng thượng, tạ tam vương gia, tạ Tô công tử ban thưởng.”

Xùy! Lão tử đã đủ nổi danh nha, ai cũng nhận thức ta!

Người đi rồi, trước mắt sáng hơn không ít, người nhiều, Lăng Ngạo cảm thấy vội phát hoảng, người đi, lại thanh tĩnh.

Vài người ngồi lại, Lăng Ngạo tìm chủ đề, vốn muốn cùng tam vương gia nói chút chuyện riêng, nhưng hoàng đế có mặt ở đây không tiện nói. Vậy để tránh được hai con lang già này, y vẫn nên đi thăm tiểu miêu dương kia một chút. “Tam vương gia, Tử Trúc muốn đi thăm nàng, không biết có tiện không?”

“Được được, đi thăm nàng đi, nàng vẫn luôn nhớ mong ngươi.” Tam vương gia hiện tại thế nhưng lại cảm thấy nữ nhân đó ở trong vương phủ của mình là một chuyện vô cùng tốt, dù sao Tử Trúc không phải là loại người không niệm thân tình.

“Vậy Tử Trúc lui xuống thăm nàng.” Gật đầu với hoàng đế, y đứng lên.

“Trẫm cũng rất nhiều năm không gặp nàng, cùng đi vậy.” Hoàng đế trơ mặt muốn đi theo, Lăng Ngạo lập tức xụ mặt, đứng yên không động.

Hoàng đế thấy Lăng Ngạo không vui, cười gượng một tiếng. Tam vương gia đành dàn xếp, cười nói: “Vương huynh, chúng ta nên xem hết vũ vừa rồi thì hơn, để mẫu tử hai người đoàn tụ.”

Hoàng đế được bắt thang đi xuống, nhanh chóng ngồi lại ghế. Sắc mặt Lăng Ngạo hơi tốt hơn chút, nở nụ cười không tình nguyện cho hai người, rồi kéo Tô Dục rời khỏi.

“Hoàng huynh, ngươi không cảm thấy nam tử bên cạnh Tử Trúc khá quen mắt sao?” Tam vương gia vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra

“Thân hình đó rất giống ngươi.” Hoàng đế nghĩ kỹ một chút, cười nói: “Sẽ không phải là con riêng lưu lạc nơi dân gian của ngươi chứ.”

Tam vương gia cười lắc đầu, cả đời này hắn chỉ có vài nữ tử rất dễ đếm, còn con cái thì càng ít ỏi hơn, sao có thể là hài tử của hắn.

Lăng Ngạo nhìn nữ nhân đó, cúi người khá sâu, bất kể có phải mẹ của thân thể này hay không, là trưởng bối, thì cũng nên được y kính lễ.

“Mau, mau ngồi đi. Dùng vãn thiện chưa?” Nữ nhân có chút không biết làm sao, có thể thấy nàng rất cao hứng, có chút kích động.

“Đã dùng rồi, người đừng vội. Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.” Lăng Ngạo ôn hòa nói, trong mắt nữ nhân hàm lệ, ngồi xuống, muốn nói gì đó, lại để tâm Tô Dục ở đây, nên không mở miệng.

“Tô Dục, ngươi đi tìm các tiểu nha hoàn chuyện phiếm một lát.” Lăng Ngạo chớp chớp mắt với Tô Dục, các tiểu nha hoàng hầu hạ nữ nhân cứ như sóng thu không dứt ào lên người Tô Dục, từng đợt tiếp từng đợt, Lăng Ngạo nhìn cũng phải đỏ mặt, tên đầu gỗ Tô Dục lại không biết làm sao.

Bảo Tô Dục đi rồi, Lăng Ngạo quay sang nhìn chăm chăm nữ nhân, nữ nhân bị y nhìn có chút sợ hãi, Lăng Ngạo mới mở miệng: “Ta không nhớ được rất nhiều chuyện, cho nên, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi.”

“Ngươi hỏi đi.” Nữ nhân hít thở thật sâu, đợi nhi tử mở miệng.

“Cha ta là ai? Đệ muội của ta tên là gì?” Lăng Ngạo biết vấn đề này hỏi ra thật không thích hợp, nhi tử mà ngay cả cha mình cũng quên, thật không ra sao.

“Toàn bộ ngươi đều không nhớ sao?” Nữ nhân kinh ngạc, lấy tay che miệng, mắt lại hồng lên.

“Không nhớ, có lẽ mấy năm trước còn nhớ, nhưng vào cái ngày gặp nguy hiểm xém chút mất mạng, sau khi tỉnh lại thì cái gì cũng không còn nhớ.” Lăng Ngạo nói ra lời nói dối thiện ý.

“Hài tử đáng thương, khiến ngươi chịu khổ rồi.” Nữ nhân đỏ mắt, lệ lưng tròng chậm rãi mở miệng. “Cha ngươi là Tô Mộ Dung.”

Chỉ một câu này, liền như sét đánh thẳng vào người Lăng Ngạo, trách không được mục quang Tô Dục nhìn mình luôn thân thiết như thế, thì ra thật sự là người nhà a. Khi không có thêm một đệ đệ, cũng may, y chưa tới mức đói không chọn cơm lạnh không chọn áo mà ăn sạch Tô Dục vào bụng, nếu không, thật sự là loạn hết rồi.

“Đệ đệ của ngươi tên là Tô Tử Dục, còn muội muội là Tô Tiếu Tiếu.” Nữ nhân không nói về mình, nàng cảm thấy bản thân không xứng xưng là người của Tô gia, cho nên không nói. Nhưng, đây không quan trọng, Lăng Ngạo muốn biết là chuyện khác.

“Năm đó, Tiếu Tiếu xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện cũ nói ra rất dài.” Nữ nhân nhìn một lát, thấy y gật đầu, tỏ vẻ không kiên nhẫn, mới nói tiếp.

“Năm đó, cha ngươi là tài tử văn võ song toàn trong kinh thành, bao nhiêu người theo đuổi tán tụng, bao nhiêu đại gia khêu tú hắn cũng không nhìn trúng, lại nhìn trúng kẻ xuất thân thanh lâu là ta, ta tuy là một thanh quan, nhưng dù sao cũng xuất thân từ nơi vẩn đục, cha ngươi lấy ta rồi thì mang ta theo ẩn cư.” Nữ tử thở dài, tràn đầy hổ thẹn.

“Tất cả đều chỉ có thể trách ta quá tham lam vinh hoa, những ngày ẩn cư phải sống thanh bần, cha ngươi rất thích cuộc sống khoáng đạt tự do này, mà ta thì lại không quen. Vào năm sinh hạ ngươi, ta và bằng hữu tam vương gia của cha ngươi có tư tình, tam vương gia thường xuyên mang một chút y phục trang sức tới cho ta, mà cha ngươi hễ bế quan thì mười ngày nửa tháng cũng không ra.” Sắc mặt nữ tử càng thêm khó coi, dù sao chuyện phong trần xưa cũ, như một cây kim, hung hăng đâm vào lòng nàng.

“Sau đó là sinh hạ Dục nhi, cho đến khi sinh Tiếu nhi, tư tình của ta và tam vương gia mới bị cha ngươi phát hiện, cha ngươi rất tức giận, cảm thấy người thân thân cận nhất phụ hắn, khiến hắn thương tâm, liền giống như kẻ điên ngày ngày gào thét muốn giết đôi gian phu *** phụ chúng ta. Ta sợ hắn thật sự làm như thế, nên dẫn huynh muội ba người các ngươi chạy theo tam vương gia.

Cha ngươi sao có thể cam tâm, tìm đến cửa bóp cổ tam vương gia, hỏi đứa nào là nghiệt tử của tam vương gia, tam vương gia cũng tràn đầy hổ thẹn với cha ngươi, mới nói nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự bình an của các ngươi. Cha ngươi cuối cùng không xuống tay, chỉ đánh tam vương gia một trận, cắt bào đoạn nghĩa, và bắt theo Dục nhi. Vì tướng mạo ngươi rất giống hắn, Dục nhi khi còn nhỏ lại rất giống vương gia, cha ngươi nói hắn muốn bắt tam vương gia nếm trải tư vị bị nhi tử của mình truy sát.

Lúc đó cha ngươi tràn đầy thù hận, cảm thấy cả hoàng tộc này đều có lỗi với hắn, cho rằng ngay cả thái tử lúc đó, cũng chính là hoàng thượng hiện tại có ý lừa gạt hắn, thái tử đến khuyên, nói mỹ nhân muốn bao nhiêu có bao nhiêu, hắn tức giận, nên đã châm lửa đốt thái tử điện. Và nói từ bây giờ ân đoạn nghĩa tuyệt với hoàng phủ gia, rồi ra đi bặt tăm.” Nữ nhân thở dài, chuyện cũ không nói ra thì thôi, nói ra thì xấu hổ hối hận toàn bộ đều dâng trào.

Thì ra là như thế, Lăng Ngạo đợi tâm tình nữ tử hơi bình ổn mới hỏi: “Vậy Tiếu nhi bị chuyện gì? Tại sao không ở chung với ta?”

“Lúc đó ngươi còn rất nhỏ đã hiểu chuyện, cha ngươi đi rồi, liền dẫn Tiếu Tiếu ba lần bốn lượt muốn chạy khỏi vương phủ. Còn hạ dược vào trà của vương gia, nói phải giết chết vương gia. Vương gia liền nói ngươi không học võ, thì vĩnh viễn cũng không giết được hắn, sau đó ngươi liền bái Mặc sư tượng làm sư, được hắn mang đi học võ, mỗi ba năm mới về một lần. Tiếu nhi không phải do tam vương gia cố tình lạc mất, là Tiếu nhi xảy chân rơi xuống nước, vương gia phái bao nhiêu người tìm kiếm cũng không có tung tích.” Nữ nhân nói rồi dùng khăn lau lệ trên khóe mắt. Nàng đã biết sai rồi, mấy năm nay tuy nàng cẩm y ngọc thực, nhưng nàng một chút cũng không vui vẻ, tam vương gia không còn sủng hạnh nàng nữa, nàng không khác gì một quả phụ.

“Thì ra vương gia nói hắn mang Tiếu nhi tặng người khác là đang lừa ta.” Nữ hài tử rơi xuống nước, hiện tại khả năng còn sống có bao nhiêu, mọi người đều rõ ràng. Kia chẳng qua là cho thiếu niên Tô Tử Trúc một tia hy vọng.

“Tử Trúc, ngươi hận mẹ, mẹ đều biết, mẹ không có chút gì che giấu, những chuyện cũ đều nói hết với ngươi rồi. Mẹ không cầu ngươi tha thứ, chỉ hy vọng ngươi nếu có thời gian thì đến thăm mẹ, được không?” Trong mắt nữ tử tràn đầy khát vọng, Lăng Ngạo lại không phải là Tô Tử Trúc, đối với nàng không có thù hận gì, chẳng qua là vấn đề có bao nhiêu hảo cảm. Nữ nhân mà, sợ cuộc sống khổ sở, tâm lý muốn được sống sung sướng có thể lý giải, y cũng không phải không thể tiếp nhận. Con người đều có quyền chọn lựa cách sống của mình, nàng tự chọn lựa vinh hoa, thì phải từ bỏ tình ái.

“Được, khi ta ở kinh thành sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.” Lăng Ngạo không cười, mục quang chân thành vô cùng, nữ nhân này cũng cô đơn, Tô Tử Trúc cho y thân thể này, y sẽ thay Tô Tử Trúc tận hiếu, mọi người không thua không thiệt.

Hoàng đế phái người tới mời y dùng ngọ thiện, y không kiên nhẫn lầm bầm một câu: “Hoàng phủ gia không phải đồ tốt.”

Nữ nhân nhẹ cười, cầm bộ y sam đích thân may vá. “Nhiều năm không làm, nhưng chắc vẫn có thể mặc được.”

“Cảm ơn.” Lăng Ngạo chung quy không gọi nàng là mẹ, thực sự cảm thấy rất ngại miệng.

Nữ nhân nhìn Lăng Ngạo cầm y phục đi, cảm thấy được an ủi. Làm mẹ chung quy luôn thương nhớ nhi tử của mình, lúc đó nhi tử đi luyện võ, nàng cũng là hy vọng tương lai có thể nổi bật hơi người. Hiện tại thấy nhi tử của nàng bộ dáng ngọc thụ lâm phong, nhân tài nổi bật, làm mẹ cũng thấy rất tự hào.

Lăng Ngạo rất ít khi tặng đồ cho nữ nhân, bạn bè nữ của y không nhiều, cơ bản đều là nam, trước đây y cũng thích nam nhân hơn. Cứ nghĩ có một ngày, mệt mỏi rồi, sẽ tìm nữ nhân kết hôn, sống cuộc sống bình thường. Hiện tại y còn phải suy nghĩ nên hồi đáp lễ vật gì cho mẹ của Tô Tử Trúc.

Tam vương gia và hoàng thượng thấy y cầm bao gói tinh tế trở về liền hiểu rõ, hai người thầm suy nghĩ xem lễ vật do mình chuẩn bị liệu có lọt được vào mắt y không.

“Tô Dục nhà ta bị các tiểu nha hoàn bắt đi đâu mất rồi?” Khi y ra khỏi chỗ của nữ nhân đó thì không thấy Tô Dục, y không nói với nữ nhân, Tô Dục chính là hài tử khác của nàng. Tạm thời không có cách nào mở miệng, sau này sẽ có cơ hội thích hợp để y nói.

Tô Dục bị các tiểu nha hoàn kéo đi, y nói với các nữ nhân đó, bảo Tô Dục đến tiền viện tìm y. Nhưng tới đây rồi, vẫn không thấy được Tô Dục, y không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Đừng gấp, ta để hắn tới chỗ chọn ngựa rồi, cũng phải cho ngươi vài con ngựa tốt, ngươi muốn ra ngoài cũng tiện hơn.” Tam vương gia vội mở miệng, sợ y lo lắng.

“Tạ vương gia.” Lăng Ngạo cảm thấy ngựa này không phải không thể nhận, dù sao bọn họ có tiền, y là người nghèo, y không cần phải làm bộ cân nhắc, cứ miễn cưỡng nhận lấy.

Hoàng thượng cũng không chịu yếu thế, lấy ra một lệnh bài. “Cái này ngươi cầm đi, sau này tiến xuất hoàng cung cũng thuận tiện, nếu tới châu huyện nào, thấy huyện quan nào không thuận mắt thì cứ đạp hắn xuống.”

Lăng Ngạo hồ nghi nhận lấy, đây chắc không phải là lệnh bài chuyên thuộc của khâm sai đại thần gì đó chứ, y không muốn ăn hoàng lương. Ngự ban kim bài, như thánh thượng thân lâm. Tương lai có lẽ sẽ cần dùng, trước tiên cứ cất giữ rồi nói sau. “Tạ hoàng thượng.”

Nhét đồ vào ngực không chút xíu khách khí. Dù sao là họ cho y, không phải y đòi. Ở nơi này y nghèo khổ túng thiếu, không kiếm thêm chút đồ có thể bảo mạng thì sao mà được?

Không bao lâu Tô Dục trở lại, Lăng Ngạo lệnh Tô Dục ngồi xuống cùng ăn cơm, trên bàn trừ hoàng đế ra chính là tam vương gia, Tô Dục nhìn một cái, Lăng Ngạo liền trừng mắt, muốn phát uy. Tam vương gia biết lòng ngươi, vội nói: “Ngồi xuống đi, người nhiều sẽ náo nhiệt.”

Lăng Ngạo liếc xéo tam vương gia một cái, vừa đúng lúc lại chạm phải tầm mắt tam vương gia đang nhìn mình, vội cười, rồi bắt đầu động đũa. Mấy lời trên bàn rượu y cũng biết nói, uống vài ly rồi, Lăng Ngạo bưng ly rượu kính: “Bách xuyên tới đông hải, lúc nào lại cạn ly, hiện tại không uống rượu, tương lai sẽ bi thương.”

Hoàng thượng và vương gia nâng ly cùng cạn, Lăng Ngạo lại nói: “Thiếu niên xa hương già rồi mới quay lại, ly này ta mời vương gia.” Vương gia vô lực uống cạn.

Dù sao mọi người đều uống cao hứng, lại là năm mới, say cũng là bình thường.

Hoàng thượng mắt long lanh nhìn y, Lăng Ngạo liếc xéo hắn. “Rượu là lương thực, tinh, càng uống càng trẻ. Hoàng thượng, nào, Tử Trúc kính ngươi.” Ngay cả tôn xưng cũng miễn.

Lăng Ngạo bưng ly rượu, đụng đụng vào mặt đen của Tô Dục. “Kiệm lời, cảm tình sâu uống cạn, cảm tình nhạt nhấp môi.” Tô Dục trừng mắt, rầu rĩ.

Lăng Ngạo ha ha cười; “Tử Trúc đa tại hoàng thượng và vương gia. Tử Trúc…” Bịch một tiếng, đầu đụng lên mặt bạn, Tô Dục vội dìu y lên, ôm trong lòng: “Tiểu nhân mang chủ tử về nghỉ ngơi trước.”

“Không cần, cứ nghỉ ngơi trong vương phủ đi, y uống rượu, cẩn thận nhiễm phong hàn.” Tô Dục do dự một chút, rồi vẫn nghe theo lời vương gia, ôm Lăng Ngạo tới phòng ngủ trước kia của y nghỉ ngơi.

Tô Dục canh bên cạnh Lăng Ngạo, một bước không rời, ngăn cản hai lão sắc lang thừa cơ chiếm tiện nghi của Lăng Ngạo. Không bao lâu có tiểu nha hoàn bưng chén canh giải rượu lên, Tô Dục cẩn thận đút cho Lăng Ngạo.

Tô Dục không uống bao nhiêu rượu, nên vẫn còn thanh tỉnh, hiện tại dám bức hoàng thượng và vương gia uống rượu cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như y. Sao y lại khiến người ta không thể bớt lo lắng như vậy, không phải người ta đồn đãi y rất thanh cao, lạnh như băng tuyết, không thích nói nhiều sao? Hiện tại xem ra, lời đồn là giả, không thể tin tưởng lời đồn.

Khi Lăng Ngạo ngủ đại khái không đến một nén hương thì mở mắt ra, ngón tay khẽ động. Tô Dục vừa định mở miệng, Lăng Ngạo đã vươn tay che miệng hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng nói, ta không uống nhiều.”

Mấy ly rượu đó mà muốn hạ gục y, quá xem thường y rồi.

“Hôm nay không thấy tên râu sơn dương, ta đoán hắn hận ta như thế, nhất định sẽ xuống tay trong hôm nay.” Lăng Ngạo cũng muốn báo thù tên râu sơn dương, tam vương gia này có lẽ muốn bảo vệ khuyết điểm, dù sao người trung tâm một lòng như thế hiện tại không dễ tìm. Cho nên, y cho đối phương một cơ hội, bên ngoài vương phủ, tên râu sơn dương sẽ không động thủ, vì hắn bị hiềm nghi lớn nhất, thoát không được can hệ. Nhưng khi ở trong vương phủ, thì không dễ nói, bản thân tam vương gia cũng không phải người tốt, xảy ra chuyện, thì trách được ai. Một đám trốn tránh rũ sạch trách nhiệm.

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Tô Dục cảm thấy lá gan của Lăng Ngạo cũng rất lớn, không sợ tự chuốc phiền phức.

“Đợi. Ngươi gục trên đầu giường ta giả ngủ, chúng ta đợi cá cắn câu.” Nói xong Lăng Ngạo lại nhắm mắt, Tô Dục thở dài, y lời úp lên giường, đợi cá cắn câu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương